Chương 5: Quen biết
Khi Omega đến gần, Beta bên cạnh Nguyễn Khả San khéo léo chào hỏi: "Chào cậu, Lâm Tẫn, tới rồi đấy à".
Lâm Tẫn mặt không biểu cảm gật gật đầu.
Beta dường như rất quen thuộc với Lâm Tẫn, đĩnh đạc nói với Nguyễn Khả San, "Trước mặt người lạ, cậu ấy toàn như vậy, cậu đừng để ý nha".
Beta dùng khuỷu tay huých huých Lâm Tẫn, "Lâm Tẫn, tốt xấu gì cũng chào hỏi một câu đi".
Lâm Tẫn đưa mắt nhìn Nguyễn Khả San, mím môi nói: "Xin chào, tôi là Lâm Tẫn".
Thiếu niên thanh âm trong trẻo, ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên, nghe rất thoải mái.
Nguyễn Khả San thầm nghĩ, tôi đương nhiên biết cậu là Lâm Tẫn rồi, tôi còn biết cậu là Omega cấp S, giáo hoa trường Nhị Trung nữa cơ.
Được đại mỹ nhân nghiêm trang chào hỏi, Nguyễn Khả San sau khi bị nhìn chăm chú thì có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Xin chào, tôi là Nguyễn Khả San".
Lâm Tẫn ừ một tiếng, nhìn về phía Beta nói: "Thường Ý, mới sáng ra cậu làm gì mà gửi nhiều tin nhắn như vậy?"
Thường Ý cười cười: "Thì để giục cậu chứ sao, sợ cậu không tới".
Lâm Tẫn gật đầu, tùy ý nhìn xung quanh một vòng. Trong một khoảnh khắc khi thấy một gương mặt quen thuộc, ánh mắt Lâm Tẫn chợt dừng lại.
Thu hồi tầm mắt, Lâm Tẫn giống như vô tình hỏi Nguyễn Khả San: "Nam sinh bên kia tại sao lại đứng một mình vậy?"
Nguyễn Khả San nói: "Không phải chúng tôi xa lánh cậu ấy, mà là chúng tôi không có tư cách đứng cùng. Người ấy chính là cao lãnh chi hoa(*), thần thánh cũng không thể xâm phạm".
(*) "Cao lãnh chi hoa" hàm ý ngoại hình đẹp nhưng lạnh lùng, khó gần
Lâm Tẫn hỏi: "Cậu biết cậu ấy à?"
Nguyễn Khả San không che giấu tâm ý, mọi cảm xúc đều bộc lộ ra ngoài, "Đâu chỉ là biết, cả trường chúng tôi đều ghi lòng tạc dạ rằng cậu ấy chính là giáo thảo của trường. Tôi là lớp trưởng lớp cậu ấy 1 năm rồi, nhưng mỗi khi nói chuyện với cậu ấy đều không quá 10 từ".
"Cậu ấy tên gì vậy?" Lâm Tẫn hỏi.
Nguyễn Khả San không nghĩ nhiều về câu hỏi của đối phương, trong mắt cô chỉ nhìn thấy đại mỹ nhân, thành thật trả lời: "Phó Sâm".
Lâm Tẫn lại hỏi: "Cái gì Sâm cơ?"
Nguyễn Khả San nói: "Tức là bỏ tam điểm thủy(*) của chữ "深"(thâm) và thay bằng chữ 王 (vương) viết nghiêng để thành chữ 琛 (sâm).
(*) Tam điểm thủy: "氵" là ba nét chấm của bộ "thủy" trong chữ Hán
Thường Ý xen vào: "Lâm Tẫn, cậu hỏi cặn kẽ như vậy làm gì?"
"Chỉ hỏi thôi, cái này cậu cũng muốn quản à". Lâm Tẫn nhàn nhạt nhìn Thường Ý.
Thường Ý có trực giác nhạy bén, cảm thấy có điều gì mờ ám nhưng lại không biết đó là gì, đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lâm Tẫn bấm vào mã QR WeChat trên điện thoại của mình, nói với Nguyễn Khả San, "Chúng ta thêm WeChat và kết bạn nhé".
Nguyễn Khả San đắc ý lấy điện thoại ra quét mã QR của đối phương, đánh bạo hỏi thử: "Lâm Tẫn, tôi có thể chụp một bức ảnh của cậu được không?"
