Chương 12: London bridget is falling down - Vết thương
"Uổng công tôi lo lắng cho anh như vậy, đồ miệng quạ đen!"
Châu Đông một bên lẩm bẩm, một bên rót nước đưa tới. Tiếu Vũ chậm chạp ngồi dậy, tiếp nhận ly nước từ cậu, anh đưa ly nước lên miệng nhấp một ngụm, hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Châu Đông: "Câu đó là tôi hỏi anh mới đúng!" Cậu vừa nói vừa chỉ chỉ cánh cửa phòng "Chúng tôi nghe thấy tiếng phụ nữ cùng trẻ con la hét phát ra từ phòng anh, bên ngoài có đập cửa thế nào cũng không thấy anh mở cửa"
Tiếu Vũ đưa mắt nhìn cánh cửa, im lặng một lúc lại dời mắt qua người đang ngồi bên cạnh
"Cho nên các cậu liền khoét một cái lỗ trên cửa phòng của tôi à"
Châu Đâu nghe vậy, hơi xấu hổ đưa tay khều khều cái mũi của mình.
"Ừm, cũng không còn cách nào khác, đập cửa cả buổi mà vẫn không thấy một chút động tĩnh"
Thấy Tiếu Vũ gật gật đầu, thấy anh cũng không truy cứu việc cậu chọc thủng cửa phòng mình, lại tiếp tục nói:
"Sau đó chúng tôi tìm thấy anh đang ngủ trong tủ quần áo, bên ngoài khóa chốt"
Nghe tới đây, gương mặt Tiếu Vũ rốt cuộc cũng có phản ứng, anh ngước lên nhìn cậu một cái, hỏi lại:
"Cậu nói tìm thấy tôi đang ngủ trong tủ quần áo?"
"Đúng vậy, tôi gọi mãi mà anh không tỉnh nên vác anh lên giường, mọi người cũng vừa mới giải tán, đi ăn sáng rồi"
Tiếu Vũ trầm mặc một lúc, mãi cho đến khi Châu Đông nghĩ anh ta không chịu mở miệng nữa, đột nhiên Tiếu Vũ ngẩng đầu, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.
"Cậu giúp tôi xem một thứ"
Châu Đông: "hả"
Dứt câu, cũng không đợi Châu Đông thắc mắc, bắt đầu cởi áo.
"??????"
"Này anh làm gì vậy??? Tôi không muốn xem gà khỏa thân aaaaa!!!"
Tay Tiếu Vũ khựng lại, không nhịn được khóe miệng giật giật.
"Ai nói tôi cho cậu xem tôi khỏa thân?"
Châu Đông:" Thế anh cởi áo ra làm gì?"
Tiếu Vũ:"Cậu nghĩ bậy bạ cái gì vậy? lại đây giúp tôi xem sau lưng một chút"
Châu Đông nghĩ nghĩ, cùng là con trai với nhau, cái anh có tôi cũng có, cũng đâu phải chuyện ghê gớm gì. Lại nhớ tới vừa nãy mình hình như phản ứng cũng hơi quá, bèn đỏ mặt đi tới.
Tiếu Vũ xoay người, đưa cho Châu Đông xem tấm lưng của mình.
Vừa nhìn một cái, cậu liền hít vào một hơi khí lạnh.
"Cái này.....Anh đây là gặp phải chuyện gì?"
Chỉ thấy lưng Tiếu Vũ chi chít các vết thương, cả tấm lưng bầm tím một mảng thật lớn, nhưng đáng chú ý hơn hết là bả vai bên trái in lại một dấu tay sâu hoắm, vết móng tay cắm vào da thịt rỉ ra chút máu bầm, dường như đã trải qua một trận xô xát kịch liệt.
