Chương 10: London bridget is falling down - Matilda
Tiếu Vũ sau một lúc đắn đo vẫn là lựa chọn đi vào. Kinh nghiệm viết truyện kinh dị nhiều năm nói với anh rằng, thường là những trường hợp như lúc này, bên kia tám chín phần mười là nơi có chứa những thông tin đầu mối quan trọng.
Cũng sẽ không có chuyện ngồi không mà có thể ra khỏi đây được. Tiếu Vũ quay lại giường chộp lấy chiếc điện thoại đang để trên bệ tủ, xỏ theo đôi dép được chuẩn bị sẵn trong phòng ngủ, nương theo ánh sáng điện thoại, mò mẫm từng bậc thang đi xuống.
Lối thông đạo chật hẹp, chỉ có thể đi một người, bức tường hai bên bám đầy những thứ chất lỏng màu đen, dọc theo từng bậc thang một đường nhỏ giọt xuống phía dưới
Tiếu Vũ từng bước men theo vách tường, xúc cảm truyền qua đôi dép truyền đến lòng bàn chân dinh dính làm anh nhịn không được bước nhẹ thêm vài phần.
Lông mày Tiếu Vũ chau lại thật chặt, không khí ẩm ướt dưới này làm con người ta cảm thấy thật ngột ngạt.
Thông đạo sâu hun hút không biết thông đến chổ nào, qua không biết bao lâu, cuối cùng cũng đã đi đến bậc thang cuối cùng, chân chạm xuống một mảnh đất bằng phẳng, trước mặt bị một cánh cổng sắt chặn lại, trên cổng còn móc một cái ổ khoá cũ kỹ, cũng không khoá, chỉ đơn giản là móc ở đó.
Tiếu Vũ vươn tay tháo chiếc ổ khoá xuống, không thấy chìa khoá, dường như đã có người vào trước anh, mở khoá nhưng không khoá lại.
Vậy cũng có thể là người kia vẫn chưa đi ra.
Anh nhớ lại tiếng giày cao gót lúc nãy, trong đầu liền hiện lên hình ảnh người phụ nữ tự xưng là chủ của nơi này - Edith.
Tiếu Vũ dùng chân đẩy nhẹ cánh cổng, cổng sắt to lớn nhìn tưởng chừng như rất nặng kẹt một tiếng bị đẩy ra.
Lại đi qua một khúc ngoặt, đến khi lặp lại lần thứ ba gặp cánh cổng, cảnh vật xung quanh rốt cuộc cũng có sự thay đổi.
Trước mặt không còn là thông đạo chật hẹp, hai bên là từng căn phòng nhỏ, ngăn cánh với lối đi bằng những song sắt, đứng ở ngoài nhìn một cái là có thể thấy hết mọi thứ bên trong, xem chừng đây chính là nơi nhốt tù nhân.
Tiếu Vũ không tiếng động nhấc chân bước vào, gian ngục này xem chừng đã rất lâu rồi, từng dấu tay máu in trên tường đã khô lại, lưu lại từng bệt đen, trong từng song sắt chất đống hai ba bộ xương khô, có cái còn bị tách lìa đầu, lẳng lặng nằm một bên, có cái dùng một tư thế co ro, hai tay ôm lấy chân, rút vào trong góc tường, dùng cặp mắt không có tròng âm u nhìn vào từng cử động của sinh vật sống duy nhất bên ngoài.
Tiếu Vũ lặng lẽ đi hết một vòng gian ngục, đến khi bước tới gian cuối cùng, bước chân chợt khựng lại.
Chỉ thấy trong đó, một người đàn bà có một mái tóc thật dài, rủ xuống che chết đi khuôn mặt, trong tay ôm một thứ gì đó.
Không đúng!
Tiếu Vũ đã đi hết một vòng ở đây, quan sát kỹ lưỡng từng gian một, tất cả đều là xương trắng, không có lấy một thây khô, chứ đừng nói đến người sống.
Nhưng người đàn bà trước mặt này, đôi tay thò ra khỏi quần áo đang ôm lấy vật gì đó, là một đôi tay bằng da bằng thịt, phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên thứ trong lòng.
Tiếu Vũ không tự chủ lui lại một bước, lia đèn pin soi thẳng vào thứ người đàn bà đang ôm trên tay.
"............"
Là... là một đứa con nít..
À không, nói đúng hơn là một nữa đứa con nít.
Thứ trên tay người bàn bà đó chỉ có phần nửa thân dưới, từ bụng trở lên đã không thấy đâu, nội tạng trống rỗng, nhìn kỹ chỉ thấy phần xương cột sống bị cắt ngang.
