Chương 74: Là rất xuất sắc
Marina trợn mắt nhìn nãy giờ, vốn cũng không ngờ Kỷ Dụ lại có thể mắng khí thế như vậy nhưng lúc này thấy cậu mắng xong vẫn còn khịt mũi, điệu bộ rõ ràng là còn chưa mắng đủ nhưng khinh thường không muốn phí hơi thừa sức nữa lại không nhịn được bật cười. Điệu bộ ngạo kiều này trông còn rất đáng yêu nha. Cho nên cô chẳng thèm để ý chuyện vừa mới xảy ra kia mà còn có thể đối với Kỷ Dụ choàng vai bá cổ nói: "Mắng xong rồi thì đừng tức giận nữa."
"Cứ xem như đánh rắm đi."
Lời này của cô trực tiếp biến sắc mặt của Giaco thành màu gan heo. Đương nhiên biểu tình của Massimo cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam rồi. Nhưng cả hai người đều không dám lên tiếng phản bác cô, chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận đến lòng ngực phập phồng như nổi trống.
So với bọn họ, Kỷ Dụ bị lôi kéo không kịp đề phòng có hơi lảo đảo lại không nén được chút bất đắc dĩ. Nhưng cậu vẫn biết cô là đang bao che mình nên chịu đựng không có đẩy cô ra. Cậu cứ nghĩ mình phát tác như vậy ngay sau đó phải cuốn gói rời khỏi đây ngay luôn chứ. Trong lúc cậu còn chưa biết nên nói gì thì đã lại nghe Marina nói: "Vậy sao hôm nay cháu không dẫn bạn trai cháu đến cùng?"
Kỷ Dụ rất muốn nói không phải chỗ nào cũng mời được ngài ấy đến. Đối lại là người khác cậu sẽ nói vậy liền, nhưng người hỏi là Marina nên cậu bạnh miệng đáp: "Không ạ, anh ấy rất hướng nội. Không thích tiệc tùng xã giao."
Marina đương nhiên không có tin lời này của cậu rồi. Chỉ là cô không có vạch trần mà ngược lại nói:
"Vậy lần sau lại có cơ hội thì giới thiệu cho dì nhé. Có thể được Vani nhà chúng ta yêu thích, đối phương nhất định rất xuất sắc."
Lời này rõ ràng đã vuốt mềm được lông của con thỏ nhỏ Kỷ Dụ. Con thỏ lập tức ưỡn ngực lên hưởng ứng một cách ngốc nghếch.
"Là rất xuất sắc."
Marina mém chút là không nhịn được cười. Dù vậy khóe miệng của cô vẫn cứ cong lên, đặng vừa ôm vai cậu lôi kéo vừa nói: Đi, đến nhà ăn thôi. Đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Ông Miche, ông lên gọi ba tôi xuống đi."
Lúc đi cô còn không quên đối với quản gia đã đứng gần đó từ lúc nào nói một tiếng. Sau đó cô một chút đều không quan tâm đám người đang ngồi kia mà tự mình choàng vang bá cổ Kỷ Dụ dẫn trước hướng về phía nhà ăn. Kỷ Dụ ít khi tiếp xúc với ai như vậy nhưng lúc này lại không tiện giãy ra, cứ vậy để mặc cho cô kéo đi. Bởi vì cậu nhận ra được Marina rất tốt với mình, trong lòng cậu thừa nhận người dì này, cho nên cậu nhịn.
Mà thấy họ đi, đám người kia cũng đi theo. Đơn giản là vì đã đến lúc dùng cơm trưa rồi, họ lại không có khả năng đợi Giuseppe xuống rồi mới đi.
Lúc thấy Marina sắp xếp cho Kỷ Dụ ngồi ở bên cạnh ghế chủ vị bọn họ kinh ngạc, có người còn muốn phát tác nhưng lập tức bị người bên cạnh kéo lại. Thế này mới không nổ thêm một cuộc chiến bên trong nhà ăn. Nhưng nghẹn một bụng tức sợ rằng dù cơm có ngon cũng khó lòng mà nuốt trôi. Dù họ rất không hiểu tại sao Kỷ Dụ lại được ngồi ở chỗ đó, thế nhưng chưa chắc nó đã không phải là một cách thể hiện thái độ của Giuseppe đối với cậu. So với khác chịu, về sau họ càng phải cẩn thận hơn khi đối đãi với cậu.
