Chương 2
Sắc mặt Lương Phong không hề thay đổi, nhưng không biết đèn xe phía sau mắc bệnh thần kinh gì, luôn nhấp nháy nhấp nháy giống như là đang disco ngoài trời, đèn xe cứ chiếu vào trong góc tối đang đầy áp lực nặng nề bên này, hình như nhất quyết phải tạo ra một bầu không khí kỳ quái.
Bách Trầm Tùng bị ánh sáng nhấp nháy kia chiếu vào chói mắt bèn nhíu mày ngước mắt nhìn người đối diện, cậu nói một câu rất không đúng lúc: “Hai chúng ta đi sang bên cạnh chút đi, chói mắt.”
Nói lời này ra có hơi kỳ lạ, Bách Trầm Tùng không mong đợi người này sẽ đáp lại mình nên cậu hơi không kiên nhẫn lùi ra phía sau.
Kết quả một giây sau Lương Phong thật sự di chuyển vị trí.
Nhưng tay anh lại không rảnh rỗi, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Bách Trầm Tùng rồi tiến lên một bước, “rầm” một cái, anh đã trực tiếp đẩy cậu áp sát vào tường.
Sức mạnh không phải là lớn bình thường.
Bách Trầm Tùng đã từng tập võ tám năm, không quá gầy, bình thường cậu rất hay tập thể dục chạy bộ. Nhưng lúc này cậu cũng bị người trước mặt đẩy mạnh vào tường.
Sức lực mạnh mẽ như vậy, cậu không kịp phản ứng thì đã gáy đã bị va đập mạnh “bịch” khiến xương như muốn vỡ ra, lỗ tai cậu cũng trở nên ong ong.
Bách Trầm Tùng không chịu thua kém, nâng cánh tay ở phía dưới lên, đấm mạnh vào hàm của anh nhưng Lương Phong phản ứng nhanh, kịp nghiêng người tránh đi.
Người đối diện nghiêng người theo, định bụng đá anh tiếp.
Nhưng cậu đá không chuẩn, đạp vào phần bụng, Lương Phong lui về phía sau một bước lại phản ứng cực nhanh nắm chặt mắt cá của của cậu rồi kéo xuống đất, đầu gối hạ xuống, đè chặt Bách Trầm Tùng trên mặt đất.
Anh nện mạnh đầu gối xuống đùi cậu, nửa mạng của Bách Trầm Tùng suýt chút nữa biến mất theo, nửa người dưới tê dại, lưng cậu đập xuống đất rất đau đớn.
Động tác đè nhau của hai người rất kỳ quái, nhìn từ xa giống như đang làm chuyện đó đó. Cổ tay Bách Trầm Tùng bị anh nắm chặt rồi đè trên đầu, chân cũng bị anh đè chặt lại ở trong góc tối thui.
Cái tư thế gì vậy?
Ngực hai người phập phồng lên xuống, thở phì phò từng ngụm, Bách Trầm Tùng vùng vẫy trong vô vọng, đột nhiên nghiêng đầu thở mạnh, hơi thở hổn hển: “Đổi tư thế khác đi.”
Cả tối hôm nay Lương Phong chưa nói được mấy câu, lúc này đang nhíu mày nhìn chằm chằm người ở phía dưới ra vẻ ngạc nhiên.
Đánh nhau bị người ta ấn xuống đất còn ngại tư thế không dễ nhìn, giả tạo vậy.
Không khí ngưng đọng gần mười phút, lúc này Bách Trầm Tùng bực bội nghiêng đầu, nhìn thấy trên tay có một miếng đờm, bị ngọn đèn chiếu xuống còn phát sáng.
Dạ dày cậu có cảm giác buồn nôn, suýt chút nữa cậu đã nôn ra. Lương Phong nương theo ánh mắt cậu, có lẽ là cũng nhìn thấy, nhíu mày đứng dậy buông cậu ra, anh thuận tay móc ra một hộp thuốc lá, rút một điếu bỏ vào miệng, cúi đầu châm lửa.
