Chương 14: Anh đang nhẫn nhịn
Edit: jen?
Phùng Liên cầm một chiếc váy ngắn màu trắng lên, khoa tay múa chân, nói: "Ngây thơ, đơn giản, phong cách sinh viên thì sao?"
Khương Dao dựa trên giường nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, nói: "Chắc được, chắc Quý Nhược Thừa không biết em theo phong cách nào đâu nhỉ?"
Phùng Liên trừng mắt, cầm một bộ khác lên: "Ngốc nghếch đáng yêu, giống phong cách thời trung học của em."
Khương Dao cau mày lắc đầu: "Cái này thì không có gì nổi bật."
Phùng Liên lấy ra một chiếc váy ôm cổ chữ V rộng: "Gợi cảm, ngực công mông thủ, bảo đảm khiến người khác ngoái đầu nhìn."
Khương Dao kéo cái váy sang một bên: "Quý Nhược Thừa là giáo sư, anh có thể đứng đắn hơn một chút không?"
"Thôi được rồi, tôi không hầu hạ nổi nữa, ngài đây tự chọn đi." Phùng Liên nhặt quần áo bừa bộn trên mặt đất, cuộn lại đặt trước mặt Khương Dao.
Rõ ràng đã nói sẽ gặp nhau sau bữa trưa, nhưng từ sáng sớm Khương Dao đã bắt đầu sửa soạn, còn nghiêm túc hơn cả khi đi gặp đạo diễn.
Thử hết một đống đồ, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc áo len màu vàng nhạt, quần kaki ngắn, một đôi bốt cổ thấp, trên đầu còn đội một chiếc mũ đỏ.
Mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống, dài tới tận eo.
Khương Dao nhìn gương chớp chớp mắt, ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc sống mũi đến môi, đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ.
Phùng Liên hơi mất tự nhiên tránh ánh mắt đi.
Không thể không nói, công chúa nhỏ xinh đẹp đến chói mắt, dù cho làm sai cũng khiến người ta không thể nào tức giận với cô.
Không hiểu sao anh thầy Quý kia lại có thể bình tĩnh như vậy.
"Khiêm tốn, khiêm tốn, phải khiêm tốn."
Phùng Liên giống mẹ già ngày ngày trông con mòn mỏi, cứ mãi nhìn theo bóng lưng Khương Dao vừa rời đi.
Nhưng mà mẹ già có tận tình khuyên nhủ đến cỡ nào thì con cái cũng không nghe.
Đại học T không thiếu người đẹp, nhưng tỉ lệ gặp được rất nhỏ, đẹp cỡ như Khương Dao, mấy năm mới có một người.
Cô vừa xuất hiện với chiếc túi xách trong khuôn viên trường đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ngay cả Quý Nhược Thừa cũng không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy cô.
Anh luôn tự coi mình là một người theo chủ nghĩa cái đẹp nội tâm.
Nhưng vào buổi chiều đầy nắng này, anh chợt phát hiện ra rằng sự đẹp đẽ cũng giống như mặt trời mọc ở phía Đông và lặn ở phía Tây, ai có mắt cũng có thể nhìn thấy.
"Quý Nhược Thừa!"
Khương Dao vừa nhìn thấy anh liền vẫy tay với vẻ mặt vui mừng.
Nhưng mà vẻ vui mừng này cũng đã bị cô kiềm chế hết mức có thể.
Hôm nay, Quý Nhược Thừa mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ tay áo được xắn lên gọn gàng, để lộ một phần cánh tay rắn chắc, trắng nõn.
Anh đứng dưới ánh mặt trời, tóc hơi dài nên khi gió thổi qua, những sợi tóc lắc lư trước mắt, anh hơi nheo mắt lại.
Anh đưa tay che gió, mặt đồng hồ phát sáng.
"Khương Dao."
Anh gọi cô một cách nhẹ nhàng, cũng không để tâm cô có nghe được hay không.
Khương Dao cắn môi dưới để giữ bình tĩnh.
Có một sự thay đổi khiến cô ngây ngất không kìm được, thậm chí còn muốn khóc mừng cho bản thân cô trước kia.
