Chương : 46
Mặc dù, hắn buộc nàng đáp ứng, làm gần tám mươi năm Tiên phi.
Tương đương muốn cả đời của nàng.
Nhưng là, nàng thật sự sẽ ngoan ngoãn làm Tiên phi của hắn cả đời, nghe theo lời sai khiến của hắn sao?
Đông Phong Túy rất hoài nghi, phi phi thường hoài nghi.
Buồn ngủ đều không có, ngay cả tâm tình nằm cũng không có, Đông Phong Túy phá lệ đứng lên, đi đến dưới một gốc cây Tùng xanh biếc.
Tay chắp phía sau, hơi ngửa mặt nhìn tịch dương dang dần nhuộm phía chân trời.
Phía sau hắn, tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn hắn.
Đây là hoàng thượng của bọn họ sao?
Hoàng thượng của bọn họ lại tự mình đứng lên, còn đứng trong thời gian lâu như vậy?
Vẻ kinh ngạc dần dần biến thành mờ ám kính nể.
Hoàng thượng đúng là hoàng thượng a, nhìn khí thế hắn đứng, rõ ràng chính là khí thế quân lâm thiên hạ.
Bình thường khi hắn nằm, thật là nhìn không ra
Hỉ Thuận cùng với mấy công công cung nữ khác phục thị tắm rửa mặc quần áo cho Đông Phong Túy trong lòng đồng thời dâng lên một tia nghi vấn.
Vừa rồi Tiên phi nương nương nói, lâu không hoạt động, cơ bắp trên người sẽ khô héo.
Tuy nhiên bọn họ không rõ vì sao Tiên phi nương nương muốn nói Hoàng thượng trên người là trường kê nhục, nhưng lâu dài không hoạt động, thân thể suy yếu là chắc chắn.
Nhưng hoàng thượng thân thể rắn chắc lắm, so với bọn hắn cả ngày làm chân chạy đây còn chắc chắn hơn, đây là nguyên nhân gì a?
Đông Phong Túy rốt cục đã được như ước nguyện, thanh tĩnh một ngày.
Cùng ngày, như hắn đoán trước, Cổ Lạc Nhi chơi đến lúc ngủ mới về, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Không biết đã giải quyết ở nơi nào rồi.
Đông Phong Túy an an tâm tâm mà dùng bữa tối, lại không cần phải lo lắng Cổ Lạc Nhi tới quấy rầy, hại hắn phải ăn cháo loãng rau xanh nữa.
Chỉ là, cũng không khỏi có chút tiếc nuối, hắn đặc biệt chiếu cố, cho Cổ Lạc Nhi ăn cháo loãng rau xanh nhưng y nguyên đã bị bưng trở về ngự thiện phòng.
Ngày hôm sau, Đông Phong Túy theo thường lệ nằm trên kiệu được nhóm công công khiêng, đến dưới cây Hạnh hoa trong ngự hoa viên tiếp tục giấc ngủ.
Chính là dưới tàng cây Hạnh hoa mà Cổ Lạc Nhi đã rơi xuống trên người hắn khi đó.
Buổi sáng, phải kể tới đây là nơi đẹp nhất.
Lúc đi qua Cầm Sắt điện, Đông Phong Túy nhịn không được ngoảnh về phía trong điện nhìn một cái.
Trong điện thập phần an tĩnh, lặng ngắt như tờ.
An Thụy trông thấy ánh mắt của hắn, vội vàng giải thích cho hắn.
“Nương nương sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ.”
Đông Phong Túy nhàn nhạt “Ah” một tiếng, không có biểu hiện gì nữa.
Đến giữa trưa, Đông Phong Túy lại nhịn không được ngoảnh về phía Cầm Sắt điện nhìn một cái.
Trong điện giống như trước, im ắng, lặng ngắt như tờ.
Một ngày này, Cổ Lạc Nhi lại thẳng đến tối lúc đi ngủ mới về.
Đông Phong Túy vui mừng vì nàng nghe lời, bảo nàng đến lúc ngủ rồi về, nàng quả thật liền chơi đến lúc ngủ mới trở về.
