Chương 7: London bridget is falling down - Phòng ngủ 2
Nhà tắm ở đây cũng rộng, mỗi một chổ trang trí đều toát ra hơi hướng cổ điển, đến cả cái giá treo gương cũng được gia công trạm khắc tinh xảo. Đối diện chiếc gương treo một bức tranh, ở đây còn có hẳn bồn tắm, phải nói phục vụ không tồi.
Châu Đông cởi áo, bật nước để nước tự do chảy vào bồn tắm, tâm trạng căng thẳng cũng hạ xuống phần nào, hơi nước bắt đầu bốc lên mờ mịt, ý thức cũng theo đó có phần mông lung, cậu ngâm mình vào bồn tắm, hồi tưởng về tất cả những việc đã phát sinh vừa qua.
Không biết ở thực tại sẽ trôi qua như thế nào nhỉ, nếu thời gian ở đây và ở thực tại giống nhau, lúc quay về có thể là cậu sẽ bị đuổi việc mất, lại phải bắt đầu đi kiếm một công việc mới...
Những suy nghĩ miên man kéo theo cơn buồn ngủ cuốn lấy Châu Đông, cậu khép hờ hai mắt, cũng tự do để ý thức mình càng lúc càng mơ hồ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Châu Đông cảm nhận được dường như có cái gì đó chạm vào đầu cậu, len lỏi qua từng sợi tóc, sau đó trượt xuống mặt, một đường trượt dài xuống hòa vào trong nước, Châu Đông thuận tay quẹt quẹt, xúc cảm nóng rát, khi bị tay cậu chạm vào liền đông lại, bám dính trên đầu ngón tay. Châu Đông không tình nguyện liếc mắt một cái, muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì...
"Đậu má!!!!!". Cơn buồn ngủ lập tức trôi dạt lên chín tầng mây, Châu Đông gần như là vừa lăn vừa bò ra khỏi bồn tắm, cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên trần nhà bị rách ra một cái lỗ, phía trên đó thứ chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt chảy xuống, rơi vào nơi cậu đang ngồi lúc nãy, bồn tắm bị nhuộm thành một bể nước đỏ như máu.
Lúc này trong phòng tắm không còn là mùi thơm phảng phất của dầu gội, thay vào đó là một mùi tanh hôi xông thẳng vào mũi Châu Đông, khiến cậu ọc ọc mấy lần muốn nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại được. Nhưng mà, hình như có gì đó không đúng..
Phải rồi, thứ chất lỏng màu đỏ đó, vừa gặp nước liền chầm chậm đông lại, khiến cho đáy bồn đông thành một mảng, Châu Đông với tay lấy khăn tắm quấn một vòng quanh người, từng bước chầm chậm đến gần quan sát.
"Hình như cũng không phải máu..."
Chỉ cần không phải máu, thì cũng không đáng sợ lắm, Châu Đông tự an ủi bản thân một chút, vươn tay chạm vào thứ chất lỏng đó lần nữa. Xúc cảm vẫn nóng rát như cũ, làm cậu nhịn không được rụt tay lại, chất lỏng theo ngón tay Châu Đông bắt đầu lạnh dần, đông lại...
"Sáp đèn?" Châu Đông khó hiểu. Đúng thật là sáp đèn, tuy mùi giống máu tươi hơn nhưng không thể phủ nhận được cái này là sáp khi được nung chảy ra, sau một thời gian ở ngoài không khí sẽ chầm chậm biến thành dạng dẻo, sau đó đông lại.
Sở dĩ Châu Đông có thể nhận ra ngay lập tức, đó là vì lúc nhỏ, nhà cậu ở nông thôn, lúc mất điện bà ngoại sẽ đốt đèn cầy thắp sáng, thời đó cũng không có phát triển như bây giờ, đèn pin máy phát điện có ở mọi nơi. Lúc đó cậu cùng mấy đứa hàng xóm còn có sở thích nặn sáp đèn. đợi sáp đèn cầy nhiễu ra, trong vài giây ngắn ngủi nặn thành đủ kiểu cỏ cây hoa lá động vật, khi đông lại sẽ đem ra so xem ai nặn đẹp nhất.