Bách Trầm Tùng cảm thấy đau đớn khắp người, xương cốt như bị nứt ra, cậu nhìn tên khốn kiếp đang hút thuốc đối diện mà mắt muốn bùng cháy lên ngọn lửa.
Cậu giơ tay lên chuẩn bị đấm lên mặt của anh.
Lương Phong đoán được suy nghĩ của cậu thì nhấc chân đạp người vào tường. Miệng anh ngậm điếu thuốc vừa mới châm xong, tay xách cổ áo Bách Trầm Tùng lên, lại khôi phục tư thế đè cậu lên tường lúc nãy.
Lần này Bách Trầm Tùng không động đậy gì nữa, dạ dày bị đạp đến muốn nôn ra, xương cốt cả người muốn vỡ vụn.
Lương Phong phun khói trong miệng ra, nhíu mày với Bách Trầm Tùng.
Chờ đến khi hút được nửa điếu thuốc, anh mới cầm mẩu đầu lọc dí vào bức tường phía sau tai Bách Trầm Tùng, từ từ dập tắt ngọn lửa kia, tàn thuốc thì rơi xuống vai Bách Trầm Tùng.
“Quen biết?” Lương Phong đến gần, mắt nhìn thẳng vào cậu.
Bách Trầm Tùng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Lương Phong đột nhiên cúi đầu cười khẽ, trượt tay đến cằm Bách Trầm Tùng rồi ra sức bóp, hận không thể bóp nát xương của cậu.
Bách Trầm Tùng bị buộc phải ngẩng đầu nhìn mặt anh, cậu nghiến răng ken két.
Lương Phong nói: “Tôi nói sao thằng nhóc kia lại có cái gan ăn cắp tiền, thì ra là có dẫn theo một con chó biết cắn người.”
Bách Trầm Tùng nhíu mày, cậu không hiểu anh đang nói gì, cằm đang bị nắm nên cậu khó khăn lên tiếng: “Cái…”
Lương Phong ngắt lời: “Sao vậy, cho không đủ tiền nên lúc này mới chạy tới đây?” Chóp mũi anh sắp chạm vào mặt cậu, mùi thuốc lá lẫn lộn với hơi rượu, anh cười: “Hay thằng nhóc kia là bạn trai nhỏ của cậu, cậu ta đè cậu hay là cậu đè cậu ta?”
“Tên khốn nhà anh…” Bách Trầm Tùng chưa kịp nói hết thì phần bụng lại nhận thêm một cú đấm.
Tên khốn chó chết ra tay quá nặng.
“Đều không phải?” Lương Phong thấp giọng, phả toàn bộ hơi nóng vào bên tai của Bách Trầm Tùng, mùa hè như vậy, nóng chết mất.
Lương Phong đột nhiên cười, vùi đầu vào bả vai cậu run rẩy: “Hành hiệp trượng nghĩa à?”
Bách Trầm Tùng nhắm mắt không nói câu nào, chỉ cảm thấy tối nay thật chó má. Chết tiệt, bên phía Bách Vân Hiên không biết thế nào, chính cậu lại đang gặp xui xẻo, tay thối, bị người ta đánh cũng là đáng đời cậu lại còn cậu còn đụng phải một tên điên thế này.
“Đúng vậy, hành hiệp trượng nghĩa đấy, làm sao?” Bách Trầm Tùng xem như là hoàn toàn bỏ cuộc, trượng nghĩa thì trượng nghĩa, cùng lắm thì lại bị đánh một trận nữa.
“Được.” Lương Phong cười đủ rồi, ngẩng đầu lên thì như đổi một lớp da, lạnh lùng nói: “8700 tệ.”
Bách Trầm Tùng nhíu mày: “Cái gì?”
“Tiền của cậu ta.” Lương Phong cười: “Cậu trả.”
“Anh xạo chó!” Bách Trầm Tùng phun một ngụm nước bọt lên mặt anh.
Thay người khác trả tiền còn không bằng bây giờ đè cậu xuống đất đánh một trận cho rồi, cậu còn có thể cảm thấy sảng khoái hơn một chút.
