Chương 23: Một Giấc Mộng
Suốt một ngày đó Phương Tiểu Nhu vẫn luôn không chịu đi, quyết tâm ngồi thật lâu ở trước cửa nhà Trần Dịch An, ngồi đến khi mặt trời dần xuống núi.Cậu vẫn không trở về, cửa vẫn khóa, trong nhà im ắng một tiếng động cũng không có.Cô vẫn tin tưởng cậu nhất định sẽ trở về.Tiểu Mã ca ca của cô không thể bỏ rơi cô, cậu nói chuyện trước nay đều rất uy tín, cậu từng nói sẽ luôn bên cô sẽ luôn chơi với cô, cậu sao có thể quên được.Phương Tiểu Nhu chờ đến trời sắp tối, bị mẹ Phương cưỡng chế trở về nhà.Cô về nhà với đôi mắt hồng hồng, khóc sưng lên, thật vất vả mới ngủ được thì mơ thấy Trần Dịch An. Mơ thấy rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, mơ thấy rất nhiều hình ảnh tốt đẹp, lúc sau liền mơ thấy cảnh cửa nhà cậu khóa chặt.Cậu nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói, sau đó liền chậm rãi biến mất.Phương Tiểu Nhu khóc lóc tỉnh giấc.Ngày hôm sau sáng sớm cô liền đi qua nhà Trần Dịch An, cô đang đợi cậu, cô vẫn luôn cảm thấy cậu sẽ trở về khẳng định chỉ là tạm thời có chuyện.Chú cách vách nói rằng khi cậu đi, cậu có chạy qua nhà cô mấy lần, nhất định là cậu rất luyến tiếc, khẳng định còn sẽ trở về.Phương Tiểu Nhu vẫn luôn chờ, mỗi ngày đều đợi.Một ngày kia cô đi dọc theo con đường kia ở bên Trần Dịch An, đi mãi, đi rất xa rồi. Mà cô vẫn không gặp được cậu.Trước kia hai người bọn họ cùng nhau đi học trên con đường kia nhưng hiện tại chỉ có mỗi mình cô, mỗi ngày cô đều tự mình nhìn đường, thật cẩn thận đi qua đường cái.Chậm rãi, cô dường như không nhớ rõ gương mặt của cậu.Nàng không biết khi nào cậu trở về, có lẽ không trở lại.Phương Tiểu Nhu ghé vào trên bàn, bỗng nhiên Lâm Phàm ngồi cùng bàn dùng khuỷu tay thọc cô vài cái, nhỏ giọng kêu cô"Tiểu nhu, tiểu nhu! Đi học!"Phương Tiểu Nhu ngẩng đầu, quyển sách dựng trước mặt cô liền đổ xuống, đôi mắt cô vẫn còn ngây thơ mê mang giống như chưa phục hồi tinh thần lại hoàn toàn."Cậu ngủ đến hồ đồ luôn rồi hả? Nhanh tỉnh táo lại đi, đợi lát nữa thầy giáo vào lớp đấy."Lâm Phàm dùng tay vẫy vẫy ở trước mắt cô.Phương Tiểu Nhu mới nhìn thấy mặt Lâm Phàm dần dần rõ ràng, cô mới bừng tỉnh lại.Thật sự như là một giấc mộng.Rất mau lão sư đã vào lớp, Phương Tiểu Nhu còn có hơi mơ mơ màng màng chưa phục hồi tinh thần lại từ chuyện cũ. Vốn dĩ cô rất ít khi mơ thấy chuyện trước kia, là bởi vì hôm nay học sinh chuyển trường, không biết vì cái gì cô không cẩn thận ngủ thϊếp đi, vài phút sau thế nhưng mơ thấy chuyện trước kia.Một giấc mộng thật dài.Tỉnh lại cảm thấy thật buồn bã mất mát.Phương Tiểu Nhu không cẩn thận lại thất thần, sau đó bên cạnh cô bỗng nhiên truyền tới một cái tờ giấy nhỏ, cô nhìn Lâm Phàm.Đối phương mang vẻ mặt nghịch ngợm mà cười.Cô mở tờ giấy ra.Trên giấy là một hàng chữ bút lông màu đen xiêu xiêu vẹo vẹo."Vừa mới mơ thấy gì thế? Tớ thấy cậu cau mày giống như muốn khóc."Phương Tiểu Nhu ngẩn ra, nhìn chằm chằm dòng chữ kia rồi thất thần.Nguyên lai cô ở trong mộng đều muốn khóc sao.Kia hẳn là khi cô mơ thấy, lúc cậu đi, còn có mấy năm cậu biến mất.Bất quá chuyện này Phương Tiểu Nhu không muốn kể tỉ mỉ. Cô suy nghĩ một chút, viết xuống mấy chữ ít ỏi lên tờ giấy."Là ác mộng."Lâm Phàm cũng không hỏi nữa, liền tiếp tục truyền một tờ giấy lại đây, còn chớp đôi mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.Phương Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, sau đó cô mở tờ giấy ra, chỉ thấy mặt trên viết."Chúng ta đợi lát nữa tan học đi WC được không? Hắc hắc, thuận tiện xem soái ca mới tới kia."Chỉ sợ câu sau mới là mục đích chính.Phương Tiểu Nhu bất đắc dĩ liếc cô một cái, hai người trao đổi ánh mắt.Cô mới vừa định cất tờ giấy nhỏ, lúc này thầy giáo đi xuống, hơn nữa còn vừa giảng bài vừa đi về phía các cô.Phương Tiểu Nhu vừa trộm nhìn thầy giáo, vừa đem tờ giấy nhỏ giấu đi.