Chương 36
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mẹ ——!"
Nhiễm Cấm ngồi máy bay mười mấy tiếng, vừa mới xuống xe đứng trước sân, cô gái nhỏ đã hét lên rồi lao ra khỏi nhà, đôi chân mảnh khảnh vụt qua mặt cỏ, nhào người vào vòng tay Nhiễm Cấm.
Mấy tháng không gặp cô bé lớn nhanh như thổi, cũng nặng hơn không ít, Nhiễm Cấm không chuẩn bị, suýt chút nữa bị cô bé xô ngã.
"Cục cưng, đừng chạy nhanh quá, cẩn thận, lỡ bị ngã thì sao?" Nhiễm Cấm bế cô bé lên, ước lượng, có vẻ nặng hơn một chút.
"Con không ngã đâu!"
Cô bé có mái tóc dài qua vai, sáng nay nghe nói Nhiễm Cấm sẽ tới thăm mình, vui mừng chạy vài vòng trong nhà, đến nỗi mồ hôi đầy đầu cũng không cột tóc lên, lúc này có vài sợi dính bết vào trán.
Nhiễm Cấm cẩn thận vuốt từng sợi tóc, kẹp ra sau tai cô bé, sửa sang lại quần áo rồi bế cô bé vào nhà:
"Đúng rồi, Nại Nại lợi hại nhất."
Cô bé tên Nại Nại câu lấy cổ Nhiễm Cấm, liên tục nhìn ra sau.
Đến khi được Nhiễm Cấm ẵm vào nhà, cô bé mới nhỏ giọng hỏi: "Mẹ Trì của con đâu rồi?"
Niềm vui đoàn tụ được cô bé cẩn thận thu vén lại, bé muốn biết tại sao Trì Lý không đến, rồi lại sợ mình nói sai.
Nụ cười của Nhiễm Cấm cũng từ từ biến mất, nàng bế Nại Nại lại sô pha, quỳ một chân trên thảm và nói với cô bé một cách nghiêm túc: "Mẹ Trì đã rời xa chúng ta, sau này không thể gặp Nại Nại nữa."
Một thoáng bất an và khó hiểu thoáng qua đôi mắt to tròn của Nại Nại, cô bé hỏi tiếp: "Mẹ Trì đã chết ạ?"
Nhiễm Cấm nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, gật đầu.
"A......" Nại Nại rũ đầu xuống, không nói gì.
Bữa trưa Nại Nại ăn rất ít, ngay cả bông cải xanh cũng không muốn ăn.
Nhiễm Cấm cũng không ép, hỏi bé: "Con muốn uống nước đào không?"
Nại Nại không nói, Nhiễm Cấm mang lại một lon cho cô bé: "Uống xong đi ngủ trưa được không?"
Nại Nại gật đầu trong khi uống.
Cô bé chỉ uống nửa lon nước đào rồi không uống tiếp nữa, Nhiễm Cấm giúp bé đặt vào tủ lạnh rồi ẵm bé đi ngủ.
Dỗ Nại Nại ngủ trưa, trong lúc ngủ cô bé vẫn luôn nói mơ, Nhiễm Cấm nằm bên cạnh lặng lẽ nhìn hàng mi dài và khuôn mặt nhỏ phúng phính của bé.
Nhìn Nại Nại bé bỏng ngọt ngào và đáng yêu như vậy, dù có làm gì Nhiễm Cấm cũng thấy thần kỳ.
Mặc dù con bé vẫn thân thiết với người kia nhất.
Vì lệch múi giờ, Nhiễm Cấm không ngủ được, đến tối nàng nhận được một cuộc gọi.
Lúc này ở Trung Quốc mới tờ mờ sáng, có chuyện gì gấp như vậy?
"Sao vậy?" Nhiễm Cấm kết nối điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi khi nghe tin.
Trì Ngộ đã lái xe được ba tiếng.
Cô xem qua bảng chỉ dẫn, băng qua con đường ngoằn ngoèo này, đi thêm chừng một tiếng rưỡi nữa mới đến đài quan sát.
Trong thời gian trở về đây, suốt ngày cô vùi đầu trong phòng thí nghiệm, không ngừng tính toán, uống cà phê thay nước.
Hơn mười ngày ngắn ngủi, dự án bị chậm tiến độ vì thiếu vắng cô đã quay lại đúng hướng. Hôm nay chỉ cần chờ nhận được số liệu cô muốn từ đài quan sát thì có thể kết thúc, sau đó cô chỉ cần hướng dẫn từ xa là được.
Cô vẫn phải về nước, vẫn muốn gặp được Nhiễm Cấm.
Cô phải đối mặt và giải quyết chuyện của chị gái cùng với Tập đoàn Trì thị, đây là trách nhiệm mà cô không thể trốn tránh.