Nhưng là không biết làm sao, trong lòng lại có chút vắng vẻ.
Cả ngày đều trống rỗng.
Thậm chí đi ngủ cũng không an tâm ngủ được như trước.
Sáng sớm ngày thứ ba, Đông Phong Túy vừa mở to mắt, liền phân phó An Thụy.
“Mang cho Tiên phi một chút bữa sáng, quy cách giống như của trẫm.”
Ngày hôm qua một ngày ba bữa, cũng không biết nàng giải quyết ở đâu, đã ăn những gì.
Nhưng mà, bất luận nàng ăn cơm chỗ nào, chắc chắn sẽ không kém so với ăn tại Cầm Sắt điện.
Ở trong cung giàu có, ngay cả công công cung nữ địa vị thấp nhất, cũng không thể có khả năng một ngày ba bữa đều ăn cháo loãng rau xanh nha.
Tuy nhiên, biết rõ nàng là tinh linh kỳ dị, hắn tuyệt đối không cần lo lắng nàng sẽ bị đói bụng.
Nhưng nghĩ tới nàng dám không trở về Tử Tiêu Cung dùng bữa, lòng hắn liền tràn đầy không thoải mái.
Cho dù kiếm cơm ăn, cũng nên đến chỗ của hắn ăn nha.
Ai chẳng biết, trong cung, quy cách cao nhất, chính là bữa ăn của Hoàng thượng cùng Thái hậu.
Há liệu được An Thụy sau khi nghe xong phân phó của hắn, lại đứng bất động.
Cẩn thận bẩm: “Hồi hoàng thượng, nương nương đã đi ra ngoài, không ở trong Cầm Sắt điện.”
Liếc trộm xem sắc mặt của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy từ trước đến nay mọi chuyện không để trong lòng, đơn giản sẽ không tức giận.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại thường hay tức giận với Tiên phi nương nương.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của An Thụy, gương mặt Đông Phong Túy lập tức trầm xuống.
Được lắm, hắn thậm chí đã cầm thức ăn ngon tới dụ hoặc nàng, nàng lại không rên một tiếng, sáng sớm đã chạy đi.
Hắn đây không phải cầm mặt nóng đi dán vào mông lạnh của nàng sao?
(mặt nóng dán mông lạnh: ý nói người ta không để ý đến mình mà mình cứ dính lấy)
Thật sự là cực kỳ không thú vị.
Đông Phong Túy nặng nề mà hừ một tiếng.
“Sáng sớm nàng đã chạy mất sao?”
“Hồi hoàng thượng, lúc đó tựa hồ cũng không phải quá sớm.”
An Thụy càng thêm cẩn thận trả lời.
Đông Phong Túy mỗi ngày sáng sớm rời giường, đều là khi mặt trời lên cao, làm sao còn được coi là ‘Sớm’ chứ?
An Thụy trong lòng muốn cười, mà lại không dám cười.
Chỉ có thể khổ sở kìm nén, trên mặt hiện ra đường nét cực kỳ cổ quái.
May mắn hắn cúi đầu, Đông Phong Túy không nhìn thấy mặt của hắn.
Đông Phong Túy nhìn qua về phía Tiền viện ngoài cửa sổ, quả nhiên, ánh mặt trời chiếu khắp Tiền viện, thời điểm thật sự không còn sớm.
Đông Phong Túy nhàn nhạt “Ah…” một tiếng, rời giường mặc quần áo.
Hai cung nữ vội vàng cầm y sức tới, giúp hắn mặc vào.
Đông Phong Túy tùy ý để các nàng mặc, hỏi An Thụy.
“Hai ngày này, nha đầu kia đã chạy đi đâu? Đã làm những gì?”
Bằng trực giác của Đông Phong Túy, Cổ Lạc Nhi có biểu hiện khác thường như thế, bên trong phần lớn có điểm kỳ lạ.
An Thụy như sớm đoán được điều hắn hỏi, lập tức trả lời.
