Chương 42
Quý Thâm Tiêu đi công tác ở nước ngoài nửa, ngồi máy bay suốt đêm mãi mới về, vừa về đã xem được cái hotsearch Cừu Cẩn mặc đồ ước đang truyền khắp nơi trên mạng kia.
Thanh niên trong ảnh có mái tóc ướt đẫm, đôi môi hồng nhuận, ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, lông mi cong, một đôi mắt đặc biệt thâm thúy. Sáng tỏ dưới ánh trăng, cần cổ trắng nõn cùng hầu kết như lấp lánh sáng lên.
Trong nháy mắt, Quý Thâm Tiêu đột nhiên cảm thấy yết hầu của mình có chút khô.
Nửa tháng.
Bọn họ đã nửa tháng rồi chưa gặp mặt.
Không biết có phải di chứng của việc đánh dấu tạm thời nhiều lần hay không, anh thậm chí có chút khát vọng đối với tin tức tố của đối phương.
Xe hơi rời khỏi sân bay, tài xế hỏi anh: "Trở về nhà cũ hay chung cư?"
Quý Thâm Tiêu dừng một lát, nói: "Tới phim trường."
Nếu như hỗ trợ lẫn nhau, vậy thì Cừu Cẩn cũng nên thực hiện nghĩa vụ của cậu.
Sau đó anh liền thấy một màn như thế trong phòng của Cừu Cẩn.
Thật sự rất chướng mắt.
Cừu Cẩn tưởng Quý Thâm Tiêu sẽ bước tới lớn tiếng hỏi cậu, nhưng làm cậu không nghĩ tới là, đối phương vậy mà không liếc mắt nhìn cậu một cái, ngược lại đi về phía Giang Minh.
Quý Thâm Tiêu: "Ngài Giang sao lại ở đây?"
"Tôi tới tìm vị hôn thê Cơ Hạc để thảo luận cốt truyện," Giang Minh lộ ra nụ cười không chê vào đâu của hắn, hỏi lại, "Vậy tại sao Quý tổng tới đây?"
Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Quý Thâm Tiêu liền thay đổi.
Cừu Cẩn:???
Đệt, Giang Minh hại cậu!
Chơi dơ cũng vừa thôi chứ!
Quý Thâm Tiêu nở một nụ cười nhạt: "Tôi tới xem dấu hiệu đã biến mất chưa."
Lần này tới biểu cảm trên mặt Giang Minh biến sắc.
Cừu Cẩn: "..."
Tuy đây là sự thật, nhưng anh cũng không cần nói rõ ra như vậy chứ?
Hai người đàn ông đấu võ mồm trước mặt cậu, ngấm ngầm hại người, ai cũng không chịu nhường ai, giống như chỉ một giây sau đó sẽ bắt đầu đánh nhau.
Cừu Cẩn đứng bên cạnh vẻ mặt mộng bức, cái cốt truyện này chuyển hướng có chút không đúng lắm?
Sao bọn họ phải ầm ĩ lên như vậy chứ?
Chẳng lẽ trời sinh Alpha bài xích lẫn nhau à? Cho nên mới có phản ứng lớn như vậy?
Từ từ, hai người trước mặt này, trong tiểu thuyết là nam chính và nam phụ, có thể là tác giả đặt ra giả thiết chỉ cần bọn họ đụng mặt nhau sẽ liền thấy đối phương không thuận mắt, chứ thật ra không có liên quan gì với cậu?
Đúng vậy, như vậy đã rõ rồi, còn không thì họ căn bản không thể nào cãi nhau vì cậu được.
Làm cậu thấy mệt khi vừa nãy áy náy với bất an như vậy.
Cừu Cẩn ngáp một cái, chậm rãi nói: "Hai người muốn ầm ĩ thì ra ngoài ầm ĩ đi, tôi muốn đi ngủ."
Tiếng nói vừa dứt, hai đôi mắt liền nhìn về phía cậu.
