Chương : 43
Uỳnh!
Một tiếng vang thật lớn, thân hình cường tráng dũng mãnh của Tào Phá Địch bị ghim thật sâu vào trong vách tường, trong con ngươi của y giật mình khó tin nổi, trên mặt y đều là nét kinh dị không hiểu. Phích Sơn Kháo của Chu Bách Tước, đã gần đến đỉnh cao, cho dù cao thủ như Lý Diệu Tử thuộc Nhân Bảng dùng cũng không kém bao nhiêu, chỉ làm y lùi lại hai bước.
Lâm Cường nhắm mắt lại, thẳng eo, tóc bạc không gió mà bay, khoả thân, đứng chắp tay, có cảm giác quỷ dị không nói nên lời, nói không rõ được phong thái xao động.
Lâm Cường chắp hai tay ra sau lưng, trên mặt không chút biểu tình, bỉnh thản như giấy trắng, kiến trúc của biệt thự Ly Hồ cực kỳ chắc chắn, vách tường đều được làm dày thêm. Trong một chiêu hắn đá Tào Phá Địch đặt toàn bộ tinh thần phòng bị bật vào tường, biểu hiện trên mặt lại không hiện vui buồn, như giếng nước yên tĩnh không chút gợn nước.
Tào Phá Địch nhẹ run, sau khi cử động tay chân một chút rồi từ trong tường đi ra, đứng cách Lâm Cường hai mét, ánh mắt nghiêm nghị, chỉ thấy thân thể y có chút rung động, một cỗ khí thế vô hình mãnh liệt phát ra, giữa lúc đó tóc đen lay động phát ra khí thế ngang ngược lẫm liệt.
- Bát Cực Quyền, quả nhiên không tồi.
Tào Phá Địch bị một chiêu của Lâm Cường làm nôn ra máu, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.
Điểm nhẹ chân, nhảy từ trên xuống như chớp giật rền vang, cánh tay phải trong giây lát thô to gấp đôi. Đánh về phía ngực của Lâm Cường, một chiêu này dồn hết tất cả sức lực phát ra, uy lực kinh người, quyền phong gào thét làm tóc bạc của Lâm Cường bay phấp phới.
Lâm Cường nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nghiêng người, đánh một quyền về phía Tào Phá Địch thế tới như vũ bão, Lâm Cường cúi người, nắm tay cách bụng Tào Phá Địch năm ly thì bỗng nhiên lực bên trong nắm đấm bùng phát. Tiếng trầm đục vang lên, sự mạnh mẽ của một chiêu này đến cả Tào Phá Địch cũng ngăn không nổi, sau một tiếng ầm vang thì bụi đất cuồn cuộn, Tào Phá Địch kêu lên một tiếng đau đớn bị đá lún vào vách tường một lần nữa.
Dưới lầu, trong phòng khách, Chu Bách Tước và mọi người không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt mà nhìn, nhìn Lâm Cường mà bọn họ đã từng quen thuộc như nhìn thấy ma vậy, giờ đây sao trở nên lạ lẫm như thế.
Chiêu thứ hai.
Hai lần làm cho Tào Phá Địch đứng thứ tư trên Địa Bảng bị đánh văng vào vách tường, nếu trận chiến này lan ra ngoài, chỉ sợ sẽ khuấy động lên sóng to gió lớn. Một thiếu niên mười bảy tuổi, vừa tu luyện võ công vỏn vẹn nửa năm, không ngờ đánh cho cao thủ đứng thứ tư trên Địa Bảng không còn sức trả đòn.
Tào Phá Địch lắc người một cái, rơi hết bụi đất trên người xuống, một lần nữa từ trong vách tường đi ra, trong bụng nhói đau, sức mạnh của một quyền này của Lâm Cường vượt quá tưởng tượng của y.
Ngô lão gia tử nhíu mày, nhìn chăm chú Lâm Cường nói:
- Thân pháp nhanh như tia chớp, nhưng cước bộ không đúng bài bản chút nào, độ mạnh yếu của ra quyền vẫn chưa thể tùy tâm tùy ý, bằng không với tốc độ của hắn một đòn toàn lực vừa nãy chỉ sợ Phá Địch cũng không tiếp nổi.
