Chương 71: Thế trận này...
Sau đó hai người Kỷ Dụ cứ tám qua tám lại một hồi, thực chất toàn bộ quá trình đều là Kỷ Dụ nói, Landulf nghe rồi lâu lâu đáp lại một câu nhưng không khí cực kỳ hài hòa. Ít nhất Matteo nhìn thân vương nhà mình mang theo nụ cười nhàn nhạt ngồi bên lò sưởi ôn nhu trò chuyện lâu như vậy cũng không mất kiên nhẫn thì đủ biết hắn thật sự vui vẻ.
Mãi cho đến khi có người gõ cửa phòng Kỷ Dụ thì cuộc trò chuyện này mới xem như ngừng lại.
"Cậu Kỷ, có người gửi cho cậu cái này."
Chữ Kỷ là tiếng Trung bị đối phương gọi một cách trật trệ nghe rất khôi hài. Nhưng Kỷ Dụ không có để ý chuyện đó, quan trọng là mục đích họ đến tìm cậu thôi.
Thì ra trong lúc cậu nấu cháo điện thoại với thân vương nhà mình Matteo đã đem đồ gửi đến nơi rồi.
"Cảm ơn."
Kỷ Dụ cảm tạ rồi đem đồ vào phòng. Người đến là tôi tớ trong biệt thự cho nên không cần ngại ngùng vì đã làm phiền chứ chưa nói thân phận của cậu hiện tại có thể xem là một nửa chủ nhân của họ. Ai biết lời cảm ơn chân thành của cậu còn khiến đối phương sững sốt ấy chứ. Quả thật người giúp việc này chỉ vừa mới biết gia chủ của họ bỗng nhiên lòi ra thêm một đứa cháu nữa. Lúc nhìn thấy vẻ ngoài hòa trộn bởi hai phong cách Đông Tây cô còn rất ngạc nhiên, sau đó nghe cậu nói cảm ơn thì càng thêm kinh ngạc. Ít nhất cô làm ở trong biệt thự, đã tiếp xúc gần như là toàn bộ con em gia tộc rồi nhưng chưa có ai lịch sự như vậy, xem họ ngang hàng ngang vế mà đối đãi. Rõ ràng hảo cảm đối với Kỷ Dụ đã tăng lên theo cấp số nhân ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.
Đồ Matteo gửi đến cho cậu đơn giản nhưng trang trọng, thật ra còn có thể mặc ra ngoài gặp người được nữa. Thật đúng là Matteo, làm gì cũng khiến người ta cực kỳ hài lòng. Chính vì vậy Kỷ Dụ quyết định bữa cơm trưa hôm nay sẽ mặc nó luôn.
Lúc cậu đến biệt thự là chín giờ rưỡi, nói chuyện với chủ nhân biệt thự xong là hơn mười giờ, này đương nhiên là tính luôn khoảng thời gian cậu đứng đợi bên ngoài biệt thự cùng nói chuyện với dì Marina. Cho nên sau khi nấu cháo điện thoại với bạn trai chính thức thân vương đại nhân một tiếng đồng hồ thì rốt cuộc đã có người đến gọi cậu chuẩn bị xuống nhà ăn trưa.
Lúc cậu xuống đến nơi nhờ có sự giúp đỡ của giúp việc trong biệt thự thì bên dưới phòng khách nhà chính đã có rất đông người. Mọi người ngồi chung quanh bộ ghế sofa lúc trước cậu ngồi, tám chuyện líu ríu không ngừng. Ác liệt thay Kỷ Dụ nhận ra bên trong đám người không hề có dì út của cậu. Cho nên sau khi xuống đến nơi Kỷ Dụ bị một đám người nhìn chằm chằm không ngừng vẫn không biết nên làm gì tiếp theo. Thật tình là cậu không có ý định đi chào hỏi họ trước đâu.
"Đây là ai a?"
