Chương 46: Cùng nhau làm việc
Nhưng mà ý nghĩ của cậu ta đã định không thực hiện được, bởi vì mỗi người bọn họ đều bị phân ra mỗi khu khác nhau, không có ở chung một chỗ mà có không gian giao tiếp với nhau. Cho nên sau khi nhận được dụng cụ vệ sinh cần thiết rồi cậu ta chỉ có thể bất lực nhìn mọi người túa ra khắp nơi.
Nhưng ít ra trong lúc nhận đồ Enea vẫn là nhìn thấy Kỷ Dụ được chia dụng cụ dùng cho công việc hôm nay của cậu. Tuy không nhìn ra được nó có chỗ nào khác biệt đủ để truy tra khu vực cậu làm việc nhưng Kỷ Dụ đúng thật là có được phân phó công việc chứ không phải tới đây ăn không ngồi rồi. Điều này không phải chứng minh cậu thật sự được gọi tới làm việc? Nếu đã vậy thì có cái gì để bàn cãi nữa chứ.
Thật sự phải nói, cũng chỉ có Enea đầu óc đơn giản mới nghĩ vậy thôi, còn bao nhiêu người khác đang âm thầm nhảy số trong lòng kìa.
Nhưng nó có liên quan gì tới Kỷ Dụ đâu. Cậu vui vẻ nhận đồ của mình rồi không đợi Matteo dẫn đường đã ngựa quen đường cũ đi đến phòng sách của biệt thự. Matteo ở khóe mắt liếc thấy chút hành động nhỏ của Andrea khi nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Kỷ Dụ thì trong lòng động động, nhưng ông không có nói gì mà giống như mọi khi tiếp tục mang người đi. Chỉ có ông trong lòng thầm nói phải chú ý đến người này đồng thời nghĩ có thời gian đi tìm hiểu xem lý lịch của hắn một chút. Kể ra khuôn mặt Andrea quá là quen thuộc với ông rồi. Có một số việc theo thời gian và hoàn cảnh mà ông không còn để ý tới tính chất thật sự của công việc này nữa, cho nên đối với chuyện Andrea gần như là cố định làm công việc này ông mới không quan tâm. Chứ như ngày xưa theo quy định của thân vương đại nhân thì sẽ không có chuyện này xảy ra đâu.
Chắc đến Andrea cũng không ngờ được chỉ vì một chút xúc động mà khiến cho công sức lâu nay của bản thân đổ bể. Nhưng ít nhất trước khi tạm biệt với công việc này hắn vẫn được một lần nhìn thấy thân vương Napoli mà hắn tâm niệm không phải sao.
Kỷ Dụ một đường chạy đến phòng sách vừa nhìn thấy được người đàn ông đang ngồi ở ghế lông thì lập tức nhảy lên người hắn nhiệt tình hôn chóc chóc mấy cái mới đã ghiền. Landulf bị hành động mạnh bạo của cậu chọc cho bất đắc dĩ lại chỉ im lặng mặc cậu làm bậy. Đôi tay hắn vững vàng ôm lấy cái eo nhỏ của người trên đùi, đồng thời bình thản đáp lại cậu... Đương nhiên rồi, người châu Âu làm gì có khái niệm ngại ngùng, kết quả hai người hôn hôn một trận lại hôn đến nảy lửa, mém chút là lau súng bóp còi. Mãi đến tận một lúc Kỷ Dụ gần như là không thể thở nổi họ mới buông nhau ra, lại không có thật sự tách rời mà vẫn dựa sát vào nhau như một đôi tình nhân đang độ mặn nồng.
"Em phải làm việc rồi!"
Sau một lúc bình ổn lại hơi thở rốt cuộc Kỷ Dụ vẫn là không có quên việc này, cậu từ trong lòng người đàn ông ngóc đầu lên nói: "Ngài ngồi ở đây có ổn không?"
Cậu cần phải hút bụi, rất bẩn.
"Em thật sự muốn làm?"
Landulf vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.
"Làm chứ ạ!"
Đã nhận tiền thì phải làm cho đàng hoàng chứ.
"Vậy tôi làm với em."
Vừa nói hắn vừa ôm cậu đứng dậy.
