Chương : 12
Hôm nay hắn thật là mệt mỏi a, nói nhiều lời như vậy.
Cũng không vội trả lời Cổ Lạc Nhi, ánh mắt hướng trên chiếc kỷ trà nhìn lướt qua, giơ tay lên.
(kỷ trà: là bàn con thấp. Dùng hán việt cho ha oai ^^)
An Thụy vội vàng đi lên trước, cầm lấy ấm trà, hướng trên ly trà không trên bàn rót tràn đầy.
Đông Phong Túy nhíu mày, nói: “Thay chén trà.”
Cổ Lạc Nhi nghe được liền tức giận, ô, hắn không phải là chê chén trà nàng uống qua đấy sao?
Nàng vừa rồi uống trà còn sót lại của hắn, nàng còn chưa ghét bỏ cái gì đâu.
An Thụy nghe vậy, vội vàng cầm chén trà sạch sẽ khác, rót trà, đưa đến trên tay Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy tiếp nhận trà, chậm rãi nhấp môi.
Cổ Lạc Nhi cực kỳ giận dữ mà đi đến trước chiếc kỷ trà, chính mình khác cầm một chén trà sạch sẽ, rót đầy một ly trà, một hơi trút xuống.
An Thụy vội vàng cuống quýt đã chạy tới, nói: “Nương nương, việc này sai nô tài đến làm là được, ngài làm sao có thể tự mình động tay?”
Cổ Nhạc nhi lớn tiếng nói: “Ta tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, tốt đẹp tại sao phải đòi hỏi hầu hạ? Cũng chẳng phải là mình không có tay chân, ta mới không phải côn trùng ăn gạo.”
Ai cũng nghe ra, lời này của nàng là đang nói móc Đông Phong Túy.
Không ai dám tiến lên bật ra một tiếng.
Ngay cả An Thụ cũng ngượng ngùng rút tay trở về, nho nhỏ tiếng nói: “Nương nương, ngài là người cao quý, hầu hạ ngài là điều nên làm.”
Cổ Lạc Nhi cũng lười cùng hắn giải thích như thế nào là ngang hàng và bất bình đẳng … Dù sao hắn nghe không hiểu, nói cũng là nói vô ích.
Tức giận đặt chén trà xuống, quay lại trợn mắt nhìn Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy lại theo thường lệ không tức giận, giống như trước mắt đang xem một màn kịch vui.
Cổ Lạc Nhi cũng không cách nào tiếp tục cùng hắn sinh khí.
Ai, người lười đều có chỗ tốt của người lười, chính là tính tình tốt.
E rằng, không phải tính tình hắn tốt, mà là hắn lười phát giận.
Phát giận thực sự rất lao lực nha.
Cũng giống như nàng hiện tại, dường như tất cả điểm tâm vừa mới ăn đều tiêu hao hết sạch, bụng lại bắt đầu kêu lên.
Đông Phong Túy khẩu khí lười nhác nói: “Muốn mượn tiền, còn dám phát hỏa với trẫm?”
“Vậy ngươi có cho mượn hay không?”
“Không cho.”
Đông Phong Túy đáp phi thường dứt khoát.
Cổ Lạc Nhi buồn bực muốn gõ hắn một trận, mới vừa rồi còn khen hắn tính tình tốt đất, hóa ra một chút cũng không tốt.
Vì như vậy đã cùng nàng đấu khí, keo kiệt chết. (đấu khí: tranh thua hơn thấp)
Hoàng đế vừa lười lại keo kiệt, ngoại trừ lớn lên có chút cảnh đẹp ý vui (khen anh Túy xinh đẹp đấy ạ =))), thật sự nhìn không ra hắn ưu điểm gì nữa.
Hừ, bề ngoài đẹp cũng không thể xem như ưu điểm của hắn, đó là cha mẹ của hắn cho hắn, cũng không mắc mớ gì tới hắn.
Hơn nữa, đổi một góc độ nhìn, bề ngoài đẹp còn không bằng bề ngoài không đẹp.
Giống như bề ngoài này của hắn, làm cho người ta thấy liền không nhịn được muốn nhào tới cắn lên một ngụm, thế nhưng, lại không thể cắn, thật không biết những nhóm phi tần của hắn trải qua loại thời gian Địa ngục này như thế nào.
Cũng tỷ như, ngươi đã đói bụng đến dữ tợn rồi, trước mặt bài biện một cái bánh ngọt to cực kỳ ngon miệng, thế nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đó là cảm giác gì?
Có phải là còn không bằng chẳng có miếng bánh ngọt này?
