Chương 45
Lục Tịnh An đang ngồi xổm ở hành lang, trên người mặc mỗi một chiếc áo phông ngắn đơn bạc, ngày thường tràn đầy năng lượng ý chí sục sôi là thế, nhưng bây giờ cô lại co ro ngồi ở một góc, sắc mặt tái nhợt khiến người ta phải đau lòng.
Đúng lúc này, có cơn gió lạnh thổi tới, Phỉ Minh Sâm mặc áo khoác còn thấy rùng mình, huống chi là Lục Tịnh An.
Cậu khẽ cau mày, vừa bước qua vừa kéo khóa áo khoác đồng phục.
Lục Tịnh An ôm đầu gối, mắt hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào những chiếc lá đang trôi nổi trên mặt nước, đếm từng đường gân trên đó, cố gắng dời sự chú ý đi.
Nhưng trong lòng cô đang lẩm bẩm, sao lấy mỗi cái ô thôi mà Mạc Xảo Xảo lâu dữ vậy?
Đột nhiên Lục Tịnh An nghe thấy có tiếng bước chân và cả tiếng kéo khóa, cô ngoảnh đầu lại nhìn, cứ tưởng là Mạc Xảo Xảo, không ngờ rốt cục chỉ trông thấy một đôi giày thể thao màu trắng.
Ngay sau đó, trên người cô được trùm một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm.
Lục Tịnh An thoáng sững sờ, nửa khuôn mặt vùi vào cổ áo khoác, làn da lạnh lẽo tiếp xúc với vải vóc mềm mại khiến cho cô thoải mái ấm áp hơn hẳn.
Cô chớp mắt nhìn, chậm chạp ngẩng đầu lên, người nào đó đang đứng bên cạnh, nhìn cô với nét mặt không đồng tình.
Cô ngước mắt lên nhìn cậu, trong đầu chợt vụt qua một ý nghĩ.
Ngay giây phút này, khung cảnh Phỉ Minh Sâm đứng dưới màn mưa toát lên một vẻ đẹp khiến cho con tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
"Sợ lạnh sao còn đứng nơi hút gió thế này?" Phỉ Minh Sâm cau mày, vươn tay về phía cô.
Lục Tịnh An hơi bĩu môi, cô cho rằng ngồi còn dễ chịu hơn so với đứng.
"Vẫn chưa chịu đứng dậy?" Thấy cô ngồi bất động, Phỉ Minh Sâm lại giơ tay về phía cô một lần nữa.
Bàn tay trắng trẻo của cậu được tôn lên bởi sắc hồng nhạt khỏe mạnh, dưới ánh sáng dịu nhẹ ngày mưa còn thấp thoáng cả ánh xanh ngọc.
Nhìn bàn tay cậu chìa ra trước mặt, cuối cùng Lục Tịnh An vẫn ngoan ngoãn mượn lực để đứng lên.
Phỉ Minh Sâm giữ lấy vai cô để hai người đứng đối diện nhau, lúc cô muốn tránh né, cậu lập tức cản lại, sau đó nắm lấy hai bên áo đồng phục, ra hiệu cho cô đút tay vào trong.
Lục Tịnh An bị mắc kẹt giữa hai cánh tay cậu, khoảng cách quá gần, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ người cậu truyền tới, hun nóng cả gương mặt cô.
Cô mím môi, cuối cùng vẫn cúi đầu nghe lời cậu, đút tay vào trong tay áo, mặc hoàn chỉnh chiếc áo dưới sự giúp đỡ của cậu.
Chiếc áo này đối với Phỉ Minh Sâm thì rất vừa vặn, nhưng mặc trên người Lục Tịnh An lại hơi rộng, tay áo dài thườn thượt. Trong chiếc áo đồng phục rộng rãi này, trông Lục Tịnh An nhỏ nhắn đi trông thấy.