Lúc này nhìn lại thứ đang đông cứng trên ngón tay mình, lại tỏa ra một mùi hương không phải là sáp đèn mà lại là mùi máu, Châu Đông rốt cuộc cũng không nghĩ sẽ có thể tiếp tục tắm nữa. Cậu vội vàng mặc lại quần áo, vừa chạy vừa bay xông ra ngoài, muốn tìm Khuynh Tiểu Mao xem qua một chút, ít nhất cậu ta từng có kinh nghiệm.
Nhưng vừa mở cửa phòng, lại thấy Tiếu Vũ biểu tình nôn nóng đứng trước cửa phòng mình, một bộ dáng chỉ cần cậu ra chậm một bước thì anh ta sẽ đá bay cánh cửa này mà vào.
"Có chuyện gì vậy?" Châu Đông bất giác khựng lại một nhịp.
"Tôi nghe tiếng la của cậu, gõ cửa không thấy cậu trả lời,..."
Lời vẫn chưa kịp nói hết đã bị Châu Đông nắm tay kéo vào phòng.
"Trùng hợp quá, đúng lúc tôi có thứ muốn cho anh xem".
Tiếu Vũ bị Châu Đông lôi vào phòng, cũng im lặng đi theo cậu ta, thật ra ngay khi xảy ra chuyện, người Châu Đông nghĩ tới đầu tiên là Tiếu Vũ, vì cái bản mặt trầm tĩnh cùng khí phách đó của anh ta làm người khác cảm thấy thật ra anh ta chính là người biết nhiều nhất, nhưng cậu cũng giống những người khác không muốn bắt chuyện với tên này cho lắm, không phải là sợ, mà bằng cái thái độ khó ưa của hắn lúc nãy, thành công làm cậu chuyển mục tiêu lên người Khuynh Tiểu Mao.
Nhưng khi thấy biểu cảm nôn nóng của hắn ngoài cửa làm cậu suy nghĩ lại, thật ra cũng không đáng ghét lắm.
Châu Đông vừa nghĩ vừa kéo Tiếu Vũ vào nhà tắm
"Cậu muốn cho tôi xem cái gì?"
"........."
"..........Đệt??? Không thấy nữa??"
"Không thấy cái gì?"
"Sáp đèn cầy..."
"???"
Chính xác là không thấy nữa, bồn tắm vẫn là bồn tắm, sạch sẽ thơm phức mùi dầu gội, trên trần nhà cũng không có cái lỗ nào chảy ra sáp đèn, Châu Đông ngơ ngác nhìn xung quanh, mọi thứ y hệt như lúc cậu mới bước vào.
"Rõ ràng tôi đã thấy nó!!" Làm sao mà chỉ vài giây rời khỏi liền vô tung vô tích như thể chưa có gì xảy ra..
||||| Truyện đề cử: |||||
Nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của Châu Đông, Tiếu Vũ trầm mặc một lúc.
"Trước tiên ra khỏi đây đã, vào phòng khách kể cho tôi nghe cậu đã thấy cái gì"
Châu Đông cũng không còn cách nào khác đành gật gật đầu, lúc bước qua chiếc gương, cậu thoáng nhìn vào một cái, biểu tình chợt đông cứng lại.
Cậu vẫn còn nhớ rõ, bức tranh treo đối diện cái gương là hình vẽ tấm lưng của một cô gái, không thấy mặt. mà bây giờ đây, phản chiếu trong gương lại là một thiếu nữ đẹp đẽ diễm lệ, nốt lệ chí bên mắt phẳi đặc biệt chói mắt, đang nhìn thẳng vào cậu.
"AAAAAAA!!!!!!!!" Châu Đông hồn lìa khỏi xác treo lên người Tiếu Vũ, Tiếu Vũ bị động tác của Châu Đông làm cho giật mình, đẩy cách nào cũng đẩy không ra.
"Này!! Cậu làm sao vậy?"
"Ở đây có quỷ aaa, đừng đừng đừng.... làm ơn bế tôi ra.... Chân tôi nhũn ra cả rồi..."
"....."
Tiếu Vũ không còn cách nào khác để mặc cho Châu Đông bám trên người mình, mặt lạnh đi ra phòng khách, lúc này Châu Đông mới mặt mày tái mét từ trên người của Tiếu Vũ chậm rì rì bò xuống, tay vẫn như cũng nắm lấy góc áo của anh.