Đương nhiên, có khó chịu hay không là chuyện của nhóm phi tần của hắn, cùng Cổ Lạc Nhi nàng không quan hệ.
Cổ Lạc Nhi con mắt vòng vo chuyển, nghênh ngang ngồi xuống ở trên giường ngủ.
Vỗ vỗ vai Đông Phong Túy, nói: “Hoàng thượng, ta trở thành Tiên phi của ngươi, có phải là có tiền tiêu vặt hàng tháng a?”
“Có.”
Đông Phong Túy trả lời đơn giản.
“Có bao nhiêu a?”
Cổ Lạc Nhi bắt đầu nhảy nhót.
Xem trong các phi tần đều ra tay rất xa xỉ, nói vậy lương bổng làm phi tần cũng rất ưu đãi đi.
Ha ha, lúc này nàng không cần vay tiền rồi, chỉ cần đường đường chính chính lĩnh tiền lương nhậm chức của nàng.
Hơn nữa, bao ăn bao ở, tiền lương lợi nhuận trong sạch.
Đông Phong Túy cũng không trả lời, mà là ý hỏi nhìn qua An Thụy.
An Thụy vội vàng thay hắn trả lời.
“Hồi bẩm nương nương, dựa theo quy củ hoàng cung, hoàng hậu tiền tiêu vặt hàng tháng năm mươi lượng, quý phi ba mươi lượng, Tần phi hai mươi lượng. Bởi vậy, tiền tiêu vặt hàng tháng của nương nương phải là hai mươi lượng.”
Ít như vậy hả?
Cổ Lạc Nhi mặt xụ xuống.
Kỳ thật đấy, hai mươi lượng bạc cũng coi là ít, cũng đủ gia đình dân chúng bình thường chi phí một năm.
Nhưng Cổ Lạc Nhi cũng không muốn đến đây cái thời không này còn phải căng túng bấn sống, nàng muốn làm một đại cuộc, đem toàn bộ giấc mộng trước kia chưa toàn vẹn làm cho vẹn toàn.
Người ta là người giàu có, trên sổ tiết kiệm đều là con số thiên văn.
Thế nhưng kề bên nàng nàng đây là người giàu có nhất mà lại nhỏ mọn như vậy.
“Hoàng thượng, ta đây có thể hay không ứng trước ba tháng?”
Ừ, sáu mươi lượng, hẳn là có thể làm chút buôn bán.
Đông Phong Túy lắc đầu.
Cũng không vội trả lời Cổ Lạc Nhi, ánh mắt hướng trên chiếc kỷ trà nhìn lướt qua, giơ tay lên.
(kỷ trà: là bàn con thấp. Dùng hán việt cho ha oai ^^)
An Thụy vội vàng đi lên trước, cầm lấy ấm trà, hướng trên ly trà không trên bàn rót tràn đầy.
Đông Phong Túy nhíu mày, nói: “Thay chén trà.”
Cổ Lạc Nhi nghe được liền tức giận, ô, hắn không phải là chê chén trà nàng uống qua đấy sao?
Nàng vừa rồi uống trà còn sót lại của hắn, nàng còn chưa ghét bỏ cái gì đâu.
An Thụy nghe vậy, vội vàng cầm chén trà sạch sẽ khác, rót trà, đưa đến trên tay Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy tiếp nhận trà, chậm rãi nhấp môi.
Cổ Lạc Nhi cực kỳ giận dữ mà đi đến trước chiếc kỷ trà, chính mình khác cầm một chén trà sạch sẽ, rót đầy một ly trà, một hơi trút xuống.
An Thụy vội vàng cuống quýt đã chạy tới, nói: “Nương nương, việc này sai nô tài đến làm là được, ngài làm sao có thể tự mình động tay?”
Cổ Nhạc nhi lớn tiếng nói: “Ta tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, tốt đẹp tại sao phải đòi hỏi hầu hạ? Cũng chẳng phải là mình không có tay chân, ta mới không phải côn trùng ăn gạo.”
Ai cũng nghe ra, lời này của nàng là đang nói móc Đông Phong Túy.
Không ai dám tiến lên bật ra một tiếng.
Ngay cả An Thụ cũng ngượng ngùng rút tay trở về, nho nhỏ tiếng nói: “Nương nương, ngài là người cao quý, hầu hạ ngài là điều nên làm.”
Cổ Lạc Nhi cũng lười cùng hắn giải thích như thế nào là ngang hàng và bất bình đẳng … Dù sao hắn nghe không hiểu, nói cũng là nói vô ích.
Tức giận đặt chén trà xuống, quay lại trợn mắt nhìn Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy lại theo thường lệ không tức giận, giống như trước mắt đang xem một màn kịch vui.