Trong những ngày bận rộn, khuôn mặt Nhiễm Cấm thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí Trì Ngộ.
Hai người họ rất ăn ý mà không gửi WeChat cho nhau.
Nhiễm Cấm vẫn duy trì sự quan tâm đối với Trì Ngộ như trong sáu năm qua, chỉ là cách quan tâm đổi từ WeChat sang email.
Với mức độ lệ thuộc của giới trẻ hiện giờ vào điện thoại di động, nếu nói không xem WeChat là chuyện không thể nào, có thể bây giờ không xem, nhưng mấy tiếng sau thể nào cũng sẽ lướt mắt qua.
Không trả lời chính là không muốn trả lời, trả lời chậm nghĩa là không thèm để ý, đây là tâm lý hiện đại được những người sử dụng các công cụ nhắn tin giải thích.
Nhưng email thì khác, không đọc được email là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Nhiễm Cấm còn gửi vào hộp thư công ty của Trì Ngộ.
Khi Trì Ngộ làm việc ở nước ngoài, bất luận là có nhận được email hay không thì việc có hồi âm hay không là chuyện hết sức bình thường.
Nhiễm Cấm sợ sẽ làm Trì Ngộ đắn đo giữa việc liên lạc hay không liên lạc, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên đã tìm ra cách tốt nhất.
Trước khi chị gái xảy ra chuyện, Nhiễm Cấm chưa từng khiến Trì Ngộ có cảm giác áp bách, hiện tại cũng cố hết sức để không làm cô khó xử.
Trong hộp thư của Trì Ngộ, mỗi ngày luôn nhận được tin dự báo thời tiết do Nhiễm Cấm gửi đến, không có cảm xúc dư thừa, ý nghĩa cũng rất đơn giản —— nhắc cô chú ý đến những thay đổi của thời tiết, đừng để bản thân đau ốm.
Trì Ngộ rất nhiều lần muốn trả lời, nhưng nhiệt độ cơ thể Nhiễm Cấm đêm hôm đó giống như một mồi lửa, cảm giác thiêu đốt vẫn còn đọng lại trên những đầu ngón tay cô.
Nhiễm Cấm là cơn gió dữ dội bất chợt nổi lên giữa trời đất, khiến tâm trí cô bắt đầu quay cuồng, là hạt tuyết đột ngột rơi giữa nhân gian, chưa kịp tránh đi đã tan thành nước giữa đôi lông mày.
......
Khu rừng vào đông nhuộm trắng màu sương giá, con đường uốn lượn ngăn cách núi rừng yên ả với biển rộng mênh mông.
Hai sắc xanh mạnh mẽ đồng thời được tạo ra bởi trời và biển, rất dễ khiến người ta đau mắt.
Trì Ngộ lái xe đường dài nên hơi mệt, cô bật nhạc lớn tối đa để dây thần kinh đang nhàm chán có thêm chút hưng phấn.
Bỏ qua lời hát xen lẫn những câu thô tục, lực chú ý của Trì Ngộ bị thu hút bởi một chiếc xe ô tô đột nhiên xuất hiện trong kính chiếu hậu.
Đài quan sát chủ yếu được xây dựng trên những ngọn núi cách xa thành phố, càng lên núi đường càng vắng vẻ, cô không thấy chiếc xe nào khác ngoại trừ một chiếc xe chạy ngược chiều cách đây nửa tiếng.
Trì Ngộ không để ý chiếc xe phía sau phóng lên đường đèo từ giao lộ nào.
Khi cô nhận ra chiếc Volvo màu đen đang bám theo mình với tốc độ không đổi, vượt qua hai ngã rẽ, cô lại càng chú ý vào kính chiếu hậu.
Tắt nhạc, Trì Ngộ nhìn lướt qua bảng hướng dẫn, còn hai km nữa là đến lối rẽ tiếp theo.
Cô định rẽ ở đó, đi vòng một đoạn ngắn cũng có thể tới được đài quan sát, đồng thời, cô có thể xác minh xem chiếc xe phía sau có thực sự theo dõi mình hay không.
Nếu thật sự là theo dõi, Trì Ngộ chắc chắn có thể cắt đuôi nó trên đoạn đường mòn.
Chiếc Volvo màu đen dường như biết được ý định của Trì Ngộ, không cho cô cơ hội đi vào đường mòn, đột nhiên tăng tốc đâm thẳng vào đuôi xe cô.
Cú va chạm bất ngờ khiến Trì Ngộ nhào về phía trước, vừa thả lỏng tay lái, bánh xe liền chuyển hướng, đầu xe lao thẳng về phía biển.
Trì Ngộ lập tức bẻ lái trở lại, khống chế hướng xe, quay lại đường.
Vừa cho xe lùi, Volvo lại tăng tốc như điên, đâm mạnh hơn!
