Chương 14: London bridget is falling down - Nhánh sông
Ba người sau khi cùng những người còn lại tách nhau ra liền chọn đi tới hướng Tây phía ngoài khu biệt thự thăm dò.
Trang viên của khu biệt thự này trải dài nhìn không thấy điểm cuối, hướng Tây là một khu vườn nhỏ trồng hoa hồng, lúc bọn họ tới cũng không thấy có ai xung quanh, đến bóng dáng của một người làm vườn cũng không thấy.
Châu Đông móc điện thoại ra nhìn nhìn, bây là tám giờ sáng, không biết là do bình minh ở đây đến trễ hơn bình thường hay do trời âm u, tám giờ nhưng trời vẫn chưa sáng tỏ, cái lạnh của buổi sáng hong cho cậu run cầm cập, không nhịn được hắt xì hai cái
Cộng thêm phần đêm qua trời nổi bão tuyết, buổi sáng tuyết đọng trên nền đất đã dày tới mắt cá chân, cũng may ở đây điều kiện không tồi, còn chuẩn bị cho họ một đôi ủng đi tuyết.
Châu Đông xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình, không ngừng chà xát hai bàn tay vào nhau.
Khu vườn trồng hoa hồng là điểm cuối phía tây của biệt thự, từ đây nhìn qua có thể thấy được cổng sắt ngăn cách căn biệt thự với khu rừng, cái cổng cao tới tám chín mét, xem tầm nếu có người muốn trốn ra cũng không dễ.
Ba người sau khi lượn một vòng trong khu vườn cũng không thấy có gì đặc biệt, liền men theo cổng sắt mà đi
Qua không biết bao lâu, trước mặt xuất hiện một con sông nhỏ, là tách ra từ một nhánh của con sông lớn, thông đến phía sâu trong khu rừng.
"Không ngờ ở đây còn có một con sông" Khuynh Tiểu Mao cảm thán.
Con sông lớn như vậy, nhưng vì nhiệt độ xuống quá thấp, trên mặt đóng một lớp băng thật dày.
Tiếu Vũ tới gần mép sông, nhặt một khối đá ném lên đó, khối đá to như bắp chân người, trông vô cùng nặng, nhưng sức lực Tiếu Vũ không ngờ lại lớn đến thế, một tay nhặt tảng đá vứt lên bề mặt con sông trước mặt xa mấy mét
Tảng đá "ầm" một tiếng rơi trên lớp băng, vài mẫu băng bị trọng lực đập xuống văng ra tứ phía, nhưng mặt băng cũng không nứt lấy một cái, xem chừng lớp băng vô cùng dày.
Tiếu Vũ thu tay, đến gần bước lên mặt sông, còn nhún nhún hai cái, Châu Đông nhìn mà sợ hết hồn.
"Này, nó mà sập xuống thì tôi không nhảy xuống để vớt anh lên đâu đấy!"
Tiếu Vũ: "Tôi đã kiểm tra kỹ rồi, không sao, hai người cũng lên đây đi"
Khuynh Tiểu Mao nhìn một màn động tác vừa rồi của Tiếu Vũ, cũng nhìn ra được mặt băng không dễ sập xuống, cũng đi tới xem xét.
"Con sông này xem chừng là một nhánh sông bị tách ra từ con sông chính, chúng ta men theo đường này đi xem thử" Tiếu Vũ nói rồi nhấc chân bước đi, nhưng lần này là bước lên bờ mà đi.
Theo logic thông thường có lẽ chỉ cần kiểm tra như vậy cũng có thể chắc chắn mặt băng không dễ sập xuống, nhưng thế giới này không theo logic thông thường, ai mà biết được đang đi thì giây sau có bàn tay ngoi lên rồi kéo chân anh xuống chứ. Cẩn thận vẫn hơn.
Châu Đông cùng Khuynh Tiểu Mao đi phía sau Tiếu Vũ câu được câu không trò chuyện, tin tức mà Khuynh Tiểu Mao thu được cũng không khả dụng cho lắm, đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi hoặc là những suy đoán từ một phía của cậu ta, duy chỉ có một điểm làm Châu Đông chú ý tới.
Khuynh Tiểu Mao cảm thấy người làm ở đây không bình thường.
"Lẽ nào cậu cuối cùng cũng nhìn ra rồi?" Châu Đông nghe tới người làm liền phản ứng cho chút lớn
"Nhìn ra cái gì cơ?" Nhìn phản ứng của Châu Đông, Khuynh Tiểu Mao không chắc "nhìn ra" của cậu và mình là đang nói cùng một chuyện.