Quý Nhược Thừa biết cô thích dáng vẻ nào, anh cũng biết cách đón ý hùa theo cô.
Anh xắn tay áo lên, các đốt ngón tay mảnh khảnh, làn da trắng ngần nổi bật nhờ chiếc áo sơ mi đen, mắt cá chân hơi lộ ra.
Ánh mắt Khương Dao run rẩy, chạy từ từ đến chỗ Quý Nhược Thừa.
"Thầy Quý, giáo sư Quý, nhà vật lý học Quý, bình thường lên lớp đều mặc thế này à?"
Như này là quá thử thách sức chịu đựng của người khác rồi?
Quý Nhược Thừa biết ánh mắt Khương Dao có ý gì, liền giả vờ như không nghe thấy lời Khương Dao nói.
Anh giơ tay đưa cho Khương Dao một tấm vé: "Số lượng người được nghe tọa đàm có hạn, muốn nghe thì phải nghe nghiêm túc."
Vé là do anh lấy từ một sinh viên thuộc Hội sinh viên, dù biết Khương Dao chắc chắn nghe không hiểu, nhưng cô muốn đến thì cứ coi như tích lũy kinh nghiệm sống.
Khương Dao liếc nhìn miệng anh, im lặng nhận lấy tấm vé.
Quý Nhược Thừa quá đứng đắn, cho dù cô có nói gì vượt quá giới hạn, Quý Nhược Thừa gần như không bao giờ đáp lại cô.
Cô chắp tay sau lưng, vừa đi vừa đá mấy chiếc lá rơi rụng do mưa, mũi giày dính vài vết bùn.
Đi ngang qua tòa nhà khoa Luật vừa đúng lúc tan học, ở ngã rẽ lại có thêm nhiều sinh viên.
Khương Dao ngước mắt, nhỏ giọng thăm dò: "Chúng ta đi chung như này, lỡ người khác cho rằng chúng ta là người yêu thì sao?"
Nói xong cô hơi lo lắng nuốt nước bọt,.
Tính toán đâu ra đấy, Quý Nhược Thừa cũng chỉ lớn hơn cô bảy tuổi thôi.
Nhà vật lý học nổi tiếng Dương Chấn Ninh còn tìm mấy cô gái nhỏ hơn cả chục tuổi kia kìa, bảy tuổi thì đâu có sao?
Quý Nhược Thừa hơi siết chặt nắm tay, ấn móng tay vào lòng bàn tay.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn Khương Dao, một lát sau mới bình tĩnh nói: "Vậy em gọi "thầy" thêm mấy lần nữa đi."
Khương Dao mất tập trung một hồi lâu, đã nghĩ tới cái gì luôn rồi.
Ước mơ hão huyền của cô đi thẳng đến hướng ngược với trường mẫu giáo, càng ngày càng hoang đường.
*Ý là cổ suy nghĩ mấy chuyện đen tối á
Cô liếm khóe môi, không khỏi ưỡn ngực, đưa tay giữ áo len để vòng eo trông thon gọn hơn.
Sau đó cô cố ý đi trước Quý Nhược Thừa một chút để thu hút sự chú ý của anh.
Tuy nhiên, Quý Nhược Thừa lại hết sức tập trung nhìn chằm chằm con đường đá trước mặt, như thể trên mặt đất có thể có cái bẫy nào đó.
Địa điểm tổ chức tọa đàm được tổ chức tại giảng đường ở tầng một khoa vật lý, thành viên hội sinh viên đã đã đến từ sớm.
Giáo sư Lữ Gia Ân có danh tiếng nhất định trên trường quốc tế, trưởng khoa có thể mời ông đến làm tọa đàm là do có ân tình.
Vì vậy, từ trên xuống dưới đều đặc biệt coi trọng, mấy học trò của Lữ Gia Ân như Quý Nhược Thừa, Trình Viện gần như bị ép phải tham dự.
Quý Nhược Thừa vừa xuất hiện ở cửa đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, ai cũng biết anh là học trò mà Lữ Gia Ân xem trọng nhất.
