Chương 17: Bác sĩ, bác nghiêm túc chứ?
Sau khi Tống Phất Chi rời đi, Thời Chương ngồi yên lặng trong xe một lát, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên.
Lúc khởi động xe, Thời Chương phát hiện một thứ dưới ghế lái phụ.
Hắn nhặt lên nhìn, là hộp bao cao su ban ngày bác gái đưa cho bọn họ.
Đại khái rơi ra từ trong túi Tống Phất Chi.
Thời Chương hơi nhướng mày, mở ngăn chứa đồ trên xe ra bỏ cái hộp nhỏ vào.
Ngày hôm sau, Thời Chương đúng giờ đến địa điểm quay video quảng cáo Triển lãm truyện tranh, nếu lại đổi thời gian, rất có thể Chung Tử Nhan sẽ tìm tới nhà giết hắn.
Đồng Đồng ngồi đó trang điểm cho Thời Chương. "Chậc" một tiếng: "Da dẻ anh đang trong tình trạng tốt đấy, gần đây ăn nhân sâm hả?"
"Ừ, mỗi ngày một củ." Thời Chương nhắm mắt cười.
"Đúng rồi." Đồng Đồng nói: "Hôm qua em nhận được lời mời từ nền tảng livestream. Có một sự kiện online có độ phủ sóng cao, một số cosplayer lớn cũng sẽ tham dự. Anh có hứng thú không?"
Ngoài việc phụ trách trang điểm cho Bạch Tuộc, Đồng Đồng cũng là một nửa trợ lý, sẽ hỗ trợ sàng lọc lời mời hợp tác trước khi để Thời Chương lựa chọn.
Thời Chương hỏi: "Hoạt động online khi nào?"
Đồng Đồng: "Cuối tuần sau."
Thời Chương lắc đầu: "Không được. Có việc rồi."
Hắn và Tống Phất Chi dã hẹn đi khám sức khỏe hôn nhân vào cuối tuần sau.
"Cuối tuần sau nữa còn có một buổi Triển lãm Manga, quy mô không lớn nhưng bầu không khí rất tốt." Đồng Đồng lấy bút kẻ mắt ra, đỡ mặt Thời Chương: "Nhìn xuống."
Thời Chương nghe theo, nói: "Cuối tuần sau sau nữa cũng quên đi."
Dựa theo kế hoạch, lúc đó hắn và Tống Phù Chi vừa mới nhận được giấy đăng ký kết hôn, hai người sẽ đi xem nhà.
"Được rồi." Đồng Đồng đáp: "Biết ông già anh lười chạy Triển lãm truyện tranh nhỏ."
"Nhưng cái cuối cùng này rất thú vị, một cuộc thi cosplay nước ngoài muốn mời anh làm giám khảo. Sự kiện tổ chức vào mùa thu, gồm ba ngày thi thố, nhân tiện làm chuyến du lịch, tổng cộng là một tuần." Đồng Đồng nháy mắt mấy cái: "Thế nào, hào hứng không?"
Thời Chương hỏi: "Phải đi hơn một tuần?
Đồng Đồng quơ cọ trang điểm: "Đúng vậy, cho nên đáng giá! Chi phí được hoàn lại toàn bộ."
Thời Chương nhắm mắt một lát, cong khóe môi: "Tạm thời từ chối đi."
"Từ chối? "Đồng Đồng từ từ dừng động tác trang điểm, rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng.
"Không phải, không đúng, có vấn đề."
Đồng Đồng ngồi thẳng dậy, cẩn thận quan sát Thời Chương: "Có phải anh đang định cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu và giành được giải thưởng Nobel không?"
Thời Chương cười: "Nghĩ gì vậy."
Mặc dù Thời Chương có lai lịch sâu trong giới cosplay nhưng thực ra không khó mời. Bản thân hắn thích cái này, tham gia sự kiện đối với hắn cũng là một kiểu hưởng thụ, cho nên chỉ cần bàn bạc trước, Thời Chương có hứng thú thì sẽ đồng ý ngay.
Dựa theo hiểu biết của Đồng Đồng với hắn, Thời Chương ít nhất sẽ muốn ra nước ngoài tham gia sự kiện lớn này, không ngờ hắn lại từ chối như vậy.
"Gần đây anh xảy ra chuyện gì sao?" Đồng Đồng nghiêm túc đặt câu hỏi.
Thời Chương cười: "Bận lắm."
"Anh đã từng là người cho dù suốt đêm làm luận văn cũng có thể bỏ ra một buổi sáng tham gia sự kiện, anh nói với em anh bận?"
"Cứ coi như anh muốn tranh giải Nobel đi."
Thời Chương nhẹ nhàng cười cười, chỉ vào mắt mình: "Dán hai mí chưa kỹ này."
Đồng Đồng cau mày nhìn hắn, hồi lâu thở dài: "Trưởng thành rồi, có tâm sự rồi."
Không phải Thời Chương không muốn nhận lời, mà là hắn thật sự không xác định được thời gian.
Hai hoạt động cuối tuần kia trực tiếp va chạm với chuyện kết hôn, mùa thu lại quá xa, không biết lúc đó họ có cần trang trí nhà cửa hay làm những việc khác hay không.
Thời gian ra nước ngoài lâu, làm giám khảo đương nhiên không phải tùy tiện chơi đùa là được, phải tốn tinh lực làm điệu bộ, Thời Chương không biết khi đó hắn có rảnh rỗi hay không.
Lần quay này mất rất nhiều thời gian để trang điểm tạo hình, nhân vật cosplay là một vị tướng cổ đại trong truyện tranh Trung Quốc, áo giáp và trang điểm đã tốn rất nhiều công sức.
Thực ra kế hoạch ban đầu mà đội Triển lãm truyện tranh đưa ra rất đơn giản, thậm chí không yêu cầu anh Bạch Tuộc phải cosplay bất kỳ nhân vật nào mà chỉ cần mặc quần áo thường ngày để lộ mặt và chào người hâm mộ.
