Chương 49
Edit: Táo Mèo
Lục Tịnh An chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại cho hả giận, sau đó hạ mông ngồi phịch xuống giường.
Cúi đầu nhìn chiếc áo khoác xanh trắng trên người, cô vội cởi ra, sau đó ném xuống sàn nhà, hung hăng dẫm lên mấy phát.
"Ting ting..." âm báo WeChat chợt vang lên.
Lục Tịnh An tạm ngừng, lấy điện thoại ra xem, vậy mà đó lại là tin nhắn của cái tên mà cô không muốn trông thấy nhất.
[Phỉ Minh Sâm]: Vẫn còn giận sao?
Lục Tịnh An bĩu môi, thật ra cô biết Phỉ Minh Sâm không hề làm gì sai, nhưng khi trông thấy mẹ mình niềm nở với cậu thì cô lại rất gai mắt.
[Phỉ Minh Sâm]: Có phải cậu ném áo khoác của tôi xuống đất rồi dẫm lên không?
Lục Tịnh An sững sờ, theo bản năng lấm lét nhìn xung quanh, làm sao mà cậu ta biết được nhỉ? Rõ ràng cửa sổ phòng cô đóng rồi cơ mà...
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đáng thương nằm dưới đất, chột dạ rời chân rồi nhặt lên rũ rũ, sau đó tiện tay ném lên ghế.
[ Phỉ Minh Sâm]: Bị tôi đoán trúng?
Lục Tịnh An ngồi xuống mép giường nằm ngửa về phía sau, soạn một tin nhắn để gửi đi.
[ Lục Tịnh An]: Vô vị 【(¬_¬)】.
Kết quả, vừa mới gửi tin nhắn xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thấy người gọi tới là Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An định ấn từ chối, luống cuống tay chân thế nào lại ấn nhầm thành nút nghe.
"Tịnh An." Giọng nói của cậu ôn hòa truyền qua điện thoại.
Lục Tịnh An cắn môi, đặt điện thoại bên tai tức giận nói, "Làm sao?"
"Không phải cậu đang buồn chán à? Tôi nói chuyện với cậu." Phỉ Minh Sâm khẽ cười.
Lục Tịnh An nghẹn lời, vừa nãy rõ ràng là cô nói cậu ta vô vị, được chưa?
"Cơ thể có khá hơn tí nào không?" Cậu lại hỏi.
Thấy sự quan tâm trong giọng nói của cậu, trước mắt Lục Tịnh An lại hiện lên khung cảnh cậu cầm thìa đút canh cho mình uống, cô vội vã lắc đầu, buồn bực nói, "Ừm..."
"Anh hai về rồi!" Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói ngập tràn phấn khích non nớt của hai bé.
Nhớ tới hai đứa trẻ đáng yêu nhà họ Phỉ, Lục Tịnh An vô thức dựng đứng lỗ tai.
"Anh đang nói chuyện với chị An hả?" "Tối nay chị An không tới ăn cơm sao?"
"Đúng vậy."
"Hả....tại sao ạ?" "Đúng vậy đúng vậy, tại sao chị An lại không sang ăn cơm?"
"Bởi vì tối nay dì Lục không phải tăng ca nữa."
Nghe cuộc nói chuyện của mấy anh em, trái tim Lục Tịnh An thoáng lay động, ánh mắt dần dịu lại.
"Em muốn nói chuyện với chị An!" "Anh hai, anh hai, thật sao thật sao~~"
Ở đầu dây bên kia, Phỉ Minh Sâm và hai nhóc con dường như đang ở thế giằng co, cuối cùng, cậu vẫn không thắng nổi hai đứa nhóc.
"Chị An, chị còn nghe không?" giọng Phỉ Tân Nguyệt vang lên.
"Ừ, chị đây." Lục Tịnh An mở miệng.
"Chị An, hôm nay mẹ em nấu nhiều món ngon lắm, hôm nay chị không sang thật sao?"
Lục Tịnh An suýt nữa đổ rạp trước sự nũng nịu của con bé, nhưng nhớ tới tình trạng cơ thể mình, cuối cùng cô vẫn ghìm cương trước bờ vực.
"Ừ, hôm nay chị hơi mệt, hôm khác nhé."
