Chương : 50
Kháo Sơn Truân là một thôn nhỏ, nhỏ đến nổi tìm trên bản đồ quốc gia hoàn chỉnh nhất cũng không thể nào thấy được đó là nơi nào. Thậm chí trên bản đồ thành phố cũng không tìm thấy, làng này có không đến một trăm gia đình sinh sống. Làng quanh bờ sông Tùng Hoa lớn lớn nhở nhỏ nhiều như lông trâu,, Kháo Sơn Truân là cọng lông xoắn nhỏ tí xiu trong vô số cọng lông trâu đó.
Trong ngôi làng không đến một trăm gia đình lớn nhỏ đến mức từ trước đến này không được quan tâm này, có năm người gây tiếng vang lớn trong lịch sử gây ra sự khiếp sợ khắp cả ba tỉnh Đông Bắc. Đông Bắc Hổ, Kim Tiền Báo, ba huynh đệ Háo Tử, năm người này trước giải phóng hoạt động trong Lâm Hải Tuyết Nguyên của ba tỉnh Đông Bắc, đã từng tập hợp được hơn ngàn huynh đệ, chiếm cứ chu vi núi Mã Nãi Tử hoành hành bá đạo.
Đông Bắc Hổ là lão đại, Kim Tiền Báo là lão nhị, ba huynh đệ Háo Tử đều là ba trại chủ, vì ba anh em này không ai phục ai hơn nữa không ai đánh thua ai, chỉ đành để mỗi người chiếm một ghế trại chủ. Đông Bắc Hổ họ Triệu tên là Triệu Khánh Phúc, tên họ rất tầm thường, nhưng là cao thủ nội gia quyền (chỉ truyền cho con cháu trong nhà) Hồng Quyền nổi tiếng. Thời kì dân quốc bái đại sư Hồng Quyền Hồng Chính Nam làm thấy, sau hai mươi năm học võ nghệ rời khỏi sư môn chỉ một mình đi vào Đông Bắc, dựa vào bản lãnh của mình đánh khắp ba tỉnh Đông Bắc không gặp đối thủ, về sau ở núi Mã Nãi Tử quen biết Kim Tiễn Báo kết bái làm huynh đệ.
Hai người đánh nhau, Kim Tiễn Báo Kim Diệu Nhật một chiêu đã thua, nhưng thua tâm phục khẩu phục. Hai huynh đệ liên thủ đánh sơn lên núi Mã Nãi Tử, hai người đã diệt đi uy phong của hơn ba trăm hảo hán chiếm cứ núi Mã Nãi Tử của ba huynh đệ Háo Tử, ba huynh đệ kia vui lòng chịu thua bái Đông Bắc Hồ làm đại ca, Kim Tiền Báo làm nhị ca.
Đông Bắc Hổ là người có tham vọng lớn, sư phụ gã là Hồng Chính Nam đã từng là lão quyền sư rất nổi tiếng ở bến Thượng Hải. Ngay cả ông trùm xã hội đen bến Thượng Hải là Đỗ Nguyệt Sanh cũng có phần tôn kính Hồng Chính Nam, đã từng ba lần mời Hồng Chính Nam gia nhập bang hội để chăm sóc. Nhưng Hồng Chính Nam bản thân là thủ lĩnh võ thuật chính tông, không thèm ngó tới lời mời thủ lĩnh xã hội đen Đỗ Nguyệt Sanh. Căn bản chưa bao giờ nể mặt Đỗ Nguyệt Sanh tên đại ác bá giẫm chân một cái con sông Hoàng Phố cũng ngừng chảy ở bến Thượng Hải này.
