Chương 26: Phim kinh dị mà lạ lắm
Đời thuở nhà ai, mang tiếng đi hẹn hò lần đầu mà chọn phim ma không. Lý Thần Vũ nghĩ cảnh Lê Mẫn Tiên sợ hãi bấu víu vào mình mà không khỏi mong đợi.
Lý Thần Vũ ôm hai túi bỏng ngô, Lê Mẫn Tiên cầm hai ly nước có ga. Lý Thần Vũ đi trước, cô lười biếng theo sau. Đây cũng là lần đầu Lê Mẫn Tiên đi xem phim với con trai, lại còn là ghế đôi, trước cô chỉ đi cùng Thảo Tiên ngồi ghế thường mà thôi.
Hai người ngồi ghế giữa rạp, cũng không đông lắm. Phim khá u ám và rùng rợn, nhưng Mẫn Tiên không sợ, thậm chí có đoạn cô còn cười khẩy.
Khác xa với tưởng tượng của Lý Thần Vũ, Lê Mẫn Tiên dửng dưng nhai hết viên bỏng này tới viên bỏng nọ.
Anh nắm tay cô, còn nói nhỏ.
- Sợ thì cầm tay tôi này.
Mẫn Tiên ở cạnh bĩu môi rút tay lại, thấy Lý Thần Vũ định nói tiếp bèn cầm mấy viên bỏng ngô và cục xúc nhét vào miệng anh.
Lý Thần Vũ nhăn nhở nhưng cũng cười, càng khó chinh phục thì lại càng hứng thú.
Ở trong rạp, cứ một người nắm tay, người kia lại rút tay lại. Lý Thần Vũ không bỏ cuộc, giữ chặt tay Lê Mẫn Tiên trong tay mình, không cho cô cự tuyệt nữa.
Cô không tập trung xem phim được, ban đầu vào đây cũng là chống chế. Bỗng màn hình lóe sáng rồi “rầm” một tiếng rùng rợn làm cô giật mình.
Không phải sợ hãi gì, mà chỉ là bị giật mình thôi, nhưng Lý Thần Vũ ở bên đã nhoài cả người sang ôm tay Lê Mẫn Tiên.
- Ui sợ thế!
Lê Mẫn Tiên trố mắt nhìn Lý Thần Vũ, thật giống một em trai nhỏ sợ hãi nép vào người chị. Trong không khí âm u của bộ phim rùng rợn, Lê Mẫn Tiên cười đến rung người.
- Yếu còn thích ra gió.
Lý Thần Vũ thấy hơi mất mặt, bèn ngồi thẳng lại rồi thanh minh.
- Đây là ủng hộ ekip làm phim, người ta mất công làm kinh dị thì khán giả cũng phải sợ sệt chút chứ.
Anh cầm ly nước lên uống, hút tới cạn ly, vẫn thấy chưa đủ bèn với tay lấy ly nước của Mẫn Tiên.
- Uống ké nhé.
Mẫn Tiên thở dài, thôi thì không chấp trẻ con, cô không uống nữa vậy.
- Thay ống hút của cậu vào mà uống.
- Phiền thế, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, chung cái ống hút này thì nhằm nhò gì.
Mẫn Tiên cáu lên, sểnh ra là Lý Thần Vũ kể chuyện hai người không biết ngại. Cô nhéo mạnh vào đùi đối phương kèm một cái lườm xéo cảnh cáo. Lý Thần Vũ nhíu mày nhưng trong rạp phim ánh sáng mờ ảo thấy Mẫn Tiên vừa xinh lại đáng yêu hơn bình thường. Không kìm được, Lý Thần Vũ nghiêng đầu hôn lên má cô.
Cô quay sang, ánh sáng màn hình lớn phản chiếu, thấy ánh mắt vui vẻ của Lý Thần Vũ, không chút phức tạp hay dục vọng. Mẫn Tiên nhìn mấy giây, bất giác xấu hổ quay đi, cả mặt nóng bừng. Điều hòa trong rạp dường như không làm mát được Lê Mẫn Tiên, cô cầm ly nước của mình lên hút, lén lút nhìn Lý Thần Vũ ở bên.
Bất ngờ anh nhìn lại, cô bối rối thấy Lý Thần Vũ lại cười, nhận ra ly này anh vừa uống chung.
Cả bộ phim hơn một tiếng nhưng chẳng vào đầu Lê Mẫn Tiên tí nào. Lý Thần Vũ hồn nhiên ghé đầu dựa vào vai cô. Mẫn Tiên căng thẳng cả người cứng đờ. Cô không còn hơi sức mà hất Lý Thần Vũ ra khỏi người mình nữa.
Họ giống một đôi mặn nồng lãng mạn, lẽ ra nên xem một bộ phim tình cảm cháy bỏng, chứ không phải một bộ phim kinh dị. Dẫu vậy Lý Thần Vũ vẫn cho rằng xem phim này là đúng đắn, bởi ít nhiều giữa hai người cũng có tiến triển.
