Chương : 63
“Theo dõi nhất cử nhất động của hắn, nhất là lúc không có người nào ở bên cạnh hắn.”
Cổ Lạc Nhi đã hiểu.
Lãnh Dạ nói như vậy, e rằng, Đông Phong Túy không phải là một tên hoàng đế lười, hắn không đơn giản.
Hắn là muốn biết, Đông Phong Túy sau giờ ngọ và ban đêm, lúc một mình ở trong phòng sẽ làm những gì.
Cổ Lạc Nhi trong lòng lại một lần nữa cảm thán.
Khó trách Lãnh Dạ nhất định phải tìm nàng, xem ra đúng là nàng thích hợp nhất với việc gian tế này a.
Nàng là phi tử của Đông Phong Túy, có lý do nhất để ở trong phòng hắn, cùng hắn ngủ, không phải sao?
Như vậy xem ra, khẳng định trong cung này còn có các gian tế khác do Lãnh Dạ bố trí, cũng không biết trong Tử Tiêu Cung có hay không.
Xem ra, nàng không lừa gạt Lãnh Dạ việc ngủ cùng Đông Phong Túy được rồi.
Cổ Lạc Nhi trong đầu nhanh chóng chuyển đủ loại ý nghĩ, trong miệng lại dửng dưng cười nói.
“Lãnh Dạ công tử, ngươi không sợ ta nói với Đông Phong Túy về tình hình của ngươi sao?”
Lãnh Dạ vẫn lạnh lùng như ban nãy, dùng khẩu khí chẳng hề để ý nói.
“Ngươi dám sao?”
“Ta sẽ không.”
Cổ Lạc Nhi ủ rũ nói.
Nàng và Đông Phong Túy vốn không có bất cứ quan hệ gì, không có bất kỳ cảm tình nào.
Hơn nữa, cái mạng nhỏ của nàng còn đang nằm trong tay Lãnh Dạ.
“Cho nên, ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi.”
“Được rồi, ta sẽ cố.”
“Không phải là sẽ cố, mà là nhất định phải hoàn thành. Ngày mai ngươi đi quyến rũ hắn. Nếu là đêm nay, càng tốt.”
Cổ Lạc Nhi lập tức nói: “Vẫn là ngày mai đi.”
Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, nàng mới không cần chủ động đi yêu thương nhung nhớ.
Vạn nhất quả thật bị Đông Phong Túy gì kia rồi, nàng đúng là xúi quẩy tận cùng.
Lãnh Dạ không lên tiếng, xoay người đi tới phía trước cửa sổ, định đi ra ngoài.
Cổ Lạc Nhi yếu ớt hỏi: “Nếu ban ngày, khi có người khác ở cùng thì ta sẽ không cần canh giữ bên cạnh hắn phải không?”
“Ngươi định không làm hết phận sự?”
Lãnh Dạ cũng không quay đầu lại mà nói.
“Thường xuyên ở bên cạnh hắn, ta làm sao có thể viện nhiều cớ như vậy.”
Cổ Lạc Nhi bất mãn giương nanh múa vuốt với bóng lưng Lãnh Dạ.
Nàng đúng là đang tức giận đây.
Vô duyên vô cớ bị một người uy hiếp đến tính mệnh, làm sao có ai không tức giận cho được.
Nàng không chú ý tới, ngọn đèn chiếu bóng dáng của nàng lên vách tường, khiến nhất cử nhất động của nàng đều phơi bày ra.
Lãnh Dạ lại chú ý tới.
Hắn nhìn bóng Cổ Lạc Nhi trên vách tường, trong mắt phát ra ánh sáng kỳ dị.
Chưa bao giờ sáng như vậy.
Khẩu khí nói chuyện rốt cuộc không còn băng lãnh nữa.
“Ngươi cũng không thể xuất cung, không lưu lại bên cạnh hắn thì làm gì? Định thiêu nướng? Mỗi ngày thiêu nướng thật không có ý nghĩa.”
Cổ Lạc nhi lại hướng về phía hắn giương nanh múa vuốt một phen.
Hừ, hắn và Đông Phong Túy cũng như nhau, nhất cử nhất động của nàng đều nắm rõ ràng.
Đáng tiếc, nàng không phải gặp số đào hoa.
Bị hai đại soái ca này chú ý cũng không phải là chuyện may mắn gì.
Tức giận nói: “Ai nói ta không thể xuất cung? Ngày mai là ta có thể.”
“Ồ?”
Lãnh Dạ bỗng chốc xoay người.
“Ngươi không phải đang bị Đông Phong Túy cấm túc sao?”
