Chương 11: Em có chuyện hay không, tôi cảm nhận được
Edit: jen?
Khương Dao đến cửa ký túc xá, dừng lại một lúc lâu, ngón tay sờ sờ bìa cuốn kịch bản, không mở cửa đi vào, xoay người đi gọi điện thoại cho Phùng Liên.
"Tìm người đặt khách sạn giúp em, hôm nay em ở ngoài."
Nếu ở trong ký túc xá, cô sẽ không thể tập thoại.
Hà Đinh Ninh nhất định sẽ dồn sự oán giận đối với Liễu Ức Nhất lên người cô, còn vì trước đó cô giấu giếm mà ngày càng nghiêm trọng.
Một chốc sau, Phùng Liên mới trả lời: "Chủ tịch đến Đế Đô rồi, em ở khách sạn đó luôn nhé."
Khương Dao hít sâu một hơi.
Trong khoảng thời gian này cô khá vất vả, cuối cùng ba cô cũng sốt ruột đến ngồi không yên, chạy tới xem tình hình.
Áp lực hơi lớn.
Đã nói là tự dựa vào sức mình, kết quả lại không làm được gì.
Cô buồn buồn gãi đầu, quay người đi về phía cầu thang.
Cô vừa đi xa, cửa ký túc xá mở ra một khe nhỏ, một con mắt thò ra, cẩn thận nhìn một lúc rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Trong phòng nổi lên âm thanh xì xào bàn tán.
"Hai người có biết tại sao cậu ấy không về ký túc xá không?"
"Không biết nữa."
"Chắc là có đoàn phim nào tìm."
Hà Đinh Ninh do dự nói: "Chưa bao giờ thấy cậu ấy chạy mấy đoàn phim thế này, cuối cùng cũng có tí triển vọng rồi. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ."
Mặt trời xuống núi, mây mù tụ lại trên bầu trời.
Khương Dao lên xe của Phùng Liên, đi thẳng đến khách sạn Intercontinental.
Gõ cửa rồi đi vào, ném túi xách lên bàn, lười biếng gọi một tiếng: "Ba?"
Khương Sở Niên nhìn cô từ trên xuống dưới để đánh giá, nhíu mày: "Hôm nay trời lạnh như vậy, con để chân trần làm gì?"
Khương Dao mím môi vô tội, cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn của mình.
"Con cứ ngoan cố đi, đến lúc lớn tuổi bị thấp khớp thì đừng có than."
Khương Sở Niên vừa nói vừa tăng nhiệt độ điều hòa.
"Ui, ngài đừng nói mấy lời cũ rích nữa, tìm con có chuyện gì?"
Khương Dao kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu nghịch điện thoại.
Khương Sở Niên "Xì" một tiếng, tay chống nạnh, bất đắc dĩ nói: "Ba đúng là đã nuôi lớn một cái đồ vô ơn, ba nói cái gì con cũng không tỏ thái độ tốt, người ta nói một câu con liền vui vẻ."
Khương Dao trợn mắt: "Cái gì mà người ta, là con rể tương lai của ba đấy."
Nhắc tới Quý Nhược Thừa, cô có thể nhớ từng phút từng giây ở quán ăn Nhật hôm đó.
Lúc anh nói: "Thầy biết rồi." Khương Dao cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.
Trước đây cô đặc biệt ghét thân phận này, cảm thấy nó cản trở tình cảm của Quý Nhược Thừa dành cho cô, nhưng bây giờ lại cảm thấy, kiểu quan hệ này mang đến cảm giác thích thú kì lạ.
Cô rất thích anh tự xưng là thầy, chỉ cần anh nói một tiếng, cô nguyện ý nghe theo.
Khương Sở Niên thở dài một hơi: "Lát nữa đi ăn tối với ba."
Khương Dao ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, vẻ mặt hơi đề phòng: "Đi làm gì?"
Khương Sở Niên cũng không gạt cô: "Đi gặp đạo diễn và nhà sản xuất, biểu hiện cho tốt, nhưng cũng phải có chừng mực, dù sao con cũng là con gái ba."
"Đi gặp? Con còn chưa thử vai mà?"
Khương Dao cắn môi dưới.
Cô biết, cho dù Trương Trọng Huân không ra mặt, ba cô cũng sẽ không nhịn được.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp nhận tài nguyên từ gia đình, Khương Sở Niên rất cao hứng.
