Chương 30: Con sẽ không buông tay
Edit: jen?
Quý Nhược Thừa ngước mắt lên, trong đó không có cảm xúc: "Tôi sẽ không kích thích cô ấy, cũng sẽ không thể gặp cô ấy, em yên tâm đi."
Trình Viện yên lặng gật đầu, cô ta cảm thấy mình nói hơi quá.
Bất kể Quý Nhược Thừa có giận chó đánh mèo với Lữ Du vì chuyện của Lữ Gia Ân hay không thì cô ta cũng không có tư cách yêu cầu Quý Nhược Thừa bảo vệ cảm xúc của Lữ Du.
Nhưng Lữ Du là người tốt, cô ấy vô tội.
Năm đó Trình Viện mới vào học ở Princeton, chính Quý Nhược Thừa là người đưa cô ta đi làm dự án, Lữ Du theo sau cô ta làm mấy việc hậu cần.
Vì có quan hệ với Lữ Gia Ân nên thật ra không có ai sắp xếp công việc cho Lữ Du.
Nhưng Trình Viện thì khác, cô ta không có bối cảnh, trình độ nghiên cứu khoa học cũng không đủ, lúc đó rất trúc trắc, cũng kéo chân sau của Quý Nhược Thừa.
Khi đó Lữ Du bắt đầu giúp cô ta chia sẻ gánh nặng, cũng dạy cô ta không ít điều trong cuộc sống.
Mối quan hệ giữa hai người ngày càng tốt, Lữ Du gần như đã trở thành người bạn duy nhất ở nước ngoài của Trình Viện.
Cho nên cô ta mới biết, trong lòng Lữ Du thích Quý Nhược Thừa, rất rất thích.
Cô ta còn từng có ý tác hợp đàn anh với Lữ Du, nhưng dù sao Lữ Du cũng chỉ là một cô nữ sinh, đầu tiên là cô ấy xấu hổ, hai là sợ làm chậm trễ chính sự của Quý Nhược Thừa nên không cho cô ta nói ra.
Nhưng trên thực tế, thứ chặn miệng Trình Viện là sự lãnh đạm của Quý Nhược Thừa.
Anh có vẻ như hiền lành với tất cả mọi người, nhưng cũng vô tình với tất cả.
Căn bản không ai có thể đi vào trong lòng anh, cuộc đời của anh tựa như đã được lập trình sẵn, chỉ cần vĩ đại là được.
Có lẽ thiên tài đều khiến người ta khó có thể lý giải.
Trình Viện lo lắng Lữ Du sẽ tổn thương, bởi vì cô ta biết, Quý Nhược Thừa vốn dĩ không thích Lữ Du.
Khi đó cô ta nghĩ Quý Nhược Thừa sẽ không bao giờ yêu ai.
Thậm chí cả khi cô ta về nước sau bốn năm du học, Quý Nhược Thừa mời cô ta ăn một bữa ở Lan Thành, cô ta vẫn cho là vậy.
Sau đó một mình Lữ Du chạy tới Châu Phi dạy học, làm tình nguyện viên, rất nhiều người tự hào về cô ấy, cô ấy cũng lập được không ít thành tích,
Nhưng năm thứ hai sau khi Quý Nhược Thừa trở về Trung Quốc, Lữ Du lại phải nhập viện.
Trình Viện không biết cô ấy đã bị kích thích gì ở Châu Phi, nhưng đó chắc chắn là điều mà một người sống trong xã hội văn minh, được che chở, chiều chuộng từ nhỏ đến lớn không thể chịu đựng được.
Khi đó, cô ta thường đến thăm Lữ Du, nhưng Lữ Du lại khép kín bản thân, không nghe lời ai.
Có lẽ là vì trả ơn khoảng thời gian chăm sóc cô ấy nên Lữ Gia n mới cấp cho Trình Viện - phần tử nguy hiểm đứng về phía Quý Nhược Thừa - một tấm bằng tốt nghiệp.
"Không còn sớm nữa, tan làm nhanh đi."
Quý Nhược Thừa tắt đèn phòng thí nghiệm, không gian nhỏ bị bóng tối bao phủ trong chốc lát.
Trình Viện nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười cười: "Vậy em đi gặp con một lát, chúc đàn anh năm mới vui vẻ."
Quý Nhược Thừa gật đầu, để lại cho Trình Viên một bóng lưng.
