Chương : 24
Trần Kiện khó hiểu nhìn chủ tử, những lời vừa rồi làm cho hắn không hiểu gì cả. Hắn là người ngay thẳng, nhất định phải hỏi kỹ đầu đuôi mới chịu nhổ trại rời đi, khiến Phượng Chuẩn tức giận, thầm hận mình trước đây tại sao lại thu đám thần tử có thể dám tranh luận cùng mình như vậy, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình hay sao?
Tiểu Phúc tử lập tức mang toàn bộ sự tình nói ra, Trần Kiện vừa nghe liền kinh hãi, trong lòng thầm gọi mẹ, đây không phải là việc nhỏ gì, vội vàng truyền lệnh thối lui. Bên này nói: “May mắn Hoàng Thượng anh minh, không sợ gian nguy đến thành Hưng Châu thu thập tin tức, nếu không chúng ta lần này chắc chắn sẽ bị ngã gẫy xương rồi.”Nói xong trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Chủ tử, các người mới đi không lâu, Anh Nguyên kia mặc dù đã biết chân tướng, phái người đi thông tri cũng cần một thời gian, hơn nữa bọn họ cũng đã có phòng bị, thì cũng khó khăn như nhau, không bằng chúng ta thừa dịp lúc này đám dân chạy nạn còn chưa nhận được tin tức, đi đánh cho bọn họ trở tay không kịp, cái này gọi là binh quý thần tốc đúng không?”
Phượng Chuẩn gật đầu đáp ứng. Hắn tuy biết đã đến nước này, Anh Nguyên bại cục đã được định rồi, nhưng lúc này không phải lúc nói đến nam nhi tình trường, cũng chỉ có thể yên lặng nhìn Trần Kiện đi điểm binh xuất trận, trong lòng không ngừng tự nói: Nguyên nhi, ta thực xin lỗi ngươi, ta thực xin lỗi ngươi, ta thực xin lỗi ngươi. . . . . .
Tiểu Phúc tử thở dài, nói với Phượng Chuẩn: “Chủ tử a, hối hận cũng không còn kịp rồi, không bằng ngài trước dùng chút thiện, đợi ăn xong, đại quân cũng cần nhổ trại.”Vừa dứt lời, vừa dứt lời đã có phó tòng trong quân mang lại chút thiện cùng rượu. Trần Kiện từ trước đến nay cùng ăn cùng ngủ với binh linh, bởi vậy trong doanh trại cũng không có gì xa xỉ, bất quá chỉ là chút đồ ăn dân dã, cũng đã xem như đồ thượng đẳng, so với đồ ăn trong phủ Anh Nguyên càng tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Chính là đối mắt với một bàn đồ ăn như vậy, Phượng Chuẩn lại không lòng dạ nào cầm đũa. Nhìn thoáng qua tiểu Phúc tử, hắn thở dài: “Không cần câu nệ quân thần chi lễ , ngồi đối diện với ta này, mấy tháng qua, mỗi ngày đều là ba người chúng ta cùng ăn, đột nhiên lại chỉ còn ta một người, thật đúng là không quen.”thấy tiểu Phúc tử bất động, hắn trừng mắt một cái: “Sao vậy? Ngay cả ta nói mà cũng không nghe ư? Bây giờ còn chưa đến hoàng cung đâu, không cần nói những quy củ chó má đó.”Tiểu Phúc tử lúc này mới ngồi xuống.
Hai người đối diện ngồi, vẫn là nhấc không nổi đũa lên, Phượng Chuẩn thấy trong mắt nô tài đắc lực của mình ngấn lệ, trong lòng càng thêm phiền toái, tức giận nói: “nhanh ăn đi a, ở thành Hưng Châu, ngươi không phải mỗi ngày đều thèm ăn sao? Hiện tại nhiều đồ ăn dã vị sơn trân như vậy, ngươi sao lại không động đũa như vậy?”
Tiểu Phúc tử nhỏ giọng nói: “Chủ tử không phải ở Hưng Châu cũng ngày ngày nói đó sao, tại sao hiện tại cũng không động. . . . . .”Nói còn chưa dứt lời đã bị Phượng Chuẩn quát to: “Nô tài hỗn láo, lá gan từ khi nào mà lớn như thế, càng ngày càng không quy củ.”