Cừu Cẩn lại hồn nhiên không biết gì, tiếp tục đuổi người: "Làm phiền hai người đóng cửa giúp tôi."
Đôi mắt hai người đối diện với nhau một lát, giống như đã giao ước với nhau chuyện gì đó rồi, Giang Minh rời khỏi phòng trước, Quý Thâm Tiêu đi phía sau, trong nháy mắt khi Giang Minh đi ra, anh liền tay mắt lanh lẹ đóng cửa lại, cạch một tiếng khóa cửa lại.
Giang Minh đứng trước cửa, gân xanh ở cổ tay nhô lên, rất lâu cũng không có bất kì chuyển động nào.
Từ sau khi Quý Thâm Tiêu bước vào Lưu Vĩ đã núp sau lưng sô pha, hắn chỉ là một Beta nho nhỏ, ở trước mặt hai vị đại lão Alpha đã bị ép đến mức không thở nỗi.
Nhưng mà bây giờ, theo một anh thanh "Cạch" vang lên, cửa phòng bị đóng lại, âm thanh tranh chấp cũng ngừng lại.
Kết thúc rồi?
Lưu Vĩ từ sau lưng sô pha thò đầu ra, liền nhìn thấy Giang Minh đang xoay đầu nhìn mình, trên mặt mang theo một nụ cười nhợt nhạt.
Thì ra không phải là tức giận à?
Lưu Vĩ nhẹ thở ra: "Thầy Giang? Thầy sắp đi sao?"
Giang Minh: Ừm, nói với Cừu Cẩn là tôi sẽ còn đến nữa."
Lưu Vĩ khách khí tiễn người ra ngoài, thầm nghĩ ảnh đế cũng thật là tốt, ô ô ô, đây là đại nhân vật tốt bụng cỡ nào!
Trong phòng, lại là một bầu không khí hoàn toàn khác.
Cừu Cẩn nghe được tiếng đóng cửa, còn tưởng người đã đi hết rồi, kết quả vừa quay đầu lại liền thấy bóng dáng cao lớn của Quý Thâm Tiêu.
"Quý tổng, anh..."
Người đàn ông từ từ xoay người, âm thanh trầm thấp: "Tôi nói rồi, gọi tên của tôi."
"Quý, Quý Thâm Tiêu," Cừu Cẩn có chút lắp bắp, "Anh ở lại làm gì?"
Vừa dứt lời cậu đã bị biểu cảm của Quý Thâm Tiêu làm cho hoảng sợ.
Quý Thâm Tiêu cũng quá khoa trương rồi?
Giống như người chồng vừa đi công tác về liền phát hiện vợ mình đang lén lút nɠɵạı ŧìиɦ, có cần làm quá như vậy không? Dù sao mối quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là quan hệ chữa trị mà thôi, du͙ƈ vọиɠ chiến hữu của Alpha đã khủng bố tới trình độ này rồi sao?
Ánh mắt của Quý Thâm Tiêu quá mức dọa người, Cừu Cẩn không khỏi lùi về phía sau nửa bước: "Quý Thâm Tiêu, anh bình tĩnh một chút đi!"
Đối phương lại nghĩ cậu đang muốn chạy trốn, sắc mặt lại tối sầm thêm vài phần.
Trong nháy mắt, gần như toàn bộ người ở khách sạn người đều trở nên sợ hãi, bọn họ không hẹn mà cùng nhận ra một cổ uy áp tin tức tố.
Đến từ hơi thở của Alpha cao cấp.
Giống như sống thân vậy, không hề báo trước mà xuất hiện, không khác biệt lắm mà đè lên trên đỉnh đầu của mọi người, làm hai chân của mọi người đều trở nên mềm nhũn.
Cừu Cẩn cũng không khá hơn là mấy, nhưng không phải vì uy áp của tin tức tố, mà là bị biểu cảm của Quý Thâm Tiêu làm cho dọa sợ, cậu vội vàng lùi về sau hai bước, âm thanh cũng đều run lên: "Người anh em à, có chuyện gì từ từ nói..."
