Chương 51
Edit: Lafite
Phỉ Minh Sâm lấy một tay đặt lên gò má, cười yếu ớt nhìn cô.
“Có được không?” Cậu hỏi.
Hai người ngồi rất gần, ánh mắt nóng bỏng của cậu khiến Lục Tịnh An muốn coi thường cậu ấy cũng không làm được.
Mặc cho con tim cứ đập thình thịch, Lục Tịnh An vẫn cứng miệng hung dữ nói, “Tự ăn đi!”
Cô suy nghĩ một lúc lại bổ sung, “Cậu… nếu cậu dám lãng phí bữa sáng mẹ tôi làm, tôi lập tức ném cậu ra ngoài.”
Phỉ Minh Sâm lại không bị cô hù dọa, chỉ cảm thấy dáng vẻ trẻ con hung dữ của cô rất dễ thương.
“Được được được, tự tôi ăn.” Cậu nói xong, ngoan ngoãn cầm miếng bánh mì nướng kia lên.
“Hừ.” Thấy cậu ngoan ngoãn tự giác, Lục Tịnh An không nhịn được hừ một tiếng, tiếp tục bưng ly sữa bò lên uống một hớp.
Ánh mắt Phỉ Minh Sâm chưa từng rời khỏi người cô, cậu vừa trét một lớp bơ thật dày lên bánh mì nướng, vừa giống như tùy ý nói: “Bơ của nhà cậu còn rất thơm, cậu thật sự không định nếm thử một chút à?”
Lục Tịnh An đang nhai xúc xích, nhưng không thể không nhìn một chút bánh mì nướng trên tay cậu ấy.
Phỉ Minh Sâm vẫn luôn nhìn cô, nên không khỏi vụng trộm cười thầm, cậu biết Lục Tịnh An rất thích ăn bơ, liền cố ý đem đến sát bên cạnh cô, dụ dỗ nói: “Cậu nếm thử một chút không?”
Lục Tịnh An nhìn cậu ấy một lúc, lại nhìn bánh mì nướng trét bơ trong tay cậu một lúc, mặc dù rất muốn từ chối, nhưng rốt cuộc không biết là bị thức ăn hấp dẫn hay bị giọng nói dịu dàng của cậu ấy hấp dẫn mà cuối cùng cô thật sự nhích tới.
“Thình thịch thình thịch ----”
Nhìn cô gái đang nhích lại gần mình, biết rõ chuyện không phải xảy ra mới một lần, thế nhưng Phỉ Minh Sâm vẫn không khống chế được việc tim mình cứ đập rộn lên.
Tiếp theo đó, cậu nhìn Lục Tịnh An khẽ ngẩng cằm lên, đôi môi hồng khẽ mở, cắn vào miếng bánh mì nướng bên trên có dính lớp bơ trên tay cậu, rồi khép môi bỏ vào trong miệng, nhai.
Vừa nhai vừa giống như đang suy nghĩ về mùi vị của nó.
“Mùi vị thế nào?” Cậu nuốt nước bọt, cảm giác có chút miệng khô lưỡi đắng.
“Cậu ổn không….” Lục Tịnh An nhai bánh mì nướng quét bơ, cảm giác không ngon như đã nghĩ.
“Sao vậy?”
Phỉ Minh Sâm đang không tập trung tư tưởng đáp lời, nhưng ánh mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào cô.
“Làm gì cứ nhìn chằm chằm vào tôi?” Lục Tịnh An nhíu mày, không được tự nhiên nói.
Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được vành tai cô hơi ửng đỏ lên.
“Đừng cử động.” Phỉ Minh Sâm nói, sau đó đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ vuốt lên góc môi cô.
“Cậu… cậu làm gì chứ?”
“Chỗ này dính bơ, tôi giúp cậu lau sạch.”
Thấy trên ngón tay cậu ấy có chút màu vàng của bơ, Lục Tịnh An không tiện nổi giận, kết quả thấy cậu ấy đưa lưỡi liếm liếm bơ trên ngón tay.
Vẻ mặt, động tác của cậu ấy vô cùng tự nhiên, dường như đối với cậu ấy đây là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng đủ làm cho cả người Lục Tịnh An cứng lại.
“Tôi cảm thấy rất thơm.” Phỉ Minh Sâm nhìn cô, có ý ám chỉ, cười nói.