Khương Sở Niên chỉ chỉ cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: "Hồi xưa ba bắt con học tài chính thì con mặc kệ, con nghĩ nghề này dễ dàng như vậy sao? Con nghĩ ông đây rảnh rỗi cả ngày, ngồi máy bay đến Đế Đô chỉ để ăn bữa cơm?"
Khương Dao bị nghẹn một chút.
Chuyện này phải nói thế nào nhỉ.
Cô muốn làm một người ngay thẳng, quang minh lỗi lạc nhưng kết quả hình như đã phiền đến rất nhiều người.
"Ba bớt giận, bớt giận, con đi là được mà."
Trước đây, cô rất hiếm khi tham dự các bữa tiệc tối với Khương Sở Niên, chủ yếu là đi chơi với đám bạn.
Khương Sở Niên bảo vệ cô rất tốt, đặc biệt là trước đây ông không hề có ý để cô vào giới, chỉ những người thân cận và những nghệ sĩ nổi tiếng trong công ty mới biết về sự tồn tại của Khương Dao.
Nói tới cũng rất buồn cười, thời gian vốn để chuẩn bị lời thoại và làm quen với kịch bản lại được dành trên bàn ăn
Ăn uống linh đình, khen ngợi lẫn nhau, bắt tay nói chuyện, hợp tác vui vẻ.
Khương Dao ngồi tại chỗ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, tâm trí không chịu nổi ồn ào, chỉ muốn trốn vào một góc vắng người.
Cuối cùng, tiếng leng keng của cốc thủy tinh va chạm khiến cô bừng tỉnh.
Chuyện này e là đành phải như vậy rồi.
Cô còn nghĩ đến những khả năng khác, chẳng hạn như Liễu Ức Nhất không nổi tiếng nữa.
Rạng sáng trời tối đen như mực, không có ánh sao nào.
Cô không tự nhận bản thân cao quý, chỉ là lần đầu gặp phải chuyện kiểu này nên hơi mất tự nhiên.
Chiều hôm sau, cô tham gia buổi thử vai như đã định, đạo diễn và nhà sản xuất đều có mặt, sắc mặt cô dường như vẫn còn hơi ngà ngà say từ tối qua.
Lúc này, cô chợt cảm thấy có chút biết ơn vị đạo diễn cuồng ngược ở đoàn phim hồi trước đã rèn luyện cho cô một trái tim mạnh mẽ.
Sau khi buổi thử vai hoàn tất, cô nhận được một cuốn kịch bản mới tinh, chắc hẳn bên phía tổ sản xuất đã quyết định xong.
Trước khi rời đi, đạo diễn vỗ vỗ vai cô: "Chúng tôi rất coi trọng cô, Trọng Tuân cũng vừa ý cô nhất, hợp tác vui vẻ."
Mặt Khương Dao lộ ra nụ cười, mắt láo liên.
Hóa ra Trương Trọng Tuân vẫn đánh tiếng giúp cô.
Cô càng cảm thấy chán nản hơn.
Người này lẽ ra phải ghét cô gần chết chứ, sao bây giờ lại tỏ vẻ ân cần vậy.
Sau khi về trường, cô cất kịch bản vào ngăn tủ, còn cố ý khóa lại.
Điều khiến cô khá vui là Hà Đinh Ninh cũng vội đi quay phim, không có thời gian để buôn chuyện của người khác.
Dựa vào ghế, Khương Dao cầm điện thoại lên suy nghĩ hồi lâu rồi gửi tin nhắn đến số điện thoại mà cô đã ghi nhớ ba năm.
"Trong lòng em có hơi khó chịu."
Cô không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời, bởi vì đối với Quý Nhược Thừa, đây là một dãy số xa lạ, thậm chí có thể sẽ bị anh chặn.
Cứ coi như cô tự lẩm bẩm than thở một mình đi.
Gửi xong, cô đặt điện thoại sang một bên, lấy một ít nước tẩy trang bắt đầu tẩy trang mắt.
Vừa lau xong một bên mắt, di động rung lên.
Cô cúi đầu xem, tin nhắn chỉ có hai chữ.
"Khương Dao?"
Trái tim đột nhiên đập loạn xạ, như thể đột nhiên bị tiêm thuốc trợ tim.
Khương Dao thận trọng liếm môi dưới, ăn phải son môi.
Cô ném miếng bông, nhìn điện thoại hồi lâu, gõ vài chữ rồi lại xóa đi, không biết phải trả lời thế nào.