Người đàn bà vẫn như không để ý, gật gù không ngừng vỗ về như thể đó là đứa con quý báu của mình.
Chứng kiến một màn này, bản năng sinh tồn trỗi dậy nhắc nhở Tiếu Vũ lúc này tốt hơn hết là nên rời khỏi đây, nhưng khi vừa nhấc chân, anh không cẩn thận đạp trúng một cánh tay bằng xương không biết đã nằm đây từ lúc nào đang vươn ra dưới đất.
Mảnh xương rốp một tiếng bị đạp nát bấy.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!"
Một tiếng hét thê lương từ trong gian ngục sau lưng truyền đến, chấn cho màng nhĩ của Tiếu Vũ ong ong, anh theo bản năng bịt tai lại.
Tiếp đó, một tiếng, hai tiếng, cả gian ngục như chìm vào những tiếng gào thét, như một bản hợp tấu cất lên từ địa ngục, âm thanh bén nhọn đáng sợ, chọc thẳng vào não khiến người ta không mở mắt nổi.
Tiếu Vũ nhịn không được ngồi thụp xuống, bịt kín hai tai giữ cho đầu óc mình thanh tĩnh.
Sau đó, sau lưng không biết thứ gì đã bắt lửa, trong ngục đều là rơm khô, một mồi lửa rơi xuống, bằng một tốc độ không tưởng lan nhanh ra, Tiếu Vũ biết nếu còn không mau thoát khỏi đây, xem chừng một lát nữa sẽ bị nướng thành con khỉ đen.
Nhưng lúc Tiếu Vũ đứng lên, chuẩn bị co giò chạy, người đàn bà vẫn im lặng từ nãy giờ đột nhiên lao đến, một tay từ trong song sắt thò ra túm lấy bả vai anh từ đằng sau, sức lực lớn kinh người, Tiếu Vũ giãy giãy mấy lần vẫn là giãy không ra.
Cùng lúc đó, phía ngoài cửa thông đạo truyền đến âm thanh "cót két" sau đó "lạch cạch" một tiếng.
Tiếu Vũ nhận ra âm thanh đó...
Có người đang khóa cổng!
Anh nhịn không được chậc một tiếng, chộp lấy bàn tay đang bám trên vai mình, định bụng trực tiếp bẽ gãy nó.
Tay vừa bắt đầu dùng sức, đột nhiên người đàn bà sau lưng lại bằng một tư thế không tưởng tượng được, trực tiếp kéo anh vào gian ngục, Tiếu Vũ trơ mắt nhìn cơ thể mình theo quán tính bị nhấc bổng lên, trực tiếp đập khung sắt gãy làm hai, cả cơ thể bay thẳng vào trong căn ngục, "Rầm" một tiếng bị ném lên vách tường.
Tiếu Vũ chật vật ngồi dậy, co người ho khan vài tiếng, cảm giác cả bả vai bị người đàn bà chộp lấy đã không còn cảm giác.
Ngọn lửa bên ngoài lúc này đã cháy to hơn, xét chừng thế lửa đã cao tới trần nhà, khói bay mù mịt.
Tiếu Vũ trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, anh bị nhốt lại trong căn ngục, sau lưng là tường, trước mặt là lửa, đứng chung còn có một người đàn bà kỳ quái không rõ là sống hay chết này giữ chân.
Tiếu Vũ thần kinh căng chặt, chầm chậm lùi ra góc tường, người đàn bà sau khi kéo anh vào cũng không làm ra động tác nào khác, lúc này từ từ quay đầu lại..
Ngay vừa lúc anh nghĩ mình có thể sẽ nhìn thấy một khuôn mặt méo mó máu chảy đầm đìa thì giây sau, Tiếu Vũ cảm nhận được cơ thể mình bị mất trọng lực mà rơi xuống.
Cú rơi bất ngờ khiến anh không kịp phòng bị, trơ mắt nhìn bóng tối phía dưới dần dần cắn nuốt
Giác quan lúc này như đứng trên một ngọn núi cao mà gieo mình xuống, cảm giác thót tim bao lấy cả cơ thế, khiến Tiếu Vũ hít thở không thông, bên tai là tiếng vun vút của gió, tiếng gào thét của phụ nữ, tiếng khóc của trẻ con, tất cả cộng hưởng thành một thứ âm thanh nhồi vào tai, ý thức của anh đã bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát.
