Chương : 70
Tay Giang Thiêm vô thức buông ra rụt lại, nhiệt độ cơ thể xuôi theo đầu ngón tay trượt xuống, bỗng bị Thịnh Vọng lật tay giữ chặt.
Em nghe thấy anh nói sinh nhật vui vẻ, biết anh duỗi tay trong bóng tối. Thịnh Vọng cất giọng khàn khàn: “Em bắt được anh rồi.”
Em đã bắt được anh rồi, nên anh không thể vờ vịt chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt khẽ khàng, tiếng bước chân vội vã, hai bậc cuối cùng chỉ sải một bước chạm đất. Lúc Thịnh Vọng nhận ra thì mình đã hấp tấp lao từ giường trên xuống rồi.
Cậu chưa nghĩ ra mình muốn hỏi điều gì, muốn nói cái chi, mà đã đứng trước mặt người nọ mất rồi.
Giang Thiêm không tựa vào lan can giường nữa. Hắn ngồi trên giường, tay phải gác lên đầu gối gập vào, sống lưng hơi cong, ánh trăng nghiêng mình lách vào phòng, rải lớp sáng bạc sát bên người hắn, nhưng hắn thì ngồi trong bóng râm.
Bàn tay nắm lấy Thịnh Vọng rũ bên người, ngón tay thon dài nửa gập. Hắn buông rèm mi, ánh mắt rơi vào khoảng trống trong lòng bàn tay, lặng thinh thừ người.
Mãi tới khi cái bóng của Thịnh Vọng nghiêng ngả đổ lên giường, hắn mới ngước mắt lên.
Bỗng nhiên Thịnh Vọng chẳng tài nào mở miệng được. Cậu nhìn vào mắt Giang Thiêm, tim đập dập dồn, lồng ngực căng đầy như sắp nổ, nhưng đầu óc thì rỗng tuếch.
Cả hai cùng chìm vào im lặng, giây phút ấy sự thân mật vừa rồi khi hai bàn tay quấn quýt điên cuồng sinh sôi nảy nở, ngang tàng và lặng lẽ, phút chốc choán hết căn phòng.
Không ai trông thấy, chỉ có lòng họ biết rõ.
Trong lòng họ hiểu hơn ai hết.
Giọng nói trầm lắng của Giang Thiêm dập dìu trong bóng tối: “Dậy từ khi nào thế?”
Lồng ngực Thịnh Vọng phập phồng, rõ ràng chỉ bước năm bậc thang, chạy từ giường trên xuống giường dưới mà cậu như đi ba nghìn cây số vậy.
Cậu đáp: “Dậy lâu rồi.”
Cái lúc anh nắm tay em, em đã dậy rồi.
“Sao không lên tiếng?” Giang Thiêm nói.
Thịnh Vọng nói: “Anh nghĩ sao?”
Lông mi Giang Thiêm khẽ rung, nhẹ như lắc lư do hít thở hoặc tim đập gây nên.
Thịnh Vọng nhìn hắn, chẳng hiểu sao cậu bỗng không chịu được cái kiểu im lặng này, bèn cất giọng khàn khàn: “Em tưởng anh bảo đi một lát là đi vài phút hoặc 10 phút thôi nên cứ loanh quanh chờ anh, kết quả đợi mãi không thấy anh về, em mới lên giường định nằm chơi điện thoại.”
Cậu cười tự giễu, nói: “Không ngờ rượu gạo tác dụng chậm mà ngấm sâu thế, làm em ngủ quên mất.”
Cậu dừng một lúc rồi nói tiếp: “Thực ra em ngủ không ngon tí nào.”
Lúc nói không thấy gì, chỉ như tìm bừa một chủ đề. Nói xong cậu mới nhận ra lời mình nói đượm mùi than trách, như cố tình nũng nịu hòng khiến Giang Thiêm mềm lòng. Dường như nếu không nói gì đó thì đêm nay sẽ dừng lại trong lặng thinh.
Lý trí nói với cậu rằng đừng mở miệng nữa, chuyện đêm nay nên dừng lại trong lặng thinh.
