Chương 55
Tối qua Trì Ngộ ngủ quên trong bồn tắm, nước lạnh đi làm cô giật mình tỉnh giấc.
Bọc người trong chiếc áo choàng, cô mơ màng lê tấm thân đau nhức lên giường, ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Khi tỉnh dậy, cánh tay đau như bị gãy, Trì Ngộ khó nhọc xoay người, mắt còn chưa mở hẳn đã vội mò mẫm tìm di động.
Không có WeChat của Nhiễm Cấm.
Trước kia, mỗi sáng sớm Nhiễm Cấm sẽ gửi thông tin dự báo thời tiết cho cô, mặc dù phía trên bồn rửa mặt là màn hình điện tử rất lớn, khi rửa mặt có thể xem thông tin thời tiết lẫn chất lượng không khí, nhưng Trì Ngộ vẫn có thói quen xem thông tin Nhiễm Cấm gửi tới.
Hôm nay lại không nhận được gì?
Trì Ngộ nheo mắt nhìn thời gian, đã bảy giờ sáng.
Sau khi Trì Ngộ rửa mặt đi xuống thì dì Tô đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô.
Cô vuốt ve Lộ Lộ, đùa nghịch với bộ lông trong ánh mắt ghét bỏ của nó.
Tránh khỏi đám lông mèo, ngồi vào bàn ăn. Khi ăn, Trì Ngộ có thói quen đọc tin tức, cô dùng di động lướt nhanh qua bản tin buổi sáng.
Từ lúc còn đi học, Trì Ngộ đã luyện được khả năng đọc nhanh như gió khi làm luận văn, nên bây giờ cô đọc báo rất nhanh.
Trước kia cô không đọc tin thời sự, nhưng gần đây do chuyện của chị gái, cô cảm thấy mình phải quét qua mục này hàng ngày, nói không chừng, một việc gì đó tưởng như không đáng kể có thể cung cấp manh mối hữu ích cho cô.
Cô vừa đảo qua một mẩu tin, lập tức vuốt ngược trở lại.
Tối qua, dưới lầu chung cư Nhiễm Cấm có người bị trọng thương?
Dường như ai đó đã bị đâm, dưới đất bê bết máu, phải đến sáng sớm thì mới có người của Ban quản lý tiểu khu đến dọn dẹp sạch sẽ.
Người bị thương là ai và chuyện gì đã xảy ra đang được điều tra.
Một miếng sườn bò đã đưa đến bên miệng Trì Ngộ, cô còn chưa kịp ăn đã lập tức buông nĩa, gọi điện thoại cho Nhiễm Cấm.
Không có ai trả lời.
Trì Ngộ tiếp tục gọi, đến lần thứ ba thì cuối cùng cũng kết nối được.
"Sao vậy Tiểu Ngộ, có chuyện gì mà gấp như vậy?"
Nghe được giọng nói của Nhiễm Cấm, trái tim đập thình thịch nãy giờ của Trì Ngộ mới ổn định lại.
"Chị đang làm gì vậy chứ! Vừa rồi sao không bắt máy?"
Trì Ngộ sốt ruột, lại thêm được Nhiễm Cấm chiều chuộng nên đâm ra ngang ngược, chưa kịp chào hỏi đã vội chất vấn.
Trước kia cô cũng luôn như vậy, lúc bình thường là người hiểu biết lễ nghĩa, nhưng một khi lo lắng sẽ nổi giận với Nhiễm Cấm.
Nhưng cô không biết, Nhiễm Cấm luôn mỉm cười bất đắc dĩ với cô, thật ra lại đang hưởng thụ việc Trì Ngộ tuỳ hứng, không kiêng nể gì trước mặt mình.
Nhiễm Cấm nghe giọng nói của Trì Ngộ truyền đến từ đầu dây bên kia, trong đầu tưởng tượng ra biểu cảm của cô, âm thầm đánh giá.
"Vừa rồi chị đi họp, có cuộc họp trực tuyến với một công ty ở nước ngoài chị phải tham dự, năm giờ sáng đã bắt đầu rồi. Sao nào, Tiểu Ngộ, có chuyện gì muốn nói với chị à?"
Thì ra là đang họp.
Trì Ngộ hỏi nàng: "Tối qua dưới lầu nhà chị có người bị đâm, chị biết không?"
Nhiễm Cấm "Hả?" một tiếng: "Chị còn chưa đi xuống lầu, cũng chưa đọc tin tức nên cũng không biết. Ai bị đâm?"
"Trong bản tin không nói, em cũng mới xem lướt qua thôi, không biết tình hình thế nào." Trì Ngộ thẳng thắn nói với nàng, "Hồng Dĩ Linh chết rồi, chắc cảnh sát Lộ cũng đã nói với chị chuyện này."