Chấn động lần này còn dữ dội hơn ban nãy, toàn bộ tầm nhìn của Trì Ngộ đều bị lay động, cô cảm giác mình và chiếc xe sắp bay lên không trung, lao thẳng về phía vách núi.
Trước mắt là mặt biển chói lọi, nhịp tim Trì Ngộ gần như biến mất.
Trong giây phút sinh tử, cô nghiến răng quay xe lại, đầu xe cọ vào hàng rào bảo vệ, tia lửa bắn ra bốn phía, phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai.
Chiếc xe của Trì Ngộ hai lần bị mất kiểm soát trên đường đèo, sau đó lại bị cô khống chế được.
Người đàn ông trong Volvo thở dài.
Thế này cũng không đẩy cô ta xuống được.
Người đàn ông nắm chặt tay lái, đạp ga.
Mồ hôi lạnh còn chưa kịp chảy ra, Trì Ngộ nhìn con đường trước mắt, nó rộng hơn nhiều so với con đường cô chạy nãy giờ.
Nếu chiếc xe phía sau lại cố tình giở trò, không cẩn thận cô sẽ bị hất văng khỏi mặt đường, hiến thân cho cá.
Volvo nhanh chóng đuổi theo, định đâm vào lần thứ ba.
Trì Ngộ cũng nhấn mạnh chân ga, hai chiếc xe lao nhanh trên con đường uốn khúc, trượt* qua khúc cua.
(*Cái này là kỹ thuật Drift ấy, ai chơi đua xe sẽ hiểu.)
Trì Ngộ chưa bao giờ điều khiển xe nhanh như vậy, cô nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.
Cô biết, chỉ cần mình sơ sẩy một chút, bị chiếc xe phía sau đuổi kịp, nhất định sẽ mất kiểm soát!
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một khúc cua 90 độ, nếu không giảm tốc và nhanh chóng bẻ lái, xe sẽ bị lật trong tích tắc!
Nhưng nếu như giảm tốc độ, xe đằng sau rất có thể sẽ nhân cơ hội này hất cô ra khỏi mặt đường.
Sống chết chỉ trong một cái chớp mắt, Trì Ngộ căn bản không kịp suy nghĩ.
Khi còn đang lo lắng, từ khúc cua phía trước, ở làn đường đối diện đột nhiên xuất hiện một chiếc xe chạy về phía này, không có dấu hiệu giảm tốc độ.
Tiền hậu giáp kích*, xong rồi.
(*Tiền hậu giáp kích: trước sau cùng tấn công.)
Đáy lòng Trì Ngộ lạnh lẽo.
Ngay khi Trì Ngộ chuẩn bị cho một cú va chạm chết chóc, chiếc xe phía đối diện không đâm vào cô mà vượt qua, lao về phía chiếc Volvo phía sau cô.
Trong khoảng thời gian chạm trán rất ngắn, một dư ảnh lướt qua khoé mắt Trì Ngộ.
Mái tóc dài quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Nhiễm Cấm.
Khi hai chữ này hiện lên trong đầu Trì Ngộ thì sau lưng cô vang lên một tiếng va chạm rất lớn.
Trì Ngộ nhìn thấy trong kính chiếu hậu, Nhiễm Cấm vừa lái xe lao vào chiếc Volvo.
Không chút do dự, nàng như con bò điên đang chiến đấu vì mạng sống của mình, húc vào chiếc Volvo đang phóng đi với tốc độ cao.
Volvo hoàn toàn không dự đoán sẽ xảy ra chuyện như vậy, thậm chí còn chưa thấy rõ chiếc xe đâm vào mình, đã trượt ra khỏi hàng rào rơi khỏi vách đá.
Tiếng động xa xôi từ bãi đá ngầm trên mặt biển truyền đến, khi bị truy kích Trì Ngộ cũng không sợ hãi đến vậy, lúc này cô vất vả dừng xe lại, đẩy cửa, suýt chút nữa là nhảy ra khỏi xe.
Cô kinh hoàng nhìn lại, chiếc Volvo đã không thấy bóng dáng, còn chiếc xe cứu mạng cô đang mấp mé trên mép vực.
Thanh chắn bị đâm biến dạng, nửa thân xe treo lơ lửng bên ngoài.
Thân xe lắc lư theo gió biển thổi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Mùa đông, quần áo trên người Trì Ngộ ướt đẫm mồ hôi, cô vọt nhanh đến bên cạnh chiếc xe kia.
Qua lớp kính vỡ của chiếc xe, nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Cấm áp vào túi khí, máu từ trán chảy dọc theo khuôn mặt, nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của nàng.
"Nhiễm......"
Nhìn thấy hình ảnh này, đầu óc Trì Ngộ quay cuồng.
Nhiễm Cấm nghe thấy giọng cô, khó nhọc mở mắt.