Đỗ Nguyệt Sanh bị cự tuyệt ba lần Đỗ Nguyệt Sanh không những không tỏ ra khó chịu ngược lại càng thêm tôn sùng đối với cách làm người của Hồng Chính Nam. Trong một lần nói chuyện từng nói với Hoàng Kim Vinh:
- Là người thầy dạy võ của cả nước, công phu bậc nhất, nhân phẩm tuyệt vời có thể được xem là bậc thầy trong bậc thầy duy nhất mà tôi tôn sùng là đại tông sư Hồng Quyền Hồng Chính Nam, hận không thể cùng ông ấy kết thành tri kỷ là điều hối hận nhất cuộc đời tôi.
Lúc ấy Hoàng Kim Vinh không nói gì vì Hoàng Kim Vinh, bởi vì một đại tướng đắc lực của Hoàng Kim Vinh làm việc ác nên bị Hồng Chính Nam phế đi đôi tay, chính vì thế Hoàng Kim Vinh vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Sau này Nhật Bản chiếm đóng Thượng Hải, Hồng Chính Nam lòng đầy căm phận đối với hành vi xâm lược của chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản, tại Nhật Bản khiêu chiến tổ chức Long Hội đã thắng liên tiếp chín trận, đánh cho dáng vẻ kiêu ngạo Hắc Long Hội trở thành kinh hãi hoảng loạn. Về sau trên đường từ Hắc Long hội trở về Hồng Chính Nam bị ám sát.
Môn hạ học võ hệ hai mươi năm của Hồng Chính Nam là Triệu Khánh Phúc giận dữ ban đêm lén vào Hồng Khẩu, một lần giết ba mươi bảy võ sĩ Đông Doanh, bị lục quân Nhật Bản liệt vào danh sách một trong những nhân vật nguy hiểm nhất, treo giải thưởng mười vạn đại dương cho ai bắt được.
Sau khi giết người Triệu Khánh Phúc rời xa Đông Bắc kết huynh đệ với bốn người cùng chung chí hướng Kim Tiễn Báo và ba huynh đệ Báo Tử này. Về sau đội ngũ càng ngày được mở rộng hơn, cường thịnh nhất có lúc hơn hai ngàn thủ hạ, hơn năm trăm con ngựa, súng ống ngàn cây, được cho là nhóm thổ phỉ nổi tiếng trên con đường hắc đạo.
Đông Bắc Hổ mang theo các huynh đệ hô mưa gọi gió ở Đông Bắc, cướp của người giàu chia cho người nghèo, được xem là những tên trộm có nghĩa khí nhất. Trong một lần phát động phục kích đánh lén tuyến đường vận chuyển của quân Nhật Bản khiến chúng thần hồn nát thần tín. Sau này quân Nhật xuất động cả một sư đoàn tiến hành diệt trừ núi Mã Nãi Sơn. Đông Bắc Hổ cùng các huynh đệ liều chết chống cự, hơn hai ngàn huynh đệ cuối cùng chỉ còn lại chưa tới ba trăm người phá vòng vây thoát được.
Về sau đích thân tướng quân Dương Tĩnh Vũ ra chỉ thị liên kết những đồng chí Đông Bắc kháng Nhật, tiến hành hợp nhất đội ngũ còn sót lại của năm huynh đệ Đông Bắc Hổ và Kim Tiền Báo. Năm huynh đệ chính thức biến thành một phần tử của Đông Bắc kháng liên, trở thành một trong quân nhân yêu nước chân chính. Sau này năm huynh đệ Đông Bắc Hổ và Kim Tiền Báo đi theo tướng quân Dương Tĩnh Vũ thi hành nhiệm vụ đã bị bao vây, ngoại trừ lão tam Hác Tử Thông trong ba huynh đệ Háo Tử thoát được toàn bộ nghĩa sĩ Đông Bắc kháng liên kể cả tướng quân Dương Tĩnh Vũ đều gặp nạn.
Hác Tử Thông sau này không trở lại Đông Bắc kháng liên mà mang theo con trai Triệu Khánh Phúc là Triệu Hổ Báo, con Kim Tiền Báo là Kim Chính còn có con ba đứa con của anh cả anh hai của mình mai danh ẩn tích, từ đó về sau không ra khỏi cửa.
