Chương 27
Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm. Cậu đang ngắm nhìn cô, đôi mắt trong veo đen láy kia đang lấp lánh đầy sao, còn sáng hơn cả những ngôi sao trên bầu trời kia.
Sau khi nghe hiểu lời nói của cậu, dần dần, trên mặt cô cảm thấy hơi nóng lên. Cô không biết rõ loại cảm giác này là gì, chỉ biết tim mình đập nhanh đến mức khiến cho cô hoảng hốt.
Cô xoay mặt đi, nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao. Lại có thêm một ngôi sao bay vút về phía chân trời, vẽ nên một đường vòng cung xinh đẹp trên chiếc màn đêm.
Gò má của thiếu nữ được viền bởi những ánh sao, toát lên một nét đẹp chỉ thuộc về riêng cô, khiến cho Phỉ Minh Sâm đang chăm chú nhìn cô bị nhuốm màu mơ hồ nơi đáy mắt.
"Thế nào? Cậu nghĩ nguyện vọng của tôi có thực hiện được không?" Cậu khẽ hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần dè dặt cẩn thận, dịu dàng lại da diết.
Lục Tịnh An mím môi, chỉ cảm thấy khi cậu ta nhìn chăm chú như vậy, tay chân cô chẳng biết nên để nơi nào.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Ước nguyện với sao băng gì đó đều để lừa gạt con nít thôi."
Nghe được câu trả lời của cô, ánh sáng trong mắt Phỉ Minh Sâm không khỏi trở nên nhạt đi.
Cậu không nói gì, Lục Tịnh An nhìn sang theo bản năng, thấy ánh sáng trong mắt cậu nhạt đi, cứ như một chú cún con bị vứt bỏ, đáy lòng cô lại có chút không đành lòng.
"Cậu... Cậu mong muốn cái điều ước kiểu này để làm gì chứ hả?" Lời an ủi đã nghĩ ra miệng nhưng cuối cùng lại trở nên hung dữ.
Cô không khỏi cắn cắn môi, ảo não cúi đầu nhìn mũi chân mình.
"Lục Tịnh An, cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
"Có ý gì?" Lục Tịnh An trừng mắt về phía cậu, cảm thấy lời này của cậu có hơi chói tai.
"Cậu thật sự không biết sao?" Bởi vì tớ thích cậu đấy." Phỉ Minh Sâm nhìn cô.
Không biết có phải vì bóng đêm quá tốt đẹp hay không, Lục Tịnh An cảm giác bị cậu nhìn như vậy, trái tim cô đập nhanh thật nhanh.
"Bởi vì thích cậu, cho nên muốn ở cạnh cậu, không phải tôi đã nói rồi sao? Để hai bên có cơ hội để hiểu về đối phương." Phỉ Minh Sâm cười nói.
Lục Tịnh An trừng mắt nhìn lại, suy nghĩ cặn kẽ một chút, hình như cậu ta đã từng nói qua.
"Tôi phát hiện sau khi tìm hiểu xong, tấm lòng tôi dành cho cậu vẫn không hề thay đổi." Phỉ Minh Sâm nghiêm túc nói, "Tôi nghĩ muốn hiểu rõ cậu thì thời gian một tuần thực sự quá ngắn."
Ánh mắt của chàng trai rất chuyên chú, vẻ mặt rất chăm chú, tất cả khiến Lục Tịnh An suýt chút nữa không nhịn được mà đồng ý với cậu.
"Anh em bạn bè cũng được mà, tại sao cứ nhất định phải làm bạn trai bạn gái?" Cô gái lầm bầm.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, bỗng nhiên vươn tay lôi bàn tay cô đang nhét trong túi quần ra, cầm trong lòng bàn tay cậu.
"Cậu làm gì đấy?" Lục Tịnh An hơi cau mày.
"Làm anh em bạn bè, có thể tiếp tục nắm tay cậu như vậy không?" Phỉ Minh Sâm hỏi.
Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra.
Phỉ Minh Sâm vươn hai tay ôm cô vào trong lòng, để cho cô dựa vào lồng ngực mình, nói ở bên tai cô: "Làm anh em, có thể tiếp tục ôm cậu, có thể giữ cậu ở trong lòng như thế này được không?"
