Chương : 52
Đúng rồi, nàng vừa rồi lại bị Cổ Lạc Nhi nham hiểm này lừa gạt.
Nàng hôm nay chính là tới giáo huấn nàng ta, làm sao có thể dễ dàng buông tha được.
Hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng quát: “Tiên phi, nghe thấy chưa? Còn không mau quỳ xuống trước mặt Bổn cung thỉnh tội. Như thế nào, ngươi không nghe thấy Bổn cung phân phó sao?”
Nguyệt quý phi ỷ vào thân phận quý phi của mình, cùng với địa vị của cha và anh trong triều, ỷ thế hiếp người thành quen.
Mới không thèm đem Cổ Lạc Nhi để vào mắt.
Dù nói thế nào, nàng chẳng qua cũng chỉ là phi tử bình thường.
Hơn nữa, Hoàng thượng cũng không sủng hạnh nàng, vẫn chưa đặc biệt lưu lại chỗ nàng.
Mặc dù nàng ở trong Tử Tiêu Cung, hơn nữa còn là Cầm Sắt điện.
Nghĩ tới Cổ Lạc Nhi cả ngày ở trong Cầm Sắt điện, Nguyệt quý phi vừa chua xót lại vừa ghen.
Phải biết rằng, Cầm Sắt điện chính là nơi đế vương từ xưa đến nay triệu hạnh hậu phi a.
Hậu phi chưa được đặc biệt cho phép, mặc dù là triệu hạnh, cũng là không thể tiến vào phòng ngủ của Hoàng thượng.
Chỉ có thể ở Cầm Sắt điện thị tẩm.
Sở dĩ gọi Cầm Sắt điện, chính là lấy Cầm Sắt hài hòa chi ý.
(cầm sắt: phu thê hòa hợp)
Mà Cổ Lạc Nhi này, lại chiếm lấy Cầm Sắt điện.
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Ánh mắt Nguyệt quý phi hung ác quét từ trên xuống dưới trên người Cổ Lạc Nhi.
Nhìn trên Bố y mộc mạc trên người nàng, khinh thường cười.
Cái gì mà Tiên phi, này giống hình dáng Tiên phi sao? Chẳng qua, Hoàng thượng chỉ coi nàng như một thứ đồ chơi thôi.
Cổ Lạc Nhi đương nhiên sẽ không hướng nàng quỳ xuống thỉnh tội.
Nhún nhún vai, chẳng hề để ý nói: “Hậu cung này có điều nào quy định, không cho phép người khác ở trong rừng Lê Tuyết thiêu nướng sao?”
Nguyệt quý phi bị nàng vặn lại, nhất thời không trả lời được.
Đúng vậy a, hậu cung không có quy định này.
Đầu óc Nguyệt quý phi cũng không phải cực kỳ linh quang, trước kia ở hậu cung làm bừa không kiêng nể ai, chẳng qua là bởi vì chưa từng có người dám chống lại nàng thôi.
Đông Tuyết lại lanh lẹ hơn rất nhiều, lập tức tiếp tục thét trả.
“Nương nương chúng ta mà nói chính là quy định. Chẳng lẽ, ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng?”
Cổ Lạc Nhi miễn cưỡng nhìn nàng một cái.
Trách mắng: “Chủ tử nói chuyện, ngươi chỉ là một nô tỳ mà dám chen miệng vào sao?”
Hai chữ ” Nô tỳ” được đặc biệt nhấn mạnh.
Cổ Lạc Nhi từ trước đến nay theo đuổi nguyên tắc bình đẳng, không thích phân theo cấp bậc, xem trọng chủ tử nô tỳ gì gì đó.
Nhưng đối với Đông Tuyết, nàng nhất định phải hung hăng mà kích nàng ta.
Hừ, cẩu nô tài ỷ thế hiếp người.
Gương mặt Đông Tuyết tái lại trắng bệch không còn chút máu, cắn chặt môi dưới.
Mục quang trong mắt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Cổ Lạc Nhi.
Phía sau Nguyệt quý phi, khoảng chừng là một hậu phi khác tiếp lời nói: “Đông Tuyết là thị nữ thân tín của quý phi tỷ tỷ, ngươi không hiểu chuyện, nàng thay quý phi tỷ tỷ giáo huấn ngươi, có thắc mắc gì sao?”
