Chương 91: Ngoại Truyện: Mộ Quang Dao Nhớ Lại Rồi (2)
Sau khi bị đoạt xá, Mộ Quang Dao không tan biến, cũng không vào luân hồi, trái lại bị giam cầm bên trong một không gian tối đen như mực. Nhưng mỗi khi kẻ đoạt xá hành hạ Hồ Huyên, gã luôn ép buộc Mộ Quang Dao phải tận mắt chứng kiến tất cả. Y không thể lên tiếng, không thể cử động, chỉ có thể nhìn một kẻ khác dùng cơ thể của mình để nói ra những lời khốn nạn, làm ra hành vi mất nhân tính đến cùng cực. Dẫu cho biết rõ kẻ đoạt xá nắm quyền điều khiển cơ thể, nhưng Mộ Quang Dao đôi lúc không thể phân biệt được rốt cuộc ai là người đang hành hạ Hồ Huyên. Một Hồ Huyên thích sự sạch sẽ, luôn xinh đẹp chỉn chu lại bị gã giày vò đến không còn hình người. Mộ Quang Dao căm hận gã một thì càng căm hận chính mình mười. Bởi lẽ, nếu y không tồn tại, nếu y không si tâm vọng tưởng muốn giữ tia nắng làm của riêng, Huyên của y đã chẳng rơi vào thảm cảnh này. Những mưu mô chước quỷ của gã cũng rất đa dạng. Có loại khổ hình dành riêng cho thể xác, nhưng cũng có những phương thức hành hạ đánh vào nội tâm. Đổi thành bất kỳ người nào khác hẳn đều đã phát điên hoặc bỏ cuộc. Hồ Huyên không điên, cũng không từ bỏ. Cậu lẳng lặng đón nhận lấy chúng một cách hờ hững, càng lúc càng trơ lì như tảng đá.Đôi lúc Mộ Quang Dao có thể cảm nhận được, người thật sự sợ hãi là kẻ đoạt xá. Gã càng sợ thì càng cố gắng điên cuồng để trấn áp cậu, song lần nào cũng đều thất bại cả. "Không ai muốn gặp lại ngươi!""Sư phụ, sư huynh đệ và cả Mộ Quang Dao, bọn họ không muốn gặp lại ngươi!""Ngươi không ghê tởm chính mình sao?""Phế vật vô dụng!"Hồ Huyên chỉ nhìn gã bằng ánh mắt hững hờ: "Thì thế nào?"Sự bất cần ấy khiến kẻ đoạt xá càng thêm phẫn nộ. Rõ ràng gã là người chiến thắng, là đứa con của số mệnh, cớ sao lại không thể khiến một tu sĩ nhỏ bé khuất phục! Gã có thể ép Hồ Huyên giao ra máu thịt của mình. Gã có thể khiến cậu khom lưng quỳ gối để cầu xin. Gã dường như có thể làm tất cả những gì mình muốn với Hồ Huyên, nhưng cũng đồng thời không thể khiến cậu thật sự thần phục khoan nhượng với gã. Cho nên gã sợ hãi. Vốn dĩ gã chỉ là một tên thất bại gặp thời nhờ hệ thống, bản năng sẽ khiến gã luôn sợ hãi những người mà gã biết mình không thể vượt qua được. "Chỉ cần ngươi từ bỏ y, giải khế đạo lữ, ta sẽ thề với Thiên Đạo không bao giờ đụng đến một cọng tóc của ngươi!" Kẻ đoạt xá nghiến răng nghiến lợi, "Ta có thể giúp ngươi trở về trạng thái tốt nhất, ngươi muốn tu sĩ đẹp trai tài giỏi thế nào cũng được cả! Coi như mặc kệ Mộ Quang Dao kia, cả hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng nữa!" Đây đã là kết cục tốt nhất. Mộ Quang Dao không quan tâm chính mình về sau sẽ ra sao, y chỉ mong Hồ Huyên chấp nhận điều kiện này rời đi thật xa, chấm dứt quãng thời gian đau khổ hành hạ không hồi kết. "Ta không tin ngươi." Hồ Huyên lạnh nhạt đáp, "Mà dù ngươi có nói thật đi chăng nữa ta cũng không chấp nhận.""Mộ Quang Dao là đạo lữ của ta, đã được thiên đạo chứng nhận. Y sống thì ta sống, y chết thì ta chết, nếu ta vì chính mình từ bỏ y thì ngay từ ban đầu còn ký khế đạo lữ làm gì?" Kẻ đoạt xá tức giận, nhưng phần nhiều là bất lực. Dù cho gã có thay đổi đủ loại tra tấn đi chăng nữa thì cũng chỉ trút giận là chính, hoàn toàn không dao động nổi tư tưởng của Hồ Huyên. Dần dà gã đâm nghiện, xem việc hành hạ cậu là thú vui của mình, ngay cả nhiệm vụ chính cũng dần xao nhãng. Lắm lúc hệ thống phải nhắc nhở gã mới tạm dừng tay để lo những thứ khác. Linh hồn hẳn không thể khóc được, nhưng Mộ Quang Dao lại cảm giác chính mình đã khóc rất nhiều, khóc đến độ toàn thân kiệt quệ, chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt nào nữa. Gặp được Hồ Huyên là may mắn lớn nhất đời y. Mà Hồ Huyên gặp y lại là bất hạnh lớn nhất đời cậu. Giá như y chưa từng tồn tại, chưa từng đến Thanh Sơn phái, chưa từng đồng ý kết khế đạo lữ với Hồ Huyên... Nếu đây là cái giá phải trả cho sự tham lam muốn chiếm lấy nắng ấm làm của riêng thì Mộ Quang Dao đã học được bài học vô cùng sâu sắc. Đến cuối cùng người cứu y vẫn là Hồ Huyên. Khi chuyện đoạt xá bị phát hiện, những âm mưu quỷ kế chiếm đoạt khí vận không thể thực hiện được, sức mạnh của hệ thống đã không còn đủ để che giấu gã khỏi thế giới này nữa. Chỉ tiếc rằng vẫn chậm một bước, thời điểm Mộ Quang Dao chiếm lại được quyền kiểm soát cơ thể cũng là lúc y đã bị chín đại năng vây công tại rừng U Minh. Huyết mạch Cổ Ma thức tỉnh, song vẫn quá trễ, không đủ khả năng thay đổi cục diện. Mộ Quang Dao dù chống cự quyết liệt ra sao vẫn phải bỏ mạng, lấy kiếm làm bia mộ. Điều duy nhất y có thể làm chính là tự huỷ bản thân đến không còn một giọt máu, để những kẻ tham lam mờ mắt vì huyết mạch Cổ Thần kia không nhận được bất kỳ thứ gì cả. Cũng như lần cận kề với cái chết trước, trong lòng y không nghĩ nhiều đến những thứ khác, chỉ nghĩ về Hồ Huyên. Từng ký ức khắc sâu trong tâm trí nhẹ nhàng lướt qua mắt y, khắc hoạ một cuộc đời ấm áp vui vẻ bên cạnh cậu. Mộ Quang Dao cảm thấy những kẻ từng mắng chửi y là phế vật kỳ thật nói không sai. Y đúng là một tên phế vật nhờ có Hồ Huyên mới chuyển mình thành công, đến phút cuối lại vẫn hoàn phế vật không thể bảo vệ được cậu. Bao nhiêu hứa hẹn đều vô nghĩa, y chẳng thể làm được gì cho ánh nắng của mình cả. Phải quay về gặp Huyên. Y tự nhủ. Em ấy còn đang chờ mình đến cứu kia mà.Nhưng y không cứu được, không thể cứu được.Nếu có thể lựa chọn, Mộ Quang Dao cam tâm tình nguyện tan thành mây khói giữa đất trời, miễn sao Hồ Huyên được sống trong yên vui hạnh phúc. Hoặc có lẽ chỉ cần y đừng tồn tại, cậu vốn dĩ đã rất hạnh phúc rồi. Còn nếu như có kiếp sau, y hy vọng kiếp sau của mình có thể cứu lấy Hồ Huyên, thương yêu cậu, bảo vệ che chở chăm sóc cậu. Mộ Quang Dao thừa biết cho dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể bù đắp những gì Hồ Huyên đã trải qua, y cũng không dám cầu mong sự tha thứ của cậu, chỉ hèn mọn muốn giúp cậu có được một cuộc sống tốt đẹp hơn thôi. Cho dù Hồ Huyên không yêu y nữa, hay thậm chí chán ghét y cũng chẳng sao cả, y cam tâm tình nguyện. Mộ Quang Dao đã từ trần với tâm nguyện như thế, chết không an yên.