Chương : 57
Cửa phòng tắm vang lên tiếng khóa cửa lạch cạch, chẳng bao lâu sau phát ra tiếng quần áo sột soạt và tiếng nước róc rách.Giang Thiêm nhìn cánh cửa be bé màu trắng ngà, làn khói nóng mỏng manh tràn ra qua lỗ thông gió bên dưới, nền nhà trước cửa đã thấm ướt.
Hắn chớp đôi mắt hẹp dài, đưa tầm nhìn rời khỏi cánh cửa và hỏi Sử Vũ: “Cậu ấy làm sao thế?”
“Có làm sao đâu?” Sử Vũ giả ngu. Hiếm khi Giang Thiêm chủ động bắt chuyện với hắn, hắn được chiều mà…. À không, hắn thật lòng rất hoảng sợ. Cảm giác chột dạ như đang làm chuyện xấu bị bắt tận tay day tận trán.
Giang Thiêm bước tới đặt cặp sách lên bàn. Cặp sách của Thịnh Vọng ở ngay bên cạnh hắn, khóa còn chưa mở, chẳng lấy cái gì ra hết, có vẻ từ lúc về tới giờ chưa sờ tới.
Hắn nhớ lại cảnh tượng kí túc xá tối mù lúc mới bước vào, nghi ngờ nhìn Sử Vũ: “Vừa nãy các cậu đang làm gì thế?”
Sử Vũ đang nhét máy tính vào dưới gối, nghe thế thì tay run bắn suýt tí nữa hất máy xuống đất.
Hắn gượng cười với Giang Thiêm, nói giảm nói tránh: “Thực ra trước khi cậu về bọn tôi đang xem phim kinh dị, tôi ít khi xem mấy phim kiểu này lắm, đúng lúc Thịnh Vọng về nên kéo cậu ấy xem chung với tôi luôn để bớt sợ ấy mà.”
“Rủ rê cậu ấy cho bớt sợ à.” Giang Thiêm lại nhìn cánh cửa nho nhỏ đóng chặt nọ, không nhịn được bèn nói: “Sau đó 2 cậu run rẩy với nhau?”
“Đương nhiên là không rồi.” Sử Vũ dùng phim kinh dị để giấu giếm “phim hành động”, nói liên miên không dứt: “Thịnh Vọng gan lắm luôn, có đoạn tôi sợ tới mức suýt tè ra quần mà cậu ấy chẳng buồn chớp mắt, còn giúp tôi tắt bật tiếng và tua phim. Xem nửa chừng định đi tắm cơ.”
Giang Thiêm sửng sốt, cuối cùng thì nét mặt đã để lộ tí xíu ngạc nhiên. Hắn nghe Sử Vũ nói mà như thấy cả thúng hạt đỗ rơi xuống đất lộp bà lộp bộp, cuối cùng hỏi một cách khó tin: “Cậu nói Thịnh Vọng gan ư?”
“Đúng thế.” Sử Vũ gật đầu đáp: “Cậu ấy bảo cậu ấy xem gần hết phim ma phim kinh dị rồi, kể là hồi bé phải ở nhà một mình nên xem để tăng thêm can đảm, xem nhiều quá chết lặng luôn.”
Hắn nói ào ào một đống, chợt nhớ ra anh bạn đây ở cùng nhà với Thịnh Vọng, người ta là hai anh em đấy, cần gì đến người ngoài như hắn kể lể nữa. Thế là Sử Vũ dừng câu chuyện lại, nói: “À mà chắc anh Thiêm biết hết mấy chuyện này rồi.”
Nhưng Giang Thiêm không biết, trước giờ Thịnh Vọng chưa từng kể.
Hắn bỗng nhớ đến cái đêm hú hồn ấy, ở dưới tầng, quản lí kí túc xá và bảo vệ đang bàn bạc về tên trộm lẻn vào kí túc, tiếng nói chuyện thì thào rầm rầm, rồi dần dần lặng ngắt.