Lục Tịnh An kéo ống tay áo bên trái, kết quả bên tay phải lại tuột xuống, trông vô cùng khôi hài.
Phỉ Minh Sâm bật cười, rõ ràng đau lòng khi cô bị lạnh, nhưng thấy cô mặc áo của mình, cậu không nhịn được mà dâng trào niềm hạnh phúc.
Cậu nhẹ nhàng nói, "Đừng nhúc nhích."
Sau đó, cậu nắm lấy hai bên áo khoác chỉnh trang lại giúp cô, rồi khom lưng kéo khóa lên.
Chỉ là lúc kéo tới ngực, bàn tay cậu hơi khựng lại, trước lúc Lục Tịnh An phát hiện thì cậu đã kéo khóa lên tới sát cằm cô như không có chuyện gì xảy ra, bao kín cô trong chiếc áo khoác đồng phục.
Sau đó, cậu kéo tay cô, giúp cô xắn tay áo lên.
Trong cả quá trình Lục Tịnh An luôn nhìn Phỉ Minh Sâm, rõ ràng cô nên đẩy cậu ra, vậy mà cô lại mặc kệ cậu chi phối, cứ đứng ngây ra như một con búp bê vậy.
"Được rồi."
Sau khi xắn lên một vòng, cậu mới ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt Lục Tịnh An.
"Hả?"
Lục Tịnh An hơi chột dạ vì bị bắt tại trận, cô ngoảnh đầu đi, không kịp đề phòng để cậu có cơ hội xòe tay ôm lấy gò má mình.
"Cậu...cậu làm gì thế?" Tuy bởi vì tới tháng cho nên phản ứng của cô hơi chậm chạp, có điều ý thức đề phòng dù yếu nhưng vẫn phải có chứ.
"Còn lạnh không?" Phỉ Minh Sâm vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, nghiêm túc hỏi.
"Vẫn...ổn..."
Phỉ Minh Sâm không nói gì, cậu dắt tay cô, kéo tới chiếc ghế trên hành lang, rồi để cô ngồi xuống.
Lục Tịnh An ngẩng đầu nhìn Phỉ Minh Sâm bằng ánh mắt khó hiểu.
Bộ dạng ngoan ngoãn của cô lúc này khiến cô trông càng lộ rõ vẻ mềm yếu khiến Phỉ Minh Sâm không nhịn được khẽ xoa đầu cô.
"Ở đây gió nhỏ hơn, cậu ở đây chờ nhé, tôi sẽ về ngay thôi."
Lục Tịnh An há hốc miệng, đang định nói Mạc Xảo Xảo sắp quay lại rồi thì cậu đã xoay người bung dù vọt vào trong màn mưa.
Cô đành nuốt lại lời định nói xuống, ngoan ngoãn ngồi ở băng ghế dài đợi, quan sát học sinh trong tòa nhà trường học ngày một thưa dần đi.
Cô kéo chiếc áo khoác của Phỉ Minh Sâm sát lại, dường như không chỉ khí lạnh tản ra, mà ngay cả trái tim cô cũng được sưởi ấm.
Mạc Xảo Xảo từ trên tầng xuống, cô nàng nhìn xung quanh, phát hiện ra bóng dáng quen thuộc ngồi trên băng ghế phía xa, đang định bước tới thì thấy có gì đó không đúng, theo bản năng, cô nàng trốn vội vào sau hành lang.
Mạc Xảo Xảo lén lút ló đầu ra nhìn Lục Tịnh An từ xa, khi thấy trên người Lục Tịnh An khoác một chiếc áo đồng phục, Mạc Xảo Xảo khẽ nhíu mày.
Rõ ràng sáng nay chị An mặc một chiếc áo phông ngắn tay, vả lại chị An rất ghét mặc áo đồng phục cơ mà, chiếc áo kia không thể do chị ấy mang tới được.
Vì vậy, chỉ còn một khả năng, áo đồng phục này là do ai đó đưa cho Lục Tịnh An!