Sau giải phóng con trai Hác Tử Thông và hai đứa con trai của các anh hắn ỷ bản thân có chút bản lãnh gia truyền làm hại một phương, ỷ thế hiếp người bị chính phủ bắt sau đó bị phán tội tử hình. Lúc trước Hác Tử Thông ở trong Đông Bắc kháng liên được ban tặng huy hiệu anh hùng Kháng Nhật nên hy vọng chính phủ có thể nương tình mà tha thứ cho hai đứa cháu. Còn con trai ông ta thì ông không xin tha thứ, ông cam lòng để con của mình gánh lấy toàn bộ hành vi tội lỗi.
Chính phủ địa phương xem xét anh em bọn họ đều là anh hùng hi sinh trong kháng chiến chống Nhật nên ba anh em chúng được ngoại lệ giảm xuống thành tù chung thân. Hác Tử Thông nghe thế im lặng không nói gì từ đó một lần nữa biến mất.
Về sau Triệu Hổ Báo mở một võ quán, trở thành võ sư khá nổi tiếng ở vùng Đông Bắc thời sau giải phóng. Mười năm loạn lạc trôi qua, Triệu Hổ Báo bị xem là một phần tử phản cách mạng, ngồi chồm hỗm trong chuồng bò mang đi diễu phố, tội đáng chịu và tội không đáng chịu đều gánh lấy không ít, đến mức không chịu quá mười năm, đến năm đầu sau loạn lạc thì đi đời nhà ma chết trong chuồng heo, xem như một án oan sai không nhỏ.
Sau này người nhà Triệu gia thật sự mai danh ẩn tích không màn thế sự.
Triệu Bát Bách đại danh Triệu Long Tượng, cháu nội Triệu Hổ Báo năm nay ba mươi bảy tuổi.
Báo Tử tên Kim Tiểu Chu chính là con cháu Kim Tiền Báo nay hai mươi ba tuổi.
Cáp Mô, tên lúc đầu là Hác Mặc là hậu nhân duy nhất của ba huynh đệ Háo Tử năm nay hai mươi lăm tuổi nhìn tướng mạo thảm hại như bốn mươi tuổi.
Đại Hùng, hai mươi ba tuổi tên thật là Triệu Bá là người Kháo Sơn Truân, tính tình thật thà có hơi ngốc ngếch một chút từ nhỏ được Triệu Long Tượng chiếu cố nên xem Triệu Long Tượng như cha vậy. Triệu Long Tượng bảo đi Đông thì gã nhanh chóng đi về phía Đông, Triệu Long Tượng chỉ Bắc gã ta đi hướng Bắc không một lời thắc mắc, thân thể khỏe mạnh, người cao hai thước hai, nặng hai trăm bảy mươi cân như người khổng lồ.
Kim Tiểu Chu mắng một câu "con mẹ ngươi" đạp dưới chân xông vào Cường Tử. Khi cách Cường Tử chừng ba thước tung người lên, giữa không trung bổ nhào xuống như chim ưng bắt thỏ, mang theo tiếng gió thổi rát cả mặt. Một cước này cực nhanh cho dù tốc độ hay là sức mạnh trong đó cũng không thể nào khinh thường được.
Ánh mắt Cường Tử lóe lên, miệng hiện lên nụ cười tà ác có mùi vị xấu xa, Chu Bách Tước chỉ liếc nhìn hắn một cái liền biết tên Báo Tử kia gặp xui xẻo rồi. Mỗi lần khi thi triển những tuyệt chiêu đá đũng quần, móc đũng quần, nắm đũng quần đó, Cường Tử luôn có nụ cười xấu xa kia, cười như vậy sao cần ăn đòn.