Hắn vịn lan can giường hỏi Thịnh Vọng có sợ không, đôi mắt trong veo của cậu phủ lớp sương mờ ngái ngủ, rồi cậu nhường chỗ vỗ vỗ tấm đệm.
Tim Giang Thiêm như bị thứ gì đó gẩy nhẹ.
Sử Vũ thì đang mải cất máy tính, mắc màn, tìm điện thoại, bận bịu rộn ràng. Hắn đứng bên bàn một lúc lâu, bỗng thấy khát quá, bèn lôi bình nước trong cặp ra uống.
*
Thịnh Vọng tắm rửa hơi lâu, lúc bước ra đôi mắt nhuốm ánh nước trong veo như cũng được gột rửa. Cậu cụp mắt cầm khăn lau tóc, kết quả suýt tí nữa va vào Giang Thiêm đang đứng cạnh tủ quần áo.
Hai người giật mình bởi khoảng cách gần trong gang tấc, rồi lập tức lùi lại nửa bước. Thịnh Vọng chớp cho hết nước dính trên mắt, lau tóc nói: “Sao cậu đứng đây, làm tôi giật hết cả mình.”
Nếu trước mặt là Cao Thiên Dương hoặc ai đó khác, e rằng Giang Thiêm đã phun ra câu “Cậu gan lắm cơ mà, thế này đã sợ rồi à?”
Nhưng hắn không nói vậy. Hắn chỉ lấy quần áo và khăn mặt xếp chồng trong tủ và nói: “Tôi đi tắm.”
“Ò.” Thịnh Vọng nghiêng người tránh đường cho hắn.
Trong nhà tắm vẫn còn hơi nước nóng ẩm, mùi sữa tắm chưa bay hết, như dấu vết người đằng trước để lại. Con trai hay qua quýt, chẳng mấy khi để ý nhiều. Nhưng Thịnh Vọng bị ma xui quỷ khiến hay sao mà bỗng nói: “Hay cậu chờ tí nữa hẵng vào? Bên trong nóng lắm đấy.”
Giang Thiêm nhìn cậu dò hỏi.
Trên đầu Thịnh Vọng phủ khăn mặt, mái tóc nửa ướt rối bời rũ xuống trán che gần hết đôi mắt. Cậu xua xua tay nói: “Thôi không có gì, cậu đi đi.”
Giang Thiêm bước vào nhà tắm, Sử Vũ trải qua cơn sóng gió giờ đã ngoan hiền hơn, thật bất ngờ khi hắn mò một quyển sách ra đọc, chả biết có được chữ nào vào đầu hay không.
Thịnh Vọng kéo ghế ra ngồi xuống bên bàn, khom lưng cúi đầu lau tóc. Một lúc sau cậu ngẩng lên, Sử Vũ đã đặt sách xuống và chơi điện thoại, đang hớn hở nhắn tin wechat với ai đó, khóe miệng không kìm nổi mà toe toét, người khác nhìn mình cũng không cảm nhận được.
Cậu nhìn Sử Vũ một lát, chợt nhớ tới lần trước bị Từ miệng rộng thu điện thoại ngoài sân vận động, Miệng rộng hỏi cậu có phải yêu sớm hay không. Lúc ấy cậu rất hoang mang, chả biết vì sao Miệng rộng lại có suy nghĩ quái đản ấy, nhưng giờ…. có lẽ cậu đã hiểu rồi.
“Chat chít với ai mà hớn thế?” Thịnh Vọng hỏi bâng quơ.
“Hả?” Sử Vũ ngước mắt lên, thu bớt nụ cười ngu đần, nói: “Còn ai vào đây nữa, Hạ Thư chứ ai.”
Quả nhiên.
Bàn tay đang lau tóc của Thịnh Vọng khựng lại, một lát sau kéo khăn xuống.
Sử Vũ vẫn chưa phát hiện ra sự kì lạ của cậu.