Lục Tịnh An đã bị cậu làm cho bối rối. Cô dán vào lồng ngực cậu, nghe tiếng tim đập bang bang gần trong gang tấc kia, chỉ nghĩ rằng nhịp tim của mình cũng theo đó mà vọt đến cực điểm rồi.
Cô chưa kịp đẩy cậu ra, cậu thiếu niên đã cầm lấy bả vai cô, từ từ đẩy cô ra khỏi lồng ngực mình.
Cô nhìn cậu với vẻ mờ mịt, nhìn cậu đột nhiên tiến lại gần, khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên môi cô rồi lại nhanh chóng lui ra.
"Làm anh em, có thể hôn cậu giống như vậy không?"
Lục Tịnh An ngơ ngác nhìn cậu, ngón tay chạm lên môi mình, đợi sau khi ý thức được cậu vừa làm gì, cô không khỏi mở to hai mắt ra nhìn.
Nhìn cô muốn nổi cơn giận, Phỉ Minh Sâm cong môi cười: "Không thể tức giận nha, hiện tại cậu vẫn là bạn gái của tôi."
Lục Tịnh An lập tức như bóng xì hơi, cô đỏ mặt, thở phì phò nói: "Sau 12 giờ thì không phải, tôi sẽ không làm là bạn gái của cậu nữa!"
"Được thôi, không làm thì không làm." Phỉ Minh Sâm nhún vai.
Không biết vì sao, nghe cậu ta bỏ qua nhanh như vậy, Lục Tịnh An lại chẳng hề có chút vui vẻ nào, trái lại còn càng tức giận hơn.
"Tôi phải đi về!"
Lục Tịnh An đứng lên tính rời khỏi, kết quả mới đi vài bước đã bị kéo tay. Cô quay đầu trừng cậu, lần này ngược lại không lập tức vung tay ra nữa.
"Chờ một chút đã." Phỉ Minh Sâm đến gần cô, kéo tay cô, lần thứ hai ôm cô vào trong lòng.
"Cậu..."
"Suỵt." Phỉ Minh Sâm ôm cô, nói bên tai cô, "Ôm một lần cuối cùng."
Giọng của cậu dịu dàng mà trong veo, mang theo chút ưu thương nhàn nhạt. Cậu cũng không có động tác dư thừa gì, thật sự chỉ đơn thuần là ôm cô, khiến cô từ từ thả lỏng.
"Tịnh An."
"Cái gì..."
"Tôi nghĩ cậu để tóc dài nhất định sẽ rất đẹp." Phỉ Minh Sâm tự miêu tả dáng dấp của cô trong lòng.
Lục Tịnh An lại không cho là đúng, "Đàn bà lắm, không muốn!"
Phỉ Minh Sâm không nhịn được, vùi đầu xuống vai cô, khẽ nở nụ cười, "Lục Tịnh An, sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy?"
Lục Tịnh An không khỏi nghiêng đầu, cảm thấy không tài nào hiểu được mạch não của cậu.
Cô như thế này, cậu nhìn đâu ra đáng yêu vậy? Trước kia còn nói cô xinh đẹp, cô nghĩ cậu nên đi khám mắt mới được.
"Ôm đủ chưa?" Hôm nay ở công viên trò chơi đã chơi quá điên cuồng, hiện tại cô cảm thấy đứng hơi tê mỏi chân.
"Chưa, chỉ muốn cứ ôm mãi." Chàng trai cúi đầu nói bên tai cô, nghe như đang làm nũng.
Lục Tịnh An mím chặt môi, tuyệt đối không muốn thừa nhận vừa rồi có một khắc bản thân thoáng dao động.
"Cậu cũng ôm tôi một cái được không? Coi như là lời thỉnh cầu cuối cùng đi."
Giọng nói của chàng trai vang lên một lần nữa, ma xui quỷ khiến sao Lục Tịnh An lại thực sự đưa tay ra, nhẹ nhàng vòng qua bên hông cậu, sau đó lại càng bị cậu ôm sâu hơn vào trong lòng.
Ngực của cậu rất ấm, lồng ngực cũng rộng lớn và rắn chắc hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cô tựa vào ngay vị trí tim cậu, có thể nghe thấy tiếng tim đập thuộc về cậu, từng nhịp từng nhịp, truyền tới màng nhĩ của cô.