Nhưng cậu không kìm được hỏi tiếp: “Anh bảo đi lấy cái gì mà, sao đi lâu thế?”
Giang Thiêm đưa mắt nhìn túi giấy đặt trên chân mình và nói: “Vì đáng lẽ phải đến mai mới lấy được.”
Thịnh Vọng sửng sốt: “Quà à? Sao anh bảo không có?”
“Lừa em đấy.” Giang Thiêm nói: “Sao mà không có cho được.”
Hắn vân vê góc bọc giấy, nhăn mày một cái rất khẽ: “Nhưng tôi không giỏi cho lắm.”
“Gì cơ?”
“Không giỏi chuẩn bị quà tặng người khác cho lắm.”
“Không cần giỏi đâu.” Thịnh Vọng nói, cậu rũ mắt cầm lấy cái bọc giấy nọ, vừa bóc vừa nói: “Anh tặng gì em cũng vui hết.”
Bọc giấy rất dày, chắc sợ va chạm làm méo góc hoặc ngấm nước mưa. Thịnh Vọng bóc mấy lớp, cuối cùng thoáng thấy một góc của món quà.
Hình như là bìa da.
Suýt tí nữa cậu đã tưởng là một quyển sổ, bóc hết mới phát hiện ấy là một album ảnh. Bây giờ toàn lưu ảnh vào icloud trên điện thoại thôi, cậu chưa bao giờ dùng album.
Nhưng cậu nhớ trong một lần tán gẫu nào đó, hình như cậu từng bảo với Giang Thiêm rằng cậu rất thích xem album ảnh cũ của cụ Đinh.
Điện thoại rồi sẽ hỏng, icloud thì quá nhiều thứ tạp nham, những bức ảnh ghi dấu một quãng thời gian nào đó rồi sẽ vùi lấp trong biển dữ liệu mênh mông, nếu không tình cờ tìm thứ gì đó thì cậu sẽ chẳng nghĩ đến việc mở ảnh ra xem.
Thế nên thỉnh thoảng cậu sẽ thấy quãng đời 16 năm qua mơ màng mờ nhạt, cậu không còn nhớ mình từng ở đâu và sống trong bao lâu.
Trong phòng chỉ có ánh trăng, Giang Thiêm đứng dậy bước tới bên bàn bật đèn học. Thịnh Vọng mượn ánh sáng ngắm nhìn toàn bộ album.
Đây là một album đặc biệt, trên bìa vẽ phác cái hộp sữa màu hồng mà cậu hay đặt ảnh đại diện, như làm riêng cho cậu vậy.
Khóe miệng cậu vểnh lên, rồi lật trang thứ nhất.
Thực ra cậu chưa tưởng tượng được trong album sẽ dán ảnh gì, khi nhìn thấy trang đầu tiên cậu sửng sốt.
Đó là một bức ảnh cũ, chắc do công cụ có hạn nên độ phân giải không cao như bây giờ. Nhưng cây cối bên đường và người đi đường đều có viền sáng.
Đúng, trong ảnh không phải riêng một ai mà là cả một con phố náo nhiệt.
Mới đầu Thịnh Vọng còn mù mờ, nhưng ngay lập tức cậu để ý thấy biển báo trong góc ảnh —- đó là con đường bên ngoài ngõ Bạch Mã.
Góc trên bên phải bức ảnh có người viết năm ở mép.
Thịnh Vọng láng máng nhận ra điều gì, lật tiếp trang thứ hai. Đó là một khu trung tâm thương mại nằm ở giáp ranh ngã tư đường, dòng xe giao nhau, ánh mặt trời rọi lên cửa kính sáng loáng.
Giống thế, góc trên bên phải bức ảnh này cũng viết một con số – năm sau bức thứ nhất.