Chiếc áo này khá lớn, chị An phải xắn cả tay áo lên, vậy chứng tỏ chủ nhân của nó chắc chắn là một nam sinh!
Mạc Xảo Xảo xoa cằm, trong trường này, có nam sinh nào dám tiếp cận chị An, hơn nữa chị An cũng bằng lòng đón nhận ý tốt của người ta nhỉ? Đáp án vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, từ trong màn mưa xuất hiện bóng dáng một nam sinh lao nhanh tới, khi nhìn rõ người tới là ai, Mạc Xảo Xảo vội rụt đầu lại.
Lục Tịnh An cũng đã nghe thấy tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu nhìn Phỉ Minh Sâm băng qua màn mưa, tuy đã che dù nhưng cũng không thể tránh được bị ướt.
Lục Tịnh An chớp mắt nhìn, đang định đứng lên thì bị cậu cản lại.
"Này, cầm đi." Phỉ Minh Sâm lấy từ trong túi ra một chai trà sữa, dí vào gò má cô.
Thân bình ấm áp mang theo hơi nóng dán sát lên mặt khiến Lục Tịnh An không khỏi cong mắt, mừng rỡ đón lấy.
"Nhân lúc còn nóng uống đi cho ấm bụng." Phỉ Minh Sâm ngồi xuống cạnh Lục Tịnh An, thúc giục.
"Cậu cố tình chạy đi mua cho tôi à?" Lục Tịnh An nghiêng đầu nhìn cậu.
"Chứ sao?" Phỉ Minh Sâm thấy cô mãi không động đậy, đành dùng một tay giữ chai, một tay vặn nắp.
Dưới cái nhìn chăm chú nghiêm nghị của cậu, Lục Tịnh An đành cầm chai trà sữa uống một ngụm thơm nồng.
Cảm giác ấm áp và hương vị ngọt ngào tan chảy nơi đầu lưỡi giúp cho cơ thể cô thả lỏng hẳn ra, áp lực và phiền muộn chôn giấu trong lòng dường như cũng tiêu tan không ít.
"Sao? Uống ngon không?" Phỉ Minh Sâm hỏi.
Đồ uống nóng trong căn tin không nhiều, chỉ có trà sữa và cà phê lon, nếu là mình uống thì cậu sẽ chọn cà phê, nhưng cậu nghĩ con gái thích ngọt cho nên đã mua trà sữa.
"Cũng được." Lục Tịnh An vừa nói vừa giơ chai trà sữa lên uống thêm một ngụm, rõ ràng là rất thích.
Phỉ Minh Sâm mỉm cười, xoa xoa mái tóc ngắn mượt như nhung của cô.
Lục Tịnh An tập trung uống trà sữa, không buồn gỡ tay cậu ra. Đây đúng là, đã ăn của người ta thì thái độ cũng mềm mỏng hơn hẳn nhỉ.
"Uống thêm vài hớp đi, đợi cơ thể cậu ấm hơn rồi tôi tiễn ra ngoài cổng, vừa nãy đi ngang qua hình như tôi thấy bác Lâm tới rồi đấy."
Lục Tịnh An lắc đầu, "Tôi còn đang đợi Xảo Xảo..."
Kết quả, điện thoại cô ting ting, tin nhắn của Mạc Xảo Xảo vừa khéo tới đúng lúc.
[Mạc Xảo Xảo]: Chị An, em bị lớp trưởng giữ lại để bàn về hội diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường, chắc là em phải ở lại một lúc rồi, em mang ô xuống để chị về nhà trước được không?
Lục Tịnh An cau mày, đặt trà sữa xuống, bắt đầu soạn tin nhắn.
[ Lục Tịnh An]: Mày đưa ô cho chị rồi lát nữa về nhà kiểu gì? Biết bao giờ mưa mới tạnh.
[Mạc Xảo Xảo]: Nhưng mà...