Đây là lần đầu tiên có người khác giới tính ôm lấy cô một cách trân trọng như vậy.
Cho tới bây giờ cô đều chỉ có một mình, vì phản kháng lại người đàn ông đánh đập mẹ cô nên từ rất nhỏ cô đã học được cách dựng gai đầy người.
Những chiếc gai nhọn để tự bảo vệ mình, lại cũng đâm vào tất cả những ai muốn đến gần. Nhưng cô không quan tâm, cô cảm thấy mình như vậy rất tốt.
Chỉ là hôm nay. Không, không đúng. Là từ sau khi gặp Phỉ Minh Sâm, lúc nào cô cũng cảm giác được hàng rào mà cô đã dựng lên ở trong lòng đang sụp đổ dần.
Cô không biết bên trong bức tường rào ấy có gì, nhưng biểu hiện gần đây của mình lại làm cho cô thấy xa lạ và sợ hãi, lập tức muốn né tránh theo bản năng.
Thế nhưng giờ khắc này cô không nhớ lắm đến việc phải trốn tránh. Cô tựa ở trong lòng chàng thiếu niên, an tĩnh lắng nghe tiếng nhịp tim và hơi thở của cậu, từ từ, cả trái tim đều được thả lỏng.
Phỉ Minh Sâm ôm một lúc, phát hiện người trong lòng không có động tĩnh gì, nhìn xuống một cái, phát hiện cô nàng thế mà nhắm mắt ngủ rồi.
Cậu không khỏi dở khóc dở cười, sao trong tình huống này mà cô có thể ngủ được, cậu thật sự cảm thấy chịu thua.
Nhìn cô gái ngủ an tĩnh, cậu không nhịn được nhắm tới cái trán của cô lén hôn một cái.
"Cậu thử trộm hôn tôi nữa xem?"
Lục Tịnh An không thực sự ngủ, cảm nhận được động tác của cậu, cô khẽ mở mắt ra, liếc nhìn cậu nói.
Bị bắt quả tăng, Phỉ Minh Sâm lại không xấu hổ, còn cười nói: "Có thể chứ?"
Lục Tịnh An cắn cắn môi, không muốn đôi co với cậu nữa. Dù sao nói đến cuối cùng thì người thua thiệt cũng sẽ là cô.
Cô đứng thẳng dậy, nói: "Khuya lắm rồi, tôi muốn về đi ngủ."
"Ừ, tôi cõng cậu nhé, cậu có thể tựa vào bả vai tôi ngủ."
Lục Tịnh An nhìn cậu nghi ngờ, giống như đang hoài nghi là cậu có thể cõng nổi cô hay không.
Đương nhiên, cuối cùng Phỉ Minh Sâm vẫn chứng minh được bản thân.
Hai người cùng trở về nhà của mình. Đương nhiên bởi vì về muộn nên người lớn trong nhà có thắc mắc nhưng cũng may là bọn họ đều có thể lấp liếm qua cửa.
Tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Lục Tịnh An hong tóc. Nhìn thấy rèm cửa sổ đóng chặt, cô chợt nhớ tới lời chàng trai kia nói vào ban sáng.
Cô đi tới, nhẹ nhàng kéo rèm ra, ngẩng đầu lên thì thấy được bên phòng đối diện, chàng thiếu niên cũng vừa đi đến bên cửa sổ.
Hai người nhìn nhau từ xa, Lục Tịnh An cảm giác tim đập lỡ một nhịp. Lúc này người ở đối diện cầm điện thoại di động lên, giây kế tiếp điện thoại của cô liền ting ting một tiếng.
"Hôm nay rất vui, ngủ ngon."
Lục Tịnh An nhìn tin nhắn, đang chuẩn bị kéo rèm cửa sổ lại thì do dự một chút rồi cứ thế buông lỏng ra, tiện tay trả lời lại một tin nhắn, sau đó ném điện thoại lên trên bằn, nằm xuống giường.
"Ừ, ngủ ngon."
Cô gái trả lời rất ngắn gọn, cậu không khỏi thở dài, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
Dù sao cũng còn nhiều thời gian.
"Ngày mai gặp, Lục Tịnh An." Cậu thấp giọng tự lẩm ẩm, sau đó cũng tắt đèn.
