Chương 35
"Akashi-kun, cậu muốn nói chuyện gì với tớ thế?"Khó khăn lắm mới đuổi được mấy người kia đi về, đặc biệt là Kise cứ mè nheo với Kuroko. Dưới sức ép của Akashi, Kise lưu luyến quay đầu đi, miệng luôn nói hẹn gặp lại Kurokocchi. Kuroko tự hỏi hình như Kise-kun càng ngày càng dính người.Akashi không trả lời câu hỏi của Kuroko. Hắn đi lên phía trước hai bước, cúi người nhặt quả bóng đang nằm trơ trọi dưới đất lên. Sau đó, hắn bất ngờ ném về phía Kuroko. Kuroko sửng sốt, không kịp phản ứng, chỉ có thể đưa hai tay ra, không chụp được bóng."Akashi-kun?""Nếu người ném là Ryota, chắc hẳn cậu sẽ nhận được đúng không?" Akashi nhìn cậu, ánh mắt tối sâu thẳm."Ý của cậu là...??" Kuroko mờ mịt nghiêng đầu."Tetsuya vẫn không biết à? Khi cậu phối hợp cùng những đồng đội khác nhau, năng lực cũng biến hóa không giống.""Hóa ra là vậy" Nghe Akashi nói xong, Kuroko mới chú ý đến chuyện này. Lúc tập luyện với Kise-kun, cậu chỉ chơi dựa theo cảm giác, tập trung hết sức vào bóng rổ."Trận đấu lúc nãy cậu và Daiki hợp tác hoàn toàn khác với Ryota" Thấy Kuroko vẫn ngơ ngác, Akashi khẽ cười " Nếu không phải vì năng lực của cậu có vấn đề, chẳng lẽ cậu ghét Daiki?"Kuroko thở dồn dập, khí thế của Akashi quá đáng sợ, ép cậu tới không thở nổi."Akashi-kun, tớ không ghét Aomine-kun. Tớ không theo kịp cậu ấy nên không thể truyền bóng cho cậu ấy được. Nhưng đối với Kise-kun thì tớ cảm thấy tốt hơn, có thể là vì tớ và Kise-kun thường xuyên luyện tập cùng nhau""Ồ..." Đôi mắt hai màu nhìn Kuroko như muốn nuốt chửng cậu."Chuyện cậu phối hợp không ổn với Daiki tớ hiểu rồi, nhưng tại sao cậu không thể hiện bản lĩnh cơ bản trước Daiki? Rất kỳ lạ..." Akashi lại tiếp tục hỏi, hắn kiên nhẫn chờ Kuroko cho hắn câu trả lời."Xin lỗi Akashi-kun, tớ cũng không biết" Kuroko cúi đầu, xấu hổ mím chặt môi."Cho nên vẫn là do năng lực của cậu có vấn đề. Cậu chỉ có thể biểu hiện năng lực của mình trước người mà cậu thân thuộc. Đương nhiên điều này là do tôi suy đoán...""Xin lỗi, tớ không biết" Kuroko vô tội cắt ngang.Không biết? Akashi không hỏi nữa, khóe miệng hơi nhếch lên. Một lúc sau, hắn mới nói tiếp."Tetsuya, nói cho tôi mục đích của cậu đi""Akashi-kun, cậu nói gì...???" Kuroko hoảng hốt mở to đôi mắt, hoài nghi bản thân nghe lầm. Vì sao Akashi lại nói câu này?"Tôi là người tìm ra cậu đầu tiên, lúc đó cậu không hề giống bọn tôi nghĩ, khiến bọn tôi thất vọng. Vậy mà Ryota vẫn chọn đến tìm cậu, cậu liền có sự thay đổi về năng lực. Tiếp theo ngay cả Shintarou cũng nguyện ý ở lại bên cạnh cậu. Chuyện này làm cho tôi tò mò, năng lực kiểu gì lại có thể tiến bộ chỉ trong vòng mấy tháng một cách nhanh đến thế?" Akashi đến gần Kuroko."Cho nên tôi nghĩ cậu chắc chắn có mục đích gì khi xuất hiện trước mặt chúng tôi. Lẽ nào, ở bên cạnh thế hệ kì tích, cậu sẽ có được năng lực khác thường?"Thiếu niên tóc lam kinh ngạc, nhưng sau đó là biểu tình nghiêm túc. Cậu tức giận nói ra lòng mình."Akashi-kun, mong cậu đừng suy đoán lung tung về ý nghĩ của người khác nữa. Cũng xin cậu đừng xỉ nhục nhân cách của tớ. Tớ không biết phải giải thích thế nào để cậu hài lòng với những nghi ngờ đó, bởi vì trên thực tế chính bản thân tớ còn không hiểu rõ. Nhưng một việc tớ có thể nói cho cậu ngay bây giờ, đó chính là tớ yêu bóng rổ. Chỉ thế mà thôi""Hửm? Vậy à?""