Chương : 15
Nhanh chóng cởi quần áo, Phượng Chuẩn ôm lấy thân mình mà hắn đã mong muốn nhiều ngày cùng lăn lộn trên chiếc giường gỗ đơn sơ, một bên hôn lên hai khỏa chu quả đang dựng lên ở ngực, một bên gia tăng thêm một ngón tay ở tiểu huyệt, cùng với số lượng ngón tay nhiều lên, xâm nhập càng sâu thêm, tiểu hoa cúc của Anh Nguyên bắt đầu co rút lại vì đau, lại bởi động tác thành thục của Phượng Chuẩn mà càng lúc càng mở ra.
“Nguyên nhi, vậy đã khóc rồi, việc tuyệt vời vẫn còn ở phía sau thì sao? Thật là một đứa nhỏ dễ dàng thỏa mãn, ân, có khi cũng chưa chắc, nói không chừng là cái miệng nhỏ của ngươi quá tham.”Phượng Chuẩn trêu đùa mà lau đi nước mắt kích tình của Anh Nguyên, một bên dùng ngôn ngữ trêu chọc hắn. Anh Nguyên thần trí đã sớm không còn, nhưng bởi vì tiểu huyệt mãi không được thỏa mãn mà bắt đầu khóc thành tiếng.
“Thật đáng yêu a.”ngữ điệu giống như thở dài cùng với động tác đột ngột tiến vào của hắn hoàn toàn không hợp nhau. Anh Nguyên”A”sợ hãi kêu lên một tiếng, lông mày thống khổ mà nhíu chặt vào nhau, cảm giác bị dị vật xâm nhập vào phía sau là thập phần không thoải mái, chính là sự đau đớn do bị xuyên qua này rất nhanh đã bị cảm giác thoải mái che lấp, hắn thậm chí nâng cái mông nhẹ nhàng phối hợp, đón nhận động tác của Phượng Chuẩn.
“Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở hỗn loạn, thanh âm thân thể chặt chẽ va chạm, kết hợp với hương vị chỉ có ở phòng the, tạo lên một cảnh sắc *** mỹ. Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, hết thảy đột nhiên yên lặng. hai người ở trên chiếc giường đơn sơ đều là mô hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Anh Nguyên ánh mắt tán loạn nhìn chằm chằm Phượng Chuẩn nửa ngày, nhìn đến khi hắn mặt phát sốt tâm lo lắng thì thào giải thích: “Cái kia. . . . . . ta không phải là. . . . . . Không phải là lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, sự thật là. . . . . . mị dược ngươi trúng rất độc , nếu không. . . . . . nếu không làm như vậy, ngươi chỉ sợ sẽ phải. . . . . .”Không đợi hắn nói xong, liền nhìn thấy Anh Nguyên cười yếu ớt: “Ta biết, Lâm Phong. . . . . . . . . . . . Ta đã cho ngươi. . . . . . Ta không. . . . . .”Chỉ nói đến đây, hắn liền bởi vì lao lực quá độ và tác dụng của độc vật mà ngất đi.
“Uy, nói hết đi được không?”Phượng Chuẩn nhẹ nhàng lay lay thân mình nằm cạnh: “Cái kia. . . . . . ít nhất cũng phải nói cho ta ngươi là không cam tâm hay là không hối hận a, nửa chừng như vậy làm người ta thấy rất khó chịu ngươi có biết hay không? Uy. . . . . .”