“Hồi hoàng thượng, nương nương hai ngày này đều ở cùng Phong Linh công chúa và các nương nương khác du ngoạn, tựa hồ cùng các nàng quan hệ khá tốt.”
Đông Phong Túy có điểm rất kinh ngạc, lại có điểm hiếu kỳ.
“Các nàng đã chơi những thứ gì? Nàng ăn cơm ở đâu?”
“Hồi hoàng thượng, ngày thứ nhất, nương nương tự mình ở trong ngự hoa viên đi dạo, sau đó gặp mặt vài vị nương nương khác. Cũng không biết nương nương cùng các nàng nói những thứ gì, ngày hôm qua, có rất nhiều nương nương gia nhập vào.”
“Chậm đã, ” Đông Phong Túy cắt ngang lời An Thụy: “Ngươi không biết các nàng nói những gì sao?”
Ngay cả Cổ Lạc Nhi nói cái gì cũng không biết, An Thụy có phải là rất không xứng đáng với chức vụ rồi?
An Thụy cười khổ, đầu cũng buông thõng xuống.
“Hồi hoàng thượng, nghe nói, tất cả nương nương đều đem phục thị bên người cho lui, cùng Tiên phi nương nương mưu đồ bí mật. Tất cả các nương nương đều giữ kín như bưng. Nô tài thật sự không có biện pháp biết nội dung các nàng nói chuyện.”
“Nha?”
Đông Phong Túy nhíu mày.
Chỉ biết nha đầu kia không chịu ngồi yên, không gây ra vài chuyện cho hắn, không giống tính tình của nàng.
Cấm túc ba ngày, lại hại nàng làm tám mươi năm Tiên phi, nàng há có thể không ghi hận hắn trong lòng?
Nhưng là, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, Cổ Lạc Nhi cùng tất cả hậu phi thông đồng, rốt cuộc muốn làm gì.
“Nói tiếp.”
Đông Phong Túy phân phó.
Khẩu khí đã không còn lười biếng cùng đạm bạc trước sau như một nữa.
Tương đương muốn cả đời của nàng.
Nhưng là, nàng thật sự sẽ ngoan ngoãn làm Tiên phi của hắn cả đời, nghe theo lời sai khiến của hắn sao?
Đông Phong Túy rất hoài nghi, phi phi thường hoài nghi.
Buồn ngủ đều không có, ngay cả tâm tình nằm cũng không có, Đông Phong Túy phá lệ đứng lên, đi đến dưới một gốc cây Tùng xanh biếc.
Tay chắp phía sau, hơi ngửa mặt nhìn tịch dương dang dần nhuộm phía chân trời.
Phía sau hắn, tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn hắn.
Đây là hoàng thượng của bọn họ sao?
Hoàng thượng của bọn họ lại tự mình đứng lên, còn đứng trong thời gian lâu như vậy?
Vẻ kinh ngạc dần dần biến thành mờ ám kính nể.
Hoàng thượng đúng là hoàng thượng a, nhìn khí thế hắn đứng, rõ ràng chính là khí thế quân lâm thiên hạ.
Bình thường khi hắn nằm, thật là nhìn không ra
Hỉ Thuận cùng với mấy công công cung nữ khác phục thị tắm rửa mặc quần áo cho Đông Phong Túy trong lòng đồng thời dâng lên một tia nghi vấn.
Vừa rồi Tiên phi nương nương nói, lâu không hoạt động, cơ bắp trên người sẽ khô héo.
Tuy nhiên bọn họ không rõ vì sao Tiên phi nương nương muốn nói Hoàng thượng trên người là trường kê nhục, nhưng lâu dài không hoạt động, thân thể suy yếu là chắc chắn.
Nhưng hoàng thượng thân thể rắn chắc lắm, so với bọn hắn cả ngày làm chân chạy đây còn chắc chắn hơn, đây là nguyên nhân gì a?
Đông Phong Túy rốt cục đã được như ước nguyện, thanh tĩnh một ngày.