Cổ Lạc Nhi không cần nghĩ ngợi nói: “Hắn chỉ cấm ta ba ngày.”
Sau khi nói xong mới nhớ lại, lúc An Thụy truyền đạt mệnh lệnh với thủ hộ Tử Tiêu cung chỉ nói Hoàng thượng cấm túc Tiên phi nương nương, cũng không nói là cấm bao lâu.
Nhưng mà, cái này không có gì đáng ngại, Cổ Lạc Nhi cũng không quá để ý.
Sắc mặt Lãnh Dạ lại thay đổi.
Lại tiếp tục trở nên âm lãnh.
Trong lòng hắn lặng lẽ tính toán, sau đó nói: “Nói như vậy, ngày mai ngươi có thể xuất cung rồi?”
“Đúng vậy a.”
Cổ Lạc Nhi gật mạnh đầu.
Nếu một mực giam cầm nàng trong cung, nàng ngột ngạt chết mất.
Nhún nhún vai nói: “Kỳ thật, căn bản đêm nay ngươi không cần mạo hiểm vào trong hoàng cung. Có lẽ ta ngày mai sẽ được xuất cung rồi.”
Đoán là, thủ vệ hoàng cung chắc chắn rất nghiêm.
Nhất là vừa mới bị Đạp Tuyết công tử trộm ngọc tỷ, thủ vệ mấy ngày nay khẳng định càng thêm nghiêm ngặt.
Lãnh Dạ võ công cao tới đâu, muốn vào đây nhất định vẫn phải vô cùng nguy hiểm.
Gương mặt Lãnh Dạ vẫn lạnh băng như cũ, nhìn không ra biểu lộ.
Sau đó hắn nhanh chóng đi tới trước cửa sổ.
Nói: “Ta phải đi rồi, về sau có việc sẽ tìm ngươi. Nhớ kỹ, đã qua ba ngày.”
Dứt lời liền mở cửa sổ.
Cổ Lạc Nhi biết hắn nói ba ngày là có ý gì.
Nói đúng là, hắn cho nàng ăn tiêu hồn tán đã ba ngày rồi.
Kỳ hạn một tháng lại gần thêm ba ngày.
Để giữ lại cái mạng nhỏ của nàng, nàng nhất định phải mau chóng đi câu dẫn Đông Phong Túy, cùng hắn ngủ.
Cổ Lạc Nhi đã hiểu.
Lãnh Dạ nói như vậy, e rằng, Đông Phong Túy không phải là một tên hoàng đế lười, hắn không đơn giản.
Hắn là muốn biết, Đông Phong Túy sau giờ ngọ và ban đêm, lúc một mình ở trong phòng sẽ làm những gì.
Cổ Lạc Nhi trong lòng lại một lần nữa cảm thán.
Khó trách Lãnh Dạ nhất định phải tìm nàng, xem ra đúng là nàng thích hợp nhất với việc gian tế này a.
Nàng là phi tử của Đông Phong Túy, có lý do nhất để ở trong phòng hắn, cùng hắn ngủ, không phải sao?
Như vậy xem ra, khẳng định trong cung này còn có các gian tế khác do Lãnh Dạ bố trí, cũng không biết trong Tử Tiêu Cung có hay không.
Xem ra, nàng không lừa gạt Lãnh Dạ việc ngủ cùng Đông Phong Túy được rồi.
Cổ Lạc Nhi trong đầu nhanh chóng chuyển đủ loại ý nghĩ, trong miệng lại dửng dưng cười nói.
“Lãnh Dạ công tử, ngươi không sợ ta nói với Đông Phong Túy về tình hình của ngươi sao?”
Lãnh Dạ vẫn lạnh lùng như ban nãy, dùng khẩu khí chẳng hề để ý nói.
“Ngươi dám sao?”
“Ta sẽ không.”
Cổ Lạc Nhi ủ rũ nói.
Nàng và Đông Phong Túy vốn không có bất cứ quan hệ gì, không có bất kỳ cảm tình nào.
Hơn nữa, cái mạng nhỏ của nàng còn đang nằm trong tay Lãnh Dạ.
“Cho nên, ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi.”
“Được rồi, ta sẽ cố.”
“Không phải là sẽ cố, mà là nhất định phải hoàn thành. Ngày mai ngươi đi quyến rũ hắn. Nếu là đêm nay, càng tốt.”
Cổ Lạc Nhi lập tức nói: “Vẫn là ngày mai đi.”
Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, nàng mới không cần chủ động đi yêu thương nhung nhớ.