Mắt thấy Anh Nguyên ngủ so với heo còn say hơn sẽ không vì động tác ôn nhu của mình mà tỉnh lại, Phượng Chuẩn suy sụp buông ra tay, kỳ thật như vậy cũng tốt, nếu Anh Nguyên thật sự tỉnh , hắn lại thật có chút không biết phải đối mặt như thế nào. Ngẫm lại chính mình làm thái thử mười mấy năm, lại làm Hoàng đế hai năm, còn chưa bao giờ có việc và người làm cho hắn cảm thấy khó xử, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Rõ ràng là mình vì cứu hắn nên mới hi sinh bản thân, loại làm việc tốt này gần như là không bao giờ phát sinh ở mình, vậy hắn còn chột dạ cái gì? Hắn mờ mịt ôm lấy đầu của mình mà nghĩ, thẳng đến khi mái tóc đen dài của bản thân bị nắm tới đứng không vững trên da đầu mà dần dần rụng bớt, hắn vẫn là chưa giải đáp được nghi vấn của chính mình.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Anh Nguyên đang ngủ say, cười khổ nói: “Ta hiểu rồi, kỳ thật không phải ta nghĩ không rõ, mà là ta không dám nghĩ rõ ràng, không muốn hiểu rõ, Anh Nguyên, tuy rằng ta còn rất không tình nguyện thừa nhận, nhưng ta không thể không thừa nhận, ta đối với ngươi, tựa hồ là đã động chân tình, ta muốn mãi mãi được ở cùng ngươi, một kiếp, rồi mấy kiếp, tốt nhất là cả trăm kiếp đều cùng ngươi, ha hả, ta là có chút tham lam rồi đúng không? Ai, không có biện pháp, ai bảo ta đã nếm qua hương vị của ngươi, đối với ba nghìn giai nhân trong hậu cung kia, đều đã trở nên vô vị rồi sao?”
Hắn thì thào trong lòng tự nói, ở ngoài cửa lại có một người vừa muốn vào lại vừa muốn đi. Phượng Chuẩn sau khi phiền não xong, liếc mắt về phía cửa một cái, tức giận nói: “muốn vào thì vào luôn đi, hắn ngủ so với con heo mập ở hậu viện còn say hơn rồi.”Vừa dứt lời, tiểu Phúc tử vẻ mặt sùng bái liền tiến vào, cười nịnh nọt: “Chủ tử anh minh thần võ. . . . . .”đang bắt đầu ca tụng như thủy triều, đã bị Phượng Chuẩn trừng mắt một cái: “Nói trọng điểm.”
“Nga, cái kia. . . . . . Nô tài chính là không nghĩ tới chủ tử ngài lại lời hại như vậy, nói muốn đem đại nhân ôm, nô tài nghĩ như thế nào cũng cần một thời gian bồi dưỡng tình cảm mới được, ai ngờ đến đêm nay ngài đã đem đại nhân ôm lên giường . Hắc hắc, lợi hại, bất quá chủ tử đừng hiểu lầm, nô tài không phải theo dõi ngài, mà là thanh âm thét chói tai dọa nô tài tỉnh lại , dù sao phòng chúng ta là sát vách có đúng hay không? May mắn phủ nha này cũng không có ai, chỗ mập đại thẩm ở lại xa, bên cạnh còn có con heo mập kia ngáy ngủ, nếu không không dám bảo đảm có bao nhiêu người sẽ bị dọa tình đâu. . . . . .”Ân, có chút không đúng a, chủ tử sau khi ăn mỹ nhân sao lại là bộ mặt như thế này? Tiểu Phúc tử âm thầm ngờ vực , ngoài mặt là tỏ ra chính mình cái gì cũng không biết.
“Không còn gì để nói thì quay về ngủ tiếp giấc ngủ của ngươi đi, chủ tử ta có chút việc cần phải nghĩ một chút.”Phượng Chuẩn giống đuổi ruồi bọ mà đuổi về tiểu Phúc tử, nhìn về phía cửa sổ mà xuất thần hồi lâu, bỗng nhiêu mấy đạo chỉ phong bắn ra, thanh âm bén nhọn truyền ra thật ra. Phút chốc, phía trước cửa sổ có bóng đen chợt lóe, một Hắc y nhân đã đứng ở bên người hắn, cúi đầu thấp giọng nói: “Thuộc hạ Ly ảnh tham kiến chủ công.”
Phượng Chuẩn gật gật đầu, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới trầm thanh nói: “Trần tướng quân đã đánh tới đâu rồi ?”
Ly ảnh đáp: “Khởi bẩm chủ công, đã đánh tới Hà Châu cách ba trăm dặm ngoài đô thành Hàn triểu, đại quân thế như chẻ tre, chỉ sợ cần đến sang năm, liền có thể nắm được kinh đô Hàn triều.”
Phượng Chuẩn lắc đầu nói: “Phân phó Trần tướng quân tức khắc án binh bất động, nghỉ ngơi tại chỗ, đợi qua hết năm nay, tái tiếp tục cũng không muộn.”Nói xong lại nhìn Anh Nguyên đang ngủ say trên giường, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nguyên nhi a, khó lắm đến lễ mừng năm mới ngươi mới có thể ăn một bữa thịt đỡ thèm, ta làm sao có thể để cho ngươi vào lúc này mà phải lo lắng đây?”