"Có phải có vết thương?" Tiếu Vũ hỏi
"Này đâu chỉ là vết thương bình thường, anh ban đêm không ngủ lại đi ra ngoài đánh lộn với ai à?" Châu Đông nhịn không được xuýt xoa, lại buông vài câu đùa giỡn, xoa dịu bầu không khí căng thẳng này
"Tôi đi tìm một ít thuốc xoa cho anh, mặc áo vào cái đã"
Tiếu Vũ: "Không sao, tôi không thấy đau"
Châu Đông: "như vậy mà còn không đau? Chẳng lẽ phải lột một lớp da trên lưng anh mới có cảm giác sao đại ca?"
Tiếu Vũ: "....."
Châu Đông thấy Tiếu Vũ im lặng, cũng mặc kệ anh ta, xoay người ra ngoài.
Tầm mười lăm phút sau lại quay lại, trên tay là hộp cứu thương nhỏ. Tiếu Vũ nhìn hộp cứu thương, lại nhìn Châu Đông không nói lời nào đang nhìn anh chằm chằm.
"Cậu tìm đâu ra cái này?"
"Chộp đại một người làm hỏi" Nhắc tới người làm, sắc mặt Châu Đông có chút kỳ lạ, Tiếu Vũ nhìn ra được cậu có gì đó không đúng, nhưng cũng không hỏi, chằm chằm quan sát sắc mặt cậu.
Châu Đông cũng giương mắt nhìn lại anh, trên tay vẫn ôm khư khư hộp cứu thương
"Anh nhìn cái gì, mau xoay người lại!" Tiếu Vũ nghe được lời nói này trong ánh mắt của cậu ta, bất đắc dĩ cởi áo ra lần nữa.
"Có chuyện gì đã xảy ra với anh đêm qua thế?"
Châu Đông mở miệng đặt câu hỏi, bắt đầu xoa thuốc lên vết thương, thuốc chạm vào da lưu lại cảm giác nóng rát, Tiếu Vũ khó chịu chau mày, nhưng tấm lưng vẫn vững vàng không nhích lấy một cái.
Anh đem câu chuyện tối qua kể lại một lần cho Châu Đông nghe, sắc mặt cậu không tốt chút nào, càng nghe càng tái, tới cuối cùng vẫn là không nhịn được cảm thán.
"Thật may mắn là anh không sao"
Xoa thuốc xong, Châu Đông tâm tình phức tạp đóng lại hộp cứu thương,
"Có một chuyện muốn hỏi anh..." cậu hơi do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn hỏi
"Anh có thấy những người làm ở đây có gì đó lạ không?"
"Gương mặt của họ?" Tiếu Vũ hỏi lại
"Anh cũng nhìn thấy?" Châu Đông không khỏi bất ngờ, ngay ngày đầu tiên cậu đã nhìn ra, nhưng dường như mọi người đều không ai thấy được chuyện tất cả các người làm ở đây đều có khuôn mặt giống nhau, nhưng vì để tránh hù dọa mọi người nên cậu chỉ đành cũng đem chuyện này nuốt xuống.
Cho nên Tiếu Vũ có thể nhìn thấy, làm tâm tình Châu Đông nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng.
"Tôi có một suy đoán, không chắc chắn lắm, cần phải kiểm tra lại" Tiếu Vũ ngồi trên giường mặc lại áo, sau đó xoay người lại nói với Châu Đông.
"Có một chi tiết tối qua tôi quên kể với cậu"
"Là cái gì" Châu Đông hỏi
"Trước khi mất ý thức, tôi nghe được giọng một người đàn bà gào lên một cái tên..."
Tiếu Vũ bước đến bên cạnh Châu Đông, anh cao hơn cậu cả một cái đầu, vì vậy hơi cuối người xuống, thì thầm vào tai cậu:
"Matilda"
"....."
Châu Đông bị động tác bất ngờ của Tiếu Vũ làm giật mình, lui ra sau một bước, ôm lấy tai mình đỏ mặt.
"Nói chuyện thì nói chuyện, anh kề sát như vậy làm gì?"
"Cậu như vậy mà cũng biết mắc cỡ sao?" Tiếu Vũ khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô tội. "Tôi chỉ sợ có người nghe trộm, ai bảo cậu chọc thủng một cái lổ lớn như vậy"
"Anh mới mắc cỡ, cả nhà anh đều mắc cỡ!"