[ Lục Tịnh An]: Mày khỏi phải xuống, tự chị nghĩ cách.
[Mạc Xảo Xảo]: Vậy được rồi....chị An về cẩn thận nhé, về nhớ ngâm chân, đun nước gừng với đường đỏ uống nữa.
[Mạc Xảo Xảo]: Ừ, chị biết rồi, mày cũng đừng về quá muộn.
Lục Tịnh An cất điện thoại, vừa ngẩng đầu thì đã trông thấy Phỉ Minh Sâm đang ngồi tựa lưng bên cạnh, tựa như luôn lén nhìn cô.
Cô trừng mắt liếc cậu, có điều cậu thiếu niên ấy lại cười nói, "Nếu Mạc Xảo Xảo không rảnh, vậy chúng ta đi nhé?"
Lục Tịnh An mím môi, không từ chối thêm.
Áo khoác và trà sữa cũng nhận cả rồi, tiếc chi quãng đường này nữa.
Nhìn hai người cùng che ô rời đi, Mạc Xảo Xảo, người đang núp trong cầu thang lén che miệng cười thầm.
Trên đường đi, Phỉ Minh Sâm vô cùng quy củ, tuy cậu thật sự muốn ôm lấy vai Lục Tịnh An, nhưng dù sao cũng đang ở trường, để bác Lâm thấy cũng không hay.
Chiếc ô của Phỉ Minh Sâm tán không được lớn cho lắm, vì muốn che chắn cho Lục Tịnh An cho nên bả vai của cậu khó tránh khỏi dính nước.
Đợi Lục Tịnh An lên xe, cậu đang định quay người rời đi thì cô chủ động kéo tay cậu lại.
Khi cậu ngoảnh lại, Lục Tịnh An vội vã rụt tay như bị điện giật.
"Hửm?" Trông thấy nét mặt ngượng nghịu của cô, Phỉ Minh Sâm hứng thú nghiêng đầu.
Lục Tịnh An nhìn cậu rồi nhanh chóng vội vã tránh né, cắn môi nói, "Cậu vừa che ô vừa đi xe đạp không an toàn, hay là...ngồi xe của tôi đi."
Đúng lúc này, có cơn gió lạnh thổi tới, Phỉ Minh Sâm mặc áo khoác còn thấy rùng mình, huống chi là Lục Tịnh An.
Cậu khẽ cau mày, vừa bước qua vừa kéo khóa áo khoác đồng phục.
Lục Tịnh An ôm đầu gối, mắt hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào những chiếc lá đang trôi nổi trên mặt nước, đếm từng đường gân trên đó, cố gắng dời sự chú ý đi.
Nhưng trong lòng cô đang lẩm bẩm, sao lấy mỗi cái ô thôi mà Mạc Xảo Xảo lâu dữ vậy?
Đột nhiên Lục Tịnh An nghe thấy có tiếng bước chân và cả tiếng kéo khóa, cô ngoảnh đầu lại nhìn, cứ tưởng là Mạc Xảo Xảo, không ngờ rốt cục chỉ trông thấy một đôi giày thể thao màu trắng.
Ngay sau đó, trên người cô được trùm một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm.
Lục Tịnh An thoáng sững sờ, nửa khuôn mặt vùi vào cổ áo khoác, làn da lạnh lẽo tiếp xúc với vải vóc mềm mại khiến cho cô thoải mái ấm áp hơn hẳn.
Cô chớp mắt nhìn, chậm chạp ngẩng đầu lên, người nào đó đang đứng bên cạnh, nhìn cô với nét mặt không đồng tình.
Cô ngước mắt lên nhìn cậu, trong đầu chợt vụt qua một ý nghĩ.
Ngay giây phút này, khung cảnh Phỉ Minh Sâm đứng dưới màn mưa toát lên một vẻ đẹp khiến cho con tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
"Sợ lạnh sao còn đứng nơi hút gió thế này?" Phỉ Minh Sâm cau mày, vươn tay về phía cô.