Vị trí kia đáng lẽ là chỗ của Marina, chưa nói thái độ của Giuseppe, chỉ việc nó là của cô, giờ cô nhường lại cho cậu, mặc kệ là ai đều không thể nói được trừ Giuseppe. Nói ra thì, nếu mẹ của Kỷ Dụ còn ở đây, Marina cũng chỉ có thể ngồi xuống dưới. Hiện tại cậu ngồi ở đó không phải không danh chính ngôn thuận.
Kỷ Dụ không biết trong lòng đám người nghĩ gì, mặc dù cậu đã tự cảm thấy vị trí của mình không bình thường nhưng cậu lại lựa chọn nghe theo sắp xếp của Marina. Nhưng sau khi đám người kia ngồi xuống Kỷ Dụ lại phát hiện bao nhiêu đây gần hai chục con người lại vẫn chưa phải là tất cả. Không tính ghế chủ vị thì vẫn còn một số ghế trống, tự như cái ghế đối diện cậu trên bàn dài này đều chưa có người ngồi. Như vậy chứng tỏ người vẫn chưa đến đủ.
Mà khi cậu nghĩ vậy phía cửa nhà ăn đã xuất hiện thêm vài người đàn ông lấy ông ngoại cậu làm đầu đang đi vào.
Thấy ông tới, đám người trong phòng ăn đang ngồi đều đứng hết lên rồi đồng loạt nhìn về phía ông. Đây là một hình thức thể hiện sự tôn trọng đối với người đứng đầu một gia tộc, Kỷ Dụ đương nhiên không có xa lạ càng sẽ không biến mình thành khác biệt, cho người ta cơ hội chê cười.
Giuseppe rất có phong phạm của người gia chủ. Ông năm nay đã năm mươi chín nhưng trạng thái vẫn còn rất tốt, rõ ràng bình thường có chú trọng qua dưỡng sinh. Lúc ánh mắt quắc thước kia quét qua thì sắc mặt của mọi người lại càng thêm cung kính, không dám có chút lơ là ông. Chỉ là không biết ông có biết chuyện dưới sảnh lúc nãy hay không mà khi vào phòng, ánh mắt ông có lướt qua một vài nơi, sau đó dừng lại trên người Kỷ Dụ. Người trước thì giật mình khép nép như học sinh sợ thầy cô gọi lên trả bài, người sau lại tự tin vì bản thân đã ôn bài rất kỹ, không sợ bị gọi mà thản nhiên nhìn lại ông, không chút khiếp đảm nào.
"Cứ xem như đánh rắm đi."
Lời này của cô trực tiếp biến sắc mặt của Giaco thành màu gan heo. Đương nhiên biểu tình của Massimo cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam rồi. Nhưng cả hai người đều không dám lên tiếng phản bác cô, chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận đến lòng ngực phập phồng như nổi trống.
So với bọn họ, Kỷ Dụ bị lôi kéo không kịp đề phòng có hơi lảo đảo lại không nén được chút bất đắc dĩ. Nhưng cậu vẫn biết cô là đang bao che mình nên chịu đựng không có đẩy cô ra. Cậu cứ nghĩ mình phát tác như vậy ngay sau đó phải cuốn gói rời khỏi đây ngay luôn chứ. Trong lúc cậu còn chưa biết nên nói gì thì đã lại nghe Marina nói: "Vậy sao hôm nay cháu không dẫn bạn trai cháu đến cùng?"
Kỷ Dụ rất muốn nói không phải chỗ nào cũng mời được ngài ấy đến. Đối lại là người khác cậu sẽ nói vậy liền, nhưng người hỏi là Marina nên cậu bạnh miệng đáp: "Không ạ, anh ấy rất hướng nội. Không thích tiệc tùng xã giao."
Marina đương nhiên không có tin lời này của cậu rồi. Chỉ là cô không có vạch trần mà ngược lại nói:
"Vậy lần sau lại có cơ hội thì giới thiệu cho dì nhé. Có thể được Vani nhà chúng ta yêu thích, đối phương nhất định rất xuất sắc."
Lời này rõ ràng đã vuốt mềm được lông của con thỏ nhỏ Kỷ Dụ. Con thỏ lập tức ưỡn ngực lên hưởng ứng một cách ngốc nghếch.
"Là rất xuất sắc."