Cổ Lạc Nhi miễn cưỡng nhìn lướt qua phía sau Nguyệt quý phi, về phía hậu phi đang nói kia.
Chỉ thấy nàng mặc một thân áo đơn xanh nhạt, trên đầu vấn búi tóc, đeo một chiếc trâm cài bát bảo, cùng với vài đóa trâm hoa.
So với nhóm hậu phi ngày bình thường chỉ dám mặc y phục khó coi xám xịt thì cách ăn mặc này hương diễm nhiều hơn.
Mặc dù so với Nguyệt quý phi, vẫn là kém xa.
Cổ Lạc Nhi sớm đã hiểu được, Nguyệt quý phi sợ hậu phi khác chiếm hào quang của nàng, chưa bao giờ cho phép các nàng ăn mặc giống mình.
Hậu phi đang nói này, hiển nhiên là nương nhờ nanh vuốt của Nguyệt quý phi.
Ở hậu cung, nếu muốn không bị Nguyệt quý phi khi dễ, cũng chỉ có thể nịnh nọt nàng, đón ý nói hùa với nàng.
Cổ Lạc Nhi chẳng muốn cùng nàng tranh luận, nàng giờ phút này đầu tiên muốn đối phó, là Nguyệt quý phi.
Chỉ cần đánh gục Nguyệt quý phi, những người khác cũng không cần sợ.
Cười lạnh một tiếng, nói.
“Dĩ hạ phạm thượng? Nô tỳ đánh chủ tử, cái này có tính là dĩ hạ phạm thượng không?”
Đông Tuyết rõ ràng biết nàng đang nói chính mình, càng thêm cắn chặt môi, không dám lên tiếng nữa.
Trông mong nhìn về phía Nguyệt quý phi, hi vọng nàng ra mặt giúp mình.
Mà toàn bộ nhóm hậu phi một bên nơm nớp lo sợ xem chừng đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
Các nàng bị nhóm nô tỳ nô tài của Nguyệt quý phi khi dễ đã quá đủ, trước giờ không dám oán giận, chỉ có thể một mình ở trong phòng rơi lệ.
Hôm nay, rốt cục cũng có người thay các nàng đem tiếng lòng nói ra.
Nguyệt quý phi được hậu phi kia gợi ý, nặng nề mà hừ một tiếng, tự tạo thế cho mình.
Sau đó mới nghiêm mặt nói: “Các nàng là thay Bổn cung giáo huấn người nên giáo huấn, tại sao lại là dĩ hạ phạm thượng? Tiên phi, ngươi vẫn còn không nhận tội sao?”
Tất cả nhóm hậu phi ủng hộ Cổ Lạc Nhi đều chờ đợi lo lắng nhìn nàng.
Nàng lúc này thật sự đã chọc giận Nguyệt quý phi.
Bên ngoài rừng Lê tuyết, một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng chạy tới gần.
Đó là xe ngựa của Đông Phong Túy.
Xe ngựa ẩn đằng sau một hòn giả sơn đồ sộ.
Đông Phong Túy để An Thụy đỡ, bước xuống xe ngựa, đi tới phía sau một lùm hoa mộc tươi tốt.
Xuyên qua kẽ hở của hoa mộc, vừa vặn có thể thấy tình hình trong rừng Lê Tuyết không sót thứ gì.
Mà trong rừng Lê Tuyết lại không phát hiện nhóm người bọn hắn.
“Hoàng thượng, ” An Thụy đè thấp thanh âm hỏi, “Ngài không ra ngăn lại sao?”
Lo lắng nhìn Cổ Lạc Nhi trong rừng Lê Tuyết, sợ nàng ở trước mặt Nguyệt quý phi ăn đủ.
Hành vi thủ đoạn của Nguyệt quý phi, An Thụy cực kỳ rõ ràng.
Cũng từng bẩm báo qua Đông Phong Túy, nhưng Đông Phong Túy chẳng quan tâm, chỉ để ý đến giấc ngủ của hắn, làm như không nghe thấy.
An Thụy mọi cách vô nại, đành phải nén chịu Nguyệt quý phi ở hậu cung làm xằng làm bậy, trơ mắt nhìn nàng đem hậu cung quấy đến rối loạn.
Đông Phong Túy lại cười nhạt một tiếng.