Đúng vậy""Ha. Tetsuya, tôi cũng không khẳng định cậu là người như thế. Chỉ đùa cậu chút thôi mà." Akashi cười nghiền ngẫm, thái độ cợt nhả càng khiến người khác khó chịu và buồn hơn."Trò đùa của cậu không hề buồn cười, Akashi-kun" Kuroko nhíu mày "Đùa người khác cậu thấy thích thú lắm sao?""Cậu đoán xem? Tetsuya" Akashi vươn tay vò tóc Kuroko."Đáng sợ""Sao Tetsuya lại nói vậy?""Kise-kun từng nói với tớ cậu là ác ma. Lúc đó tớ không tin, hiện tại tin rồi""Ồ, Ryota nói à..." Akashi cười lạnh......."Hắt...xì....." Kise đột nhiên thấy lạnh sống lưng, ai đang mắng hắn thế........"Tetsuya, tôi hỏi cậu một vấn đề nữa được không?""Mời cậu""Nếu cậu thích bóng rổ đến vậy, vì sao đến bây giờ mới bắt đầu? Cố tình là lúc chúng tôi tìm đến cậu" Vẻ mặt Akashi trở nên suy tư " Chẳng lẽ là vì thấy bọn tôi nên cậu mới thích chơi bóng rổ sao?"Kuroko nói không nên lời, ngây người nhìn Akashi áp sát vào người cậu."Đúng vậy" Kuroko buột miệng thốt lên " Tớ là vì các cậu"Hài lòng với đáp án này, Akashi tạm buông tha cậu, lùi ra một khoảng cách đủ để cậu dễ thở hơn. Biểu cảm trên mặt hắn cũng dịu dàng hơn, vươn tay nắm cằm Kuroko."Lý do? Tetsuya"Kuroko run rẩy, không dám nhìn thẳng Akashi, cậu nhắm chặt hai mắt. Sau đó mở mắt ra, lấy hết dũng khi nói."Bởi vì... các cậu đã thuyết phục được tớ""Tetsuya, cậu nghĩ như vậy tôi sẽ hiểu lầm là cậu đang thông báo với mình tôi." Akashi trêu ghẹo nhìn cậu.Kuroko đỏ mắt lắc đầu."Akashi kun đừng tự luyến, tớ nói là các cậu. Thế hệ kì tích không chỉ có cậu thôi đâuuu".....Chốc lát sau Akashi lại hỏi."Tetsuya rất muốn chơi bóng à?""Tớ đã bắt đầu chơi được một thời gian" Kuroko không hiểu ý của Akashi lắm, cậu mở to đôi mắt màu lam."Bây giờ tớ còn yếu nhưng tớ sẽ nỗ lực chăm chỉ""Cậu hiện tại cách quá xa với thực lực cần thiết""Ahhhh. Vậy tớ nên làm sao, Akashi kun?" Kuroko ngốc nghếch gãi đầu."Tetsuya, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phụ trách huấn luyện cậu" Akashi tính toán."Thật sao? Rất phiền Akashi đó" Ánh mắt của Kuroko nổi lên gợn sóng mong đợi."Đương nhiên không phiền" Akashi thâm ý nhìn cậu "cho nên khi không có tôi, cậu không được phép tập luyện cùng người khác. Đặc biệt là Ryota""Hả? Ừm... Tớ hiểu rồi" Kuroko ngoan ngoãn cúi gập người 90 độ cảm ơn. Hoàn toàn không biết sự ngây thơ tự đi vào tròng này của cậu làm cho bản thân cậu gặp rất nhiều phiền phức sau này."Tetsuya muốn đi về cùng tớ không?""Phương hướng của chúng ta trái ngược nhau mà, Akashi kun""Vậy thì sao chứ? Đi thôi""Cảm ơn cậu, Akashi kun"Đi phía sau Akashi, Kuroko thầm nghĩ mấy người thuộc thế hệ kì tích thật kì lạ. Luôn hỏi cậu những vấn đề, những chuyện mà cậu không thể nào hiểu nổi. Xem ra cậu phải cố gắng học cách ở chung với bọn họ. Akashikun rất đáng sợ, Aomine kun cũng đáng sợ, Murasakibara kun đáng sợ... Hừ. Kỹ thuật chơi bóng cậu có thể thua, chứ khí thế thì không thể để thua được... Gàoooo... Kuroko ngốc nghếch làm ra tư thế con mèo giận dữ..."Cậu không đi nhanh là lạc mất tôi đấy" Akashi quay đầu lại nhắc nhở, thấy bộ dáng của thiếu niên đáng yêu giật mình nện bước nhanh hơn.Muốn biết tất cả mọi chuyện, mọi thứ thì chậm rãi tự mình khám phá ra không phải sẽ thú vị hơn rất nhiều sao? Akashi khoanh tay kiêu ngạo, thâm ý mỉm cười.