Cậu chợt nhớ tới buổi sáng nào đó đứng chờ xe buýt, sẩm tối nào đó đi ngang qua phòng giáo dục đạo đức, và những câu cậu nói với Giang Thiêm trong một số khoảnh khắc khác —–
“Hồi còn bé tôi siêu siêu rắc rối luôn, mới sáng sớm tinh mơ đã đòi dậy rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chạy ra con đường này thị sát dân sinh. Nhất quyết phải đi bộ từ đầu phố đến hết cuối phố, nhìn thấy mọi người sinh sống yên bình tôi mới an lòng trở về ngủ tiếp được.”
“Sao lại là đường này?”
“Náo nhiệt chứ sao.”
…
“Trông thấy cái ngã tư kia không? Hồi xưa ở đó có một trung tâm thương mại mà nhỉ? Ngày bé nghe mẹ tôi bảo, lúc ông ngoại chưa qua đời, ngày nào tôi cũng khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại đòi đi dạo phố.”
“Hiểu đi dạo là gì cơ à?”
“Mới 2 tuổi, đương nhiên không hiểu, mà nghĩ là cải trang vi hành, trời sinh số mệnh Hoàng Đế, hết cách rồi. Nhưng giờ trung tâm thương mại đã không còn, chẳng biết phá từ bao giờ nữa.”
“Năm ngoái mới phá xong.”
“Tôi quay về chẳng đúng lúc tí nào, nếu sớm hơn một năm thì đã được đi thăm chốn cũ rồi.”
…
Thịnh Vọng lật từng trang từng trang, con số góc trên bên phải thay đổi từng năm từng năm.
Trong ảnh, cậu thấy rất nhiều con đường, gần nhà, gần trường tiểu học và ngoài cổng trường cấp 2. Sau đó cậu chuyển sang thành phố khác, trông thấy cổng trường mà hồi cấp 3 cậu hay lẻn ra đây ăn vặt, con đường hoa của trường cấp 3 năm cậu học lớp 10.
Cuối cùng đến bức ảnh chụp trong năm nay, ảnh chụp cổng Tây trường trung học trực thuộc, có thể nhìn thấy hàng chữ to trên biển trường học. Băng qua cổng Tây là một khu phố nhỏ, bên đường rẽ nhánh vào một ngõ hẻm, có một chiếc xe con con đứng đó bán bánh rán quanh năm – ấy là đầu ngõ dẫn vào Ngoài rặng ngô đồng sâu hun hút.
Phía bên kia bức ảnh là cửa hàng tiện lợi cậu hay tới nhất, với hai chữ viết to đùng – Hân Hoan.
Những nơi có ý nghĩa đặc biệt nhất với cậu suốt một năm nay đều nằm trong bức ảnh cả rồi.
Trên đường đi đến Hân Hoan có bóng lưng của cậu trai khoác balo một bên vai, cậu chàng giơ tay phải lên như đang vẫy gọi người đằng sau.
Đó chính là Thịnh Vọng.
Con đường cậu từng đi từ khi một tuổi đến năm mười sáu, tất cả đều hiện diện trong album ảnh này. Chính cậu đã quên mất rồi, không ngờ có người lén lút tìm về tất cả thay cậu, sau đó cất kĩ bảo tồn trong đây.
Mỗi một con đường trong đây đều rộn rã tiếng người, tưng bừng náo nhiệt, mỗi một năm trong đấy đều là ngày nắng vàng tươi.
Thịnh Vọng rũ mắt nhìn bức ảnh cuối cùng, mãi lâu không ngẩng đầu lên.
Cậu với tay ra sau tắt đèn học, cả kí túc xá tiếp tục rơi vào bóng đêm, ảnh chụp trở nên mờ nhòe, cậu vội vàng chớp chớp mắt.
Rồi một lúc lâu sau, cậu mới quay đầu hỏi Giang Thiêm: “Anh lấy mấy bức ảnh này ở đâu ra thế?”
Giọng cậu khàn hơn cả lúc nãy, mang theo chút giọng mũi ít ỏi.