Tầm tuổi này mà yêu vào ấy à, nửa muốn che che đậy đậy, nửa muốn khoe khoe khoang khoang. Hắn trả lời wechat Hạ Thư, rồi vu vơ lướt xem lịch sử trò chuyện, rốt cuộc không nín nổi mà nói với Thịnh Vọng: “Tôi nhận ra rằng, mấy cô nàng bình thường đanh đá, đến khi yêu bỗng đáng yêu kinh.”
Thịnh Vọng lơ đãng gật đầu, cậu không có hứng với việc người hắn nhắc tới đáng yêu hay gì.
Mà Sử Vũ cũng chả thèm để tâm cậu nghe lọt hay không, cứ gật đầu là ngon rồi. Hắn liến thoắng rất nhiều việc về Hạ Thư, nào là cười rộ lên có lúm đồng tiền, nào là nắng vương trên làn tóc ánh lên màu sắc tuyệt đẹp, tuy hơi hiếu thắng nhưng nếu không bận tâm tới mấy chuyện vụn vặt thì đáng yêu lắm luôn, hắn tập trung khen cô nàng da trắng, xinh xắn, chân dài.
Thịnh Vọng rũ mắt đờ người. Mấy câu trước vào tai phải tòi ra tai trái, chỉ có đoạn cuối cùng cậu nghe rõ nhất.
Cậu nghe Sử Vũ khoe khoang, trong đầu bỗng xuất hiện Giang Thiêm —–
Giang Thiêm chơi bóng rổ xong rất thích vén ngược tóc mái ướt nhẹp về phía sau, rồi cầm cái áo khoác đồng phục trên lan can vắt lên vai. Ngón tay hắn dài lắm, đôi chân hắn dài lắm, làn da trắng nõn lành lạnh.
Thịnh Vọng chớp chớp mắt, tống hết những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Sau đó bất chợt hỏi Sử Vũ: “Sao cậu biết cậu thích cô ấy?”
“Hả?” Sử Vũ nghe mà sững sờ.
“Có rất nhiều cô gái da trắng, xinh xắn, chân dài, sao cậu biết cậu thích Hạ Thư?” Thịnh Vọng nói.
Sử Vũ chưa từng gặp câu hỏi như thế bao giờ, bỗng hơi mơ màng.
Hắn nghiêm túc suy tư một lúc, ngập ngừng đáp: “Tôi không nhìn những cô gái khác, đại hội thể dục thể thao lần trước, tôi giật giải nhất chạy nước rút và nhảy xa ba bước, cả đống người lớp tôi ùa đến đưa nước đưa khăn cho tôi, bao nhiêu cô gái thế mà tôi chỉ nhìn mỗi cô ấy. Lúc nhận nước cô ấy đưa, tôi không cẩn thận cầm tay cô ấy, lúc đó tôi siêu siêu căng thẳng luôn, tay đổ mồ hôi đầm đìa. Với cả tôi còn, tôi còn rất muốn hôn —–“
“——- thôi thôi thôi thôi, không nói mấy cái chuyện này nữa.” Mặt hắn đỏ như đít khỉ, cứ như cái người vừa lôi phim đen ra không phải hắn vậy. “Chuyện này phải tự nghĩ, thích ai ghét ai chỉ có bản thân mình mới rõ nhất thôi.”
Khuỷu tay Thịnh Vọng tì trên đầu gối, bàn tay nắm hờ chiếc khăn lông. Cậu im lặng lắng nghe, đáp “Ừm” rồi chẳng nói tiếng nào nữa.
Cậu giặt sạch khăn lông rồi phơi ngoài ban công, xong xuôi bò lên giường trên.
“Sớm thế đã ngủ rồi à?” Sử Vũ vẫn chưa nói thỏa thuê, nhưng người nghe đã chạy mất rồi.
“Sáng mai phải thi đấy người anh em.” Thịnh Vọng thuận miệng đáp lời, sau đó cuộn chăn xoay mặt vào trong tường.