Lương Phong không trả lời cậu, vén góc áo lên rồi tay men theo eo Bách Trầm Tùng dạo quanh một vòng.
“Làm cái gì vậy?” Bách Trầm Tùng trợn tròn mắt.
Cái tên cầm thú này.
“Không được nhúc nhích.” Lương Phong theo thắt lưng của cậu, sờ một vòng từ phía sau đến phía trước, sờ được ví của Bách Trầm Tùng thì lấy đi chứng minh thư của cậu, trực tiếp nhét vào túi của mình.
Bách Trầm Tùng thật sự là được mở mang tầm mắt.
Chạy qua chạy lại đã hơn mười một giờ đêm, có lẽ đám người Nam Tử đã thật sự cho rằng cậu rơi xuống bồn cầu, nói không chừng là trực tiếp trượt chân đến Bắc bán cầu luôn rồi, mấy giờ rồi mà vẫn chưa về.
Một vị khách trong quán bar uống say rượu nên được người ôm ra ngoài để thông gió, đi đường thì chân cứ quấn lại với nhau, nói chuyện thì chữ được chữ không.
Ở bên đây, Bách Trầm Tùng thật sự không còn cách nào khác, cậu hạ giọng: “Số tiền này thật sự là tôi không trả được…”
“Không liên quan đến tôi, ba ngày, ba ngày sau tôi phải nhìn thấy tiền, nếu không tôi sẽ…”
“Đỡ tôi đi vào mau, hôm nay ông đây còn có thể uống nữa…” Gã khách phía sau đứng không vững, giơ tay lên không trung, mặt đỏ, bụng to, một giây sau đột nhiên biến mất: “Sao tôi…”
Chỉ thấy ông ta giẫm lên một chai bia thủy tinh, trượt chân một cái, giống như một con khỉ biểu diễn nhào lộn, ngã về phía sau.
Miệng ông ta liên tục la hét, cuối cùng cả người không đứng vững, cái mông to trực tiếp ngã về phía người ở đằng sau.
Lương Phong đang tập trung nghe cậu giải thích, uy hiếp cậu, thương lượng chuyện tiền bạc, kết quả là anh bị một cái mông to lớn đụng mạnh vào, cứ thế bất ngờ không kịp đề phòng nhào về phía trước.
Dù tập thể dục cũng không có tác dụng, thời khắc mấu chốt vẫn không thể chống lại một cái mông cả trăm cân của người ta.
Lương Phong và Bách Trầm Tùng vốn đang nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần, kết quả là bị người ta xô phải, Lương Phong chống tay lên tường, ở bên trong vây lấy một người.
Thế là răng môi hai người lập tức đụng vào nhau.
“Bộp” một tiếng, Bách Trầm Tùng bị đụng đến mức răng muốn vỡ vụn.
Khuôn mặt không có biểu cảm gì của Lương Phong đến lúc này cũng không nhịn được, sửng sốt hai giây mới phản ứng lại được là môi anh đang dán lên môi câu.
Bách Trầm Tùng đẩy anh ra, cúi đầu lau miệng, rách da, răng đau nhức, tám phần là đã bị đụng gãy rồi, còn dính máu không biết từ đâu ra. Cậu ngẩng đầu nhìn lên.
Chắc là từ miệng của Lương Phong.
Lương Phong cũng rất thảm, khóe miệng vừa mới bị người ta đấm chảy máu, bây giờ lại bị người ta dùng răng đụng chảy máu.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Bách Trầm Tùng không biết bản thân đã đụng phải cái gì. Cậu chắc chắn không thể trả tiền được, ngày thường cậu gánh vác hai phần sinh hoạt phí, liều mạng làm thêm mới miễn cưỡng sống được, tự nhiên khi không lại phải gánh nợ gần một vạn tệ, cái này không phải là lấy mạng cậu sao.
“Quyết định cái gì?” Lương Phong bị cậu làm cho ngơ ngác.
Mặt Bách Trầm Tùng tỏ vẻ bình tĩnh, cúi đầu lau máu trên miệng: “Tự anh nhớ lại đi, tôi còn có việc, không dây dưa ở đây nữa.”