Giang Thiêm tì lên mép bàn ngay cạnh Thịnh Vọng, bả vai sát bả vai. Đôi mắt hắn nhuộm đẫm ánh trăng, trong veo sáng ngời, nhưng đôi mắt vừa cụp xuống là giấu mọi thứ vào nơi sâu thẳm: “Tôi tìm đấy, anh Hi giúp một tay.”
Thịnh Vọng hỏi tiếp: “Bức cuối cùng chụp khi nào đấy?”
Giang Thiêm đáp: “Không nhớ nữa, lâu rồi.”
Thịnh Vọng gật gật đầu.
Lát sau cậu nói: “Sao anh chụp sau lưng em?”
Giang Thiêm không đáp lời.
Thịnh Vọng: “Sao anh tốt với em vậy?”
Giang Thiêm im lặng rất lâu, lông mày cau vào rồi dãn ra, hắn nói: “Tôi là anh trai của em.”
Thịnh Vọng gật gù, lần này cậu im lặng lâu ơi là lâu, lâu đến mức bàn tay tì lên mép bàn của Giang Thiêm siết chặt lại, khớp xương trắng bệch cả ra. Bấy giờ cậu mới nói: “Lúc nãy anh nắm tay em cũng bởi vì anh là anh trai em ư?”
Giang Thiêm không giải thích nữa, mà bắt đầu im lặng dài dằng dặc.
Vừa nhìn thấy album ảnh nọ, trái tim Thịnh Vọng bắt đầu nhảy nhót, men say lại trào dâng. Cậu thấy mình rất tỉnh táo, nhưng mỗi lời thốt ra thì càng ngày càng xúc động.
Mỗi lần Giang Thiêm bị hỏi đến mức á khẩu không biết trả lời làm sao, tim cậu lại đập nhanh hơn.
Chắc vì khoảng cách vai kề vai gần gũi, hoặc chỉ là ảo giác thôi, mà cậu thấy hình như tim Giang Thiêm cũng đập rất nhanh, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài im bặt, như sóng ngầm cuồn cuộn dưới mặt biển tĩnh lặng.
Cậu lắng nghe chốc lát rồi quay đầu nhìn Giang Thiêm nói: “Anh trai, tim anh cũng đập nhanh giống như em vậy.”
Giang Thiêm khẽ khàng khép mắt, như muốn ngăn cản mọi mập mờ và xúc động bên ngoài, nhưng khi hắn mở ra, cảm xúc trong mắt càng đậm đặc hơn.
“Đừng gọi thế nữa.” Hắn quay sang nhìn Thịnh Vọng.
Vì đối mặt mà khoảng cách giữa cả hai thêm gần. Hô hấp của Thịnh Vọng bắt đầu rối loạn, bỗng chẳng còn nhịp điệu gì sất.
Cậu thấy tầm mắt Giang Thiêm lướt xuống rơi bên dưới chóp mũi cậu, nhưng rồi kìm nén thu về.
Thịnh Vọng chớp nhẹ mắt: “Vừa nãy anh mới tự nói mà, tất cả vì anh là anh trai của em, sao bây giờ không cho gọi?”
Rốt cuộc Giang Thiêm vẫn phải đưa ánh mắt vòng về, hắn nhìn Thịnh Vọng, rũ đôi mắt chất chứa biết bao ưu tư giằng xé khó lòng đè nén.
Chẳng biết bao lâu, hắn mới mở miệng nói: “Vì tôi nghĩ tôi sẽ phát điên mất.”
Dứt lời, hắn nghiêng đầu áp sát.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh rải lên góc bàn như một hình vẽ hình học bị cắt ngọt.
Ngoài cửa sổ không biết phòng nào chưa ngủ, hình như tâm sự buổi khuya hình như nô đùa nghịch ngợm, tiếng cười loáng thoáng trong đêm.
Trong phòng hai cậu trai vai kề vai đứng bên bàn, ngón tay tì lên mép bàn siết chặt, hơi thở giao nhau mang theo sự run rẩy và dò xét, họ hôn nhau, ngây ngô mà mê đắm, nóng cháy mà tĩnh lặng.
Rung động tuổi trẻ là cánh đồng hoang giữa đêm mùa hè, cắt không xong đốt không hết.