Một lát sau, cửa phòng tắm vang lên tiếng động, Giang Thiêm tắm xong bước ra.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân dừng lại bên giường, Giang Thiêm khẽ giọng hỏi: “Ngủ à?”
Sử Vũ ngồi đối diện đáp: “Chắc ngủ rồi, bảo là mai thi nên phải ngủ sớm dậy sớm.”
Giang Thiêm đứng một chốc, giường bỗng rung lên nhè nhẹ, chắc hắn ngồi xuống mép giường. Rồi lát sau, Khâu Văn Bân ôn bài xong trở về phòng, họ nói nhỏ đôi câu, thông báo tắt đèn vang lên.
Đầu tháng 11 đã là cuối thu, về đêm, hơi lạnh len lỏi qua cửa sổ phả vào phòng.
Lúc nửa đêm, đằng chân trời vang lên tiếng sấm rền, mưa to bất ngờ đổ ập xuống. Hạt mưa nghiêng nghiêng hắt vào ban công, vỗ lên cửa sổ thủy tinh độp độp, lúc gấp gáp lúc khoan thai, bộp bộp tí tách.
Ngọn đèn đường dưới tầng hắt lên từ đằng xa, phối với giọt nước mưa dính trên cửa kính tạo ra những vết lốm đốm nhập nhòe.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm những vết lốm đốm ấy, một lúc sau cầm điện thoại đặt bên gối lên và bật sáng màn hình —– 3 giờ 14 phút sáng. 7 giờ sáng trường trung học trực thuộc sẽ sắp xếp xe buýt đưa học sinh đến trường thi Nam Sung, cậu còn chưa đến 4 tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, nhưng cậu không buồn ngủ tí nào.
Cậu đeo tai nghe, định tìm một bản nhạc êm dịu để nghe, bỗng phát hiện wechat có một tin nhắn chưa xem —–
[Giang Thiêm: Ngủ thật à?]
Thịnh Vọng kinh ngạc, vô thức ngoái đầu dòm xuống giường dưới, cậu thấy Giang Thiêm nằm nghiêng, vẫn thói quen vắt tay lên cổ, khuỷu tay che gần nửa bên mặt, gương mặt chìm vào bóng râm.
Chắc bóng râm làm người ta hoa mắt hay sao mà cậu thấy hắn ngủ nhưng vẫn cau mày, hình như không được vui cho lắm.
Cậu nằm ngửa trên giường lục lại lịch sử cuộc trò chuyện, bấy giờ mới để ý thời gian gửi tin nhắn nọ —- 23 giờ 20 phút, lúc đèn đã tối, mọi tiếng ồn lịm dần sau tiếng báo hiệu tắt đèn để tránh đánh thức những người đã ngủ.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm thời gian ấy, thầm nghĩ có lẽ đây là nguyên nhân.
Người ngủ ở giường dưới là một người thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, nhưng lại chu đáo hơn bất kể ai hết. Mà khéo làm sao cậu là người nhạy cảm, luôn phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt bé teo.
Chắc chắn là vì cậu đã cô đơn quá lâu, còn Giang Thiêm lại ngay sát sạt nên mới thế.
Cậu chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ biết kiếm cái cớ ấy.
Sử Vũ nói đúng, chuyện này phải tự nghĩ, thích ai hay ghét ai thì trong lòng mình rõ nhất.
Có lẽ cậu đã nhận ra từ lâu rồi…
Cậu thích Giang Thiêm.
Nhưng làm sao mà được, cậu là anh tôi mà. Thịnh Vọng thầm nhủ.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại và đờ đẫn hồi lâu, cuối cùng ấn vào trang thông tin của Giang Thiêm, xóa cái biệt danh đã dùng một thời gian rất dài.
Lúc cậu thoát ra, giao diện wechat đã được làm mới. Con mèo tên “Đoàn trưởng” nằm dài trên bờ tường xám trắng vẫn chễm chệ ngay đầu giao diện, băng qua thời gian vài năm lặng lẽ cúi đầu nhìn cậu.