Trong nháy mắt Lục Tịnh An bỗng đỏ mặt, dù thế nào đi nữa cô cũng chưa từng có kinh nghiệm, nhưng tivi điện ảnh xem không ít, nên đương nhiên biết là cô đang bị trêu ghẹo.
“Cậu… cậu...”
“Tôi thế nào hả?” Phỉ Minh Sâm cầm lên bánh mì nướng quét bơ kia, tiếp tục ăn.
Thật ra thì lúc nãy Lục Tịnh An dùng môi cắn vào rồi xé ra, miếng còn dư lại cũng không có dính lưỡi của cô cắn vào, nhưng phối hợp với hành động vừa rồi của Phỉ Minh Sâm, lúc này thành công tạo ra bầu không khí mập mờ.
Gương mặt Lục Tịnh An bị thiêu đốt đến đỏ bừng, nhưng cuối cùng cô không có bất cứ hành động bạo lực nào, cô ngồi ngay ngắn lại, vùi đầu ăn bữa sáng của mình.
Phỉ Minh Sâm len lén quan sát cô, thật ra thì cậu đã chuẩn bị xong tư tưởng, thế nhưng không ngờ Lục Tịnh An lại bình tĩnh như vậy, làm cho cậu không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Không phải nhịn trước rồi bùng nổ sau chứ? Hay là ăn cho no mới có sức mà đánh cậu?
Phỉ Minh Sâm miên man suy nghĩ, không đoán nổi tâm tư của cô.
Cậu nhai bánh mì nướng trong miệng, mà cảm giác như đang nhai sáp. Thật ra thì cậu không thích ăn bơ lắm, mới vừa nãy vì dụ dỗ Lục Tịnh An nên trét hơi nhiều, đến phiên cậu ăn thì cảm giác có hơi ngấy.
Phỉ Minh Sâm lại vụng trộm nhìn cô, cô đang dùng dao nĩa cắt trứng ốp la. Động tác của cô vừa phải có chừng mực, trông vô cùng đẹp mắt và lịch sự, khác một trời một vực với cô nàng tomboy trong tưởng tượng của cậu.
Cậu nhìn thẳng vào cô, đột nhiên cảm giác được, bánh mì nướng ngọt và béo này cũng không quá khó nuốt như vậy.
Phỉ Minh Sâm lấy một tay đặt lên gò má, cười yếu ớt nhìn cô.
“Có được không?” Cậu hỏi.
Hai người ngồi rất gần, ánh mắt nóng bỏng của cậu khiến Lục Tịnh An muốn coi thường cậu ấy cũng không làm được.
Mặc cho con tim cứ đập thình thịch, Lục Tịnh An vẫn cứng miệng hung dữ nói, “Tự ăn đi!”
Cô suy nghĩ một lúc lại bổ sung, “Cậu… nếu cậu dám lãng phí bữa sáng mẹ tôi làm, tôi lập tức ném cậu ra ngoài.”
Phỉ Minh Sâm lại không bị cô hù dọa, chỉ cảm thấy dáng vẻ trẻ con hung dữ của cô rất dễ thương.
“Được được được, tự tôi ăn.” Cậu nói xong, ngoan ngoãn cầm miếng bánh mì nướng kia lên.
“Hừ.” Thấy cậu ngoan ngoãn tự giác, Lục Tịnh An không nhịn được hừ một tiếng, tiếp tục bưng ly sữa bò lên uống một hớp.
Ánh mắt Phỉ Minh Sâm chưa từng rời khỏi người cô, cậu vừa trét một lớp bơ thật dày lên bánh mì nướng, vừa giống như tùy ý nói: “Bơ của nhà cậu còn rất thơm, cậu thật sự không định nếm thử một chút à?”
Lục Tịnh An đang nhai xúc xích, nhưng không thể không nhìn một chút bánh mì nướng trên tay cậu ấy.
Phỉ Minh Sâm vẫn luôn nhìn cô, nên không khỏi vụng trộm cười thầm, cậu biết Lục Tịnh An rất thích ăn bơ, liền cố ý đem đến sát bên cạnh cô, dụ dỗ nói: “Cậu nếm thử một chút không?”
Lục Tịnh An nhìn cậu ấy một lúc, lại nhìn bánh mì nướng trét bơ trong tay cậu một lúc, mặc dù rất muốn từ chối, nhưng rốt cuộc không biết là bị thức ăn hấp dẫn hay bị giọng nói dịu dàng của cậu ấy hấp dẫn mà cuối cùng cô thật sự nhích tới.