Nguyễn Khả San mang vẻ mặt chờ mong câu trả lời của Lâm Tẫn. Nhìn thấy đối phương rất tự nhiên chạm vào màn hình với những ngón tay nhỏ dài trắng nõn, cô chỉ biết cảm thán trong lòng, quả nhiên hai chữ "xinh đẹp" hoàn toàn toát ra trên người cậu ấy.
Lâm Tẫn gửi cho cô tin nhắn xác minh rồi cất điện thoại, không quá để tâm trả lời, "Có thể".
Nguyễn Khả San vốn tưởng rằng sẽ bị từ chối, nghe được lời đồng ý của đối phương thì vô cùng vui sướng nói lời cảm ơn.
Không cần phải chụp lén, mà là một tấm ảnh chính diện luôn nha.
Trước khi Lâm Tẫn đến, Nguyễn Khả San về cơ bản đã chụp được ảnh của toàn bộ học sinh trường Nhị Trung. Lúc đầu, cô nàng có quay một video và gửi vào trong nhóm. Không khó để nhận ra, hơn 100 thành viên trong nhóm đều đồng lòng chờ cô phát ảnh, nhưng trong thâm tâm lại chỉ mong đợi những bức hình của Lâm Tẫn.
Nguyễn Khả San chụp một bức ảnh toàn thân của Lâm Tẫn, có thể nhìn rõ khuôn mặt ngay cả khi phóng to. Cô nàng rất lấy làm tự hào về độ phân giải cao của chiếc điện thoại di động mới mua.
Sau khi chụp ảnh, Nguyễn Khả San cảm ơn Lâm Tẫn một lần nữa.
"Các bạn học tập hợp". Một nữ Beta trông rất có học thức, trên người mặc âu phục, đang đi ra khỏi văn phòng Chính phủ.
Đám đông bao gồm học sinh của trường Nhị Trung và Nhất Trung, vốn đang đứng rải rác lúc này bắt đầu tụ tập lại với nhau, mỗi người đứng theo trường của mình, tự giác sắp xếp theo thứ tự chiều cao.
Nữ Beta đi tới phía trước, nhìn hàng ngũ ngay ngắn, hài lòng gật đầu khen ngợi: "Xem ra học sinh của hai trường đều rất ưu tú".
Nói thừa, trường Nhị Trung và Nhất Trung đều là những trường cấp 3 nổi tiếng nhất Nam Thành, học sinh được giảng dạy từ nơi này có thể không xuất sắc sao? Thường Ý nhướn mắt, yên lặng thầm nghĩ.
Thường Ý thì thầm với Lâm Tẫn phía sau, "Sao cậu lại đứng sau lưng tôi? Cậu rõ ràng không cao bằng tôi".
Lâm Tẫn cụp mắt, thấp giọng nói: "Tôi không muốn đứng lên trước".
Thường Ý không nói nữa, xem như tiếp thu lời cậu ấy nói.
Lâm Tẫn đứng giữa nhóm Omega nhỏ xinh cũng không tính là thấp bé. Cậu cao khoảng 1m75, nhưng so với Thường Ý, một Beta cao gầy, vẫn là không xi nhê gì.
Lâm Tẫn đánh mắt trộm nhìn nam sinh ở cuối hàng trường Nhị Trung bên cạnh, cắn cắn môi.
Phó Sâm đứng cuối cũng phát hiện có người đang nhìn mình, theo tầm mắt khẽ liếc một cái. Người kia lớn lên rất xinh đẹp, chỉ có thể nói như vậy.
Nguyễn Khả San đứng giữa hàng ngũ trường Nhất Trung. Cô nhẩm đếm lúc này có 30 học sinh, tức là mỗi trường có 15 đại diện.
"Trước tiên, rất cảm ơn hai nhà trường đã đồng ý hợp tác với chúng tôi. Tiếp theo, xin cảm ơn các bạn học sinh đã phối hợp rất tốt. Vừa rồi, tôi đã thống kê số lượng người tham gia, giờ chúng ta bắt tay vào việc chính nhé. Chúng tôi cần các bạn mang theo dụng cụ vệ sinh và quét dọn đường Bình Hoa. Đoàn làm phim sẽ đi theo mọi người để ghi hình, mong các bạn sẽ làm việc nghiêm túc và giữ tinh thần vui vẻ". Nữ Beta khụ khụ một tiếng, "Vậy chúng ta bắt đầu thôi".
Mọi người ai nấy đều sửng sốt, cứ tưởng chỉ cần tạo dáng chụp ảnh, ai ngờ lại còn phải đi quét đường.
Dù trong lòng có nhiều oán trách, nhưng bọn họ đều ra quân vì cái gọi là rạng danh cho trường. Có hờn có giận thì cũng chỉ biết tuân lệnh, mọi người đành đi nhận công cụ lao động.