Bên kia Nhiễm Cấm im lặng hồi lâu rồi "Ừ" một tiếng.
"Lúc đó em cũng ở hiện trường, chứng kiến toàn bộ quá trình tử vong của Hồng Dĩ Linh, có người lừa cô ấy ra ngoài, giả dạng thành shipper giao cơm, nổ súng bắn chết cô ấy, sau đó nguỵ trang thành kẻ trả thù xã hội, bắn giết loạn xạ, có vài người đã bị hắn giết chết...... Đúng là bi kịch."
Trì Ngộ giản lược thuật lại tình hình lúc đó, đặc biệt là hai người đột nhiên xuất hiện khống chế tên sát nhân rồi lặng lẽ biến mất.
Cô có cảm giác hai người đó được Nhiễm Cấm sắp xếp để bảo vệ cô trong bóng tối.
Còn người lục soát nhà Hồng Dĩ Linh, cướp đi USB là một nhóm người khác.
Cô cũng không để ý đến việc Nhiễm Cấm giữ im lặng trong mọi chuyện, cô chỉ hy vọng khi Nhiễm Cấm làm nhiều chuyện vì cô như vậy thì ít nhất cũng nhận lại được một chút gì đó, cho cô cơ hội đáp ân tình của Nhiễm Cấm.
Mãi đến khi Trì Ngộ nói xong, Nhiễm Cấm cũng không có bất kỳ nhận xét nào về chuyện cô đã trải qua ở thành phố Y, chỉ hỏi: "Em có bị thương không?"
Trì Ngộ: "......"
Có chút ủ rũ, giọng nói cũng vì thế mà thấp xuống: "Không có...... chỉ là cánh tay bị bong gân với vài vết trầy thôi. Nhưng Tề Đồng vì cứu em mà sau lưng bị khoét một lỗ, suýt tí thì mất mạng."
Nhiễm Cấm nghe cô nói vậy thì vội hỏi: "Sao tay em lại bị thương? Có nghiêm trọng không? Còn mấy vết trầy trụa thì sao? Em đã đi bệnh viện chưa?"
Khi Trì Ngộ ném đá vào đối tượng kia dùng lực quá sức, sau khi rời khỏi đội bóng mềm cũng đã lâu không luyện tập, lại đột ngột dùng sức quá lớn nên mới cảm thấy đau.
Còn những vết trầy kia chỉ là vết thương nhỏ, dán băng cá nhân là được.
Sau khi cô hờ hững nói xong, Nhiễm Cấm nhanh chóng nói: "Không được, phải đi kiểm tra kĩ càng, không thể qua loa được. Cánh tay quan trọng, không xử lý tốt vết thương ngoài da sẽ dễ gây viêm nhiễm."
Trì Ngộ vốn định nói "Không cần đâu, nếu không ổn thì em sẽ nhờ bác sĩ Lâm qua kiểm tra."
Nhưng chợt nghĩ tới sự việc đẫm máu dưới lầu nhà Nhiễm Cấm, không biết có liên quan đến nàng hay không, lỡ như người bị thương thật sự là nàng, có phải lúc này nàng đang muốn che giấu không?
Nhớ đến việc Hồng Dĩ Linh nói, trong quá khứ Nhiễm Cấm bị chị gái mình ngược đãi, bất chợt cô bị thôi thúc phải gặp nàng bằng được.
Trì Ngộ nói: "Phải làm sao đây? Nhiễm Cấm, em đến chỗ chị, chị xem giúp em được không?"
Nhiễm Cấm: "...... Em gọi bác sĩ Lâm đến kiểm tra là được rồi."
Nhiễm Cấm không muốn gặp mặt cô.
Vậy Trì Ngộ nhất quyết phải gặp.
"Em muốn chị xem."
"......"
Dù Nhiễm Cấm có chậm chạp hay thấp kém thế nào trong phương diện tình cảm thì nàng cũng có lý trí và khả năng phân tích của người bình thường, có thể cảm nhận được Trì Ngộ ngày càng dựa dẫm vào nàng nhiều hơn trước.
Hẳn là nàng nên vui vẻ.
Nhưng trớ trêu thay......
Nhiễm Cấm siết chặt di động, chỉ hận bản thân mình quá tham lam.
Cuối cùng Nhiễm Cấm không để Trì Ngộ ra khỏi cửa, tự mình chạy tới Trì gia.
Trì Ngộ đứng ở cửa, chờ Nhiễm Cấm tới.
Cô muốn nhìn thấy thời điểm Nhiễm Cấm bước ra khỏi xe.
Nếu thật sự che giấu việc bị thương, có thể lộ ra sơ hở.