Lúc cậu xoay người đi còn nghiêng người lấy thò tay vào túi Lương Phong lấy lại chứng minh thư.
Lương Phong không ngăn cản, đứng tại chỗ nhìn bóng người rời đi, cúi đầu hút một điếu thuốc nhớ lại những lời vừa nãy.
Lúc mở miệng ngậm thuốc, khóe miệng bị đụng đau, anh mới thấp giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp.”
“Mẹ kiếp.” Trên đường đi, Bách Trầm Tùng đá một hòn đá đập trúng cái cột điện vang lên tiếng “cốp”.
Dưới ánh đèn đường đều là côn trùng, bay vòng thành một nhóm, cậu ngẩng đầu nhìn một cái, cổ và xương sống đều rất đau, đầu cũng bị đụng đến choáng váng, chỉ có thể đi từng bước nhỏ: “Tên khốn kiếp.”
Trong miệng cậu có một mùi máu tươi, không biết là máu của ai, nhưng đều khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Lúc cậu cúi đầu mắng thì mới phát hiện tay mình cầm chứng minh thư, nắm trong lòng bàn tay chặt đến mức chữ hằn ra vết, vừa rồi tập trung đi đường nên cậu không kịp nhìn.
Nương theo ngọn đèn đường, cậu thấy mặt trên chứng minh thư có in hai chữ to: Lương Phong.
“Mẹ kiếp.” Bách Trầm Tùng chửi to khiến người đi đường sợ gần chết, cho rằng cậu uống rượu say phát điên rồi, trợn tròn mắt chuẩn bị đi đường vòng.
Lương Phong ở bên kia hút hai điếu thuốc, chuẩn bị vào trong quán, hôm nay anh tới xem tình hình của quán, một tuần chỉ tới một lần, kết quả là anh vào cửa chưa được bao lâu thì bắt gặp nhân viên lén lút lấy tiền từ quầy thu ngân, anh cảm thấy có gì đó không ổn nên kiểm tra lại sổ sách, phát hiện thiếu gần một vạn tệ.
Anh bước vào tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một ly rượu, muốn ngồi một chút rồi hẵng đi.
“Anh, anh Phong, mặt anh bị làm sao vậy?” Nương theo ánh đèn nhàn nhạt trên đỉnh đầu, nhân viên pha chế nhìn thấy khóe miệng vô cùng thê thảm của anh thì sợ hãi.
Lương Phong trả lời: “Ngã xuống đất thôi.”
“Nếu không em đổi cho anh một ly khác, bị thương không thể uống rượu.”
Lương Phong nói: “Không cần.” Anh ngửa đầu uống nửa ly rượu trong tay rồi gõ xuống quầy bar: “Đi đây.”
“Vâng, anh Phong, anh đi thong thả.”
Lúc Lương Phong đứng dậy thì đồ trong túi quần rơi ra, anh không có chú ý. Vị khách phía sau nhặt được thì đuổi theo.
Người đàn ông hét lên: “Bách Trầm Tùng, chứng minh thư của anh này.”
Lương Phong căn bản không để ý tới anh ta, đẩy đám người đằng trước ra rồi tiếp tục đi.
Người kia nôn nóng, sải bước lớn đến vỗ vai Lương Phong: “Bách Trầm Tùng đúng không, chứng minh thư của cậu rớt này.”
Lương Phong nhíu mày: “Không phải.”
“Tôi vừa mới nhìn thấy nó rơi từ trong túi của anh ra.” Người đàn ông nhét nó vào tay anh.
Lương Phong cầm lấy, nghĩ thầm tên họ Bách là ai, dưới ánh đèn quán bar nhấp nháy, âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng nhạc điên cuồng, anh giơ chứng minh thư lên.
Ánh sáng đỏ, ánh sáng tím điên cuồng nhấp nháy trên gương mặt Bách Trầm Tùng, tấm ảnh trên chứng minh thư kia được chụp từ năm nhất, nhìn vẫn còn hơi non nớt, nhưng ánh mắt rất hung dữ, nghiêm mặt lườm người ta.