Trình Viện ngồi ở hàng ghế đầu tiên dành cho giáo sư, thấy Quý Nhược Thừa thì lập tức thu hồi ánh mắt, vùi đầu thật sâu vào giữa hai cánh tay, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Một giáo sư nữ bên cạnh cúi đầu nói gì đó với cô ta, nhưng cô ta không hề phản ứng, các khớp xương cứng đờ đến mức trắng bệch.
Đáng tiếc rất ít người chú ý đến sự bất thường này, bầu không khí vẫn hòa thuận như xưa.
Từ Hòa Vĩ cố ý đi từ phía trước tới, đầu tiên là kinh ngạc liếc nhìn Khương Dao, sau đó lại đưa mắt nhìn Quý Nhược Thừa.
"Người học trò thân cận đây còn không đến sớm bằng tôi, không thích hợp lắm nhỉ."
Hiếm khi Quý Nhược Thừa chau mày, cảm thấy rất phản cảm.
Anh không hiểu sao Từ Hòa Vĩ cứ luôn nhằm vào anh, như thể nhằm vào anh sẽ có thể làm ra thành quả vậy.
Khương Dao đứng dựa vào bàn kế bên, nheo mắt đánh giá Từ Hòa Vĩ.
Từ lời nói có thể thấy, vị này hình như không thích thầy Quý của cô cho lắm.
Thậm chí còn tràn đầy phấn khởi đi tới tìm anh để đâm chọt.
Chạm đúng vào vảy ngược của Khương Dao.
Cô hất cằm lên, tiến lên một bước, bước tới trước mặt Quý Nhược Thừa, sắc bén nói: "Hèn gì người ta hay nói chim ngốc tập bay từ sớm."
Sắc mặt Từ Hòa Vĩ tối sầm, vết chân chim càng hằn sâu.
Quý Nhược Thừa ho nhẹ một tiếng, kéo Khương Dao lại: "Vị này là đồng nghiệp của tôi, giáo sư Từ Hòa Vĩ, đừng nói bậy."
Khương Dao ngước mắt hoa đào lên, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt khinh thường nhẹ nói: "Ồ."
Từ Hòa Vĩ cũng nhận ra cô chính là minh tinh nhỏ anh nhìn thấy ở khoa Y tế lần trước.
Chỉ là lúc đó cô trông hơi yếu ớt chứ không có khí thế bức người như bây giờ.
"Sao diễn viên có thể tới nghe tọa đàm?" Từ Hòa Vĩ lắc đầu, ra vẻ như đang tự nói với bản thân, nhưng rõ ràng là đang nói để Khương Dao nghe.
"Người chưa từng xuất bản một bài báo nào về trạng thái lượng tử còn có thể đến nghe, điều này chứng minh bất kỳ ai cũng có thể nghe."
Quý Nhược Thừa lạnh nhạt nói.
Anh vốn không muốn chấp nhặt với Từ Hòa Vĩ, làm vậy có vẻ như anh rất tính toán.
Nhưng Từ Hòa Vĩ lại cố tình nhằm vào Khương Dao, coi thường nghề nghiệp của Khương Dao mà không thèm che giấu.
Lửa giận trong anh bị khơi dậy ngoài ý muốn.
Giờ phút này anh biết rất rõ, đây là vì Khương Dao.
Trong mắt Khương Dao ánh lên một tia kinh ngạc, lập tức được thay bằng một tia vui mừng.
Rõ ràng cô có tính cách gai góc, nhưng vì tâm trạng rất tốt nên không thèm so đo với Từ Hòa Vĩ.
Thấy có gì đó không ổn, trưởng ban học thuật vội vàng đi tới can ngăn: "Hai vị giáo sư vui lòng lên phía trước ngồi, bạn học này đưa vé cho tôi xem."
Khương Dao chỉ bản thân: "Tôi không thể lên trước ngồi sao?"
Nếu không thể ngồi cùng Quý Nhược Thừa thì cô đến đây làm gì, cô đâu thể ngồi nghe báo cáo nghiêm túc.