Vừa dứt lời gót chân liền vấp trúng phải thứ gì đó, thân thể ngay lập tức mất thân bằng mà ngã lên giường.
Quý Thâm Tiêu thuận thế đè xuống, nhéo cổ cậu, âm thanh khàn khàn: "Nhưng tôi càng thích trực tiếp làm."
Vừa dứt lời, Quý Thâm Tiêu liền cố định mặt của cậu qua một bên, không nói trước gì mà cắn xuống.
Sự đau đớn và cảm giác tê dại chạy dọc theo thân thể, đau đến mức thân thể đều run lên, đôi tay cũng không khỏi nắm chặt ga giường.
Nhưng mà theo mùi tin tức tố giao hòa, còn có một sự khác thường từ trong cơ thể trào ra, Cừu Cẩn trong nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng cũng không biết là đau nhiều hơn, hay là thỏa mãn nhiều hơn.
Lần này Quý Thâm Tiêu cắn mạnh hơn những lần trước rất nhiều, thậm chí sau khi nhả cổ cậu ra, còn mút một cái thật mạnh ở cổ cậu.
Cừu Cẩn: "!!"
Điên rồi hả? Bộ anh ta muốn lưu lại dấu hôn à?
Quý Thâm Tiêu giống như không y thức được mình đang làm cái gì, thậm chí còn liếm liếm dấu răng anh vừa mới cắn xuống.
Nước bọt của Alpha có chức năng chữa trị nhất định, nhưng vốn đã đánh dấu thô lỗ, nên vì động tác này mà trở nên ám muội hơn.
Lần đánh dấu tạm thời này có quá nhiều động tác nhỏ không cần thiết, Cừu Cẩn trong lúc nhất thời đều kinh ngạc không thôi, ngây người hơn một ngày mới hồi thần, dùng hết toàn lực đẩy người ra, căm giận nói: "Quý Thâm Tiêu, anh làm cái gì!"
Quý Thâm Tiêu có chút chưa đã thèm, nhưng bây giờ trạng thái của Cừu Cẩn lại làm anh có chút không đành lòng.
Cừu Cẩn ghé lên trên giường quay đầu nhìn anh, hốc mắt đỏ bừng cùng ẩm ướt, lại mang theo một tia quật cường, việc này làm Quý Thâm Tiêu nhớ tới bức ảnh quảng cáo được mọi người lưu truyền trên, mọi người đều nói ánh mắt của Cừu Cẩn có thể gϊếŧ người, nhưng xem ra bây giờ, lời này cũng không phải là giả.
Quý Thâm Tiêu liếm liếm răng sau, thấp giọng nói: "Không phải chúng ta hỗ trợ nhau sao?"
Cừu Cẩn đỡ cái cỗ đang đau đớn, tức giận nói: "Được được, muốn tôi giúp cái gì?"
Quý Thâm Tiêu: "Tôi tới kỳ nhạy cảm rồi, cần tin tức tố của cậu để trấn an."
Tin tức tố của AO ảnh hưởng lẫn nhau, Quý Thâm Tiêu có thể trấn an kỳ động dục của cậu, cậu tự nhiên cũng có thể giúp đối phương trong kỳ nhạy cảm.
Nghe được lời này, Cừu Cẩn giống như một cái khinh khí cầu bị thủng, tức giận cũng đều biến mất sạch sẽ. Nhưng vẫn có chút không vui, nhịn không được oán trách: "Cũng không phải không cho anh cắn, nhưng lần sau anh có thể nói trước được không?"
"Đã biết" Trong mắt Quý Thâm Tiêu hiện lên ý cười nhỏ nhặt, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, "Đi ngủ đi, không làm phiền cậu nữa."
Thẳng đến khi Quý Thâm Tiêu đã rời đi, Cừu Cẩn lúc này mới nhớ tới, không phải anh ta bị mắc chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố à? Cũng không cảm nhận được tin tức tố của người khác, sao lại tiến vào kỳ nhạy cảm được?