Tiểu Phúc tử nhỏ giọng than thở nói: “Không phải người nói ta đừng có nói đến quy củ gì đó hay sao?”Gặp chủ tử vừa muốn bão nổi, hắn vội hỏi: “Hoàng Thượng ngài trước tiên bớt giận, nghe nô tài ta nói một câu. Chúng ta sau khi đánh hạ Hưng Châu, chủ tử đừng trả thù Anh đại nhân, trực tiếp nạp hắn làm phi tử, chấp chưởng hậu cung được không?”Nô tài này càng nói càng thấy ý tưởng này không tồi, tự động chạy qua ngồi xuống bên cạnh chủ tử, hưng trí bừng bừng nói: “Ngươi nghĩ xem chủ tử a, Anh đại nhân thông minh như vậy, lại tiết kiệm như vậy, chỉ cần ngươi có cái ***g này, nhất định có thể áp chế được đám nương nương đó. Không phải nô tài lắm miệng, các nương nương ở trong cung chúng ta, cũng nên có người quản, quá ngông cuồng độc đoán rồi. tiền bạc mà các nàng lãng phí mỗi ngày, liền đủ thu thuế của thành Hưng Châu trong một tháng rồi.”
Phượng Chuẩn nói: “Nói như vậy, ngươi cảm thấy trong cung nhiều tần phi như vậy, so ra đều kém Anh Nguyên?”Tiểu Phúc tử nói: “điều đó đương nhiên, chủ tử ngươi cũng có mắt, chẳng lẽ còn nhìn không ra hay sao? Những nương nương này, luận nhân phẩm, luận trí tuệ, luận tướng mạo, có điểm nào so được với Anh đại nhân.”Nói cho hết lời, Phượng Chuẩn sắc mặt liền đen kịt lại: “Nói như thế, trấm nếu cảm thấy các nàng không kém với Anh Nguyên, thì nghĩa là ta không có mắt đúng không?”một câu búng vào cái mũi khiến cho tên nô tài bị dọa sợ mà nhảy trở về.
Phượng Chuẩn thở dài, dùng đũa gẩy gẩy trên bát cơm tẻ, kỳ thật trong lòng hắn, đã sớm có tính toán như vậy. Cho dù có cảnh cáo mình bao lần, nhưng số phận cái thứ này cũng không phải con người có thể tính toán, mấy tháng sống chung, tình cảm hắn đối Anh Nguyên sớm đã đâm sâu rễ. Chỉ cần Anh Nguyên có thể tha thứ hành động lừa gạt vô sỉ của mình, hắn tình nguyện lập Anh Nguyên làm hậu, từ nay về sau vĩnh viễn cùng nhau, vĩnh viễn không biệt li. Khả hắn cũng rõ ràng, Anh Nguyên đối Hàn triều, đối với Hoàng đế yếu đuối kia của Hàn triều, đều có cảm tình sâu đậm, giữa mình và hắn, chỉ sợ không còn tốt được rồi .
Miễn cưỡng nuốt mấy miếng thịt gà, triệt hạ nốt tàn tích, hai người hồ loạn ngủ một đêm, tới bình minh, đại quân đã cắm trại ở đất núi cách năm mươi dặm, Trần Kiện còn chưa có trở về. Phượng Chuẩn trong lòng càng bất an, thầm nghĩ rõ ràng là đánh lén, lại đến nay chưa về, xem ra không tránh khỏi một phen ác chiến, chính mình từng cùng Trần Kiện nói qua, muốn hắn mang đi một đội quân thiết giáp, tận lực bắt đám dân chạy nạn này làm tù binh, giảm bớt thương vong, chính là đến nước này, Trần Kiện còn có thể nhớ tới yêu cầu của mình hay không? Nếu không thể làm theo, song phương thương vong thảm trọng, cừu hận giữa chính mình cùng Anh Nguyên trong, khả đã càng lúc càng sâu rồi .
Đang nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa có người nói kinh thành tám trăm dặm mật báo, thái hậu đã mất, thỉnh Phượng Chuẩn nhanh chóng trở về chủ trì tang lễ.