Lục Tịnh An hơi bĩu môi, cô cho rằng ngồi còn dễ chịu hơn so với đứng.
"Vẫn chưa chịu đứng dậy?" Thấy cô ngồi bất động, Phỉ Minh Sâm lại giơ tay về phía cô một lần nữa.
Bàn tay trắng trẻo của cậu được tôn lên bởi sắc hồng nhạt khỏe mạnh, dưới ánh sáng dịu nhẹ ngày mưa còn thấp thoáng cả ánh xanh ngọc.
Nhìn bàn tay cậu chìa ra trước mặt, cuối cùng Lục Tịnh An vẫn ngoan ngoãn mượn lực để đứng lên.
Phỉ Minh Sâm giữ lấy vai cô để hai người đứng đối diện nhau, lúc cô muốn tránh né, cậu lập tức cản lại, sau đó nắm lấy hai bên áo đồng phục, ra hiệu cho cô đút tay vào trong.
Lục Tịnh An bị mắc kẹt giữa hai cánh tay cậu, khoảng cách quá gần, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ người cậu truyền tới, hun nóng cả gương mặt cô.
Cô mím môi, cuối cùng vẫn cúi đầu nghe lời cậu, đút tay vào trong tay áo, mặc hoàn chỉnh chiếc áo dưới sự giúp đỡ của cậu.
Chiếc áo này đối với Phỉ Minh Sâm thì rất vừa vặn, nhưng mặc trên người Lục Tịnh An lại hơi rộng, tay áo dài thườn thượt. Trong chiếc áo đồng phục rộng rãi này, trông Lục Tịnh An nhỏ nhắn đi trông thấy.
Lục Tịnh An kéo ống tay áo bên trái, kết quả bên tay phải lại tuột xuống, trông vô cùng khôi hài.
Phỉ Minh Sâm bật cười, rõ ràng đau lòng khi cô bị lạnh, nhưng thấy cô mặc áo của mình, cậu không nhịn được mà dâng trào niềm hạnh phúc.
Cậu nhẹ nhàng nói, "Đừng nhúc nhích."
Sau đó, cậu nắm lấy hai bên áo khoác chỉnh trang lại giúp cô, rồi khom lưng kéo khóa lên.
Chỉ là lúc kéo tới ngực, bàn tay cậu hơi khựng lại, trước lúc Lục Tịnh An phát hiện thì cậu đã kéo khóa lên tới sát cằm cô như không có chuyện gì xảy ra, bao kín cô trong chiếc áo khoác đồng phục.
Sau đó, cậu kéo tay cô, giúp cô xắn tay áo lên.
Trong cả quá trình Lục Tịnh An luôn nhìn Phỉ Minh Sâm, rõ ràng cô nên đẩy cậu ra, vậy mà cô lại mặc kệ cậu chi phối, cứ đứng ngây ra như một con búp bê vậy.
"Được rồi."
Sau khi xắn lên một vòng, cậu mới ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt Lục Tịnh An.
"Hả?"
Lục Tịnh An hơi chột dạ vì bị bắt tại trận, cô ngoảnh đầu đi, không kịp đề phòng để cậu có cơ hội xòe tay ôm lấy gò má mình.
"Cậu...cậu làm gì thế?" Tuy bởi vì tới tháng cho nên phản ứng của cô hơi chậm chạp, có điều ý thức đề phòng dù yếu nhưng vẫn phải có chứ.
"Còn lạnh không?" Phỉ Minh Sâm vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, nghiêm túc hỏi.
"Vẫn...ổn..."
Phỉ Minh Sâm không nói gì, cậu dắt tay cô, kéo tới chiếc ghế trên hành lang, rồi để cô ngồi xuống.
Lục Tịnh An ngẩng đầu nhìn Phỉ Minh Sâm bằng ánh mắt khó hiểu.