Đang lúc cô do dự thì đột nhiên có thông báo cuộc gọi, Khương Dao sợ đến mức suýt ném điện thoại đi.
Quý Nhược Thừa gọi cho cô?
Cái người lúc trước đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với cô, Quý Nhược Thừa, chủ động gọi cho cô?
Khương Dao suýt nữa rơi nước mắt.
"A lô?" Cô bắt máy, thăm dò một cách dè dặt.
"Xảy ra chuyện gì thế, sao lâu vậy mà không trả lời tin nhắn."
Hôm nay giọng Quý Nhược Thừa có chút trầm, giọng nói của anh qua điện thoại vô cùng êm tai, mang theo sức lực dịu dàng lạ thường.
Khương Dao chớp chớp mắt, nuốt nước bọt và lẩm bẩm: "Không có gì."
"Em có chuyện hay là không, tôi cảm nhận được."
Anh luôn luôn có thể nhận ra, khi nào thì là Khương Dao đang cố tìm kiếm sự chú ý, khi nào thì tâm trạng cô thật sự không tốt.
Trước đây ở Thịnh Hoa, Khương Dao làm rất nhiều trò, thậm chí còn ngã xuống hố cát trước mặt chỉ để khiến anh lo lắng.
Anh đều biết, hơn nữa để tránh cho cô thật sự buồn, anh vẫn luôn hùa theo cô.
Sau này, anh cũng không biết anh làm thế là để trấn an Khương Dao, hay là tự mình giả vờ không biết.
"Em nhận vai diễn đó rồi." Khương Dao thở phào một hơi.
"Vậy là tốt rồi."
Xung quanh Quý Nhược Thừa hơi ồn ào, hình như là ở bên ngoài phòng học, giọng anh bị đè thấp xuống hết lần này đến lần khác.
"Em đã đẩy một bạn học phải rời đoàn, nghe nói cô ấy đã phải trả giá đắt vì vai diễn này."
Khương Dao nghịch móng tay, rũ mắt xuống, thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, cảm thấy không thể rũ đi mặc cảm trong lòng.
Quý Nhược Thừa trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Không phải lỗi của em."
"Vậy là lỗi của ai?"
Khương Dao rất kinh ngạc, bởi vì trong mắt cô, Quý Nhược Thừa quả thực chính là người phát ngôn của Ngụy Quang Chính, giống như tất cả những việc không quang minh chính đại đều không lọt nổi mắt anh.
"Trong thế giới người trưởng thành, không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả, nhưng kết quả lại đáng giá để người ta nỗ lực."
Khương Dao mím môi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Quý Nhược Thừa, thầy nói sâu xa quá, em nghe không hiểu."
Quý Nhược Thừa đứng về phía cô, điều này khiến cô kinh ngạc nhưng đồng thời cũng có hơi bất lực.
Bởi vì trong tiềm thức, cô thực sự sợ cách làm của mình sẽ xung đột với lý tưởng của Quý Nhược Thừa.
Mặc dù lần này là Quý Nhược Thừa ngầm chỉ điểm, nhưng cô cũng biết Phùng Liên nhất định đã rất nỗ lực, không biết những nỗ lực này có bao gồm cả việc làm trái ý Quý Nhược Thừa không.
Một lát sau, Quý Nhược Thừa đột nhiên khẽ cười một tiếng.
"Khó trách giáo sư Kỷ nói tôi không biết cách nói chuyện với con gái, để tôi thử cách khác xem." Anh mấp máy môi, đột nhiên nói với giọng ấm áp khác thường, "Em luôn tốt bụng, đơn thuần, điều này tôi chưa bao giờ nghi ngờ. Cho nên em không cần phải thay đổi, cũng không cần cảm thấy gánh nặng."
Khương Dao chớp mắt dữ dội mấy cái.
Cô cảm thấy Quý Nhược Thừa dường như không chỉ ám chỉ chuyện này, có lẽ còn có ý gì sâu xa hơn.
Các dây thần kinh dường như bị sóng âm kích thích hoạt động nhanh chóng, mọi sự chú ý đều tập trung vào tai trái.
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Em không thay đổi gì cả, vẫn luôn giống như trước đây, em không muốn thay đổi.".
Quý Nhược Thừa trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Chuyện đó cũng đâu có gì là không tốt."