Lương Phong buồn bực, đột nhiên cười ra tiếng: “Thằng nhãi chó con.”
Bách Trầm Tùng bị ánh sáng nhấp nháy kia chiếu vào chói mắt bèn nhíu mày ngước mắt nhìn người đối diện, cậu nói một câu rất không đúng lúc: “Hai chúng ta đi sang bên cạnh chút đi, chói mắt.”
Nói lời này ra có hơi kỳ lạ, Bách Trầm Tùng không mong đợi người này sẽ đáp lại mình nên cậu hơi không kiên nhẫn lùi ra phía sau.
Kết quả một giây sau Lương Phong thật sự di chuyển vị trí.
Nhưng tay anh lại không rảnh rỗi, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Bách Trầm Tùng rồi tiến lên một bước, “rầm” một cái, anh đã trực tiếp đẩy cậu áp sát vào tường.
Sức mạnh không phải là lớn bình thường.
Bách Trầm Tùng đã từng tập võ tám năm, không quá gầy, bình thường cậu rất hay tập thể dục chạy bộ. Nhưng lúc này cậu cũng bị người trước mặt đẩy mạnh vào tường.
Sức lực mạnh mẽ như vậy, cậu không kịp phản ứng thì đã gáy đã bị va đập mạnh “bịch” khiến xương như muốn vỡ ra, lỗ tai cậu cũng trở nên ong ong.
Bách Trầm Tùng không chịu thua kém, nâng cánh tay ở phía dưới lên, đấm mạnh vào hàm của anh nhưng Lương Phong phản ứng nhanh, kịp nghiêng người tránh đi.
Người đối diện nghiêng người theo, định bụng đá anh tiếp.
Nhưng cậu đá không chuẩn, đạp vào phần bụng, Lương Phong lui về phía sau một bước lại phản ứng cực nhanh nắm chặt mắt cá của của cậu rồi kéo xuống đất, đầu gối hạ xuống, đè chặt Bách Trầm Tùng trên mặt đất.
Anh nện mạnh đầu gối xuống đùi cậu, nửa mạng của Bách Trầm Tùng suýt chút nữa biến mất theo, nửa người dưới tê dại, lưng cậu đập xuống đất rất đau đớn.
Động tác đè nhau của hai người rất kỳ quái, nhìn từ xa giống như đang làm chuyện đó đó. Cổ tay Bách Trầm Tùng bị anh nắm chặt rồi đè trên đầu, chân cũng bị anh đè chặt lại ở trong góc tối thui.
Cái tư thế gì vậy?
Ngực hai người phập phồng lên xuống, thở phì phò từng ngụm, Bách Trầm Tùng vùng vẫy trong vô vọng, đột nhiên nghiêng đầu thở mạnh, hơi thở hổn hển: “Đổi tư thế khác đi.”
Cả tối hôm nay Lương Phong chưa nói được mấy câu, lúc này đang nhíu mày nhìn chằm chằm người ở phía dưới ra vẻ ngạc nhiên.
Đánh nhau bị người ta ấn xuống đất còn ngại tư thế không dễ nhìn, giả tạo vậy.
Không khí ngưng đọng gần mười phút, lúc này Bách Trầm Tùng bực bội nghiêng đầu, nhìn thấy trên tay có một miếng đờm, bị ngọn đèn chiếu xuống còn phát sáng.
Dạ dày cậu có cảm giác buồn nôn, suýt chút nữa cậu đã nôn ra. Lương Phong nương theo ánh mắt cậu, có lẽ là cũng nhìn thấy, nhíu mày đứng dậy buông cậu ra, anh thuận tay móc ra một hộp thuốc lá, rút một điếu bỏ vào miệng, cúi đầu châm lửa.
Bách Trầm Tùng cảm thấy đau đớn khắp người, xương cốt như bị nứt ra, cậu nhìn tên khốn kiếp đang hút thuốc đối diện mà mắt muốn bùng cháy lên ngọn lửa.