Cổ Lạc Nhi cũng không cách nào tiếp tục cùng hắn sinh khí.
Ai, người lười đều có chỗ tốt của người lười, chính là tính tình tốt.
E rằng, không phải tính tình hắn tốt, mà là hắn lười phát giận.
Phát giận thực sự rất lao lực nha.
Cũng giống như nàng hiện tại, dường như tất cả điểm tâm vừa mới ăn đều tiêu hao hết sạch, bụng lại bắt đầu kêu lên.
Đông Phong Túy khẩu khí lười nhác nói: “Muốn mượn tiền, còn dám phát hỏa với trẫm?”
“Vậy ngươi có cho mượn hay không?”
“Không cho.”
Đông Phong Túy đáp phi thường dứt khoát.
Cổ Lạc Nhi buồn bực muốn gõ hắn một trận, mới vừa rồi còn khen hắn tính tình tốt đất, hóa ra một chút cũng không tốt.
Vì như vậy đã cùng nàng đấu khí, keo kiệt chết. (đấu khí: tranh thua hơn thấp)
Hoàng đế vừa lười lại keo kiệt, ngoại trừ lớn lên có chút cảnh đẹp ý vui (khen anh Túy xinh đẹp đấy ạ =))), thật sự nhìn không ra hắn ưu điểm gì nữa.
Hừ, bề ngoài đẹp cũng không thể xem như ưu điểm của hắn, đó là cha mẹ của hắn cho hắn, cũng không mắc mớ gì tới hắn.
Hơn nữa, đổi một góc độ nhìn, bề ngoài đẹp còn không bằng bề ngoài không đẹp.
Giống như bề ngoài này của hắn, làm cho người ta thấy liền không nhịn được muốn nhào tới cắn lên một ngụm, thế nhưng, lại không thể cắn, thật không biết những nhóm phi tần của hắn trải qua loại thời gian Địa ngục này như thế nào.
Cũng tỷ như, ngươi đã đói bụng đến dữ tợn rồi, trước mặt bài biện một cái bánh ngọt to cực kỳ ngon miệng, thế nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đó là cảm giác gì?
Có phải là còn không bằng chẳng có miếng bánh ngọt này?
Đương nhiên, có khó chịu hay không là chuyện của nhóm phi tần của hắn, cùng Cổ Lạc Nhi nàng không quan hệ.
Cổ Lạc Nhi con mắt vòng vo chuyển, nghênh ngang ngồi xuống ở trên giường ngủ.
Vỗ vỗ vai Đông Phong Túy, nói: “Hoàng thượng, ta trở thành Tiên phi của ngươi, có phải là có tiền tiêu vặt hàng tháng a?”
“Có.”
Đông Phong Túy trả lời đơn giản.
“Có bao nhiêu a?”
Cổ Lạc Nhi bắt đầu nhảy nhót.
Xem trong các phi tần đều ra tay rất xa xỉ, nói vậy lương bổng làm phi tần cũng rất ưu đãi đi.
Ha ha, lúc này nàng không cần vay tiền rồi, chỉ cần đường đường chính chính lĩnh tiền lương nhậm chức của nàng.
Hơn nữa, bao ăn bao ở, tiền lương lợi nhuận trong sạch.
Đông Phong Túy cũng không trả lời, mà là ý hỏi nhìn qua An Thụy.
An Thụy vội vàng thay hắn trả lời.
“Hồi bẩm nương nương, dựa theo quy củ hoàng cung, hoàng hậu tiền tiêu vặt hàng tháng năm mươi lượng, quý phi ba mươi lượng, Tần phi hai mươi lượng. Bởi vậy, tiền tiêu vặt hàng tháng của nương nương phải là hai mươi lượng.”
Ít như vậy hả?
Cổ Lạc Nhi mặt xụ xuống.
Kỳ thật đấy, hai mươi lượng bạc cũng coi là ít, cũng đủ gia đình dân chúng bình thường chi phí một năm.
Nhưng Cổ Lạc Nhi cũng không muốn đến đây cái thời không này còn phải căng túng bấn sống, nàng muốn làm một đại cuộc, đem toàn bộ giấc mộng trước kia chưa toàn vẹn làm cho vẹn toàn.
Người ta là người giàu có, trên sổ tiết kiệm đều là con số thiên văn.
Thế nhưng kề bên nàng nàng đây là người giàu có nhất mà lại nhỏ mọn như vậy.
“Hoàng thượng, ta đây có thể hay không ứng trước ba tháng?”
Ừ, sáu mươi lượng, hẳn là có thể làm chút buôn bán.
Đông Phong Túy lắc đầu.