Chương : 37
Đỗ duy cùng vi vi an chạy vội về phía rừng, chạy tới nơi cự long đang ngủ, chợt phát hiện con hỏa diễm long của vi vi an đã tỉnh lại. Nó đang hoảng sợ nhìn mọi thứ xung quanh, trong miệng phát ra trận trận kêu rống, biểu hiện một bộ dáng kinh hoàng đáng sợ chưa từng thấy.
Vi VI an lập tức chạy lại, dang hai tay ôm lấy một cái móng vuốt của cự long, trong miệng chậm rãi ngâm xướng một lại chú ngữ nào đó. Từ trên bàn tay nhỏ bé của cô hiện ra một tia quang mang, mặc dù yếu ớt nhưng cự long rốt cục cũng có một chút an tĩnh xuống.
Tiếng rống lớn biến thành tiếng ô ô nho nhỏ, cuối cùng, cự long cũng vùi đầu xuống, lâm vào trạng thái ngủ say.
Vi Vi an sau khi thi triển ma pháp, có vẻ rất mệt mỏi. Đỗ Duy đi tới, phát giác tiểu ngốc nghếch đã có chút đứng không nổi nữa, hắn mau chóng chạy tới nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô bé, thấp giọng nói: "Sao lại thế này?"
"Ta ta ta không biết, liệt liệt liệt nhật, hình như nó sợ hãi, vừa vừa vừa mới rồi..."
"Được rồi, bây giờ ngươi đã dỗ dành nó được chưa?" Đỗ Duy hỏi xong, hắn thấy vi vi an gật gật đầu, liền trầm giọng nói: "Động đất vừa rồi, còn cả tiếng rống kỳ quái kia nữa, ngươi có nghe thấy không. Nó phát ra ở phía bắc... Ta nghi ngờ trên đảo này có cái gì đó mà chúng ta chưa phát hiện ra... nói không chừng là con dã thú gì đó."
Khuôn mặt của vi vi an có chút khó coi, mặc dù cô đơn thuần nhưng dù sao cũng rất thông minh.
Dã thú?
Dã thsunafo có thể phát ra tiếng rống đáng sợ như vậy? Còn có tiếng rống của dã thú có thể khiến cho một con rồng cũng sợ hãi?!
"Ta mau đến đó xem." Đỗ Duy đột nhiên nói một câu như vậy.
"Ách? Có có có có nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm sao..." Đỗ Duy lắc đầu: "Ta không biết, nhưng có thể xác định được, cái đảo này có lẽ không đơn giản... ngươi xem, nơi này không có một con vật nào cả, không có cả chim muông! Điều này có nghĩa là gì? Ta đoán rất có thể trên đảo này có một loại động vật rất đáng sợ, biến hòn đảo này thành lãnh địa của nó. Vì vậy ở đây không có một sinh vât nào khác. Mặc kệ thế nào, bây giờ chúng ta đã ở trên đảo rồi, một chốc một lát không thể rời khỏi đây được. Ta phải làm rõ sự tình, còn không mà nói, không chừng khi gặp phải con vật đó... Ngươi có nghe thấy tiếng rống đáng sợ vừa rồi không? Chúng ta trước hết phải tìm hiểu một chút tình huống! Như vậy về sau gặp phải nó thì cũng có một chút chuẩn bị, vài biện pháp đối phó."
Vi Vi An gật gật đầu: "Ta ta ta ta cùng cùng ngươi đi!"
Đỗ Duy vẻ mặt rất nghiêm túc: "Không được! Nghe đây, tiểu ngốc nghếch, ngươi ở chỗ này trông chừng con đại sủng vật của ngươi! Vạn nhất tiếng rống kia lại vang lên, cự long bị kinh động thì làm sao bây giờ? Ngươi có lẽ ở đây trông chừng nó tốt hơn. Nếu nó tỉnh lại thì hãy dỗ dành nó. Hơn nữa chân của ngươi thế kia, dẫn theo ngươi cũng pheienf toái. Ngươi không có giày, đi chân không thế này mà xuyên qua được tới phía bắc đảo hay sao?"