Châu Đông: "Còn cái gì nữa, nhìn ra gương mặt của bọn họ giống nhau như đúc!"
Khuynh Tiểu Mao: "Hả? không có, tôi không cảm thấy vậy, chẳng lẽ..."
Châu Đông: "Lần trước đã hỏi cậu một lần rồi, cậu cũng nói không thấy, lúc đó tôi sợ hù dọa mọi người nên đem chuyện này nuốt xuống, tìm lúc khác thích hợp sẽ nói"
Khuynh Tiểu Mao: "Như vậy có nghĩa là, thứ cậu thấy và tôi thấy không giống nhau? Trong mắt cậu những người đó gương mặt giống nhau như đúc sao?"
Châu Đông mãnh liệt gật đầu: "Đúng đúng, không phải chỉ có tôi, Tiếu Vũ cũng nhìn thấy, nhưng mấy người các cậu nhìn biểu cảm liền biết được không có ai phát hiện, chuyện này có nghĩa là gì?"
Khuynh Tiểu Mao nghe Châu Đông nói vậy, nhịn không được nổi một tầng gai óc: "Làm sao lại như vậy, chuyện này cũng quá là tà môn rồi"
Châu Đông lại hỏi: "Nếu không phải là gương mặt, vậy không bình thường của cậu là cái gì?"
Khuynh Tiểu Mao chau mày lại, cố gắng miêu tả lại cảm giác lúc đó cho Châu Đông.
"Lúc sáng nói với cậu là tìm người đến sửa cánh cửa, lúc tôi đi tìm thì không thấy bọn họ đâu, căn biệt thự lớn như vậy mà một người cũng tìm không thấy, nghĩ tới sắp tới giờ ăn sáng nên chắc là bọn họ tập trung dưới bếp để chuẩn bị thức ăn, nên tôi mò mẫm đi tìm phòng bếp. Lúc đến quả thật thấy bọn họ đều đang ở đó, tất bật chuẩn bị đồ ăn.Nhưng lúc tôi bước vào, họ chẳng có tí phản ứng nào"
Châu Đông không hiểu ý Khuynh Tiểu Mao: "Không có tí phản ứng nào là sao?"
Khuynh Tiểu Mao ngập ngừng, suy nghĩ lựa chọn lời lẽ để giải thích cho Châu Đông dễ hiểu nhất: "Nói như thế nào nhỉ, nếu đổi lại là cậu, bình thường đang tập trung làm một điều gì đó, khi có người đột nhiên bước vào, phản ứng đầu tiên của cậu là gì?"
Châu Đông: "Nhìn?"
Khuynh Tiểu Mao mãnh liệt gật đầu: "Đúng đúng, phản ứng đầu tiên sẽ là ngước nhìn người đang tiến vào. Nhưng khi tôi mở cửa, bọn họ không có lấy một tý phản ứng, nên làm gì thì làm đó, cũng không thèm liếc mắt một cái. Mà kỳ lạ hơn nữa là.." Khuynh Tiểu Mao nuốt một ngụm nước bọt. "Bọn họ không phát ra tiếng động, không có tiếng nói trò chuyện, tới bước chân cũng không phát ra một chút âm thanh nào"
Châu Đông lúc này mới hiểu được lời của Khuynh Tiểu Mao, cậu ta nói không sai, nếu là một người bình thường, làm sao phản ứng lại có thể trì độn như vậy, như một cổ máy không có linh hồn.
Khuynh Tiểu Mao dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Lúc đó tôi cũng không có nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ xem họ như NPC của màn này, như vậy có thể giải thích việc bọn họ không giống người bình thường. Nghĩ thế nên tôi liền chộp đại một người trong số đó, nhưng người nọ lướt qua như chưa từng nhìn thấy tôi.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì mà kéo tay người nọ.." Giọng Châu Đông bắt đầu trở nên run rẩy, hồi tưởng lại xúc cảm khi đó.
"Tôi chỉ có thể nói, da thịt bọn họ không giống da thịt còn người, không có mềm mại mà lại cứng ngắc, giống như chạm vào tượng sáp vậy"
Châu Đông nghe tới hai từ tượng sáp sắc mặt liền từ từ chuyển thành màu trắng, nhịn không được liếc nhìn Tiếu Vũ đang đi trước mặt, thấy người nọ không biết từ lúc nào đã thả chậm bước chân, đang sóng vai với hai người bọn họ, lúc này cũng đang nhìn lại cậu.