Kỷ Dụ vừa nghe đã mắt tròn mắt dẹp nhìn hắn: "Ngài làm với em?"
"Không được sao?"
Landulf cúi đầu nhìn cậu nghiêm túc lại trang nghiêm hỏi.
Kỷ Dụ bị khuôn mặt đẹp trai kia mê đắm đến ngốc ra một chút rồi chẳng có chút dối lòng nào mạnh mẽ lắc đầu. Làm gì có chuyện không được, cứ nghĩ đến cảnh hai người cùng làm việc là cậu đã thấy vui vẻ rồi.
Thế là dưới sự đề nghị của thân vương đại nhân, hai người bắt đầu bắt tay vào vệ sinh phòng sách.
Sàn nhà trong phòng sách đều là loại sàn gỗ được trải thảm dày kín mít, họ chỉ có thể dùng máy hút bụi vệ sinh chứ không thể lau bằng xà phòng được. Việc hút bụi này sẽ do Landulf làm, còn Kỷ Dụ sẽ đi rà sót mạng nhện. Sau khi xác định không có tấm lưới mỏng nào cậu mới bắt đầu cầm khăn và nước lau kệ lên.
Chỉ là Kỷ Dụ lau lau cũng không tập trung. Bởi vì ai đó đã chiếm trọn cả tầm mắt cậu. Người đàn ông cao lớn dù đang khom lưng cầm lấy chiếc máy hút bụi không hợp tỷ lệ với mình vẫn trông thật đẹp trai ngút trời. Lại thêm cảm giác người đàn ông của gia đình này, Kỷ Dụ thật sự là bị quyến rũ đến quên mất lối về. Kết quả trong lúc không để ý lại để cho cái tay không tính là bị thương của mình bị đụng trúng.
Ai biết cậu vừa kinh hô một tiếng bên cạnh đã xuất hiện bóng dáng người đàn ông.
"Làm sao vậy?"
Người vừa đến liền cầm cái tay đang giơ ra trước mặt để xem xét theo bản năng của Kỷ Dụ lên nhìn vừa lo lắng hỏi. Hỏi xong rồi hắn mới nhìn thấy nguyên nhân mà không cần Kỷ Dụ phải trả lời.
Kỷ Dụ bị tình huống bất ngờ làm cho không kịp phản ứng, lúc thấy ánh mắt người đàn ông sâu hun hút thì hoảng hồn.
Nhưng ít ra trong lúc nhận đồ Enea vẫn là nhìn thấy Kỷ Dụ được chia dụng cụ dùng cho công việc hôm nay của cậu. Tuy không nhìn ra được nó có chỗ nào khác biệt đủ để truy tra khu vực cậu làm việc nhưng Kỷ Dụ đúng thật là có được phân phó công việc chứ không phải tới đây ăn không ngồi rồi. Điều này không phải chứng minh cậu thật sự được gọi tới làm việc? Nếu đã vậy thì có cái gì để bàn cãi nữa chứ.
Thật sự phải nói, cũng chỉ có Enea đầu óc đơn giản mới nghĩ vậy thôi, còn bao nhiêu người khác đang âm thầm nhảy số trong lòng kìa.
Nhưng nó có liên quan gì tới Kỷ Dụ đâu. Cậu vui vẻ nhận đồ của mình rồi không đợi Matteo dẫn đường đã ngựa quen đường cũ đi đến phòng sách của biệt thự. Matteo ở khóe mắt liếc thấy chút hành động nhỏ của Andrea khi nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Kỷ Dụ thì trong lòng động động, nhưng ông không có nói gì mà giống như mọi khi tiếp tục mang người đi. Chỉ có ông trong lòng thầm nói phải chú ý đến người này đồng thời nghĩ có thời gian đi tìm hiểu xem lý lịch của hắn một chút. Kể ra khuôn mặt Andrea quá là quen thuộc với ông rồi. Có một số việc theo thời gian và hoàn cảnh mà ông không còn để ý tới tính chất thật sự của công việc này nữa, cho nên đối với chuyện Andrea gần như là cố định làm công việc này ông mới không quan tâm. Chứ như ngày xưa theo quy định của thân vương đại nhân thì sẽ không có chuyện này xảy ra đâu.