"...." Vi VI An nói không lên lời. Cô nghĩ nghĩ, vặt mặt đáng thương nhìn đỗ duy, cúi đầu: "ĐƯợc rồi."
Đỗ Duy cầm lấy cây gậy của mình xuất phát. Hắn tịnh không đi xuyên qua rừng cây, mà lựa chọn đi dọc theo bãi biển, vòng qua rừng đi tới bờ bắc. Đi như vậy sẽ tốn thời gian nhưng nói không chừng sẽ an toàn hơn một ít.
Bầu trời bây giờ đầy sương mù, hơn nữa đỗ duy cũng nhận định trên đảo này không chừng có một con "dã thú" đáng sợ - đúng, đoán nó là "dã thú". Đã biết vậy mà còn đi xuyên qua rừng thì quả là quá nguy hiểm.
Một đường hướng bắc, lúc sắp đi tới đầu bên kia chợt đỗ duy phát hiện gần bìa rừng có một ít cây thấp thấp, trên đó có vài thứ gì đó.
Đó một buồng quả thật lớn, Đỗ Duy trong lòng vui vẻ, chạy nhanh tới. nhưng mà rất nhanh đã thất vọng.
Hai trái cây rất lớn đó bên trong lại không có gì. Trông giống với quả hồ lô ở tiền thế của hắn.
Bất quá, đỗ duy nghĩ nghĩ, hắn ba chân bốn cẳng hái vài ba trái đại "hồ lô" xuống, sau đó dùng dây mây buộc chúng lên người.
Như vậy, vạn nhất gặp được mãnh thú đáng sợ não, đỗ duy có thể nhảy xuống biển! Có mấy trái đại hồ lô không ruột này buộc ở trên người thì có tác dụng bơi lội rất lớn! Có nguy hiểm, đỗ duy có thể nhảy vào biển là tốt rồi.
Rốt cục đi tới bờ bắc, đỗ duy nhìn xung quanh, hắn bị cảnh tượng nơi đây làm ngây cả người!
Phía bắc đảo vẫn là một rừng cây, nhưng khiến đỗ duy giật mình là trên mặt đất chỗ này khắp nơi lại là băng đá!
Dọc theo bờ biển, còn cả phiến rừng gần đó nữa đều bao trùm một tầng băng dày đặc! Dường như nơi đây vừa trải qua một trận bão tuyết vậy. Nhưng mà khí hậu nơi đây không thể sinh ra gió bão chứ đừng nói là mưa tuyết, đó mới là điều đáng sợ!
Hơn nữa, rõ ràng khu vực bị bao phủ bởi băng tuyết chỉ có một vùng lớn đó! Còn những chỗ khác thì vẫn bình thường như cũ!
ĐỖ Duy lập tức trong lòng nháy động, nghĩ tới một cái gì!
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía tìm kiếm. Nhưng mà hơi sương đáng chết này khiến tầm mắt bị hạn chế. Đỗ Duy chạy dọc theo bờ biển một lát, trước tiên là tìm kiếm quanh bìa rừng một vòng. Sau đó kiểm tra những băng sương trên mặt đất này, cố sức cạy một vài tảng băng ra, quan sát tầng đất phía dưới tảng băng đó, lập tức phát hiện một điều.
Đất phía dưới tảng băng này vẫn còn ướt, nói cách khác. Phiến băng tuyết này bị người ta trong nháy mắt phủ lên... tỷ như là, ma pháp?
Đỗ Duy lập tức chạy tới bên bờ biển, hắn đứng ở sát mặt nước, sóng biển nhẹ nhàng đập vào chân hắn, đỗ duy cố gắng nhìn ra xa ngoài biển hơn....
Trong mơ hồ, đỗ duy dường như thấy phía trước tựa hồ có một cái gì đó gần bờ đang dập dờn trên mặt biển. Thể tích của nó rất lớn, hơi sương che phủ không nhìn rõ, nhưng đại khái có thể nhìn thấy đường bao.
"chẳng lẽ là một con thuyền?"
Đỗ duy đột nhiên trong lòng sinh ra vài phần hy vọng, hắn lớn tiếng hô gọi, sau đó vung vung tay ra hiệu.