Phó Sâm lấy một cây chổi tre lớn để quét những chiếc lá rơi.
Về cơ bản, Nam Thành thực hiện việc phủ xanh đường phố bằng cách trồng cây bạch quả. Bây giờ là tháng 8 mùa lá rụng, đường Bình Hoa tuy trong tên có chữ "hoa", nhưng thực tế lại chẳng có cây hoa nào. Ngược lại, ở đó chỉ có cây bạch quả là lâu đời nhất, cũng được trồng nhiều nhất.
Nguyễn Khả San và Lâm Tẫn nhận được kẹp nhặt rác, còn Thường Ý nhận trúng xẻng hót thì vô cùng bất mãn. Phải biết rằng, đường phố lúc này có rất nhiều lá rụng, để hót cho hết sẽ mất rất nhiều thời gian. Kẹp nhặt thì lại khác vì trên đường cũng không quá nhiều rác. Thấy vậy, cậu ta lớn tiếng hét lên, "Dựa vào cái gì chứ, chỉ vì tôi là Beta mà phân biệt đối xử như vậy".
"Được rồi, được rồi. Cậu xem, cũng có những Omega khác cầm xẻng mà". Lâm Tẫn an ủi, nghiêng đầu ra hiệu cho cậu ta nhìn sang bên cạnh, "Nhìn kìa, Từ Thanh Nghiên là một Omega nhưng cũng giống cậu đấy thôi?"
Nguyễn Khả San kinh ngạc: "Cậu biết Từ Thanh Nghiên?"
Thường Ý được xoa dịu, tâm trạng cũng tốt hơn. Cậu ta nhìn về phía Từ Thanh Nghiên và nói: "Biết chứ, tôi và Lâm Tẫn học cùng trường cấp 2 với cậu ấy, đến khi lên cấp 3 mới khác trường".
"Vậy bây giờ, cậu là bạn học cùng lớp với Lâm Tẫn?" Nguyễn Khả San huơ huơ chiếc kẹp trong tay.
"Mặc dù tôi và Lâm Tẫn đều học trường Nhị Trung, nhưng chúng tôi không học cùng lớp. Tôi học lớp bên cạnh, mỗi ngày đều phải sang lớp cậu ấy rủ đi ăn". Thường Ý liếc nhìn Lâm Tẫn, tỏ vẻ bất mãn.
Lâm Tẫn thản nhiên nói: "Cậu có thể tự mình đi ăn, tôi đâu có cản".
Thường Ý lắc đầu từ bỏ, khoa trương nói: "Không được, không được. Cậu lớn lên đẹp như vậy, nếu tôi không để mắt tới cậu trong chốc lát, coi chừng bị người ta bắt đi thì phải làm sao".
Lâm Tẫn nghe cậu ta mở miệng ra là ba hoa bốc phét bèn tránh xa.
Nguyễn Khả San nhận ra, yên lặng bổ sung một câu: "Thực ra, cậu cũng không muốn ăn cơm một mình đi".
Sự thật bị bại lộ, Thường Ý kinh ngạc nhìn Nguyễn Khả San, "San muội muội nói gì vậy chứ?"
Nguyễn Khả San phát hiện ra Thường Ý là kiểu người có nhân duyên tốt, ngoại hình ưa nhìn và rất giỏi ăn nói, chắc hẳn là một nhân vật hô mưa gọi gió ở trường Nhị Trung. Đừng nhìn bộ dáng ôn nhu dễ mến của đối phương, cậu ta thực sự là một cây hài có tiếng đấy. Vừa rồi, cô chính là bị vẻ bề ngoài của Thường Ý làm cho mê hoặc, thậm chí còn trò chuyện với cậu ta hồi lâu.
Sau khi nhận được tin tức mới nhất, Nguyễn Khả San vội vàng đăng lên nhóm. Kể từ khi cô nàng phát ảnh chụp khuôn mặt của Lâm Tẫn, số lượng thành viên trong nhóm đã tăng lên hơn 300 người. Cô nghi ngờ có cả những người thuộc khóa khác trà trộn vào. Nếu không, số lượng học sinh năm 3 của trường Nhị Trung là hơn 600 người, không có khả năng mọi người đều biết mà tham gia.
Báo cáo từ tiền tuyến đang được gửi về nhóm.
Nguyễn Khả San: Nguồn tin nội bộ đây, Lâm Tẫn và Thường Ý là bạn học cùng trường cấp 2 với Từ Thanh Nghiên.
