Chương : 9
Nguyệt quý phi chỉ cảm thấy gió lạnh hiu hiu thổi qua thân thể, vội ôm chặt cánh tay.
Lại bất chấp tìm Cổ Lạc Nhi tính sổ, nhãn sắc ra hiệu cho hai cung nữ.
Vội vàng hấp tấp, nho nhỏ tiếng nói: “Đi, chúng ta trở về.”
Cổ Lạc Nhi lại nhiệt tình đến cực điểm mà lớn tiếng giữ lại.
“Nương nương, ngài không hề nhiều ngồi thêm một lúc nữa a? Hoàng thượng hẳn là rất nhanh tỉnh lại.”
Nguyệt quý phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiên phi đáng giận, chỉ lo Đông Phong Túy không tỉnh, muốn đánh thức hắn, làm cho hắn trông thấy bộ dáng không ra người của mình sao?
Hừ, khoản nợ này, nàng nhớ kỹ, quay đầu lại tiếp tục tính.
Hung dữ mà trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một cái, bước nhanh chui qua khóm chuối tố nữ, chạy thục mạng.
Cổ Lạc Nhi mừng rỡ cười ha ha.
Rất thú vị, chưa bao giờ biết, làm việc mình muốn sẽ thống khoái như vậy.
Nàng chính là chán ghét loại người động một chút lại ức hiếp kẻ yếu này.
Trước kia, tại thời không của nàng, cũng thường gặp phải người như vậy, đáng tiếc chưa từng có cơ hội giáo huấn các nàng một chút.
An Thụy lại cười không nổi, lo lắng lo lắng nói: “Nương nương, ngài sau này nên ngàn vạn lần cẩn thận một chút. Nguyệt quý phi cũng không dễ đối phó a.”
Cổ Lạc Nhi chẳng hề để ý nói: “Sợ cái gì? Dù sao ta nán lại ở Hoàng cung không được bao lâu, nàng không hại được đến ta.”
Nàng chỉ chờ Đông Phong Túy tỉnh ngủ một cái, sẽ cùng hắn thương lượng rõ ràng, nàng sẽ không làm cái gì Tiên phi của hắn.
Lại nghe thấy phía sau thanh âm Đông Phong Túy lười biếng truyền tới.
“Vì sao lại không nán lại hoàng cung lâu hơn?”
Oa, Cổ Lạc nhi kinh ngạc than, những lời này tổng cộng có mười một chữ đó, nàng nghe qua đông phong say nói được dài nhất một câu.
(Sự thực trong bản Tiếng trung là 11, tiếng việt là 10 ^^)
Cái này thật sự là lời hắn nói sao?
Cổ Lạc Nhi kinh hỉ quay người lại, thấy Đông Phong Túy đã mở mắt, đang thờ ơ nhìn nàng.
Trong đôi mắt hiếm thấy đã không còn buồn ngủ.
Mà bản thân hắn, cũng không có tiếp tục nằm, mà là nửa nằm nửa tựa ở chỗ tựa lưng trên giường.
Cổ Lạc Nhi mừng khấp khởi chạy tới, đứng ở trước giường ngủ, hỏi: “Hoàng thượng, ngươi rốt cục tỉnh rồi?”
Đông Phong Túy nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ngữ khí hỏi lại.
Cổ Lạc Nhi không sao rõ được nhìn hắn, quái lạ, là nàng đang hỏi hắn đó nha.
Lại vừa nghĩ, nàng minh bạch.
Đông Phong Túy đang chờ đáp án vấn đề kia vừa rồi hỏi nàng.
Ai, ở bên cạnh hắn dài lâu, sợ rằng từ người đần độn cũng trở thành thông minh.
Bị tôi luyện.
Nàng cũng không kiên nhẫn cùng Đông Phong Túy dây dưa thêm, trực tiếp nói: “Hoàng thượng, ta nói, ta không thể làm Tiên phi của ngươi, ngươi để ta đi a.”
Đông Phong Túy ngáp một cái thật to, ngồi thẳng người.
Ống tay áo phất động, Hạnh Hoa trên người rơi xuống đầy đất.
Gió nhẹ thổi qua, trên đầu lại một hồi hoa vũ phiêu xuống.
Đông Phong Túy ngồi ở chính giữa hoa vũ, phiêu phiêu, mà mang theo chút lười biếng, như một tiên nhân.
Khiến cho Cổ Lạc Nhi nghĩ tới hai chữ, Thụy tiên. (tiên ngủ)
Ngô, hắn không phải Thụy thần, hắn là Thụy tiên.
