Chương 78: 78: Thất Bại
Lâm Hảo xin thêm 10 ngày để tập trung ngưng tụ ra Hoá Hình tuy nhiên hết 10 ngày vẫn không thể làm được cho nên vô cùng thất vọng.Lươn An ngược lại không thấy thất vọng lắm mà ngược lại còn thấy đúng.Ai cũng như Lương An hay Diệp Tinh Hà muốn là lên cấp thế thì hai chữ kỳ tích sẽ thành thường ngày mất.Cả Lương An và Diệp Tinh Hà mở được Lĩnh Vực đều là nhờ ngoại lực.Nếu không hiện tại có thể chắc chắn một điều là Lương An chưa mở Lĩnh Vực hoặc mở rồi thì Lương An cũng chỉ là một cỗ máy chỉ biết giết chóc.- Thần đã làm bệ hạ thất vọng.Xin bệ hạ lượng thứ.- Ta không cảm thấy thất vọng đâu.Ngươi không cần phải suy nghĩ.Tuy nhiên người vẫn cần phải chịu khổ một chút.- Xin bệ hạ cứ ra lệnh.- Ngươi không được oán trách ta đâu đấy.- Thần không dám thưa bệ hạ.Sau đó thì có một người từ từ bước lên.Không may cho Lâm Hảo thì người đó lại không phải Mục Vân hay còn gọi là Ảnh mà là Diệp Tinh Hà.Từ sau khi bọn trẻ một tuổi Diệp Tinh Hà muốn cắt giảm bớt việc cho hai đứa bú sữa đi nên luôn tìm cách trốn cả hai.Lần này có cơ hội cho nên hoàng hậu nương nương đã dùng thủ đoạn mình giỏi nhất đó là bắt bệ hạ phải đồng ý dù có muốn hay không để đến đây vài ngày.Và không may cho Lâm Hảo là Diệp Tinh Hà đang rất ngứa ngáy chân tay.Nỗi ám ảnh của Cấm Vệ Quân đang chuẩn bị rơi lên đầu Lâm Hảo.- Ngươi còn không mở nội khí ra.Muốn chết à?Lâm Hảo vẫn còn đang ngơ ra chưa hiểu chuyện gì.Vì nói thật Lâm Hảo chưa từng nhìn thấy Diệp Tinh Hà càng không biết người trước mặt là hoàng hậu nương nương cho nên đang bị vẻ đẹp của Diệp Tinh Hà làm cho ngây ngất một chút.Sau khi nghe Diệp Tinh Hà nói mới giật mình mà mở nội khí ra.- Cấp 2? Anh đùa em đấy à.Tên nhóc này sẽ chết đấy.Diệp Tinh Hà vô cùng vô cùng khó hiểu mà hỏi Lương An.- Dùng 2 thành thôi.- Hai thành vẫn là quá nhiều.1 thành là có khi còn không chịu nổi.Sau khi nói xong thì Diệp Tinh Hà không dùng Lĩnh Vực mà chỉ dùng nội khí Phượng Hoàng đẩy nhẹ về phía Lâm Hảo.Trông thì nhẹ nhàng thế chứ 1 thành của Diệp Tinh Hà cũng không phải là thứ mà người nội công cấp 2 có thể chịu đựng được.Hơn nữa hiện tại sau khi sinh nội khí Phượng Hoàng biến thành màu đỏ máu thì có phần còn mạnh hơn cả lúc trước.Quả nhiên đúng là như thế khi mà Lâm Hảo bị nội khí Phượng Hoàng thổi bay mà không có cứ bất cứ cơ hội nào.Phản lực lần trước không là cái gì so với sức mạnh mà Lâm Hảo phải chịu đựng lần này.Áo giáp của Lâm Hảo là áo giáp của tướng quân nhị phẩm còn bị Phượng Hoàng làm cho tan nát.Phải nhớ rằng đây chỉ là 1 thành mà thôi.Lâm Hảo ngay lúc bị Phượng Hoàng tấn công thì đã biết bản thân mình đang đối đầu với ai.Đây là hoàng hậu nương nương xinh đẹp của nước Lương nhưng ngược lại cũng là tử thần đáng sợ trên chiến trường.Nội khí Phượng Hoàng này đã biến chiến trường thành địa ngục.