Nàng bị đẩy bởi túi khí và bị khống chế bởi cơn đau, không thể nhúc nhích cơ thể, chỉ có thể cử động mí mắt.
"Tiểu Ngộ." Lông mi Nhiễm Cấm cũng nhuốm máu, đôi mắt trống rỗng như núi hoang giờ phút này không còn những cảm xúc khó hiểu, mà tràn đầy lo lắng.
"Em có bị thương......" Vừa nói ra, một dòng máu từ giữa môi dưới của Nhiễm Cấm chảy xuống, bờ môi nàng cũng nhuộm đỏ màu máu.
Trì Ngộ: "......"
Trì Ngộ cố gắng nén tiếng khóc.
Đầu xe đong đưa không ngừng, trọng tâm xe từ từ chuyển về phía trước, Trì Ngộ biết không thể chờ cứu hộ, nên lập tức dựa vào sức mình để giải cứu Nhiễm Cấm.
"Chị Nhiễm, chị nhìn em đi, nhìn em, đừng ngủ. Em sẽ cứu chị ra ngay."
Trì Ngộ cố gắng khiến cho giọng mình không có vẻ hoảng sợ cũng không run rẩy, để không ảnh hưởng đến Nhiễm Cấm.
Nghe thấy câu nói "Chị nhìn em đi" của Trì Ngộ, Nhiễm Cấm đã bắt đầu hôn mê cố vực dậy tinh thần một cách khổ sở, nhìn về phía Trì Ngộ.
Mảnh kính vỡ trong xe đâm vào Trì Ngộ, quần áo bị cắt nát, máu đã sớm chảy ra, nhưng dường như Trì Ngộ không hề cảm thấy đau đớn.
Nhiễm Cấm nhìn người khiến mình thương nhớ ngày đêm mà chỉ có thể giấu kín trong lòng, giờ phút này tuyệt vọng đến gần nàng, vươn tay ra với nàng.
Nhiễm Cấm không sợ chết, nhưng trong khoảnh khắc này, theo bản năng hướng về Trì Ngộ.
Như trong vô số đêm tĩnh lặng, muôn vàn cảm xúc cũng luôn hướng về cô.
Tay Trì Ngộ bị cái kích* làm rách da, nhưng vì đang tập trung cao độ nên cô không hề cảm thấy đau.
*Kích xe ô tô
Nâng đầu xe để rút đôi chân bị kẹt của Nhiễm Cấm ra, cởi dây an toàn, cuối cùng Trì Ngộ cũng ôm được Nhiễm Cấm.
Kéo nàng ra khỏi xe, cùng lúc ấy, đầu xe cũng lao xuống, "Ầm" một tiếng, đâm vào mặt biển rộng.
Trì Ngộ nhìn Nhiễm Cấm dưới thân, không biết nên khóc hay nên cười, mồ hôi của người trước mắt nhanh chóng bị gió lạnh hong khô.
Nhiễm Cấm yếu ớt nhìn cô, khóe miệng đang cười, nhưng đôi mắt từ từ khép lại.
"Chị Nhiễm!" Trì Ngộ vội vàng nắm tay nàng, "Không được ngủ! Nói chuyện với em đi!"
Trong khi lay gọi Nhiễm Cấm thì Trì Ngộ cũng đã bế nàng lên, đi đến xe của mình.
Nhiễm Cấm định mở miệng, nhưng bị máu làm sặc, lồng ngực phập phồng, lông mày cau lại.
"Đừng nói nữa......"
Trì Ngộ bế nàng lên ghế phụ, lập tức tìm bệnh viện gần nhất.
Cô nhớ mình đã đi qua một bệnh viện trên đường đến đây, tuy là bệnh viện nhỏ nhưng lại là niềm hy vọng lớn nhất của Nhiễm Cấm lúc này.
Trên đường đến bệnh viện, vài lần Trì Ngộ nhìn thấy Nhiễm Cấm sắp ngủ, cũng vài lần đánh thức nàng.
"Nhiễm Cấm, đừng ngủ!" Trì Ngộ nắm chặt tay nàng nói, "Em còn có chuyện muốn nói với chị!"
Nhiễm Cấm mơ mơ màng màng, sắp không thể kiểm soát tinh thần đang tan rã, nhưng Trì Ngộ nói nàng đừng ngủ, còn có chuyện muốn nói với nàng, nàng lại không nỡ nhắm mắt.
Muốn nói gì......
Nhiễm Cấm lặp đi lặp lại câu hỏi trong lòng, Tiểu Ngộ sẽ nói với mình điều gì?
Có muốn uống nước đào không?
Có muốn dự lễ tốt nghiệp của em ấy không?
Có muốn cùng ăn Canelé không?
Có muốn quay lại quá khứ không?
Vừa nghĩ đến đây, khoé môi Nhiễm Cấm cong lên một nụ cười ngọt ngào.