Cậu giơ tay lên chuẩn bị đấm lên mặt của anh.
Lương Phong đoán được suy nghĩ của cậu thì nhấc chân đạp người vào tường. Miệng anh ngậm điếu thuốc vừa mới châm xong, tay xách cổ áo Bách Trầm Tùng lên, lại khôi phục tư thế đè cậu lên tường lúc nãy.
Lần này Bách Trầm Tùng không động đậy gì nữa, dạ dày bị đạp đến muốn nôn ra, xương cốt cả người muốn vỡ vụn.
Lương Phong phun khói trong miệng ra, nhíu mày với Bách Trầm Tùng.
Chờ đến khi hút được nửa điếu thuốc, anh mới cầm mẩu đầu lọc dí vào bức tường phía sau tai Bách Trầm Tùng, từ từ dập tắt ngọn lửa kia, tàn thuốc thì rơi xuống vai Bách Trầm Tùng.
“Quen biết?” Lương Phong đến gần, mắt nhìn thẳng vào cậu.
Bách Trầm Tùng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Lương Phong đột nhiên cúi đầu cười khẽ, trượt tay đến cằm Bách Trầm Tùng rồi ra sức bóp, hận không thể bóp nát xương của cậu.
Bách Trầm Tùng bị buộc phải ngẩng đầu nhìn mặt anh, cậu nghiến răng ken két.
Lương Phong nói: “Tôi nói sao thằng nhóc kia lại có cái gan ăn cắp tiền, thì ra là có dẫn theo một con chó biết cắn người.”
Bách Trầm Tùng nhíu mày, cậu không hiểu anh đang nói gì, cằm đang bị nắm nên cậu khó khăn lên tiếng: “Cái…”
Lương Phong ngắt lời: “Sao vậy, cho không đủ tiền nên lúc này mới chạy tới đây?” Chóp mũi anh sắp chạm vào mặt cậu, mùi thuốc lá lẫn lộn với hơi rượu, anh cười: “Hay thằng nhóc kia là bạn trai nhỏ của cậu, cậu ta đè cậu hay là cậu đè cậu ta?”
“Tên khốn nhà anh…” Bách Trầm Tùng chưa kịp nói hết thì phần bụng lại nhận thêm một cú đấm.
Tên khốn chó chết ra tay quá nặng.
“Đều không phải?” Lương Phong thấp giọng, phả toàn bộ hơi nóng vào bên tai của Bách Trầm Tùng, mùa hè như vậy, nóng chết mất.
Lương Phong đột nhiên cười, vùi đầu vào bả vai cậu run rẩy: “Hành hiệp trượng nghĩa à?”
Bách Trầm Tùng nhắm mắt không nói câu nào, chỉ cảm thấy tối nay thật chó má. Chết tiệt, bên phía Bách Vân Hiên không biết thế nào, chính cậu lại đang gặp xui xẻo, tay thối, bị người ta đánh cũng là đáng đời cậu lại còn cậu còn đụng phải một tên điên thế này.
“Đúng vậy, hành hiệp trượng nghĩa đấy, làm sao?” Bách Trầm Tùng xem như là hoàn toàn bỏ cuộc, trượng nghĩa thì trượng nghĩa, cùng lắm thì lại bị đánh một trận nữa.
“Được.” Lương Phong cười đủ rồi, ngẩng đầu lên thì như đổi một lớp da, lạnh lùng nói: “8700 tệ.”
Bách Trầm Tùng nhíu mày: “Cái gì?”
“Tiền của cậu ta.” Lương Phong cười: “Cậu trả.”
“Anh xạo chó!” Bách Trầm Tùng phun một ngụm nước bọt lên mặt anh.
Thay người khác trả tiền còn không bằng bây giờ đè cậu xuống đất đánh một trận cho rồi, cậu còn có thể cảm thấy sảng khoái hơn một chút.
Lương Phong không trả lời cậu, vén góc áo lên rồi tay men theo eo Bách Trầm Tùng dạo quanh một vòng.
“Làm cái gì vậy?” Bách Trầm Tùng trợn tròn mắt.