Trì Ngộ cảm thấy hơi hụt hẫng, Nhiễm Cấm khởi hành quá nhanh, lẽ ra cô phải là người đến nhà Nhiễm Cấm.
Chuyến đi này sẽ khó chịu thế nào nếu Nhiễm Cấm thật sự bị thương?
Hành động của Nhiễm Cấm lại quá mạnh mẽ, WeChat vừa gửi trước đó đã nhận được hồi âm chỉ sau hai phút, nàng nói: "Em ở nhà chờ chị, bây giờ chị đến chỗ em."
Căn bản không cho Trì Ngộ cơ hội đi ra ngoài.
Trì Ngộ hơi lo lắng, nhưng khi tự hỏi bản thân, Nhiễm Cấm chỉ vì một câu nói của cô mà lập tức chạy đến, trong lòng lại thấy cảm động và vui sướng.
Hôm nay Nhiễm Cấm không tự lái xe mà gọi tài xế.
Lúc xe dừng lại, Trì Ngộ nhìn chằm chằm vào cửa xe.
Khi Nhiễm Cấm xuống xe không có gì bất thường, thậm chí sự bất tiện do đau đầu gối trước đây cũng không còn thấy nữa.
Nàng vội vã xuống xe, bước nhanh về phía Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm không bao giờ đi giày cao gót quá cao, nhiều nhất là bốn hoặc năm phân, vì vậy nàng di chuyển rất nhanh.
Khi thấy Trì Ngộ đứng ở cửa một cách bất thường, lòng nàng hơi hoảng hốt, sau khi xuống xe lập tức chạy về phía cô.
"Tiểu Ngộ!" Nhiễm Cấm giữ chặt tay cô, lông mày nhíu chặt, trên trán và chóp mũi nàng đọng lại một lớp mồ hôi mỏng vì lo lắng, "Sao em lại đứng ở đây? Có sao không?"
Trì Ngộ thấy nàng thật tâm lo lắng cho mình, vốn dĩ nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao một tia đau đớn lại vọt qua tim, khiến cô vừa khổ sở lại vừa hưởng thụ.
Từ trước đến nay cô không biết, mình có thể ham thích "Nỗi đau" nào đó như vậy.
"Biết chị đến nên em ở đây chờ chị."
Trì Ngộ nói làm Nhiễm Cấm nhớ đến Nại Nại.
Mỗi lần nàng nói sẽ đến thăm Nại Nại, lúc nào Nại Nại bé nhỏ cũng đứng ở cửa, ngóng chờ nàng từ xa.
Nhiễm Cấm giục cô vào nhà: "Bị thương sao còn đứng ở đây, nhanh vào nhà cho chị xem miệng vết thương. Chị gọi điện cho bác sĩ Lâm rồi, chắc cô ấy sẽ đến nhanh thôi."
Trì Ngộ: "......"
Từ cửa lớn Trì gia bước vào nhà cần đi qua một khoảng sân nhỏ.
Khoảng sân này lúc nào cũng như mùa xuân chẳng hề thay đổi, không khác gì so với lúc Trì Lý còn sống, dù là cây đa, hoa đào, hay những chậu cây hoa khác nhau, vẫn xanh tươi um tùm như cũ.
Khi Nhiễm Cấm chuẩn bị bước lên con đường trải đá xanh dẫn tới huyền quan, cổ tay nàng đột ngột bị Trì Ngộ nắm lấy.
"Nhiễm Cấm." Trì Ngộ nâng cổ tay nàng lên, ánh mắt nóng bỏng, đột ngột tiến đến gần.
Tim Nhiễm Cấm run lên, không biết Trì Ngộ định làm gì, nhất thời vẻ mặt căng thẳng.
"Sao tay chị lại bị thương?" Ánh mắt Trì Ngộ chuyển từ khuôn mặt đến hổ khẩu của nàng.
Hổ khẩu tay phải của Nhiễm Cấm có một vết máu rõ ràng, giống như vết thương do bị vũ khí sắc nhọn cắt qua.
So với sự ngạc nhiên và lo lắng của Trì Ngộ, phản ứng của Nhiễm Cấm đối với vết thương của mình lại bình thản hơn nhiều: "Hôm qua, cái ly đột nhiên bị vỡ trong lúc chị uống nước nên bị cắt vào, không sao, chị đã xử lý miệng vết thương rồi."
"Cái ly đột nhiên bị vỡ?" Trì Ngộ khó hiểu.
"Chắc là do bị nóng đột ngột, thật sự không sao mà." Nhiễm Cấm mỉm cười nhắc nhở, "Chị tới xem vết thương của em, sao ngược lại em là cằn nhằn chị vậy?"