Gió vừa thoang thoảng, cỏ dại ngợp trời.
Em nghe thấy anh nói sinh nhật vui vẻ, biết anh duỗi tay trong bóng tối. Thịnh Vọng cất giọng khàn khàn: “Em bắt được anh rồi.”
Em đã bắt được anh rồi, nên anh không thể vờ vịt chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt khẽ khàng, tiếng bước chân vội vã, hai bậc cuối cùng chỉ sải một bước chạm đất. Lúc Thịnh Vọng nhận ra thì mình đã hấp tấp lao từ giường trên xuống rồi.
Cậu chưa nghĩ ra mình muốn hỏi điều gì, muốn nói cái chi, mà đã đứng trước mặt người nọ mất rồi.
Giang Thiêm không tựa vào lan can giường nữa. Hắn ngồi trên giường, tay phải gác lên đầu gối gập vào, sống lưng hơi cong, ánh trăng nghiêng mình lách vào phòng, rải lớp sáng bạc sát bên người hắn, nhưng hắn thì ngồi trong bóng râm.
Bàn tay nắm lấy Thịnh Vọng rũ bên người, ngón tay thon dài nửa gập. Hắn buông rèm mi, ánh mắt rơi vào khoảng trống trong lòng bàn tay, lặng thinh thừ người.
Mãi tới khi cái bóng của Thịnh Vọng nghiêng ngả đổ lên giường, hắn mới ngước mắt lên.
Bỗng nhiên Thịnh Vọng chẳng tài nào mở miệng được. Cậu nhìn vào mắt Giang Thiêm, tim đập dập dồn, lồng ngực căng đầy như sắp nổ, nhưng đầu óc thì rỗng tuếch.
Cả hai cùng chìm vào im lặng, giây phút ấy sự thân mật vừa rồi khi hai bàn tay quấn quýt điên cuồng sinh sôi nảy nở, ngang tàng và lặng lẽ, phút chốc choán hết căn phòng.
Không ai trông thấy, chỉ có lòng họ biết rõ.
Trong lòng họ hiểu hơn ai hết.
Giọng nói trầm lắng của Giang Thiêm dập dìu trong bóng tối: “Dậy từ khi nào thế?”
Lồng ngực Thịnh Vọng phập phồng, rõ ràng chỉ bước năm bậc thang, chạy từ giường trên xuống giường dưới mà cậu như đi ba nghìn cây số vậy.
Cậu đáp: “Dậy lâu rồi.”
Cái lúc anh nắm tay em, em đã dậy rồi.
“Sao không lên tiếng?” Giang Thiêm nói.
Thịnh Vọng nói: “Anh nghĩ sao?”
Lông mi Giang Thiêm khẽ rung, nhẹ như lắc lư do hít thở hoặc tim đập gây nên.
Thịnh Vọng nhìn hắn, chẳng hiểu sao cậu bỗng không chịu được cái kiểu im lặng này, bèn cất giọng khàn khàn: “Em tưởng anh bảo đi một lát là đi vài phút hoặc 10 phút thôi nên cứ loanh quanh chờ anh, kết quả đợi mãi không thấy anh về, em mới lên giường định nằm chơi điện thoại.”
Cậu cười tự giễu, nói: “Không ngờ rượu gạo tác dụng chậm mà ngấm sâu thế, làm em ngủ quên mất.”
Cậu dừng một lúc rồi nói tiếp: “Thực ra em ngủ không ngon tí nào.”
Lúc nói không thấy gì, chỉ như tìm bừa một chủ đề. Nói xong cậu mới nhận ra lời mình nói đượm mùi than trách, như cố tình nũng nịu hòng khiến Giang Thiêm mềm lòng. Dường như nếu không nói gì đó thì đêm nay sẽ dừng lại trong lặng thinh.
Lý trí nói với cậu rằng đừng mở miệng nữa, chuyện đêm nay nên dừng lại trong lặng thinh.