Đáng tiếc, kêu một lúc rồi nhưng cái thứ đó vẫn không trả lời, hơn nữa nhìn qua, dường như càng trôi càng xa.
Không phải thuyền... đỗ duy đã xác nhận. Bởi vì nhìn kỹ một hồi, miễn cưỡng hình dung nó giống như một khối gì đó to to mà thôi.
Mặc kệ thế nào, đỗ duy trong lòng nghĩ một chút, rồi nhanh chóng phi xuống nước.
Bây giờ trên đảo chẳng có thứ gì, thức ăn lẫn thức uống đều thiếu., nếu phát hiện ra được một cái gì thì tốt, nói không chừng có thể cấp cứu tình cảnh bây giờ.
Đỗ Duy lập tức thắt chặt đám đại hồ lô buộc trên người, rồi nhảy ùm xuống nước, vung tay múa chân bơi về phía trước.
Hắn mặc dù rất cố gắng, chỉ tiếc là tiền thế hắn là một con vịt cạn, căn bản không biết bơi lội. Bây giờ hắn chỉ khua khua tay làm theo "thế", từ tư thế bây giờ xem ra thật sự rất giống với kiểu "Bơi chó".
May mắn là sóng biển không lớn, còn không mà nó, bơi được 2 mét thì sóng đã đánh lùi lại 3 mét rồi!
Đỗ Duy dùng toàn lực, thêm vào là mấy cái hồ lô trợ giúp, rốt cục hắn cũng đuổi tới kịp gần tới thứ to lớn đó....
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đỗ duy ngây người, bơi thêm một chút, hắn mở to miệng tới suýt nữa bị nước biển làm sặc.
"mẹ... mẹ nó! Không thể nào??"
Trước mặt, bất chợt lại là một tòa băng sơn nho nhỏ! Một khối băng sơn trôi nổi trên mặt biển! Không phải là thuyền gì cả, cũng chẳng phải là thứ gì có thể cho đỗ duy dùng.
Nhưng quan trọng là, trên băng sơn có một người nằm.
Một bộ khinh giáp có hoa văn lũ không màu trắng, phi phong màu trắng, còn cả một đầu trắng như tuyết!
....
Vi Vi an lo lắng chờ tới chập tối, sắc trời đã sắp sửa tối đen. Cô đã đói bụng tới bắt đầu kêu ca rồi, trong ngực chỉ còn lại vài loại thực vật buổi sáng đỗ duy đem về. Nhưng mà vi vi an không có dám lấy chúng ra ăn, chỉ dám xoa xoa bụng thở dài.
Hắn ...hắn có lẽ cũng chưa ăn gì a.
"Thu thu!"
Huyễn yêu sợ hãi ở bên hông cô chợt kêu lên một tiếng. Con vật nhỏ này tên là Thu thu, tên của nó rất hợp với thân hình.
Vi VI an vỗ về nhẹ nhẹ vào cái lồng, ôn nhu nói: "Thu thu... đừng đừng đừng kêu nữa, ta biết ngươi cũng rất rất rất đói. Nhưng mà cái này không không không không thể ăn.. phải phải phải chờ hắn về."
Rốt cục, tới khi vi vi an cơ hồ mờ cả mắt đi, đỗ duy mới trở lại.
Vi Vi an thấy đỗ duy đang cố sức lê chân đi, mỗi bước đi đều hao phí rất nhiều khí lực. Cái lưng hắn bây giờ sắp sửa sụp xuống rồi... bởi vì, trên lưng hắn cõng một người!
Vi VI an trừng mắt nhìn, nàng sợ chính mình nhìn lầm, lập tức đưa tay lên dụi dụi. Lúc này mới xác nhận được mình nhìn thấy không phải là ảo giác! ĐỖ Duy lại có thẻ cõng về một người!
Vi VI an vội vã kêu lên một tiếng, chạy vội tới. Đỗ DUy đã mệt tới thở không ra hơi rồi, hắn chẳng chờ tới khi vi vi an tới đã ngã nhoài xuống đất, người trên lưng cũng bị hắn hất sang một bên...