- Yếu quá.- Đúng thế yếu quá.Người nói là Dương Mặc.Nói thật Dương Mặc không hiểu sao Lâm Hảo lại bị Lương An thử thách kiểu khó khăn như thế.- Lâm Hảo.Ngươi phải biết rằng đại tướng của nước Giang nước Thịnh đều có thể ép chúng ta đến mức lưỡng bại câu thương.Ngươi 1 thành còn không chịu được thì còn cách rất xa.Muốn trở thành đại tướng ngươi cần phải rèn luyện bản thân nhiều hơn nữa về cả sức mạnh cũng như tâm trí.- Thần xin đa tạ bệ hạ chỉ dẫn.Lâm Hảo mãi mới có thể gượng dậy nhưng vẫn lắng nghe những gì Lương An nói.Trong khi đó thì Lương An và Diệp Tinh Hà cùng Dương Mặc đã bắt đầu rời khỏi.- Anh làm cái gì thế.Không sợ là hỏng tâm cảnh thằng bé à.- Đứa trẻ này từ bé đã có tài năng nên con đường ban đầu khá thuận lợi.Tuy nhiên lại chưa từng gặp phải đối thủ mạnh lần nào dẫn đến không đánh giá đúng về thực lực bản thân.Em với anh trước kia cũng là vì luôn phải đối đầu với người mạnh hơn mình cho nên mới không ngừng tiến bộ.- Ý anh là muốn đứa trẻ này trải nghiệm thử cảm giác yếu đuối.- Đúng thế.Em thấy Điền Dũng bên nước Thịnh không.Kẻ đó mấy lần bị chúng ta doạ cho chết đi sống lại nhưng cuối cùng hắn vẫn ngày một tiến lên dù tâm cảnh có bị ảnh hưởng.- Xem ra anh rất mong chờ vào tên nhóc này.- Hy vọng cao một chút thôi.Người anh mong chờ nhất là em gái nhỏ của chúng ta.- Thần sẽ cố gắng thưa bệ hạ.Dương Mặc vẫn chưa đổi được thói quen của mình.Còn Lâm Hảo thì đã tự mình trải nghiệm qua cảm giác mà trước nay chưa từng nếm trải.Lúc trước với Dương Mặc, Lâm Hảo còn có chút suy nghĩ rằng mình lên cấp 3 chắc chắn sẽ đuổi kịp nhưng đến lượt Diệp Tinh Hà thì.Lâm Hảo hiểu được dù bản thân có mở ra Lĩnh Vực thì cũng sẽ bị đánh bại.Đây chính cách biệt của người tài với người mạnh nhất.Lâm Hảo cần phải hạ cái tôi xuống và bước lên trong tư thế cúi đầu.Chỉ có như vậy thì mới có thể đuổi kịp những kẻ mạnh nhất.Lâm Hảo sau khi nhận lấy hai thất bại nặng nề thì bắt đầu tập trung vào luyện tập theo kiểu khắc khổ.Hơn nữa tâm cảnh của Lâm Hảo không những không bị ảnh hưởng mà còn trở nên vững vàng hơn.Điều này xảy ra là vì khao khát chứng tỏ bản thân cũng như khao khát chiến thắng vô cùng mãnh liệt của Lâm Hảo.Nội khí của Lâm Hảo từ đó mà có sự tăng trưởng không phải về lượng mà là về chất.Trong khi đó thì ở Thần Võ Doanh.Minh Võ cũng tập luyện rất khắc khổ bởi vì không rõ làm thế nào mà Minh Võ nghe được tin chức vụ của mình đang bị đe doạ.Ở nước Lương chủ tướng của Thần Võ Doanh là một chức vụ vô cùng quan trọng cũng là tướng quân có khả năng thăng tiến cao nhất.Minh Võ đang nắm cơ hội này trong tay nhưng có vẻ như nó sắp bay đi mất.Lương An hiện tại cũng chẳng quan tâm đến cuộc đấu đá không chính thức này mà đang tập trung cho việc xây dựng cho Liên Cực Cảng.