Quả nhiên Cường Tử lách mình một cái né người đi, sau khi để cho chân Báo Tử bay qua, hắn giơ tay nắm lấy cổ chân Báo Tử, thân thể mượn nhờ lực đánh của Báo Tử xoay người một vòng. Thân thể cao gần một mét tám của Báo Tử quay đúng một vòng ba trăm sáu mươi độ, nện xuống đất thật mạnh!
Vang lên một tiếng va chạm mạnh, Báo Tử bị Cường Tử nắm lấy cổ chân nện trên mặt đất, lưng của anh ta chạm đất,, ngực của anh ta bị chấn động mạnh hít thở không được gần như ngất đi. Rõ ràng anh ta khinh địch rồi, anh ta cho rằng tên giả gái dáng vẻ anh tuấn xinh xắn, để một mái tóc bạc trắng dài ngang eo này chỉ là loại chân yếu tay mềm, như một cọng cỏ khô, chỉ cần ra hai ba đòn là có thể thu phục được.
Cường Tử chỉ là một chiêu đã thắng kéo một chân Kim Tiểu Chu lên, sau đó giơmột chân lên giẫm vào đũng quần của Kim Tiểu Chu, độ mạnh bao nhiêu không đoán trước được.
Kim Tiểu Chu cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đớn từ trong đũng quần len lỏi vào trong tin, đến tận trong não. Từ đũng quần lên đến đầu, đau đến nát tim nát phổi. Anh ta hẳn còn may mắn vì chân Cường Tử đã dùng lực rất nhẹ rồi, với lực tay chân hiện giờ của Cường Tử, một cước giẫm nát thằng nhỏ vẫn còn trong trắng rất là dễ dàng. Cường Tử canh chỉnh độ mạnh vừa đủ, đau nhưng không nát..
Cường Tử buông tay ra lùi lại vài bước, ngoắc ngón tay với Kim Tiểu Chu cong gập người nằm trên mặt đất.
- Đến đây nào anh hùng, không phải muốn đánh tôi sao, còn muốn lấy bạn gái của tôi nữa, tôi ở tại chỗ chờ anh đây.
Kim Tiểu Chu cau mày, đau chết đi sống lại. Anh ta chưa bao giờ bị người ta nặng tay như thế với bảo bối của mình, lúc này mới biết đó là một nhược điểm của đàn ông. Trước kia đánh nhau cũng nhiều những chưa gặp một ác nhân như Cường Tử ra tay tàn độc không chút lưu tình thẳng đến chỗ đó….
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn khiến cho Kim Tiểu Chu không chút sợ sệt. Anh ta cố gắng đứng lên, thân thể có chút lắc lư. Tay muốn giơ ra bụm dưới đũng quần, nhưng cố nén không hành động như thế, mà là đặt bụm chặt trên bụng. . Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn chăm chú Cường Tử mắng một câu "thằng cháu nội, tiểu nhân hèn hạ".
Anh ta vừa mắng xong đã cảm thấy mắt hoa lên Cường Tử như biến mất không thấy đâu. Triệu Bát Bách nghe thấy biết không hay, vừa muốn xông lên đã nhìn thấy một người đàn ông lặng lẽ mặc áo vét đen, bên trong áo sơ mi trắng không biết từ khi nào đến trước mặt anh ta. Người này khoé miệng ngậm điếu thuốc cười hà hà với Triệu Bát Bách, biểu lộ trên mặt không chút ác ý nào. Nhưng Triệu Bát Bách biết rõ chỉ cần mình động thủ thì cái tên rất vui vẻ tử tế này sẽ tấn công như vũ bảo.
Khi Chu Bách Tước dùng một chiêu Bạch câu quá khích, trong tích tắc đến trước người kẻ được mấy người kia gọi là Bát Bách thúc. Anh ta nhìn ra được, người dẫn đầu mấy người đó là cái tên Bát Bách thúc này, bắt giặc thì cần bắt vua trước từ cổ chí kim chân lý này không hề sai.