Trình Viện ngơ ngác nhìn xương cánh bướm, thắt lưng thon gọn và đôi chân thẳng lờ mờ hiện ra qua lớp áo khoác của Quý Nhược Thừa.
Nếu không phải cô ta đã kết hôn, có lẽ cũng sẽ mê luyến một người đẹp trai như đàn anh.
Quý Nhược Thừa rời khỏi trường học, hít một hơi thật sâu rồi đi đến trung tâm thương mại mua một ít quà.
Hôm nay ba anh từ Lan Thành về, cả nhà bọn họ muốn cùng ăn một bữa.
Lúc lái xe vào nhà, đồ ăn Haidilao đã được giao đến, ba mẹ anh ngồi trên sofa thảo luận về thị trường chứng khoán.
Quý Nhược Thừa để đồ xuống, gọi ba mẹ một tiếng.
Chu Hàm cười dịu dàng: "Được rồi, có thể ăn cơm rồi."
Cả nhà ngồi quanh bàn ăn, nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Sau khi trò chuyện ngắn gọn về công việc gần đây của nhau, Quý Nhược Thừa nâng ly rượu đỏ lên, nói với Chu Hàm: "Mẹ, con kính mẹ một ly trước nhé."
Chu Hàm sửng sốt nhưng lập tức giơ ly lên chạm Quý Nhược Thừa, cười nói: "Sao đột nhiên lại kính mẹ?"
Uống hết rượu, mí mắt Quý Nhược Thừa hơi run, sau đó anh ngước mặt lên nhìn mặt Chu Hàm: "Nghe nói gần đây phim xuyên không có đề cập đến lịch sử không dễ được xét duyệt."
Chu Hàm nhíu mày, đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: "Đúng vậy, theo chính sách hiện tại, muốn chiếu đài thì tương đối khó, nếu chiếu mạng thì sẽ do chú Trương của con quản lý."
Bà cũng từng nghe nói, gần đây có một một bộ phim khá nổi bật, chính là "Vượt qua thời không" do Khương Dao đóng, thậm chí lúc kịch bản còn chưa được trình lên thì trong tổ đã bắt đầu thảo luận.
Tuy hiện tại phim chiếu mạng rất được giới trẻ hoan nghênh nhưng đối với những diễn viên muốn tăng độ nổi tiếng với đại chúng thì chiếu đài là cơ hội hiếm có.
Đặc biệt là những gương mặt mới, đặc biệt là đối với một tác phẩm lớn như vậy, không chiếu đài thì thật đáng tiếc.
||||| Truyện đề cử: |||||
Quý Giang Hoài thở dài một hơi: "Là vì Khương Dao đúng không."
Chu Hàm đẩy ông: "Anh cũng thật là, đã biết từ lâu mà còn gạt em, con trai em vất vả lắm mới yêu thích một cô bé, làm diễn viên cũng đâu có sao, nhìn rất thông minh lanh lợi."
Bà cho rằng Quý Giang Hoài vẫn còn tư tưởng cũ, ghét bỏ giới giải trí vì quá hỗn loạn.
Nhưng là người làm công việc liên quan, bà phải cởi mở hơn rất nhiều, huồng hồ với bối cảnh của Khương Dao, hỗn loạn cũng không ảnh hưởng đến con bé.
Quý Giang Hoài lắc đầu: "Hồi trước con trai em ở Thịnh Hoa là dạy lớp của con bé đấy, hồi đó nó là thầy của con bé."
Chu Hàm cũng sửng sốt, bà không ngờ còn có quan hệ như vậy.
Về lý thuyết thì cũng không sao nhưng lời dễ nói không dễ nghe.
Quý Nhược Thừa cúi đầu cười nhẹ, nhìn con tôm lạnh ngắt trước mặt, bình tĩnh nói: "Ba, nếu con đã chọn em ấy thì sẽ không bao giờ buông tay."
Quý Giang Hoài quay đi, nghiêm túc nói: "Cũng không phải là ba phản đối hai đứa nhưng nói thật, cô gái như Khương Dao quả thật rất khiến người ta thích, tính cách của con và con bé không giống nhau, con sẽ cảm thấy mới mẻ. Nhưng con phải nghĩ cho kĩ, nếu công khai thì sẽ ảnh hưởng đến cả hai đứa."
Chu Hàn hơi không vui: "Anh nghĩ nhiều làm gì, đó là cuộc sống của hai đứa nó, em rất thích Dao Dao, hoạt bát, có sức sống."