Nhưng Thời Chương vừa nghe liền từ chối.
Hắn chưa bao giờ khoe mặt thật hoặc danh tính đời thực trên thân phận "Bạch Tuộc", nguyên nhân rất đơn giản, hắn không muốn đặt cuộc sống 2D và 3D lại với nhau. Người hâm mộ xem hắn cos, học sinh nghe hắn giảng bài, vậy là được.
Lúc trước Chung Tử Nhan còn nói với hắn, nếu để cho mọi người biết công việc của đại thần coser là giáo sư trường danh giá, nó sẽ là chủ đề gây chú ý.
Cô nói rất khách quan, ngày nay rất nhiều thành phần tri thức cấp cao nổi tiếng trên mạng, vài giáo sư, giáo viên có mấy trăm triệu fan trên mạng. Điều kiện của giáo sư Thời được trời ưu ái, vì sao không dùng?
Có nhan sắc, có dáng người lại có học vấn, sống trọn vẹn một chút, ví dụ như mặc đồ cosplay giám định cho mọi người một loại thực vật hấp dẫn gì đó, không chừng cậu có thể nổi tiếng hơn bây giờ nhiều. Đến lúc đó số tiền cậu tiện tay kiếm được còn nhiều hơn mức lương và kinh phí mà cậu làm việc cực khổ.
Lúc ấy Thời Chương cười lắc đầu, nói tôi phải nổi tiếng như vậy làm gì? Những người thích cosplay còn chịu xem lão già này càn rỡ là may mắn lắm rồi.
Chung Tử Nhan hiểu hắn, kẹp điếu thuốc nói đương nhiên, đây là lựa chọn của cậu, tôi chỉ cung cấp cho cậu một ý tưởng khác.
Nhưng từ góc độ của một doanh nhân, Chung Tử Nhan cảm thấy Thời Chương sở hữu mỏ vàng nhưng không khai thác, bỏ trân châu mà lấy bánh ngô.
Tóm lại Thời Chương nói với Tổ truyện tranh rằng hắn chỉ muốn mãi mãi là một con Bạch Tuộc trong ống kính. Vậy nên đối phương nhanh chóng thay đổi kế hoạch quay tuyên truyền, mời Bạch Tuộc cos đại tướng quân tư thế oai hùng.
Quay phim và tẩy trang xong thời gian cũng không còn sớm, trong khi quay Thời Chương không rảnh sờ điện thoại, lúc này vừa nhìn mới phát hiện Tống Phất Chi gửi tin nhắn cho hắn.
>> 【 Chia sẻ 】Những lưu ý khi khám tiền hôn nhân.
- Đây là bác sĩ gửi cho tôi, giáo sư Thời xem xem.
Hai người cùng nhau chọn Gói kiểm tra sức khỏe hôn nhân, Tống Phất Chi phụ trách đặt lịch hẹn, sau khi hẹn xong có bác sĩ kết bạn wechat với Tống Phất Chi, gửi một trang ghi chú tới.
Thời Chương mở ra xem, nó không gì khác hơn là một số lời nhắc thông thường, chẳng hạn như đi kiểm tra sức khỏe khi bụng đói và cố gắng ăn thanh đạm nhất có thể.
Khi nhìn xuống bên dưới, Thời Chương dừng lại.
Nội dung bắt buộc phải khám sức khỏe hôn nhân là kiểm tra cơ quan sinh dục định kỳ, trong đó phải lấy mẫu tinh dịch, họ đã biết điều này khi chọn bệnh viện.
Điều cần lưu ý ở đây là: Vui lòng kiêng quan hệ tình dục ít nhất năm ngày trước khi khám.
Lý do được viết dưới đây: Quan hệ tình dục sẽ khiến hoạt tính của mẫu giảm sút, ảnh hưởng đến hiệu quả xét nghiệm.
Thời Chương rất nghiêm túc đọc lại đoạn này một lần.
-
Cấm dục năm ngày không phải là vấn đề lớn đối với Tống Phất Chi, nhất là khi công việc của y đang bận rộn.
Mấy ngày nay trong lớp còn xảy ra chuyện, có một học sinh giỏi bị quở trách.
Ngày hôm đó, Tống Phất Chi ngồi trong phòng làm việc, giáo viên ngữ văn cầm tờ giấy đi tới, gõ gõ mặt bàn của y.
"Thầy Tống, hôm nay Diêu Hân Hân lén vẽ tranh trong tiết của tôi, nhắc nhở một lần, lần thứ hai tôi tịch thu."
Trang giấy mở ra, bên trong vẽ một thiếu nữ theo phong cách manga.
Tống Phất Chi tuy rằng vẽ như chó bò, nhưng y lăn lộn trong giới mười năm, duyệt đồ vô số, nhìn hàng là biết.
Trình độ hội họa của Diêu Hân Hân nếu ở trong giới ít nhiều phải được gọi là "Đại Thần".
Thì ra đại thần đang ở trong lớp tôi.
"Vẽ rất đẹp." Giáo viên ngữ văn lầm bầm. "Chỉ là không vẽ trong giờ học của tôi thì càng tốt."
"Con bé này thành tích tốt, bình thường cũng ngoan, cứ tưởng sẽ không lén làm việc riêng trong giờ học."
"Biết rồi, để tôi tâm sự với con bé." Tống Phất Chi thu bức tranh lại: "Cám ơn cô Chu."
Đây là chuyện xảy ra rất thường xuyên, giáo viên thấy học sinh có tình huống gì đều sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm, những chuyện không liên quan đến học tập thế này phần lớn đều do giáo viên chủ nhiệm quản lý.