Lại là sáp...
Trang viên của khu biệt thự này trải dài nhìn không thấy điểm cuối, hướng Tây là một khu vườn nhỏ trồng hoa hồng, lúc bọn họ tới cũng không thấy có ai xung quanh, đến bóng dáng của một người làm vườn cũng không thấy.
Châu Đông móc điện thoại ra nhìn nhìn, bây là tám giờ sáng, không biết là do bình minh ở đây đến trễ hơn bình thường hay do trời âm u, tám giờ nhưng trời vẫn chưa sáng tỏ, cái lạnh của buổi sáng hong cho cậu run cầm cập, không nhịn được hắt xì hai cái
Cộng thêm phần đêm qua trời nổi bão tuyết, buổi sáng tuyết đọng trên nền đất đã dày tới mắt cá chân, cũng may ở đây điều kiện không tồi, còn chuẩn bị cho họ một đôi ủng đi tuyết.
Châu Đông xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình, không ngừng chà xát hai bàn tay vào nhau.
Khu vườn trồng hoa hồng là điểm cuối phía tây của biệt thự, từ đây nhìn qua có thể thấy được cổng sắt ngăn cách căn biệt thự với khu rừng, cái cổng cao tới tám chín mét, xem tầm nếu có người muốn trốn ra cũng không dễ.
Ba người sau khi lượn một vòng trong khu vườn cũng không thấy có gì đặc biệt, liền men theo cổng sắt mà đi
Qua không biết bao lâu, trước mặt xuất hiện một con sông nhỏ, là tách ra từ một nhánh của con sông lớn, thông đến phía sâu trong khu rừng.
"Không ngờ ở đây còn có một con sông" Khuynh Tiểu Mao cảm thán.
Con sông lớn như vậy, nhưng vì nhiệt độ xuống quá thấp, trên mặt đóng một lớp băng thật dày.
Tiếu Vũ tới gần mép sông, nhặt một khối đá ném lên đó, khối đá to như bắp chân người, trông vô cùng nặng, nhưng sức lực Tiếu Vũ không ngờ lại lớn đến thế, một tay nhặt tảng đá vứt lên bề mặt con sông trước mặt xa mấy mét
Tảng đá "ầm" một tiếng rơi trên lớp băng, vài mẫu băng bị trọng lực đập xuống văng ra tứ phía, nhưng mặt băng cũng không nứt lấy một cái, xem chừng lớp băng vô cùng dày.
Tiếu Vũ thu tay, đến gần bước lên mặt sông, còn nhún nhún hai cái, Châu Đông nhìn mà sợ hết hồn.
"Này, nó mà sập xuống thì tôi không nhảy xuống để vớt anh lên đâu đấy!"
Tiếu Vũ: "Tôi đã kiểm tra kỹ rồi, không sao, hai người cũng lên đây đi"
Khuynh Tiểu Mao nhìn một màn động tác vừa rồi của Tiếu Vũ, cũng nhìn ra được mặt băng không dễ sập xuống, cũng đi tới xem xét.
"Con sông này xem chừng là một nhánh sông bị tách ra từ con sông chính, chúng ta men theo đường này đi xem thử" Tiếu Vũ nói rồi nhấc chân bước đi, nhưng lần này là bước lên bờ mà đi.
Theo logic thông thường có lẽ chỉ cần kiểm tra như vậy cũng có thể chắc chắn mặt băng không dễ sập xuống, nhưng thế giới này không theo logic thông thường, ai mà biết được đang đi thì giây sau có bàn tay ngoi lên rồi kéo chân anh xuống chứ. Cẩn thận vẫn hơn.
Châu Đông cùng Khuynh Tiểu Mao đi phía sau Tiếu Vũ câu được câu không trò chuyện, tin tức mà Khuynh Tiểu Mao thu được cũng không khả dụng cho lắm, đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi hoặc là những suy đoán từ một phía của cậu ta, duy chỉ có một điểm làm Châu Đông chú ý tới.
Khuynh Tiểu Mao cảm thấy người làm ở đây không bình thường.
"Lẽ nào cậu cuối cùng cũng nhìn ra rồi?" Châu Đông nghe tới người làm liền phản ứng cho chút lớn
"Nhìn ra cái gì cơ?" Nhìn phản ứng của Châu Đông, Khuynh Tiểu Mao không chắc "nhìn ra" của cậu và mình là đang nói cùng một chuyện.