Ảnh đại diện chưa đổi, nhưng biệt danh đã sửa, thành “Anh”.
Hắn chớp đôi mắt hẹp dài, đưa tầm nhìn rời khỏi cánh cửa và hỏi Sử Vũ: “Cậu ấy làm sao thế?”
“Có làm sao đâu?” Sử Vũ giả ngu. Hiếm khi Giang Thiêm chủ động bắt chuyện với hắn, hắn được chiều mà…. À không, hắn thật lòng rất hoảng sợ. Cảm giác chột dạ như đang làm chuyện xấu bị bắt tận tay day tận trán.
Giang Thiêm bước tới đặt cặp sách lên bàn. Cặp sách của Thịnh Vọng ở ngay bên cạnh hắn, khóa còn chưa mở, chẳng lấy cái gì ra hết, có vẻ từ lúc về tới giờ chưa sờ tới.
Hắn nhớ lại cảnh tượng kí túc xá tối mù lúc mới bước vào, nghi ngờ nhìn Sử Vũ: “Vừa nãy các cậu đang làm gì thế?”
Sử Vũ đang nhét máy tính vào dưới gối, nghe thế thì tay run bắn suýt tí nữa hất máy xuống đất.
Hắn gượng cười với Giang Thiêm, nói giảm nói tránh: “Thực ra trước khi cậu về bọn tôi đang xem phim kinh dị, tôi ít khi xem mấy phim kiểu này lắm, đúng lúc Thịnh Vọng về nên kéo cậu ấy xem chung với tôi luôn để bớt sợ ấy mà.”
“Rủ rê cậu ấy cho bớt sợ à.” Giang Thiêm lại nhìn cánh cửa nho nhỏ đóng chặt nọ, không nhịn được bèn nói: “Sau đó 2 cậu run rẩy với nhau?”
“Đương nhiên là không rồi.” Sử Vũ dùng phim kinh dị để giấu giếm “phim hành động”, nói liên miên không dứt: “Thịnh Vọng gan lắm luôn, có đoạn tôi sợ tới mức suýt tè ra quần mà cậu ấy chẳng buồn chớp mắt, còn giúp tôi tắt bật tiếng và tua phim. Xem nửa chừng định đi tắm cơ.”
Giang Thiêm sửng sốt, cuối cùng thì nét mặt đã để lộ tí xíu ngạc nhiên. Hắn nghe Sử Vũ nói mà như thấy cả thúng hạt đỗ rơi xuống đất lộp bà lộp bộp, cuối cùng hỏi một cách khó tin: “Cậu nói Thịnh Vọng gan ư?”
“Đúng thế.” Sử Vũ gật đầu đáp: “Cậu ấy bảo cậu ấy xem gần hết phim ma phim kinh dị rồi, kể là hồi bé phải ở nhà một mình nên xem để tăng thêm can đảm, xem nhiều quá chết lặng luôn.”
Hắn nói ào ào một đống, chợt nhớ ra anh bạn đây ở cùng nhà với Thịnh Vọng, người ta là hai anh em đấy, cần gì đến người ngoài như hắn kể lể nữa. Thế là Sử Vũ dừng câu chuyện lại, nói: “À mà chắc anh Thiêm biết hết mấy chuyện này rồi.”
Nhưng Giang Thiêm không biết, trước giờ Thịnh Vọng chưa từng kể.
Hắn bỗng nhớ đến cái đêm hú hồn ấy, ở dưới tầng, quản lí kí túc xá và bảo vệ đang bàn bạc về tên trộm lẻn vào kí túc, tiếng nói chuyện thì thào rầm rầm, rồi dần dần lặng ngắt.
Hắn vịn lan can giường hỏi Thịnh Vọng có sợ không, đôi mắt trong veo của cậu phủ lớp sương mờ ngái ngủ, rồi cậu nhường chỗ vỗ vỗ tấm đệm.