Châu Đông một bên lẩm bẩm, một bên rót nước đưa tới. Tiếu Vũ chậm chạp ngồi dậy, tiếp nhận ly nước từ cậu, anh đưa ly nước lên miệng nhấp một ngụm, hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Châu Đông: "Câu đó là tôi hỏi anh mới đúng!" Cậu vừa nói vừa chỉ chỉ cánh cửa phòng "Chúng tôi nghe thấy tiếng phụ nữ cùng trẻ con la hét phát ra từ phòng anh, bên ngoài có đập cửa thế nào cũng không thấy anh mở cửa"
Tiếu Vũ đưa mắt nhìn cánh cửa, im lặng một lúc lại dời mắt qua người đang ngồi bên cạnh
"Cho nên các cậu liền khoét một cái lỗ trên cửa phòng của tôi à"
Châu Đâu nghe vậy, hơi xấu hổ đưa tay khều khều cái mũi của mình.
"Ừm, cũng không còn cách nào khác, đập cửa cả buổi mà vẫn không thấy một chút động tĩnh"
Thấy Tiếu Vũ gật gật đầu, thấy anh cũng không truy cứu việc cậu chọc thủng cửa phòng mình, lại tiếp tục nói:
"Sau đó chúng tôi tìm thấy anh đang ngủ trong tủ quần áo, bên ngoài khóa chốt"
Nghe tới đây, gương mặt Tiếu Vũ rốt cuộc cũng có phản ứng, anh ngước lên nhìn cậu một cái, hỏi lại:
"Cậu nói tìm thấy tôi đang ngủ trong tủ quần áo?"
"Đúng vậy, tôi gọi mãi mà anh không tỉnh nên vác anh lên giường, mọi người cũng vừa mới giải tán, đi ăn sáng rồi"
Tiếu Vũ trầm mặc một lúc, mãi cho đến khi Châu Đông nghĩ anh ta không chịu mở miệng nữa, đột nhiên Tiếu Vũ ngẩng đầu, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.
"Cậu giúp tôi xem một thứ"
Châu Đông: "hả"
Dứt câu, cũng không đợi Châu Đông thắc mắc, bắt đầu cởi áo.
"??????"
"Này anh làm gì vậy??? Tôi không muốn xem gà khỏa thân aaaaa!!!"
Tay Tiếu Vũ khựng lại, không nhịn được khóe miệng giật giật.
"Ai nói tôi cho cậu xem tôi khỏa thân?"
Châu Đông:" Thế anh cởi áo ra làm gì?"
Tiếu Vũ:"Cậu nghĩ bậy bạ cái gì vậy? lại đây giúp tôi xem sau lưng một chút"
Châu Đông nghĩ nghĩ, cùng là con trai với nhau, cái anh có tôi cũng có, cũng đâu phải chuyện ghê gớm gì. Lại nhớ tới vừa nãy mình hình như phản ứng cũng hơi quá, bèn đỏ mặt đi tới.
Tiếu Vũ xoay người, đưa cho Châu Đông xem tấm lưng của mình.
Vừa nhìn một cái, cậu liền hít vào một hơi khí lạnh.
"Cái này.....Anh đây là gặp phải chuyện gì?"
Chỉ thấy lưng Tiếu Vũ chi chít các vết thương, cả tấm lưng bầm tím một mảng thật lớn, nhưng đáng chú ý hơn hết là bả vai bên trái in lại một dấu tay sâu hoắm, vết móng tay cắm vào da thịt rỉ ra chút máu bầm, dường như đã trải qua một trận xô xát kịch liệt.
"Có phải có vết thương?" Tiếu Vũ hỏi
"Này đâu chỉ là vết thương bình thường, anh ban đêm không ngủ lại đi ra ngoài đánh lộn với ai à?" Châu Đông nhịn không được xuýt xoa, lại buông vài câu đùa giỡn, xoa dịu bầu không khí căng thẳng này
"Tôi đi tìm một ít thuốc xoa cho anh, mặc áo vào cái đã"
Tiếu Vũ: "Không sao, tôi không thấy đau"
Châu Đông: "như vậy mà còn không đau? Chẳng lẽ phải lột một lớp da trên lưng anh mới có cảm giác sao đại ca?"