Quý Nhược Thừa đặt đũa xuống, ngẩng đầu: "Con hiểu ý của ba, nhưng em ấy là một cô gái mà vẫn có thể kiên trì sáu năm không buông tay, không nghi ngờ. Ở trước mặt em ấy, mọi nguyên tắc, vết xe đổ, lời khuyên của người từng trải đều chỉ là lời nói suông, là xúc phạm em ấy. Con tôn trọng em ấy, nếu không phải em chủ động rời đi thì con sẽ không buông tay."
Quý Giang Hoài không biết nên nói gì cho phải.
Ở tuổi của Quý Nhược Thừa, lẽ ra không nên là một thằng nhóc bốc đồng bị tình yêu điều khiển.
Nhưng ngay cả lúc Quý Nhược Thừa còn là một thằng nhóc cũng chưa từng bốc đồng như thế.
Anh vẫn luôn thành thục, khiến Quý Giang Hoài vừa an tâm vừa kiêu ngạo.
Nhưng Quý Giang Hoài đột nhiên phát hiện bản thân ông cũng không hiểu Quý Nhược Thừa.
Dường như trong lòng anh có sự kiên trì và bướng bỉnh đến phi thường, chỉ nhắm đến một số việc, một số người.
Dù sao Chu Hàm cũng là phụ nữ, cảm xúc thường trên cơ lý trí.
"Con yên tâm, đã biết là phim của Dao Dao thì mẹ sẽ xử lý."
Quý Nhược Thừa mím môi, nheo mắt, con ngươi phát sáng như đứa trẻ được cho kẹo mà nó muốn.
-
Khương Dao hắt xì một cái.
Hôm qua ở bên ngoài đông lạnh một lúc lâu nên cô bị cảm nhẹ.
Phùng Liên lo lắng như một bà mẹ già, một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm thuốc, cau mày, miệng lầm bầm.
"Em lớn đến thế này mà còn có thể khiến bản thân bị cảm, em giỏi lắm rồi đấy."
Khương Dao lười biếng ngáp một cái: "Đừng ồn, đừng ồn, lát nữa còn phải quay phim, với tiến độ hiện tại, em có thể ngủ thêm một lát nữa."
"Em có cần đọc kịch bản không, còn nhớ kỹ không? Anh thấy em sắp ngủ đến hôn mê rồi đấy."
Phùng Liên nhét chiếc lò sưởi điện đã được làm nóng vào tay Khương Dao.
"Liên Liên, em chỉ bị cảm thôi, không phải mất trí nhớ, anh đừng đi tới đi lui trước mặt em nữa, anh gọi Trương Trọng Tuân đi, bọn em đối diễn."
Khương Dao vuốt ve chiếc lò sưởi điện, để mặc thợ trang điểm vẽ vời trên mặt.
Phùng Liên trừng mắt: "Em nói gì vậy, đó là anh Tuân, em đi tìm người ta, không thèm xem xét thân phận của mình chút nào cả."
Khương Dao trợn mắt.
Sau khi trang điểm xong, cô chậm rãi đi đến phòng nghỉ của Trương Trọng Tuân.
Trương Trọng Tuân vừa ăn sáng xong, thấy nụ cười của cô thì nói: "Sao tự nhiên lại ủ rũ thế, hôm qua uống nhiều quá hả?"
Khương Dao vui vẻ lên một chút: "Không sao, tôi tới đối diễn."
Trương Trọng Tuân nói đầy ẩn ý: "Đàn em, em nỗ lực thật đấy."
"Tôi đóng vai một sinh viên, lời thoại đơn giản, nhưng lần này đàn anh đóng vai một giáo sư vật lý, chắc là có rất nhiều lời thoại chuyên môn."
Trương Trọng Tuân bắt chéo chân, ngồi thẳng người: "Đúng, nhưng tôi đã học xong hết rồi."
Editor:
tui mới mày mò WordPress, đang update dần mấy chương cũ lên trên đó nên sẽ tạm dừng update wattpad để hai bên cùng tiến độ?? (trên đó có chương 31 rồi nha quý dị)
chắc tui sẽ set pass tầm 20 chương cuối và random pass ngoại truyện để bảo vệ đứa con của tui, pass rất dễ vì tui lười nghĩ lắm?
mọi người ghé tiennukhocnhe.wordpress.com để đọc bản đầy đủ nhất nhen?