"Vâng, vậy chị An phải nghỉ ngơi cho tốt, bọn em sẽ nhớ chị lắm."
Lục Tịnh An phá lên cười, bọn họ là hàng xóm cơ mà, con nhóc này làm như không bao giờ gặp được cô nữa ấy nhỉ?
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy có dòng nước ẩm chảy qua tim, cô hơi cong môi, nhẹ nhàng cất tiếng, "Ừ."
"Anh hai cũng sẽ nhớ chị nha!" "Đúng, anh hai bọn em siêu siêu nhớ chị!"
Lục Tịnh An ngẩn ngơ, nhiệt độ trên mặt vừa mới tan đi, bây giờ lập tức bùng cháy.
Hai tên quỷ con nói bậy bạ gì vậy? Chắc chắn là do tên Phỉ Minh Sâm dạy hư!
"Chị An có đang nghe không?" Giọng Phỉ Tân Nguyệt lại truyền tới.
Lục Tịnh An đành đáp một cách bất đắc dĩ, "Ừ, chị nghe."
"Hihi, chị nghe là tốt rồi! Bởi vì anh hai nghĩ rất rất rất nhiều về chị."
Lục Tịnh An không hề muốn tiếp tục đề tài này nữa, sau khi ậm ừ vài câu rồi cô vội dập máy.
Cô ném điện thoại lên giường, kéo một cái gối ôm vào trong lòng, thầm nhớ lại những chuyện xảy ra chiều nay, và cả lời mà Phỉ Tân Nguyệt, Phỉ Triêu Dương vừa nói...
Anh hai thì thích ba hoa, em trai em gái thì cũng chẳng đứng đắn là mấy! Lục Tịnh An thầm khinh bỉ.
Nhưng cái tên kia nghĩ về cô thật sao?
Nghĩ về điều này, gò má cô thoáng ửng đỏ, trái tim cảm tưởng như càng lúc càng đập nhanh hơn.
Không không, dù cho cậu ta có nghĩ về cô thì sao? Cô không thèm thích cậu ta nhé!
Lục Tịnh An vùi mặt vào trong gối, chỉ là dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không muốn thừa nhận, rõ ràng tâm tư cô đã rối loạn, hành động của cô càng lúc càng khác lạ đã chứng minh rõ điều gì....
Ở căn nhà bên cạnh, Phỉ Minh Sâm cúp điện thoại, dùng sức xoa đầu hai nhóc, ra vẻ rất tán thưởng.
Tốt lắm, không uổng công bình thường cậu thương hai đứa.
×××
Hôm sau, Lục Tịnh An bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tối qua khó khăn lắm đến tận khuya cô mới ngủ được, nhưng giấc ngủ này cũng không mấy yên ổn bởi cô đã gặp rất nhiều giấc mơ.
Tuy không còn nhớ rõ tình tiết nhưng điều mà cô nhớ rõ ràng đó là mỗi một giấc mơ đều có liên quan tới người nào đó.
Lục Tịnh An nhìn trần nhà, chẳng hiểu nổi suy nghĩ của bản thân nữa.
"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.
Lục Tịnh An nhíu mày, tuy mẹ cô dậy sớm nhưng rất ít khi lên gọi cô rời giường, hôm nay sao thế nhỉ?
Cô bật dậy đi tới cửa, nắm chốt mở ra, nhưng khi nhìn tới nụ cười của cậu thiếu niên đứng đó, cô không khỏi ngây người.
"Chẳng lẽ mình vẫn đang nằm mơ à?"
Lục Tịnh An thì thầm, duỗi tay véo má cậu thiếu niên kia.
Phỉ Minh Sâm không ngờ sẽ phải chịu sự tập kích này, nhưng cậu không giận cứ mặc cho cô véo, chỉ hỏi mang theo sự nghi ngờ, "Mơ gì?"
"Thì là..."
Đang định trả lời thì đột nhiên Lục Tịnh An cảnh giác, cảm giác này, giọng nói này, nào giống nằm mơ!
Sau khi nhận ra điều bất thường, theo bản năng cô lại véo vào da thịt mềm mại của ai đó, kéo căng tạo thành mặt hề.