May sao không đợi cậu chủ động ra trận giết địch, kẻ địch đã tìm đến cậu trước. Người vừa nói là một thanh niên tầm tuổi cậu, nhuộm một đầu xanh khói... Ừm thì khá lạ, không biết có phải là do muốn nhuộm màu xanh mà gặp trục trặc nên mới cho ra màu này không. Nhưng đó vẫn không phải trọng điểm. Đối phương thái độ rõ ràng không tính là gay gắt, thế nhưng ánh mắt soi mói có phần trắng trợn kia khiến cậu không thích chút nói. Nói ra thì khi cả đám người đều ở nhìn cậu, việc này thật ra không đám để bận tâm. Nhưng nếu đối phương lại có thể thêm một bước, đó là có thể quản tốt pheromone của mình thì cậu sẽ không khó chịu với hắn làm gì. Cũng không biết đối phương cố ý hay thật sự ngu ngốc đến mức không khống chế được pheromone của mình. Nhìn đối phương không hề nhỏ, vẻ ngoài ăn chơi trác táng...
Chính là không thích, cảm phiền tránh ra.
"Sao vậy? Không nói chuyện?"
Giaco lúc nói còn không quên ép sát cậu, đưa đầu lại gần săm soi, cử chỉ cực kỳ bất lịch sự. Có một khoảng khắc cậu đã nghĩ đối phương đây là muốn tìm tòi giới tính thứ hai của mình. Nhưng hành vi này thật sự khiếm nhã, đặt ở đâu đều không được người đồng tình chứ chưa nói địa điểm không đúng. May mà cậu không phải thật sự là một Omega mới phân hóa, khả năng khống chế pheromone dưới sự công kích của Alpha không phải dạng thường, mà trước khi xuống đây cậu đã lường trước uống sẵn một viên thuốc ức chế, còn sịt thật nhiều thuốc ngăn mùi. Cứ việc nghĩ để bản thân bị thứ người này lôi kéo pheromone là cậu đã cảm thấy ghê tởm.
Kỷ Dụ cảm thấy mình không cần phải tiếp tục tỏ ra dễ dãi, hay là sợ hãi với đối phương cũng như bất cứ ai trong nhà này cả. Cho nên khi hắn sáp tới cậu nhanh chân lùi ra sau, một lần lùi tận ba bước, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua đối phương trầm giọng cảnh cáo.
"Xin lịch sự."
Cậu thật sự không hiểu đối phương nghĩ cái gì nữa. Khi gặp người xa lạ mà hành xử như dân biến thái ngoài đường như vậy là bình thường sao? Cậu bất giác hoài nghi đối phương là biết thân phận của cậu, cố ý muốn chọc phá cậu.
Mãi cho đến khi có người gõ cửa phòng Kỷ Dụ thì cuộc trò chuyện này mới xem như ngừng lại.
"Cậu Kỷ, có người gửi cho cậu cái này."
Chữ Kỷ là tiếng Trung bị đối phương gọi một cách trật trệ nghe rất khôi hài. Nhưng Kỷ Dụ không có để ý chuyện đó, quan trọng là mục đích họ đến tìm cậu thôi.
Thì ra trong lúc cậu nấu cháo điện thoại với thân vương nhà mình Matteo đã đem đồ gửi đến nơi rồi.
"Cảm ơn."
Kỷ Dụ cảm tạ rồi đem đồ vào phòng. Người đến là tôi tớ trong biệt thự cho nên không cần ngại ngùng vì đã làm phiền chứ chưa nói thân phận của cậu hiện tại có thể xem là một nửa chủ nhân của họ. Ai biết lời cảm ơn chân thành của cậu còn khiến đối phương sững sốt ấy chứ. Quả thật người giúp việc này chỉ vừa mới biết gia chủ của họ bỗng nhiên lòi ra thêm một đứa cháu nữa. Lúc nhìn thấy vẻ ngoài hòa trộn bởi hai phong cách Đông Tây cô còn rất ngạc nhiên, sau đó nghe cậu nói cảm ơn thì càng thêm kinh ngạc. Ít nhất cô làm ở trong biệt thự, đã tiếp xúc gần như là toàn bộ con em gia tộc rồi nhưng chưa có ai lịch sự như vậy, xem họ ngang hàng ngang vế mà đối đãi. Rõ ràng hảo cảm đối với Kỷ Dụ đã tăng lên theo cấp số nhân ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.