Bộ dạng ngoan ngoãn của cô lúc này khiến cô trông càng lộ rõ vẻ mềm yếu khiến Phỉ Minh Sâm không nhịn được khẽ xoa đầu cô.
"Ở đây gió nhỏ hơn, cậu ở đây chờ nhé, tôi sẽ về ngay thôi."
Lục Tịnh An há hốc miệng, đang định nói Mạc Xảo Xảo sắp quay lại rồi thì cậu đã xoay người bung dù vọt vào trong màn mưa.
Cô đành nuốt lại lời định nói xuống, ngoan ngoãn ngồi ở băng ghế dài đợi, quan sát học sinh trong tòa nhà trường học ngày một thưa dần đi.
Cô kéo chiếc áo khoác của Phỉ Minh Sâm sát lại, dường như không chỉ khí lạnh tản ra, mà ngay cả trái tim cô cũng được sưởi ấm.
Mạc Xảo Xảo từ trên tầng xuống, cô nàng nhìn xung quanh, phát hiện ra bóng dáng quen thuộc ngồi trên băng ghế phía xa, đang định bước tới thì thấy có gì đó không đúng, theo bản năng, cô nàng trốn vội vào sau hành lang.
Mạc Xảo Xảo lén lút ló đầu ra nhìn Lục Tịnh An từ xa, khi thấy trên người Lục Tịnh An khoác một chiếc áo đồng phục, Mạc Xảo Xảo khẽ nhíu mày.
Rõ ràng sáng nay chị An mặc một chiếc áo phông ngắn tay, vả lại chị An rất ghét mặc áo đồng phục cơ mà, chiếc áo kia không thể do chị ấy mang tới được.
Vì vậy, chỉ còn một khả năng, áo đồng phục này là do ai đó đưa cho Lục Tịnh An!
Chiếc áo này khá lớn, chị An phải xắn cả tay áo lên, vậy chứng tỏ chủ nhân của nó chắc chắn là một nam sinh!
Mạc Xảo Xảo xoa cằm, trong trường này, có nam sinh nào dám tiếp cận chị An, hơn nữa chị An cũng bằng lòng đón nhận ý tốt của người ta nhỉ? Đáp án vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, từ trong màn mưa xuất hiện bóng dáng một nam sinh lao nhanh tới, khi nhìn rõ người tới là ai, Mạc Xảo Xảo vội rụt đầu lại.
Lục Tịnh An cũng đã nghe thấy tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu nhìn Phỉ Minh Sâm băng qua màn mưa, tuy đã che dù nhưng cũng không thể tránh được bị ướt.
Lục Tịnh An chớp mắt nhìn, đang định đứng lên thì bị cậu cản lại.
"Này, cầm đi." Phỉ Minh Sâm lấy từ trong túi ra một chai trà sữa, dí vào gò má cô.
Thân bình ấm áp mang theo hơi nóng dán sát lên mặt khiến Lục Tịnh An không khỏi cong mắt, mừng rỡ đón lấy.
"Nhân lúc còn nóng uống đi cho ấm bụng." Phỉ Minh Sâm ngồi xuống cạnh Lục Tịnh An, thúc giục.
"Cậu cố tình chạy đi mua cho tôi à?" Lục Tịnh An nghiêng đầu nhìn cậu.
"Chứ sao?" Phỉ Minh Sâm thấy cô mãi không động đậy, đành dùng một tay giữ chai, một tay vặn nắp.
Dưới cái nhìn chăm chú nghiêm nghị của cậu, Lục Tịnh An đành cầm chai trà sữa uống một ngụm thơm nồng.
Cảm giác ấm áp và hương vị ngọt ngào tan chảy nơi đầu lưỡi giúp cho cơ thể cô thả lỏng hẳn ra, áp lực và phiền muộn chôn giấu trong lòng dường như cũng tiêu tan không ít.
"Sao? Uống ngon không?" Phỉ Minh Sâm hỏi.