Cùng ngày, như hắn đoán trước, Cổ Lạc Nhi chơi đến lúc ngủ mới về, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Không biết đã giải quyết ở nơi nào rồi.
Đông Phong Túy an an tâm tâm mà dùng bữa tối, lại không cần phải lo lắng Cổ Lạc Nhi tới quấy rầy, hại hắn phải ăn cháo loãng rau xanh nữa.
Chỉ là, cũng không khỏi có chút tiếc nuối, hắn đặc biệt chiếu cố, cho Cổ Lạc Nhi ăn cháo loãng rau xanh nhưng y nguyên đã bị bưng trở về ngự thiện phòng.
Ngày hôm sau, Đông Phong Túy theo thường lệ nằm trên kiệu được nhóm công công khiêng, đến dưới cây Hạnh hoa trong ngự hoa viên tiếp tục giấc ngủ.
Chính là dưới tàng cây Hạnh hoa mà Cổ Lạc Nhi đã rơi xuống trên người hắn khi đó.
Buổi sáng, phải kể tới đây là nơi đẹp nhất.
Lúc đi qua Cầm Sắt điện, Đông Phong Túy nhịn không được ngoảnh về phía trong điện nhìn một cái.
Trong điện thập phần an tĩnh, lặng ngắt như tờ.
An Thụy trông thấy ánh mắt của hắn, vội vàng giải thích cho hắn.
“Nương nương sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ.”
Đông Phong Túy nhàn nhạt “Ah” một tiếng, không có biểu hiện gì nữa.
Đến giữa trưa, Đông Phong Túy lại nhịn không được ngoảnh về phía Cầm Sắt điện nhìn một cái.
Trong điện giống như trước, im ắng, lặng ngắt như tờ.
Một ngày này, Cổ Lạc Nhi lại thẳng đến tối lúc đi ngủ mới về.
Đông Phong Túy vui mừng vì nàng nghe lời, bảo nàng đến lúc ngủ rồi về, nàng quả thật liền chơi đến lúc ngủ mới trở về.
Nhưng là không biết làm sao, trong lòng lại có chút vắng vẻ.
Cả ngày đều trống rỗng.
Thậm chí đi ngủ cũng không an tâm ngủ được như trước.
Sáng sớm ngày thứ ba, Đông Phong Túy vừa mở to mắt, liền phân phó An Thụy.
“Mang cho Tiên phi một chút bữa sáng, quy cách giống như của trẫm.”
Ngày hôm qua một ngày ba bữa, cũng không biết nàng giải quyết ở đâu, đã ăn những gì.
Nhưng mà, bất luận nàng ăn cơm chỗ nào, chắc chắn sẽ không kém so với ăn tại Cầm Sắt điện.
Ở trong cung giàu có, ngay cả công công cung nữ địa vị thấp nhất, cũng không thể có khả năng một ngày ba bữa đều ăn cháo loãng rau xanh nha.
Tuy nhiên, biết rõ nàng là tinh linh kỳ dị, hắn tuyệt đối không cần lo lắng nàng sẽ bị đói bụng.
Nhưng nghĩ tới nàng dám không trở về Tử Tiêu Cung dùng bữa, lòng hắn liền tràn đầy không thoải mái.
Cho dù kiếm cơm ăn, cũng nên đến chỗ của hắn ăn nha.
Ai chẳng biết, trong cung, quy cách cao nhất, chính là bữa ăn của Hoàng thượng cùng Thái hậu.
Há liệu được An Thụy sau khi nghe xong phân phó của hắn, lại đứng bất động.
Cẩn thận bẩm: “Hồi hoàng thượng, nương nương đã đi ra ngoài, không ở trong Cầm Sắt điện.”
Liếc trộm xem sắc mặt của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy từ trước đến nay mọi chuyện không để trong lòng, đơn giản sẽ không tức giận.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại thường hay tức giận với Tiên phi nương nương.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của An Thụy, gương mặt Đông Phong Túy lập tức trầm xuống.