Phượng Chuẩn vốn không phải con ruột của vị thái haaujj này, bởi vậy cảm tình với nàng không sâu, nghe nói đến cũng không quá đau lòng, chính là thái hậu qua đời không phải là một việc nhỏ, phải phát tang, tế thiên, nhập thái miếu, cùng tiên hoàng hợp táng rất nhiều việc, phải Hoàng Thượng tự mình chủ trì, nếu chính mình không có mặt, thật sự có chút không đúng lắm. Hắn tuy là tính cách không câu nệ, nhưng không phải việc gì cũng như vậy, thời điểm nên đứng đắn thì tuyệt không thể hàm hồ, lập tức vội vàng thu thập hành trang, liền muốn cùng tiểu phúc tử nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi mọi cách dặn dò phó tham quân của Trần Kiện là Dường Thần: “ngươi nhất định phải chuyển lời cho Trần tướng quân, phá thành là phá thành, nhưng phải giảm thương vong, càng chớ tổn thương tới dân chúng trong thành. . . . . .”Không đợi nói xong, tiểu Phúc tử đã cười nói: “Hơn nữa quan trọng nhất là, đừng làm thương tới tri phủ thành Hưng Châu Anh đại nhân, nếu tổn hại một sợi tóc gáy, thì chờ Hoàng Thượng trị tội đi.”
Phượng Chuẩn trừng mắt nhìn hắn một cái, quát lên: “Thứ hỗn trướng này, ngươi lại đã biết.”Nói xong lại nói với Dương Thần: “lời của Trẫm cùng tiểu Phúc tử, ngươi đã nhớ kỹ hết chưa? Nhất định phải nói cho Trần Kiện. Ai, trẫm phụ Anh Nguyên thật nhiều, chỉ sợ làm thế nào cũng không thể cầu hắn tha thứ được rồi, quên đi, mặc cho số phận đi. Mệnh trung hữu thời trung tu hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu a.”một bên thở dài cùng tiểu phúc tử ra cửa. Còn lại Dương Thần cùng mấy binh sỹ đều đang vô cùng kinh dị, đều cười nói: “Chúng ta Hoàng thượng cũng là chính nhân đi chính đạo, không giống bọn thị vệ trong cung nói những lời không đứng đắn a. Còn có thể thở dài, nào có đức hạnh cái miệng không chuẩn nào?”
Tiểu Phúc tử lập tức mang toàn bộ sự tình nói ra, Trần Kiện vừa nghe liền kinh hãi, trong lòng thầm gọi mẹ, đây không phải là việc nhỏ gì, vội vàng truyền lệnh thối lui. Bên này nói: “May mắn Hoàng Thượng anh minh, không sợ gian nguy đến thành Hưng Châu thu thập tin tức, nếu không chúng ta lần này chắc chắn sẽ bị ngã gẫy xương rồi.”Nói xong trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Chủ tử, các người mới đi không lâu, Anh Nguyên kia mặc dù đã biết chân tướng, phái người đi thông tri cũng cần một thời gian, hơn nữa bọn họ cũng đã có phòng bị, thì cũng khó khăn như nhau, không bằng chúng ta thừa dịp lúc này đám dân chạy nạn còn chưa nhận được tin tức, đi đánh cho bọn họ trở tay không kịp, cái này gọi là binh quý thần tốc đúng không?”
Phượng Chuẩn gật đầu đáp ứng. Hắn tuy biết đã đến nước này, Anh Nguyên bại cục đã được định rồi, nhưng lúc này không phải lúc nói đến nam nhi tình trường, cũng chỉ có thể yên lặng nhìn Trần Kiện đi điểm binh xuất trận, trong lòng không ngừng tự nói: Nguyên nhi, ta thực xin lỗi ngươi, ta thực xin lỗi ngươi, ta thực xin lỗi ngươi. . . . . .