Đồ uống nóng trong căn tin không nhiều, chỉ có trà sữa và cà phê lon, nếu là mình uống thì cậu sẽ chọn cà phê, nhưng cậu nghĩ con gái thích ngọt cho nên đã mua trà sữa.
"Cũng được." Lục Tịnh An vừa nói vừa giơ chai trà sữa lên uống thêm một ngụm, rõ ràng là rất thích.
Phỉ Minh Sâm mỉm cười, xoa xoa mái tóc ngắn mượt như nhung của cô.
Lục Tịnh An tập trung uống trà sữa, không buồn gỡ tay cậu ra. Đây đúng là, đã ăn của người ta thì thái độ cũng mềm mỏng hơn hẳn nhỉ.
"Uống thêm vài hớp đi, đợi cơ thể cậu ấm hơn rồi tôi tiễn ra ngoài cổng, vừa nãy đi ngang qua hình như tôi thấy bác Lâm tới rồi đấy."
Lục Tịnh An lắc đầu, "Tôi còn đang đợi Xảo Xảo..."
Kết quả, điện thoại cô ting ting, tin nhắn của Mạc Xảo Xảo vừa khéo tới đúng lúc.
[Mạc Xảo Xảo]: Chị An, em bị lớp trưởng giữ lại để bàn về hội diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường, chắc là em phải ở lại một lúc rồi, em mang ô xuống để chị về nhà trước được không?
Lục Tịnh An cau mày, đặt trà sữa xuống, bắt đầu soạn tin nhắn.
[ Lục Tịnh An]: Mày đưa ô cho chị rồi lát nữa về nhà kiểu gì? Biết bao giờ mưa mới tạnh.
[Mạc Xảo Xảo]: Nhưng mà...
[ Lục Tịnh An]: Mày khỏi phải xuống, tự chị nghĩ cách.
[Mạc Xảo Xảo]: Vậy được rồi....chị An về cẩn thận nhé, về nhớ ngâm chân, đun nước gừng với đường đỏ uống nữa.
[Mạc Xảo Xảo]: Ừ, chị biết rồi, mày cũng đừng về quá muộn.
Lục Tịnh An cất điện thoại, vừa ngẩng đầu thì đã trông thấy Phỉ Minh Sâm đang ngồi tựa lưng bên cạnh, tựa như luôn lén nhìn cô.
Cô trừng mắt liếc cậu, có điều cậu thiếu niên ấy lại cười nói, "Nếu Mạc Xảo Xảo không rảnh, vậy chúng ta đi nhé?"
Lục Tịnh An mím môi, không từ chối thêm.
Áo khoác và trà sữa cũng nhận cả rồi, tiếc chi quãng đường này nữa.
Nhìn hai người cùng che ô rời đi, Mạc Xảo Xảo, người đang núp trong cầu thang lén che miệng cười thầm.
Trên đường đi, Phỉ Minh Sâm vô cùng quy củ, tuy cậu thật sự muốn ôm lấy vai Lục Tịnh An, nhưng dù sao cũng đang ở trường, để bác Lâm thấy cũng không hay.
Chiếc ô của Phỉ Minh Sâm tán không được lớn cho lắm, vì muốn che chắn cho Lục Tịnh An cho nên bả vai của cậu khó tránh khỏi dính nước.
Đợi Lục Tịnh An lên xe, cậu đang định quay người rời đi thì cô chủ động kéo tay cậu lại.
Khi cậu ngoảnh lại, Lục Tịnh An vội vã rụt tay như bị điện giật.
"Hửm?" Trông thấy nét mặt ngượng nghịu của cô, Phỉ Minh Sâm hứng thú nghiêng đầu.
Lục Tịnh An nhìn cậu rồi nhanh chóng vội vã tránh né, cắn môi nói, "Cậu vừa che ô vừa đi xe đạp không an toàn, hay là...ngồi xe của tôi đi."