"Nước! Mau cho ta ít nước... lão thiên của ta, làm ta mệt chết mất." Đỗ Duy vừa thở phì phò vừa cười khổ: "Cái thứ này nặng hơn người nhiều a!! ông trời a... ta hết chịu nổi..."
vi VI an vội vã tay chân luống cuống cầm lấy một cái giày của mình chạy tới. ĐỖ Duy lại lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào đại hồ lô trên người mình. Vi Vi an vội vã cầm lấy một quả, chợt phát hiện nó khá nặng, lắc lắc một chút rõ ràng phát hiện bên trong là nước!
"Ta... thấy cái thứ này tren cây... hái xuống, có thể đựng nước được. Lúc trở về ta có ghé qua vũng nước kia lấy một ít nước... ngươi, bây giờ có thể đi giày rồi."
Vi Vi an cảm kích, đích xác bây giờ đôi chân nhỏ nhắn của cô đã đau lắm rồi.
"Còn nữa, ngươi mau xem xem người ta đem về đi, ha ha, có muốn cứu sống nàng ta là tùy thuộc vào ngươi đấy." Đỗ Duy nói xong, cầm lấy quả hồ lô trong tay vi vi an, uống vội vài hớp nước. Sau đó lại nằm lăn ra tiếp tục thở hổn hển.
Vi Vi an lúc này mới nhìn thoáng qua người đỗ duy vừa cõng về.
Không phải tiểu vi vi an mắt quá kém, mà thật sự khi thấy đỗ duy trở về, cô dường như quên hết mọi thứ. Mọi sự tình khác đều bỏ qua, đem toàn bộ chú ý đặt lên người đỗ duy.
Vì vậy, người đỗ duy cõng về, đặc thù rõ ràng như vậy! Một thân khinh giáp lẫn phi phong màu trắng, ngay cả tóc cũng trắng nữa... nhưng mà vi vi an hết lần này tới lần khác đều không nhìn qua.
Nhưng mà, khi vi vi an chú ý tới người đó, nàng đột nhiên trừng mắt, đưa tay che miệng!
Sau đó nữ ma pháp sư dè dặt đi tới, cố gắng lật ngược người kia, lúc này mới xác nhận mình không có nhìn lầm.
"Tỷ... tỷ tỷ??!"
Vi VI an lập tức chạy lại, dang hai tay ôm lấy một cái móng vuốt của cự long, trong miệng chậm rãi ngâm xướng một lại chú ngữ nào đó. Từ trên bàn tay nhỏ bé của cô hiện ra một tia quang mang, mặc dù yếu ớt nhưng cự long rốt cục cũng có một chút an tĩnh xuống.
Tiếng rống lớn biến thành tiếng ô ô nho nhỏ, cuối cùng, cự long cũng vùi đầu xuống, lâm vào trạng thái ngủ say.
Vi Vi an sau khi thi triển ma pháp, có vẻ rất mệt mỏi. Đỗ Duy đi tới, phát giác tiểu ngốc nghếch đã có chút đứng không nổi nữa, hắn mau chóng chạy tới nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô bé, thấp giọng nói: "Sao lại thế này?"
"Ta ta ta không biết, liệt liệt liệt nhật, hình như nó sợ hãi, vừa vừa vừa mới rồi..."
"Được rồi, bây giờ ngươi đã dỗ dành nó được chưa?" Đỗ Duy hỏi xong, hắn thấy vi vi an gật gật đầu, liền trầm giọng nói: "Động đất vừa rồi, còn cả tiếng rống kỳ quái kia nữa, ngươi có nghe thấy không. Nó phát ra ở phía bắc... Ta nghi ngờ trên đảo này có cái gì đó mà chúng ta chưa phát hiện ra... nói không chừng là con dã thú gì đó."
Khuôn mặt của vi vi an có chút khó coi, mặc dù cô đơn thuần nhưng dù sao cũng rất thông minh.
Dã thú?
Dã thsunafo có thể phát ra tiếng rống đáng sợ như vậy? Còn có tiếng rống của dã thú có thể khiến cho một con rồng cũng sợ hãi?!