Quý Nhược Thừa ngước mắt lên, trong đó không có cảm xúc: "Tôi sẽ không kích thích cô ấy, cũng sẽ không thể gặp cô ấy, em yên tâm đi."
Trình Viện yên lặng gật đầu, cô ta cảm thấy mình nói hơi quá.
Bất kể Quý Nhược Thừa có giận chó đánh mèo với Lữ Du vì chuyện của Lữ Gia Ân hay không thì cô ta cũng không có tư cách yêu cầu Quý Nhược Thừa bảo vệ cảm xúc của Lữ Du.
Nhưng Lữ Du là người tốt, cô ấy vô tội.
Năm đó Trình Viện mới vào học ở Princeton, chính Quý Nhược Thừa là người đưa cô ta đi làm dự án, Lữ Du theo sau cô ta làm mấy việc hậu cần.
Vì có quan hệ với Lữ Gia Ân nên thật ra không có ai sắp xếp công việc cho Lữ Du.
Nhưng Trình Viện thì khác, cô ta không có bối cảnh, trình độ nghiên cứu khoa học cũng không đủ, lúc đó rất trúc trắc, cũng kéo chân sau của Quý Nhược Thừa.
Khi đó Lữ Du bắt đầu giúp cô ta chia sẻ gánh nặng, cũng dạy cô ta không ít điều trong cuộc sống.
Mối quan hệ giữa hai người ngày càng tốt, Lữ Du gần như đã trở thành người bạn duy nhất ở nước ngoài của Trình Viện.
Cho nên cô ta mới biết, trong lòng Lữ Du thích Quý Nhược Thừa, rất rất thích.
Cô ta còn từng có ý tác hợp đàn anh với Lữ Du, nhưng dù sao Lữ Du cũng chỉ là một cô nữ sinh, đầu tiên là cô ấy xấu hổ, hai là sợ làm chậm trễ chính sự của Quý Nhược Thừa nên không cho cô ta nói ra.
Nhưng trên thực tế, thứ chặn miệng Trình Viện là sự lãnh đạm của Quý Nhược Thừa.
Anh có vẻ như hiền lành với tất cả mọi người, nhưng cũng vô tình với tất cả.
Căn bản không ai có thể đi vào trong lòng anh, cuộc đời của anh tựa như đã được lập trình sẵn, chỉ cần vĩ đại là được.
Có lẽ thiên tài đều khiến người ta khó có thể lý giải.
Trình Viện lo lắng Lữ Du sẽ tổn thương, bởi vì cô ta biết, Quý Nhược Thừa vốn dĩ không thích Lữ Du.
Khi đó cô ta nghĩ Quý Nhược Thừa sẽ không bao giờ yêu ai.
Thậm chí cả khi cô ta về nước sau bốn năm du học, Quý Nhược Thừa mời cô ta ăn một bữa ở Lan Thành, cô ta vẫn cho là vậy.
Sau đó một mình Lữ Du chạy tới Châu Phi dạy học, làm tình nguyện viên, rất nhiều người tự hào về cô ấy, cô ấy cũng lập được không ít thành tích,
Nhưng năm thứ hai sau khi Quý Nhược Thừa trở về Trung Quốc, Lữ Du lại phải nhập viện.
Trình Viện không biết cô ấy đã bị kích thích gì ở Châu Phi, nhưng đó chắc chắn là điều mà một người sống trong xã hội văn minh, được che chở, chiều chuộng từ nhỏ đến lớn không thể chịu đựng được.
Khi đó, cô ta thường đến thăm Lữ Du, nhưng Lữ Du lại khép kín bản thân, không nghe lời ai.
Có lẽ là vì trả ơn khoảng thời gian chăm sóc cô ấy nên Lữ Gia n mới cấp cho Trình Viện - phần tử nguy hiểm đứng về phía Quý Nhược Thừa - một tấm bằng tốt nghiệp.
"Không còn sớm nữa, tan làm nhanh đi."
Quý Nhược Thừa tắt đèn phòng thí nghiệm, không gian nhỏ bị bóng tối bao phủ trong chốc lát.
Trình Viện nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười cười: "Vậy em đi gặp con một lát, chúc đàn anh năm mới vui vẻ."
Quý Nhược Thừa gật đầu, để lại cho Trình Viên một bóng lưng.