Nhiễm Cấm định rút tay về, Trì Ngộ không cho, nắm chặt đầu ngón tay đang muốn thoát ra của Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm nhíu mày: "Tiểu Ngộ?"
Trì Ngộ nói: "Để em nhìn kỹ một chút."
"......"
Nhiễm Cấm không nhúc nhích nữa.
Nhiễm Cấm hôm nay đặc biệt nghe lời.
Bàn tay Nhiễm Cấm rất trắng, da thịt những nơi khác trên cơ thể nàng cũng trắng như tuyết giống hệt vậy, từ đầu ngón tay đến xương ngón tay đều tinh xảo cân đối, trên làn da mỏng manh có một vết thương như vậy càng khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Có người bị thương dưới lầu chung cư Nhiễm Cấm.
Máu đầy đất......
Thật khó để Trì Ngộ không kết hợp vết thương mà Nhiễm Cấm đột ngột tạo ra với những yếu tố này trong bản tin.
Nhưng manh mối trên người Nhiễm Cấm thật sự quá nhiều.
Đã từng có một sự thật không thể nghi ngờ, nhưng sau khi kéo tơ lột kén mới phát hiện sau những thứ tưởng chừng chân thật, lại luôn có một diện mạo khác không muốn để người nhìn thấy.
Trì Ngộ không thể dễ dàng kết luận.
"Hai người thật sự không vào nhà sao?"
Bác sĩ Lâm xuất hiện thật đúng lúc, cô ấy nheo mắt cười, không biết đã đứng đây thưởng thức cặp chị dâu em chồng cũ này bao lâu rồi.
Trì Ngộ không hề hoảng loạn khi bị trêu chọc: "Bác sĩ Lâm, chị tới thật đúng lúc, tay Nhiễm tiểu thư bị thương rất nghiêm trọng, chị xem cho chị ấy trước đi."
Bác sĩ Lâm đi tới xem xét: "Ồ, nghiêm trọng thật, có chuyện gì vậy?"
Nhiễm Cấm kể lại câu chuyện cái ly.
"Vậy à......" Bác sĩ Lâm quả nhiên là một bác sĩ tư nhân xuất sắc, không có ý vạch trần, "Sao hai người lại xui xẻo cùng lúc vậy chứ? Lại đây, vào trong rồi tôi sẽ xử lý giúp hai người."
Sau khi bác sĩ Lâm kê toa rồi dặn dò hai cô vài câu, lập tức rời đi.
Nhiễm Cấm nhìn thấy Trì Ngộ di chuyển cánh tay, mỗi lần vận động lại đau đớn nhe răng trợn mắt, đau đến mức Nhiễm Cấm không ngừng nhíu mày.
Khi Hồng Dĩ Linh bị bắn chết, Nhiễm Cấm tận mắt nhìn thấy Trì Ngộ ở hiện trường, chỉ cách Hồng Dĩ Linh có vài bước chân.
Sau tiếng súng, cô còn đi ngược lại đám đông để đến nơi nguy hiểm nhất.
Lúc này hồi tưởng lại, nàng vẫn còn thấy choáng váng.
Súng đạn không có mắt, lỡ như bị bắn trúng......
Chỉ cần tưởng tượng Trì Ngộ ngã vào vũng máu, đau đớn dữ dội, thậm chí vì vậy mà chết đi, tim Nhiễm Cấm không cách nào ngừng loạn nhịp.
"Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Nhiễm Cấm ngồi trên sô pha, ánh mắt trầm tĩnh, dịu dàng nhưng sắc bén, "Để mọi chuyện cho chị, chị có thể bảo vệ em."
Tóc đen dài cùng gương mặt trắng như ngọc thạch, tạo thành một sự tương phản rõ nét.
Đây là nhan sắc của Nhiễm Cấm, đồng thời cũng gợi nhớ đến tính cách vừa cứng vừa mềm đặc biệt của riêng nàng.
Sự kiên định trong lời nói của Nhiễm Cấm, cùng kỷ niệm bao nhiêu năm bên nhau bất chợt đâm vào tim Trì Ngộ.
Trì Ngộ bước lên, vòng qua vòng eo thon của Nhiễm Cấm, ôm nàng vào lòng.
Nhiễm Cấm lắp bắp sửng sốt, cố tránh thoát nhưng Trì Ngộ không buông, vòng tay lại càng chặt hơn.
"Chị mới là......" Trì Ngộ vuốt ve lên gáy Nhiễm Cấm, siết lấy nàng trong lồng ngực mình.
Cô biết làm vậy là đi quá giới hạn, nhưng cô vẫn nhất quyết làm.
Với vòng tay ôm chặt này, không có gì trên đời có thể tổn thương được nàng.