Cổ Lạc Nhi lần nữa thấy sững sờ.
“Này.”
Đông Phong Túy miễn cưỡng gọi nàng.
Cổ Lạc Nhi bị hắn gọi lấy lại được tinh thần, lần nữa tự mắng mình, nàng khi nào trở thành hoa si rồi?
“Hoàng, hoàng thượng, ngươi đáp ứng ta đi.”
Cổ Lạc Nhi mới trì hoãn quá mức, còn có chút lắp bắp.
Đông Phong Túy ưu nhã lắc đầu.
“Vậy cũng không được.”
“Vì sao?” Cổ Lạc Nhi nóng nảy, “Dựa vào cái gì ngươi nói phong ta làm Tiên phi thì ta liền phải làm? Ta cũng không có đáp ứng ngươi. Chẳng lẽ, ngươi đường đường là một Hoàng đế, muốn dẫn đầu cường đoạt dân nữ sao?”
Nàng trước tiên phải đem tội danh định chết hắn.
Bằng không, hoàng đế là kẻ nào, muốn nàng thế nào thì phải như thế đấy, nàng cũng không thể phản kháng.
“Không.”
Phương thức trả lời của Đông Phong Túy, thập phần ngắn gọn.
Cổ Lạc Nhi hiện tại đã hiểu rõ phương thức nói chuyện của hắn rồi, không cần nghĩ đã biết, hắn là nói không phải như tội danh nàng gán.
Hỏi lại hắn: “Vậy ngươi nói là sao? Kính nhờ ngươi nói rõ ràng một chút được không? Không cần như kem đánh răng phải nặn mới ra chứ.”
“Kem đánh răng là cái gì?”
Cổ Lạc Nhi nghe thấy An Thụ ở sau lưng nhỏ giọng tự nói.
Đông Phong Túy hướng Cổ Lạc Nhi vẫy tay, vỗ vỗ bên cạnh chỗ trống trên giường ngủ, ý bảo nàng ngồi bên cạnh hắn rồi giải thích.
Cổ Lạc Nhi cũng không khách khí, thoải mái mà ngay tại giường ngủ ngồi xuống.
Nàng nhất định cùng hắn hảo hảo nói một chút đạo lý, không tranh giành tự do không được.
Đông Phong Túy khó có được nói một cuộc trò chuyện nhiều như vậy, tâm tình rất tốt giúp nàng phân tích.
Lại bất chấp tìm Cổ Lạc Nhi tính sổ, nhãn sắc ra hiệu cho hai cung nữ.
Vội vàng hấp tấp, nho nhỏ tiếng nói: “Đi, chúng ta trở về.”
Cổ Lạc Nhi lại nhiệt tình đến cực điểm mà lớn tiếng giữ lại.
“Nương nương, ngài không hề nhiều ngồi thêm một lúc nữa a? Hoàng thượng hẳn là rất nhanh tỉnh lại.”
Nguyệt quý phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiên phi đáng giận, chỉ lo Đông Phong Túy không tỉnh, muốn đánh thức hắn, làm cho hắn trông thấy bộ dáng không ra người của mình sao?
Hừ, khoản nợ này, nàng nhớ kỹ, quay đầu lại tiếp tục tính.
Hung dữ mà trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một cái, bước nhanh chui qua khóm chuối tố nữ, chạy thục mạng.
Cổ Lạc Nhi mừng rỡ cười ha ha.
Rất thú vị, chưa bao giờ biết, làm việc mình muốn sẽ thống khoái như vậy.
Nàng chính là chán ghét loại người động một chút lại ức hiếp kẻ yếu này.
Trước kia, tại thời không của nàng, cũng thường gặp phải người như vậy, đáng tiếc chưa từng có cơ hội giáo huấn các nàng một chút.
An Thụy lại cười không nổi, lo lắng lo lắng nói: “Nương nương, ngài sau này nên ngàn vạn lần cẩn thận một chút. Nguyệt quý phi cũng không dễ đối phó a.”
Cổ Lạc Nhi chẳng hề để ý nói: “Sợ cái gì? Dù sao ta nán lại ở Hoàng cung không được bao lâu, nàng không hại được đến ta.”
Nàng chỉ chờ Đông Phong Túy tỉnh ngủ một cái, sẽ cùng hắn thương lượng rõ ràng, nàng sẽ không làm cái gì Tiên phi của hắn.
Lại nghe thấy phía sau thanh âm Đông Phong Túy lười biếng truyền tới.
“Vì sao lại không nán lại hoàng cung lâu hơn?”