Tiếu Vũ: "....."
Châu Đông thấy Tiếu Vũ im lặng, cũng mặc kệ anh ta, xoay người ra ngoài.
Tầm mười lăm phút sau lại quay lại, trên tay là hộp cứu thương nhỏ. Tiếu Vũ nhìn hộp cứu thương, lại nhìn Châu Đông không nói lời nào đang nhìn anh chằm chằm.
"Cậu tìm đâu ra cái này?"
"Chộp đại một người làm hỏi" Nhắc tới người làm, sắc mặt Châu Đông có chút kỳ lạ, Tiếu Vũ nhìn ra được cậu có gì đó không đúng, nhưng cũng không hỏi, chằm chằm quan sát sắc mặt cậu.
Châu Đông cũng giương mắt nhìn lại anh, trên tay vẫn ôm khư khư hộp cứu thương
"Anh nhìn cái gì, mau xoay người lại!" Tiếu Vũ nghe được lời nói này trong ánh mắt của cậu ta, bất đắc dĩ cởi áo ra lần nữa.
"Có chuyện gì đã xảy ra với anh đêm qua thế?"
Châu Đông mở miệng đặt câu hỏi, bắt đầu xoa thuốc lên vết thương, thuốc chạm vào da lưu lại cảm giác nóng rát, Tiếu Vũ khó chịu chau mày, nhưng tấm lưng vẫn vững vàng không nhích lấy một cái.
Anh đem câu chuyện tối qua kể lại một lần cho Châu Đông nghe, sắc mặt cậu không tốt chút nào, càng nghe càng tái, tới cuối cùng vẫn là không nhịn được cảm thán.
"Thật may mắn là anh không sao"
Xoa thuốc xong, Châu Đông tâm tình phức tạp đóng lại hộp cứu thương,
"Có một chuyện muốn hỏi anh..." cậu hơi do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn hỏi
"Anh có thấy những người làm ở đây có gì đó lạ không?"
"Gương mặt của họ?" Tiếu Vũ hỏi lại
"Anh cũng nhìn thấy?" Châu Đông không khỏi bất ngờ, ngay ngày đầu tiên cậu đã nhìn ra, nhưng dường như mọi người đều không ai thấy được chuyện tất cả các người làm ở đây đều có khuôn mặt giống nhau, nhưng vì để tránh hù dọa mọi người nên cậu chỉ đành cũng đem chuyện này nuốt xuống.
Cho nên Tiếu Vũ có thể nhìn thấy, làm tâm tình Châu Đông nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng.
"Tôi có một suy đoán, không chắc chắn lắm, cần phải kiểm tra lại" Tiếu Vũ ngồi trên giường mặc lại áo, sau đó xoay người lại nói với Châu Đông.
"Có một chi tiết tối qua tôi quên kể với cậu"
"Là cái gì" Châu Đông hỏi
"Trước khi mất ý thức, tôi nghe được giọng một người đàn bà gào lên một cái tên..."
Tiếu Vũ bước đến bên cạnh Châu Đông, anh cao hơn cậu cả một cái đầu, vì vậy hơi cuối người xuống, thì thầm vào tai cậu:
"Matilda"
"....."
Châu Đông bị động tác bất ngờ của Tiếu Vũ làm giật mình, lui ra sau một bước, ôm lấy tai mình đỏ mặt.
"Nói chuyện thì nói chuyện, anh kề sát như vậy làm gì?"
"Cậu như vậy mà cũng biết mắc cỡ sao?" Tiếu Vũ khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô tội. "Tôi chỉ sợ có người nghe trộm, ai bảo cậu chọc thủng một cái lổ lớn như vậy"
"Anh mới mắc cỡ, cả nhà anh đều mắc cỡ!"