Chương 24: 24: Là Hắn
Hắn bỏ khăn che mặt ra.Nàng sốc khi biết chính là hắn.Là huynh đệ kết nghĩa của Đoan Minh Triệt( Là Hoàng thượng đó tiểu thư ạ -.-) Ta không muốn nhìnBất ngờ lắm sao? Ta không ngờ người đứng đầu Nguyệt La Sát lại là thị vệ của Hoàng thượng một kẻ máu lạnh chuyên đi giết ngườiNgười hối hận khi đã quen biết với ta sao?Phải ta rất hối hận khi cứu ngươi, rất hối hận.Giờ ta biết bí mật của ngươi rồi.Tiếp theo giết ta đi.Nàng nhắm mắt như chờ đợi cái chết.Hắn tiến tới gần cúi xuống hôn vào môi nàng.Nàng bất ngờ vì không ngờ hắn lại hôn mình.Hắn không giết mình sao ? Lại bị hắn lừa rồi.Nàng dơ tay đánh.Hắn bắt lấy tay nàng đồng thời tay kia giữ đầu nàng khiến Băng không phản kháng được.Một lúc sau hắn mới chịu buông.Nàng thở dốc, khó thở.Tức giận, xấu hổ: Ngươi là cái đồ không có liêm sỉ.Nàng đá hắn một cáiHắn ăn vạ, ngã xuống đất: Đau quá, tiểu thư chạm vào vết thương ta rồiNàng quay mặt đi không quan tâm: Ai bảo ngươi dám hôn ta.Đúng là lợi dụng.Nàng đánh vào đầu mình: Sao ta lại nghe những lời nhảm nhí của ngươi chứ.Nàng không thấy cử động tưởng hắn bị đau quá ngất đi, day hắn dậy: Này vừa lúc nãy khỏe lắm mà sao giờ lại ngất rồi.Ta xin lỗi không biết chạm vào vết thương ngươiHắn cười sặc sụa mở mắt: Haha ta không ngờ tiểu thư dễ lừa thếNàng đánh vào tới tấp vào người hắn: Đừng đánh nữa tiểu thư đánh thêm là ta chết thật đấy đau quáhmmm Nàng quay người đi không thèm nói chuyệnHắn dỗ dành an ủi: Được rồi ta không trêu người nữa.Người biết bí mật ta rồi.Từ giờ chúng ta đã ngồi chung một con thuyền.Nụ hôn vừa rồi đã thay cho kí ướcNgươi lợi dụng taNếu người mà nói thân phận ta ra thì ta sẽ kéo người chết cùng ta.Để đến lúc người xuống âm phủ ta vẫn bám theo ngườiĐược rồi ta không nói là được chứ gì.Người vừa cướp nụ hôn đầu của ta.Nên tiểu thư à người phải đền bùNgươi thật vô lí ta cũng bị ngươi cướp mà.Nàng ngồi xuống ghế rót nước uốngVậy ta xin đền bù tấm thân này cho người.Giờ ta đã là người của tiểu thưVừa dứt lời nàng phụt ngay hụm nước vào mặt hắn: Đến uống nước cũng không yên với ngươiHắn lấy tay áo lau mặt nhẫn nhịn: Người thật to gan dám nhổ nước vào người đứng đầu Nguyệt La Sát.Ý cười lãnh lẽo phát ra từ miệng hắnXin lỗi được chưa.Nàng đứng lên đi sang chỗ khác.Hắn kéo nàng lại vào lòng: Ngươi định làm gì nữa vậy.Nàng dãy dụa nhưng không thể khống chế được hắn.Tất nhiên là làm việc nên làm rồiHắn bế nàng đến bên giường ném mạnh xuống: aiza đau lưng ta mấy.Ngươi không nhẹ tay hơn được àNàng hoảng sợ bật dậy khi thấy hắn cởi áo bên ngoài: Ngươi định cởi áo làm gì vậy, mau mặc vào điTiểu thư đang sợ sao, hắn ủn nàng ngã xuống.Tư thế hai người gần sát vào nhau.Hắn ở trên còn nàng ở dưới thân hắn.Thật không ngờ tiểu thư lại tinh thông y thuật.Thật khiến ta bất ngờ này sang bất ngờ khácNàng im lặng không nói gìHắn thổi vào tai nàng( Dám làm lơ ta sao)Đừng làm vậy ta nhột, nàng đỏ mặtNgười đang xấu hổ sao.Hắn đột nhiên không nói câu gì lại nằm sang bên cạnh ôm nàng ngủNày đây là giường ta sao ngươi tự tiện lên giường đã thế ôm ta thếNgười quên giờ người đã của là của rồi sao.Tiểu thư còn ngọ nguậy đến lúc đó con thú trong người ta trỗi dậy.Người phải chịu trách nhiệm đấy.Nàng nghe đến đó ngoan ngoãn như con mèo mặc hắn muốn làm gì thì làm( Miễn ngươi đừng làm việc kia là được)Đến gần sáng, khi trời vẫn còn tối nàng đã ngủ từ khi nào không biết.Không ngờ khi ngủ nàng lại ôm hắn còn gác lên người hắn chứ: Thật không biết ai là người lợi dụng.Đúng là con mèo hoang nghịch ngợm.Hắn vén sợi tóc rũ xuống mặt nàng.Không ngờ khi ngủ nàng lại đẹp đến vậy, không bướng bỉnh, không phá phách.Hắn mặc y phục chỉnh chu rồi từ cửa sổ thi triển khinh công biến mấtSáng sớm khi Thanh nhi vào phòng gọi nàng dậyNàng chợt nhận ra hắn không còn nằm bên canh mình: Thanh nhi lúc e vào đây có thấy ai khôngKhông ạ e thấy mỗi mình người.Hôm qua xảy ra chuyện gì sao?Không có gì.Nàng cười trừ : Ta chỉ hỏi vậy thôi( Đến bất ngờ mà đi cũng thật nhanh như gió vậy.Thật khiến người ta tò mò.Tại sao hắn đi mình lại thấy mất mát vậy.Mỗi khi nghĩ đến cảnh hôm qua tim đập nhanh ) Nàng vỗ đầu, an ủi bản thân: Thiên Băng à đừng động tâm, phải tỉnh táo lên, đừng nghĩ đến nữaThanh nhi thấy khó hiểu trước hành động của nàng( Chả lẽ đêm qua tiểu thư lại đập đầu vào đâu rồi sao )Tác giả: Chị yêu hắn rồi ~~~~.