"Mẹ ——!"
Nhiễm Cấm ngồi máy bay mười mấy tiếng, vừa mới xuống xe đứng trước sân, cô gái nhỏ đã hét lên rồi lao ra khỏi nhà, đôi chân mảnh khảnh vụt qua mặt cỏ, nhào người vào vòng tay Nhiễm Cấm.
Mấy tháng không gặp cô bé lớn nhanh như thổi, cũng nặng hơn không ít, Nhiễm Cấm không chuẩn bị, suýt chút nữa bị cô bé xô ngã.
"Cục cưng, đừng chạy nhanh quá, cẩn thận, lỡ bị ngã thì sao?" Nhiễm Cấm bế cô bé lên, ước lượng, có vẻ nặng hơn một chút.
"Con không ngã đâu!"
Cô bé có mái tóc dài qua vai, sáng nay nghe nói Nhiễm Cấm sẽ tới thăm mình, vui mừng chạy vài vòng trong nhà, đến nỗi mồ hôi đầy đầu cũng không cột tóc lên, lúc này có vài sợi dính bết vào trán.
Nhiễm Cấm cẩn thận vuốt từng sợi tóc, kẹp ra sau tai cô bé, sửa sang lại quần áo rồi bế cô bé vào nhà:
"Đúng rồi, Nại Nại lợi hại nhất."
Cô bé tên Nại Nại câu lấy cổ Nhiễm Cấm, liên tục nhìn ra sau.
Đến khi được Nhiễm Cấm ẵm vào nhà, cô bé mới nhỏ giọng hỏi: "Mẹ Trì của con đâu rồi?"
Niềm vui đoàn tụ được cô bé cẩn thận thu vén lại, bé muốn biết tại sao Trì Lý không đến, rồi lại sợ mình nói sai.
Nụ cười của Nhiễm Cấm cũng từ từ biến mất, nàng bế Nại Nại lại sô pha, quỳ một chân trên thảm và nói với cô bé một cách nghiêm túc: "Mẹ Trì đã rời xa chúng ta, sau này không thể gặp Nại Nại nữa."
Một thoáng bất an và khó hiểu thoáng qua đôi mắt to tròn của Nại Nại, cô bé hỏi tiếp: "Mẹ Trì đã chết ạ?"
Nhiễm Cấm nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, gật đầu.
"A......" Nại Nại rũ đầu xuống, không nói gì.
Bữa trưa Nại Nại ăn rất ít, ngay cả bông cải xanh cũng không muốn ăn.
Nhiễm Cấm cũng không ép, hỏi bé: "Con muốn uống nước đào không?"
Nại Nại không nói, Nhiễm Cấm mang lại một lon cho cô bé: "Uống xong đi ngủ trưa được không?"
Nại Nại gật đầu trong khi uống.
Cô bé chỉ uống nửa lon nước đào rồi không uống tiếp nữa, Nhiễm Cấm giúp bé đặt vào tủ lạnh rồi ẵm bé đi ngủ.
Dỗ Nại Nại ngủ trưa, trong lúc ngủ cô bé vẫn luôn nói mơ, Nhiễm Cấm nằm bên cạnh lặng lẽ nhìn hàng mi dài và khuôn mặt nhỏ phúng phính của bé.
Nhìn Nại Nại bé bỏng ngọt ngào và đáng yêu như vậy, dù có làm gì Nhiễm Cấm cũng thấy thần kỳ.
Mặc dù con bé vẫn thân thiết với người kia nhất.
Vì lệch múi giờ, Nhiễm Cấm không ngủ được, đến tối nàng nhận được một cuộc gọi.
Lúc này ở Trung Quốc mới tờ mờ sáng, có chuyện gì gấp như vậy?
"Sao vậy?" Nhiễm Cấm kết nối điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi khi nghe tin.
Trì Ngộ đã lái xe được ba tiếng.
Cô xem qua bảng chỉ dẫn, băng qua con đường ngoằn ngoèo này, đi thêm chừng một tiếng rưỡi nữa mới đến đài quan sát.
Trong thời gian trở về đây, suốt ngày cô vùi đầu trong phòng thí nghiệm, không ngừng tính toán, uống cà phê thay nước.
Hơn mười ngày ngắn ngủi, dự án bị chậm tiến độ vì thiếu vắng cô đã quay lại đúng hướng. Hôm nay chỉ cần chờ nhận được số liệu cô muốn từ đài quan sát thì có thể kết thúc, sau đó cô chỉ cần hướng dẫn từ xa là được.
Cô vẫn phải về nước, vẫn muốn gặp được Nhiễm Cấm.
Cô phải đối mặt và giải quyết chuyện của chị gái cùng với Tập đoàn Trì thị, đây là trách nhiệm mà cô không thể trốn tránh.