“Thình thịch thình thịch ----”
Nhìn cô gái đang nhích lại gần mình, biết rõ chuyện không phải xảy ra mới một lần, thế nhưng Phỉ Minh Sâm vẫn không khống chế được việc tim mình cứ đập rộn lên.
Tiếp theo đó, cậu nhìn Lục Tịnh An khẽ ngẩng cằm lên, đôi môi hồng khẽ mở, cắn vào miếng bánh mì nướng bên trên có dính lớp bơ trên tay cậu, rồi khép môi bỏ vào trong miệng, nhai.
Vừa nhai vừa giống như đang suy nghĩ về mùi vị của nó.
“Mùi vị thế nào?” Cậu nuốt nước bọt, cảm giác có chút miệng khô lưỡi đắng.
“Cậu ổn không….” Lục Tịnh An nhai bánh mì nướng quét bơ, cảm giác không ngon như đã nghĩ.
“Sao vậy?”
Phỉ Minh Sâm đang không tập trung tư tưởng đáp lời, nhưng ánh mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào cô.
“Làm gì cứ nhìn chằm chằm vào tôi?” Lục Tịnh An nhíu mày, không được tự nhiên nói.
Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được vành tai cô hơi ửng đỏ lên.
“Đừng cử động.” Phỉ Minh Sâm nói, sau đó đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ vuốt lên góc môi cô.
“Cậu… cậu làm gì chứ?”
“Chỗ này dính bơ, tôi giúp cậu lau sạch.”
Thấy trên ngón tay cậu ấy có chút màu vàng của bơ, Lục Tịnh An không tiện nổi giận, kết quả thấy cậu ấy đưa lưỡi liếm liếm bơ trên ngón tay.
Vẻ mặt, động tác của cậu ấy vô cùng tự nhiên, dường như đối với cậu ấy đây là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng đủ làm cho cả người Lục Tịnh An cứng lại.
“Tôi cảm thấy rất thơm.” Phỉ Minh Sâm nhìn cô, có ý ám chỉ, cười nói.
Trong nháy mắt Lục Tịnh An bỗng đỏ mặt, dù thế nào đi nữa cô cũng chưa từng có kinh nghiệm, nhưng tivi điện ảnh xem không ít, nên đương nhiên biết là cô đang bị trêu ghẹo.
“Cậu… cậu...”
“Tôi thế nào hả?” Phỉ Minh Sâm cầm lên bánh mì nướng quét bơ kia, tiếp tục ăn.
Thật ra thì lúc nãy Lục Tịnh An dùng môi cắn vào rồi xé ra, miếng còn dư lại cũng không có dính lưỡi của cô cắn vào, nhưng phối hợp với hành động vừa rồi của Phỉ Minh Sâm, lúc này thành công tạo ra bầu không khí mập mờ.
Gương mặt Lục Tịnh An bị thiêu đốt đến đỏ bừng, nhưng cuối cùng cô không có bất cứ hành động bạo lực nào, cô ngồi ngay ngắn lại, vùi đầu ăn bữa sáng của mình.
Phỉ Minh Sâm len lén quan sát cô, thật ra thì cậu đã chuẩn bị xong tư tưởng, thế nhưng không ngờ Lục Tịnh An lại bình tĩnh như vậy, làm cho cậu không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Không phải nhịn trước rồi bùng nổ sau chứ? Hay là ăn cho no mới có sức mà đánh cậu?
Phỉ Minh Sâm miên man suy nghĩ, không đoán nổi tâm tư của cô.
Cậu nhai bánh mì nướng trong miệng, mà cảm giác như đang nhai sáp. Thật ra thì cậu không thích ăn bơ lắm, mới vừa nãy vì dụ dỗ Lục Tịnh An nên trét hơi nhiều, đến phiên cậu ăn thì cảm giác có hơi ngấy.
Phỉ Minh Sâm lại vụng trộm nhìn cô, cô đang dùng dao nĩa cắt trứng ốp la. Động tác của cô vừa phải có chừng mực, trông vô cùng đẹp mắt và lịch sự, khác một trời một vực với cô nàng tomboy trong tưởng tượng của cậu.
Cậu nhìn thẳng vào cô, đột nhiên cảm giác được, bánh mì nướng ngọt và béo này cũng không quá khó nuốt như vậy.