Hạ Phi Tinh: Đa tạ lớp trưởng.
Đoạn Sách: Tôi có thể hỏi họ học cấp 2 ở đâu được không? Tò mò ghê.
Ẩn danh 1: Tò mò +1
Ẩn danh: Tò mò +2
Văn Thao: Ahhh, nữ thần Thanh Nghiên của tôi!!
......
Tin tức liên tục được cập nhật, Nguyễn Khả San tắt nhóm chat rồi cất điện thoại vào túi.
Một nhóm người với các công cụ lao động trên tay hành quân đến đường Bình Hoa. Nguyễn Khả San và Thường Ý trò chuyện huyên náo với mọi người. Họ dẫn đầu đội ngũ ở phía trước, thỉnh thoảng lại chạy xung quanh bà tám, còn Lâm Tẫn chậm rãi bước đi, tụt lại xuống cuối hàng.
Phó Sâm không thích khung cảnh đông đúc phía trước, vì vậy từ tốn đi phía sau với một cây chổi tre lớn.
Lâm Tẫn mím môi, do dự một chút, trong lòng âm thầm vui vẻ bước nhanh tới bên Phó Sâm, lấy hết can đảm cất tiếng: "Xin chào, Phó Sâm, tôi biết cậu".
Phó Sâm quay đầu liếc nhìn Lâm Tẫn, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc nói: "Xin chào".
Hắn thầm nghĩ mình quả thực thuộc phái nhan khống(*), thậm chí còn có lòng mà đáp lại. Bằng không nếu là người khác bắt chuyện, hắn đã sớm tránh mặt bỏ đi, đã vậy giọng nói của người này cũng khá dễ nghe.
(*) "Nhan khống": Ý chỉ người cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, coi trọng cái đẹp
Thấy rằng Phó Sâm cũng không tỏ thái độ chán ghét, Lâm Tẫn liền tự giới thiệu, "Tôi là Lâm Tẫn, trong thành ngữ "Tây tẫn nam sâm"(*).
(*) Bản gốc là "西赆南琛", là một thành ngữ cổ mang nghĩa muôn phương đến cống nạp
Nói xong, cậu liền chú ý tới biểu cảm trên mặt đối phương. Vừa rồi, cậu cố ý lợi dụng việc tên của hai người họ có liên hệ.
Phó Sâm như suy tư gì đó.
Lâm Tẫn.
Lúc trước hắn có nghe mọi người trong lớp nhắc tới nên vẫn luôn khắc ghi cái tên này. Nhưng bây giờ khi cái tên này hợp nhất với khuôn mặt, hắn mới chợt nhớ ra.
Vô duyên vô cớ nhớ tên một người khiến hắn cũng bất giác để ý người nọ.
Phó Sâm cảm thấy có hơi phiền, nhưng ngoài mặt lại chẳng thể hiện ra, vẫn giữ bộ dáng không cảm xúc. Hắn dừng lại, nghiêng người điềm tĩnh nhìn về phía Lâm Tẫn. Lâm Tẫn cũng theo bản năng ngừng bước, mặt đối mặt với Phó Sâm.
Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Tẫn, đối diện với đôi mắt quá mức trong trẻo tinh khôi kia, đột nhiên trong lòng hắn nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc. Phó Sâm bật cười, nhưng lời từ miệng nói ra lại không mang chút hiềm ý nào, "Lâm Tẫn phải không? Tôi không quản việc cậu muốn làm, nhưng cách bắt chuyện của cậu hơi lỗi thời rồi đó".
Nói xong một câu này, Phó Sâm không chút lưu tình lạnh lùng bước đi, cũng chẳng buồn quay đầu liếc nhìn người ta một cái.
Nghĩ đến tiểu Omega kia có khi sẽ đau lòng, Phó Sâm âm thầm lắc đầu tặc lưỡi. Có trời mới biết tại sao hắn lại làm ra chuyện như vậy, thậm chí còn nhiều lời như thế. Nếu thực sự chán ghét, hắn có thể trực tiếp bỏ đi ngay từ đầu rồi.
Quả nhiên, suốt dọc đường đến phố Bình Hoa, Lâm Tẫn cũng không quấy rầy hắn nữa.
Lâm Tẫn nhìn bóng lưng Phó Sâm, cảm thấy xấu hổ vì cách nói chuyện lỗ mãng mặt dày vô sỉ của mình. Toàn thân cứ thế run lên, cậu chưa từng chủ động bắt chuyện với ai, phần lớn đều là người khác tiến tới, chưa kể đây là lần đầu tiên cậu ra tay.
