Chương 20: Thứ chị đây thiếu là tình yêu
Edit: jen?
Bộ phim mới đã quay được một tháng, Khương Dao cũng đã một tháng không gặp Quý Nhược Thừa.
Điều khiến cô buồn bực hơn chính là cô ngày đêm nghĩ đến Quý Nhược Thừa, tại sao Quý Nhược Thừa lại hình như không hề nhớ đến cô.
Nói chuyện qua điện thoại cũng không có gì bất thường, hoàn toàn là dáng vẻ đứng đắn vô cùng lý trí.
Khương Dao luôn cảm thấy mình giống như một con gà nhỏ bé đói khát, dùng đủ mọi cách ngốc nghếch để nói với Quý Nhược Thừa rằng có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với cô.
Nhưng Quý Nhược Thừa sáng suốt, tịnh tâm, hoàn toàn không làm theo ý cô muốn.
Hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với Quý Nhược Thừa, cô than thở đã dùng hết 400 tệ tiền điện thoại.
Vốn là muốn để Quý Nhược Thừa biết cô nhớ anh đến nhường nào.
Kết quả là, chưa đầy một phút sau khi cúp, đã có một tin nhắn thông báo Quý Nhược Thừa đã nạp cho cô 500 tệ tiền điện thoại.
Khương Dao: "..."
Chị đây là người thiếu tiền sao?
Thứ chị đây thiếu là tình yêu.
Tuần trước Khương Dao vòng vo ám chỉ, chia sẻ một bài viết "Phụ nữ quả nhiên được làm bằng nước."
Quý Nhược Thừa mất một lúc mới trả lời: "Dùng sai từ rồi, phải là "làm từ", hơn nữa cách miêu tả này cũng không chặt chẽ lắm."
Khương Dao khóc trong lòng, âm thầm xóa bài chia sẻ.
Giáng sinh sắp đến, nhiều chị em trong vòng bạn bè của cô đăng ảnh đi du lịch nước ngoài, ảnh chụp cùng bạn trai trên bãi biển, cô có hơi ghen tị.
Nhân giờ nghỉ, Khương Dao gửi tin nhắn cho Quý Nhược Thừa, khéo léo hỏi: "Gần đây anh có bận không?"
Cô vừa chờ tin nhắn vừa run run chân vì lạnh, mặc quần áo mùa hè giữa trời đông, hai đầu gối cô gần như không còn cảm giác.
Đạo diễn rít một hơi thuốc, tặc lưỡi: "Khương Dao, thường ngày cô nên tìm Trương Trọng Tuân trao đổi nhiều chút, nhất định phải bồi dưỡng ra sự ăn ý."
Khương Dao rời mắt khỏi điện thoại, im lặng gật đầu.
Thật ra cô không nghe rõ đạo diễn nói gì.
Khoảng thời gian này, nhiệt độ giảm xuống hơi nghiêm trọng, có lẽ là hơi lạnh đã cản trở tiếng ồn của đám đông, mọi người đều im lặng, không nói chuyện trong giờ giải lao, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.
"Muốn trao đổi sâu đến cỡ nào?"
Trương Trọng Tuân nói tiếp với giọng điệu thoải mái.
Anh ta lặng lẽ đi đến phía sau Khương Dao, nhẹ nhàng khoác chiếc áo khoác lông anh đã mặc cả buổi lên người Khương Dao, còn ân cần dùng tay ấn ấn nhẹ.
Một hơi thở ấm áp bao trùm lấy cô, cả người Khương Dao cứng đờ.
Đây là áo mà Trương Trọng Tuân đã mặc, cô thấy hơi ghê ghê.
Nhưng chút suy nghĩ đó không chống lại nổi bầu không khí lạnh lẽo xung quanh nên cô không từ chối.
Khương Dao ngẩng mặt, mỉm cười nhẹ với Trương Trọng Tuân.
Nhân viên công tác thuận tay chụp một tấm.
Khương Dao mặc trang phục cổ đại trìu mến nhìn Trương Trọng Tuân áo mũ chỉnh tề.
Hai người xuất hiện giữa ánh nắng đỏ cam của mặt trời lặn, bức ảnh đẹp một cách thần kỳ.