Điểm số của Diêu Hân Hân rất tốt, có thể nằm trong top 50 của trường chuyên tập trung toàn học sinh giỏi này. Tuy rằng mới lớp 10, nhưng cô nhóc đã được nhà trường xếp vào danh sách tuyển thủ hạt giống có thể được nhận vào hai trường đại học hàng đầu.
Trong mắt phụ huynh và hầu hết giáo viên, Diêu Hân Hân là học sinh ưu tú điển hình, vẻ ngoài thanh tú còn rất ngoan ngoãn.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm luôn chú ý nhiều hơn một chút.
Lúc ấy trong số những người tụ tập chỗ Phạm Đồng xem truyện tranh có Diêu Hân Hân, lúc Tống Phất Chi vào lớp còn nghe được cô nhóc đang nói "Bạch tuộc cosplay đẹp trai bùng nổ", nhưng khi Tống Phất Chi đi tới trước mặt bọn họ thu truyện, cô nhóc liền sủi mất tăm.
Diêu Hân Hân ngồi đối diện Tống Phất Chi, vẫn cúi đầu, bả vai căng thẳng rụt lại, ngón tay nắm chặt góc áo.
"Thầy Tống em biết lỗi rồi, em không nên vẽ tranh trong lớp."
Giọng Diêu Hân Hân nhỏ nhẹ, rất chủ động nhận lỗi.
Khi mắc lỗi, thầy Tống sẽ bình đẳng nghiêm túc đối đãi với mỗi một học sinh, cho dù thành tích của bọn họ như thế nào.
Giọng Tống Phất Chi lạnh nhạt hỏi: "Là gấp lắm sao, nhất định phải ở trong lớp vẽ 45 phút?"
Diêu Hân Hân cúi thấp đầu, tóc mái che mặt, không lên tiếng.
Tống Phất Chi hỏi: "Phần nào em vẽ trong tiết ngữ văn? Chỉ cho thầy."
Diêu Hân Hân mím môi, dùng ngón tay đóng khung một khu vực nho nhỏ.
Cô bé ở lớp ngữ văn không vẽ được nhiều lắm, vừa hoàn thành chi tiết viền váy của thiếu nữ xinh đẹp thì bị cô giáo tịch thu.
"Em không vẽ nhiều."
Diêu Hân Hân nhỏ giọng nói, như thể bớt đi vài nét bút có thể giảm bớt tội.
"Vẽ tranh trên lớp, vừa vẽ vừa trốn cô giáo, không nghe được bài, vẽ cũng chẳng được bao nhiêu. Em có thấy mình thả con săn sắt mà chẳng được cá rô không? Có đáng không?"
Giọng thầy Tống luôn bình tĩnh, nhưng mỗi chữ đều có cảm giác áp bách rất mạnh, bởi vì cô bé biết thầy nói đúng.
Diêu Hân Hân giống như bị đâm vào điểm yếu, lại không lên tiếng.
Tống Phất Chi trả lại bức tranh cho cô bé: "Sau này lên lớp phải nghe giảng cho tốt, tan học lại vẽ tranh."
"... Dạ."
Diêu Hân Hân nhanh chóng cầm bức tranh về, gấp hai lần và nắm trong tay.
Tống Phất Chi thả lỏng sắc mặt: "Về đi."
"Thật ra thì —— "
Diêu Hân Hân muốn nói lại thôi.
Tống Phất Chi nhẹ nhàng liếc nhìn cô bé một cái: "Em nói, thầy nghe."
Dường như trong lòng cô bé giãy dụa thật lâu, mới vùi đầu nhỏ giọng nói: "Bởi vì em muốn tham gia một cuộc thi vẽ tranh, lại sắp đến hạn nên em vẽ vội."
"Ra vậy."
Tống Phất Chi gật đầu: "Lý do có thể hiểu được, nhưng cách em cố gắng thực hiện phải thay đổi."
Diêu Hân Hân gật đầu như gà mổ thóc: "Đã biết, thưa thầy."
Cô bé đột nhiên ngồi thẳng người, hơi nghiêng về phía trước, mở to hai mắt nhìn về phía Tống Phất Chi, giọng nói vẫn có chút rụt rè: "Cái này, thầy Tống, có thể đừng nói chuyện này cho ba mẹ em biết được không..."
Tống Phất Chi hỏi: "Ba mẹ em không đồng ý cho em vẽ tranh?"
Diêu Hân Hân cắn môi, nhẹ nhàng dạ một tiếng.
"Nếu cha mẹ em không hỏi, thầy sẽ không nói." Tống Phất Chi đáp.
"Cám ơn thầy." Diêu Hân Hân nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
Chuyện thấy Tống đã đồng ý thì chắc như đinh đóng cột, y nói được làm được.
Diêu Hân Hân đứng lên đi ra ngoài, đột nhiên Tống Phất Chi lên tiếng "Chờ đã" gọi cô bé lại.
Diêu Hân Hân ngoan ngoãn đứng lại, hỏi thầy Tống có chuyện gì.
Tống Phất Chi nói: "Một giáo viên mỹ thuật trước đây của trường chúng ta tốt nghiệp chuyên ngành Animation, năm ngoái cô ấy nghỉ việc đến công ty hoạt hình làm việc. Thầy có thể hỏi cô ấy, có thể xem tranh giúp em được không."
Y nhìn cô gái nhỏ mở to hai mắt, biểu cảm từ khó tin chuyển thành vui mừng.
"Thật không ạ?" Diêu Hân Hân cẩn thận hỏi.
"Trước tiên thầy phải hỏi cô ấy có thời gian không. Nếu em và cô ấy đều đồng ý, thầy sẽ bảo cô ấy liên lạc với em."
Tống Phất Chi dừng một chút: "Dưới điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đến học tập."
"A." Trong mắt Diêu Hân Hân nổi lên hào quang trước nay chưa từng có: "Cảm ơn thầy!"
Tống Phất Chi: "Khỏi cảm ơn."