Trưởng ban học thuật lắc đầu: "Chỗ ngồi phía trước là dành cho các thầy cô, số lượng có hạn."
Quý Nhược Thừa kéo nhẹ cổ tay Khương Dao: "Tôi với em ấy ngồi phía sau."
Trưởng ban học thuật sửng sốt: "Nhưng mà..."
Quý Nhược Thừa cười ôn hòa: "Không sao đâu."
Anh kéo Khương Dao ngồi vào một góc khuất.
Ánh mắt Khương Dao vẫn luôn chung thủy, dừng lại trên cổ tay anh, Quý Nhược Thừa kéo cô đi, dưới lòng bàn tay anh là chiếc vòng tay hình ngôi sao kia.
Lòng bàn tay Quý Nhược Thừa khô ráo mà ấm áp, rộng rãi, có thể dễ dàng quấn lấy cổ tay cô.
Nhưng động tác của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Khương Dao gần như không cảm nhận được.
Vừa ngồi xuống, Quý Nhược Thừa liền nhanh chóng buông tay cô ra.
Mắt Khương Dao khẽ chớp, thong thả di chuyển tới khuôn mặt của Quý Nhược Thừa.
Cánh tay cô vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, dường như không bị não điều khiển, mọi khả năng cảm giác đều bị Quý Nhược Thừa cướp đi.
Ánh đèn flash của máy ảnh xuất hiện ở cửa phòng, sáng lòa chói mắt.
Tất cả mọi người đều đang vây quanh một người lớn tuổi.
Tóc nửa đen nửa bạc, khuôn mặt hiền từ, mặc một bộ vest màu xám đậm, bụng bia hơi nhô ra.
Đây là người thầy ở nước ngoài của Quý Nhược Thừa?
Mắt cô không chớp, âm thầm quan sát sự thay đổi của Quý Nhược Thừa.
Anh có vẻ không vui, cũng không thoải mái, cơ bắp cả người căng chặt, ngồi thẳng tắp, cứng đờ.
Trên mặt anh không có sự tương phản mãnh liệt nào, nhưng Khương Dao biết cảm xúc của Quý Nhược Thừa dao động rất lớn.
Tuy vậy, anh chỉ hơi cúi đầu, không nhìn người thầy của anh nữa.
Khương Dao vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Quý Nhược Thừa.
Cô có thể cảm nhận được mu bàn tay của Quý Nhược Thừa đang run rẩy, mang theo sự thống khổ, sự phẫn nộ không thể hiện ra ngoài.
Anh đang nhẫn nhịn.
Tại sao?
Tại sao hồi đó anh đột nhiên về nước, tại sao lại muốn tới Thịnh Hoa làm giáo viên trung học?
Khương Dao đột nhiên phát hiện ra cô không hề biết gì về quá khứ của Quý Nhược Thừa.
Cô chẳng qua chỉ là một người xuất hiện trong nửa đời sau thay đổi đột ngột, trong khoảng thời gian sóng yên biển lặng của Quý Nhược Thừa.
Có lẽ thái độ khác thường khi Quý Nhược Thừa đồng ý để cô đến nghe báo cáo là phần nào bởi vì anh cần một người bên cạnh giữ cho anh tỉnh táo.
Khương Dao chính là người đó.
Quý Nhược Thừa đã quen, cũng rất giỏi kiềm chế bản thân trước mặt Khương Dao. Bởi chỉ cần anh hơi thất thố một chút, chuyện giữa hai người họ sẽ lệch hướng không phanh.
Cho nên chỉ có một phút ngắn ngủi, Quý Nhược Thừa chỉ cho phép bản thân mất bình tĩnh trong một phút.
Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, trở lại bình thường, rút mu bàn tay ra khỏi tay Khương Dao, mở nắp chai nước khoáng, nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Rất khát."
Anh tự giải thích.
"Vậy thầy uống thêm chút nữa đi." Khương Dao dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay Quý Nhược Thừa.
Đó là một lời an ủi an toàn, không gây khó chịu.
Cô nhanh chóng rút tay lại, ngồi bên cạnh Quý Nhược Thừa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không gây tiếng động, không làm loạn, cũng không hỏi thêm gì cả.