Trình Viện ngơ ngác nhìn xương cánh bướm, thắt lưng thon gọn và đôi chân thẳng lờ mờ hiện ra qua lớp áo khoác của Quý Nhược Thừa.
Nếu không phải cô ta đã kết hôn, có lẽ cũng sẽ mê luyến một người đẹp trai như đàn anh.
Quý Nhược Thừa rời khỏi trường học, hít một hơi thật sâu rồi đi đến trung tâm thương mại mua một ít quà.
Hôm nay ba anh từ Lan Thành về, cả nhà bọn họ muốn cùng ăn một bữa.
Lúc lái xe vào nhà, đồ ăn Haidilao đã được giao đến, ba mẹ anh ngồi trên sofa thảo luận về thị trường chứng khoán.
Quý Nhược Thừa để đồ xuống, gọi ba mẹ một tiếng.
Chu Hàm cười dịu dàng: "Được rồi, có thể ăn cơm rồi."
Cả nhà ngồi quanh bàn ăn, nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Sau khi trò chuyện ngắn gọn về công việc gần đây của nhau, Quý Nhược Thừa nâng ly rượu đỏ lên, nói với Chu Hàm: "Mẹ, con kính mẹ một ly trước nhé."
Chu Hàm sửng sốt nhưng lập tức giơ ly lên chạm Quý Nhược Thừa, cười nói: "Sao đột nhiên lại kính mẹ?"
Uống hết rượu, mí mắt Quý Nhược Thừa hơi run, sau đó anh ngước mặt lên nhìn mặt Chu Hàm: "Nghe nói gần đây phim xuyên không có đề cập đến lịch sử không dễ được xét duyệt."
Chu Hàm nhíu mày, đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: "Đúng vậy, theo chính sách hiện tại, muốn chiếu đài thì tương đối khó, nếu chiếu mạng thì sẽ do chú Trương của con quản lý."
Bà cũng từng nghe nói, gần đây có một một bộ phim khá nổi bật, chính là "Vượt qua thời không" do Khương Dao đóng, thậm chí lúc kịch bản còn chưa được trình lên thì trong tổ đã bắt đầu thảo luận.
Tuy hiện tại phim chiếu mạng rất được giới trẻ hoan nghênh nhưng đối với những diễn viên muốn tăng độ nổi tiếng với đại chúng thì chiếu đài là cơ hội hiếm có.
Đặc biệt là những gương mặt mới, đặc biệt là đối với một tác phẩm lớn như vậy, không chiếu đài thì thật đáng tiếc.
||||| Truyện đề cử: |||||
Quý Giang Hoài thở dài một hơi: "Là vì Khương Dao đúng không."
Chu Hàm đẩy ông: "Anh cũng thật là, đã biết từ lâu mà còn gạt em, con trai em vất vả lắm mới yêu thích một cô bé, làm diễn viên cũng đâu có sao, nhìn rất thông minh lanh lợi."
Bà cho rằng Quý Giang Hoài vẫn còn tư tưởng cũ, ghét bỏ giới giải trí vì quá hỗn loạn.
Nhưng là người làm công việc liên quan, bà phải cởi mở hơn rất nhiều, huồng hồ với bối cảnh của Khương Dao, hỗn loạn cũng không ảnh hưởng đến con bé.
Quý Giang Hoài lắc đầu: "Hồi trước con trai em ở Thịnh Hoa là dạy lớp của con bé đấy, hồi đó nó là thầy của con bé."
Chu Hàm cũng sửng sốt, bà không ngờ còn có quan hệ như vậy.
Về lý thuyết thì cũng không sao nhưng lời dễ nói không dễ nghe.
Quý Nhược Thừa cúi đầu cười nhẹ, nhìn con tôm lạnh ngắt trước mặt, bình tĩnh nói: "Ba, nếu con đã chọn em ấy thì sẽ không bao giờ buông tay."
Quý Giang Hoài quay đi, nghiêm túc nói: "Cũng không phải là ba phản đối hai đứa nhưng nói thật, cô gái như Khương Dao quả thật rất khiến người ta thích, tính cách của con và con bé không giống nhau, con sẽ cảm thấy mới mẻ. Nhưng con phải nghĩ cho kĩ, nếu công khai thì sẽ ảnh hưởng đến cả hai đứa."
Chu Hàn hơi không vui: "Anh nghĩ nhiều làm gì, đó là cuộc sống của hai đứa nó, em rất thích Dao Dao, hoạt bát, có sức sống."