Tiểu Phúc tử thở dài, nói với Phượng Chuẩn: “Chủ tử a, hối hận cũng không còn kịp rồi, không bằng ngài trước dùng chút thiện, đợi ăn xong, đại quân cũng cần nhổ trại.”Vừa dứt lời, vừa dứt lời đã có phó tòng trong quân mang lại chút thiện cùng rượu. Trần Kiện từ trước đến nay cùng ăn cùng ngủ với binh linh, bởi vậy trong doanh trại cũng không có gì xa xỉ, bất quá chỉ là chút đồ ăn dân dã, cũng đã xem như đồ thượng đẳng, so với đồ ăn trong phủ Anh Nguyên càng tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Chính là đối mắt với một bàn đồ ăn như vậy, Phượng Chuẩn lại không lòng dạ nào cầm đũa. Nhìn thoáng qua tiểu Phúc tử, hắn thở dài: “Không cần câu nệ quân thần chi lễ , ngồi đối diện với ta này, mấy tháng qua, mỗi ngày đều là ba người chúng ta cùng ăn, đột nhiên lại chỉ còn ta một người, thật đúng là không quen.”thấy tiểu Phúc tử bất động, hắn trừng mắt một cái: “Sao vậy? Ngay cả ta nói mà cũng không nghe ư? Bây giờ còn chưa đến hoàng cung đâu, không cần nói những quy củ chó má đó.”Tiểu Phúc tử lúc này mới ngồi xuống.
Hai người đối diện ngồi, vẫn là nhấc không nổi đũa lên, Phượng Chuẩn thấy trong mắt nô tài đắc lực của mình ngấn lệ, trong lòng càng thêm phiền toái, tức giận nói: “nhanh ăn đi a, ở thành Hưng Châu, ngươi không phải mỗi ngày đều thèm ăn sao? Hiện tại nhiều đồ ăn dã vị sơn trân như vậy, ngươi sao lại không động đũa như vậy?”
Tiểu Phúc tử nhỏ giọng nói: “Chủ tử không phải ở Hưng Châu cũng ngày ngày nói đó sao, tại sao hiện tại cũng không động. . . . . .”Nói còn chưa dứt lời đã bị Phượng Chuẩn quát to: “Nô tài hỗn láo, lá gan từ khi nào mà lớn như thế, càng ngày càng không quy củ.”
Tiểu Phúc tử nhỏ giọng than thở nói: “Không phải người nói ta đừng có nói đến quy củ gì đó hay sao?”Gặp chủ tử vừa muốn bão nổi, hắn vội hỏi: “Hoàng Thượng ngài trước tiên bớt giận, nghe nô tài ta nói một câu. Chúng ta sau khi đánh hạ Hưng Châu, chủ tử đừng trả thù Anh đại nhân, trực tiếp nạp hắn làm phi tử, chấp chưởng hậu cung được không?”Nô tài này càng nói càng thấy ý tưởng này không tồi, tự động chạy qua ngồi xuống bên cạnh chủ tử, hưng trí bừng bừng nói: “Ngươi nghĩ xem chủ tử a, Anh đại nhân thông minh như vậy, lại tiết kiệm như vậy, chỉ cần ngươi có cái ***g này, nhất định có thể áp chế được đám nương nương đó. Không phải nô tài lắm miệng, các nương nương ở trong cung chúng ta, cũng nên có người quản, quá ngông cuồng độc đoán rồi. tiền bạc mà các nàng lãng phí mỗi ngày, liền đủ thu thuế của thành Hưng Châu trong một tháng rồi.”
Phượng Chuẩn nói: “Nói như vậy, ngươi cảm thấy trong cung nhiều tần phi như vậy, so ra đều kém Anh Nguyên?”Tiểu Phúc tử nói: “điều đó đương nhiên, chủ tử ngươi cũng có mắt, chẳng lẽ còn nhìn không ra hay sao? Những nương nương này, luận nhân phẩm, luận trí tuệ, luận tướng mạo, có điểm nào so được với Anh đại nhân.”Nói cho hết lời, Phượng Chuẩn sắc mặt liền đen kịt lại: “Nói như thế, trấm nếu cảm thấy các nàng không kém với Anh Nguyên, thì nghĩa là ta không có mắt đúng không?”một câu búng vào cái mũi khiến cho tên nô tài bị dọa sợ mà nhảy trở về.