Châu Đông: "Còn cái gì nữa, nhìn ra gương mặt của bọn họ giống nhau như đúc!"
Khuynh Tiểu Mao: "Hả? không có, tôi không cảm thấy vậy, chẳng lẽ..."
Châu Đông: "Lần trước đã hỏi cậu một lần rồi, cậu cũng nói không thấy, lúc đó tôi sợ hù dọa mọi người nên đem chuyện này nuốt xuống, tìm lúc khác thích hợp sẽ nói"
Khuynh Tiểu Mao: "Như vậy có nghĩa là, thứ cậu thấy và tôi thấy không giống nhau? Trong mắt cậu những người đó gương mặt giống nhau như đúc sao?"
Châu Đông mãnh liệt gật đầu: "Đúng đúng, không phải chỉ có tôi, Tiếu Vũ cũng nhìn thấy, nhưng mấy người các cậu nhìn biểu cảm liền biết được không có ai phát hiện, chuyện này có nghĩa là gì?"
Khuynh Tiểu Mao nghe Châu Đông nói vậy, nhịn không được nổi một tầng gai óc: "Làm sao lại như vậy, chuyện này cũng quá là tà môn rồi"
Châu Đông lại hỏi: "Nếu không phải là gương mặt, vậy không bình thường của cậu là cái gì?"
Khuynh Tiểu Mao chau mày lại, cố gắng miêu tả lại cảm giác lúc đó cho Châu Đông.
"Lúc sáng nói với cậu là tìm người đến sửa cánh cửa, lúc tôi đi tìm thì không thấy bọn họ đâu, căn biệt thự lớn như vậy mà một người cũng tìm không thấy, nghĩ tới sắp tới giờ ăn sáng nên chắc là bọn họ tập trung dưới bếp để chuẩn bị thức ăn, nên tôi mò mẫm đi tìm phòng bếp. Lúc đến quả thật thấy bọn họ đều đang ở đó, tất bật chuẩn bị đồ ăn.Nhưng lúc tôi bước vào, họ chẳng có tí phản ứng nào"
Châu Đông không hiểu ý Khuynh Tiểu Mao: "Không có tí phản ứng nào là sao?"
Khuynh Tiểu Mao ngập ngừng, suy nghĩ lựa chọn lời lẽ để giải thích cho Châu Đông dễ hiểu nhất: "Nói như thế nào nhỉ, nếu đổi lại là cậu, bình thường đang tập trung làm một điều gì đó, khi có người đột nhiên bước vào, phản ứng đầu tiên của cậu là gì?"
Châu Đông: "Nhìn?"
Khuynh Tiểu Mao mãnh liệt gật đầu: "Đúng đúng, phản ứng đầu tiên sẽ là ngước nhìn người đang tiến vào. Nhưng khi tôi mở cửa, bọn họ không có lấy một tý phản ứng, nên làm gì thì làm đó, cũng không thèm liếc mắt một cái. Mà kỳ lạ hơn nữa là.." Khuynh Tiểu Mao nuốt một ngụm nước bọt. "Bọn họ không phát ra tiếng động, không có tiếng nói trò chuyện, tới bước chân cũng không phát ra một chút âm thanh nào"
Châu Đông lúc này mới hiểu được lời của Khuynh Tiểu Mao, cậu ta nói không sai, nếu là một người bình thường, làm sao phản ứng lại có thể trì độn như vậy, như một cổ máy không có linh hồn.
Khuynh Tiểu Mao dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Lúc đó tôi cũng không có nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ xem họ như NPC của màn này, như vậy có thể giải thích việc bọn họ không giống người bình thường. Nghĩ thế nên tôi liền chộp đại một người trong số đó, nhưng người nọ lướt qua như chưa từng nhìn thấy tôi.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì mà kéo tay người nọ.." Giọng Châu Đông bắt đầu trở nên run rẩy, hồi tưởng lại xúc cảm khi đó.
"Tôi chỉ có thể nói, da thịt bọn họ không giống da thịt còn người, không có mềm mại mà lại cứng ngắc, giống như chạm vào tượng sáp vậy"
Châu Đông nghe tới hai từ tượng sáp sắc mặt liền từ từ chuyển thành màu trắng, nhịn không được liếc nhìn Tiếu Vũ đang đi trước mặt, thấy người nọ không biết từ lúc nào đã thả chậm bước chân, đang sóng vai với hai người bọn họ, lúc này cũng đang nhìn lại cậu.
Lại là sáp...