Chương 78: Trò chuyện về bạn trai
Kỷ Dụ nhìn dì mình sắp bị làm cho tức chết, lại nhìn dáng vẻ của người em họ này, cậu bất giác nhếch lên khóe môi: "Cậu nói không sai."
Ai biết cậu vừa nói xong đối phương đã như con khổng tước hất cằm lên với mẹ mình, Kỷ Dụ không nhịn được bật cười thành tiếng. Cậu em họ này thật ra không hề xấu tính nha, ngược lại còn rất ngốc manh. Mặc dù đối phương tính cách có hơi bốc đồng nhưng cũng không thể trực tiếp phán định tính tình đối phương xấu, có khi là do hoàn cảnh mà thôi.
"Vani, cháu đừng nghe nó nói sàm."
Marina thuận tay đập cho con mình một cái vào đầu rồi mới quay sang hòa hoãn với Kỷ Dụ.
"Con..."
"Câm mồm!"
Kỷ Dụ nhìn Frency bị mẹ mình quát cho rụt đầu rụt cổ thì có chút vui vẻ. Đương nhiên là cậu sẽ không chấp nhặt với tên nhóc còn chưa phân hóa này rồi.
"Cậu ấy nói không sai mà."
Cậu thành thật nói. Nhưng trước khi người khác nghĩ gì cậu lại nhìn Frency nói tiếp: "Chỉ là tôi không chỉ ở bên ngoài nhìn, còn vào bên trong rồi nữa cơ."
"Anh nói thật!?"
Y như dự liệu Frency vừa nghe đã nhảy dựng lên. Nhưng nửa đường lại bĩu môi nói: "Anh không cần phải vì sợ mất mặt mà nói dối đâu. Tôi sẽ không cười anh vì chuyện này."
Cậu chàng không cười nhưng Kỷ Dụ lại bật cười. Người này thật sự rất đáng yêu nha.
"Tôi nói thật mà. Biệt thự Napoli cũng không phải hoàn toàn biệt lập với bên ngoài. Vẫn có rất nhiều người từng vào đó rồi, còn là những người bình thường nhất nữa."
Cậu nhẹ nhàng lý giải cho hắn nghe.
"Anh nói thật ư?"
Đối phương thấy cậu nói năng đàng hoàng như vậy thì không khỏi có chút tin dù vẫn nhanh mồm nhanh miệng hỏi lại cho rõ ràng. Đôi mắt nhìn cậu sáng như sao, nhất định là muốn nghe Kỷ Dụ nói nhiều hơn để biết thêm về tính chân thực của lời của nói.
"Cái này thật ra không sai."
Ngược lại là Giuseppe lúc này đã lấy lại được biểu tình bình thản mà lên tiếng đáp lời Frency. Đám người y như rằng ngay lập tức đưa mắt qua nhìn ông.
"Biệt thự Napoli mỗi cuối tuần sẽ tuyển người vào làm vệ sinh. Đối tượng đều là sinh viên của các trường đại học."
Chuyện này không tính là bí mật, chỉ có thể nói là do tuổi đời của Frency còn nhỏ nên không biết thôi, chứ người như Giuseppe đã sống hơn nửa đời thì không thể không biết được.
"Anh là dựa vào cách này để vào?"
Frency mở to mắt nhìn Kỷ Dụ, muốn chính miệng nghe cậu xác nhận. Mấy người xung quanh cũng nhìn cậu.
Kỷ Dụ lại không để ý, rất thông thả nói: "Ừm."
Nghe thì trông chẳng vẻ vang gì, thế nhưng đó vẫn là một trải nghiệm đáng để đắc ý khi nói ra với người ngoài. Đương nhiên những người chưa từng vào biệt thự sẽ không nhịn được hâm mộ rồi.
"Vậy anh có gặp được thân vương Napoli không?"
Frency giống như được mở cái chốt, mặc cho mẹ mình không ngừng đẩy đầu cậu về, cậu chàng vẫn cố gắng rướn qua người cô để hỏi chuyện Kỷ Dụ. Nhưng thấy con trai mình không có giống những người khác xa lánh Kỷ Dụ thì cô vẫn là vui lòng nhìn thấy mà mang theo bất đắc dĩ không làm khó cậu nữa.
Nhưng chẳng đợi Kỷ Dụ mở miệng đã có người lên tiếng trước. Lời lẽ còn có chút khinh thường được che giấu đến kín kẽ.
"Chưa có ai từng gặp thân vương Napoli."