Đuỵt, tên đàn ông chó chết Quý Thâm Tiêu này, về sau sửa tên lại thành Quý chó được rồi đó.
Thanh niên trong ảnh có mái tóc ướt đẫm, đôi môi hồng nhuận, ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, lông mi cong, một đôi mắt đặc biệt thâm thúy. Sáng tỏ dưới ánh trăng, cần cổ trắng nõn cùng hầu kết như lấp lánh sáng lên.
Trong nháy mắt, Quý Thâm Tiêu đột nhiên cảm thấy yết hầu của mình có chút khô.
Nửa tháng.
Bọn họ đã nửa tháng rồi chưa gặp mặt.
Không biết có phải di chứng của việc đánh dấu tạm thời nhiều lần hay không, anh thậm chí có chút khát vọng đối với tin tức tố của đối phương.
Xe hơi rời khỏi sân bay, tài xế hỏi anh: "Trở về nhà cũ hay chung cư?"
Quý Thâm Tiêu dừng một lát, nói: "Tới phim trường."
Nếu như hỗ trợ lẫn nhau, vậy thì Cừu Cẩn cũng nên thực hiện nghĩa vụ của cậu.
Sau đó anh liền thấy một màn như thế trong phòng của Cừu Cẩn.
Thật sự rất chướng mắt.
Cừu Cẩn tưởng Quý Thâm Tiêu sẽ bước tới lớn tiếng hỏi cậu, nhưng làm cậu không nghĩ tới là, đối phương vậy mà không liếc mắt nhìn cậu một cái, ngược lại đi về phía Giang Minh.
Quý Thâm Tiêu: "Ngài Giang sao lại ở đây?"
"Tôi tới tìm vị hôn thê Cơ Hạc để thảo luận cốt truyện," Giang Minh lộ ra nụ cười không chê vào đâu của hắn, hỏi lại, "Vậy tại sao Quý tổng tới đây?"
Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Quý Thâm Tiêu liền thay đổi.
Cừu Cẩn:???
Đệt, Giang Minh hại cậu!
Chơi dơ cũng vừa thôi chứ!
Quý Thâm Tiêu nở một nụ cười nhạt: "Tôi tới xem dấu hiệu đã biến mất chưa."
Lần này tới biểu cảm trên mặt Giang Minh biến sắc.
Cừu Cẩn: "..."
Tuy đây là sự thật, nhưng anh cũng không cần nói rõ ra như vậy chứ?
Hai người đàn ông đấu võ mồm trước mặt cậu, ngấm ngầm hại người, ai cũng không chịu nhường ai, giống như chỉ một giây sau đó sẽ bắt đầu đánh nhau.
Cừu Cẩn đứng bên cạnh vẻ mặt mộng bức, cái cốt truyện này chuyển hướng có chút không đúng lắm?
Sao bọn họ phải ầm ĩ lên như vậy chứ?
Chẳng lẽ trời sinh Alpha bài xích lẫn nhau à? Cho nên mới có phản ứng lớn như vậy?
Từ từ, hai người trước mặt này, trong tiểu thuyết là nam chính và nam phụ, có thể là tác giả đặt ra giả thiết chỉ cần bọn họ đụng mặt nhau sẽ liền thấy đối phương không thuận mắt, chứ thật ra không có liên quan gì với cậu?
Đúng vậy, như vậy đã rõ rồi, còn không thì họ căn bản không thể nào cãi nhau vì cậu được.
Làm cậu thấy mệt khi vừa nãy áy náy với bất an như vậy.
Cừu Cẩn ngáp một cái, chậm rãi nói: "Hai người muốn ầm ĩ thì ra ngoài ầm ĩ đi, tôi muốn đi ngủ."
Tiếng nói vừa dứt, hai đôi mắt liền nhìn về phía cậu.
Cừu Cẩn lại hồn nhiên không biết gì, tiếp tục đuổi người: "Làm phiền hai người đóng cửa giúp tôi."