Lý Thần Vũ ôm hai túi bỏng ngô, Lê Mẫn Tiên cầm hai ly nước có ga. Lý Thần Vũ đi trước, cô lười biếng theo sau. Đây cũng là lần đầu Lê Mẫn Tiên đi xem phim với con trai, lại còn là ghế đôi, trước cô chỉ đi cùng Thảo Tiên ngồi ghế thường mà thôi.
Hai người ngồi ghế giữa rạp, cũng không đông lắm. Phim khá u ám và rùng rợn, nhưng Mẫn Tiên không sợ, thậm chí có đoạn cô còn cười khẩy.
Khác xa với tưởng tượng của Lý Thần Vũ, Lê Mẫn Tiên dửng dưng nhai hết viên bỏng này tới viên bỏng nọ.
Anh nắm tay cô, còn nói nhỏ.
- Sợ thì cầm tay tôi này.
Mẫn Tiên ở cạnh bĩu môi rút tay lại, thấy Lý Thần Vũ định nói tiếp bèn cầm mấy viên bỏng ngô và cục xúc nhét vào miệng anh.
Lý Thần Vũ nhăn nhở nhưng cũng cười, càng khó chinh phục thì lại càng hứng thú.
Ở trong rạp, cứ một người nắm tay, người kia lại rút tay lại. Lý Thần Vũ không bỏ cuộc, giữ chặt tay Lê Mẫn Tiên trong tay mình, không cho cô cự tuyệt nữa.
Cô không tập trung xem phim được, ban đầu vào đây cũng là chống chế. Bỗng màn hình lóe sáng rồi “rầm” một tiếng rùng rợn làm cô giật mình.
Không phải sợ hãi gì, mà chỉ là bị giật mình thôi, nhưng Lý Thần Vũ ở bên đã nhoài cả người sang ôm tay Lê Mẫn Tiên.
- Ui sợ thế!
Lê Mẫn Tiên trố mắt nhìn Lý Thần Vũ, thật giống một em trai nhỏ sợ hãi nép vào người chị. Trong không khí âm u của bộ phim rùng rợn, Lê Mẫn Tiên cười đến rung người.
- Yếu còn thích ra gió.
Lý Thần Vũ thấy hơi mất mặt, bèn ngồi thẳng lại rồi thanh minh.
- Đây là ủng hộ ekip làm phim, người ta mất công làm kinh dị thì khán giả cũng phải sợ sệt chút chứ.
Anh cầm ly nước lên uống, hút tới cạn ly, vẫn thấy chưa đủ bèn với tay lấy ly nước của Mẫn Tiên.
- Uống ké nhé.
Mẫn Tiên thở dài, thôi thì không chấp trẻ con, cô không uống nữa vậy.
- Thay ống hút của cậu vào mà uống.
- Phiền thế, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, chung cái ống hút này thì nhằm nhò gì.
Mẫn Tiên cáu lên, sểnh ra là Lý Thần Vũ kể chuyện hai người không biết ngại. Cô nhéo mạnh vào đùi đối phương kèm một cái lườm xéo cảnh cáo. Lý Thần Vũ nhíu mày nhưng trong rạp phim ánh sáng mờ ảo thấy Mẫn Tiên vừa xinh lại đáng yêu hơn bình thường. Không kìm được, Lý Thần Vũ nghiêng đầu hôn lên má cô.
Cô quay sang, ánh sáng màn hình lớn phản chiếu, thấy ánh mắt vui vẻ của Lý Thần Vũ, không chút phức tạp hay dục vọng. Mẫn Tiên nhìn mấy giây, bất giác xấu hổ quay đi, cả mặt nóng bừng. Điều hòa trong rạp dường như không làm mát được Lê Mẫn Tiên, cô cầm ly nước của mình lên hút, lén lút nhìn Lý Thần Vũ ở bên.
Bất ngờ anh nhìn lại, cô bối rối thấy Lý Thần Vũ lại cười, nhận ra ly này anh vừa uống chung.
Cả bộ phim hơn một tiếng nhưng chẳng vào đầu Lê Mẫn Tiên tí nào. Lý Thần Vũ hồn nhiên ghé đầu dựa vào vai cô. Mẫn Tiên căng thẳng cả người cứng đờ. Cô không còn hơi sức mà hất Lý Thần Vũ ra khỏi người mình nữa.
Họ giống một đôi mặn nồng lãng mạn, lẽ ra nên xem một bộ phim tình cảm cháy bỏng, chứ không phải một bộ phim kinh dị. Dẫu vậy Lý Thần Vũ vẫn cho rằng xem phim này là đúng đắn, bởi ít nhiều giữa hai người cũng có tiến triển.