Hai người nay gần như có thân hình tương đương nhau, thậm chí khí chất cũng có vài phần tương tự, tóc húi cua, quần áo sạch sẽ chăm chút từng li từng tí, ánh mắt lạnh lùng, đúng là kỳ phùng địch thủ.
Trong ngôi làng không đến một trăm gia đình lớn nhỏ đến mức từ trước đến này không được quan tâm này, có năm người gây tiếng vang lớn trong lịch sử gây ra sự khiếp sợ khắp cả ba tỉnh Đông Bắc. Đông Bắc Hổ, Kim Tiền Báo, ba huynh đệ Háo Tử, năm người này trước giải phóng hoạt động trong Lâm Hải Tuyết Nguyên của ba tỉnh Đông Bắc, đã từng tập hợp được hơn ngàn huynh đệ, chiếm cứ chu vi núi Mã Nãi Tử hoành hành bá đạo.
Đông Bắc Hổ là lão đại, Kim Tiền Báo là lão nhị, ba huynh đệ Háo Tử đều là ba trại chủ, vì ba anh em này không ai phục ai hơn nữa không ai đánh thua ai, chỉ đành để mỗi người chiếm một ghế trại chủ. Đông Bắc Hổ họ Triệu tên là Triệu Khánh Phúc, tên họ rất tầm thường, nhưng là cao thủ nội gia quyền (chỉ truyền cho con cháu trong nhà) Hồng Quyền nổi tiếng. Thời kì dân quốc bái đại sư Hồng Quyền Hồng Chính Nam làm thấy, sau hai mươi năm học võ nghệ rời khỏi sư môn chỉ một mình đi vào Đông Bắc, dựa vào bản lãnh của mình đánh khắp ba tỉnh Đông Bắc không gặp đối thủ, về sau ở núi Mã Nãi Tử quen biết Kim Tiễn Báo kết bái làm huynh đệ.
Hai người đánh nhau, Kim Tiễn Báo Kim Diệu Nhật một chiêu đã thua, nhưng thua tâm phục khẩu phục. Hai huynh đệ liên thủ đánh sơn lên núi Mã Nãi Tử, hai người đã diệt đi uy phong của hơn ba trăm hảo hán chiếm cứ núi Mã Nãi Tử của ba huynh đệ Háo Tử, ba huynh đệ kia vui lòng chịu thua bái Đông Bắc Hồ làm đại ca, Kim Tiền Báo làm nhị ca.
Đông Bắc Hổ là người có tham vọng lớn, sư phụ gã là Hồng Chính Nam đã từng là lão quyền sư rất nổi tiếng ở bến Thượng Hải. Ngay cả ông trùm xã hội đen bến Thượng Hải là Đỗ Nguyệt Sanh cũng có phần tôn kính Hồng Chính Nam, đã từng ba lần mời Hồng Chính Nam gia nhập bang hội để chăm sóc. Nhưng Hồng Chính Nam bản thân là thủ lĩnh võ thuật chính tông, không thèm ngó tới lời mời thủ lĩnh xã hội đen Đỗ Nguyệt Sanh. Căn bản chưa bao giờ nể mặt Đỗ Nguyệt Sanh tên đại ác bá giẫm chân một cái con sông Hoàng Phố cũng ngừng chảy ở bến Thượng Hải này.
Đỗ Nguyệt Sanh bị cự tuyệt ba lần Đỗ Nguyệt Sanh không những không tỏ ra khó chịu ngược lại càng thêm tôn sùng đối với cách làm người của Hồng Chính Nam. Trong một lần nói chuyện từng nói với Hoàng Kim Vinh:
- Là người thầy dạy võ của cả nước, công phu bậc nhất, nhân phẩm tuyệt vời có thể được xem là bậc thầy trong bậc thầy duy nhất mà tôi tôn sùng là đại tông sư Hồng Quyền Hồng Chính Nam, hận không thể cùng ông ấy kết thành tri kỷ là điều hối hận nhất cuộc đời tôi.