Đêm mùa thu, ngắn ngủi nhưng lại dài dằng dặc...
Sau khi nghe hiểu lời nói của cậu, dần dần, trên mặt cô cảm thấy hơi nóng lên. Cô không biết rõ loại cảm giác này là gì, chỉ biết tim mình đập nhanh đến mức khiến cho cô hoảng hốt.
Cô xoay mặt đi, nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao. Lại có thêm một ngôi sao bay vút về phía chân trời, vẽ nên một đường vòng cung xinh đẹp trên chiếc màn đêm.
Gò má của thiếu nữ được viền bởi những ánh sao, toát lên một nét đẹp chỉ thuộc về riêng cô, khiến cho Phỉ Minh Sâm đang chăm chú nhìn cô bị nhuốm màu mơ hồ nơi đáy mắt.
"Thế nào? Cậu nghĩ nguyện vọng của tôi có thực hiện được không?" Cậu khẽ hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần dè dặt cẩn thận, dịu dàng lại da diết.
Lục Tịnh An mím môi, chỉ cảm thấy khi cậu ta nhìn chăm chú như vậy, tay chân cô chẳng biết nên để nơi nào.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Ước nguyện với sao băng gì đó đều để lừa gạt con nít thôi."
Nghe được câu trả lời của cô, ánh sáng trong mắt Phỉ Minh Sâm không khỏi trở nên nhạt đi.
Cậu không nói gì, Lục Tịnh An nhìn sang theo bản năng, thấy ánh sáng trong mắt cậu nhạt đi, cứ như một chú cún con bị vứt bỏ, đáy lòng cô lại có chút không đành lòng.
"Cậu... Cậu mong muốn cái điều ước kiểu này để làm gì chứ hả?" Lời an ủi đã nghĩ ra miệng nhưng cuối cùng lại trở nên hung dữ.
Cô không khỏi cắn cắn môi, ảo não cúi đầu nhìn mũi chân mình.
"Lục Tịnh An, cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
"Có ý gì?" Lục Tịnh An trừng mắt về phía cậu, cảm thấy lời này của cậu có hơi chói tai.
"Cậu thật sự không biết sao?" Bởi vì tớ thích cậu đấy." Phỉ Minh Sâm nhìn cô.
Không biết có phải vì bóng đêm quá tốt đẹp hay không, Lục Tịnh An cảm giác bị cậu nhìn như vậy, trái tim cô đập nhanh thật nhanh.
"Bởi vì thích cậu, cho nên muốn ở cạnh cậu, không phải tôi đã nói rồi sao? Để hai bên có cơ hội để hiểu về đối phương." Phỉ Minh Sâm cười nói.
Lục Tịnh An trừng mắt nhìn lại, suy nghĩ cặn kẽ một chút, hình như cậu ta đã từng nói qua.
"Tôi phát hiện sau khi tìm hiểu xong, tấm lòng tôi dành cho cậu vẫn không hề thay đổi." Phỉ Minh Sâm nghiêm túc nói, "Tôi nghĩ muốn hiểu rõ cậu thì thời gian một tuần thực sự quá ngắn."
Ánh mắt của chàng trai rất chuyên chú, vẻ mặt rất chăm chú, tất cả khiến Lục Tịnh An suýt chút nữa không nhịn được mà đồng ý với cậu.
"Anh em bạn bè cũng được mà, tại sao cứ nhất định phải làm bạn trai bạn gái?" Cô gái lầm bầm.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, bỗng nhiên vươn tay lôi bàn tay cô đang nhét trong túi quần ra, cầm trong lòng bàn tay cậu.
"Cậu làm gì đấy?" Lục Tịnh An hơi cau mày.
"Làm anh em bạn bè, có thể tiếp tục nắm tay cậu như vậy không?" Phỉ Minh Sâm hỏi.
Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra.
Phỉ Minh Sâm vươn hai tay ôm cô vào trong lòng, để cho cô dựa vào lồng ngực mình, nói ở bên tai cô: "Làm anh em, có thể tiếp tục ôm cậu, có thể giữ cậu ở trong lòng như thế này được không?"