Tống Phất Chi không phải thánh nhân, y không thể giúp mỗi đứa trẻ thực hiện mục tiêu của mình, chỉ cố gắng làm những gì trong khả năng cho phép.
Y thích nhìn thấy ánh mắt rạng ngời của bọn nhỏ, tràn đầy sức trẻ vô tận và những khả năng vô hạn.
Bởi vậy thời gian thầy Tống xử lý việc trong lớp luôn lâu hơn so với các thầy cô khác, bởi thế mà y cũng tăng ca nhiều hơn.
Tuần này y lại thức thêm mấy đêm nữa, hy vọng không ảnh hưởng gì đến việc kiểm tra sức khỏe.
-
Ngày kiểm tra sức khỏe hôn nhân hai người đều đến rất sớm, mang cái bụng rỗng đi, xét nghiệm máu xong mới ra ngoài ăn sáng.
Bên ngoài bệnh viện có một quán ăn, Tống Phất Chi mua một bát hoành thánh, ngồi trong quán chậm rãi ăn, thổi một cái ăn một cái.
Thời Chương im lặng ngồi đối diện y, ăn rất nhã nhặn.
Sau khi hai người ăn xong tiếp tục trở về khám sức khỏe, bác sĩ ngồi ở phía sau bàn cười tủm tỉm, hỏi bọn họ: "Ăn no chưa?"
Thời Chương trả lời ông: "Quán bán đồ ăn ngon lắm."
"Được rồi, trước khi bắt đầu hãy xác nhận tình hình trước đã." Bác sĩ mở ra sổ, cầm bút ở trên tay.
"Hai cậu sắp kết hôn, vì là bạn tình đồng tính cho nên không có nhu cầu sinh sản đúng không?"
Tống Phất Chi: "Không có."
"Hai cậu trước đây từng có tiền sử hôn nhân, bạn tình lâu dài hoặc là quan hệ tình dục không cố định không?"
Tống Phất Chi đáp rất bình tĩnh: "Không có."
Thời Chương cũng nói: "Chưa từng."
Tống Phất Chi không hề bất ngờ với việc này, vừa nhìn giáo sư Thời đã biết không phải là kiểu người thích chơi đùa.
Bác sĩ vừa cúi đầu ghi chép vừa hỏi: "Năm ngày gần đây có quan hệ tình dục không? Với người khác hay tự mình làm cũng tính."
Tống Phất Chi nhớ rõ điều cần chú ý, y mím môi nói: "Không có."
Thời Chương cũng lắc đầu.
Mặc dù đều là những câu hỏi y học bình thường nhưng khi hỏi quá nhiều, Tống Phất Chi vẫn thấy hơi hơi lúng túng.
Y cảm thấy mình và Thời Chương chưa đến mức cần phải hiểu nhau về vấn đề này, nhưng họ sẽ kết hôn, biết những điều này là cần thiết.
Hỏi xong một câu cuối cùng, bác sĩ lấy ra hai đồ đựng hình chiếc cốc, lần lượt đưa cho hai người, đứng lên đi ra ngoài: "Đi thôi, theo tôi đi lấy t*ng trùng."
Bác sĩ vừa đi vừa nói: "Xét nghiệm cần ít nhất 1.5 ml mẫu, nhưng các cậu không cần để ý, lượng nam giới bình thường một lần chắc chắn vượt quá con số này, cố gắng cho vào trong cốc là được. "
Tống Phất Chi cầm ly, mặt không đổi sắc đi theo sau bác sĩ, ngón tay lại có chút lạnh cả người.
Nói thật, không căng thẳng là xạo.
Một là bởi vì y chưa từng đến bệnh viện kiểm tra cái này, hai là bởi vì giáo sư Thời cũng phải làm cái này.
Bác sĩ đưa họ vào cuối hành lang, tổng cộng có hai phòng, trên cửa phòng không có biển hiệu gì, chỉ có số 1 và số 2.
Cửa phòng đánh dấu số 2 đóng chặt, bác sĩ hạ giọng nói: "Trong này đang có người."
Bác sĩ quay sang phòng số 1, bật đèn lên, trong phòng nhỏ có hai cái ghế, bên cạnh còn có một cánh cửa.
"Bệnh viện tổng cộng có hai phòng lấy t*ng trùng, sát vách có người đang dùng. Phòng này lớn hơn rất nhiều, nhiều cặp đồng tính đến kiểm tra đều sẽ chọn phòng này. Hiệu quả nhìn chung cao hơn một chút so với các đồng chí độc thân xem video tư liệu một mình, ha ha."
Bác sĩ giữ cửa, mỉm cười nhìn bọn họ: "Hai cậu cùng làm đi?"
Hai.... Cậu.... Cùng... Làm...
Tống Phất Chi và Thời Chương cùng nhau đứng đơ, không ai trả lời.
Tống Phất Chi do dự vì chưa hiểu hết ý nghĩa của "hai người cùng làm", mà Thời Chương chần chờ vì hắn thực sự bị cám dỗ bởi cơ hội tuyệt vời của "hai người cùng làm"——
Tóm lại lúc này trong phòng rất im lặng.
Bác sĩ hiển nhiên cảm thấy bọn họ đã ngầm đồng ý, hào phóng vỗ tay một cái, giải quyết dứt khoát: "Tốt, cứ như vậy đi!"
Bác sĩ ân cần đóng cửa thay họ, còn không quên dặn dò: "Chính mình dùng cốc của mình, đừng nhầm lẫn, cũng đừng pha lộn chất lỏng với nhau. Sau khi xong việc lấy ra ngay đưa tôi, đừng hăng say quá mà tới bến nha, lát nữa có lẽ có người muốn dùng phòng..."
Với một tiếng "cạch", cánh cửa bị bác sĩ đóng lại, tiếng nói huyên thuyên của ông im bặt.