Editor: Chương này ngắn hơn mấy chương khác tầm 500 chữ nhưng mà tui ngâm tận 2 ngày =)))
Khương Dao đến cửa ký túc xá, dừng lại một lúc lâu, ngón tay sờ sờ bìa cuốn kịch bản, không mở cửa đi vào, xoay người đi gọi điện thoại cho Phùng Liên.
"Tìm người đặt khách sạn giúp em, hôm nay em ở ngoài."
Nếu ở trong ký túc xá, cô sẽ không thể tập thoại.
Hà Đinh Ninh nhất định sẽ dồn sự oán giận đối với Liễu Ức Nhất lên người cô, còn vì trước đó cô giấu giếm mà ngày càng nghiêm trọng.
Một chốc sau, Phùng Liên mới trả lời: "Chủ tịch đến Đế Đô rồi, em ở khách sạn đó luôn nhé."
Khương Dao hít sâu một hơi.
Trong khoảng thời gian này cô khá vất vả, cuối cùng ba cô cũng sốt ruột đến ngồi không yên, chạy tới xem tình hình.
Áp lực hơi lớn.
Đã nói là tự dựa vào sức mình, kết quả lại không làm được gì.
Cô buồn buồn gãi đầu, quay người đi về phía cầu thang.
Cô vừa đi xa, cửa ký túc xá mở ra một khe nhỏ, một con mắt thò ra, cẩn thận nhìn một lúc rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Trong phòng nổi lên âm thanh xì xào bàn tán.
"Hai người có biết tại sao cậu ấy không về ký túc xá không?"
"Không biết nữa."
"Chắc là có đoàn phim nào tìm."
Hà Đinh Ninh do dự nói: "Chưa bao giờ thấy cậu ấy chạy mấy đoàn phim thế này, cuối cùng cũng có tí triển vọng rồi. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ."
Mặt trời xuống núi, mây mù tụ lại trên bầu trời.
Khương Dao lên xe của Phùng Liên, đi thẳng đến khách sạn Intercontinental.
Gõ cửa rồi đi vào, ném túi xách lên bàn, lười biếng gọi một tiếng: "Ba?"
Khương Sở Niên nhìn cô từ trên xuống dưới để đánh giá, nhíu mày: "Hôm nay trời lạnh như vậy, con để chân trần làm gì?"
Khương Dao mím môi vô tội, cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn của mình.
"Con cứ ngoan cố đi, đến lúc lớn tuổi bị thấp khớp thì đừng có than."
Khương Sở Niên vừa nói vừa tăng nhiệt độ điều hòa.
"Ui, ngài đừng nói mấy lời cũ rích nữa, tìm con có chuyện gì?"
Khương Dao kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu nghịch điện thoại.
Khương Sở Niên "Xì" một tiếng, tay chống nạnh, bất đắc dĩ nói: "Ba đúng là đã nuôi lớn một cái đồ vô ơn, ba nói cái gì con cũng không tỏ thái độ tốt, người ta nói một câu con liền vui vẻ."
Khương Dao trợn mắt: "Cái gì mà người ta, là con rể tương lai của ba đấy."
Nhắc tới Quý Nhược Thừa, cô có thể nhớ từng phút từng giây ở quán ăn Nhật hôm đó.
Lúc anh nói: "Thầy biết rồi." Khương Dao cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.
Trước đây cô đặc biệt ghét thân phận này, cảm thấy nó cản trở tình cảm của Quý Nhược Thừa dành cho cô, nhưng bây giờ lại cảm thấy, kiểu quan hệ này mang đến cảm giác thích thú kì lạ.
Cô rất thích anh tự xưng là thầy, chỉ cần anh nói một tiếng, cô nguyện ý nghe theo.
Khương Sở Niên thở dài một hơi: "Lát nữa đi ăn tối với ba."
Khương Dao ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, vẻ mặt hơi đề phòng: "Đi làm gì?"
Khương Sở Niên cũng không gạt cô: "Đi gặp đạo diễn và nhà sản xuất, biểu hiện cho tốt, nhưng cũng phải có chừng mực, dù sao con cũng là con gái ba."
"Đi gặp? Con còn chưa thử vai mà?"
Khương Dao cắn môi dưới.
Cô biết, cho dù Trương Trọng Huân không ra mặt, ba cô cũng sẽ không nhịn được.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp nhận tài nguyên từ gia đình, Khương Sở Niên rất cao hứng.