Tim Giang Thiêm như bị thứ gì đó gẩy nhẹ.
Sử Vũ thì đang mải cất máy tính, mắc màn, tìm điện thoại, bận bịu rộn ràng. Hắn đứng bên bàn một lúc lâu, bỗng thấy khát quá, bèn lôi bình nước trong cặp ra uống.
*
Thịnh Vọng tắm rửa hơi lâu, lúc bước ra đôi mắt nhuốm ánh nước trong veo như cũng được gột rửa. Cậu cụp mắt cầm khăn lau tóc, kết quả suýt tí nữa va vào Giang Thiêm đang đứng cạnh tủ quần áo.
Hai người giật mình bởi khoảng cách gần trong gang tấc, rồi lập tức lùi lại nửa bước. Thịnh Vọng chớp cho hết nước dính trên mắt, lau tóc nói: “Sao cậu đứng đây, làm tôi giật hết cả mình.”
Nếu trước mặt là Cao Thiên Dương hoặc ai đó khác, e rằng Giang Thiêm đã phun ra câu “Cậu gan lắm cơ mà, thế này đã sợ rồi à?”
Nhưng hắn không nói vậy. Hắn chỉ lấy quần áo và khăn mặt xếp chồng trong tủ và nói: “Tôi đi tắm.”
“Ò.” Thịnh Vọng nghiêng người tránh đường cho hắn.
Trong nhà tắm vẫn còn hơi nước nóng ẩm, mùi sữa tắm chưa bay hết, như dấu vết người đằng trước để lại. Con trai hay qua quýt, chẳng mấy khi để ý nhiều. Nhưng Thịnh Vọng bị ma xui quỷ khiến hay sao mà bỗng nói: “Hay cậu chờ tí nữa hẵng vào? Bên trong nóng lắm đấy.”
Giang Thiêm nhìn cậu dò hỏi.
Trên đầu Thịnh Vọng phủ khăn mặt, mái tóc nửa ướt rối bời rũ xuống trán che gần hết đôi mắt. Cậu xua xua tay nói: “Thôi không có gì, cậu đi đi.”
Giang Thiêm bước vào nhà tắm, Sử Vũ trải qua cơn sóng gió giờ đã ngoan hiền hơn, thật bất ngờ khi hắn mò một quyển sách ra đọc, chả biết có được chữ nào vào đầu hay không.
Thịnh Vọng kéo ghế ra ngồi xuống bên bàn, khom lưng cúi đầu lau tóc. Một lúc sau cậu ngẩng lên, Sử Vũ đã đặt sách xuống và chơi điện thoại, đang hớn hở nhắn tin wechat với ai đó, khóe miệng không kìm nổi mà toe toét, người khác nhìn mình cũng không cảm nhận được.
Cậu nhìn Sử Vũ một lát, chợt nhớ tới lần trước bị Từ miệng rộng thu điện thoại ngoài sân vận động, Miệng rộng hỏi cậu có phải yêu sớm hay không. Lúc ấy cậu rất hoang mang, chả biết vì sao Miệng rộng lại có suy nghĩ quái đản ấy, nhưng giờ…. có lẽ cậu đã hiểu rồi.
“Chat chít với ai mà hớn thế?” Thịnh Vọng hỏi bâng quơ.
“Hả?” Sử Vũ ngước mắt lên, thu bớt nụ cười ngu đần, nói: “Còn ai vào đây nữa, Hạ Thư chứ ai.”
Quả nhiên.
Bàn tay đang lau tóc của Thịnh Vọng khựng lại, một lát sau kéo khăn xuống.
Sử Vũ vẫn chưa phát hiện ra sự kì lạ của cậu.
Tầm tuổi này mà yêu vào ấy à, nửa muốn che che đậy đậy, nửa muốn khoe khoe khoang khoang. Hắn trả lời wechat Hạ Thư, rồi vu vơ lướt xem lịch sử trò chuyện, rốt cuộc không nín nổi mà nói với Thịnh Vọng: “Tôi nhận ra rằng, mấy cô nàng bình thường đanh đá, đến khi yêu bỗng đáng yêu kinh.”