Oa, Cổ Lạc nhi kinh ngạc than, những lời này tổng cộng có mười một chữ đó, nàng nghe qua đông phong say nói được dài nhất một câu.
(Sự thực trong bản Tiếng trung là 11, tiếng việt là 10 ^^)
Cái này thật sự là lời hắn nói sao?
Cổ Lạc Nhi kinh hỉ quay người lại, thấy Đông Phong Túy đã mở mắt, đang thờ ơ nhìn nàng.
Trong đôi mắt hiếm thấy đã không còn buồn ngủ.
Mà bản thân hắn, cũng không có tiếp tục nằm, mà là nửa nằm nửa tựa ở chỗ tựa lưng trên giường.
Cổ Lạc Nhi mừng khấp khởi chạy tới, đứng ở trước giường ngủ, hỏi: “Hoàng thượng, ngươi rốt cục tỉnh rồi?”
Đông Phong Túy nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ngữ khí hỏi lại.
Cổ Lạc Nhi không sao rõ được nhìn hắn, quái lạ, là nàng đang hỏi hắn đó nha.
Lại vừa nghĩ, nàng minh bạch.
Đông Phong Túy đang chờ đáp án vấn đề kia vừa rồi hỏi nàng.
Ai, ở bên cạnh hắn dài lâu, sợ rằng từ người đần độn cũng trở thành thông minh.
Bị tôi luyện.
Nàng cũng không kiên nhẫn cùng Đông Phong Túy dây dưa thêm, trực tiếp nói: “Hoàng thượng, ta nói, ta không thể làm Tiên phi của ngươi, ngươi để ta đi a.”
Đông Phong Túy ngáp một cái thật to, ngồi thẳng người.
Ống tay áo phất động, Hạnh Hoa trên người rơi xuống đầy đất.
Gió nhẹ thổi qua, trên đầu lại một hồi hoa vũ phiêu xuống.
Đông Phong Túy ngồi ở chính giữa hoa vũ, phiêu phiêu, mà mang theo chút lười biếng, như một tiên nhân.
Khiến cho Cổ Lạc Nhi nghĩ tới hai chữ, Thụy tiên. (tiên ngủ)
Ngô, hắn không phải Thụy thần, hắn là Thụy tiên.
Cổ Lạc Nhi lần nữa thấy sững sờ.
“Này.”
Đông Phong Túy miễn cưỡng gọi nàng.
Cổ Lạc Nhi bị hắn gọi lấy lại được tinh thần, lần nữa tự mắng mình, nàng khi nào trở thành hoa si rồi?
“Hoàng, hoàng thượng, ngươi đáp ứng ta đi.”
Cổ Lạc Nhi mới trì hoãn quá mức, còn có chút lắp bắp.
Đông Phong Túy ưu nhã lắc đầu.
“Vậy cũng không được.”
“Vì sao?” Cổ Lạc Nhi nóng nảy, “Dựa vào cái gì ngươi nói phong ta làm Tiên phi thì ta liền phải làm? Ta cũng không có đáp ứng ngươi. Chẳng lẽ, ngươi đường đường là một Hoàng đế, muốn dẫn đầu cường đoạt dân nữ sao?”
Nàng trước tiên phải đem tội danh định chết hắn.
Bằng không, hoàng đế là kẻ nào, muốn nàng thế nào thì phải như thế đấy, nàng cũng không thể phản kháng.
“Không.”
Phương thức trả lời của Đông Phong Túy, thập phần ngắn gọn.
Cổ Lạc Nhi hiện tại đã hiểu rõ phương thức nói chuyện của hắn rồi, không cần nghĩ đã biết, hắn là nói không phải như tội danh nàng gán.
Hỏi lại hắn: “Vậy ngươi nói là sao? Kính nhờ ngươi nói rõ ràng một chút được không? Không cần như kem đánh răng phải nặn mới ra chứ.”
“Kem đánh răng là cái gì?”
Cổ Lạc Nhi nghe thấy An Thụ ở sau lưng nhỏ giọng tự nói.
Đông Phong Túy hướng Cổ Lạc Nhi vẫy tay, vỗ vỗ bên cạnh chỗ trống trên giường ngủ, ý bảo nàng ngồi bên cạnh hắn rồi giải thích.
Cổ Lạc Nhi cũng không khách khí, thoải mái mà ngay tại giường ngủ ngồi xuống.
Nàng nhất định cùng hắn hảo hảo nói một chút đạo lý, không tranh giành tự do không được.
Đông Phong Túy khó có được nói một cuộc trò chuyện nhiều như vậy, tâm tình rất tốt giúp nàng phân tích.