"Bây giờ kể được rồi chứ?" Tiếu Vũ hỏi.
Châu Đông cởi áo, bật nước để nước tự do chảy vào bồn tắm, tâm trạng căng thẳng cũng hạ xuống phần nào, hơi nước bắt đầu bốc lên mờ mịt, ý thức cũng theo đó có phần mông lung, cậu ngâm mình vào bồn tắm, hồi tưởng về tất cả những việc đã phát sinh vừa qua.
Không biết ở thực tại sẽ trôi qua như thế nào nhỉ, nếu thời gian ở đây và ở thực tại giống nhau, lúc quay về có thể là cậu sẽ bị đuổi việc mất, lại phải bắt đầu đi kiếm một công việc mới...
Những suy nghĩ miên man kéo theo cơn buồn ngủ cuốn lấy Châu Đông, cậu khép hờ hai mắt, cũng tự do để ý thức mình càng lúc càng mơ hồ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Châu Đông cảm nhận được dường như có cái gì đó chạm vào đầu cậu, len lỏi qua từng sợi tóc, sau đó trượt xuống mặt, một đường trượt dài xuống hòa vào trong nước, Châu Đông thuận tay quẹt quẹt, xúc cảm nóng rát, khi bị tay cậu chạm vào liền đông lại, bám dính trên đầu ngón tay. Châu Đông không tình nguyện liếc mắt một cái, muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì...
"Đậu má!!!!!". Cơn buồn ngủ lập tức trôi dạt lên chín tầng mây, Châu Đông gần như là vừa lăn vừa bò ra khỏi bồn tắm, cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên trần nhà bị rách ra một cái lỗ, phía trên đó thứ chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt chảy xuống, rơi vào nơi cậu đang ngồi lúc nãy, bồn tắm bị nhuộm thành một bể nước đỏ như máu.
Lúc này trong phòng tắm không còn là mùi thơm phảng phất của dầu gội, thay vào đó là một mùi tanh hôi xông thẳng vào mũi Châu Đông, khiến cậu ọc ọc mấy lần muốn nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại được. Nhưng mà, hình như có gì đó không đúng..
Phải rồi, thứ chất lỏng màu đỏ đó, vừa gặp nước liền chầm chậm đông lại, khiến cho đáy bồn đông thành một mảng, Châu Đông với tay lấy khăn tắm quấn một vòng quanh người, từng bước chầm chậm đến gần quan sát.
"Hình như cũng không phải máu..."
Chỉ cần không phải máu, thì cũng không đáng sợ lắm, Châu Đông tự an ủi bản thân một chút, vươn tay chạm vào thứ chất lỏng đó lần nữa. Xúc cảm vẫn nóng rát như cũ, làm cậu nhịn không được rụt tay lại, chất lỏng theo ngón tay Châu Đông bắt đầu lạnh dần, đông lại...
"Sáp đèn?" Châu Đông khó hiểu. Đúng thật là sáp đèn, tuy mùi giống máu tươi hơn nhưng không thể phủ nhận được cái này là sáp khi được nung chảy ra, sau một thời gian ở ngoài không khí sẽ chầm chậm biến thành dạng dẻo, sau đó đông lại.
Sở dĩ Châu Đông có thể nhận ra ngay lập tức, đó là vì lúc nhỏ, nhà cậu ở nông thôn, lúc mất điện bà ngoại sẽ đốt đèn cầy thắp sáng, thời đó cũng không có phát triển như bây giờ, đèn pin máy phát điện có ở mọi nơi. Lúc đó cậu cùng mấy đứa hàng xóm còn có sở thích nặn sáp đèn. đợi sáp đèn cầy nhiễu ra, trong vài giây ngắn ngủi nặn thành đủ kiểu cỏ cây hoa lá động vật, khi đông lại sẽ đem ra so xem ai nặn đẹp nhất.
Lúc này nhìn lại thứ đang đông cứng trên ngón tay mình, lại tỏa ra một mùi hương không phải là sáp đèn mà lại là mùi máu, Châu Đông rốt cuộc cũng không nghĩ sẽ có thể tiếp tục tắm nữa. Cậu vội vàng mặc lại quần áo, vừa chạy vừa bay xông ra ngoài, muốn tìm Khuynh Tiểu Mao xem qua một chút, ít nhất cậu ta từng có kinh nghiệm.