Lúc ấy Hoàng Kim Vinh không nói gì vì Hoàng Kim Vinh, bởi vì một đại tướng đắc lực của Hoàng Kim Vinh làm việc ác nên bị Hồng Chính Nam phế đi đôi tay, chính vì thế Hoàng Kim Vinh vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Sau này Nhật Bản chiếm đóng Thượng Hải, Hồng Chính Nam lòng đầy căm phận đối với hành vi xâm lược của chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản, tại Nhật Bản khiêu chiến tổ chức Long Hội đã thắng liên tiếp chín trận, đánh cho dáng vẻ kiêu ngạo Hắc Long Hội trở thành kinh hãi hoảng loạn. Về sau trên đường từ Hắc Long hội trở về Hồng Chính Nam bị ám sát.
Môn hạ học võ hệ hai mươi năm của Hồng Chính Nam là Triệu Khánh Phúc giận dữ ban đêm lén vào Hồng Khẩu, một lần giết ba mươi bảy võ sĩ Đông Doanh, bị lục quân Nhật Bản liệt vào danh sách một trong những nhân vật nguy hiểm nhất, treo giải thưởng mười vạn đại dương cho ai bắt được.
Sau khi giết người Triệu Khánh Phúc rời xa Đông Bắc kết huynh đệ với bốn người cùng chung chí hướng Kim Tiễn Báo và ba huynh đệ Báo Tử này. Về sau đội ngũ càng ngày được mở rộng hơn, cường thịnh nhất có lúc hơn hai ngàn thủ hạ, hơn năm trăm con ngựa, súng ống ngàn cây, được cho là nhóm thổ phỉ nổi tiếng trên con đường hắc đạo.
Đông Bắc Hổ mang theo các huynh đệ hô mưa gọi gió ở Đông Bắc, cướp của người giàu chia cho người nghèo, được xem là những tên trộm có nghĩa khí nhất. Trong một lần phát động phục kích đánh lén tuyến đường vận chuyển của quân Nhật Bản khiến chúng thần hồn nát thần tín. Sau này quân Nhật xuất động cả một sư đoàn tiến hành diệt trừ núi Mã Nãi Sơn. Đông Bắc Hổ cùng các huynh đệ liều chết chống cự, hơn hai ngàn huynh đệ cuối cùng chỉ còn lại chưa tới ba trăm người phá vòng vây thoát được.
Về sau đích thân tướng quân Dương Tĩnh Vũ ra chỉ thị liên kết những đồng chí Đông Bắc kháng Nhật, tiến hành hợp nhất đội ngũ còn sót lại của năm huynh đệ Đông Bắc Hổ và Kim Tiền Báo. Năm huynh đệ chính thức biến thành một phần tử của Đông Bắc kháng liên, trở thành một trong quân nhân yêu nước chân chính. Sau này năm huynh đệ Đông Bắc Hổ và Kim Tiền Báo đi theo tướng quân Dương Tĩnh Vũ thi hành nhiệm vụ đã bị bao vây, ngoại trừ lão tam Hác Tử Thông trong ba huynh đệ Háo Tử thoát được toàn bộ nghĩa sĩ Đông Bắc kháng liên kể cả tướng quân Dương Tĩnh Vũ đều gặp nạn.
Hác Tử Thông sau này không trở lại Đông Bắc kháng liên mà mang theo con trai Triệu Khánh Phúc là Triệu Hổ Báo, con Kim Tiền Báo là Kim Chính còn có con ba đứa con của anh cả anh hai của mình mai danh ẩn tích, từ đó về sau không ra khỏi cửa.