Trong những ngày bận rộn, khuôn mặt Nhiễm Cấm thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí Trì Ngộ.
Hai người họ rất ăn ý mà không gửi WeChat cho nhau.
Nhiễm Cấm vẫn duy trì sự quan tâm đối với Trì Ngộ như trong sáu năm qua, chỉ là cách quan tâm đổi từ WeChat sang email.
Với mức độ lệ thuộc của giới trẻ hiện giờ vào điện thoại di động, nếu nói không xem WeChat là chuyện không thể nào, có thể bây giờ không xem, nhưng mấy tiếng sau thể nào cũng sẽ lướt mắt qua.
Không trả lời chính là không muốn trả lời, trả lời chậm nghĩa là không thèm để ý, đây là tâm lý hiện đại được những người sử dụng các công cụ nhắn tin giải thích.
Nhưng email thì khác, không đọc được email là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Nhiễm Cấm còn gửi vào hộp thư công ty của Trì Ngộ.
Khi Trì Ngộ làm việc ở nước ngoài, bất luận là có nhận được email hay không thì việc có hồi âm hay không là chuyện hết sức bình thường.
Nhiễm Cấm sợ sẽ làm Trì Ngộ đắn đo giữa việc liên lạc hay không liên lạc, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên đã tìm ra cách tốt nhất.
Trước khi chị gái xảy ra chuyện, Nhiễm Cấm chưa từng khiến Trì Ngộ có cảm giác áp bách, hiện tại cũng cố hết sức để không làm cô khó xử.
Trong hộp thư của Trì Ngộ, mỗi ngày luôn nhận được tin dự báo thời tiết do Nhiễm Cấm gửi đến, không có cảm xúc dư thừa, ý nghĩa cũng rất đơn giản —— nhắc cô chú ý đến những thay đổi của thời tiết, đừng để bản thân đau ốm.
Trì Ngộ rất nhiều lần muốn trả lời, nhưng nhiệt độ cơ thể Nhiễm Cấm đêm hôm đó giống như một mồi lửa, cảm giác thiêu đốt vẫn còn đọng lại trên những đầu ngón tay cô.
Nhiễm Cấm là cơn gió dữ dội bất chợt nổi lên giữa trời đất, khiến tâm trí cô bắt đầu quay cuồng, là hạt tuyết đột ngột rơi giữa nhân gian, chưa kịp tránh đi đã tan thành nước giữa đôi lông mày.
......
Khu rừng vào đông nhuộm trắng màu sương giá, con đường uốn lượn ngăn cách núi rừng yên ả với biển rộng mênh mông.
Hai sắc xanh mạnh mẽ đồng thời được tạo ra bởi trời và biển, rất dễ khiến người ta đau mắt.
Trì Ngộ lái xe đường dài nên hơi mệt, cô bật nhạc lớn tối đa để dây thần kinh đang nhàm chán có thêm chút hưng phấn.
Bỏ qua lời hát xen lẫn những câu thô tục, lực chú ý của Trì Ngộ bị thu hút bởi một chiếc xe ô tô đột nhiên xuất hiện trong kính chiếu hậu.
Đài quan sát chủ yếu được xây dựng trên những ngọn núi cách xa thành phố, càng lên núi đường càng vắng vẻ, cô không thấy chiếc xe nào khác ngoại trừ một chiếc xe chạy ngược chiều cách đây nửa tiếng.
Trì Ngộ không để ý chiếc xe phía sau phóng lên đường đèo từ giao lộ nào.
Khi cô nhận ra chiếc Volvo màu đen đang bám theo mình với tốc độ không đổi, vượt qua hai ngã rẽ, cô lại càng chú ý vào kính chiếu hậu.
Tắt nhạc, Trì Ngộ nhìn lướt qua bảng hướng dẫn, còn hai km nữa là đến lối rẽ tiếp theo.
Cô định rẽ ở đó, đi vòng một đoạn ngắn cũng có thể tới được đài quan sát, đồng thời, cô có thể xác minh xem chiếc xe phía sau có thực sự theo dõi mình hay không.
Nếu thật sự là theo dõi, Trì Ngộ chắc chắn có thể cắt đuôi nó trên đoạn đường mòn.
Chiếc Volvo màu đen dường như biết được ý định của Trì Ngộ, không cho cô cơ hội đi vào đường mòn, đột nhiên tăng tốc đâm thẳng vào đuôi xe cô.
Cú va chạm bất ngờ khiến Trì Ngộ nhào về phía trước, vừa thả lỏng tay lái, bánh xe liền chuyển hướng, đầu xe lao thẳng về phía biển.
Trì Ngộ lập tức bẻ lái trở lại, khống chế hướng xe, quay lại đường.
Vừa cho xe lùi, Volvo lại tăng tốc như điên, đâm mạnh hơn!