Nhưng vừa mở cửa phòng, lại thấy Tiếu Vũ biểu tình nôn nóng đứng trước cửa phòng mình, một bộ dáng chỉ cần cậu ra chậm một bước thì anh ta sẽ đá bay cánh cửa này mà vào.
"Có chuyện gì vậy?" Châu Đông bất giác khựng lại một nhịp.
"Tôi nghe tiếng la của cậu, gõ cửa không thấy cậu trả lời,..."
Lời vẫn chưa kịp nói hết đã bị Châu Đông nắm tay kéo vào phòng.
"Trùng hợp quá, đúng lúc tôi có thứ muốn cho anh xem".
Tiếu Vũ bị Châu Đông lôi vào phòng, cũng im lặng đi theo cậu ta, thật ra ngay khi xảy ra chuyện, người Châu Đông nghĩ tới đầu tiên là Tiếu Vũ, vì cái bản mặt trầm tĩnh cùng khí phách đó của anh ta làm người khác cảm thấy thật ra anh ta chính là người biết nhiều nhất, nhưng cậu cũng giống những người khác không muốn bắt chuyện với tên này cho lắm, không phải là sợ, mà bằng cái thái độ khó ưa của hắn lúc nãy, thành công làm cậu chuyển mục tiêu lên người Khuynh Tiểu Mao.
Nhưng khi thấy biểu cảm nôn nóng của hắn ngoài cửa làm cậu suy nghĩ lại, thật ra cũng không đáng ghét lắm.
Châu Đông vừa nghĩ vừa kéo Tiếu Vũ vào nhà tắm
"Cậu muốn cho tôi xem cái gì?"
"........."
"..........Đệt??? Không thấy nữa??"
"Không thấy cái gì?"
"Sáp đèn cầy..."
"???"
Chính xác là không thấy nữa, bồn tắm vẫn là bồn tắm, sạch sẽ thơm phức mùi dầu gội, trên trần nhà cũng không có cái lỗ nào chảy ra sáp đèn, Châu Đông ngơ ngác nhìn xung quanh, mọi thứ y hệt như lúc cậu mới bước vào.
"Rõ ràng tôi đã thấy nó!!" Làm sao mà chỉ vài giây rời khỏi liền vô tung vô tích như thể chưa có gì xảy ra..
||||| Truyện đề cử: |||||
Nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của Châu Đông, Tiếu Vũ trầm mặc một lúc.
"Trước tiên ra khỏi đây đã, vào phòng khách kể cho tôi nghe cậu đã thấy cái gì"
Châu Đông cũng không còn cách nào khác đành gật gật đầu, lúc bước qua chiếc gương, cậu thoáng nhìn vào một cái, biểu tình chợt đông cứng lại.
Cậu vẫn còn nhớ rõ, bức tranh treo đối diện cái gương là hình vẽ tấm lưng của một cô gái, không thấy mặt. mà bây giờ đây, phản chiếu trong gương lại là một thiếu nữ đẹp đẽ diễm lệ, nốt lệ chí bên mắt phẳi đặc biệt chói mắt, đang nhìn thẳng vào cậu.
"AAAAAAA!!!!!!!!" Châu Đông hồn lìa khỏi xác treo lên người Tiếu Vũ, Tiếu Vũ bị động tác của Châu Đông làm cho giật mình, đẩy cách nào cũng đẩy không ra.
"Này!! Cậu làm sao vậy?"
"Ở đây có quỷ aaa, đừng đừng đừng.... làm ơn bế tôi ra.... Chân tôi nhũn ra cả rồi..."
"....."
Tiếu Vũ không còn cách nào khác để mặc cho Châu Đông bám trên người mình, mặt lạnh đi ra phòng khách, lúc này Châu Đông mới mặt mày tái mét từ trên người của Tiếu Vũ chậm rì rì bò xuống, tay vẫn như cũng nắm lấy góc áo của anh.
"Bây giờ kể được rồi chứ?" Tiếu Vũ hỏi.