Chương 36: Chỉ thấy đau lòng
Tuy từ lúc có Kỷ Dụ bình yên trong biệt thự không còn nữa, nhưng lại thêm chút sinh khí, khiến nơi này càng giống nơi cho người sống hơn. Thân vương của ông rõ ràng đã chấp nhận cậu là một thành viên của biệt thự này rồi, ông đương nhiên chỉ có thể cố gắng ở giữa điều hòa khi cần thiết. Chưa kể con người của Kỷ Dụ vẫn rất được. Ít nhất hành động ngày hôm nay của cậu đã cho thấy cậu chấp nhất lại xem trọng thân vương nhà ông cỡ nào, ông đương nhiên là vui vẻ thấy.
Nói đến Kỷ Dụ, tuy sau khi được đến nhắc nhở của Matteo cậu đã có thêm dũng khí đi đối mặt với hiện thực. Dù sợ hãi trong lòng khiến đôi chân cậu trở nên chậm chạp khi bước đến phòng sách. Đến khi cánh cửa hầm ngầm nằm trên mặt đất giữa một dãy giá sách mở rộng, để lộ một cầu thang tối đen dẫn xuống địa bàn thật sự của người kia Kỷ Dụ vẫn là chần chừ không dám bước xuống.
Lỡ... Ngài ấy càng tức giận hơn nữa thì sao...
Trong lòng chất chứa toàn là ý nghĩ tiêu cực, rốt cuộc Kỷ Dụ vẫn không dám bước chân xuống. Cảm xúc dồn nén một ngày một mạnh mẽ, kết quả sau khi đứng ở đầu cầu thang dùng âm thanh tràn ngập nước mắt gọi một tiếng "Landulf" thật lớn thì Kỷ Dụ ngồi thụt xuống đó khóc như mưa.
"Landulf ô ô ô..."
Âm thanh vừa tủi thân vừa khổ sở của Kỷ Dụ theo cầu thang vọng xuống đường hầm. Bất kể là ai nghe đều sẽ chịu không được nghĩ đi dỗ dành cậu chứ chẳng nói người yêu thương cậu.
Nhưng giống như không có ai ở nơi này, mặc cho Kỷ Dụ khóc đến tê tâm liệt phế, xung quanh tràn ngập âm thanh thê lương của cậu thì vẫn không có ai đến trấn an cậu. Kỷ Dụ càng khóc thì lại càng không để ý đến mọi thứ, giống như cậu chỉ muốn thông qua đó phát tiết cảm xúc khổ sở dồn nén trong lòng bao lâu nay ra ngoài. Rốt cuộc Kỷ Dụ đã khóc đến mệt mà ngã xuống ngay bậc thang đầu tiên dẫn xuống hầm ngầm ngủ mất từ lúc nào không hay.
Đợi Landulf từ trong quan tài đi ra, theo cầu thang xoắn ốc trở lên mặt đất, nhìn thấy là hình ảnh con thỏ nhỏ Kỷ Dụ nằm ở đó, trên mặt vẫn còn vương nước mắt... Rõ ràng cậu ở trong mơ vẫn không ngừng khóc, đôi mắt hạnh đều sưng cả lên, hắn không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình lúc này nữa.
Rốt cuộc thì tại sao cậu đã đến đây rồi nhưng không chịu đi xuống hắn không muốn nghĩ nữa, việc đầu tiên hắn làm là đem cậu cẩn thận ôm lấy. Y như rằng vừa được bế lên người hắn ôm đã lập tức nép vào ngực hắn, bàn tay thì siết chặt lấy áo hắn. Cậu còn rất dùng sức, đều khiến cho áo hắn nhăn nheo nhưng vẫn cố gắng nắm, sợ nắm không chắc sẽ tuột khỏi tay.
"Landulf đừng đi... Cầu xin... Đừng bỏ..."
Vài tiếng nhỏ vụn không hoàn chỉnh từ miệng cậu phát ra nghe khốn khổ lại hèn mọn.