Khương Sở Niên chỉ chỉ cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: "Hồi xưa ba bắt con học tài chính thì con mặc kệ, con nghĩ nghề này dễ dàng như vậy sao? Con nghĩ ông đây rảnh rỗi cả ngày, ngồi máy bay đến Đế Đô chỉ để ăn bữa cơm?"
Khương Dao bị nghẹn một chút.
Chuyện này phải nói thế nào nhỉ.
Cô muốn làm một người ngay thẳng, quang minh lỗi lạc nhưng kết quả hình như đã phiền đến rất nhiều người.
"Ba bớt giận, bớt giận, con đi là được mà."
Trước đây, cô rất hiếm khi tham dự các bữa tiệc tối với Khương Sở Niên, chủ yếu là đi chơi với đám bạn.
Khương Sở Niên bảo vệ cô rất tốt, đặc biệt là trước đây ông không hề có ý để cô vào giới, chỉ những người thân cận và những nghệ sĩ nổi tiếng trong công ty mới biết về sự tồn tại của Khương Dao.
Nói tới cũng rất buồn cười, thời gian vốn để chuẩn bị lời thoại và làm quen với kịch bản lại được dành trên bàn ăn
Ăn uống linh đình, khen ngợi lẫn nhau, bắt tay nói chuyện, hợp tác vui vẻ.
Khương Dao ngồi tại chỗ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, tâm trí không chịu nổi ồn ào, chỉ muốn trốn vào một góc vắng người.
Cuối cùng, tiếng leng keng của cốc thủy tinh va chạm khiến cô bừng tỉnh.
Chuyện này e là đành phải như vậy rồi.
Cô còn nghĩ đến những khả năng khác, chẳng hạn như Liễu Ức Nhất không nổi tiếng nữa.
Rạng sáng trời tối đen như mực, không có ánh sao nào.
Cô không tự nhận bản thân cao quý, chỉ là lần đầu gặp phải chuyện kiểu này nên hơi mất tự nhiên.
Chiều hôm sau, cô tham gia buổi thử vai như đã định, đạo diễn và nhà sản xuất đều có mặt, sắc mặt cô dường như vẫn còn hơi ngà ngà say từ tối qua.
Lúc này, cô chợt cảm thấy có chút biết ơn vị đạo diễn cuồng ngược ở đoàn phim hồi trước đã rèn luyện cho cô một trái tim mạnh mẽ.
Sau khi buổi thử vai hoàn tất, cô nhận được một cuốn kịch bản mới tinh, chắc hẳn bên phía tổ sản xuất đã quyết định xong.
Trước khi rời đi, đạo diễn vỗ vỗ vai cô: "Chúng tôi rất coi trọng cô, Trọng Tuân cũng vừa ý cô nhất, hợp tác vui vẻ."
Mặt Khương Dao lộ ra nụ cười, mắt láo liên.
Hóa ra Trương Trọng Tuân vẫn đánh tiếng giúp cô.
Cô càng cảm thấy chán nản hơn.
Người này lẽ ra phải ghét cô gần chết chứ, sao bây giờ lại tỏ vẻ ân cần vậy.
Sau khi về trường, cô cất kịch bản vào ngăn tủ, còn cố ý khóa lại.
Điều khiến cô khá vui là Hà Đinh Ninh cũng vội đi quay phim, không có thời gian để buôn chuyện của người khác.
Dựa vào ghế, Khương Dao cầm điện thoại lên suy nghĩ hồi lâu rồi gửi tin nhắn đến số điện thoại mà cô đã ghi nhớ ba năm.
"Trong lòng em có hơi khó chịu."
Cô không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời, bởi vì đối với Quý Nhược Thừa, đây là một dãy số xa lạ, thậm chí có thể sẽ bị anh chặn.
Cứ coi như cô tự lẩm bẩm than thở một mình đi.
Gửi xong, cô đặt điện thoại sang một bên, lấy một ít nước tẩy trang bắt đầu tẩy trang mắt.
Vừa lau xong một bên mắt, di động rung lên.
Cô cúi đầu xem, tin nhắn chỉ có hai chữ.
"Khương Dao?"
Trái tim đột nhiên đập loạn xạ, như thể đột nhiên bị tiêm thuốc trợ tim.
Khương Dao thận trọng liếm môi dưới, ăn phải son môi.
Cô ném miếng bông, nhìn điện thoại hồi lâu, gõ vài chữ rồi lại xóa đi, không biết phải trả lời thế nào.