Tống Phất Chi đờ đẫn ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của giáo sư Thời cũng có hơi mất tự nhiên hiếm thấy.
Lúc khởi động xe, Thời Chương phát hiện một thứ dưới ghế lái phụ.
Hắn nhặt lên nhìn, là hộp bao cao su ban ngày bác gái đưa cho bọn họ.
Đại khái rơi ra từ trong túi Tống Phất Chi.
Thời Chương hơi nhướng mày, mở ngăn chứa đồ trên xe ra bỏ cái hộp nhỏ vào.
Ngày hôm sau, Thời Chương đúng giờ đến địa điểm quay video quảng cáo Triển lãm truyện tranh, nếu lại đổi thời gian, rất có thể Chung Tử Nhan sẽ tìm tới nhà giết hắn.
Đồng Đồng ngồi đó trang điểm cho Thời Chương. "Chậc" một tiếng: "Da dẻ anh đang trong tình trạng tốt đấy, gần đây ăn nhân sâm hả?"
"Ừ, mỗi ngày một củ." Thời Chương nhắm mắt cười.
"Đúng rồi." Đồng Đồng nói: "Hôm qua em nhận được lời mời từ nền tảng livestream. Có một sự kiện online có độ phủ sóng cao, một số cosplayer lớn cũng sẽ tham dự. Anh có hứng thú không?"
Ngoài việc phụ trách trang điểm cho Bạch Tuộc, Đồng Đồng cũng là một nửa trợ lý, sẽ hỗ trợ sàng lọc lời mời hợp tác trước khi để Thời Chương lựa chọn.
Thời Chương hỏi: "Hoạt động online khi nào?"
Đồng Đồng: "Cuối tuần sau."
Thời Chương lắc đầu: "Không được. Có việc rồi."
Hắn và Tống Phất Chi dã hẹn đi khám sức khỏe hôn nhân vào cuối tuần sau.
"Cuối tuần sau nữa còn có một buổi Triển lãm Manga, quy mô không lớn nhưng bầu không khí rất tốt." Đồng Đồng lấy bút kẻ mắt ra, đỡ mặt Thời Chương: "Nhìn xuống."
Thời Chương nghe theo, nói: "Cuối tuần sau sau nữa cũng quên đi."
Dựa theo kế hoạch, lúc đó hắn và Tống Phù Chi vừa mới nhận được giấy đăng ký kết hôn, hai người sẽ đi xem nhà.
"Được rồi." Đồng Đồng đáp: "Biết ông già anh lười chạy Triển lãm truyện tranh nhỏ."
"Nhưng cái cuối cùng này rất thú vị, một cuộc thi cosplay nước ngoài muốn mời anh làm giám khảo. Sự kiện tổ chức vào mùa thu, gồm ba ngày thi thố, nhân tiện làm chuyến du lịch, tổng cộng là một tuần." Đồng Đồng nháy mắt mấy cái: "Thế nào, hào hứng không?"
Thời Chương hỏi: "Phải đi hơn một tuần?
Đồng Đồng quơ cọ trang điểm: "Đúng vậy, cho nên đáng giá! Chi phí được hoàn lại toàn bộ."
Thời Chương nhắm mắt một lát, cong khóe môi: "Tạm thời từ chối đi."
"Từ chối? "Đồng Đồng từ từ dừng động tác trang điểm, rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng.
"Không phải, không đúng, có vấn đề."
Đồng Đồng ngồi thẳng dậy, cẩn thận quan sát Thời Chương: "Có phải anh đang định cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu và giành được giải thưởng Nobel không?"
Thời Chương cười: "Nghĩ gì vậy."
Mặc dù Thời Chương có lai lịch sâu trong giới cosplay nhưng thực ra không khó mời. Bản thân hắn thích cái này, tham gia sự kiện đối với hắn cũng là một kiểu hưởng thụ, cho nên chỉ cần bàn bạc trước, Thời Chương có hứng thú thì sẽ đồng ý ngay.
Dựa theo hiểu biết của Đồng Đồng với hắn, Thời Chương ít nhất sẽ muốn ra nước ngoài tham gia sự kiện lớn này, không ngờ hắn lại từ chối như vậy.
"Gần đây anh xảy ra chuyện gì sao?" Đồng Đồng nghiêm túc đặt câu hỏi.
Thời Chương cười: "Bận lắm."
"Anh đã từng là người cho dù suốt đêm làm luận văn cũng có thể bỏ ra một buổi sáng tham gia sự kiện, anh nói với em anh bận?"
"Cứ coi như anh muốn tranh giải Nobel đi."
Thời Chương nhẹ nhàng cười cười, chỉ vào mắt mình: "Dán hai mí chưa kỹ này."
Đồng Đồng cau mày nhìn hắn, hồi lâu thở dài: "Trưởng thành rồi, có tâm sự rồi."
Không phải Thời Chương không muốn nhận lời, mà là hắn thật sự không xác định được thời gian.
Hai hoạt động cuối tuần kia trực tiếp va chạm với chuyện kết hôn, mùa thu lại quá xa, không biết lúc đó họ có cần trang trí nhà cửa hay làm những việc khác hay không.
Thời gian ra nước ngoài lâu, làm giám khảo đương nhiên không phải tùy tiện chơi đùa là được, phải tốn tinh lực làm điệu bộ, Thời Chương không biết khi đó hắn có rảnh rỗi hay không.
Lần quay này mất rất nhiều thời gian để trang điểm tạo hình, nhân vật cosplay là một vị tướng cổ đại trong truyện tranh Trung Quốc, áo giáp và trang điểm đã tốn rất nhiều công sức.
Thực ra kế hoạch ban đầu mà đội Triển lãm truyện tranh đưa ra rất đơn giản, thậm chí không yêu cầu anh Bạch Tuộc phải cosplay bất kỳ nhân vật nào mà chỉ cần mặc quần áo thường ngày để lộ mặt và chào người hâm mộ.