Đôi mắt hai người đối diện với nhau một lát, giống như đã giao ước với nhau chuyện gì đó rồi, Giang Minh rời khỏi phòng trước, Quý Thâm Tiêu đi phía sau, trong nháy mắt khi Giang Minh đi ra, anh liền tay mắt lanh lẹ đóng cửa lại, cạch một tiếng khóa cửa lại.
Giang Minh đứng trước cửa, gân xanh ở cổ tay nhô lên, rất lâu cũng không có bất kì chuyển động nào.
Từ sau khi Quý Thâm Tiêu bước vào Lưu Vĩ đã núp sau lưng sô pha, hắn chỉ là một Beta nho nhỏ, ở trước mặt hai vị đại lão Alpha đã bị ép đến mức không thở nỗi.
Nhưng mà bây giờ, theo một anh thanh "Cạch" vang lên, cửa phòng bị đóng lại, âm thanh tranh chấp cũng ngừng lại.
Kết thúc rồi?
Lưu Vĩ từ sau lưng sô pha thò đầu ra, liền nhìn thấy Giang Minh đang xoay đầu nhìn mình, trên mặt mang theo một nụ cười nhợt nhạt.
Thì ra không phải là tức giận à?
Lưu Vĩ nhẹ thở ra: "Thầy Giang? Thầy sắp đi sao?"
Giang Minh: Ừm, nói với Cừu Cẩn là tôi sẽ còn đến nữa."
Lưu Vĩ khách khí tiễn người ra ngoài, thầm nghĩ ảnh đế cũng thật là tốt, ô ô ô, đây là đại nhân vật tốt bụng cỡ nào!
Trong phòng, lại là một bầu không khí hoàn toàn khác.
Cừu Cẩn nghe được tiếng đóng cửa, còn tưởng người đã đi hết rồi, kết quả vừa quay đầu lại liền thấy bóng dáng cao lớn của Quý Thâm Tiêu.
"Quý tổng, anh..."
Người đàn ông từ từ xoay người, âm thanh trầm thấp: "Tôi nói rồi, gọi tên của tôi."
"Quý, Quý Thâm Tiêu," Cừu Cẩn có chút lắp bắp, "Anh ở lại làm gì?"
Vừa dứt lời cậu đã bị biểu cảm của Quý Thâm Tiêu làm cho hoảng sợ.
Quý Thâm Tiêu cũng quá khoa trương rồi?
Giống như người chồng vừa đi công tác về liền phát hiện vợ mình đang lén lút nɠɵạı ŧìиɦ, có cần làm quá như vậy không? Dù sao mối quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là quan hệ chữa trị mà thôi, du͙ƈ vọиɠ chiến hữu của Alpha đã khủng bố tới trình độ này rồi sao?
Ánh mắt của Quý Thâm Tiêu quá mức dọa người, Cừu Cẩn không khỏi lùi về phía sau nửa bước: "Quý Thâm Tiêu, anh bình tĩnh một chút đi!"
Đối phương lại nghĩ cậu đang muốn chạy trốn, sắc mặt lại tối sầm thêm vài phần.
Trong nháy mắt, gần như toàn bộ người ở khách sạn người đều trở nên sợ hãi, bọn họ không hẹn mà cùng nhận ra một cổ uy áp tin tức tố.
Đến từ hơi thở của Alpha cao cấp.
Giống như sống thân vậy, không hề báo trước mà xuất hiện, không khác biệt lắm mà đè lên trên đỉnh đầu của mọi người, làm hai chân của mọi người đều trở nên mềm nhũn.
Cừu Cẩn cũng không khá hơn là mấy, nhưng không phải vì uy áp của tin tức tố, mà là bị biểu cảm của Quý Thâm Tiêu làm cho dọa sợ, cậu vội vàng lùi về sau hai bước, âm thanh cũng đều run lên: "Người anh em à, có chuyện gì từ từ nói..."
Vừa dứt lời gót chân liền vấp trúng phải thứ gì đó, thân thể ngay lập tức mất thân bằng mà ngã lên giường.