Đối với đề nghị của đạo diễn, cô ít nhiều có hơi chột dạ.
Tuy trong phim bọn họ là một cặp, nhưng ngoài đời Khương Dao đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Diễn xong, ngay cả nửa ánh mắt cô cũng không cho Trương Trọng Tuân, càng đừng nói đến nói chuyện đùa giỡn.
Đạo diễn cười haha: "Càng sâu càng tốt."
Sắp cuối năm, đoàn phim cổ trang rất vất vả, đi sớm về muộn để kịp quay mấy cảnh đêm để dịp Tết được rảnh rỗi thêm mấy ngày, vậy nên cuộc sống cực kỳ nhàm chán, cần một ít trò đùa trẻ con để nâng cao tinh thần.
Khương Dao từng gặp không ít đoàn phim rác, không chút phản ứng với kiểu đùa giỡn lưu manh này, nếu tâm trạng tốt còn có thể đáp lại hai câu.
Nhưng bây giờ tâm trạng cô bình thường.
Trương Trọng Tuân nhìn sắc mặt Khương Dao, lặng lẽ nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, em có biết khoảng sân chúng ta đang quay cũng là một điểm tham quan không?"
Trương Trọng Tuân chỉ vào đình viện đã dựng xong một nửa.
"Chỗ này có gì mà tham quan."
Cô cũng coi như là người từng trải, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một điểm tham quan bình thường đến vậy.
"Đương nhiên là có, truyền thuyết năm trăm năm trước, Nguyệt Lão hiển linh ở đây, nói chỉ cần có thể nhắm mắt chạm vào viên đá xanh trong sân, người mình thích sẽ sớm xuất hiện bên cạnh."
Khương Dao cười haha: "Anh cũng tin cái này?"
Trương Trọng Tuân nhìn chằm chằm vào mắt Khương Dao, đột nhiên nghiêm túc nói: "Kiểu trò chơi này vốn chỉ có ai tin mới làm, em không muốn thử chút nào sao?"
Khương Dao nao nao, theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại.
Quý Nhược Thừa vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Bộ phim mới đã quay được một tháng, Khương Dao cũng đã một tháng không gặp Quý Nhược Thừa.
Điều khiến cô buồn bực hơn chính là cô ngày đêm nghĩ đến Quý Nhược Thừa, tại sao Quý Nhược Thừa lại hình như không hề nhớ đến cô.
Nói chuyện qua điện thoại cũng không có gì bất thường, hoàn toàn là dáng vẻ đứng đắn vô cùng lý trí.
Khương Dao luôn cảm thấy mình giống như một con gà nhỏ bé đói khát, dùng đủ mọi cách ngốc nghếch để nói với Quý Nhược Thừa rằng có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với cô.
Nhưng Quý Nhược Thừa sáng suốt, tịnh tâm, hoàn toàn không làm theo ý cô muốn.
Hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với Quý Nhược Thừa, cô than thở đã dùng hết 400 tệ tiền điện thoại.
Vốn là muốn để Quý Nhược Thừa biết cô nhớ anh đến nhường nào.
Kết quả là, chưa đầy một phút sau khi cúp, đã có một tin nhắn thông báo Quý Nhược Thừa đã nạp cho cô 500 tệ tiền điện thoại.
Khương Dao: "..."
Chị đây là người thiếu tiền sao?
Thứ chị đây thiếu là tình yêu.
Tuần trước Khương Dao vòng vo ám chỉ, chia sẻ một bài viết "Phụ nữ quả nhiên được làm bằng nước."
Quý Nhược Thừa mất một lúc mới trả lời: "Dùng sai từ rồi, phải là "làm từ", hơn nữa cách miêu tả này cũng không chặt chẽ lắm."
Khương Dao khóc trong lòng, âm thầm xóa bài chia sẻ.
Giáng sinh sắp đến, nhiều chị em trong vòng bạn bè của cô đăng ảnh đi du lịch nước ngoài, ảnh chụp cùng bạn trai trên bãi biển, cô có hơi ghen tị.