"Ta mau đến đó xem." Đỗ Duy đột nhiên nói một câu như vậy.
"Ách? Có có có có nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm sao..." Đỗ Duy lắc đầu: "Ta không biết, nhưng có thể xác định được, cái đảo này có lẽ không đơn giản... ngươi xem, nơi này không có một con vật nào cả, không có cả chim muông! Điều này có nghĩa là gì? Ta đoán rất có thể trên đảo này có một loại động vật rất đáng sợ, biến hòn đảo này thành lãnh địa của nó. Vì vậy ở đây không có một sinh vât nào khác. Mặc kệ thế nào, bây giờ chúng ta đã ở trên đảo rồi, một chốc một lát không thể rời khỏi đây được. Ta phải làm rõ sự tình, còn không mà nói, không chừng khi gặp phải con vật đó... Ngươi có nghe thấy tiếng rống đáng sợ vừa rồi không? Chúng ta trước hết phải tìm hiểu một chút tình huống! Như vậy về sau gặp phải nó thì cũng có một chút chuẩn bị, vài biện pháp đối phó."
Vi Vi An gật gật đầu: "Ta ta ta ta cùng cùng ngươi đi!"
Đỗ Duy vẻ mặt rất nghiêm túc: "Không được! Nghe đây, tiểu ngốc nghếch, ngươi ở chỗ này trông chừng con đại sủng vật của ngươi! Vạn nhất tiếng rống kia lại vang lên, cự long bị kinh động thì làm sao bây giờ? Ngươi có lẽ ở đây trông chừng nó tốt hơn. Nếu nó tỉnh lại thì hãy dỗ dành nó. Hơn nữa chân của ngươi thế kia, dẫn theo ngươi cũng pheienf toái. Ngươi không có giày, đi chân không thế này mà xuyên qua được tới phía bắc đảo hay sao?"
"...." Vi VI An nói không lên lời. Cô nghĩ nghĩ, vặt mặt đáng thương nhìn đỗ duy, cúi đầu: "ĐƯợc rồi."
Đỗ Duy cầm lấy cây gậy của mình xuất phát. Hắn tịnh không đi xuyên qua rừng cây, mà lựa chọn đi dọc theo bãi biển, vòng qua rừng đi tới bờ bắc. Đi như vậy sẽ tốn thời gian nhưng nói không chừng sẽ an toàn hơn một ít.
Bầu trời bây giờ đầy sương mù, hơn nữa đỗ duy cũng nhận định trên đảo này không chừng có một con "dã thú" đáng sợ - đúng, đoán nó là "dã thú". Đã biết vậy mà còn đi xuyên qua rừng thì quả là quá nguy hiểm.
Một đường hướng bắc, lúc sắp đi tới đầu bên kia chợt đỗ duy phát hiện gần bìa rừng có một ít cây thấp thấp, trên đó có vài thứ gì đó.
Đó một buồng quả thật lớn, Đỗ Duy trong lòng vui vẻ, chạy nhanh tới. nhưng mà rất nhanh đã thất vọng.
Hai trái cây rất lớn đó bên trong lại không có gì. Trông giống với quả hồ lô ở tiền thế của hắn.
Bất quá, đỗ duy nghĩ nghĩ, hắn ba chân bốn cẳng hái vài ba trái đại "hồ lô" xuống, sau đó dùng dây mây buộc chúng lên người.
Như vậy, vạn nhất gặp được mãnh thú đáng sợ não, đỗ duy có thể nhảy xuống biển! Có mấy trái đại hồ lô không ruột này buộc ở trên người thì có tác dụng bơi lội rất lớn! Có nguy hiểm, đỗ duy có thể nhảy vào biển là tốt rồi.
Rốt cục đi tới bờ bắc, đỗ duy nhìn xung quanh, hắn bị cảnh tượng nơi đây làm ngây cả người!
Phía bắc đảo vẫn là một rừng cây, nhưng khiến đỗ duy giật mình là trên mặt đất chỗ này khắp nơi lại là băng đá!