Thịnh Vọng lơ đãng gật đầu, cậu không có hứng với việc người hắn nhắc tới đáng yêu hay gì.
Mà Sử Vũ cũng chả thèm để tâm cậu nghe lọt hay không, cứ gật đầu là ngon rồi. Hắn liến thoắng rất nhiều việc về Hạ Thư, nào là cười rộ lên có lúm đồng tiền, nào là nắng vương trên làn tóc ánh lên màu sắc tuyệt đẹp, tuy hơi hiếu thắng nhưng nếu không bận tâm tới mấy chuyện vụn vặt thì đáng yêu lắm luôn, hắn tập trung khen cô nàng da trắng, xinh xắn, chân dài.
Thịnh Vọng rũ mắt đờ người. Mấy câu trước vào tai phải tòi ra tai trái, chỉ có đoạn cuối cùng cậu nghe rõ nhất.
Cậu nghe Sử Vũ khoe khoang, trong đầu bỗng xuất hiện Giang Thiêm —–
Giang Thiêm chơi bóng rổ xong rất thích vén ngược tóc mái ướt nhẹp về phía sau, rồi cầm cái áo khoác đồng phục trên lan can vắt lên vai. Ngón tay hắn dài lắm, đôi chân hắn dài lắm, làn da trắng nõn lành lạnh.
Thịnh Vọng chớp chớp mắt, tống hết những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Sau đó bất chợt hỏi Sử Vũ: “Sao cậu biết cậu thích cô ấy?”
“Hả?” Sử Vũ nghe mà sững sờ.
“Có rất nhiều cô gái da trắng, xinh xắn, chân dài, sao cậu biết cậu thích Hạ Thư?” Thịnh Vọng nói.
Sử Vũ chưa từng gặp câu hỏi như thế bao giờ, bỗng hơi mơ màng.
Hắn nghiêm túc suy tư một lúc, ngập ngừng đáp: “Tôi không nhìn những cô gái khác, đại hội thể dục thể thao lần trước, tôi giật giải nhất chạy nước rút và nhảy xa ba bước, cả đống người lớp tôi ùa đến đưa nước đưa khăn cho tôi, bao nhiêu cô gái thế mà tôi chỉ nhìn mỗi cô ấy. Lúc nhận nước cô ấy đưa, tôi không cẩn thận cầm tay cô ấy, lúc đó tôi siêu siêu căng thẳng luôn, tay đổ mồ hôi đầm đìa. Với cả tôi còn, tôi còn rất muốn hôn —–“
“——- thôi thôi thôi thôi, không nói mấy cái chuyện này nữa.” Mặt hắn đỏ như đít khỉ, cứ như cái người vừa lôi phim đen ra không phải hắn vậy. “Chuyện này phải tự nghĩ, thích ai ghét ai chỉ có bản thân mình mới rõ nhất thôi.”
Khuỷu tay Thịnh Vọng tì trên đầu gối, bàn tay nắm hờ chiếc khăn lông. Cậu im lặng lắng nghe, đáp “Ừm” rồi chẳng nói tiếng nào nữa.
Cậu giặt sạch khăn lông rồi phơi ngoài ban công, xong xuôi bò lên giường trên.
“Sớm thế đã ngủ rồi à?” Sử Vũ vẫn chưa nói thỏa thuê, nhưng người nghe đã chạy mất rồi.
“Sáng mai phải thi đấy người anh em.” Thịnh Vọng thuận miệng đáp lời, sau đó cuộn chăn xoay mặt vào trong tường.
Một lát sau, cửa phòng tắm vang lên tiếng động, Giang Thiêm tắm xong bước ra.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân dừng lại bên giường, Giang Thiêm khẽ giọng hỏi: “Ngủ à?”