Thời điểm lúc tỉnh táo Kỷ Dụ dù luôn có những mánh khóe để dụ dỗ hắn, quyến rũ hắn nhưng cậu vẫn rất quy cũ, biết lúc nào nên dừng, không khiến hắn chán ghét. Nhưng rõ ràng bản chất đã có sẳn trong linh hồn cậu vẫn luôn ở đó, chỉ khi không có ý thức nó mới bộc lộ ra ngoài. Có lẽ cậu cho rằng sự hèn mọn thấp kém là không xứng với hắn, sẽ càng khiến hắn chán ghét. Tựa như hôm đó, mặc kệ hắn dò hỏi thế nào cậu đều nói mình không nhớ. Cậu sợ cái gì có lẽ hắn biết, nhưng hắn không biết nên làm sao nói.
Kỷ Dụ lúc này khiến hắn nhớ đến lần đầu hắn nhìn thấy cậu. Đó là một đêm mùa thu vừa có mưa dông vừa có gió lạnh, khắp nơi ẩm ướt lại khiến người rét run dù không phải mùa đông. Trong khi đại sảnh quán bar nhộn nhịp tiếng nói chuyện, hơi ấm từ cơ thể con người ít nhiều đã xua đi cái lạnh bên ngoài thì ở một góc bên hông quán bar không người để ý vẫn tồn tại một thân hình nhỏ bé ngồi co ro, cố gắng nép mình tránh gió mưa lạnh lẽo.
Cậu né tránh nơi đông người nhưng đôi mắt sáng trong kia Landulf vẫn nhìn thấy khát vọng muốn được che chở. Cậu khát cầu một người lôi mình ra khỏi vũng bùn này nhưng lại sợ hãi sẽ lọt vào một vũng bùn khác. Đợi cho hắn bước tới trước mặt cậu, đối với cậu vươn tay, đứa nhỏ kia vẫn là mất thật nhiều thời gian mới đem tay nhỏ bé đặt vào tay hắn.
Mấy trăm năm trước hắn sống được quá thuận lợi lại đứng trên đỉnh cao nhân sinh nên hắn không có đủ tâm cảnh để chú ý đến cảm xúc của Kỷ Dụ. Nhưng hiện tại hắn không thể lại dùng đó làm lý do để bỏ qua nội tâm yếu ớt của Kỷ Dụ nữa. Nếu khi xưa hắn còn mơ hồ thì mấy trăm năm trôi qua sao có thể còn không rõ đây. Rốt cuộc thì mặc kệ hắn có phải đối với cậu yêu thích đến mức nào, mấy trăm năm qua cũng chỉ có mình cậu ở lại trong tim hắn. Hắn không biết thì thôi, hiện tại biết rồi, sao hắn có thể làm lơ.
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự hắn không hề muốn.
Nói đến Kỷ Dụ, tuy sau khi được đến nhắc nhở của Matteo cậu đã có thêm dũng khí đi đối mặt với hiện thực. Dù sợ hãi trong lòng khiến đôi chân cậu trở nên chậm chạp khi bước đến phòng sách. Đến khi cánh cửa hầm ngầm nằm trên mặt đất giữa một dãy giá sách mở rộng, để lộ một cầu thang tối đen dẫn xuống địa bàn thật sự của người kia Kỷ Dụ vẫn là chần chừ không dám bước xuống.
Lỡ... Ngài ấy càng tức giận hơn nữa thì sao...
Trong lòng chất chứa toàn là ý nghĩ tiêu cực, rốt cuộc Kỷ Dụ vẫn không dám bước chân xuống. Cảm xúc dồn nén một ngày một mạnh mẽ, kết quả sau khi đứng ở đầu cầu thang dùng âm thanh tràn ngập nước mắt gọi một tiếng "Landulf" thật lớn thì Kỷ Dụ ngồi thụt xuống đó khóc như mưa.
"Landulf ô ô ô..."
Âm thanh vừa tủi thân vừa khổ sở của Kỷ Dụ theo cầu thang vọng xuống đường hầm. Bất kể là ai nghe đều sẽ chịu không được nghĩ đi dỗ dành cậu chứ chẳng nói người yêu thương cậu.
Nhưng giống như không có ai ở nơi này, mặc cho Kỷ Dụ khóc đến tê tâm liệt phế, xung quanh tràn ngập âm thanh thê lương của cậu thì vẫn không có ai đến trấn an cậu. Kỷ Dụ càng khóc thì lại càng không để ý đến mọi thứ, giống như cậu chỉ muốn thông qua đó phát tiết cảm xúc khổ sở dồn nén trong lòng bao lâu nay ra ngoài. Rốt cuộc Kỷ Dụ đã khóc đến mệt mà ngã xuống ngay bậc thang đầu tiên dẫn xuống hầm ngầm ngủ mất từ lúc nào không hay.