Nến đỏ lay động, vài giọt nến đột nhiên chảy xuống, tựa hồ là tiên đoán trước cho tương lai không thể báo trước của bọn họ.
“Nguyên nhi, vậy đã khóc rồi, việc tuyệt vời vẫn còn ở phía sau thì sao? Thật là một đứa nhỏ dễ dàng thỏa mãn, ân, có khi cũng chưa chắc, nói không chừng là cái miệng nhỏ của ngươi quá tham.”Phượng Chuẩn trêu đùa mà lau đi nước mắt kích tình của Anh Nguyên, một bên dùng ngôn ngữ trêu chọc hắn. Anh Nguyên thần trí đã sớm không còn, nhưng bởi vì tiểu huyệt mãi không được thỏa mãn mà bắt đầu khóc thành tiếng.
“Thật đáng yêu a.”ngữ điệu giống như thở dài cùng với động tác đột ngột tiến vào của hắn hoàn toàn không hợp nhau. Anh Nguyên”A”sợ hãi kêu lên một tiếng, lông mày thống khổ mà nhíu chặt vào nhau, cảm giác bị dị vật xâm nhập vào phía sau là thập phần không thoải mái, chính là sự đau đớn do bị xuyên qua này rất nhanh đã bị cảm giác thoải mái che lấp, hắn thậm chí nâng cái mông nhẹ nhàng phối hợp, đón nhận động tác của Phượng Chuẩn.
“Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở hỗn loạn, thanh âm thân thể chặt chẽ va chạm, kết hợp với hương vị chỉ có ở phòng the, tạo lên một cảnh sắc *** mỹ. Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, hết thảy đột nhiên yên lặng. hai người ở trên chiếc giường đơn sơ đều là mô hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Anh Nguyên ánh mắt tán loạn nhìn chằm chằm Phượng Chuẩn nửa ngày, nhìn đến khi hắn mặt phát sốt tâm lo lắng thì thào giải thích: “Cái kia. . . . . . ta không phải là. . . . . . Không phải là lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, sự thật là. . . . . . mị dược ngươi trúng rất độc , nếu không. . . . . . nếu không làm như vậy, ngươi chỉ sợ sẽ phải. . . . . .”Không đợi hắn nói xong, liền nhìn thấy Anh Nguyên cười yếu ớt: “Ta biết, Lâm Phong. . . . . . . . . . . . Ta đã cho ngươi. . . . . . Ta không. . . . . .”Chỉ nói đến đây, hắn liền bởi vì lao lực quá độ và tác dụng của độc vật mà ngất đi.
“Uy, nói hết đi được không?”Phượng Chuẩn nhẹ nhàng lay lay thân mình nằm cạnh: “Cái kia. . . . . . ít nhất cũng phải nói cho ta ngươi là không cam tâm hay là không hối hận a, nửa chừng như vậy làm người ta thấy rất khó chịu ngươi có biết hay không? Uy. . . . . .”
Mắt thấy Anh Nguyên ngủ so với heo còn say hơn sẽ không vì động tác ôn nhu của mình mà tỉnh lại, Phượng Chuẩn suy sụp buông ra tay, kỳ thật như vậy cũng tốt, nếu Anh Nguyên thật sự tỉnh , hắn lại thật có chút không biết phải đối mặt như thế nào. Ngẫm lại chính mình làm thái thử mười mấy năm, lại làm Hoàng đế hai năm, còn chưa bao giờ có việc và người làm cho hắn cảm thấy khó xử, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Rõ ràng là mình vì cứu hắn nên mới hi sinh bản thân, loại làm việc tốt này gần như là không bao giờ phát sinh ở mình, vậy hắn còn chột dạ cái gì? Hắn mờ mịt ôm lấy đầu của mình mà nghĩ, thẳng đến khi mái tóc đen dài của bản thân bị nắm tới đứng không vững trên da đầu mà dần dần rụng bớt, hắn vẫn là chưa giải đáp được nghi vấn của chính mình.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Anh Nguyên đang ngủ say, cười khổ nói: “Ta hiểu rồi, kỳ thật không phải ta nghĩ không rõ, mà là ta không dám nghĩ rõ ràng, không muốn hiểu rõ, Anh Nguyên, tuy rằng ta còn rất không tình nguyện thừa nhận, nhưng ta không thể không thừa nhận, ta đối với ngươi, tựa hồ là đã động chân tình, ta muốn mãi mãi được ở cùng ngươi, một kiếp, rồi mấy kiếp, tốt nhất là cả trăm kiếp đều cùng ngươi, ha hả, ta là có chút tham lam rồi đúng không? Ai, không có biện pháp, ai bảo ta đã nếm qua hương vị của ngươi, đối với ba nghìn giai nhân trong hậu cung kia, đều đã trở nên vô vị rồi sao?”