Nhưng Thời Chương vừa nghe liền từ chối.
Hắn chưa bao giờ khoe mặt thật hoặc danh tính đời thực trên thân phận "Bạch Tuộc", nguyên nhân rất đơn giản, hắn không muốn đặt cuộc sống 2D và 3D lại với nhau. Người hâm mộ xem hắn cos, học sinh nghe hắn giảng bài, vậy là được.
Lúc trước Chung Tử Nhan còn nói với hắn, nếu để cho mọi người biết công việc của đại thần coser là giáo sư trường danh giá, nó sẽ là chủ đề gây chú ý.
Cô nói rất khách quan, ngày nay rất nhiều thành phần tri thức cấp cao nổi tiếng trên mạng, vài giáo sư, giáo viên có mấy trăm triệu fan trên mạng. Điều kiện của giáo sư Thời được trời ưu ái, vì sao không dùng?
Có nhan sắc, có dáng người lại có học vấn, sống trọn vẹn một chút, ví dụ như mặc đồ cosplay giám định cho mọi người một loại thực vật hấp dẫn gì đó, không chừng cậu có thể nổi tiếng hơn bây giờ nhiều. Đến lúc đó số tiền cậu tiện tay kiếm được còn nhiều hơn mức lương và kinh phí mà cậu làm việc cực khổ.
Lúc ấy Thời Chương cười lắc đầu, nói tôi phải nổi tiếng như vậy làm gì? Những người thích cosplay còn chịu xem lão già này càn rỡ là may mắn lắm rồi.
Chung Tử Nhan hiểu hắn, kẹp điếu thuốc nói đương nhiên, đây là lựa chọn của cậu, tôi chỉ cung cấp cho cậu một ý tưởng khác.
Nhưng từ góc độ của một doanh nhân, Chung Tử Nhan cảm thấy Thời Chương sở hữu mỏ vàng nhưng không khai thác, bỏ trân châu mà lấy bánh ngô.
Tóm lại Thời Chương nói với Tổ truyện tranh rằng hắn chỉ muốn mãi mãi là một con Bạch Tuộc trong ống kính. Vậy nên đối phương nhanh chóng thay đổi kế hoạch quay tuyên truyền, mời Bạch Tuộc cos đại tướng quân tư thế oai hùng.
Quay phim và tẩy trang xong thời gian cũng không còn sớm, trong khi quay Thời Chương không rảnh sờ điện thoại, lúc này vừa nhìn mới phát hiện Tống Phất Chi gửi tin nhắn cho hắn.
>> 【 Chia sẻ 】Những lưu ý khi khám tiền hôn nhân.
- Đây là bác sĩ gửi cho tôi, giáo sư Thời xem xem.
Hai người cùng nhau chọn Gói kiểm tra sức khỏe hôn nhân, Tống Phất Chi phụ trách đặt lịch hẹn, sau khi hẹn xong có bác sĩ kết bạn wechat với Tống Phất Chi, gửi một trang ghi chú tới.
Thời Chương mở ra xem, nó không gì khác hơn là một số lời nhắc thông thường, chẳng hạn như đi kiểm tra sức khỏe khi bụng đói và cố gắng ăn thanh đạm nhất có thể.
Khi nhìn xuống bên dưới, Thời Chương dừng lại.
Nội dung bắt buộc phải khám sức khỏe hôn nhân là kiểm tra cơ quan sinh dục định kỳ, trong đó phải lấy mẫu tinh dịch, họ đã biết điều này khi chọn bệnh viện.
Điều cần lưu ý ở đây là: Vui lòng kiêng quan hệ tình dục ít nhất năm ngày trước khi khám.
Lý do được viết dưới đây: Quan hệ tình dục sẽ khiến hoạt tính của mẫu giảm sút, ảnh hưởng đến hiệu quả xét nghiệm.
Thời Chương rất nghiêm túc đọc lại đoạn này một lần.
-
Cấm dục năm ngày không phải là vấn đề lớn đối với Tống Phất Chi, nhất là khi công việc của y đang bận rộn.
Mấy ngày nay trong lớp còn xảy ra chuyện, có một học sinh giỏi bị quở trách.
Ngày hôm đó, Tống Phất Chi ngồi trong phòng làm việc, giáo viên ngữ văn cầm tờ giấy đi tới, gõ gõ mặt bàn của y.
"Thầy Tống, hôm nay Diêu Hân Hân lén vẽ tranh trong tiết của tôi, nhắc nhở một lần, lần thứ hai tôi tịch thu."
Trang giấy mở ra, bên trong vẽ một thiếu nữ theo phong cách manga.
Tống Phất Chi tuy rằng vẽ như chó bò, nhưng y lăn lộn trong giới mười năm, duyệt đồ vô số, nhìn hàng là biết.
Trình độ hội họa của Diêu Hân Hân nếu ở trong giới ít nhiều phải được gọi là "Đại Thần".
Thì ra đại thần đang ở trong lớp tôi.
"Vẽ rất đẹp." Giáo viên ngữ văn lầm bầm. "Chỉ là không vẽ trong giờ học của tôi thì càng tốt."
"Con bé này thành tích tốt, bình thường cũng ngoan, cứ tưởng sẽ không lén làm việc riêng trong giờ học."
"Biết rồi, để tôi tâm sự với con bé." Tống Phất Chi thu bức tranh lại: "Cám ơn cô Chu."
Đây là chuyện xảy ra rất thường xuyên, giáo viên thấy học sinh có tình huống gì đều sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm, những chuyện không liên quan đến học tập thế này phần lớn đều do giáo viên chủ nhiệm quản lý.
Điểm số của Diêu Hân Hân rất tốt, có thể nằm trong top 50 của trường chuyên tập trung toàn học sinh giỏi này. Tuy rằng mới lớp 10, nhưng cô nhóc đã được nhà trường xếp vào danh sách tuyển thủ hạt giống có thể được nhận vào hai trường đại học hàng đầu.