Đặc biệt là mặt trên bộ khi mà Lương An trực tiếp đi đến Bình Giang Phủ chỉ huy việc làm đường từ Bình Giang Phủ cho đến Lương Cực Cảng.Lúc trước binh sỹ của Nam Giang Doanh di chuyển mất đến 10 ngày để đến nơi thời gian đó là quá nhiều với một quãng đường không quá xa như thế.Nên nhớ rằng từ Lương Kinh đi đến Lạc Thành cũng chỉ mất có 7 ngày mà đường còn xa hơn từ Bình Giang đi Liên Cực Cảng.Cho nên nhất định phải rút ngắn được thời gian xuống để cho nơi này không cách quá xa những khu vực còn lại của nước Lương.Công Bộ của nước Lương vừa mới xây dựng xong những cây cầu đá vượt sông Đông Giang chưa lâu còn chưa kịp rút về thì đã phải tham gia vào một nhiệm vụ mới.Tuy nhiên nhiệm vụ làm đường rõ ràng là dễ hơn nhiều so với xây cầu cho nên họ cũng không cảm thấy là khó chịu gì.Nhất là lương thưởng lần này cũng chẳng kém gì việc xây cầu khó khăn lúc trước.Chỉ là có chút gấp gáp về mặt thời gian mà thôi.Thấy nước Lương liên tục làm những việc kỳ lạ xung quanh khu vực hẻo lánh của mình cho nên nước Giang quyết định cũng thăm dò thử.Tuy nhiên họ không định giao chiến với nước Lương cho nên dùng thuỷ quân đi đến thăm dò.Và họ vô cùng bất ngờ khi trước mặt họ không phải doanh trại nho nhỏ của mình nữa mà là cả một căn cứ phòng ngự liên hợp to lớn.Trong đó họ còn thấy nước Lương còn đang đóng những tàu chiến cỡ lớn không kém của họ.Vua Thuần Chính lập tức ra lệnh phong toả đường biển khu vực này không cho tàu thuyền đi vào từ bất cứ hướng nào.Thuỷ quân nước Giang chiêm ưu thế tuyệt đối cho nên họ dễ dàng thực hiện mệnh lệnh này mà không gặp khó khăn gì.Tuyến vận chuyển đường biển của nước Lương chỉ còn lại cách dùng thuyền đánh cá nhỏ của người dân đi sát bở biển mà đến.Mà việc này cũng chỉ kéo dài được vài ngày là bị quân Giang bị chặt hẳn.Cũng may là tuyến đường bộ của quân Lương hoàn toàn vô sự cho nên Liên Cực Cảng vẫn đang giữ được liên kết với phần còn lại của nước Lương.Quân số của nơi đây cũng đã tăng lên đến mấy ngàn người cho nên việc phòng thủ không gặp vấn đề gì cho đến hiện tại.Nhất là gần đây nước Lương sử dụng một loại máy bắn tên mới do chính Lương An chế tạo.Những mũi tên của nó có thể xuyên thủng chiến thuyền trong khoảng cách 250 bộ từ bờ biển cho nên lực lượng phong toả của nước Lương vẫn chưa hề làm gì được những tháp canh được xếp dọc theo bờ biển của Liên Cực Cảng được trang bị máy bắn tên này.Vua Thuần Chính biết việc này thì rất muốn chiếm Liên Cực Cảng để có được những trang bị mà nước Lương mới chế tạo này nhưng lực lượng đổ bộ của nước Giang đã hoàn toàn bị đánh bại bởi lực lượng liên hợp của nước Lương khi bộ binh từ Nam Giang Doanh của Lý Hổ đã hỗ trợ cho lực lượng phòng thủ tại chỗ chiến thắng với quân số áp đảo.Lương An sau khi nhận được tin báo thì đã ra lệnh tăng quân cho Nam