Nhân giờ nghỉ, Khương Dao gửi tin nhắn cho Quý Nhược Thừa, khéo léo hỏi: "Gần đây anh có bận không?"
Cô vừa chờ tin nhắn vừa run run chân vì lạnh, mặc quần áo mùa hè giữa trời đông, hai đầu gối cô gần như không còn cảm giác.
Đạo diễn rít một hơi thuốc, tặc lưỡi: "Khương Dao, thường ngày cô nên tìm Trương Trọng Tuân trao đổi nhiều chút, nhất định phải bồi dưỡng ra sự ăn ý."
Khương Dao rời mắt khỏi điện thoại, im lặng gật đầu.
Thật ra cô không nghe rõ đạo diễn nói gì.
Khoảng thời gian này, nhiệt độ giảm xuống hơi nghiêm trọng, có lẽ là hơi lạnh đã cản trở tiếng ồn của đám đông, mọi người đều im lặng, không nói chuyện trong giờ giải lao, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.
"Muốn trao đổi sâu đến cỡ nào?"
Trương Trọng Tuân nói tiếp với giọng điệu thoải mái.
Anh ta lặng lẽ đi đến phía sau Khương Dao, nhẹ nhàng khoác chiếc áo khoác lông anh đã mặc cả buổi lên người Khương Dao, còn ân cần dùng tay ấn ấn nhẹ.
Một hơi thở ấm áp bao trùm lấy cô, cả người Khương Dao cứng đờ.
Đây là áo mà Trương Trọng Tuân đã mặc, cô thấy hơi ghê ghê.
Nhưng chút suy nghĩ đó không chống lại nổi bầu không khí lạnh lẽo xung quanh nên cô không từ chối.
Khương Dao ngẩng mặt, mỉm cười nhẹ với Trương Trọng Tuân.
Nhân viên công tác thuận tay chụp một tấm.
Khương Dao mặc trang phục cổ đại trìu mến nhìn Trương Trọng Tuân áo mũ chỉnh tề.
Hai người xuất hiện giữa ánh nắng đỏ cam của mặt trời lặn, bức ảnh đẹp một cách thần kỳ.
Đối với đề nghị của đạo diễn, cô ít nhiều có hơi chột dạ.
Tuy trong phim bọn họ là một cặp, nhưng ngoài đời Khương Dao đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Diễn xong, ngay cả nửa ánh mắt cô cũng không cho Trương Trọng Tuân, càng đừng nói đến nói chuyện đùa giỡn.
Đạo diễn cười haha: "Càng sâu càng tốt."
Sắp cuối năm, đoàn phim cổ trang rất vất vả, đi sớm về muộn để kịp quay mấy cảnh đêm để dịp Tết được rảnh rỗi thêm mấy ngày, vậy nên cuộc sống cực kỳ nhàm chán, cần một ít trò đùa trẻ con để nâng cao tinh thần.
Khương Dao từng gặp không ít đoàn phim rác, không chút phản ứng với kiểu đùa giỡn lưu manh này, nếu tâm trạng tốt còn có thể đáp lại hai câu.
Nhưng bây giờ tâm trạng cô bình thường.
Trương Trọng Tuân nhìn sắc mặt Khương Dao, lặng lẽ nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, em có biết khoảng sân chúng ta đang quay cũng là một điểm tham quan không?"
Trương Trọng Tuân chỉ vào đình viện đã dựng xong một nửa.
"Chỗ này có gì mà tham quan."
Cô cũng coi như là người từng trải, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một điểm tham quan bình thường đến vậy.
"Đương nhiên là có, truyền thuyết năm trăm năm trước, Nguyệt Lão hiển linh ở đây, nói chỉ cần có thể nhắm mắt chạm vào viên đá xanh trong sân, người mình thích sẽ sớm xuất hiện bên cạnh."
Khương Dao cười haha: "Anh cũng tin cái này?"
Trương Trọng Tuân nhìn chằm chằm vào mắt Khương Dao, đột nhiên nghiêm túc nói: "Kiểu trò chơi này vốn chỉ có ai tin mới làm, em không muốn thử chút nào sao?"
Khương Dao nao nao, theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại.
Quý Nhược Thừa vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.