Quý Thâm Tiêu thuận thế đè xuống, nhéo cổ cậu, âm thanh khàn khàn: "Nhưng tôi càng thích trực tiếp làm."
Vừa dứt lời, Quý Thâm Tiêu liền cố định mặt của cậu qua một bên, không nói trước gì mà cắn xuống.
Sự đau đớn và cảm giác tê dại chạy dọc theo thân thể, đau đến mức thân thể đều run lên, đôi tay cũng không khỏi nắm chặt ga giường.
Nhưng mà theo mùi tin tức tố giao hòa, còn có một sự khác thường từ trong cơ thể trào ra, Cừu Cẩn trong nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng cũng không biết là đau nhiều hơn, hay là thỏa mãn nhiều hơn.
Lần này Quý Thâm Tiêu cắn mạnh hơn những lần trước rất nhiều, thậm chí sau khi nhả cổ cậu ra, còn mút một cái thật mạnh ở cổ cậu.
Cừu Cẩn: "!!"
Điên rồi hả? Bộ anh ta muốn lưu lại dấu hôn à?
Quý Thâm Tiêu giống như không y thức được mình đang làm cái gì, thậm chí còn liếm liếm dấu răng anh vừa mới cắn xuống.
Nước bọt của Alpha có chức năng chữa trị nhất định, nhưng vốn đã đánh dấu thô lỗ, nên vì động tác này mà trở nên ám muội hơn.
Lần đánh dấu tạm thời này có quá nhiều động tác nhỏ không cần thiết, Cừu Cẩn trong lúc nhất thời đều kinh ngạc không thôi, ngây người hơn một ngày mới hồi thần, dùng hết toàn lực đẩy người ra, căm giận nói: "Quý Thâm Tiêu, anh làm cái gì!"
Quý Thâm Tiêu có chút chưa đã thèm, nhưng bây giờ trạng thái của Cừu Cẩn lại làm anh có chút không đành lòng.
Cừu Cẩn ghé lên trên giường quay đầu nhìn anh, hốc mắt đỏ bừng cùng ẩm ướt, lại mang theo một tia quật cường, việc này làm Quý Thâm Tiêu nhớ tới bức ảnh quảng cáo được mọi người lưu truyền trên, mọi người đều nói ánh mắt của Cừu Cẩn có thể gϊếŧ người, nhưng xem ra bây giờ, lời này cũng không phải là giả.
Quý Thâm Tiêu liếm liếm răng sau, thấp giọng nói: "Không phải chúng ta hỗ trợ nhau sao?"
Cừu Cẩn đỡ cái cỗ đang đau đớn, tức giận nói: "Được được, muốn tôi giúp cái gì?"
Quý Thâm Tiêu: "Tôi tới kỳ nhạy cảm rồi, cần tin tức tố của cậu để trấn an."
Tin tức tố của AO ảnh hưởng lẫn nhau, Quý Thâm Tiêu có thể trấn an kỳ động dục của cậu, cậu tự nhiên cũng có thể giúp đối phương trong kỳ nhạy cảm.
Nghe được lời này, Cừu Cẩn giống như một cái khinh khí cầu bị thủng, tức giận cũng đều biến mất sạch sẽ. Nhưng vẫn có chút không vui, nhịn không được oán trách: "Cũng không phải không cho anh cắn, nhưng lần sau anh có thể nói trước được không?"
"Đã biết" Trong mắt Quý Thâm Tiêu hiện lên ý cười nhỏ nhặt, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, "Đi ngủ đi, không làm phiền cậu nữa."
Thẳng đến khi Quý Thâm Tiêu đã rời đi, Cừu Cẩn lúc này mới nhớ tới, không phải anh ta bị mắc chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố à? Cũng không cảm nhận được tin tức tố của người khác, sao lại tiến vào kỳ nhạy cảm được?
Đuỵt, tên đàn ông chó chết Quý Thâm Tiêu này, về sau sửa tên lại thành Quý chó được rồi đó.