"Chị mới là người phải nhìn cho kỹ, bên cạnh chị rõ ràng luôn có em."
Bọc người trong chiếc áo choàng, cô mơ màng lê tấm thân đau nhức lên giường, ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Khi tỉnh dậy, cánh tay đau như bị gãy, Trì Ngộ khó nhọc xoay người, mắt còn chưa mở hẳn đã vội mò mẫm tìm di động.
Không có WeChat của Nhiễm Cấm.
Trước kia, mỗi sáng sớm Nhiễm Cấm sẽ gửi thông tin dự báo thời tiết cho cô, mặc dù phía trên bồn rửa mặt là màn hình điện tử rất lớn, khi rửa mặt có thể xem thông tin thời tiết lẫn chất lượng không khí, nhưng Trì Ngộ vẫn có thói quen xem thông tin Nhiễm Cấm gửi tới.
Hôm nay lại không nhận được gì?
Trì Ngộ nheo mắt nhìn thời gian, đã bảy giờ sáng.
Sau khi Trì Ngộ rửa mặt đi xuống thì dì Tô đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô.
Cô vuốt ve Lộ Lộ, đùa nghịch với bộ lông trong ánh mắt ghét bỏ của nó.
Tránh khỏi đám lông mèo, ngồi vào bàn ăn. Khi ăn, Trì Ngộ có thói quen đọc tin tức, cô dùng di động lướt nhanh qua bản tin buổi sáng.
Từ lúc còn đi học, Trì Ngộ đã luyện được khả năng đọc nhanh như gió khi làm luận văn, nên bây giờ cô đọc báo rất nhanh.
Trước kia cô không đọc tin thời sự, nhưng gần đây do chuyện của chị gái, cô cảm thấy mình phải quét qua mục này hàng ngày, nói không chừng, một việc gì đó tưởng như không đáng kể có thể cung cấp manh mối hữu ích cho cô.
Cô vừa đảo qua một mẩu tin, lập tức vuốt ngược trở lại.
Tối qua, dưới lầu chung cư Nhiễm Cấm có người bị trọng thương?
Dường như ai đó đã bị đâm, dưới đất bê bết máu, phải đến sáng sớm thì mới có người của Ban quản lý tiểu khu đến dọn dẹp sạch sẽ.
Người bị thương là ai và chuyện gì đã xảy ra đang được điều tra.
Một miếng sườn bò đã đưa đến bên miệng Trì Ngộ, cô còn chưa kịp ăn đã lập tức buông nĩa, gọi điện thoại cho Nhiễm Cấm.
Không có ai trả lời.
Trì Ngộ tiếp tục gọi, đến lần thứ ba thì cuối cùng cũng kết nối được.
"Sao vậy Tiểu Ngộ, có chuyện gì mà gấp như vậy?"
Nghe được giọng nói của Nhiễm Cấm, trái tim đập thình thịch nãy giờ của Trì Ngộ mới ổn định lại.
"Chị đang làm gì vậy chứ! Vừa rồi sao không bắt máy?"
Trì Ngộ sốt ruột, lại thêm được Nhiễm Cấm chiều chuộng nên đâm ra ngang ngược, chưa kịp chào hỏi đã vội chất vấn.
Trước kia cô cũng luôn như vậy, lúc bình thường là người hiểu biết lễ nghĩa, nhưng một khi lo lắng sẽ nổi giận với Nhiễm Cấm.
Nhưng cô không biết, Nhiễm Cấm luôn mỉm cười bất đắc dĩ với cô, thật ra lại đang hưởng thụ việc Trì Ngộ tuỳ hứng, không kiêng nể gì trước mặt mình.
Nhiễm Cấm nghe giọng nói của Trì Ngộ truyền đến từ đầu dây bên kia, trong đầu tưởng tượng ra biểu cảm của cô, âm thầm đánh giá.
"Vừa rồi chị đi họp, có cuộc họp trực tuyến với một công ty ở nước ngoài chị phải tham dự, năm giờ sáng đã bắt đầu rồi. Sao nào, Tiểu Ngộ, có chuyện gì muốn nói với chị à?"
Thì ra là đang họp.
Trì Ngộ hỏi nàng: "Tối qua dưới lầu nhà chị có người bị đâm, chị biết không?"
Nhiễm Cấm "Hả?" một tiếng: "Chị còn chưa đi xuống lầu, cũng chưa đọc tin tức nên cũng không biết. Ai bị đâm?"
"Trong bản tin không nói, em cũng mới xem lướt qua thôi, không biết tình hình thế nào." Trì Ngộ thẳng thắn nói với nàng, "Hồng Dĩ Linh chết rồi, chắc cảnh sát Lộ cũng đã nói với chị chuyện này."