Sử Vũ ngồi đối diện đáp: “Chắc ngủ rồi, bảo là mai thi nên phải ngủ sớm dậy sớm.”
Giang Thiêm đứng một chốc, giường bỗng rung lên nhè nhẹ, chắc hắn ngồi xuống mép giường. Rồi lát sau, Khâu Văn Bân ôn bài xong trở về phòng, họ nói nhỏ đôi câu, thông báo tắt đèn vang lên.
Đầu tháng 11 đã là cuối thu, về đêm, hơi lạnh len lỏi qua cửa sổ phả vào phòng.
Lúc nửa đêm, đằng chân trời vang lên tiếng sấm rền, mưa to bất ngờ đổ ập xuống. Hạt mưa nghiêng nghiêng hắt vào ban công, vỗ lên cửa sổ thủy tinh độp độp, lúc gấp gáp lúc khoan thai, bộp bộp tí tách.
Ngọn đèn đường dưới tầng hắt lên từ đằng xa, phối với giọt nước mưa dính trên cửa kính tạo ra những vết lốm đốm nhập nhòe.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm những vết lốm đốm ấy, một lúc sau cầm điện thoại đặt bên gối lên và bật sáng màn hình —– 3 giờ 14 phút sáng. 7 giờ sáng trường trung học trực thuộc sẽ sắp xếp xe buýt đưa học sinh đến trường thi Nam Sung, cậu còn chưa đến 4 tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, nhưng cậu không buồn ngủ tí nào.
Cậu đeo tai nghe, định tìm một bản nhạc êm dịu để nghe, bỗng phát hiện wechat có một tin nhắn chưa xem —–
[Giang Thiêm: Ngủ thật à?]
Thịnh Vọng kinh ngạc, vô thức ngoái đầu dòm xuống giường dưới, cậu thấy Giang Thiêm nằm nghiêng, vẫn thói quen vắt tay lên cổ, khuỷu tay che gần nửa bên mặt, gương mặt chìm vào bóng râm.
Chắc bóng râm làm người ta hoa mắt hay sao mà cậu thấy hắn ngủ nhưng vẫn cau mày, hình như không được vui cho lắm.
Cậu nằm ngửa trên giường lục lại lịch sử cuộc trò chuyện, bấy giờ mới để ý thời gian gửi tin nhắn nọ —- 23 giờ 20 phút, lúc đèn đã tối, mọi tiếng ồn lịm dần sau tiếng báo hiệu tắt đèn để tránh đánh thức những người đã ngủ.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm thời gian ấy, thầm nghĩ có lẽ đây là nguyên nhân.
Người ngủ ở giường dưới là một người thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, nhưng lại chu đáo hơn bất kể ai hết. Mà khéo làm sao cậu là người nhạy cảm, luôn phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt bé teo.
Chắc chắn là vì cậu đã cô đơn quá lâu, còn Giang Thiêm lại ngay sát sạt nên mới thế.
Cậu chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ biết kiếm cái cớ ấy.
Sử Vũ nói đúng, chuyện này phải tự nghĩ, thích ai hay ghét ai thì trong lòng mình rõ nhất.
Có lẽ cậu đã nhận ra từ lâu rồi…
Cậu thích Giang Thiêm.
Nhưng làm sao mà được, cậu là anh tôi mà. Thịnh Vọng thầm nhủ.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại và đờ đẫn hồi lâu, cuối cùng ấn vào trang thông tin của Giang Thiêm, xóa cái biệt danh đã dùng một thời gian rất dài.
Lúc cậu thoát ra, giao diện wechat đã được làm mới. Con mèo tên “Đoàn trưởng” nằm dài trên bờ tường xám trắng vẫn chễm chệ ngay đầu giao diện, băng qua thời gian vài năm lặng lẽ cúi đầu nhìn cậu.
Ảnh đại diện chưa đổi, nhưng biệt danh đã sửa, thành “Anh”.