Cái tên cầm thú này.
“Không được nhúc nhích.” Lương Phong theo thắt lưng của cậu, sờ một vòng từ phía sau đến phía trước, sờ được ví của Bách Trầm Tùng thì lấy đi chứng minh thư của cậu, trực tiếp nhét vào túi của mình.
Bách Trầm Tùng thật sự là được mở mang tầm mắt.
Chạy qua chạy lại đã hơn mười một giờ đêm, có lẽ đám người Nam Tử đã thật sự cho rằng cậu rơi xuống bồn cầu, nói không chừng là trực tiếp trượt chân đến Bắc bán cầu luôn rồi, mấy giờ rồi mà vẫn chưa về.
Một vị khách trong quán bar uống say rượu nên được người ôm ra ngoài để thông gió, đi đường thì chân cứ quấn lại với nhau, nói chuyện thì chữ được chữ không.
Ở bên đây, Bách Trầm Tùng thật sự không còn cách nào khác, cậu hạ giọng: “Số tiền này thật sự là tôi không trả được…”
“Không liên quan đến tôi, ba ngày, ba ngày sau tôi phải nhìn thấy tiền, nếu không tôi sẽ…”
“Đỡ tôi đi vào mau, hôm nay ông đây còn có thể uống nữa…” Gã khách phía sau đứng không vững, giơ tay lên không trung, mặt đỏ, bụng to, một giây sau đột nhiên biến mất: “Sao tôi…”
Chỉ thấy ông ta giẫm lên một chai bia thủy tinh, trượt chân một cái, giống như một con khỉ biểu diễn nhào lộn, ngã về phía sau.
Miệng ông ta liên tục la hét, cuối cùng cả người không đứng vững, cái mông to trực tiếp ngã về phía người ở đằng sau.
Lương Phong đang tập trung nghe cậu giải thích, uy hiếp cậu, thương lượng chuyện tiền bạc, kết quả là anh bị một cái mông to lớn đụng mạnh vào, cứ thế bất ngờ không kịp đề phòng nhào về phía trước.
Dù tập thể dục cũng không có tác dụng, thời khắc mấu chốt vẫn không thể chống lại một cái mông cả trăm cân của người ta.
Lương Phong và Bách Trầm Tùng vốn đang nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần, kết quả là bị người ta xô phải, Lương Phong chống tay lên tường, ở bên trong vây lấy một người.
Thế là răng môi hai người lập tức đụng vào nhau.
“Bộp” một tiếng, Bách Trầm Tùng bị đụng đến mức răng muốn vỡ vụn.
Khuôn mặt không có biểu cảm gì của Lương Phong đến lúc này cũng không nhịn được, sửng sốt hai giây mới phản ứng lại được là môi anh đang dán lên môi câu.
Bách Trầm Tùng đẩy anh ra, cúi đầu lau miệng, rách da, răng đau nhức, tám phần là đã bị đụng gãy rồi, còn dính máu không biết từ đâu ra. Cậu ngẩng đầu nhìn lên.
Chắc là từ miệng của Lương Phong.
Lương Phong cũng rất thảm, khóe miệng vừa mới bị người ta đấm chảy máu, bây giờ lại bị người ta dùng răng đụng chảy máu.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Bách Trầm Tùng không biết bản thân đã đụng phải cái gì. Cậu chắc chắn không thể trả tiền được, ngày thường cậu gánh vác hai phần sinh hoạt phí, liều mạng làm thêm mới miễn cưỡng sống được, tự nhiên khi không lại phải gánh nợ gần một vạn tệ, cái này không phải là lấy mạng cậu sao.
“Quyết định cái gì?” Lương Phong bị cậu làm cho ngơ ngác.
Mặt Bách Trầm Tùng tỏ vẻ bình tĩnh, cúi đầu lau máu trên miệng: “Tự anh nhớ lại đi, tôi còn có việc, không dây dưa ở đây nữa.”
Lúc cậu xoay người đi còn nghiêng người lấy thò tay vào túi Lương Phong lấy lại chứng minh thư.