Bên kia Nhiễm Cấm im lặng hồi lâu rồi "Ừ" một tiếng.
"Lúc đó em cũng ở hiện trường, chứng kiến toàn bộ quá trình tử vong của Hồng Dĩ Linh, có người lừa cô ấy ra ngoài, giả dạng thành shipper giao cơm, nổ súng bắn chết cô ấy, sau đó nguỵ trang thành kẻ trả thù xã hội, bắn giết loạn xạ, có vài người đã bị hắn giết chết...... Đúng là bi kịch."
Trì Ngộ giản lược thuật lại tình hình lúc đó, đặc biệt là hai người đột nhiên xuất hiện khống chế tên sát nhân rồi lặng lẽ biến mất.
Cô có cảm giác hai người đó được Nhiễm Cấm sắp xếp để bảo vệ cô trong bóng tối.
Còn người lục soát nhà Hồng Dĩ Linh, cướp đi USB là một nhóm người khác.
Cô cũng không để ý đến việc Nhiễm Cấm giữ im lặng trong mọi chuyện, cô chỉ hy vọng khi Nhiễm Cấm làm nhiều chuyện vì cô như vậy thì ít nhất cũng nhận lại được một chút gì đó, cho cô cơ hội đáp ân tình của Nhiễm Cấm.
Mãi đến khi Trì Ngộ nói xong, Nhiễm Cấm cũng không có bất kỳ nhận xét nào về chuyện cô đã trải qua ở thành phố Y, chỉ hỏi: "Em có bị thương không?"
Trì Ngộ: "......"
Có chút ủ rũ, giọng nói cũng vì thế mà thấp xuống: "Không có...... chỉ là cánh tay bị bong gân với vài vết trầy thôi. Nhưng Tề Đồng vì cứu em mà sau lưng bị khoét một lỗ, suýt tí thì mất mạng."
Nhiễm Cấm nghe cô nói vậy thì vội hỏi: "Sao tay em lại bị thương? Có nghiêm trọng không? Còn mấy vết trầy trụa thì sao? Em đã đi bệnh viện chưa?"
Khi Trì Ngộ ném đá vào đối tượng kia dùng lực quá sức, sau khi rời khỏi đội bóng mềm cũng đã lâu không luyện tập, lại đột ngột dùng sức quá lớn nên mới cảm thấy đau.
Còn những vết trầy kia chỉ là vết thương nhỏ, dán băng cá nhân là được.
Sau khi cô hờ hững nói xong, Nhiễm Cấm nhanh chóng nói: "Không được, phải đi kiểm tra kĩ càng, không thể qua loa được. Cánh tay quan trọng, không xử lý tốt vết thương ngoài da sẽ dễ gây viêm nhiễm."
Trì Ngộ vốn định nói "Không cần đâu, nếu không ổn thì em sẽ nhờ bác sĩ Lâm qua kiểm tra."
Nhưng chợt nghĩ tới sự việc đẫm máu dưới lầu nhà Nhiễm Cấm, không biết có liên quan đến nàng hay không, lỡ như người bị thương thật sự là nàng, có phải lúc này nàng đang muốn che giấu không?
Nhớ đến việc Hồng Dĩ Linh nói, trong quá khứ Nhiễm Cấm bị chị gái mình ngược đãi, bất chợt cô bị thôi thúc phải gặp nàng bằng được.
Trì Ngộ nói: "Phải làm sao đây? Nhiễm Cấm, em đến chỗ chị, chị xem giúp em được không?"
Nhiễm Cấm: "...... Em gọi bác sĩ Lâm đến kiểm tra là được rồi."
Nhiễm Cấm không muốn gặp mặt cô.
Vậy Trì Ngộ nhất quyết phải gặp.
"Em muốn chị xem."
"......"
Dù Nhiễm Cấm có chậm chạp hay thấp kém thế nào trong phương diện tình cảm thì nàng cũng có lý trí và khả năng phân tích của người bình thường, có thể cảm nhận được Trì Ngộ ngày càng dựa dẫm vào nàng nhiều hơn trước.
Hẳn là nàng nên vui vẻ.
Nhưng trớ trêu thay......
Nhiễm Cấm siết chặt di động, chỉ hận bản thân mình quá tham lam.
Cuối cùng Nhiễm Cấm không để Trì Ngộ ra khỏi cửa, tự mình chạy tới Trì gia.
Trì Ngộ đứng ở cửa, chờ Nhiễm Cấm tới.
Cô muốn nhìn thấy thời điểm Nhiễm Cấm bước ra khỏi xe.
Nếu thật sự che giấu việc bị thương, có thể lộ ra sơ hở.
