Chương 54: Một Cuộc Đời Như Vậy
Năm đó Man Di quay về không thấy tôi đâu, biết được tôi đã ra ngoài làm nhiệm vụ mà không báo mình, trái tim cũng rơi xuống theo. Y phát hiện tôi cố tình để ngọc bội truyền âm ở lại liền tự hiểu hiện tại tôi không muốn đối mặt với y, đành nhẫn nhịn chịu đựng một thời gian. Thế nhưng sức kiên nhẫn của y chỉ được nửa tháng, Man Di không nhịn nổi nữa đi tìm Đàm Huy để hỏi xem gã giao nhiệm vụ cho tôi đi đâu.Vốn dĩ mục đích của Man Di chỉ là chạy đi tìm người. Có điều thái độ của Đàm Huy ấp mở không nói rõ khiến y sinh nghi, còn vì vậy mà đánh nhau với gã. Đàm Huy đánh không lại bèn chạy đi cầu cứu sư phụ mình.Lão tu sĩ già hiển nhiên khó chơi hơn. Lão ta bảo muốn nói chuyện riêng với y, lòng Man Di đã sớm sinh nghi. Chẳng qua sức y nhỏ bé, dù muốn hay không vẫn phải đi theo lão, chỉ đành cảnh giác trong lòng đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra.Man Di bị lão đánh đến mức tàn phế, dù cố hết sức chống trả nhưng sức mạnh Luyện Khí kỳ sao đối đầu nổi với Kết Đan kỳ. Còn giữ được cái mạng cũng do lão ta phải nương tay không đánh chết y để còn lột căn cốt. Vào khoảnh khắc sống chết trên bờ vực đó, sa mạc chợt nổi lên bão cát, lối vào Ma Uyên bất ngờ xuất hiện gần ngay vị trí hai người họ đánh nhau. Man Di không nghĩ ngợi lấy một giây liền ngay lập tức lao người vào trong đó, lão ma tu bị tình huống bất ngờ không cản lại kịp, chỉ có thể tức tối đứng bên ngoài. Lối vào Ma Uyên mỗi một lần truyền tống là một địa điểm khác nhau, lỡ như rơi trúng địa bàn của ma tu cường đại nào đó... Cái giá này lão ta không dám đánh cược. Mà Man Di cũng nhờ lần cá cược này mới thành công cắt đuôi được lão. Có điều y bị thương quá nặng, lúc rơi xuống Ma Uyên hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Đại khái thì cũng không khác gì những thứ y từng kể với tôi lúc mới gặp lại. Chỉ là đoạn phía sau càng thêm chi tiết một chút, vạch trần phần quá khứ bẩn thỉu y vẫn luôn cố qua loa cho qua. Nơi Man Di rơi xuống là một thung lũng chết, bốn bề hiu quạnh không một bóng sinh vật sống. Đối với y cũng chẳng biết thế là may hay xui nữa. Nhờ vào ý chí sinh tồn ngoan cường, cùng với một vài viên đan dược còn sót lại trong nhẫn trữ vật, y chữa trị được các thương tích nguy hiểm, mất một thời gian mới có thể cử động lại được tay chân.Qua được nửa tháng, nơi này chợt xuất hiện vài ma tu vô tình đi ngang qua. Bọn chúng thấy y đã tàn phế không còn căn cốt nên cũng chẳng hứng thú gì, bắt y đem bán làm nô lệ. Man Di chỉ như người thường, cơ thể còn mang đầy thương tích, dù oán hận đến đâu vẫn đành chấp nhận.Mấy năm sau đó Man Di liên tục bị buôn bán rồi lại giày vò, mà bản thân y không ngừng bỏ trốn. Mỗi lần bị bắt lại y sẽ chịu đánh đập không kể xiết. Chủ nô cuối của y cảm thấy y phiền hà, bèn cải tạo cơ thể y thành thể chất Thuần Linh để bán đi làm lô đỉnh, lại cắt đứt gân chân khiến Man Di không đi lại được để y không thể bỏ trốn. "Man Di..." Nước mắt của tôi đã rơi xuống, không tự chủ đưa tay sờ lên chân y."Tuy rằng quãng thời gian đó thật ghê tởm, nhưng nhờ vào kiếp sống lô đỉnh ta mới có thể duy trì được ma khí trong cơ thể, nhờ vậy còn sống được tới bây giờ để gặp Huyên." Man Di chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười, như thể tất cả những thứ kia đều chỉ là một cái vấp ngã không đáng nói. Khi y rơi vào tận cùng tuyệt vọng, không nhịn được ra tay giết chết một ma tu lúc lên giường, huyết mạch Cổ Ma của y rốt cuộc cũng đã thức tỉnh. Man Di hấp thu lấy toàn bộ máu thịt của đối phương, chẳng những chữa trị được các thương tích trong cơ thể mình mà đan điền vốn biến mất từ lâu chợt le lói xuất hiện trở lại! Y biết đây là con đường duy nhất mình có thể đi, một đường chém giết liên tục hấp thụ các ma tu khác, biến bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn. Có điều rút kinh nghiệm từ việc của lão ma tu, y hành xử ngày càng kín kẽ, không để lộ sơ hở về huyết mạch của mình. Gần trăm năm không ngừng chém giết, Man Di đạt được sức mạnh