Trong mắt phụ huynh và hầu hết giáo viên, Diêu Hân Hân là học sinh ưu tú điển hình, vẻ ngoài thanh tú còn rất ngoan ngoãn.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm luôn chú ý nhiều hơn một chút.
Lúc ấy trong số những người tụ tập chỗ Phạm Đồng xem truyện tranh có Diêu Hân Hân, lúc Tống Phất Chi vào lớp còn nghe được cô nhóc đang nói "Bạch tuộc cosplay đẹp trai bùng nổ", nhưng khi Tống Phất Chi đi tới trước mặt bọn họ thu truyện, cô nhóc liền sủi mất tăm.
Diêu Hân Hân ngồi đối diện Tống Phất Chi, vẫn cúi đầu, bả vai căng thẳng rụt lại, ngón tay nắm chặt góc áo.
"Thầy Tống em biết lỗi rồi, em không nên vẽ tranh trong lớp."
Giọng Diêu Hân Hân nhỏ nhẹ, rất chủ động nhận lỗi.
Khi mắc lỗi, thầy Tống sẽ bình đẳng nghiêm túc đối đãi với mỗi một học sinh, cho dù thành tích của bọn họ như thế nào.
Giọng Tống Phất Chi lạnh nhạt hỏi: "Là gấp lắm sao, nhất định phải ở trong lớp vẽ 45 phút?"
Diêu Hân Hân cúi thấp đầu, tóc mái che mặt, không lên tiếng.
Tống Phất Chi hỏi: "Phần nào em vẽ trong tiết ngữ văn? Chỉ cho thầy."
Diêu Hân Hân mím môi, dùng ngón tay đóng khung một khu vực nho nhỏ.
Cô bé ở lớp ngữ văn không vẽ được nhiều lắm, vừa hoàn thành chi tiết viền váy của thiếu nữ xinh đẹp thì bị cô giáo tịch thu.
"Em không vẽ nhiều."
Diêu Hân Hân nhỏ giọng nói, như thể bớt đi vài nét bút có thể giảm bớt tội.
"Vẽ tranh trên lớp, vừa vẽ vừa trốn cô giáo, không nghe được bài, vẽ cũng chẳng được bao nhiêu. Em có thấy mình thả con săn sắt mà chẳng được cá rô không? Có đáng không?"
Giọng thầy Tống luôn bình tĩnh, nhưng mỗi chữ đều có cảm giác áp bách rất mạnh, bởi vì cô bé biết thầy nói đúng.
Diêu Hân Hân giống như bị đâm vào điểm yếu, lại không lên tiếng.
Tống Phất Chi trả lại bức tranh cho cô bé: "Sau này lên lớp phải nghe giảng cho tốt, tan học lại vẽ tranh."
"... Dạ."
Diêu Hân Hân nhanh chóng cầm bức tranh về, gấp hai lần và nắm trong tay.
Tống Phất Chi thả lỏng sắc mặt: "Về đi."
"Thật ra thì —— "
Diêu Hân Hân muốn nói lại thôi.
Tống Phất Chi nhẹ nhàng liếc nhìn cô bé một cái: "Em nói, thầy nghe."
Dường như trong lòng cô bé giãy dụa thật lâu, mới vùi đầu nhỏ giọng nói: "Bởi vì em muốn tham gia một cuộc thi vẽ tranh, lại sắp đến hạn nên em vẽ vội."
"Ra vậy."
Tống Phất Chi gật đầu: "Lý do có thể hiểu được, nhưng cách em cố gắng thực hiện phải thay đổi."
Diêu Hân Hân gật đầu như gà mổ thóc: "Đã biết, thưa thầy."
Cô bé đột nhiên ngồi thẳng người, hơi nghiêng về phía trước, mở to hai mắt nhìn về phía Tống Phất Chi, giọng nói vẫn có chút rụt rè: "Cái này, thầy Tống, có thể đừng nói chuyện này cho ba mẹ em biết được không..."
Tống Phất Chi hỏi: "Ba mẹ em không đồng ý cho em vẽ tranh?"
Diêu Hân Hân cắn môi, nhẹ nhàng dạ một tiếng.
"Nếu cha mẹ em không hỏi, thầy sẽ không nói." Tống Phất Chi đáp.
"Cám ơn thầy." Diêu Hân Hân nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
Chuyện thấy Tống đã đồng ý thì chắc như đinh đóng cột, y nói được làm được.
Diêu Hân Hân đứng lên đi ra ngoài, đột nhiên Tống Phất Chi lên tiếng "Chờ đã" gọi cô bé lại.
Diêu Hân Hân ngoan ngoãn đứng lại, hỏi thầy Tống có chuyện gì.
Tống Phất Chi nói: "Một giáo viên mỹ thuật trước đây của trường chúng ta tốt nghiệp chuyên ngành Animation, năm ngoái cô ấy nghỉ việc đến công ty hoạt hình làm việc. Thầy có thể hỏi cô ấy, có thể xem tranh giúp em được không."
Y nhìn cô gái nhỏ mở to hai mắt, biểu cảm từ khó tin chuyển thành vui mừng.
"Thật không ạ?" Diêu Hân Hân cẩn thận hỏi.
"Trước tiên thầy phải hỏi cô ấy có thời gian không. Nếu em và cô ấy đều đồng ý, thầy sẽ bảo cô ấy liên lạc với em."
Tống Phất Chi dừng một chút: "Dưới điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đến học tập."
"A." Trong mắt Diêu Hân Hân nổi lên hào quang trước nay chưa từng có: "Cảm ơn thầy!"
Tống Phất Chi: "Khỏi cảm ơn."