Phỉ Minh Sâm: "..."
Lục Tịnh An chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại cho hả giận, sau đó hạ mông ngồi phịch xuống giường.
Cúi đầu nhìn chiếc áo khoác xanh trắng trên người, cô vội cởi ra, sau đó ném xuống sàn nhà, hung hăng dẫm lên mấy phát.
"Ting ting..." âm báo WeChat chợt vang lên.
Lục Tịnh An tạm ngừng, lấy điện thoại ra xem, vậy mà đó lại là tin nhắn của cái tên mà cô không muốn trông thấy nhất.
[Phỉ Minh Sâm]: Vẫn còn giận sao?
Lục Tịnh An bĩu môi, thật ra cô biết Phỉ Minh Sâm không hề làm gì sai, nhưng khi trông thấy mẹ mình niềm nở với cậu thì cô lại rất gai mắt.
[Phỉ Minh Sâm]: Có phải cậu ném áo khoác của tôi xuống đất rồi dẫm lên không?
Lục Tịnh An sững sờ, theo bản năng lấm lét nhìn xung quanh, làm sao mà cậu ta biết được nhỉ? Rõ ràng cửa sổ phòng cô đóng rồi cơ mà...
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đáng thương nằm dưới đất, chột dạ rời chân rồi nhặt lên rũ rũ, sau đó tiện tay ném lên ghế.
[ Phỉ Minh Sâm]: Bị tôi đoán trúng?
Lục Tịnh An ngồi xuống mép giường nằm ngửa về phía sau, soạn một tin nhắn để gửi đi.
[ Lục Tịnh An]: Vô vị 【(¬_¬)】.
Kết quả, vừa mới gửi tin nhắn xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thấy người gọi tới là Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An định ấn từ chối, luống cuống tay chân thế nào lại ấn nhầm thành nút nghe.
"Tịnh An." Giọng nói của cậu ôn hòa truyền qua điện thoại.
Lục Tịnh An cắn môi, đặt điện thoại bên tai tức giận nói, "Làm sao?"
"Không phải cậu đang buồn chán à? Tôi nói chuyện với cậu." Phỉ Minh Sâm khẽ cười.
Lục Tịnh An nghẹn lời, vừa nãy rõ ràng là cô nói cậu ta vô vị, được chưa?
"Cơ thể có khá hơn tí nào không?" Cậu lại hỏi.
Thấy sự quan tâm trong giọng nói của cậu, trước mắt Lục Tịnh An lại hiện lên khung cảnh cậu cầm thìa đút canh cho mình uống, cô vội vã lắc đầu, buồn bực nói, "Ừm..."
"Anh hai về rồi!" Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói ngập tràn phấn khích non nớt của hai bé.
Nhớ tới hai đứa trẻ đáng yêu nhà họ Phỉ, Lục Tịnh An vô thức dựng đứng lỗ tai.
"Anh đang nói chuyện với chị An hả?" "Tối nay chị An không tới ăn cơm sao?"
"Đúng vậy."
"Hả....tại sao ạ?" "Đúng vậy đúng vậy, tại sao chị An lại không sang ăn cơm?"
"Bởi vì tối nay dì Lục không phải tăng ca nữa."
Nghe cuộc nói chuyện của mấy anh em, trái tim Lục Tịnh An thoáng lay động, ánh mắt dần dịu lại.
"Em muốn nói chuyện với chị An!" "Anh hai, anh hai, thật sao thật sao~~"
Ở đầu dây bên kia, Phỉ Minh Sâm và hai nhóc con dường như đang ở thế giằng co, cuối cùng, cậu vẫn không thắng nổi hai đứa nhóc.
"Chị An, chị còn nghe không?" giọng Phỉ Tân Nguyệt vang lên.
"Ừ, chị đây." Lục Tịnh An mở miệng.
"Chị An, hôm nay mẹ em nấu nhiều món ngon lắm, hôm nay chị không sang thật sao?"
Lục Tịnh An suýt nữa đổ rạp trước sự nũng nịu của con bé, nhưng nhớ tới tình trạng cơ thể mình, cuối cùng cô vẫn ghìm cương trước bờ vực.
"Ừ, hôm nay chị hơi mệt, hôm khác nhé."