Đang lúc cô do dự thì đột nhiên có thông báo cuộc gọi, Khương Dao sợ đến mức suýt ném điện thoại đi.
Quý Nhược Thừa gọi cho cô?
Cái người lúc trước đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với cô, Quý Nhược Thừa, chủ động gọi cho cô?
Khương Dao suýt nữa rơi nước mắt.
"A lô?" Cô bắt máy, thăm dò một cách dè dặt.
"Xảy ra chuyện gì thế, sao lâu vậy mà không trả lời tin nhắn."
Hôm nay giọng Quý Nhược Thừa có chút trầm, giọng nói của anh qua điện thoại vô cùng êm tai, mang theo sức lực dịu dàng lạ thường.
Khương Dao chớp chớp mắt, nuốt nước bọt và lẩm bẩm: "Không có gì."
"Em có chuyện hay là không, tôi cảm nhận được."
Anh luôn luôn có thể nhận ra, khi nào thì là Khương Dao đang cố tìm kiếm sự chú ý, khi nào thì tâm trạng cô thật sự không tốt.
Trước đây ở Thịnh Hoa, Khương Dao làm rất nhiều trò, thậm chí còn ngã xuống hố cát trước mặt chỉ để khiến anh lo lắng.
Anh đều biết, hơn nữa để tránh cho cô thật sự buồn, anh vẫn luôn hùa theo cô.
Sau này, anh cũng không biết anh làm thế là để trấn an Khương Dao, hay là tự mình giả vờ không biết.
"Em nhận vai diễn đó rồi." Khương Dao thở phào một hơi.
"Vậy là tốt rồi."
Xung quanh Quý Nhược Thừa hơi ồn ào, hình như là ở bên ngoài phòng học, giọng anh bị đè thấp xuống hết lần này đến lần khác.
"Em đã đẩy một bạn học phải rời đoàn, nghe nói cô ấy đã phải trả giá đắt vì vai diễn này."
Khương Dao nghịch móng tay, rũ mắt xuống, thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, cảm thấy không thể rũ đi mặc cảm trong lòng.
Quý Nhược Thừa trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Không phải lỗi của em."
"Vậy là lỗi của ai?"
Khương Dao rất kinh ngạc, bởi vì trong mắt cô, Quý Nhược Thừa quả thực chính là người phát ngôn của Ngụy Quang Chính, giống như tất cả những việc không quang minh chính đại đều không lọt nổi mắt anh.
"Trong thế giới người trưởng thành, không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả, nhưng kết quả lại đáng giá để người ta nỗ lực."
Khương Dao mím môi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Quý Nhược Thừa, thầy nói sâu xa quá, em nghe không hiểu."
Quý Nhược Thừa đứng về phía cô, điều này khiến cô kinh ngạc nhưng đồng thời cũng có hơi bất lực.
Bởi vì trong tiềm thức, cô thực sự sợ cách làm của mình sẽ xung đột với lý tưởng của Quý Nhược Thừa.
Mặc dù lần này là Quý Nhược Thừa ngầm chỉ điểm, nhưng cô cũng biết Phùng Liên nhất định đã rất nỗ lực, không biết những nỗ lực này có bao gồm cả việc làm trái ý Quý Nhược Thừa không.
Một lát sau, Quý Nhược Thừa đột nhiên khẽ cười một tiếng.
"Khó trách giáo sư Kỷ nói tôi không biết cách nói chuyện với con gái, để tôi thử cách khác xem." Anh mấp máy môi, đột nhiên nói với giọng ấm áp khác thường, "Em luôn tốt bụng, đơn thuần, điều này tôi chưa bao giờ nghi ngờ. Cho nên em không cần phải thay đổi, cũng không cần cảm thấy gánh nặng."
Khương Dao chớp mắt dữ dội mấy cái.
Cô cảm thấy Quý Nhược Thừa dường như không chỉ ám chỉ chuyện này, có lẽ còn có ý gì sâu xa hơn.
Các dây thần kinh dường như bị sóng âm kích thích hoạt động nhanh chóng, mọi sự chú ý đều tập trung vào tai trái.
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Em không thay đổi gì cả, vẫn luôn giống như trước đây, em không muốn thay đổi.".
Quý Nhược Thừa trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Chuyện đó cũng đâu có gì là không tốt."
Editor: Chương này ngắn hơn mấy chương khác tầm 500 chữ nhưng mà tui ngâm tận 2 ngày =)))