Phùng Liên cầm một chiếc váy ngắn màu trắng lên, khoa tay múa chân, nói: "Ngây thơ, đơn giản, phong cách sinh viên thì sao?"
Khương Dao dựa trên giường nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, nói: "Chắc được, chắc Quý Nhược Thừa không biết em theo phong cách nào đâu nhỉ?"
Phùng Liên trừng mắt, cầm một bộ khác lên: "Ngốc nghếch đáng yêu, giống phong cách thời trung học của em."
Khương Dao cau mày lắc đầu: "Cái này thì không có gì nổi bật."
Phùng Liên lấy ra một chiếc váy ôm cổ chữ V rộng: "Gợi cảm, ngực công mông thủ, bảo đảm khiến người khác ngoái đầu nhìn."
Khương Dao kéo cái váy sang một bên: "Quý Nhược Thừa là giáo sư, anh có thể đứng đắn hơn một chút không?"
"Thôi được rồi, tôi không hầu hạ nổi nữa, ngài đây tự chọn đi." Phùng Liên nhặt quần áo bừa bộn trên mặt đất, cuộn lại đặt trước mặt Khương Dao.
Rõ ràng đã nói sẽ gặp nhau sau bữa trưa, nhưng từ sáng sớm Khương Dao đã bắt đầu sửa soạn, còn nghiêm túc hơn cả khi đi gặp đạo diễn.
Thử hết một đống đồ, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc áo len màu vàng nhạt, quần kaki ngắn, một đôi bốt cổ thấp, trên đầu còn đội một chiếc mũ đỏ.
Mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống, dài tới tận eo.
Khương Dao nhìn gương chớp chớp mắt, ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc sống mũi đến môi, đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ.
Phùng Liên hơi mất tự nhiên tránh ánh mắt đi.
Không thể không nói, công chúa nhỏ xinh đẹp đến chói mắt, dù cho làm sai cũng khiến người ta không thể nào tức giận với cô.
Không hiểu sao anh thầy Quý kia lại có thể bình tĩnh như vậy.
"Khiêm tốn, khiêm tốn, phải khiêm tốn."
Phùng Liên giống mẹ già ngày ngày trông con mòn mỏi, cứ mãi nhìn theo bóng lưng Khương Dao vừa rời đi.
Nhưng mà mẹ già có tận tình khuyên nhủ đến cỡ nào thì con cái cũng không nghe.
Đại học T không thiếu người đẹp, nhưng tỉ lệ gặp được rất nhỏ, đẹp cỡ như Khương Dao, mấy năm mới có một người.
Cô vừa xuất hiện với chiếc túi xách trong khuôn viên trường đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ngay cả Quý Nhược Thừa cũng không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy cô.
Anh luôn tự coi mình là một người theo chủ nghĩa cái đẹp nội tâm.
Nhưng vào buổi chiều đầy nắng này, anh chợt phát hiện ra rằng sự đẹp đẽ cũng giống như mặt trời mọc ở phía Đông và lặn ở phía Tây, ai có mắt cũng có thể nhìn thấy.
"Quý Nhược Thừa!"
Khương Dao vừa nhìn thấy anh liền vẫy tay với vẻ mặt vui mừng.
Nhưng mà vẻ vui mừng này cũng đã bị cô kiềm chế hết mức có thể.
Hôm nay, Quý Nhược Thừa mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ tay áo được xắn lên gọn gàng, để lộ một phần cánh tay rắn chắc, trắng nõn.
Anh đứng dưới ánh mặt trời, tóc hơi dài nên khi gió thổi qua, những sợi tóc lắc lư trước mắt, anh hơi nheo mắt lại.
Anh đưa tay che gió, mặt đồng hồ phát sáng.
"Khương Dao."
Anh gọi cô một cách nhẹ nhàng, cũng không để tâm cô có nghe được hay không.
Khương Dao cắn môi dưới để giữ bình tĩnh.
Có một sự thay đổi khiến cô ngây ngất không kìm được, thậm chí còn muốn khóc mừng cho bản thân cô trước kia.