Chấn động lần này còn dữ dội hơn ban nãy, toàn bộ tầm nhìn của Trì Ngộ đều bị lay động, cô cảm giác mình và chiếc xe sắp bay lên không trung, lao thẳng về phía vách núi.
Trước mắt là mặt biển chói lọi, nhịp tim Trì Ngộ gần như biến mất.
Trong giây phút sinh tử, cô nghiến răng quay xe lại, đầu xe cọ vào hàng rào bảo vệ, tia lửa bắn ra bốn phía, phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai.
Chiếc xe của Trì Ngộ hai lần bị mất kiểm soát trên đường đèo, sau đó lại bị cô khống chế được.
Người đàn ông trong Volvo thở dài.
Thế này cũng không đẩy cô ta xuống được.
Người đàn ông nắm chặt tay lái, đạp ga.
Mồ hôi lạnh còn chưa kịp chảy ra, Trì Ngộ nhìn con đường trước mắt, nó rộng hơn nhiều so với con đường cô chạy nãy giờ.
Nếu chiếc xe phía sau lại cố tình giở trò, không cẩn thận cô sẽ bị hất văng khỏi mặt đường, hiến thân cho cá.
Volvo nhanh chóng đuổi theo, định đâm vào lần thứ ba.
Trì Ngộ cũng nhấn mạnh chân ga, hai chiếc xe lao nhanh trên con đường uốn khúc, trượt* qua khúc cua.
(*Cái này là kỹ thuật Drift ấy, ai chơi đua xe sẽ hiểu.)
Trì Ngộ chưa bao giờ điều khiển xe nhanh như vậy, cô nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.
Cô biết, chỉ cần mình sơ sẩy một chút, bị chiếc xe phía sau đuổi kịp, nhất định sẽ mất kiểm soát!
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một khúc cua 90 độ, nếu không giảm tốc và nhanh chóng bẻ lái, xe sẽ bị lật trong tích tắc!
Nhưng nếu như giảm tốc độ, xe đằng sau rất có thể sẽ nhân cơ hội này hất cô ra khỏi mặt đường.
Sống chết chỉ trong một cái chớp mắt, Trì Ngộ căn bản không kịp suy nghĩ.
Khi còn đang lo lắng, từ khúc cua phía trước, ở làn đường đối diện đột nhiên xuất hiện một chiếc xe chạy về phía này, không có dấu hiệu giảm tốc độ.
Tiền hậu giáp kích*, xong rồi.
(*Tiền hậu giáp kích: trước sau cùng tấn công.)
Đáy lòng Trì Ngộ lạnh lẽo.
Ngay khi Trì Ngộ chuẩn bị cho một cú va chạm chết chóc, chiếc xe phía đối diện không đâm vào cô mà vượt qua, lao về phía chiếc Volvo phía sau cô.
Trong khoảng thời gian chạm trán rất ngắn, một dư ảnh lướt qua khoé mắt Trì Ngộ.
Mái tóc dài quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Nhiễm Cấm.
Khi hai chữ này hiện lên trong đầu Trì Ngộ thì sau lưng cô vang lên một tiếng va chạm rất lớn.
Trì Ngộ nhìn thấy trong kính chiếu hậu, Nhiễm Cấm vừa lái xe lao vào chiếc Volvo.
Không chút do dự, nàng như con bò điên đang chiến đấu vì mạng sống của mình, húc vào chiếc Volvo đang phóng đi với tốc độ cao.
Volvo hoàn toàn không dự đoán sẽ xảy ra chuyện như vậy, thậm chí còn chưa thấy rõ chiếc xe đâm vào mình, đã trượt ra khỏi hàng rào rơi khỏi vách đá.
Tiếng động xa xôi từ bãi đá ngầm trên mặt biển truyền đến, khi bị truy kích Trì Ngộ cũng không sợ hãi đến vậy, lúc này cô vất vả dừng xe lại, đẩy cửa, suýt chút nữa là nhảy ra khỏi xe.
Cô kinh hoàng nhìn lại, chiếc Volvo đã không thấy bóng dáng, còn chiếc xe cứu mạng cô đang mấp mé trên mép vực.
Thanh chắn bị đâm biến dạng, nửa thân xe treo lơ lửng bên ngoài.
Thân xe lắc lư theo gió biển thổi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Mùa đông, quần áo trên người Trì Ngộ ướt đẫm mồ hôi, cô vọt nhanh đến bên cạnh chiếc xe kia.
Qua lớp kính vỡ của chiếc xe, nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Cấm áp vào túi khí, máu từ trán chảy dọc theo khuôn mặt, nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của nàng.
"Nhiễm......"
Nhìn thấy hình ảnh này, đầu óc Trì Ngộ quay cuồng.
Nhiễm Cấm nghe thấy giọng cô, khó nhọc mở mắt.