Đợi Landulf từ trong quan tài đi ra, theo cầu thang xoắn ốc trở lên mặt đất, nhìn thấy là hình ảnh con thỏ nhỏ Kỷ Dụ nằm ở đó, trên mặt vẫn còn vương nước mắt... Rõ ràng cậu ở trong mơ vẫn không ngừng khóc, đôi mắt hạnh đều sưng cả lên, hắn không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình lúc này nữa.
Rốt cuộc thì tại sao cậu đã đến đây rồi nhưng không chịu đi xuống hắn không muốn nghĩ nữa, việc đầu tiên hắn làm là đem cậu cẩn thận ôm lấy. Y như rằng vừa được bế lên người hắn ôm đã lập tức nép vào ngực hắn, bàn tay thì siết chặt lấy áo hắn. Cậu còn rất dùng sức, đều khiến cho áo hắn nhăn nheo nhưng vẫn cố gắng nắm, sợ nắm không chắc sẽ tuột khỏi tay.
"Landulf đừng đi... Cầu xin... Đừng bỏ..."
Vài tiếng nhỏ vụn không hoàn chỉnh từ miệng cậu phát ra nghe khốn khổ lại hèn mọn.
Thời điểm lúc tỉnh táo Kỷ Dụ dù luôn có những mánh khóe để dụ dỗ hắn, quyến rũ hắn nhưng cậu vẫn rất quy cũ, biết lúc nào nên dừng, không khiến hắn chán ghét. Nhưng rõ ràng bản chất đã có sẳn trong linh hồn cậu vẫn luôn ở đó, chỉ khi không có ý thức nó mới bộc lộ ra ngoài. Có lẽ cậu cho rằng sự hèn mọn thấp kém là không xứng với hắn, sẽ càng khiến hắn chán ghét. Tựa như hôm đó, mặc kệ hắn dò hỏi thế nào cậu đều nói mình không nhớ. Cậu sợ cái gì có lẽ hắn biết, nhưng hắn không biết nên làm sao nói.
Kỷ Dụ lúc này khiến hắn nhớ đến lần đầu hắn nhìn thấy cậu. Đó là một đêm mùa thu vừa có mưa dông vừa có gió lạnh, khắp nơi ẩm ướt lại khiến người rét run dù không phải mùa đông. Trong khi đại sảnh quán bar nhộn nhịp tiếng nói chuyện, hơi ấm từ cơ thể con người ít nhiều đã xua đi cái lạnh bên ngoài thì ở một góc bên hông quán bar không người để ý vẫn tồn tại một thân hình nhỏ bé ngồi co ro, cố gắng nép mình tránh gió mưa lạnh lẽo.
Cậu né tránh nơi đông người nhưng đôi mắt sáng trong kia Landulf vẫn nhìn thấy khát vọng muốn được che chở. Cậu khát cầu một người lôi mình ra khỏi vũng bùn này nhưng lại sợ hãi sẽ lọt vào một vũng bùn khác. Đợi cho hắn bước tới trước mặt cậu, đối với cậu vươn tay, đứa nhỏ kia vẫn là mất thật nhiều thời gian mới đem tay nhỏ bé đặt vào tay hắn.
Mấy trăm năm trước hắn sống được quá thuận lợi lại đứng trên đỉnh cao nhân sinh nên hắn không có đủ tâm cảnh để chú ý đến cảm xúc của Kỷ Dụ. Nhưng hiện tại hắn không thể lại dùng đó làm lý do để bỏ qua nội tâm yếu ớt của Kỷ Dụ nữa. Nếu khi xưa hắn còn mơ hồ thì mấy trăm năm trôi qua sao có thể còn không rõ đây. Rốt cuộc thì mặc kệ hắn có phải đối với cậu yêu thích đến mức nào, mấy trăm năm qua cũng chỉ có mình cậu ở lại trong tim hắn. Hắn không biết thì thôi, hiện tại biết rồi, sao hắn có thể làm lơ.
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự hắn không hề muốn.