tăng trưởng thần tốc. Y giết chết thành chủ Cổ Thành, trở thành tân thành chủ đời kế tiếp, cũng biến thành một đại năng mà vô số ma tu khác không dám chọc vào. Tôi ngập ngừng: "Nếu vậy lúc ta gặp ngươi ở chợ nô lệ...""Là giả." Man Di cụp mắt đáp, "Ta không biết nên dùng thân phận gì đối diện với ngươi, hơn nữa trong lòng có hơi oán giận nên...""Ngươi oán giận lừa gạt ta cũng không sao, ta... ta chỉ mừng rằng ngươi không sao cả." Tôi lau nước mắt trên mặt, trái tim bị bóp nghẹt rốt cuộc cũng được thả lỏng phần nào."Không có, ngươi hiểu lầm rồi. Người ta oán giận không phải Huyên. Ta oán giận chính ta, lại oán giận Lương Ân, cho nên trong phút bốc đồng mới làm ra hành vi như vậy." Bả vai y run lên nhè nhẹ, "Ta sợ... ngươi sẽ ghét ta."Tôi không tài nào hiểu được. Tại sao tôi lại chán ghét Man Di? Y còn sống đã là vạn hạnh, tôi nào dám cầu mong điều gì hơn nữa. Thế nhưng câu nói của y vẫn khiến tôi nhận ra có điều gì đó không đúng: "Ngươi bảo khi đó ngươi oán giận Lương Ân? Ngươi đã biết hắn là ai rồi sao?"Man Di thở ra một hơi nặng nhọc: "Ma và Thần lưỡng lập, có Cổ Ma ắt có Cổ Thần. Sau khi ta thức tỉnh huyết mạch Cổ Ma một thời gian liền nhận được truyền thừa về Cổ Thần. Khi ta tìm ngươi, ta đồng thời phát hiện hơi thở huyết mạch Cổ Thần ở Thanh Sơn phái.""Huyên, ngươi có biết không, rằng kẻ trời sinh mang huyết mạch Cổ Ma như ta cả đời phải sống trong chém giết và ác nghiệt. Cổ Ma đại diện cho ác, không ngừng tranh giành, không ngừng cắn nuốt. Nhưng nhân quả tuần hoàn, nào có ai chỉ có lấy mà không cho, có cướp mà không mất? Vì thế từ khi sinh ra, số phận của ta đã định trước phải trải qua một cuộc đời bi thảm như vậy." Y cười nhưng còn đau khổ hơn cả khóc, "Ta đâu muốn như thế, nhưng ông trời bắt ta phải làm người ác. Hoặc là ta ác với người, hoặc người ác với ta. Một vòng tuần hoàn ác nghiệt không bao giờ ngừng, mọi sự chà đạp đau khổ ta chịu đựng cũng biến thành lẽ đương nhiên.""Đừng nghĩ bậy." Tôi ngắt lời y, "Bây giờ ngươi đã có thể tự bảo vệ bản thân, và ta cũng sẽ bảo vệ cho ngươi. Những chuyện đó tuyệt đối không xảy ra nữa. Ngươi không cần bị huyết mạch chi phối." "Ta thật sự rất muốn trở thành Lương Ân." Hai cánh tay y ôm chặt lấy tôi, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, "Ta cũng muốn được đại diện cho chính nghĩa, được lớn lên trong hào quang vạn trượng, cả một đời may mắn suôn sẻ không phải chịu sự dơ bẩn xấu xí của thế gian. Ta muốn mình mang hình tượng đẹp đẽ thanh cao nhất đi đến bên Huyên. Sự ghen tỵ biến thành nỗi oán giận. Vì sao ta lại phải là Cổ Ma? Vì sao Ma phải chấp nhận một cuộc đời như vậy? Tại sao Lương Ân may mắn đến thế, có tất cả mọi thứ thuận theo ý hắn, còn có được cả Huyên?"Muốn đi theo chính đạo cũng không thể, vì khi sinh ra căn cốt chỉ phù hợp để tu ma.Muốn làm người tốt cũng không thể, vì xung quanh y chỉ toàn kẻ xấu. Thậm chí người khác chết đi rồi thần hồn còn có thể đầu thai vào một thân phận khác, nhưng y vĩnh viễn sẽ luôn mang huyết mạch Cổ Ma cho đến khi sơn cùng thuỷ tận. Thứ cho y sức mạnh và cơ hội lại hoá thành gông cùm không lối thoát.Trước kia tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng Man Di ghét Lương Ân là vì hắn tách tôi khỏi y, không ngờ phía sau còn nhiều uẩn khúc như vậy. Đều mang huyết mạch thượng cổ, đều là đứa con của số phận, thế nhưng từ khi sinh ra vận mệnh đã không giống nhau. Một người chịu hết đau khổ cùng cực, một người hưởng hết vinh hoa trên đời. Đối với Man Di điều này đương nhiên không công bằng. Nhưng ông trời bảo rằng y là Ma, vì vậy mọi thứ đều công bằng."Ngươi là ngươi, là Man Di của ta, không phải Cổ Ma gì cả." Tôi dịu dàng vỗ lưng y, "Nếu ngươi là ma, ta cũng là ma. Ông trời bất công với ngươi, ta sẽ thay ngươi đòi công bằng." Tôi không đảm bảo mình có thể thay đổi số phận y, vì dù sao tôi vẫn nhận thức được bản thân mình chỉ là tu sĩ quèn, phi thăng đã là chuyện quá xa vời rồi. Nhưng chí ít... chí ít trên đời này sẽ có một người luôn ở bên cạnh, vẫn hơn không có người nào.