“Để tự nàng giải quyết. Nha đầu kia, không phải ngay cả trẫm cũng dám khi dễ sao? Hừ, không cho nàng chút giáo huấn liền không được.”
An Thụy nghe xong lời này, đành phải thở dài.
Quái lạ, Hoàng thượng từ trước đến nay rất rộng lượng, như thế nào hết lần này tới lần khác toan tính không để yên cho Tiên phi nương nương?
Trong rừng Lê Tuyết, Cổ Lạc Nhi mặt vẫn không đổi sắc như cũ.
Bình tĩnh nói: “Rừng Lê Tuyết là nơi mọi người ở hậu cung ngắm cảnh, cũng không phải sở hữu cá nhân của riêng ai. Nương nương có thể ở chỗ này ngắm cảnh, chúng ta đương nhiên cũng có thể. Có tội gì?”
Nguyệt quý phi ngạo nghễ nói: “Bổn cung thân là quý phi, hậu cung này, Bổn cung định đoạt, bắt các ngươi đi, các ngươi phải đi.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc trợn to mắt.
Khoa trương đến cực điểm nói: “Oa, nói như vậy, hậu cung này là nương nương đứng đầu rồi?”
Nguyệt quý phi hoàn toàn không nghĩ sâu đến hàm ý trong lời Cổ Lạc Nhi, dương dương đắc ý.
“Ngươi cuối cùng cũng khôn ngoan. Còn không mau hướng Bổn cung quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, may ra, Bổn cung cũng chưa biết chừng sẽ cho ngươi một con đường sống.”
Cổ Lạc Nhi lại thay đổi dáng vẻ cợt nhả.
“Oa, hóa ra nương nương đứng đầu hậu cung. Như vậy Hoàng thượng cùng Thái hậu a? Bọn họ muốn tới rừng Lê Tuyết chơi có phải là cũng phải được sự cho phép của người a?”
Nguyệt quý phi không có ngờ tới nàng sẽ nói một câu như vậy, bị nàng vặn đến không nói ra lời.
Trên mặt trắng xanh thành một mảng.
An Thụy ẩn sau hoa mộc lần nữa thả lỏng, tán thưởng nhìn Cổ Lạc Nhi.
Nàng hôm nay chính là tới giáo huấn nàng ta, làm sao có thể dễ dàng buông tha được.
Hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng quát: “Tiên phi, nghe thấy chưa? Còn không mau quỳ xuống trước mặt Bổn cung thỉnh tội. Như thế nào, ngươi không nghe thấy Bổn cung phân phó sao?”
Nguyệt quý phi ỷ vào thân phận quý phi của mình, cùng với địa vị của cha và anh trong triều, ỷ thế hiếp người thành quen.
Mới không thèm đem Cổ Lạc Nhi để vào mắt.
Dù nói thế nào, nàng chẳng qua cũng chỉ là phi tử bình thường.
Hơn nữa, Hoàng thượng cũng không sủng hạnh nàng, vẫn chưa đặc biệt lưu lại chỗ nàng.
Mặc dù nàng ở trong Tử Tiêu Cung, hơn nữa còn là Cầm Sắt điện.
Nghĩ tới Cổ Lạc Nhi cả ngày ở trong Cầm Sắt điện, Nguyệt quý phi vừa chua xót lại vừa ghen.
Phải biết rằng, Cầm Sắt điện chính là nơi đế vương từ xưa đến nay triệu hạnh hậu phi a.
Hậu phi chưa được đặc biệt cho phép, mặc dù là triệu hạnh, cũng là không thể tiến vào phòng ngủ của Hoàng thượng.
Chỉ có thể ở Cầm Sắt điện thị tẩm.
Sở dĩ gọi Cầm Sắt điện, chính là lấy Cầm Sắt hài hòa chi ý.
(cầm sắt: phu thê hòa hợp)
Mà Cổ Lạc Nhi này, lại chiếm lấy Cầm Sắt điện.
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Ánh mắt Nguyệt quý phi hung ác quét từ trên xuống dưới trên người Cổ Lạc Nhi.
Nhìn trên Bố y mộc mạc trên người nàng, khinh thường cười.
Cái gì mà Tiên phi, này giống hình dáng Tiên phi sao? Chẳng qua, Hoàng thượng chỉ coi nàng như một thứ đồ chơi thôi.