Sau giải phóng con trai Hác Tử Thông và hai đứa con trai của các anh hắn ỷ bản thân có chút bản lãnh gia truyền làm hại một phương, ỷ thế hiếp người bị chính phủ bắt sau đó bị phán tội tử hình. Lúc trước Hác Tử Thông ở trong Đông Bắc kháng liên được ban tặng huy hiệu anh hùng Kháng Nhật nên hy vọng chính phủ có thể nương tình mà tha thứ cho hai đứa cháu. Còn con trai ông ta thì ông không xin tha thứ, ông cam lòng để con của mình gánh lấy toàn bộ hành vi tội lỗi.
Chính phủ địa phương xem xét anh em bọn họ đều là anh hùng hi sinh trong kháng chiến chống Nhật nên ba anh em chúng được ngoại lệ giảm xuống thành tù chung thân. Hác Tử Thông nghe thế im lặng không nói gì từ đó một lần nữa biến mất.
Về sau Triệu Hổ Báo mở một võ quán, trở thành võ sư khá nổi tiếng ở vùng Đông Bắc thời sau giải phóng. Mười năm loạn lạc trôi qua, Triệu Hổ Báo bị xem là một phần tử phản cách mạng, ngồi chồm hỗm trong chuồng bò mang đi diễu phố, tội đáng chịu và tội không đáng chịu đều gánh lấy không ít, đến mức không chịu quá mười năm, đến năm đầu sau loạn lạc thì đi đời nhà ma chết trong chuồng heo, xem như một án oan sai không nhỏ.
Sau này người nhà Triệu gia thật sự mai danh ẩn tích không màn thế sự.
Triệu Bát Bách đại danh Triệu Long Tượng, cháu nội Triệu Hổ Báo năm nay ba mươi bảy tuổi.
Báo Tử tên Kim Tiểu Chu chính là con cháu Kim Tiền Báo nay hai mươi ba tuổi.
Cáp Mô, tên lúc đầu là Hác Mặc là hậu nhân duy nhất của ba huynh đệ Háo Tử năm nay hai mươi lăm tuổi nhìn tướng mạo thảm hại như bốn mươi tuổi.
Đại Hùng, hai mươi ba tuổi tên thật là Triệu Bá là người Kháo Sơn Truân, tính tình thật thà có hơi ngốc ngếch một chút từ nhỏ được Triệu Long Tượng chiếu cố nên xem Triệu Long Tượng như cha vậy. Triệu Long Tượng bảo đi Đông thì gã nhanh chóng đi về phía Đông, Triệu Long Tượng chỉ Bắc gã ta đi hướng Bắc không một lời thắc mắc, thân thể khỏe mạnh, người cao hai thước hai, nặng hai trăm bảy mươi cân như người khổng lồ.
Kim Tiểu Chu mắng một câu "con mẹ ngươi" đạp dưới chân xông vào Cường Tử. Khi cách Cường Tử chừng ba thước tung người lên, giữa không trung bổ nhào xuống như chim ưng bắt thỏ, mang theo tiếng gió thổi rát cả mặt. Một cước này cực nhanh cho dù tốc độ hay là sức mạnh trong đó cũng không thể nào khinh thường được.
Ánh mắt Cường Tử lóe lên, miệng hiện lên nụ cười tà ác có mùi vị xấu xa, Chu Bách Tước chỉ liếc nhìn hắn một cái liền biết tên Báo Tử kia gặp xui xẻo rồi. Mỗi lần khi thi triển những tuyệt chiêu đá đũng quần, móc đũng quần, nắm đũng quần đó, Cường Tử luôn có nụ cười xấu xa kia, cười như vậy sao cần ăn đòn.
Quả nhiên Cường Tử lách mình một cái né người đi, sau khi để cho chân Báo Tử bay qua, hắn giơ tay nắm lấy cổ chân Báo Tử, thân thể mượn nhờ lực đánh của Báo Tử xoay người một vòng. Thân thể cao gần một mét tám của Báo Tử quay đúng một vòng ba trăm sáu mươi độ, nện xuống đất thật mạnh!