Vạn nhất quả thật bị Đông Phong Túy gì kia rồi, nàng đúng là xúi quẩy tận cùng.
Lãnh Dạ không lên tiếng, xoay người đi tới phía trước cửa sổ, định đi ra ngoài.
Cổ Lạc Nhi yếu ớt hỏi: “Nếu ban ngày, khi có người khác ở cùng thì ta sẽ không cần canh giữ bên cạnh hắn phải không?”
“Ngươi định không làm hết phận sự?”
Lãnh Dạ cũng không quay đầu lại mà nói.
“Thường xuyên ở bên cạnh hắn, ta làm sao có thể viện nhiều cớ như vậy.”
Cổ Lạc Nhi bất mãn giương nanh múa vuốt với bóng lưng Lãnh Dạ.
Nàng đúng là đang tức giận đây.
Vô duyên vô cớ bị một người uy hiếp đến tính mệnh, làm sao có ai không tức giận cho được.
Nàng không chú ý tới, ngọn đèn chiếu bóng dáng của nàng lên vách tường, khiến nhất cử nhất động của nàng đều phơi bày ra.
Lãnh Dạ lại chú ý tới.
Hắn nhìn bóng Cổ Lạc Nhi trên vách tường, trong mắt phát ra ánh sáng kỳ dị.
Chưa bao giờ sáng như vậy.
Khẩu khí nói chuyện rốt cuộc không còn băng lãnh nữa.
“Ngươi cũng không thể xuất cung, không lưu lại bên cạnh hắn thì làm gì? Định thiêu nướng? Mỗi ngày thiêu nướng thật không có ý nghĩa.”
Cổ Lạc nhi lại hướng về phía hắn giương nanh múa vuốt một phen.
Hừ, hắn và Đông Phong Túy cũng như nhau, nhất cử nhất động của nàng đều nắm rõ ràng.
Đáng tiếc, nàng không phải gặp số đào hoa.
Bị hai đại soái ca này chú ý cũng không phải là chuyện may mắn gì.
Tức giận nói: “Ai nói ta không thể xuất cung? Ngày mai là ta có thể.”
“Ồ?”
Lãnh Dạ bỗng chốc xoay người.
“Ngươi không phải đang bị Đông Phong Túy cấm túc sao?”
Cổ Lạc Nhi không cần nghĩ ngợi nói: “Hắn chỉ cấm ta ba ngày.”
Sau khi nói xong mới nhớ lại, lúc An Thụy truyền đạt mệnh lệnh với thủ hộ Tử Tiêu cung chỉ nói Hoàng thượng cấm túc Tiên phi nương nương, cũng không nói là cấm bao lâu.
Nhưng mà, cái này không có gì đáng ngại, Cổ Lạc Nhi cũng không quá để ý.
Sắc mặt Lãnh Dạ lại thay đổi.
Lại tiếp tục trở nên âm lãnh.
Trong lòng hắn lặng lẽ tính toán, sau đó nói: “Nói như vậy, ngày mai ngươi có thể xuất cung rồi?”
“Đúng vậy a.”
Cổ Lạc Nhi gật mạnh đầu.
Nếu một mực giam cầm nàng trong cung, nàng ngột ngạt chết mất.
Nhún nhún vai nói: “Kỳ thật, căn bản đêm nay ngươi không cần mạo hiểm vào trong hoàng cung. Có lẽ ta ngày mai sẽ được xuất cung rồi.”
Đoán là, thủ vệ hoàng cung chắc chắn rất nghiêm.
Nhất là vừa mới bị Đạp Tuyết công tử trộm ngọc tỷ, thủ vệ mấy ngày nay khẳng định càng thêm nghiêm ngặt.
Lãnh Dạ võ công cao tới đâu, muốn vào đây nhất định vẫn phải vô cùng nguy hiểm.
Gương mặt Lãnh Dạ vẫn lạnh băng như cũ, nhìn không ra biểu lộ.
Sau đó hắn nhanh chóng đi tới trước cửa sổ.
Nói: “Ta phải đi rồi, về sau có việc sẽ tìm ngươi. Nhớ kỹ, đã qua ba ngày.”
Dứt lời liền mở cửa sổ.
Cổ Lạc Nhi biết hắn nói ba ngày là có ý gì.
Nói đúng là, hắn cho nàng ăn tiêu hồn tán đã ba ngày rồi.
Kỳ hạn một tháng lại gần thêm ba ngày.
Để giữ lại cái mạng nhỏ của nàng, nàng nhất định phải mau chóng đi câu dẫn Đông Phong Túy, cùng hắn ngủ.