Marina mém chút là không nhịn được cười. Dù vậy khóe miệng của cô vẫn cứ cong lên, đặng vừa ôm vai cậu lôi kéo vừa nói: Đi, đến nhà ăn thôi. Đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Ông Miche, ông lên gọi ba tôi xuống đi."
Lúc đi cô còn không quên đối với quản gia đã đứng gần đó từ lúc nào nói một tiếng. Sau đó cô một chút đều không quan tâm đám người đang ngồi kia mà tự mình choàng vang bá cổ Kỷ Dụ dẫn trước hướng về phía nhà ăn. Kỷ Dụ ít khi tiếp xúc với ai như vậy nhưng lúc này lại không tiện giãy ra, cứ vậy để mặc cho cô kéo đi. Bởi vì cậu nhận ra được Marina rất tốt với mình, trong lòng cậu thừa nhận người dì này, cho nên cậu nhịn.
Mà thấy họ đi, đám người kia cũng đi theo. Đơn giản là vì đã đến lúc dùng cơm trưa rồi, họ lại không có khả năng đợi Giuseppe xuống rồi mới đi.
Lúc thấy Marina sắp xếp cho Kỷ Dụ ngồi ở bên cạnh ghế chủ vị bọn họ kinh ngạc, có người còn muốn phát tác nhưng lập tức bị người bên cạnh kéo lại. Thế này mới không nổ thêm một cuộc chiến bên trong nhà ăn. Nhưng nghẹn một bụng tức sợ rằng dù cơm có ngon cũng khó lòng mà nuốt trôi. Dù họ rất không hiểu tại sao Kỷ Dụ lại được ngồi ở chỗ đó, thế nhưng chưa chắc nó đã không phải là một cách thể hiện thái độ của Giuseppe đối với cậu. So với khác chịu, về sau họ càng phải cẩn thận hơn khi đối đãi với cậu.
Vị trí kia đáng lẽ là chỗ của Marina, chưa nói thái độ của Giuseppe, chỉ việc nó là của cô, giờ cô nhường lại cho cậu, mặc kệ là ai đều không thể nói được trừ Giuseppe. Nói ra thì, nếu mẹ của Kỷ Dụ còn ở đây, Marina cũng chỉ có thể ngồi xuống dưới. Hiện tại cậu ngồi ở đó không phải không danh chính ngôn thuận.
Kỷ Dụ không biết trong lòng đám người nghĩ gì, mặc dù cậu đã tự cảm thấy vị trí của mình không bình thường nhưng cậu lại lựa chọn nghe theo sắp xếp của Marina. Nhưng sau khi đám người kia ngồi xuống Kỷ Dụ lại phát hiện bao nhiêu đây gần hai chục con người lại vẫn chưa phải là tất cả. Không tính ghế chủ vị thì vẫn còn một số ghế trống, tự như cái ghế đối diện cậu trên bàn dài này đều chưa có người ngồi. Như vậy chứng tỏ người vẫn chưa đến đủ.
Mà khi cậu nghĩ vậy phía cửa nhà ăn đã xuất hiện thêm vài người đàn ông lấy ông ngoại cậu làm đầu đang đi vào.
Thấy ông tới, đám người trong phòng ăn đang ngồi đều đứng hết lên rồi đồng loạt nhìn về phía ông. Đây là một hình thức thể hiện sự tôn trọng đối với người đứng đầu một gia tộc, Kỷ Dụ đương nhiên không có xa lạ càng sẽ không biến mình thành khác biệt, cho người ta cơ hội chê cười.
Giuseppe rất có phong phạm của người gia chủ. Ông năm nay đã năm mươi chín nhưng trạng thái vẫn còn rất tốt, rõ ràng bình thường có chú trọng qua dưỡng sinh. Lúc ánh mắt quắc thước kia quét qua thì sắc mặt của mọi người lại càng thêm cung kính, không dám có chút lơ là ông. Chỉ là không biết ông có biết chuyện dưới sảnh lúc nãy hay không mà khi vào phòng, ánh mắt ông có lướt qua một vài nơi, sau đó dừng lại trên người Kỷ Dụ. Người trước thì giật mình khép nép như học sinh sợ thầy cô gọi lên trả bài, người sau lại tự tin vì bản thân đã ôn bài rất kỹ, không sợ bị gọi mà thản nhiên nhìn lại ông, không chút khiếp đảm nào.