Ngay trước khi hôn mê, Tiếu Vũ loáng thoáng nghe được có người đang gọi một cái tên, dùng tất cả sự thù hận in hằn vào tận xương tủy, dùng cả sinh mệnh mà gào thét -
"MATILDA!!"
Cũng sẽ không có chuyện ngồi không mà có thể ra khỏi đây được. Tiếu Vũ quay lại giường chộp lấy chiếc điện thoại đang để trên bệ tủ, xỏ theo đôi dép được chuẩn bị sẵn trong phòng ngủ, nương theo ánh sáng điện thoại, mò mẫm từng bậc thang đi xuống.
Lối thông đạo chật hẹp, chỉ có thể đi một người, bức tường hai bên bám đầy những thứ chất lỏng màu đen, dọc theo từng bậc thang một đường nhỏ giọt xuống phía dưới
Tiếu Vũ từng bước men theo vách tường, xúc cảm truyền qua đôi dép truyền đến lòng bàn chân dinh dính làm anh nhịn không được bước nhẹ thêm vài phần.
Lông mày Tiếu Vũ chau lại thật chặt, không khí ẩm ướt dưới này làm con người ta cảm thấy thật ngột ngạt.
Thông đạo sâu hun hút không biết thông đến chổ nào, qua không biết bao lâu, cuối cùng cũng đã đi đến bậc thang cuối cùng, chân chạm xuống một mảnh đất bằng phẳng, trước mặt bị một cánh cổng sắt chặn lại, trên cổng còn móc một cái ổ khoá cũ kỹ, cũng không khoá, chỉ đơn giản là móc ở đó.
Tiếu Vũ vươn tay tháo chiếc ổ khoá xuống, không thấy chìa khoá, dường như đã có người vào trước anh, mở khoá nhưng không khoá lại.
Vậy cũng có thể là người kia vẫn chưa đi ra.
Anh nhớ lại tiếng giày cao gót lúc nãy, trong đầu liền hiện lên hình ảnh người phụ nữ tự xưng là chủ của nơi này - Edith.
Tiếu Vũ dùng chân đẩy nhẹ cánh cổng, cổng sắt to lớn nhìn tưởng chừng như rất nặng kẹt một tiếng bị đẩy ra.
Lại đi qua một khúc ngoặt, đến khi lặp lại lần thứ ba gặp cánh cổng, cảnh vật xung quanh rốt cuộc cũng có sự thay đổi.
Trước mặt không còn là thông đạo chật hẹp, hai bên là từng căn phòng nhỏ, ngăn cánh với lối đi bằng những song sắt, đứng ở ngoài nhìn một cái là có thể thấy hết mọi thứ bên trong, xem chừng đây chính là nơi nhốt tù nhân.
Tiếu Vũ không tiếng động nhấc chân bước vào, gian ngục này xem chừng đã rất lâu rồi, từng dấu tay máu in trên tường đã khô lại, lưu lại từng bệt đen, trong từng song sắt chất đống hai ba bộ xương khô, có cái còn bị tách lìa đầu, lẳng lặng nằm một bên, có cái dùng một tư thế co ro, hai tay ôm lấy chân, rút vào trong góc tường, dùng cặp mắt không có tròng âm u nhìn vào từng cử động của sinh vật sống duy nhất bên ngoài.
Tiếu Vũ lặng lẽ đi hết một vòng gian ngục, đến khi bước tới gian cuối cùng, bước chân chợt khựng lại.
Chỉ thấy trong đó, một người đàn bà có một mái tóc thật dài, rủ xuống che chết đi khuôn mặt, trong tay ôm một thứ gì đó.
Không đúng!
Tiếu Vũ đã đi hết một vòng ở đây, quan sát kỹ lưỡng từng gian một, tất cả đều là xương trắng, không có lấy một thây khô, chứ đừng nói đến người sống.
Nhưng người đàn bà trước mặt này, đôi tay thò ra khỏi quần áo đang ôm lấy vật gì đó, là một đôi tay bằng da bằng thịt, phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên thứ trong lòng.
Tiếu Vũ không tự chủ lui lại một bước, lia đèn pin soi thẳng vào thứ người đàn bà đang ôm trên tay.
"............"
Là... là một đứa con nít..
À không, nói đúng hơn là một nữa đứa con nít.
Thứ trên tay người bàn bà đó chỉ có phần nửa thân dưới, từ bụng trở lên đã không thấy đâu, nội tạng trống rỗng, nhìn kỹ chỉ thấy phần xương cột sống bị cắt ngang.
Người đàn bà vẫn như không để ý, gật gù không ngừng vỗ về như thể đó là đứa con quý báu của mình.