Hắn thì thào trong lòng tự nói, ở ngoài cửa lại có một người vừa muốn vào lại vừa muốn đi. Phượng Chuẩn sau khi phiền não xong, liếc mắt về phía cửa một cái, tức giận nói: “muốn vào thì vào luôn đi, hắn ngủ so với con heo mập ở hậu viện còn say hơn rồi.”Vừa dứt lời, tiểu Phúc tử vẻ mặt sùng bái liền tiến vào, cười nịnh nọt: “Chủ tử anh minh thần võ. . . . . .”đang bắt đầu ca tụng như thủy triều, đã bị Phượng Chuẩn trừng mắt một cái: “Nói trọng điểm.”
“Nga, cái kia. . . . . . Nô tài chính là không nghĩ tới chủ tử ngài lại lời hại như vậy, nói muốn đem đại nhân ôm, nô tài nghĩ như thế nào cũng cần một thời gian bồi dưỡng tình cảm mới được, ai ngờ đến đêm nay ngài đã đem đại nhân ôm lên giường . Hắc hắc, lợi hại, bất quá chủ tử đừng hiểu lầm, nô tài không phải theo dõi ngài, mà là thanh âm thét chói tai dọa nô tài tỉnh lại , dù sao phòng chúng ta là sát vách có đúng hay không? May mắn phủ nha này cũng không có ai, chỗ mập đại thẩm ở lại xa, bên cạnh còn có con heo mập kia ngáy ngủ, nếu không không dám bảo đảm có bao nhiêu người sẽ bị dọa tình đâu. . . . . .”Ân, có chút không đúng a, chủ tử sau khi ăn mỹ nhân sao lại là bộ mặt như thế này? Tiểu Phúc tử âm thầm ngờ vực , ngoài mặt là tỏ ra chính mình cái gì cũng không biết.
“Không còn gì để nói thì quay về ngủ tiếp giấc ngủ của ngươi đi, chủ tử ta có chút việc cần phải nghĩ một chút.”Phượng Chuẩn giống đuổi ruồi bọ mà đuổi về tiểu Phúc tử, nhìn về phía cửa sổ mà xuất thần hồi lâu, bỗng nhiêu mấy đạo chỉ phong bắn ra, thanh âm bén nhọn truyền ra thật ra. Phút chốc, phía trước cửa sổ có bóng đen chợt lóe, một Hắc y nhân đã đứng ở bên người hắn, cúi đầu thấp giọng nói: “Thuộc hạ Ly ảnh tham kiến chủ công.”
Phượng Chuẩn gật gật đầu, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới trầm thanh nói: “Trần tướng quân đã đánh tới đâu rồi ?”
Ly ảnh đáp: “Khởi bẩm chủ công, đã đánh tới Hà Châu cách ba trăm dặm ngoài đô thành Hàn triểu, đại quân thế như chẻ tre, chỉ sợ cần đến sang năm, liền có thể nắm được kinh đô Hàn triều.”
Phượng Chuẩn lắc đầu nói: “Phân phó Trần tướng quân tức khắc án binh bất động, nghỉ ngơi tại chỗ, đợi qua hết năm nay, tái tiếp tục cũng không muộn.”Nói xong lại nhìn Anh Nguyên đang ngủ say trên giường, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nguyên nhi a, khó lắm đến lễ mừng năm mới ngươi mới có thể ăn một bữa thịt đỡ thèm, ta làm sao có thể để cho ngươi vào lúc này mà phải lo lắng đây?”
Nến đỏ lay động, vài giọt nến đột nhiên chảy xuống, tựa hồ là tiên đoán trước cho tương lai không thể báo trước của bọn họ.