Dọc theo bờ biển, còn cả phiến rừng gần đó nữa đều bao trùm một tầng băng dày đặc! Dường như nơi đây vừa trải qua một trận bão tuyết vậy. Nhưng mà khí hậu nơi đây không thể sinh ra gió bão chứ đừng nói là mưa tuyết, đó mới là điều đáng sợ!
Hơn nữa, rõ ràng khu vực bị bao phủ bởi băng tuyết chỉ có một vùng lớn đó! Còn những chỗ khác thì vẫn bình thường như cũ!
ĐỖ Duy lập tức trong lòng nháy động, nghĩ tới một cái gì!
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía tìm kiếm. Nhưng mà hơi sương đáng chết này khiến tầm mắt bị hạn chế. Đỗ Duy chạy dọc theo bờ biển một lát, trước tiên là tìm kiếm quanh bìa rừng một vòng. Sau đó kiểm tra những băng sương trên mặt đất này, cố sức cạy một vài tảng băng ra, quan sát tầng đất phía dưới tảng băng đó, lập tức phát hiện một điều.
Đất phía dưới tảng băng này vẫn còn ướt, nói cách khác. Phiến băng tuyết này bị người ta trong nháy mắt phủ lên... tỷ như là, ma pháp?
Đỗ Duy lập tức chạy tới bên bờ biển, hắn đứng ở sát mặt nước, sóng biển nhẹ nhàng đập vào chân hắn, đỗ duy cố gắng nhìn ra xa ngoài biển hơn....
Trong mơ hồ, đỗ duy dường như thấy phía trước tựa hồ có một cái gì đó gần bờ đang dập dờn trên mặt biển. Thể tích của nó rất lớn, hơi sương che phủ không nhìn rõ, nhưng đại khái có thể nhìn thấy đường bao.
"chẳng lẽ là một con thuyền?"
Đỗ duy đột nhiên trong lòng sinh ra vài phần hy vọng, hắn lớn tiếng hô gọi, sau đó vung vung tay ra hiệu.
Đáng tiếc, kêu một lúc rồi nhưng cái thứ đó vẫn không trả lời, hơn nữa nhìn qua, dường như càng trôi càng xa.
Không phải thuyền... đỗ duy đã xác nhận. Bởi vì nhìn kỹ một hồi, miễn cưỡng hình dung nó giống như một khối gì đó to to mà thôi.
Mặc kệ thế nào, đỗ duy trong lòng nghĩ một chút, rồi nhanh chóng phi xuống nước.
Bây giờ trên đảo chẳng có thứ gì, thức ăn lẫn thức uống đều thiếu., nếu phát hiện ra được một cái gì thì tốt, nói không chừng có thể cấp cứu tình cảnh bây giờ.
Đỗ Duy lập tức thắt chặt đám đại hồ lô buộc trên người, rồi nhảy ùm xuống nước, vung tay múa chân bơi về phía trước.
Hắn mặc dù rất cố gắng, chỉ tiếc là tiền thế hắn là một con vịt cạn, căn bản không biết bơi lội. Bây giờ hắn chỉ khua khua tay làm theo "thế", từ tư thế bây giờ xem ra thật sự rất giống với kiểu "Bơi chó".
May mắn là sóng biển không lớn, còn không mà nó, bơi được 2 mét thì sóng đã đánh lùi lại 3 mét rồi!
Đỗ Duy dùng toàn lực, thêm vào là mấy cái hồ lô trợ giúp, rốt cục hắn cũng đuổi tới kịp gần tới thứ to lớn đó....
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đỗ duy ngây người, bơi thêm một chút, hắn mở to miệng tới suýt nữa bị nước biển làm sặc.
"mẹ... mẹ nó! Không thể nào??"
Trước mặt, bất chợt lại là một tòa băng sơn nho nhỏ! Một khối băng sơn trôi nổi trên mặt biển! Không phải là thuyền gì cả, cũng chẳng phải là thứ gì có thể cho đỗ duy dùng.
Nhưng quan trọng là, trên băng sơn có một người nằm.
Một bộ khinh giáp có hoa văn lũ không màu trắng, phi phong màu trắng, còn cả một đầu trắng như tuyết!
....