Lương Phong không ngăn cản, đứng tại chỗ nhìn bóng người rời đi, cúi đầu hút một điếu thuốc nhớ lại những lời vừa nãy.
Lúc mở miệng ngậm thuốc, khóe miệng bị đụng đau, anh mới thấp giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp.”
“Mẹ kiếp.” Trên đường đi, Bách Trầm Tùng đá một hòn đá đập trúng cái cột điện vang lên tiếng “cốp”.
Dưới ánh đèn đường đều là côn trùng, bay vòng thành một nhóm, cậu ngẩng đầu nhìn một cái, cổ và xương sống đều rất đau, đầu cũng bị đụng đến choáng váng, chỉ có thể đi từng bước nhỏ: “Tên khốn kiếp.”
Trong miệng cậu có một mùi máu tươi, không biết là máu của ai, nhưng đều khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Lúc cậu cúi đầu mắng thì mới phát hiện tay mình cầm chứng minh thư, nắm trong lòng bàn tay chặt đến mức chữ hằn ra vết, vừa rồi tập trung đi đường nên cậu không kịp nhìn.
Nương theo ngọn đèn đường, cậu thấy mặt trên chứng minh thư có in hai chữ to: Lương Phong.
“Mẹ kiếp.” Bách Trầm Tùng chửi to khiến người đi đường sợ gần chết, cho rằng cậu uống rượu say phát điên rồi, trợn tròn mắt chuẩn bị đi đường vòng.
Lương Phong ở bên kia hút hai điếu thuốc, chuẩn bị vào trong quán, hôm nay anh tới xem tình hình của quán, một tuần chỉ tới một lần, kết quả là anh vào cửa chưa được bao lâu thì bắt gặp nhân viên lén lút lấy tiền từ quầy thu ngân, anh cảm thấy có gì đó không ổn nên kiểm tra lại sổ sách, phát hiện thiếu gần một vạn tệ.
Anh bước vào tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một ly rượu, muốn ngồi một chút rồi hẵng đi.
“Anh, anh Phong, mặt anh bị làm sao vậy?” Nương theo ánh đèn nhàn nhạt trên đỉnh đầu, nhân viên pha chế nhìn thấy khóe miệng vô cùng thê thảm của anh thì sợ hãi.
Lương Phong trả lời: “Ngã xuống đất thôi.”
“Nếu không em đổi cho anh một ly khác, bị thương không thể uống rượu.”
Lương Phong nói: “Không cần.” Anh ngửa đầu uống nửa ly rượu trong tay rồi gõ xuống quầy bar: “Đi đây.”
“Vâng, anh Phong, anh đi thong thả.”
Lúc Lương Phong đứng dậy thì đồ trong túi quần rơi ra, anh không có chú ý. Vị khách phía sau nhặt được thì đuổi theo.
Người đàn ông hét lên: “Bách Trầm Tùng, chứng minh thư của anh này.”
Lương Phong căn bản không để ý tới anh ta, đẩy đám người đằng trước ra rồi tiếp tục đi.
Người kia nôn nóng, sải bước lớn đến vỗ vai Lương Phong: “Bách Trầm Tùng đúng không, chứng minh thư của cậu rớt này.”
Lương Phong nhíu mày: “Không phải.”
“Tôi vừa mới nhìn thấy nó rơi từ trong túi của anh ra.” Người đàn ông nhét nó vào tay anh.
Lương Phong cầm lấy, nghĩ thầm tên họ Bách là ai, dưới ánh đèn quán bar nhấp nháy, âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng nhạc điên cuồng, anh giơ chứng minh thư lên.
Ánh sáng đỏ, ánh sáng tím điên cuồng nhấp nháy trên gương mặt Bách Trầm Tùng, tấm ảnh trên chứng minh thư kia được chụp từ năm nhất, nhìn vẫn còn hơi non nớt, nhưng ánh mắt rất hung dữ, nghiêm mặt lườm người ta.
Lương Phong buồn bực, đột nhiên cười ra tiếng: “Thằng nhãi chó con.”