Được lắm, hắn thậm chí đã cầm thức ăn ngon tới dụ hoặc nàng, nàng lại không rên một tiếng, sáng sớm đã chạy đi.
Hắn đây không phải cầm mặt nóng đi dán vào mông lạnh của nàng sao?
(mặt nóng dán mông lạnh: ý nói người ta không để ý đến mình mà mình cứ dính lấy)
Thật sự là cực kỳ không thú vị.
Đông Phong Túy nặng nề mà hừ một tiếng.
“Sáng sớm nàng đã chạy mất sao?”
“Hồi hoàng thượng, lúc đó tựa hồ cũng không phải quá sớm.”
An Thụy càng thêm cẩn thận trả lời.
Đông Phong Túy mỗi ngày sáng sớm rời giường, đều là khi mặt trời lên cao, làm sao còn được coi là ‘Sớm’ chứ?
An Thụy trong lòng muốn cười, mà lại không dám cười.
Chỉ có thể khổ sở kìm nén, trên mặt hiện ra đường nét cực kỳ cổ quái.
May mắn hắn cúi đầu, Đông Phong Túy không nhìn thấy mặt của hắn.
Đông Phong Túy nhìn qua về phía Tiền viện ngoài cửa sổ, quả nhiên, ánh mặt trời chiếu khắp Tiền viện, thời điểm thật sự không còn sớm.
Đông Phong Túy nhàn nhạt “Ah…” một tiếng, rời giường mặc quần áo.
Hai cung nữ vội vàng cầm y sức tới, giúp hắn mặc vào.
Đông Phong Túy tùy ý để các nàng mặc, hỏi An Thụy.
“Hai ngày này, nha đầu kia đã chạy đi đâu? Đã làm những gì?”
Bằng trực giác của Đông Phong Túy, Cổ Lạc Nhi có biểu hiện khác thường như thế, bên trong phần lớn có điểm kỳ lạ.
An Thụy như sớm đoán được điều hắn hỏi, lập tức trả lời.
“Hồi hoàng thượng, nương nương hai ngày này đều ở cùng Phong Linh công chúa và các nương nương khác du ngoạn, tựa hồ cùng các nàng quan hệ khá tốt.”
Đông Phong Túy có điểm rất kinh ngạc, lại có điểm hiếu kỳ.
“Các nàng đã chơi những thứ gì? Nàng ăn cơm ở đâu?”
“Hồi hoàng thượng, ngày thứ nhất, nương nương tự mình ở trong ngự hoa viên đi dạo, sau đó gặp mặt vài vị nương nương khác. Cũng không biết nương nương cùng các nàng nói những thứ gì, ngày hôm qua, có rất nhiều nương nương gia nhập vào.”
“Chậm đã, ” Đông Phong Túy cắt ngang lời An Thụy: “Ngươi không biết các nàng nói những gì sao?”
Ngay cả Cổ Lạc Nhi nói cái gì cũng không biết, An Thụy có phải là rất không xứng đáng với chức vụ rồi?
An Thụy cười khổ, đầu cũng buông thõng xuống.
“Hồi hoàng thượng, nghe nói, tất cả nương nương đều đem phục thị bên người cho lui, cùng Tiên phi nương nương mưu đồ bí mật. Tất cả các nương nương đều giữ kín như bưng. Nô tài thật sự không có biện pháp biết nội dung các nàng nói chuyện.”
“Nha?”
Đông Phong Túy nhíu mày.
Chỉ biết nha đầu kia không chịu ngồi yên, không gây ra vài chuyện cho hắn, không giống tính tình của nàng.
Cấm túc ba ngày, lại hại nàng làm tám mươi năm Tiên phi, nàng há có thể không ghi hận hắn trong lòng?
Nhưng là, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, Cổ Lạc Nhi cùng tất cả hậu phi thông đồng, rốt cuộc muốn làm gì.
“Nói tiếp.”
Đông Phong Túy phân phó.
Khẩu khí đã không còn lười biếng cùng đạm bạc trước sau như một nữa.