Quý Nhược Thừa biết cô thích dáng vẻ nào, anh cũng biết cách đón ý hùa theo cô.
Anh xắn tay áo lên, các đốt ngón tay mảnh khảnh, làn da trắng ngần nổi bật nhờ chiếc áo sơ mi đen, mắt cá chân hơi lộ ra.
Ánh mắt Khương Dao run rẩy, chạy từ từ đến chỗ Quý Nhược Thừa.
"Thầy Quý, giáo sư Quý, nhà vật lý học Quý, bình thường lên lớp đều mặc thế này à?"
Như này là quá thử thách sức chịu đựng của người khác rồi?
Quý Nhược Thừa biết ánh mắt Khương Dao có ý gì, liền giả vờ như không nghe thấy lời Khương Dao nói.
Anh giơ tay đưa cho Khương Dao một tấm vé: "Số lượng người được nghe tọa đàm có hạn, muốn nghe thì phải nghe nghiêm túc."
Vé là do anh lấy từ một sinh viên thuộc Hội sinh viên, dù biết Khương Dao chắc chắn nghe không hiểu, nhưng cô muốn đến thì cứ coi như tích lũy kinh nghiệm sống.
Khương Dao liếc nhìn miệng anh, im lặng nhận lấy tấm vé.
Quý Nhược Thừa quá đứng đắn, cho dù cô có nói gì vượt quá giới hạn, Quý Nhược Thừa gần như không bao giờ đáp lại cô.
Cô chắp tay sau lưng, vừa đi vừa đá mấy chiếc lá rơi rụng do mưa, mũi giày dính vài vết bùn.
Đi ngang qua tòa nhà khoa Luật vừa đúng lúc tan học, ở ngã rẽ lại có thêm nhiều sinh viên.
Khương Dao ngước mắt, nhỏ giọng thăm dò: "Chúng ta đi chung như này, lỡ người khác cho rằng chúng ta là người yêu thì sao?"
Nói xong cô hơi lo lắng nuốt nước bọt,.
Tính toán đâu ra đấy, Quý Nhược Thừa cũng chỉ lớn hơn cô bảy tuổi thôi.
Nhà vật lý học nổi tiếng Dương Chấn Ninh còn tìm mấy cô gái nhỏ hơn cả chục tuổi kia kìa, bảy tuổi thì đâu có sao?
Quý Nhược Thừa hơi siết chặt nắm tay, ấn móng tay vào lòng bàn tay.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn Khương Dao, một lát sau mới bình tĩnh nói: "Vậy em gọi "thầy" thêm mấy lần nữa đi."
Khương Dao mất tập trung một hồi lâu, đã nghĩ tới cái gì luôn rồi.
Ước mơ hão huyền của cô đi thẳng đến hướng ngược với trường mẫu giáo, càng ngày càng hoang đường.
*Ý là cổ suy nghĩ mấy chuyện đen tối á
Cô liếm khóe môi, không khỏi ưỡn ngực, đưa tay giữ áo len để vòng eo trông thon gọn hơn.
Sau đó cô cố ý đi trước Quý Nhược Thừa một chút để thu hút sự chú ý của anh.
Tuy nhiên, Quý Nhược Thừa lại hết sức tập trung nhìn chằm chằm con đường đá trước mặt, như thể trên mặt đất có thể có cái bẫy nào đó.
Địa điểm tổ chức tọa đàm được tổ chức tại giảng đường ở tầng một khoa vật lý, thành viên hội sinh viên đã đã đến từ sớm.
Giáo sư Lữ Gia Ân có danh tiếng nhất định trên trường quốc tế, trưởng khoa có thể mời ông đến làm tọa đàm là do có ân tình.
Vì vậy, từ trên xuống dưới đều đặc biệt coi trọng, mấy học trò của Lữ Gia Ân như Quý Nhược Thừa, Trình Viện gần như bị ép phải tham dự.
Quý Nhược Thừa vừa xuất hiện ở cửa đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, ai cũng biết anh là học trò mà Lữ Gia Ân xem trọng nhất.