Quý Nhược Thừa đặt đũa xuống, ngẩng đầu: "Con hiểu ý của ba, nhưng em ấy là một cô gái mà vẫn có thể kiên trì sáu năm không buông tay, không nghi ngờ. Ở trước mặt em ấy, mọi nguyên tắc, vết xe đổ, lời khuyên của người từng trải đều chỉ là lời nói suông, là xúc phạm em ấy. Con tôn trọng em ấy, nếu không phải em chủ động rời đi thì con sẽ không buông tay."
Quý Giang Hoài không biết nên nói gì cho phải.
Ở tuổi của Quý Nhược Thừa, lẽ ra không nên là một thằng nhóc bốc đồng bị tình yêu điều khiển.
Nhưng ngay cả lúc Quý Nhược Thừa còn là một thằng nhóc cũng chưa từng bốc đồng như thế.
Anh vẫn luôn thành thục, khiến Quý Giang Hoài vừa an tâm vừa kiêu ngạo.
Nhưng Quý Giang Hoài đột nhiên phát hiện bản thân ông cũng không hiểu Quý Nhược Thừa.
Dường như trong lòng anh có sự kiên trì và bướng bỉnh đến phi thường, chỉ nhắm đến một số việc, một số người.
Dù sao Chu Hàm cũng là phụ nữ, cảm xúc thường trên cơ lý trí.
"Con yên tâm, đã biết là phim của Dao Dao thì mẹ sẽ xử lý."
Quý Nhược Thừa mím môi, nheo mắt, con ngươi phát sáng như đứa trẻ được cho kẹo mà nó muốn.
-
Khương Dao hắt xì một cái.
Hôm qua ở bên ngoài đông lạnh một lúc lâu nên cô bị cảm nhẹ.
Phùng Liên lo lắng như một bà mẹ già, một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm thuốc, cau mày, miệng lầm bầm.
"Em lớn đến thế này mà còn có thể khiến bản thân bị cảm, em giỏi lắm rồi đấy."
Khương Dao lười biếng ngáp một cái: "Đừng ồn, đừng ồn, lát nữa còn phải quay phim, với tiến độ hiện tại, em có thể ngủ thêm một lát nữa."
"Em có cần đọc kịch bản không, còn nhớ kỹ không? Anh thấy em sắp ngủ đến hôn mê rồi đấy."
Phùng Liên nhét chiếc lò sưởi điện đã được làm nóng vào tay Khương Dao.
"Liên Liên, em chỉ bị cảm thôi, không phải mất trí nhớ, anh đừng đi tới đi lui trước mặt em nữa, anh gọi Trương Trọng Tuân đi, bọn em đối diễn."
Khương Dao vuốt ve chiếc lò sưởi điện, để mặc thợ trang điểm vẽ vời trên mặt.
Phùng Liên trừng mắt: "Em nói gì vậy, đó là anh Tuân, em đi tìm người ta, không thèm xem xét thân phận của mình chút nào cả."
Khương Dao trợn mắt.
Sau khi trang điểm xong, cô chậm rãi đi đến phòng nghỉ của Trương Trọng Tuân.
Trương Trọng Tuân vừa ăn sáng xong, thấy nụ cười của cô thì nói: "Sao tự nhiên lại ủ rũ thế, hôm qua uống nhiều quá hả?"
Khương Dao vui vẻ lên một chút: "Không sao, tôi tới đối diễn."
Trương Trọng Tuân nói đầy ẩn ý: "Đàn em, em nỗ lực thật đấy."
"Tôi đóng vai một sinh viên, lời thoại đơn giản, nhưng lần này đàn anh đóng vai một giáo sư vật lý, chắc là có rất nhiều lời thoại chuyên môn."
Trương Trọng Tuân bắt chéo chân, ngồi thẳng người: "Đúng, nhưng tôi đã học xong hết rồi."
Editor:
tui mới mày mò WordPress, đang update dần mấy chương cũ lên trên đó nên sẽ tạm dừng update wattpad để hai bên cùng tiến độ?? (trên đó có chương 31 rồi nha quý dị)
chắc tui sẽ set pass tầm 20 chương cuối và random pass ngoại truyện để bảo vệ đứa con của tui, pass rất dễ vì tui lười nghĩ lắm?
mọi người ghé tiennukhocnhe.wordpress.com để đọc bản đầy đủ nhất nhen?