Thất bại toàn tập.
Lâm Tẫn mặt không biểu cảm gật gật đầu.
Beta dường như rất quen thuộc với Lâm Tẫn, đĩnh đạc nói với Nguyễn Khả San, "Trước mặt người lạ, cậu ấy toàn như vậy, cậu đừng để ý nha".
Beta dùng khuỷu tay huých huých Lâm Tẫn, "Lâm Tẫn, tốt xấu gì cũng chào hỏi một câu đi".
Lâm Tẫn đưa mắt nhìn Nguyễn Khả San, mím môi nói: "Xin chào, tôi là Lâm Tẫn".
Thiếu niên thanh âm trong trẻo, ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên, nghe rất thoải mái.
Nguyễn Khả San thầm nghĩ, tôi đương nhiên biết cậu là Lâm Tẫn rồi, tôi còn biết cậu là Omega cấp S, giáo hoa trường Nhị Trung nữa cơ.
Được đại mỹ nhân nghiêm trang chào hỏi, Nguyễn Khả San sau khi bị nhìn chăm chú thì có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Xin chào, tôi là Nguyễn Khả San".
Lâm Tẫn ừ một tiếng, nhìn về phía Beta nói: "Thường Ý, mới sáng ra cậu làm gì mà gửi nhiều tin nhắn như vậy?"
Thường Ý cười cười: "Thì để giục cậu chứ sao, sợ cậu không tới".
Lâm Tẫn gật đầu, tùy ý nhìn xung quanh một vòng. Trong một khoảnh khắc khi thấy một gương mặt quen thuộc, ánh mắt Lâm Tẫn chợt dừng lại.
Thu hồi tầm mắt, Lâm Tẫn giống như vô tình hỏi Nguyễn Khả San: "Nam sinh bên kia tại sao lại đứng một mình vậy?"
Nguyễn Khả San nói: "Không phải chúng tôi xa lánh cậu ấy, mà là chúng tôi không có tư cách đứng cùng. Người ấy chính là cao lãnh chi hoa(*), thần thánh cũng không thể xâm phạm".
(*) "Cao lãnh chi hoa" hàm ý ngoại hình đẹp nhưng lạnh lùng, khó gần
Lâm Tẫn hỏi: "Cậu biết cậu ấy à?"
Nguyễn Khả San không che giấu tâm ý, mọi cảm xúc đều bộc lộ ra ngoài, "Đâu chỉ là biết, cả trường chúng tôi đều ghi lòng tạc dạ rằng cậu ấy chính là giáo thảo của trường. Tôi là lớp trưởng lớp cậu ấy 1 năm rồi, nhưng mỗi khi nói chuyện với cậu ấy đều không quá 10 từ".
"Cậu ấy tên gì vậy?" Lâm Tẫn hỏi.
Nguyễn Khả San không nghĩ nhiều về câu hỏi của đối phương, trong mắt cô chỉ nhìn thấy đại mỹ nhân, thành thật trả lời: "Phó Sâm".
Lâm Tẫn lại hỏi: "Cái gì Sâm cơ?"
Nguyễn Khả San nói: "Tức là bỏ tam điểm thủy(*) của chữ "深"(thâm) và thay bằng chữ 王 (vương) viết nghiêng để thành chữ 琛 (sâm).
(*) Tam điểm thủy: "氵" là ba nét chấm của bộ "thủy" trong chữ Hán
Thường Ý xen vào: "Lâm Tẫn, cậu hỏi cặn kẽ như vậy làm gì?"
"Chỉ hỏi thôi, cái này cậu cũng muốn quản à". Lâm Tẫn nhàn nhạt nhìn Thường Ý.
Thường Ý có trực giác nhạy bén, cảm thấy có điều gì mờ ám nhưng lại không biết đó là gì, đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lâm Tẫn bấm vào mã QR WeChat trên điện thoại của mình, nói với Nguyễn Khả San, "Chúng ta thêm WeChat và kết bạn nhé".
Nguyễn Khả San đắc ý lấy điện thoại ra quét mã QR của đối phương, đánh bạo hỏi thử: "Lâm Tẫn, tôi có thể chụp một bức ảnh của cậu được không?"
Nguyễn Khả San mang vẻ mặt chờ mong câu trả lời của Lâm Tẫn. Nhìn thấy đối phương rất tự nhiên chạm vào màn hình với những ngón tay nhỏ dài trắng nõn, cô chỉ biết cảm thán trong lòng, quả nhiên hai chữ "xinh đẹp" hoàn toàn toát ra trên người cậu ấy.