Nhưng cậu không kìm được hỏi tiếp: “Anh bảo đi lấy cái gì mà, sao đi lâu thế?”
Giang Thiêm đưa mắt nhìn túi giấy đặt trên chân mình và nói: “Vì đáng lẽ phải đến mai mới lấy được.”
Thịnh Vọng sửng sốt: “Quà à? Sao anh bảo không có?”
“Lừa em đấy.” Giang Thiêm nói: “Sao mà không có cho được.”
Hắn vân vê góc bọc giấy, nhăn mày một cái rất khẽ: “Nhưng tôi không giỏi cho lắm.”
“Gì cơ?”
“Không giỏi chuẩn bị quà tặng người khác cho lắm.”
“Không cần giỏi đâu.” Thịnh Vọng nói, cậu rũ mắt cầm lấy cái bọc giấy nọ, vừa bóc vừa nói: “Anh tặng gì em cũng vui hết.”
Bọc giấy rất dày, chắc sợ va chạm làm méo góc hoặc ngấm nước mưa. Thịnh Vọng bóc mấy lớp, cuối cùng thoáng thấy một góc của món quà.
Hình như là bìa da.
Suýt tí nữa cậu đã tưởng là một quyển sổ, bóc hết mới phát hiện ấy là một album ảnh. Bây giờ toàn lưu ảnh vào icloud trên điện thoại thôi, cậu chưa bao giờ dùng album.
Nhưng cậu nhớ trong một lần tán gẫu nào đó, hình như cậu từng bảo với Giang Thiêm rằng cậu rất thích xem album ảnh cũ của cụ Đinh.
Điện thoại rồi sẽ hỏng, icloud thì quá nhiều thứ tạp nham, những bức ảnh ghi dấu một quãng thời gian nào đó rồi sẽ vùi lấp trong biển dữ liệu mênh mông, nếu không tình cờ tìm thứ gì đó thì cậu sẽ chẳng nghĩ đến việc mở ảnh ra xem.
Thế nên thỉnh thoảng cậu sẽ thấy quãng đời 16 năm qua mơ màng mờ nhạt, cậu không còn nhớ mình từng ở đâu và sống trong bao lâu.
Trong phòng chỉ có ánh trăng, Giang Thiêm đứng dậy bước tới bên bàn bật đèn học. Thịnh Vọng mượn ánh sáng ngắm nhìn toàn bộ album.
Đây là một album đặc biệt, trên bìa vẽ phác cái hộp sữa màu hồng mà cậu hay đặt ảnh đại diện, như làm riêng cho cậu vậy.
Khóe miệng cậu vểnh lên, rồi lật trang thứ nhất.
Thực ra cậu chưa tưởng tượng được trong album sẽ dán ảnh gì, khi nhìn thấy trang đầu tiên cậu sửng sốt.
Đó là một bức ảnh cũ, chắc do công cụ có hạn nên độ phân giải không cao như bây giờ. Nhưng cây cối bên đường và người đi đường đều có viền sáng.
Đúng, trong ảnh không phải riêng một ai mà là cả một con phố náo nhiệt.
Mới đầu Thịnh Vọng còn mù mờ, nhưng ngay lập tức cậu để ý thấy biển báo trong góc ảnh —- đó là con đường bên ngoài ngõ Bạch Mã.
Góc trên bên phải bức ảnh có người viết năm ở mép.
Thịnh Vọng láng máng nhận ra điều gì, lật tiếp trang thứ hai. Đó là một khu trung tâm thương mại nằm ở giáp ranh ngã tư đường, dòng xe giao nhau, ánh mặt trời rọi lên cửa kính sáng loáng.
Giống thế, góc trên bên phải bức ảnh này cũng viết một con số – năm sau bức thứ nhất.
Cậu chợt nhớ tới buổi sáng nào đó đứng chờ xe buýt, sẩm tối nào đó đi ngang qua phòng giáo dục đạo đức, và những câu cậu nói với Giang Thiêm trong một số khoảnh khắc khác —–
“Hồi còn bé tôi siêu siêu rắc rối luôn, mới sáng sớm tinh mơ đã đòi dậy rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chạy ra con đường này thị sát dân sinh. Nhất quyết phải đi bộ từ đầu phố đến hết cuối phố, nhìn thấy mọi người sinh sống yên bình tôi mới an lòng trở về ngủ tiếp được.”