Kỷ Dụ theo bản năng đưa mắt nhìn người vừa nói.
Đối phương thấy cậu nhìn cũng thản nhiên nhìn lại, bên trong ánh mắt tự tin và ngạo nghễ quá mức kia chứa đựng sự ác cảm giống y như cha anh ta.
Kỷ Dụ nhìn nhìn rồi bình tĩnh cúi đầu xuống tiếp tục chiến đấu với thức ăn trong đĩa, mặc kệ người ta nghĩ gì về thái độ của cậu đối với hắn. Dù sao cậu cũng không định nói khác hơn những lời hắn nói, không cần phản chính làm gì.
"Dạo trước có người tuồng ra chân dung của thân vương Napoli."
Ai biết lời này lại khiến Kỷ Dụ phải ngừng lại động tác đút thức ăn vào miệng, có phần gấp gáp hướng Giuseppe, người vừa nói lời kia vội vàng hỏi: "Thật vậy ạ?"
Nhưng chính bởi vì cậu biểu lộ như vậy mà đám người kia trực tiếp phán định rằng cậu chưa từng gặp thân vương Napoli thật. Không biết tại sao họ lại có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm.
Là vì sợ thua kém cậu đi?
Không muốn quê mùa hơn một kẻ mới đến?
Kỷ Dụ không biết, cậu hiện tại chỉ quan tâm bức ảnh của thân vương nhà mình. Không phải nói hắn đã lâu chưa ra ngoài ư? Sao lại có ảnh của hắn được?
"Thật ra cái này không tính là ảnh chân dung của thân vương Napoli."
Kỷ Dụ đần mặt. Gì gọi là phải với không phải?
Giuseppe không trách cậu không hiểu, ông lại từ tốn đáp: "Cái ảnh kia thật ra là ảnh của thân vương Napoli đời trước."
Kỷ Dụ ngốc.
Sao lại có chuyện... À không, cậu nhất thời quên mất, người đời không biết thân vương Napoli vốn chỉ có một, chưa từng thay đổi. Cho dù có thì đã là chuyện của tám trăm năm trước. Mà tám trăm năm trước đã có thân vương Napoli chưa Kỷ Dụ không rõ.
Cho nên ảnh của hắn bị tuồng ra ngoài là chuyện có khả năng. Chỉ có người ta có biết thân vương hai đời hay tất cả các đời thân vương ngoại hình đều giống nhau hay không thôi.
Ai biết cậu vừa nói xong đối phương đã như con khổng tước hất cằm lên với mẹ mình, Kỷ Dụ không nhịn được bật cười thành tiếng. Cậu em họ này thật ra không hề xấu tính nha, ngược lại còn rất ngốc manh. Mặc dù đối phương tính cách có hơi bốc đồng nhưng cũng không thể trực tiếp phán định tính tình đối phương xấu, có khi là do hoàn cảnh mà thôi.
"Vani, cháu đừng nghe nó nói sàm."
Marina thuận tay đập cho con mình một cái vào đầu rồi mới quay sang hòa hoãn với Kỷ Dụ.
"Con..."
"Câm mồm!"
Kỷ Dụ nhìn Frency bị mẹ mình quát cho rụt đầu rụt cổ thì có chút vui vẻ. Đương nhiên là cậu sẽ không chấp nhặt với tên nhóc còn chưa phân hóa này rồi.
"Cậu ấy nói không sai mà."
Cậu thành thật nói. Nhưng trước khi người khác nghĩ gì cậu lại nhìn Frency nói tiếp: "Chỉ là tôi không chỉ ở bên ngoài nhìn, còn vào bên trong rồi nữa cơ."
"Anh nói thật!?"
Y như dự liệu Frency vừa nghe đã nhảy dựng lên. Nhưng nửa đường lại bĩu môi nói: "Anh không cần phải vì sợ mất mặt mà nói dối đâu. Tôi sẽ không cười anh vì chuyện này."
Cậu chàng không cười nhưng Kỷ Dụ lại bật cười. Người này thật sự rất đáng yêu nha.
"Tôi nói thật mà. Biệt thự Napoli cũng không phải hoàn toàn biệt lập với bên ngoài. Vẫn có rất nhiều người từng vào đó rồi, còn là những người bình thường nhất nữa."
Cậu nhẹ nhàng lý giải cho hắn nghe.
"Anh nói thật ư?"