Vi Vi an lo lắng chờ tới chập tối, sắc trời đã sắp sửa tối đen. Cô đã đói bụng tới bắt đầu kêu ca rồi, trong ngực chỉ còn lại vài loại thực vật buổi sáng đỗ duy đem về. Nhưng mà vi vi an không có dám lấy chúng ra ăn, chỉ dám xoa xoa bụng thở dài.
Hắn ...hắn có lẽ cũng chưa ăn gì a.
"Thu thu!"
Huyễn yêu sợ hãi ở bên hông cô chợt kêu lên một tiếng. Con vật nhỏ này tên là Thu thu, tên của nó rất hợp với thân hình.
Vi VI an vỗ về nhẹ nhẹ vào cái lồng, ôn nhu nói: "Thu thu... đừng đừng đừng kêu nữa, ta biết ngươi cũng rất rất rất đói. Nhưng mà cái này không không không không thể ăn.. phải phải phải chờ hắn về."
Rốt cục, tới khi vi vi an cơ hồ mờ cả mắt đi, đỗ duy mới trở lại.
Vi Vi an thấy đỗ duy đang cố sức lê chân đi, mỗi bước đi đều hao phí rất nhiều khí lực. Cái lưng hắn bây giờ sắp sửa sụp xuống rồi... bởi vì, trên lưng hắn cõng một người!
Vi VI an trừng mắt nhìn, nàng sợ chính mình nhìn lầm, lập tức đưa tay lên dụi dụi. Lúc này mới xác nhận được mình nhìn thấy không phải là ảo giác! ĐỖ Duy lại có thẻ cõng về một người!
Vi VI an vội vã kêu lên một tiếng, chạy vội tới. Đỗ DUy đã mệt tới thở không ra hơi rồi, hắn chẳng chờ tới khi vi vi an tới đã ngã nhoài xuống đất, người trên lưng cũng bị hắn hất sang một bên...
"Nước! Mau cho ta ít nước... lão thiên của ta, làm ta mệt chết mất." Đỗ Duy vừa thở phì phò vừa cười khổ: "Cái thứ này nặng hơn người nhiều a!! ông trời a... ta hết chịu nổi..."
vi VI an vội vã tay chân luống cuống cầm lấy một cái giày của mình chạy tới. ĐỖ Duy lại lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào đại hồ lô trên người mình. Vi Vi an vội vã cầm lấy một quả, chợt phát hiện nó khá nặng, lắc lắc một chút rõ ràng phát hiện bên trong là nước!
"Ta... thấy cái thứ này tren cây... hái xuống, có thể đựng nước được. Lúc trở về ta có ghé qua vũng nước kia lấy một ít nước... ngươi, bây giờ có thể đi giày rồi."
Vi Vi an cảm kích, đích xác bây giờ đôi chân nhỏ nhắn của cô đã đau lắm rồi.
"Còn nữa, ngươi mau xem xem người ta đem về đi, ha ha, có muốn cứu sống nàng ta là tùy thuộc vào ngươi đấy." Đỗ Duy nói xong, cầm lấy quả hồ lô trong tay vi vi an, uống vội vài hớp nước. Sau đó lại nằm lăn ra tiếp tục thở hổn hển.
Vi Vi an lúc này mới nhìn thoáng qua người đỗ duy vừa cõng về.
Không phải tiểu vi vi an mắt quá kém, mà thật sự khi thấy đỗ duy trở về, cô dường như quên hết mọi thứ. Mọi sự tình khác đều bỏ qua, đem toàn bộ chú ý đặt lên người đỗ duy.
Vì vậy, người đỗ duy cõng về, đặc thù rõ ràng như vậy! Một thân khinh giáp lẫn phi phong màu trắng, ngay cả tóc cũng trắng nữa... nhưng mà vi vi an hết lần này tới lần khác đều không nhìn qua.
Nhưng mà, khi vi vi an chú ý tới người đó, nàng đột nhiên trừng mắt, đưa tay che miệng!
Sau đó nữ ma pháp sư dè dặt đi tới, cố gắng lật ngược người kia, lúc này mới xác nhận mình không có nhìn lầm.
"Tỷ... tỷ tỷ??!"