“Sao lại là đường này?”
“Náo nhiệt chứ sao.”
…
“Trông thấy cái ngã tư kia không? Hồi xưa ở đó có một trung tâm thương mại mà nhỉ? Ngày bé nghe mẹ tôi bảo, lúc ông ngoại chưa qua đời, ngày nào tôi cũng khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại đòi đi dạo phố.”
“Hiểu đi dạo là gì cơ à?”
“Mới 2 tuổi, đương nhiên không hiểu, mà nghĩ là cải trang vi hành, trời sinh số mệnh Hoàng Đế, hết cách rồi. Nhưng giờ trung tâm thương mại đã không còn, chẳng biết phá từ bao giờ nữa.”
“Năm ngoái mới phá xong.”
“Tôi quay về chẳng đúng lúc tí nào, nếu sớm hơn một năm thì đã được đi thăm chốn cũ rồi.”
…
Thịnh Vọng lật từng trang từng trang, con số góc trên bên phải thay đổi từng năm từng năm.
Trong ảnh, cậu thấy rất nhiều con đường, gần nhà, gần trường tiểu học và ngoài cổng trường cấp 2. Sau đó cậu chuyển sang thành phố khác, trông thấy cổng trường mà hồi cấp 3 cậu hay lẻn ra đây ăn vặt, con đường hoa của trường cấp 3 năm cậu học lớp 10.
Cuối cùng đến bức ảnh chụp trong năm nay, ảnh chụp cổng Tây trường trung học trực thuộc, có thể nhìn thấy hàng chữ to trên biển trường học. Băng qua cổng Tây là một khu phố nhỏ, bên đường rẽ nhánh vào một ngõ hẻm, có một chiếc xe con con đứng đó bán bánh rán quanh năm – ấy là đầu ngõ dẫn vào Ngoài rặng ngô đồng sâu hun hút.
Phía bên kia bức ảnh là cửa hàng tiện lợi cậu hay tới nhất, với hai chữ viết to đùng – Hân Hoan.
Những nơi có ý nghĩa đặc biệt nhất với cậu suốt một năm nay đều nằm trong bức ảnh cả rồi.
Trên đường đi đến Hân Hoan có bóng lưng của cậu trai khoác balo một bên vai, cậu chàng giơ tay phải lên như đang vẫy gọi người đằng sau.
Đó chính là Thịnh Vọng.
Con đường cậu từng đi từ khi một tuổi đến năm mười sáu, tất cả đều hiện diện trong album ảnh này. Chính cậu đã quên mất rồi, không ngờ có người lén lút tìm về tất cả thay cậu, sau đó cất kĩ bảo tồn trong đây.
Mỗi một con đường trong đây đều rộn rã tiếng người, tưng bừng náo nhiệt, mỗi một năm trong đấy đều là ngày nắng vàng tươi.
Thịnh Vọng rũ mắt nhìn bức ảnh cuối cùng, mãi lâu không ngẩng đầu lên.
Cậu với tay ra sau tắt đèn học, cả kí túc xá tiếp tục rơi vào bóng đêm, ảnh chụp trở nên mờ nhòe, cậu vội vàng chớp chớp mắt.
Rồi một lúc lâu sau, cậu mới quay đầu hỏi Giang Thiêm: “Anh lấy mấy bức ảnh này ở đâu ra thế?”
Giọng cậu khàn hơn cả lúc nãy, mang theo chút giọng mũi ít ỏi.
Giang Thiêm tì lên mép bàn ngay cạnh Thịnh Vọng, bả vai sát bả vai. Đôi mắt hắn nhuộm đẫm ánh trăng, trong veo sáng ngời, nhưng đôi mắt vừa cụp xuống là giấu mọi thứ vào nơi sâu thẳm: “Tôi tìm đấy, anh Hi giúp một tay.”