Lâm Tẫn gửi cho cô tin nhắn xác minh rồi cất điện thoại, không quá để tâm trả lời, "Có thể".
Nguyễn Khả San vốn tưởng rằng sẽ bị từ chối, nghe được lời đồng ý của đối phương thì vô cùng vui sướng nói lời cảm ơn.
Không cần phải chụp lén, mà là một tấm ảnh chính diện luôn nha.
Trước khi Lâm Tẫn đến, Nguyễn Khả San về cơ bản đã chụp được ảnh của toàn bộ học sinh trường Nhị Trung. Lúc đầu, cô nàng có quay một video và gửi vào trong nhóm. Không khó để nhận ra, hơn 100 thành viên trong nhóm đều đồng lòng chờ cô phát ảnh, nhưng trong thâm tâm lại chỉ mong đợi những bức hình của Lâm Tẫn.
Nguyễn Khả San chụp một bức ảnh toàn thân của Lâm Tẫn, có thể nhìn rõ khuôn mặt ngay cả khi phóng to. Cô nàng rất lấy làm tự hào về độ phân giải cao của chiếc điện thoại di động mới mua.
Sau khi chụp ảnh, Nguyễn Khả San cảm ơn Lâm Tẫn một lần nữa.
"Các bạn học tập hợp". Một nữ Beta trông rất có học thức, trên người mặc âu phục, đang đi ra khỏi văn phòng Chính phủ.
Đám đông bao gồm học sinh của trường Nhị Trung và Nhất Trung, vốn đang đứng rải rác lúc này bắt đầu tụ tập lại với nhau, mỗi người đứng theo trường của mình, tự giác sắp xếp theo thứ tự chiều cao.
Nữ Beta đi tới phía trước, nhìn hàng ngũ ngay ngắn, hài lòng gật đầu khen ngợi: "Xem ra học sinh của hai trường đều rất ưu tú".
Nói thừa, trường Nhị Trung và Nhất Trung đều là những trường cấp 3 nổi tiếng nhất Nam Thành, học sinh được giảng dạy từ nơi này có thể không xuất sắc sao? Thường Ý nhướn mắt, yên lặng thầm nghĩ.
Thường Ý thì thầm với Lâm Tẫn phía sau, "Sao cậu lại đứng sau lưng tôi? Cậu rõ ràng không cao bằng tôi".
Lâm Tẫn cụp mắt, thấp giọng nói: "Tôi không muốn đứng lên trước".
Thường Ý không nói nữa, xem như tiếp thu lời cậu ấy nói.
Lâm Tẫn đứng giữa nhóm Omega nhỏ xinh cũng không tính là thấp bé. Cậu cao khoảng 1m75, nhưng so với Thường Ý, một Beta cao gầy, vẫn là không xi nhê gì.
Lâm Tẫn đánh mắt trộm nhìn nam sinh ở cuối hàng trường Nhị Trung bên cạnh, cắn cắn môi.
Phó Sâm đứng cuối cũng phát hiện có người đang nhìn mình, theo tầm mắt khẽ liếc một cái. Người kia lớn lên rất xinh đẹp, chỉ có thể nói như vậy.
Nguyễn Khả San đứng giữa hàng ngũ trường Nhất Trung. Cô nhẩm đếm lúc này có 30 học sinh, tức là mỗi trường có 15 đại diện.
"Trước tiên, rất cảm ơn hai nhà trường đã đồng ý hợp tác với chúng tôi. Tiếp theo, xin cảm ơn các bạn học sinh đã phối hợp rất tốt. Vừa rồi, tôi đã thống kê số lượng người tham gia, giờ chúng ta bắt tay vào việc chính nhé. Chúng tôi cần các bạn mang theo dụng cụ vệ sinh và quét dọn đường Bình Hoa. Đoàn làm phim sẽ đi theo mọi người để ghi hình, mong các bạn sẽ làm việc nghiêm túc và giữ tinh thần vui vẻ". Nữ Beta khụ khụ một tiếng, "Vậy chúng ta bắt đầu thôi".
Mọi người ai nấy đều sửng sốt, cứ tưởng chỉ cần tạo dáng chụp ảnh, ai ngờ lại còn phải đi quét đường.
Dù trong lòng có nhiều oán trách, nhưng bọn họ đều ra quân vì cái gọi là rạng danh cho trường. Có hờn có giận thì cũng chỉ biết tuân lệnh, mọi người đành đi nhận công cụ lao động.