Phượng Chuẩn thở dài, dùng đũa gẩy gẩy trên bát cơm tẻ, kỳ thật trong lòng hắn, đã sớm có tính toán như vậy. Cho dù có cảnh cáo mình bao lần, nhưng số phận cái thứ này cũng không phải con người có thể tính toán, mấy tháng sống chung, tình cảm hắn đối Anh Nguyên sớm đã đâm sâu rễ. Chỉ cần Anh Nguyên có thể tha thứ hành động lừa gạt vô sỉ của mình, hắn tình nguyện lập Anh Nguyên làm hậu, từ nay về sau vĩnh viễn cùng nhau, vĩnh viễn không biệt li. Khả hắn cũng rõ ràng, Anh Nguyên đối Hàn triều, đối với Hoàng đế yếu đuối kia của Hàn triều, đều có cảm tình sâu đậm, giữa mình và hắn, chỉ sợ không còn tốt được rồi .
Miễn cưỡng nuốt mấy miếng thịt gà, triệt hạ nốt tàn tích, hai người hồ loạn ngủ một đêm, tới bình minh, đại quân đã cắm trại ở đất núi cách năm mươi dặm, Trần Kiện còn chưa có trở về. Phượng Chuẩn trong lòng càng bất an, thầm nghĩ rõ ràng là đánh lén, lại đến nay chưa về, xem ra không tránh khỏi một phen ác chiến, chính mình từng cùng Trần Kiện nói qua, muốn hắn mang đi một đội quân thiết giáp, tận lực bắt đám dân chạy nạn này làm tù binh, giảm bớt thương vong, chính là đến nước này, Trần Kiện còn có thể nhớ tới yêu cầu của mình hay không? Nếu không thể làm theo, song phương thương vong thảm trọng, cừu hận giữa chính mình cùng Anh Nguyên trong, khả đã càng lúc càng sâu rồi .
Đang nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa có người nói kinh thành tám trăm dặm mật báo, thái hậu đã mất, thỉnh Phượng Chuẩn nhanh chóng trở về chủ trì tang lễ.
Phượng Chuẩn vốn không phải con ruột của vị thái haaujj này, bởi vậy cảm tình với nàng không sâu, nghe nói đến cũng không quá đau lòng, chính là thái hậu qua đời không phải là một việc nhỏ, phải phát tang, tế thiên, nhập thái miếu, cùng tiên hoàng hợp táng rất nhiều việc, phải Hoàng Thượng tự mình chủ trì, nếu chính mình không có mặt, thật sự có chút không đúng lắm. Hắn tuy là tính cách không câu nệ, nhưng không phải việc gì cũng như vậy, thời điểm nên đứng đắn thì tuyệt không thể hàm hồ, lập tức vội vàng thu thập hành trang, liền muốn cùng tiểu phúc tử nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi mọi cách dặn dò phó tham quân của Trần Kiện là Dường Thần: “ngươi nhất định phải chuyển lời cho Trần tướng quân, phá thành là phá thành, nhưng phải giảm thương vong, càng chớ tổn thương tới dân chúng trong thành. . . . . .”Không đợi nói xong, tiểu Phúc tử đã cười nói: “Hơn nữa quan trọng nhất là, đừng làm thương tới tri phủ thành Hưng Châu Anh đại nhân, nếu tổn hại một sợi tóc gáy, thì chờ Hoàng Thượng trị tội đi.”
Phượng Chuẩn trừng mắt nhìn hắn một cái, quát lên: “Thứ hỗn trướng này, ngươi lại đã biết.”Nói xong lại nói với Dương Thần: “lời của Trẫm cùng tiểu Phúc tử, ngươi đã nhớ kỹ hết chưa? Nhất định phải nói cho Trần Kiện. Ai, trẫm phụ Anh Nguyên thật nhiều, chỉ sợ làm thế nào cũng không thể cầu hắn tha thứ được rồi, quên đi, mặc cho số phận đi. Mệnh trung hữu thời trung tu hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu a.”một bên thở dài cùng tiểu phúc tử ra cửa. Còn lại Dương Thần cùng mấy binh sỹ đều đang vô cùng kinh dị, đều cười nói: “Chúng ta Hoàng thượng cũng là chính nhân đi chính đạo, không giống bọn thị vệ trong cung nói những lời không đứng đắn a. Còn có thể thở dài, nào có đức hạnh cái miệng không chuẩn nào?”