Thịnh Vọng hỏi tiếp: “Bức cuối cùng chụp khi nào đấy?”
Giang Thiêm đáp: “Không nhớ nữa, lâu rồi.”
Thịnh Vọng gật gật đầu.
Lát sau cậu nói: “Sao anh chụp sau lưng em?”
Giang Thiêm không đáp lời.
Thịnh Vọng: “Sao anh tốt với em vậy?”
Giang Thiêm im lặng rất lâu, lông mày cau vào rồi dãn ra, hắn nói: “Tôi là anh trai của em.”
Thịnh Vọng gật gù, lần này cậu im lặng lâu ơi là lâu, lâu đến mức bàn tay tì lên mép bàn của Giang Thiêm siết chặt lại, khớp xương trắng bệch cả ra. Bấy giờ cậu mới nói: “Lúc nãy anh nắm tay em cũng bởi vì anh là anh trai em ư?”
Giang Thiêm không giải thích nữa, mà bắt đầu im lặng dài dằng dặc.
Vừa nhìn thấy album ảnh nọ, trái tim Thịnh Vọng bắt đầu nhảy nhót, men say lại trào dâng. Cậu thấy mình rất tỉnh táo, nhưng mỗi lời thốt ra thì càng ngày càng xúc động.
Mỗi lần Giang Thiêm bị hỏi đến mức á khẩu không biết trả lời làm sao, tim cậu lại đập nhanh hơn.
Chắc vì khoảng cách vai kề vai gần gũi, hoặc chỉ là ảo giác thôi, mà cậu thấy hình như tim Giang Thiêm cũng đập rất nhanh, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài im bặt, như sóng ngầm cuồn cuộn dưới mặt biển tĩnh lặng.
Cậu lắng nghe chốc lát rồi quay đầu nhìn Giang Thiêm nói: “Anh trai, tim anh cũng đập nhanh giống như em vậy.”
Giang Thiêm khẽ khàng khép mắt, như muốn ngăn cản mọi mập mờ và xúc động bên ngoài, nhưng khi hắn mở ra, cảm xúc trong mắt càng đậm đặc hơn.
“Đừng gọi thế nữa.” Hắn quay sang nhìn Thịnh Vọng.
Vì đối mặt mà khoảng cách giữa cả hai thêm gần. Hô hấp của Thịnh Vọng bắt đầu rối loạn, bỗng chẳng còn nhịp điệu gì sất.
Cậu thấy tầm mắt Giang Thiêm lướt xuống rơi bên dưới chóp mũi cậu, nhưng rồi kìm nén thu về.
Thịnh Vọng chớp nhẹ mắt: “Vừa nãy anh mới tự nói mà, tất cả vì anh là anh trai của em, sao bây giờ không cho gọi?”
Rốt cuộc Giang Thiêm vẫn phải đưa ánh mắt vòng về, hắn nhìn Thịnh Vọng, rũ đôi mắt chất chứa biết bao ưu tư giằng xé khó lòng đè nén.
Chẳng biết bao lâu, hắn mới mở miệng nói: “Vì tôi nghĩ tôi sẽ phát điên mất.”
Dứt lời, hắn nghiêng đầu áp sát.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh rải lên góc bàn như một hình vẽ hình học bị cắt ngọt.
Ngoài cửa sổ không biết phòng nào chưa ngủ, hình như tâm sự buổi khuya hình như nô đùa nghịch ngợm, tiếng cười loáng thoáng trong đêm.
Trong phòng hai cậu trai vai kề vai đứng bên bàn, ngón tay tì lên mép bàn siết chặt, hơi thở giao nhau mang theo sự run rẩy và dò xét, họ hôn nhau, ngây ngô mà mê đắm, nóng cháy mà tĩnh lặng.
Rung động tuổi trẻ là cánh đồng hoang giữa đêm mùa hè, cắt không xong đốt không hết.
Gió vừa thoang thoảng, cỏ dại ngợp trời.