Chắc đến Andrea cũng không ngờ được chỉ vì một chút xúc động mà khiến cho công sức lâu nay của bản thân đổ bể. Nhưng ít nhất trước khi tạm biệt với công việc này hắn vẫn được một lần nhìn thấy thân vương Napoli mà hắn tâm niệm không phải sao.
Kỷ Dụ một đường chạy đến phòng sách vừa nhìn thấy được người đàn ông đang ngồi ở ghế lông thì lập tức nhảy lên người hắn nhiệt tình hôn chóc chóc mấy cái mới đã ghiền. Landulf bị hành động mạnh bạo của cậu chọc cho bất đắc dĩ lại chỉ im lặng mặc cậu làm bậy. Đôi tay hắn vững vàng ôm lấy cái eo nhỏ của người trên đùi, đồng thời bình thản đáp lại cậu... Đương nhiên rồi, người châu Âu làm gì có khái niệm ngại ngùng, kết quả hai người hôn hôn một trận lại hôn đến nảy lửa, mém chút là lau súng bóp còi. Mãi đến tận một lúc Kỷ Dụ gần như là không thể thở nổi họ mới buông nhau ra, lại không có thật sự tách rời mà vẫn dựa sát vào nhau như một đôi tình nhân đang độ mặn nồng.
"Em phải làm việc rồi!"
Sau một lúc bình ổn lại hơi thở rốt cuộc Kỷ Dụ vẫn là không có quên việc này, cậu từ trong lòng người đàn ông ngóc đầu lên nói: "Ngài ngồi ở đây có ổn không?"
Cậu cần phải hút bụi, rất bẩn.
"Em thật sự muốn làm?"
Landulf vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.
"Làm chứ ạ!"
Đã nhận tiền thì phải làm cho đàng hoàng chứ.
"Vậy tôi làm với em."
Vừa nói hắn vừa ôm cậu đứng dậy.
Kỷ Dụ vừa nghe đã mắt tròn mắt dẹp nhìn hắn: "Ngài làm với em?"
"Không được sao?"
Landulf cúi đầu nhìn cậu nghiêm túc lại trang nghiêm hỏi.
Kỷ Dụ bị khuôn mặt đẹp trai kia mê đắm đến ngốc ra một chút rồi chẳng có chút dối lòng nào mạnh mẽ lắc đầu. Làm gì có chuyện không được, cứ nghĩ đến cảnh hai người cùng làm việc là cậu đã thấy vui vẻ rồi.
Thế là dưới sự đề nghị của thân vương đại nhân, hai người bắt đầu bắt tay vào vệ sinh phòng sách.
Sàn nhà trong phòng sách đều là loại sàn gỗ được trải thảm dày kín mít, họ chỉ có thể dùng máy hút bụi vệ sinh chứ không thể lau bằng xà phòng được. Việc hút bụi này sẽ do Landulf làm, còn Kỷ Dụ sẽ đi rà sót mạng nhện. Sau khi xác định không có tấm lưới mỏng nào cậu mới bắt đầu cầm khăn và nước lau kệ lên.
Chỉ là Kỷ Dụ lau lau cũng không tập trung. Bởi vì ai đó đã chiếm trọn cả tầm mắt cậu. Người đàn ông cao lớn dù đang khom lưng cầm lấy chiếc máy hút bụi không hợp tỷ lệ với mình vẫn trông thật đẹp trai ngút trời. Lại thêm cảm giác người đàn ông của gia đình này, Kỷ Dụ thật sự là bị quyến rũ đến quên mất lối về. Kết quả trong lúc không để ý lại để cho cái tay không tính là bị thương của mình bị đụng trúng.
Ai biết cậu vừa kinh hô một tiếng bên cạnh đã xuất hiện bóng dáng người đàn ông.
"Làm sao vậy?"
Người vừa đến liền cầm cái tay đang giơ ra trước mặt để xem xét theo bản năng của Kỷ Dụ lên nhìn vừa lo lắng hỏi. Hỏi xong rồi hắn mới nhìn thấy nguyên nhân mà không cần Kỷ Dụ phải trả lời.
Kỷ Dụ bị tình huống bất ngờ làm cho không kịp phản ứng, lúc thấy ánh mắt người đàn ông sâu hun hút thì hoảng hồn.