Lục Tịnh An đã bị cậu làm cho bối rối. Cô dán vào lồng ngực cậu, nghe tiếng tim đập bang bang gần trong gang tấc kia, chỉ nghĩ rằng nhịp tim của mình cũng theo đó mà vọt đến cực điểm rồi.
Cô chưa kịp đẩy cậu ra, cậu thiếu niên đã cầm lấy bả vai cô, từ từ đẩy cô ra khỏi lồng ngực mình.
Cô nhìn cậu với vẻ mờ mịt, nhìn cậu đột nhiên tiến lại gần, khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên môi cô rồi lại nhanh chóng lui ra.
"Làm anh em, có thể hôn cậu giống như vậy không?"
Lục Tịnh An ngơ ngác nhìn cậu, ngón tay chạm lên môi mình, đợi sau khi ý thức được cậu vừa làm gì, cô không khỏi mở to hai mắt ra nhìn.
Nhìn cô muốn nổi cơn giận, Phỉ Minh Sâm cong môi cười: "Không thể tức giận nha, hiện tại cậu vẫn là bạn gái của tôi."
Lục Tịnh An lập tức như bóng xì hơi, cô đỏ mặt, thở phì phò nói: "Sau 12 giờ thì không phải, tôi sẽ không làm là bạn gái của cậu nữa!"
"Được thôi, không làm thì không làm." Phỉ Minh Sâm nhún vai.
Không biết vì sao, nghe cậu ta bỏ qua nhanh như vậy, Lục Tịnh An lại chẳng hề có chút vui vẻ nào, trái lại còn càng tức giận hơn.
"Tôi phải đi về!"
Lục Tịnh An đứng lên tính rời khỏi, kết quả mới đi vài bước đã bị kéo tay. Cô quay đầu trừng cậu, lần này ngược lại không lập tức vung tay ra nữa.
"Chờ một chút đã." Phỉ Minh Sâm đến gần cô, kéo tay cô, lần thứ hai ôm cô vào trong lòng.
"Cậu..."
"Suỵt." Phỉ Minh Sâm ôm cô, nói bên tai cô, "Ôm một lần cuối cùng."
Giọng của cậu dịu dàng mà trong veo, mang theo chút ưu thương nhàn nhạt. Cậu cũng không có động tác dư thừa gì, thật sự chỉ đơn thuần là ôm cô, khiến cô từ từ thả lỏng.
"Tịnh An."
"Cái gì..."
"Tôi nghĩ cậu để tóc dài nhất định sẽ rất đẹp." Phỉ Minh Sâm tự miêu tả dáng dấp của cô trong lòng.
Lục Tịnh An lại không cho là đúng, "Đàn bà lắm, không muốn!"
Phỉ Minh Sâm không nhịn được, vùi đầu xuống vai cô, khẽ nở nụ cười, "Lục Tịnh An, sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy?"
Lục Tịnh An không khỏi nghiêng đầu, cảm thấy không tài nào hiểu được mạch não của cậu.
Cô như thế này, cậu nhìn đâu ra đáng yêu vậy? Trước kia còn nói cô xinh đẹp, cô nghĩ cậu nên đi khám mắt mới được.
"Ôm đủ chưa?" Hôm nay ở công viên trò chơi đã chơi quá điên cuồng, hiện tại cô cảm thấy đứng hơi tê mỏi chân.
"Chưa, chỉ muốn cứ ôm mãi." Chàng trai cúi đầu nói bên tai cô, nghe như đang làm nũng.
Lục Tịnh An mím chặt môi, tuyệt đối không muốn thừa nhận vừa rồi có một khắc bản thân thoáng dao động.
"Cậu cũng ôm tôi một cái được không? Coi như là lời thỉnh cầu cuối cùng đi."
Giọng nói của chàng trai vang lên một lần nữa, ma xui quỷ khiến sao Lục Tịnh An lại thực sự đưa tay ra, nhẹ nhàng vòng qua bên hông cậu, sau đó lại càng bị cậu ôm sâu hơn vào trong lòng.
Ngực của cậu rất ấm, lồng ngực cũng rộng lớn và rắn chắc hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cô tựa vào ngay vị trí tim cậu, có thể nghe thấy tiếng tim đập thuộc về cậu, từng nhịp từng nhịp, truyền tới màng nhĩ của cô.
Đây là lần đầu tiên có người khác giới tính ôm lấy cô một cách trân trọng như vậy.