Tống Phất Chi không phải thánh nhân, y không thể giúp mỗi đứa trẻ thực hiện mục tiêu của mình, chỉ cố gắng làm những gì trong khả năng cho phép.
Y thích nhìn thấy ánh mắt rạng ngời của bọn nhỏ, tràn đầy sức trẻ vô tận và những khả năng vô hạn.
Bởi vậy thời gian thầy Tống xử lý việc trong lớp luôn lâu hơn so với các thầy cô khác, bởi thế mà y cũng tăng ca nhiều hơn.
Tuần này y lại thức thêm mấy đêm nữa, hy vọng không ảnh hưởng gì đến việc kiểm tra sức khỏe.
-
Ngày kiểm tra sức khỏe hôn nhân hai người đều đến rất sớm, mang cái bụng rỗng đi, xét nghiệm máu xong mới ra ngoài ăn sáng.
Bên ngoài bệnh viện có một quán ăn, Tống Phất Chi mua một bát hoành thánh, ngồi trong quán chậm rãi ăn, thổi một cái ăn một cái.
Thời Chương im lặng ngồi đối diện y, ăn rất nhã nhặn.
Sau khi hai người ăn xong tiếp tục trở về khám sức khỏe, bác sĩ ngồi ở phía sau bàn cười tủm tỉm, hỏi bọn họ: "Ăn no chưa?"
Thời Chương trả lời ông: "Quán bán đồ ăn ngon lắm."
"Được rồi, trước khi bắt đầu hãy xác nhận tình hình trước đã." Bác sĩ mở ra sổ, cầm bút ở trên tay.
"Hai cậu sắp kết hôn, vì là bạn tình đồng tính cho nên không có nhu cầu sinh sản đúng không?"
Tống Phất Chi: "Không có."
"Hai cậu trước đây từng có tiền sử hôn nhân, bạn tình lâu dài hoặc là quan hệ tình dục không cố định không?"
Tống Phất Chi đáp rất bình tĩnh: "Không có."
Thời Chương cũng nói: "Chưa từng."
Tống Phất Chi không hề bất ngờ với việc này, vừa nhìn giáo sư Thời đã biết không phải là kiểu người thích chơi đùa.
Bác sĩ vừa cúi đầu ghi chép vừa hỏi: "Năm ngày gần đây có quan hệ tình dục không? Với người khác hay tự mình làm cũng tính."
Tống Phất Chi nhớ rõ điều cần chú ý, y mím môi nói: "Không có."
Thời Chương cũng lắc đầu.
Mặc dù đều là những câu hỏi y học bình thường nhưng khi hỏi quá nhiều, Tống Phất Chi vẫn thấy hơi hơi lúng túng.
Y cảm thấy mình và Thời Chương chưa đến mức cần phải hiểu nhau về vấn đề này, nhưng họ sẽ kết hôn, biết những điều này là cần thiết.
Hỏi xong một câu cuối cùng, bác sĩ lấy ra hai đồ đựng hình chiếc cốc, lần lượt đưa cho hai người, đứng lên đi ra ngoài: "Đi thôi, theo tôi đi lấy t*ng trùng."
Bác sĩ vừa đi vừa nói: "Xét nghiệm cần ít nhất 1.5 ml mẫu, nhưng các cậu không cần để ý, lượng nam giới bình thường một lần chắc chắn vượt quá con số này, cố gắng cho vào trong cốc là được. "
Tống Phất Chi cầm ly, mặt không đổi sắc đi theo sau bác sĩ, ngón tay lại có chút lạnh cả người.
Nói thật, không căng thẳng là xạo.
Một là bởi vì y chưa từng đến bệnh viện kiểm tra cái này, hai là bởi vì giáo sư Thời cũng phải làm cái này.
Bác sĩ đưa họ vào cuối hành lang, tổng cộng có hai phòng, trên cửa phòng không có biển hiệu gì, chỉ có số 1 và số 2.
Cửa phòng đánh dấu số 2 đóng chặt, bác sĩ hạ giọng nói: "Trong này đang có người."
Bác sĩ quay sang phòng số 1, bật đèn lên, trong phòng nhỏ có hai cái ghế, bên cạnh còn có một cánh cửa.
"Bệnh viện tổng cộng có hai phòng lấy t*ng trùng, sát vách có người đang dùng. Phòng này lớn hơn rất nhiều, nhiều cặp đồng tính đến kiểm tra đều sẽ chọn phòng này. Hiệu quả nhìn chung cao hơn một chút so với các đồng chí độc thân xem video tư liệu một mình, ha ha."
Bác sĩ giữ cửa, mỉm cười nhìn bọn họ: "Hai cậu cùng làm đi?"
Hai.... Cậu.... Cùng... Làm...
Tống Phất Chi và Thời Chương cùng nhau đứng đơ, không ai trả lời.
Tống Phất Chi do dự vì chưa hiểu hết ý nghĩa của "hai người cùng làm", mà Thời Chương chần chờ vì hắn thực sự bị cám dỗ bởi cơ hội tuyệt vời của "hai người cùng làm"——
Tóm lại lúc này trong phòng rất im lặng.
Bác sĩ hiển nhiên cảm thấy bọn họ đã ngầm đồng ý, hào phóng vỗ tay một cái, giải quyết dứt khoát: "Tốt, cứ như vậy đi!"
Bác sĩ ân cần đóng cửa thay họ, còn không quên dặn dò: "Chính mình dùng cốc của mình, đừng nhầm lẫn, cũng đừng pha lộn chất lỏng với nhau. Sau khi xong việc lấy ra ngay đưa tôi, đừng hăng say quá mà tới bến nha, lát nữa có lẽ có người muốn dùng phòng..."
Với một tiếng "cạch", cánh cửa bị bác sĩ đóng lại, tiếng nói huyên thuyên của ông im bặt.
Tống Phất Chi đờ đẫn ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của giáo sư Thời cũng có hơi mất tự nhiên hiếm thấy.