Trình Viện ngồi ở hàng ghế đầu tiên dành cho giáo sư, thấy Quý Nhược Thừa thì lập tức thu hồi ánh mắt, vùi đầu thật sâu vào giữa hai cánh tay, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Một giáo sư nữ bên cạnh cúi đầu nói gì đó với cô ta, nhưng cô ta không hề phản ứng, các khớp xương cứng đờ đến mức trắng bệch.
Đáng tiếc rất ít người chú ý đến sự bất thường này, bầu không khí vẫn hòa thuận như xưa.
Từ Hòa Vĩ cố ý đi từ phía trước tới, đầu tiên là kinh ngạc liếc nhìn Khương Dao, sau đó lại đưa mắt nhìn Quý Nhược Thừa.
"Người học trò thân cận đây còn không đến sớm bằng tôi, không thích hợp lắm nhỉ."
Hiếm khi Quý Nhược Thừa chau mày, cảm thấy rất phản cảm.
Anh không hiểu sao Từ Hòa Vĩ cứ luôn nhằm vào anh, như thể nhằm vào anh sẽ có thể làm ra thành quả vậy.
Khương Dao đứng dựa vào bàn kế bên, nheo mắt đánh giá Từ Hòa Vĩ.
Từ lời nói có thể thấy, vị này hình như không thích thầy Quý của cô cho lắm.
Thậm chí còn tràn đầy phấn khởi đi tới tìm anh để đâm chọt.
Chạm đúng vào vảy ngược của Khương Dao.
Cô hất cằm lên, tiến lên một bước, bước tới trước mặt Quý Nhược Thừa, sắc bén nói: "Hèn gì người ta hay nói chim ngốc tập bay từ sớm."
Sắc mặt Từ Hòa Vĩ tối sầm, vết chân chim càng hằn sâu.
Quý Nhược Thừa ho nhẹ một tiếng, kéo Khương Dao lại: "Vị này là đồng nghiệp của tôi, giáo sư Từ Hòa Vĩ, đừng nói bậy."
Khương Dao ngước mắt hoa đào lên, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt khinh thường nhẹ nói: "Ồ."
Từ Hòa Vĩ cũng nhận ra cô chính là minh tinh nhỏ anh nhìn thấy ở khoa Y tế lần trước.
Chỉ là lúc đó cô trông hơi yếu ớt chứ không có khí thế bức người như bây giờ.
"Sao diễn viên có thể tới nghe tọa đàm?" Từ Hòa Vĩ lắc đầu, ra vẻ như đang tự nói với bản thân, nhưng rõ ràng là đang nói để Khương Dao nghe.
"Người chưa từng xuất bản một bài báo nào về trạng thái lượng tử còn có thể đến nghe, điều này chứng minh bất kỳ ai cũng có thể nghe."
Quý Nhược Thừa lạnh nhạt nói.
Anh vốn không muốn chấp nhặt với Từ Hòa Vĩ, làm vậy có vẻ như anh rất tính toán.
Nhưng Từ Hòa Vĩ lại cố tình nhằm vào Khương Dao, coi thường nghề nghiệp của Khương Dao mà không thèm che giấu.
Lửa giận trong anh bị khơi dậy ngoài ý muốn.
Giờ phút này anh biết rất rõ, đây là vì Khương Dao.
Trong mắt Khương Dao ánh lên một tia kinh ngạc, lập tức được thay bằng một tia vui mừng.
Rõ ràng cô có tính cách gai góc, nhưng vì tâm trạng rất tốt nên không thèm so đo với Từ Hòa Vĩ.
Thấy có gì đó không ổn, trưởng ban học thuật vội vàng đi tới can ngăn: "Hai vị giáo sư vui lòng lên phía trước ngồi, bạn học này đưa vé cho tôi xem."
Khương Dao chỉ bản thân: "Tôi không thể lên trước ngồi sao?"
Nếu không thể ngồi cùng Quý Nhược Thừa thì cô đến đây làm gì, cô đâu thể ngồi nghe báo cáo nghiêm túc.
Trưởng ban học thuật lắc đầu: "Chỗ ngồi phía trước là dành cho các thầy cô, số lượng có hạn."