Cổ Lạc Nhi đương nhiên sẽ không hướng nàng quỳ xuống thỉnh tội.
Nhún nhún vai, chẳng hề để ý nói: “Hậu cung này có điều nào quy định, không cho phép người khác ở trong rừng Lê Tuyết thiêu nướng sao?”
Nguyệt quý phi bị nàng vặn lại, nhất thời không trả lời được.
Đúng vậy a, hậu cung không có quy định này.
Đầu óc Nguyệt quý phi cũng không phải cực kỳ linh quang, trước kia ở hậu cung làm bừa không kiêng nể ai, chẳng qua là bởi vì chưa từng có người dám chống lại nàng thôi.
Đông Tuyết lại lanh lẹ hơn rất nhiều, lập tức tiếp tục thét trả.
“Nương nương chúng ta mà nói chính là quy định. Chẳng lẽ, ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng?”
Cổ Lạc Nhi miễn cưỡng nhìn nàng một cái.
Trách mắng: “Chủ tử nói chuyện, ngươi chỉ là một nô tỳ mà dám chen miệng vào sao?”
Hai chữ ” Nô tỳ” được đặc biệt nhấn mạnh.
Cổ Lạc Nhi từ trước đến nay theo đuổi nguyên tắc bình đẳng, không thích phân theo cấp bậc, xem trọng chủ tử nô tỳ gì gì đó.
Nhưng đối với Đông Tuyết, nàng nhất định phải hung hăng mà kích nàng ta.
Hừ, cẩu nô tài ỷ thế hiếp người.
Gương mặt Đông Tuyết tái lại trắng bệch không còn chút máu, cắn chặt môi dưới.
Mục quang trong mắt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Cổ Lạc Nhi.
Phía sau Nguyệt quý phi, khoảng chừng là một hậu phi khác tiếp lời nói: “Đông Tuyết là thị nữ thân tín của quý phi tỷ tỷ, ngươi không hiểu chuyện, nàng thay quý phi tỷ tỷ giáo huấn ngươi, có thắc mắc gì sao?”
Cổ Lạc Nhi miễn cưỡng nhìn lướt qua phía sau Nguyệt quý phi, về phía hậu phi đang nói kia.
Chỉ thấy nàng mặc một thân áo đơn xanh nhạt, trên đầu vấn búi tóc, đeo một chiếc trâm cài bát bảo, cùng với vài đóa trâm hoa.
So với nhóm hậu phi ngày bình thường chỉ dám mặc y phục khó coi xám xịt thì cách ăn mặc này hương diễm nhiều hơn.
Mặc dù so với Nguyệt quý phi, vẫn là kém xa.
Cổ Lạc Nhi sớm đã hiểu được, Nguyệt quý phi sợ hậu phi khác chiếm hào quang của nàng, chưa bao giờ cho phép các nàng ăn mặc giống mình.
Hậu phi đang nói này, hiển nhiên là nương nhờ nanh vuốt của Nguyệt quý phi.
Ở hậu cung, nếu muốn không bị Nguyệt quý phi khi dễ, cũng chỉ có thể nịnh nọt nàng, đón ý nói hùa với nàng.
Cổ Lạc Nhi chẳng muốn cùng nàng tranh luận, nàng giờ phút này đầu tiên muốn đối phó, là Nguyệt quý phi.
Chỉ cần đánh gục Nguyệt quý phi, những người khác cũng không cần sợ.
Cười lạnh một tiếng, nói.
“Dĩ hạ phạm thượng? Nô tỳ đánh chủ tử, cái này có tính là dĩ hạ phạm thượng không?”
Đông Tuyết rõ ràng biết nàng đang nói chính mình, càng thêm cắn chặt môi, không dám lên tiếng nữa.
Trông mong nhìn về phía Nguyệt quý phi, hi vọng nàng ra mặt giúp mình.
Mà toàn bộ nhóm hậu phi một bên nơm nớp lo sợ xem chừng đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
Các nàng bị nhóm nô tỳ nô tài của Nguyệt quý phi khi dễ đã quá đủ, trước giờ không dám oán giận, chỉ có thể một mình ở trong phòng rơi lệ.
Hôm nay, rốt cục cũng có người thay các nàng đem tiếng lòng nói ra.