Giang Doanh lên thêm 2 vạn người nữa.Những người này tất nhiên là tân binh từ hai huấn luyện doanh đưa đến.Mỗi doanh gửi 1 vạn người.Tất cả đều là bộ binh trong đó có rất nhiều cung thủ.Phòng thủ bờ sông bờ biển đều dựa vào xạ tiễn cho nên lực lượng cung thủ của Nam Giang Doanh giờ cực kỳ đông đảo.Tổng số cung thủ toàn doanh bây giờ đã là 2 vạn 5000 người.Chiếm đến quá nửa quân số.Phải biết rằng số lượng cung thủ bình thường của mỗi doanh chỉ từ 1 đến 2 phần quân số mà thôi.Doanh trại chính của Nam Giang Trại cũng được chuyển hẳn ra vùng bên ngoài.Nó nắm án ngữ giữa vùng Bình Giang Phủ và Liên Cực Cảng để có thể hỗ trợ cả hai mà không mất quá nhiều thời gian.Và Nam Giang Doanh hiện tại có quân số còn đông hơn cả Thần Võ Doanh khi mà lực lượng của Thần Võ Doanh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.Còn Nam Giang Doanh tổng quân số là 45000 quân.Vì mùa đông đã đến cho nên quân Giang cũng không thể để lượng lớn chiến thuyền của mình ở nơi hoang vu chịu gió rét được cho nên quân Giang đã quyết định rút phần lớn lực lượng của mình về chỉ để lại một lực lượng nhỏ giám sát từ xa các hoạt động của Liên Cực Cảng để báo cáo lại.Đợi khi Giang Hạo cùng đội quân của mình khôi phục thì sẽ đánh chiếm nơi này.Nó mạnh thế thôi chứ thực ra vua Thuần Chính biết một khi Giang Hạo đến nơi này khả năng cao là sẽ không về được nữa vì rõ ràng là nước Lương có quyết tâm giữ nơi này rất cao.Việc Lương An tham chiến là chuyện chắc chắn.Đối đầu với Lương An thì Giang Hạo không có cửa.Trong lúc này thì tại Thanh Lâm Doanh.Lâm Hảo cũng đã bước đến được bước mà mình mong muốn.Cuối cùng thì Lâm Hảo cũng có được Hoá Hình của mình.Và nó trông rất mạnh mẽ, trước đó Lương An đã từng dặn Hộ Long Sơn Trang là nếu một trong hai người Minh Võ hoặc Lâm Hảo có được Hoá Hình thì nhất định phải báo cáo.Tất nhiên là lúc này chỉ có một mình Lâm Hảo làm được.Việc này thì không ngoài dự đoán của Lương An.Diệp Tinh Hà và Dương Mặc thì lại chẳng quan tâm lắm đến sự việc này bởi vì trong mắt họ thì Hoá Hình có là cái gì thì cũng không phải là đối thủ của hai người.Cho Lâm Hảo thêm 10 năm nữa cũng chẳng thắng được ai trong hai người.Hơn nữa trong khoảng thời gian Lâm Hảo cố gắng thì Dương Mặc cũng đã là người thứ 4 của nước Lương mở ra Lĩnh Vực.Chỉ là Lĩnh Vực phòng ngự không có bất cứ đặc tính gì cho nên nó chỉ từ một tấm khiên từ một người trở thành tấm khiên có thể che chắn cho nhiều người hơn mà thôi.Điều này làm cho Dương Mặc có chút buồn lòng nhưng trái tim lương thiện của Dương Mặc là thứ vô cùng đáng quý.Lương An và Diệp Tinh Hà đều đánh giá nó không chỉ rất cao mà còn là rất cao.Như Diệp Tinh Hà đến cả Vũ Bình tướng quân còn không để vào mắt nhưng Bạch Ngưu của Dương Mặc thì luôn luôn coi trọng thế là đủ hiểu sự rồi..