Quý Nhược Thừa kéo nhẹ cổ tay Khương Dao: "Tôi với em ấy ngồi phía sau."
Trưởng ban học thuật sửng sốt: "Nhưng mà..."
Quý Nhược Thừa cười ôn hòa: "Không sao đâu."
Anh kéo Khương Dao ngồi vào một góc khuất.
Ánh mắt Khương Dao vẫn luôn chung thủy, dừng lại trên cổ tay anh, Quý Nhược Thừa kéo cô đi, dưới lòng bàn tay anh là chiếc vòng tay hình ngôi sao kia.
Lòng bàn tay Quý Nhược Thừa khô ráo mà ấm áp, rộng rãi, có thể dễ dàng quấn lấy cổ tay cô.
Nhưng động tác của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Khương Dao gần như không cảm nhận được.
Vừa ngồi xuống, Quý Nhược Thừa liền nhanh chóng buông tay cô ra.
Mắt Khương Dao khẽ chớp, thong thả di chuyển tới khuôn mặt của Quý Nhược Thừa.
Cánh tay cô vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, dường như không bị não điều khiển, mọi khả năng cảm giác đều bị Quý Nhược Thừa cướp đi.
Ánh đèn flash của máy ảnh xuất hiện ở cửa phòng, sáng lòa chói mắt.
Tất cả mọi người đều đang vây quanh một người lớn tuổi.
Tóc nửa đen nửa bạc, khuôn mặt hiền từ, mặc một bộ vest màu xám đậm, bụng bia hơi nhô ra.
Đây là người thầy ở nước ngoài của Quý Nhược Thừa?
Mắt cô không chớp, âm thầm quan sát sự thay đổi của Quý Nhược Thừa.
Anh có vẻ không vui, cũng không thoải mái, cơ bắp cả người căng chặt, ngồi thẳng tắp, cứng đờ.
Trên mặt anh không có sự tương phản mãnh liệt nào, nhưng Khương Dao biết cảm xúc của Quý Nhược Thừa dao động rất lớn.
Tuy vậy, anh chỉ hơi cúi đầu, không nhìn người thầy của anh nữa.
Khương Dao vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Quý Nhược Thừa.
Cô có thể cảm nhận được mu bàn tay của Quý Nhược Thừa đang run rẩy, mang theo sự thống khổ, sự phẫn nộ không thể hiện ra ngoài.
Anh đang nhẫn nhịn.
Tại sao?
Tại sao hồi đó anh đột nhiên về nước, tại sao lại muốn tới Thịnh Hoa làm giáo viên trung học?
Khương Dao đột nhiên phát hiện ra cô không hề biết gì về quá khứ của Quý Nhược Thừa.
Cô chẳng qua chỉ là một người xuất hiện trong nửa đời sau thay đổi đột ngột, trong khoảng thời gian sóng yên biển lặng của Quý Nhược Thừa.
Có lẽ thái độ khác thường khi Quý Nhược Thừa đồng ý để cô đến nghe báo cáo là phần nào bởi vì anh cần một người bên cạnh giữ cho anh tỉnh táo.
Khương Dao chính là người đó.
Quý Nhược Thừa đã quen, cũng rất giỏi kiềm chế bản thân trước mặt Khương Dao. Bởi chỉ cần anh hơi thất thố một chút, chuyện giữa hai người họ sẽ lệch hướng không phanh.
Cho nên chỉ có một phút ngắn ngủi, Quý Nhược Thừa chỉ cho phép bản thân mất bình tĩnh trong một phút.
Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, trở lại bình thường, rút mu bàn tay ra khỏi tay Khương Dao, mở nắp chai nước khoáng, nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Rất khát."
Anh tự giải thích.
"Vậy thầy uống thêm chút nữa đi." Khương Dao dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay Quý Nhược Thừa.
Đó là một lời an ủi an toàn, không gây khó chịu.
Cô nhanh chóng rút tay lại, ngồi bên cạnh Quý Nhược Thừa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không gây tiếng động, không làm loạn, cũng không hỏi thêm gì cả.