Chứng kiến một màn này, bản năng sinh tồn trỗi dậy nhắc nhở Tiếu Vũ lúc này tốt hơn hết là nên rời khỏi đây, nhưng khi vừa nhấc chân, anh không cẩn thận đạp trúng một cánh tay bằng xương không biết đã nằm đây từ lúc nào đang vươn ra dưới đất.
Mảnh xương rốp một tiếng bị đạp nát bấy.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!"
Một tiếng hét thê lương từ trong gian ngục sau lưng truyền đến, chấn cho màng nhĩ của Tiếu Vũ ong ong, anh theo bản năng bịt tai lại.
Tiếp đó, một tiếng, hai tiếng, cả gian ngục như chìm vào những tiếng gào thét, như một bản hợp tấu cất lên từ địa ngục, âm thanh bén nhọn đáng sợ, chọc thẳng vào não khiến người ta không mở mắt nổi.
Tiếu Vũ nhịn không được ngồi thụp xuống, bịt kín hai tai giữ cho đầu óc mình thanh tĩnh.
Sau đó, sau lưng không biết thứ gì đã bắt lửa, trong ngục đều là rơm khô, một mồi lửa rơi xuống, bằng một tốc độ không tưởng lan nhanh ra, Tiếu Vũ biết nếu còn không mau thoát khỏi đây, xem chừng một lát nữa sẽ bị nướng thành con khỉ đen.
Nhưng lúc Tiếu Vũ đứng lên, chuẩn bị co giò chạy, người đàn bà vẫn im lặng từ nãy giờ đột nhiên lao đến, một tay từ trong song sắt thò ra túm lấy bả vai anh từ đằng sau, sức lực lớn kinh người, Tiếu Vũ giãy giãy mấy lần vẫn là giãy không ra.
Cùng lúc đó, phía ngoài cửa thông đạo truyền đến âm thanh "cót két" sau đó "lạch cạch" một tiếng.
Tiếu Vũ nhận ra âm thanh đó...
Có người đang khóa cổng!
Anh nhịn không được chậc một tiếng, chộp lấy bàn tay đang bám trên vai mình, định bụng trực tiếp bẽ gãy nó.
Tay vừa bắt đầu dùng sức, đột nhiên người đàn bà sau lưng lại bằng một tư thế không tưởng tượng được, trực tiếp kéo anh vào gian ngục, Tiếu Vũ trơ mắt nhìn cơ thể mình theo quán tính bị nhấc bổng lên, trực tiếp đập khung sắt gãy làm hai, cả cơ thể bay thẳng vào trong căn ngục, "Rầm" một tiếng bị ném lên vách tường.
Tiếu Vũ chật vật ngồi dậy, co người ho khan vài tiếng, cảm giác cả bả vai bị người đàn bà chộp lấy đã không còn cảm giác.
Ngọn lửa bên ngoài lúc này đã cháy to hơn, xét chừng thế lửa đã cao tới trần nhà, khói bay mù mịt.
Tiếu Vũ trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, anh bị nhốt lại trong căn ngục, sau lưng là tường, trước mặt là lửa, đứng chung còn có một người đàn bà kỳ quái không rõ là sống hay chết này giữ chân.
Tiếu Vũ thần kinh căng chặt, chầm chậm lùi ra góc tường, người đàn bà sau khi kéo anh vào cũng không làm ra động tác nào khác, lúc này từ từ quay đầu lại..
Ngay vừa lúc anh nghĩ mình có thể sẽ nhìn thấy một khuôn mặt méo mó máu chảy đầm đìa thì giây sau, Tiếu Vũ cảm nhận được cơ thể mình bị mất trọng lực mà rơi xuống.
Cú rơi bất ngờ khiến anh không kịp phòng bị, trơ mắt nhìn bóng tối phía dưới dần dần cắn nuốt
Giác quan lúc này như đứng trên một ngọn núi cao mà gieo mình xuống, cảm giác thót tim bao lấy cả cơ thế, khiến Tiếu Vũ hít thở không thông, bên tai là tiếng vun vút của gió, tiếng gào thét của phụ nữ, tiếng khóc của trẻ con, tất cả cộng hưởng thành một thứ âm thanh nhồi vào tai, ý thức của anh đã bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát.
Ngay trước khi hôn mê, Tiếu Vũ loáng thoáng nghe được có người đang gọi một cái tên, dùng tất cả sự thù hận in hằn vào tận xương tủy, dùng cả sinh mệnh mà gào thét -
"MATILDA!!"