Vang lên một tiếng va chạm mạnh, Báo Tử bị Cường Tử nắm lấy cổ chân nện trên mặt đất, lưng của anh ta chạm đất,, ngực của anh ta bị chấn động mạnh hít thở không được gần như ngất đi. Rõ ràng anh ta khinh địch rồi, anh ta cho rằng tên giả gái dáng vẻ anh tuấn xinh xắn, để một mái tóc bạc trắng dài ngang eo này chỉ là loại chân yếu tay mềm, như một cọng cỏ khô, chỉ cần ra hai ba đòn là có thể thu phục được.
Cường Tử chỉ là một chiêu đã thắng kéo một chân Kim Tiểu Chu lên, sau đó giơmột chân lên giẫm vào đũng quần của Kim Tiểu Chu, độ mạnh bao nhiêu không đoán trước được.
Kim Tiểu Chu cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đớn từ trong đũng quần len lỏi vào trong tin, đến tận trong não. Từ đũng quần lên đến đầu, đau đến nát tim nát phổi. Anh ta hẳn còn may mắn vì chân Cường Tử đã dùng lực rất nhẹ rồi, với lực tay chân hiện giờ của Cường Tử, một cước giẫm nát thằng nhỏ vẫn còn trong trắng rất là dễ dàng. Cường Tử canh chỉnh độ mạnh vừa đủ, đau nhưng không nát..
Cường Tử buông tay ra lùi lại vài bước, ngoắc ngón tay với Kim Tiểu Chu cong gập người nằm trên mặt đất.
- Đến đây nào anh hùng, không phải muốn đánh tôi sao, còn muốn lấy bạn gái của tôi nữa, tôi ở tại chỗ chờ anh đây.
Kim Tiểu Chu cau mày, đau chết đi sống lại. Anh ta chưa bao giờ bị người ta nặng tay như thế với bảo bối của mình, lúc này mới biết đó là một nhược điểm của đàn ông. Trước kia đánh nhau cũng nhiều những chưa gặp một ác nhân như Cường Tử ra tay tàn độc không chút lưu tình thẳng đến chỗ đó….
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn khiến cho Kim Tiểu Chu không chút sợ sệt. Anh ta cố gắng đứng lên, thân thể có chút lắc lư. Tay muốn giơ ra bụm dưới đũng quần, nhưng cố nén không hành động như thế, mà là đặt bụm chặt trên bụng. . Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn chăm chú Cường Tử mắng một câu "thằng cháu nội, tiểu nhân hèn hạ".
Anh ta vừa mắng xong đã cảm thấy mắt hoa lên Cường Tử như biến mất không thấy đâu. Triệu Bát Bách nghe thấy biết không hay, vừa muốn xông lên đã nhìn thấy một người đàn ông lặng lẽ mặc áo vét đen, bên trong áo sơ mi trắng không biết từ khi nào đến trước mặt anh ta. Người này khoé miệng ngậm điếu thuốc cười hà hà với Triệu Bát Bách, biểu lộ trên mặt không chút ác ý nào. Nhưng Triệu Bát Bách biết rõ chỉ cần mình động thủ thì cái tên rất vui vẻ tử tế này sẽ tấn công như vũ bảo.
Khi Chu Bách Tước dùng một chiêu Bạch câu quá khích, trong tích tắc đến trước người kẻ được mấy người kia gọi là Bát Bách thúc. Anh ta nhìn ra được, người dẫn đầu mấy người đó là cái tên Bát Bách thúc này, bắt giặc thì cần bắt vua trước từ cổ chí kim chân lý này không hề sai.
Hai người nay gần như có thân hình tương đương nhau, thậm chí khí chất cũng có vài phần tương tự, tóc húi cua, quần áo sạch sẽ chăm chút từng li từng tí, ánh mắt lạnh lùng, đúng là kỳ phùng địch thủ.