"Vâng, vậy chị An phải nghỉ ngơi cho tốt, bọn em sẽ nhớ chị lắm."
Lục Tịnh An phá lên cười, bọn họ là hàng xóm cơ mà, con nhóc này làm như không bao giờ gặp được cô nữa ấy nhỉ?
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy có dòng nước ẩm chảy qua tim, cô hơi cong môi, nhẹ nhàng cất tiếng, "Ừ."
"Anh hai cũng sẽ nhớ chị nha!" "Đúng, anh hai bọn em siêu siêu nhớ chị!"
Lục Tịnh An ngẩn ngơ, nhiệt độ trên mặt vừa mới tan đi, bây giờ lập tức bùng cháy.
Hai tên quỷ con nói bậy bạ gì vậy? Chắc chắn là do tên Phỉ Minh Sâm dạy hư!
"Chị An có đang nghe không?" Giọng Phỉ Tân Nguyệt lại truyền tới.
Lục Tịnh An đành đáp một cách bất đắc dĩ, "Ừ, chị nghe."
"Hihi, chị nghe là tốt rồi! Bởi vì anh hai nghĩ rất rất rất nhiều về chị."
Lục Tịnh An không hề muốn tiếp tục đề tài này nữa, sau khi ậm ừ vài câu rồi cô vội dập máy.
Cô ném điện thoại lên giường, kéo một cái gối ôm vào trong lòng, thầm nhớ lại những chuyện xảy ra chiều nay, và cả lời mà Phỉ Tân Nguyệt, Phỉ Triêu Dương vừa nói...
Anh hai thì thích ba hoa, em trai em gái thì cũng chẳng đứng đắn là mấy! Lục Tịnh An thầm khinh bỉ.
Nhưng cái tên kia nghĩ về cô thật sao?
Nghĩ về điều này, gò má cô thoáng ửng đỏ, trái tim cảm tưởng như càng lúc càng đập nhanh hơn.
Không không, dù cho cậu ta có nghĩ về cô thì sao? Cô không thèm thích cậu ta nhé!
Lục Tịnh An vùi mặt vào trong gối, chỉ là dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không muốn thừa nhận, rõ ràng tâm tư cô đã rối loạn, hành động của cô càng lúc càng khác lạ đã chứng minh rõ điều gì....
Ở căn nhà bên cạnh, Phỉ Minh Sâm cúp điện thoại, dùng sức xoa đầu hai nhóc, ra vẻ rất tán thưởng.
Tốt lắm, không uổng công bình thường cậu thương hai đứa.
×××
Hôm sau, Lục Tịnh An bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tối qua khó khăn lắm đến tận khuya cô mới ngủ được, nhưng giấc ngủ này cũng không mấy yên ổn bởi cô đã gặp rất nhiều giấc mơ.
Tuy không còn nhớ rõ tình tiết nhưng điều mà cô nhớ rõ ràng đó là mỗi một giấc mơ đều có liên quan tới người nào đó.
Lục Tịnh An nhìn trần nhà, chẳng hiểu nổi suy nghĩ của bản thân nữa.
"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.
Lục Tịnh An nhíu mày, tuy mẹ cô dậy sớm nhưng rất ít khi lên gọi cô rời giường, hôm nay sao thế nhỉ?
Cô bật dậy đi tới cửa, nắm chốt mở ra, nhưng khi nhìn tới nụ cười của cậu thiếu niên đứng đó, cô không khỏi ngây người.
"Chẳng lẽ mình vẫn đang nằm mơ à?"
Lục Tịnh An thì thầm, duỗi tay véo má cậu thiếu niên kia.
Phỉ Minh Sâm không ngờ sẽ phải chịu sự tập kích này, nhưng cậu không giận cứ mặc cho cô véo, chỉ hỏi mang theo sự nghi ngờ, "Mơ gì?"
"Thì là..."
Đang định trả lời thì đột nhiên Lục Tịnh An cảnh giác, cảm giác này, giọng nói này, nào giống nằm mơ!
Sau khi nhận ra điều bất thường, theo bản năng cô lại véo vào da thịt mềm mại của ai đó, kéo căng tạo thành mặt hề.
Phỉ Minh Sâm: "..."