Đồ Matteo gửi đến cho cậu đơn giản nhưng trang trọng, thật ra còn có thể mặc ra ngoài gặp người được nữa. Thật đúng là Matteo, làm gì cũng khiến người ta cực kỳ hài lòng. Chính vì vậy Kỷ Dụ quyết định bữa cơm trưa hôm nay sẽ mặc nó luôn.
Lúc cậu đến biệt thự là chín giờ rưỡi, nói chuyện với chủ nhân biệt thự xong là hơn mười giờ, này đương nhiên là tính luôn khoảng thời gian cậu đứng đợi bên ngoài biệt thự cùng nói chuyện với dì Marina. Cho nên sau khi nấu cháo điện thoại với bạn trai chính thức thân vương đại nhân một tiếng đồng hồ thì rốt cuộc đã có người đến gọi cậu chuẩn bị xuống nhà ăn trưa.
Lúc cậu xuống đến nơi nhờ có sự giúp đỡ của giúp việc trong biệt thự thì bên dưới phòng khách nhà chính đã có rất đông người. Mọi người ngồi chung quanh bộ ghế sofa lúc trước cậu ngồi, tám chuyện líu ríu không ngừng. Ác liệt thay Kỷ Dụ nhận ra bên trong đám người không hề có dì út của cậu. Cho nên sau khi xuống đến nơi Kỷ Dụ bị một đám người nhìn chằm chằm không ngừng vẫn không biết nên làm gì tiếp theo. Thật tình là cậu không có ý định đi chào hỏi họ trước đâu.
"Đây là ai a?"
May sao không đợi cậu chủ động ra trận giết địch, kẻ địch đã tìm đến cậu trước. Người vừa nói là một thanh niên tầm tuổi cậu, nhuộm một đầu xanh khói... Ừm thì khá lạ, không biết có phải là do muốn nhuộm màu xanh mà gặp trục trặc nên mới cho ra màu này không. Nhưng đó vẫn không phải trọng điểm. Đối phương thái độ rõ ràng không tính là gay gắt, thế nhưng ánh mắt soi mói có phần trắng trợn kia khiến cậu không thích chút nói. Nói ra thì khi cả đám người đều ở nhìn cậu, việc này thật ra không đám để bận tâm. Nhưng nếu đối phương lại có thể thêm một bước, đó là có thể quản tốt pheromone của mình thì cậu sẽ không khó chịu với hắn làm gì. Cũng không biết đối phương cố ý hay thật sự ngu ngốc đến mức không khống chế được pheromone của mình. Nhìn đối phương không hề nhỏ, vẻ ngoài ăn chơi trác táng...
Chính là không thích, cảm phiền tránh ra.
"Sao vậy? Không nói chuyện?"
Giaco lúc nói còn không quên ép sát cậu, đưa đầu lại gần săm soi, cử chỉ cực kỳ bất lịch sự. Có một khoảng khắc cậu đã nghĩ đối phương đây là muốn tìm tòi giới tính thứ hai của mình. Nhưng hành vi này thật sự khiếm nhã, đặt ở đâu đều không được người đồng tình chứ chưa nói địa điểm không đúng. May mà cậu không phải thật sự là một Omega mới phân hóa, khả năng khống chế pheromone dưới sự công kích của Alpha không phải dạng thường, mà trước khi xuống đây cậu đã lường trước uống sẵn một viên thuốc ức chế, còn sịt thật nhiều thuốc ngăn mùi. Cứ việc nghĩ để bản thân bị thứ người này lôi kéo pheromone là cậu đã cảm thấy ghê tởm.
Kỷ Dụ cảm thấy mình không cần phải tiếp tục tỏ ra dễ dãi, hay là sợ hãi với đối phương cũng như bất cứ ai trong nhà này cả. Cho nên khi hắn sáp tới cậu nhanh chân lùi ra sau, một lần lùi tận ba bước, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua đối phương trầm giọng cảnh cáo.
"Xin lịch sự."
Cậu thật sự không hiểu đối phương nghĩ cái gì nữa. Khi gặp người xa lạ mà hành xử như dân biến thái ngoài đường như vậy là bình thường sao? Cậu bất giác hoài nghi đối phương là biết thân phận của cậu, cố ý muốn chọc phá cậu.