Nàng bị đẩy bởi túi khí và bị khống chế bởi cơn đau, không thể nhúc nhích cơ thể, chỉ có thể cử động mí mắt.
"Tiểu Ngộ." Lông mi Nhiễm Cấm cũng nhuốm máu, đôi mắt trống rỗng như núi hoang giờ phút này không còn những cảm xúc khó hiểu, mà tràn đầy lo lắng.
"Em có bị thương......" Vừa nói ra, một dòng máu từ giữa môi dưới của Nhiễm Cấm chảy xuống, bờ môi nàng cũng nhuộm đỏ màu máu.
Trì Ngộ: "......"
Trì Ngộ cố gắng nén tiếng khóc.
Đầu xe đong đưa không ngừng, trọng tâm xe từ từ chuyển về phía trước, Trì Ngộ biết không thể chờ cứu hộ, nên lập tức dựa vào sức mình để giải cứu Nhiễm Cấm.
"Chị Nhiễm, chị nhìn em đi, nhìn em, đừng ngủ. Em sẽ cứu chị ra ngay."
Trì Ngộ cố gắng khiến cho giọng mình không có vẻ hoảng sợ cũng không run rẩy, để không ảnh hưởng đến Nhiễm Cấm.
Nghe thấy câu nói "Chị nhìn em đi" của Trì Ngộ, Nhiễm Cấm đã bắt đầu hôn mê cố vực dậy tinh thần một cách khổ sở, nhìn về phía Trì Ngộ.
Mảnh kính vỡ trong xe đâm vào Trì Ngộ, quần áo bị cắt nát, máu đã sớm chảy ra, nhưng dường như Trì Ngộ không hề cảm thấy đau đớn.
Nhiễm Cấm nhìn người khiến mình thương nhớ ngày đêm mà chỉ có thể giấu kín trong lòng, giờ phút này tuyệt vọng đến gần nàng, vươn tay ra với nàng.
Nhiễm Cấm không sợ chết, nhưng trong khoảnh khắc này, theo bản năng hướng về Trì Ngộ.
Như trong vô số đêm tĩnh lặng, muôn vàn cảm xúc cũng luôn hướng về cô.
Tay Trì Ngộ bị cái kích* làm rách da, nhưng vì đang tập trung cao độ nên cô không hề cảm thấy đau.
*Kích xe ô tô
Nâng đầu xe để rút đôi chân bị kẹt của Nhiễm Cấm ra, cởi dây an toàn, cuối cùng Trì Ngộ cũng ôm được Nhiễm Cấm.
Kéo nàng ra khỏi xe, cùng lúc ấy, đầu xe cũng lao xuống, "Ầm" một tiếng, đâm vào mặt biển rộng.
Trì Ngộ nhìn Nhiễm Cấm dưới thân, không biết nên khóc hay nên cười, mồ hôi của người trước mắt nhanh chóng bị gió lạnh hong khô.
Nhiễm Cấm yếu ớt nhìn cô, khóe miệng đang cười, nhưng đôi mắt từ từ khép lại.
"Chị Nhiễm!" Trì Ngộ vội vàng nắm tay nàng, "Không được ngủ! Nói chuyện với em đi!"
Trong khi lay gọi Nhiễm Cấm thì Trì Ngộ cũng đã bế nàng lên, đi đến xe của mình.
Nhiễm Cấm định mở miệng, nhưng bị máu làm sặc, lồng ngực phập phồng, lông mày cau lại.
"Đừng nói nữa......"
Trì Ngộ bế nàng lên ghế phụ, lập tức tìm bệnh viện gần nhất.
Cô nhớ mình đã đi qua một bệnh viện trên đường đến đây, tuy là bệnh viện nhỏ nhưng lại là niềm hy vọng lớn nhất của Nhiễm Cấm lúc này.
Trên đường đến bệnh viện, vài lần Trì Ngộ nhìn thấy Nhiễm Cấm sắp ngủ, cũng vài lần đánh thức nàng.
"Nhiễm Cấm, đừng ngủ!" Trì Ngộ nắm chặt tay nàng nói, "Em còn có chuyện muốn nói với chị!"
Nhiễm Cấm mơ mơ màng màng, sắp không thể kiểm soát tinh thần đang tan rã, nhưng Trì Ngộ nói nàng đừng ngủ, còn có chuyện muốn nói với nàng, nàng lại không nỡ nhắm mắt.
Muốn nói gì......
Nhiễm Cấm lặp đi lặp lại câu hỏi trong lòng, Tiểu Ngộ sẽ nói với mình điều gì?
Có muốn uống nước đào không?
Có muốn dự lễ tốt nghiệp của em ấy không?
Có muốn cùng ăn Canelé không?
Có muốn quay lại quá khứ không?
Vừa nghĩ đến đây, khoé môi Nhiễm Cấm cong lên một nụ cười ngọt ngào.