Trì Ngộ cảm thấy hơi hụt hẫng, Nhiễm Cấm khởi hành quá nhanh, lẽ ra cô phải là người đến nhà Nhiễm Cấm.
Chuyến đi này sẽ khó chịu thế nào nếu Nhiễm Cấm thật sự bị thương?
Hành động của Nhiễm Cấm lại quá mạnh mẽ, WeChat vừa gửi trước đó đã nhận được hồi âm chỉ sau hai phút, nàng nói: "Em ở nhà chờ chị, bây giờ chị đến chỗ em."
Căn bản không cho Trì Ngộ cơ hội đi ra ngoài.
Trì Ngộ hơi lo lắng, nhưng khi tự hỏi bản thân, Nhiễm Cấm chỉ vì một câu nói của cô mà lập tức chạy đến, trong lòng lại thấy cảm động và vui sướng.
Hôm nay Nhiễm Cấm không tự lái xe mà gọi tài xế.
Lúc xe dừng lại, Trì Ngộ nhìn chằm chằm vào cửa xe.
Khi Nhiễm Cấm xuống xe không có gì bất thường, thậm chí sự bất tiện do đau đầu gối trước đây cũng không còn thấy nữa.
Nàng vội vã xuống xe, bước nhanh về phía Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm không bao giờ đi giày cao gót quá cao, nhiều nhất là bốn hoặc năm phân, vì vậy nàng di chuyển rất nhanh.
Khi thấy Trì Ngộ đứng ở cửa một cách bất thường, lòng nàng hơi hoảng hốt, sau khi xuống xe lập tức chạy về phía cô.
"Tiểu Ngộ!" Nhiễm Cấm giữ chặt tay cô, lông mày nhíu chặt, trên trán và chóp mũi nàng đọng lại một lớp mồ hôi mỏng vì lo lắng, "Sao em lại đứng ở đây? Có sao không?"
Trì Ngộ thấy nàng thật tâm lo lắng cho mình, vốn dĩ nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao một tia đau đớn lại vọt qua tim, khiến cô vừa khổ sở lại vừa hưởng thụ.
Từ trước đến nay cô không biết, mình có thể ham thích "Nỗi đau" nào đó như vậy.
"Biết chị đến nên em ở đây chờ chị."
Trì Ngộ nói làm Nhiễm Cấm nhớ đến Nại Nại.
Mỗi lần nàng nói sẽ đến thăm Nại Nại, lúc nào Nại Nại bé nhỏ cũng đứng ở cửa, ngóng chờ nàng từ xa.
Nhiễm Cấm giục cô vào nhà: "Bị thương sao còn đứng ở đây, nhanh vào nhà cho chị xem miệng vết thương. Chị gọi điện cho bác sĩ Lâm rồi, chắc cô ấy sẽ đến nhanh thôi."
Trì Ngộ: "......"
Từ cửa lớn Trì gia bước vào nhà cần đi qua một khoảng sân nhỏ.
Khoảng sân này lúc nào cũng như mùa xuân chẳng hề thay đổi, không khác gì so với lúc Trì Lý còn sống, dù là cây đa, hoa đào, hay những chậu cây hoa khác nhau, vẫn xanh tươi um tùm như cũ.
Khi Nhiễm Cấm chuẩn bị bước lên con đường trải đá xanh dẫn tới huyền quan, cổ tay nàng đột ngột bị Trì Ngộ nắm lấy.
"Nhiễm Cấm." Trì Ngộ nâng cổ tay nàng lên, ánh mắt nóng bỏng, đột ngột tiến đến gần.
Tim Nhiễm Cấm run lên, không biết Trì Ngộ định làm gì, nhất thời vẻ mặt căng thẳng.
"Sao tay chị lại bị thương?" Ánh mắt Trì Ngộ chuyển từ khuôn mặt đến hổ khẩu của nàng.
Hổ khẩu tay phải của Nhiễm Cấm có một vết máu rõ ràng, giống như vết thương do bị vũ khí sắc nhọn cắt qua.
So với sự ngạc nhiên và lo lắng của Trì Ngộ, phản ứng của Nhiễm Cấm đối với vết thương của mình lại bình thản hơn nhiều: "Hôm qua, cái ly đột nhiên bị vỡ trong lúc chị uống nước nên bị cắt vào, không sao, chị đã xử lý miệng vết thương rồi."
"Cái ly đột nhiên bị vỡ?" Trì Ngộ khó hiểu.
"Chắc là do bị nóng đột ngột, thật sự không sao mà." Nhiễm Cấm mỉm cười nhắc nhở, "Chị tới xem vết thương của em, sao ngược lại em là cằn nhằn chị vậy?"
Nhiễm Cấm định rút tay về, Trì Ngộ không cho, nắm chặt đầu ngón tay đang muốn thoát ra của Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm nhíu mày: "Tiểu Ngộ?"