Phó Sâm lấy một cây chổi tre lớn để quét những chiếc lá rơi.
Về cơ bản, Nam Thành thực hiện việc phủ xanh đường phố bằng cách trồng cây bạch quả. Bây giờ là tháng 8 mùa lá rụng, đường Bình Hoa tuy trong tên có chữ "hoa", nhưng thực tế lại chẳng có cây hoa nào. Ngược lại, ở đó chỉ có cây bạch quả là lâu đời nhất, cũng được trồng nhiều nhất.
Nguyễn Khả San và Lâm Tẫn nhận được kẹp nhặt rác, còn Thường Ý nhận trúng xẻng hót thì vô cùng bất mãn. Phải biết rằng, đường phố lúc này có rất nhiều lá rụng, để hót cho hết sẽ mất rất nhiều thời gian. Kẹp nhặt thì lại khác vì trên đường cũng không quá nhiều rác. Thấy vậy, cậu ta lớn tiếng hét lên, "Dựa vào cái gì chứ, chỉ vì tôi là Beta mà phân biệt đối xử như vậy".
"Được rồi, được rồi. Cậu xem, cũng có những Omega khác cầm xẻng mà". Lâm Tẫn an ủi, nghiêng đầu ra hiệu cho cậu ta nhìn sang bên cạnh, "Nhìn kìa, Từ Thanh Nghiên là một Omega nhưng cũng giống cậu đấy thôi?"
Nguyễn Khả San kinh ngạc: "Cậu biết Từ Thanh Nghiên?"
Thường Ý được xoa dịu, tâm trạng cũng tốt hơn. Cậu ta nhìn về phía Từ Thanh Nghiên và nói: "Biết chứ, tôi và Lâm Tẫn học cùng trường cấp 2 với cậu ấy, đến khi lên cấp 3 mới khác trường".
"Vậy bây giờ, cậu là bạn học cùng lớp với Lâm Tẫn?" Nguyễn Khả San huơ huơ chiếc kẹp trong tay.
"Mặc dù tôi và Lâm Tẫn đều học trường Nhị Trung, nhưng chúng tôi không học cùng lớp. Tôi học lớp bên cạnh, mỗi ngày đều phải sang lớp cậu ấy rủ đi ăn". Thường Ý liếc nhìn Lâm Tẫn, tỏ vẻ bất mãn.
Lâm Tẫn thản nhiên nói: "Cậu có thể tự mình đi ăn, tôi đâu có cản".
Thường Ý lắc đầu từ bỏ, khoa trương nói: "Không được, không được. Cậu lớn lên đẹp như vậy, nếu tôi không để mắt tới cậu trong chốc lát, coi chừng bị người ta bắt đi thì phải làm sao".
Lâm Tẫn nghe cậu ta mở miệng ra là ba hoa bốc phét bèn tránh xa.
Nguyễn Khả San nhận ra, yên lặng bổ sung một câu: "Thực ra, cậu cũng không muốn ăn cơm một mình đi".
Sự thật bị bại lộ, Thường Ý kinh ngạc nhìn Nguyễn Khả San, "San muội muội nói gì vậy chứ?"
Nguyễn Khả San phát hiện ra Thường Ý là kiểu người có nhân duyên tốt, ngoại hình ưa nhìn và rất giỏi ăn nói, chắc hẳn là một nhân vật hô mưa gọi gió ở trường Nhị Trung. Đừng nhìn bộ dáng ôn nhu dễ mến của đối phương, cậu ta thực sự là một cây hài có tiếng đấy. Vừa rồi, cô chính là bị vẻ bề ngoài của Thường Ý làm cho mê hoặc, thậm chí còn trò chuyện với cậu ta hồi lâu.
Sau khi nhận được tin tức mới nhất, Nguyễn Khả San vội vàng đăng lên nhóm. Kể từ khi cô nàng phát ảnh chụp khuôn mặt của Lâm Tẫn, số lượng thành viên trong nhóm đã tăng lên hơn 300 người. Cô nghi ngờ có cả những người thuộc khóa khác trà trộn vào. Nếu không, số lượng học sinh năm 3 của trường Nhị Trung là hơn 600 người, không có khả năng mọi người đều biết mà tham gia.
Báo cáo từ tiền tuyến đang được gửi về nhóm.
Nguyễn Khả San: Nguồn tin nội bộ đây, Lâm Tẫn và Thường Ý là bạn học cùng trường cấp 2 với Từ Thanh Nghiên.
Hạ Phi Tinh: Đa tạ lớp trưởng.