Nguyệt quý phi được hậu phi kia gợi ý, nặng nề mà hừ một tiếng, tự tạo thế cho mình.
Sau đó mới nghiêm mặt nói: “Các nàng là thay Bổn cung giáo huấn người nên giáo huấn, tại sao lại là dĩ hạ phạm thượng? Tiên phi, ngươi vẫn còn không nhận tội sao?”
Tất cả nhóm hậu phi ủng hộ Cổ Lạc Nhi đều chờ đợi lo lắng nhìn nàng.
Nàng lúc này thật sự đã chọc giận Nguyệt quý phi.
Bên ngoài rừng Lê tuyết, một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng chạy tới gần.
Đó là xe ngựa của Đông Phong Túy.
Xe ngựa ẩn đằng sau một hòn giả sơn đồ sộ.
Đông Phong Túy để An Thụy đỡ, bước xuống xe ngựa, đi tới phía sau một lùm hoa mộc tươi tốt.
Xuyên qua kẽ hở của hoa mộc, vừa vặn có thể thấy tình hình trong rừng Lê Tuyết không sót thứ gì.
Mà trong rừng Lê Tuyết lại không phát hiện nhóm người bọn hắn.
“Hoàng thượng, ” An Thụy đè thấp thanh âm hỏi, “Ngài không ra ngăn lại sao?”
Lo lắng nhìn Cổ Lạc Nhi trong rừng Lê Tuyết, sợ nàng ở trước mặt Nguyệt quý phi ăn đủ.
Hành vi thủ đoạn của Nguyệt quý phi, An Thụy cực kỳ rõ ràng.
Cũng từng bẩm báo qua Đông Phong Túy, nhưng Đông Phong Túy chẳng quan tâm, chỉ để ý đến giấc ngủ của hắn, làm như không nghe thấy.
An Thụy mọi cách vô nại, đành phải nén chịu Nguyệt quý phi ở hậu cung làm xằng làm bậy, trơ mắt nhìn nàng đem hậu cung quấy đến rối loạn.
Đông Phong Túy lại cười nhạt một tiếng.
“Để tự nàng giải quyết. Nha đầu kia, không phải ngay cả trẫm cũng dám khi dễ sao? Hừ, không cho nàng chút giáo huấn liền không được.”
An Thụy nghe xong lời này, đành phải thở dài.
Quái lạ, Hoàng thượng từ trước đến nay rất rộng lượng, như thế nào hết lần này tới lần khác toan tính không để yên cho Tiên phi nương nương?
Trong rừng Lê Tuyết, Cổ Lạc Nhi mặt vẫn không đổi sắc như cũ.
Bình tĩnh nói: “Rừng Lê Tuyết là nơi mọi người ở hậu cung ngắm cảnh, cũng không phải sở hữu cá nhân của riêng ai. Nương nương có thể ở chỗ này ngắm cảnh, chúng ta đương nhiên cũng có thể. Có tội gì?”
Nguyệt quý phi ngạo nghễ nói: “Bổn cung thân là quý phi, hậu cung này, Bổn cung định đoạt, bắt các ngươi đi, các ngươi phải đi.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc trợn to mắt.
Khoa trương đến cực điểm nói: “Oa, nói như vậy, hậu cung này là nương nương đứng đầu rồi?”
Nguyệt quý phi hoàn toàn không nghĩ sâu đến hàm ý trong lời Cổ Lạc Nhi, dương dương đắc ý.
“Ngươi cuối cùng cũng khôn ngoan. Còn không mau hướng Bổn cung quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, may ra, Bổn cung cũng chưa biết chừng sẽ cho ngươi một con đường sống.”
Cổ Lạc Nhi lại thay đổi dáng vẻ cợt nhả.
“Oa, hóa ra nương nương đứng đầu hậu cung. Như vậy Hoàng thượng cùng Thái hậu a? Bọn họ muốn tới rừng Lê Tuyết chơi có phải là cũng phải được sự cho phép của người a?”
Nguyệt quý phi không có ngờ tới nàng sẽ nói một câu như vậy, bị nàng vặn đến không nói ra lời.
Trên mặt trắng xanh thành một mảng.
An Thụy ẩn sau hoa mộc lần nữa thả lỏng, tán thưởng nhìn Cổ Lạc Nhi.