Đối phương thấy cậu nói năng đàng hoàng như vậy thì không khỏi có chút tin dù vẫn nhanh mồm nhanh miệng hỏi lại cho rõ ràng. Đôi mắt nhìn cậu sáng như sao, nhất định là muốn nghe Kỷ Dụ nói nhiều hơn để biết thêm về tính chân thực của lời của nói.
"Cái này thật ra không sai."
Ngược lại là Giuseppe lúc này đã lấy lại được biểu tình bình thản mà lên tiếng đáp lời Frency. Đám người y như rằng ngay lập tức đưa mắt qua nhìn ông.
"Biệt thự Napoli mỗi cuối tuần sẽ tuyển người vào làm vệ sinh. Đối tượng đều là sinh viên của các trường đại học."
Chuyện này không tính là bí mật, chỉ có thể nói là do tuổi đời của Frency còn nhỏ nên không biết thôi, chứ người như Giuseppe đã sống hơn nửa đời thì không thể không biết được.
"Anh là dựa vào cách này để vào?"
Frency mở to mắt nhìn Kỷ Dụ, muốn chính miệng nghe cậu xác nhận. Mấy người xung quanh cũng nhìn cậu.
Kỷ Dụ lại không để ý, rất thông thả nói: "Ừm."
Nghe thì trông chẳng vẻ vang gì, thế nhưng đó vẫn là một trải nghiệm đáng để đắc ý khi nói ra với người ngoài. Đương nhiên những người chưa từng vào biệt thự sẽ không nhịn được hâm mộ rồi.
"Vậy anh có gặp được thân vương Napoli không?"
Frency giống như được mở cái chốt, mặc cho mẹ mình không ngừng đẩy đầu cậu về, cậu chàng vẫn cố gắng rướn qua người cô để hỏi chuyện Kỷ Dụ. Nhưng thấy con trai mình không có giống những người khác xa lánh Kỷ Dụ thì cô vẫn là vui lòng nhìn thấy mà mang theo bất đắc dĩ không làm khó cậu nữa.
Nhưng chẳng đợi Kỷ Dụ mở miệng đã có người lên tiếng trước. Lời lẽ còn có chút khinh thường được che giấu đến kín kẽ.
"Chưa có ai từng gặp thân vương Napoli."
Kỷ Dụ theo bản năng đưa mắt nhìn người vừa nói.
Đối phương thấy cậu nhìn cũng thản nhiên nhìn lại, bên trong ánh mắt tự tin và ngạo nghễ quá mức kia chứa đựng sự ác cảm giống y như cha anh ta.
Kỷ Dụ nhìn nhìn rồi bình tĩnh cúi đầu xuống tiếp tục chiến đấu với thức ăn trong đĩa, mặc kệ người ta nghĩ gì về thái độ của cậu đối với hắn. Dù sao cậu cũng không định nói khác hơn những lời hắn nói, không cần phản chính làm gì.
"Dạo trước có người tuồng ra chân dung của thân vương Napoli."
Ai biết lời này lại khiến Kỷ Dụ phải ngừng lại động tác đút thức ăn vào miệng, có phần gấp gáp hướng Giuseppe, người vừa nói lời kia vội vàng hỏi: "Thật vậy ạ?"
Nhưng chính bởi vì cậu biểu lộ như vậy mà đám người kia trực tiếp phán định rằng cậu chưa từng gặp thân vương Napoli thật. Không biết tại sao họ lại có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm.
Là vì sợ thua kém cậu đi?
Không muốn quê mùa hơn một kẻ mới đến?
Kỷ Dụ không biết, cậu hiện tại chỉ quan tâm bức ảnh của thân vương nhà mình. Không phải nói hắn đã lâu chưa ra ngoài ư? Sao lại có ảnh của hắn được?
"Thật ra cái này không tính là ảnh chân dung của thân vương Napoli."
Kỷ Dụ đần mặt. Gì gọi là phải với không phải?
Giuseppe không trách cậu không hiểu, ông lại từ tốn đáp: "Cái ảnh kia thật ra là ảnh của thân vương Napoli đời trước."
Kỷ Dụ ngốc.
Sao lại có chuyện... À không, cậu nhất thời quên mất, người đời không biết thân vương Napoli vốn chỉ có một, chưa từng thay đổi. Cho dù có thì đã là chuyện của tám trăm năm trước. Mà tám trăm năm trước đã có thân vương Napoli chưa Kỷ Dụ không rõ.
Cho nên ảnh của hắn bị tuồng ra ngoài là chuyện có khả năng. Chỉ có người ta có biết thân vương hai đời hay tất cả các đời thân vương ngoại hình đều giống nhau hay không thôi.