Đoạn Sách: Tôi có thể hỏi họ học cấp 2 ở đâu được không? Tò mò ghê.
Ẩn danh 1: Tò mò +1
Ẩn danh: Tò mò +2
Văn Thao: Ahhh, nữ thần Thanh Nghiên của tôi!!
......
Tin tức liên tục được cập nhật, Nguyễn Khả San tắt nhóm chat rồi cất điện thoại vào túi.
Một nhóm người với các công cụ lao động trên tay hành quân đến đường Bình Hoa. Nguyễn Khả San và Thường Ý trò chuyện huyên náo với mọi người. Họ dẫn đầu đội ngũ ở phía trước, thỉnh thoảng lại chạy xung quanh bà tám, còn Lâm Tẫn chậm rãi bước đi, tụt lại xuống cuối hàng.
Phó Sâm không thích khung cảnh đông đúc phía trước, vì vậy từ tốn đi phía sau với một cây chổi tre lớn.
Lâm Tẫn mím môi, do dự một chút, trong lòng âm thầm vui vẻ bước nhanh tới bên Phó Sâm, lấy hết can đảm cất tiếng: "Xin chào, Phó Sâm, tôi biết cậu".
Phó Sâm quay đầu liếc nhìn Lâm Tẫn, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc nói: "Xin chào".
Hắn thầm nghĩ mình quả thực thuộc phái nhan khống(*), thậm chí còn có lòng mà đáp lại. Bằng không nếu là người khác bắt chuyện, hắn đã sớm tránh mặt bỏ đi, đã vậy giọng nói của người này cũng khá dễ nghe.
(*) "Nhan khống": Ý chỉ người cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, coi trọng cái đẹp
Thấy rằng Phó Sâm cũng không tỏ thái độ chán ghét, Lâm Tẫn liền tự giới thiệu, "Tôi là Lâm Tẫn, trong thành ngữ "Tây tẫn nam sâm"(*).
(*) Bản gốc là "西赆南琛", là một thành ngữ cổ mang nghĩa muôn phương đến cống nạp
Nói xong, cậu liền chú ý tới biểu cảm trên mặt đối phương. Vừa rồi, cậu cố ý lợi dụng việc tên của hai người họ có liên hệ.
Phó Sâm như suy tư gì đó.
Lâm Tẫn.
Lúc trước hắn có nghe mọi người trong lớp nhắc tới nên vẫn luôn khắc ghi cái tên này. Nhưng bây giờ khi cái tên này hợp nhất với khuôn mặt, hắn mới chợt nhớ ra.
Vô duyên vô cớ nhớ tên một người khiến hắn cũng bất giác để ý người nọ.
Phó Sâm cảm thấy có hơi phiền, nhưng ngoài mặt lại chẳng thể hiện ra, vẫn giữ bộ dáng không cảm xúc. Hắn dừng lại, nghiêng người điềm tĩnh nhìn về phía Lâm Tẫn. Lâm Tẫn cũng theo bản năng ngừng bước, mặt đối mặt với Phó Sâm.
Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Tẫn, đối diện với đôi mắt quá mức trong trẻo tinh khôi kia, đột nhiên trong lòng hắn nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc. Phó Sâm bật cười, nhưng lời từ miệng nói ra lại không mang chút hiềm ý nào, "Lâm Tẫn phải không? Tôi không quản việc cậu muốn làm, nhưng cách bắt chuyện của cậu hơi lỗi thời rồi đó".
Nói xong một câu này, Phó Sâm không chút lưu tình lạnh lùng bước đi, cũng chẳng buồn quay đầu liếc nhìn người ta một cái.
Nghĩ đến tiểu Omega kia có khi sẽ đau lòng, Phó Sâm âm thầm lắc đầu tặc lưỡi. Có trời mới biết tại sao hắn lại làm ra chuyện như vậy, thậm chí còn nhiều lời như thế. Nếu thực sự chán ghét, hắn có thể trực tiếp bỏ đi ngay từ đầu rồi.
Quả nhiên, suốt dọc đường đến phố Bình Hoa, Lâm Tẫn cũng không quấy rầy hắn nữa.
Lâm Tẫn nhìn bóng lưng Phó Sâm, cảm thấy xấu hổ vì cách nói chuyện lỗ mãng mặt dày vô sỉ của mình. Toàn thân cứ thế run lên, cậu chưa từng chủ động bắt chuyện với ai, phần lớn đều là người khác tiến tới, chưa kể đây là lần đầu tiên cậu ra tay.
Thất bại toàn tập.