Cho tới bây giờ cô đều chỉ có một mình, vì phản kháng lại người đàn ông đánh đập mẹ cô nên từ rất nhỏ cô đã học được cách dựng gai đầy người.
Những chiếc gai nhọn để tự bảo vệ mình, lại cũng đâm vào tất cả những ai muốn đến gần. Nhưng cô không quan tâm, cô cảm thấy mình như vậy rất tốt.
Chỉ là hôm nay. Không, không đúng. Là từ sau khi gặp Phỉ Minh Sâm, lúc nào cô cũng cảm giác được hàng rào mà cô đã dựng lên ở trong lòng đang sụp đổ dần.
Cô không biết bên trong bức tường rào ấy có gì, nhưng biểu hiện gần đây của mình lại làm cho cô thấy xa lạ và sợ hãi, lập tức muốn né tránh theo bản năng.
Thế nhưng giờ khắc này cô không nhớ lắm đến việc phải trốn tránh. Cô tựa ở trong lòng chàng thiếu niên, an tĩnh lắng nghe tiếng nhịp tim và hơi thở của cậu, từ từ, cả trái tim đều được thả lỏng.
Phỉ Minh Sâm ôm một lúc, phát hiện người trong lòng không có động tĩnh gì, nhìn xuống một cái, phát hiện cô nàng thế mà nhắm mắt ngủ rồi.
Cậu không khỏi dở khóc dở cười, sao trong tình huống này mà cô có thể ngủ được, cậu thật sự cảm thấy chịu thua.
Nhìn cô gái ngủ an tĩnh, cậu không nhịn được nhắm tới cái trán của cô lén hôn một cái.
"Cậu thử trộm hôn tôi nữa xem?"
Lục Tịnh An không thực sự ngủ, cảm nhận được động tác của cậu, cô khẽ mở mắt ra, liếc nhìn cậu nói.
Bị bắt quả tăng, Phỉ Minh Sâm lại không xấu hổ, còn cười nói: "Có thể chứ?"
Lục Tịnh An cắn cắn môi, không muốn đôi co với cậu nữa. Dù sao nói đến cuối cùng thì người thua thiệt cũng sẽ là cô.
Cô đứng thẳng dậy, nói: "Khuya lắm rồi, tôi muốn về đi ngủ."
"Ừ, tôi cõng cậu nhé, cậu có thể tựa vào bả vai tôi ngủ."
Lục Tịnh An nhìn cậu nghi ngờ, giống như đang hoài nghi là cậu có thể cõng nổi cô hay không.
Đương nhiên, cuối cùng Phỉ Minh Sâm vẫn chứng minh được bản thân.
Hai người cùng trở về nhà của mình. Đương nhiên bởi vì về muộn nên người lớn trong nhà có thắc mắc nhưng cũng may là bọn họ đều có thể lấp liếm qua cửa.
Tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Lục Tịnh An hong tóc. Nhìn thấy rèm cửa sổ đóng chặt, cô chợt nhớ tới lời chàng trai kia nói vào ban sáng.
Cô đi tới, nhẹ nhàng kéo rèm ra, ngẩng đầu lên thì thấy được bên phòng đối diện, chàng thiếu niên cũng vừa đi đến bên cửa sổ.
Hai người nhìn nhau từ xa, Lục Tịnh An cảm giác tim đập lỡ một nhịp. Lúc này người ở đối diện cầm điện thoại di động lên, giây kế tiếp điện thoại của cô liền ting ting một tiếng.
"Hôm nay rất vui, ngủ ngon."
Lục Tịnh An nhìn tin nhắn, đang chuẩn bị kéo rèm cửa sổ lại thì do dự một chút rồi cứ thế buông lỏng ra, tiện tay trả lời lại một tin nhắn, sau đó ném điện thoại lên trên bằn, nằm xuống giường.
"Ừ, ngủ ngon."
Cô gái trả lời rất ngắn gọn, cậu không khỏi thở dài, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
Dù sao cũng còn nhiều thời gian.
"Ngày mai gặp, Lục Tịnh An." Cậu thấp giọng tự lẩm ẩm, sau đó cũng tắt đèn.
Đêm mùa thu, ngắn ngủi nhưng lại dài dằng dặc...