Trì Ngộ nói: "Để em nhìn kỹ một chút."
"......"
Nhiễm Cấm không nhúc nhích nữa.
Nhiễm Cấm hôm nay đặc biệt nghe lời.
Bàn tay Nhiễm Cấm rất trắng, da thịt những nơi khác trên cơ thể nàng cũng trắng như tuyết giống hệt vậy, từ đầu ngón tay đến xương ngón tay đều tinh xảo cân đối, trên làn da mỏng manh có một vết thương như vậy càng khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Có người bị thương dưới lầu chung cư Nhiễm Cấm.
Máu đầy đất......
Thật khó để Trì Ngộ không kết hợp vết thương mà Nhiễm Cấm đột ngột tạo ra với những yếu tố này trong bản tin.
Nhưng manh mối trên người Nhiễm Cấm thật sự quá nhiều.
Đã từng có một sự thật không thể nghi ngờ, nhưng sau khi kéo tơ lột kén mới phát hiện sau những thứ tưởng chừng chân thật, lại luôn có một diện mạo khác không muốn để người nhìn thấy.
Trì Ngộ không thể dễ dàng kết luận.
"Hai người thật sự không vào nhà sao?"
Bác sĩ Lâm xuất hiện thật đúng lúc, cô ấy nheo mắt cười, không biết đã đứng đây thưởng thức cặp chị dâu em chồng cũ này bao lâu rồi.
Trì Ngộ không hề hoảng loạn khi bị trêu chọc: "Bác sĩ Lâm, chị tới thật đúng lúc, tay Nhiễm tiểu thư bị thương rất nghiêm trọng, chị xem cho chị ấy trước đi."
Bác sĩ Lâm đi tới xem xét: "Ồ, nghiêm trọng thật, có chuyện gì vậy?"
Nhiễm Cấm kể lại câu chuyện cái ly.
"Vậy à......" Bác sĩ Lâm quả nhiên là một bác sĩ tư nhân xuất sắc, không có ý vạch trần, "Sao hai người lại xui xẻo cùng lúc vậy chứ? Lại đây, vào trong rồi tôi sẽ xử lý giúp hai người."
Sau khi bác sĩ Lâm kê toa rồi dặn dò hai cô vài câu, lập tức rời đi.
Nhiễm Cấm nhìn thấy Trì Ngộ di chuyển cánh tay, mỗi lần vận động lại đau đớn nhe răng trợn mắt, đau đến mức Nhiễm Cấm không ngừng nhíu mày.
Khi Hồng Dĩ Linh bị bắn chết, Nhiễm Cấm tận mắt nhìn thấy Trì Ngộ ở hiện trường, chỉ cách Hồng Dĩ Linh có vài bước chân.
Sau tiếng súng, cô còn đi ngược lại đám đông để đến nơi nguy hiểm nhất.
Lúc này hồi tưởng lại, nàng vẫn còn thấy choáng váng.
Súng đạn không có mắt, lỡ như bị bắn trúng......
Chỉ cần tưởng tượng Trì Ngộ ngã vào vũng máu, đau đớn dữ dội, thậm chí vì vậy mà chết đi, tim Nhiễm Cấm không cách nào ngừng loạn nhịp.
"Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Nhiễm Cấm ngồi trên sô pha, ánh mắt trầm tĩnh, dịu dàng nhưng sắc bén, "Để mọi chuyện cho chị, chị có thể bảo vệ em."
Tóc đen dài cùng gương mặt trắng như ngọc thạch, tạo thành một sự tương phản rõ nét.
Đây là nhan sắc của Nhiễm Cấm, đồng thời cũng gợi nhớ đến tính cách vừa cứng vừa mềm đặc biệt của riêng nàng.
Sự kiên định trong lời nói của Nhiễm Cấm, cùng kỷ niệm bao nhiêu năm bên nhau bất chợt đâm vào tim Trì Ngộ.
Trì Ngộ bước lên, vòng qua vòng eo thon của Nhiễm Cấm, ôm nàng vào lòng.
Nhiễm Cấm lắp bắp sửng sốt, cố tránh thoát nhưng Trì Ngộ không buông, vòng tay lại càng chặt hơn.
"Chị mới là......" Trì Ngộ vuốt ve lên gáy Nhiễm Cấm, siết lấy nàng trong lồng ngực mình.
Cô biết làm vậy là đi quá giới hạn, nhưng cô vẫn nhất quyết làm.
Với vòng tay ôm chặt này, không có gì trên đời có thể tổn thương được nàng.
"Chị mới là người phải nhìn cho kỹ, bên cạnh chị rõ ràng luôn có em."