Chu Bách Tước:
- Lão gia tử, Cường Tử rốt cục sao vậy?
Tiêu Lôi:
- Hắn sao không mở mắt ?
Ngô lão gia tử giận dữ nói:
- Nếu ta đoán không sai thì bây giờ Cường Tử vẫn còn đang ngủ say.
Sắc mặt mấy người họ đều biến thành sợ hãi.
Bùi Nhược kêu lên:
- Lão gia tử, cháu cầu xin ông, ông hãy cứu lấy Lâm Cường đi! Cậu ta bây giờ làm cháu sợ hãi, cháu không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì.
Ngô lão gia tử lắc đầu nói:
- Hiện tại hắn đánh nhau, hoàn toàn là do chân khí trong cơ thể chỉ huy thân thế của hắn chiến đấu chứ không phải hắn cố ý. Hiện tại phải nghĩ biện pháp làm hắn tỉnh dậy, bằng không chỉ sợ…
Câu kế tiếp Ngô lão gia tử không có nói ra, nhưng trong nội tâm của mọi người đều sợ hãi. Nếu như Tào Phá Địch không thể ngăn được Cường Tử thì nếu hắn cứ thế xông ra chỉ sợ dẫn đến mội hồi đại họa.
Tào Phá Địch nhổ một ngụm tanh hôi trong miệng ra, ánh mắt càng thêm sáng ngời, y vốn là một người không chịu thua, gặp mạnh càng mạnh, bản thân y không am hiểu đánh nhau bằng quyền cước, nếu trong tay mà có đao thì….
Tào Phá Địch than nhẹ một tiếng, bá đao Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, không biết hiện tại rơi vào tay ai.
Một tiếng quát nhẹ.
Một lần nữa Tào Phá Địch nhảy lên, một chiêu quyền pháp bình thường tung ra, đánh thẳng vào mặt Lâm Cường. Lâm Cường mắt vẫn nhắm, khuôn mặt hơi nghiêng sang bên, lỗ tai bỗng khẽ nhúc nhích. Sau đó lại trong tích tắc tránh thoát được nắm đấm của Tào Phá Địch, thân thể lui về phía sau. Sau một tiếng va chạm lưng đâm vào tường, thân thể ngừng lại.
Tào Phá Địch mắt thấy cơ hội đã xuất hiện, sắp sửa trôi qua, dồn tất cả nội lực ở nắm tay phải, nhưng đầu tiên đánh một quyền ở tay trái thẳng về phía Lâm Cường. Lâm Cường nghe thấy tiếng gió lập tức xê dịch, vừa cúi đầu tránh được tay trái của Tào Phá Địch, lại không ngờ được một quyền này của Tào Phá Địch là hư chiêu, tay trái vận sức chờ phát động, Lâm Cường vừa cúi đầu thì quyền phải của Tào Phá Địch đánh từ dưới lên trên trúng ngay vào ngực của Cường Tử, lực của cú đấm cực mạnh đánh Lâm Cường bay thẳng ra xa.
Dưới chân của Tào Phá Địch vừa động, lực giẫm cực mạnh đạp lên sàn nhà bằng gạch vỡ vụn từng mảnh, thân thể Lâm Cường vặn vẹo giữa không trung. Một quyền của Tào Phá Địch hung hãn như vậy mà không tạo thành thương tổn thực chất nào cả, chỉ thấy lông mày của Lâm Cường nhíu lại, vầng trán dần hiện ra một vòng cay độc khó chịu.
Từ đầu đến cuối hắn đều nhắm mắt, hoàn toàn dựa vào lỗ tai nghe tiếng gió để đoán vị trí, cho nên mới trúng kế dụ địch của Tào Phá Địch, Tào Phá Địch nói về công phu quyền cước cũng không được coi là thượng thừa. Sau khi trải qua hai loại dược thảo hiếm quý tuyệt thế tẩm bổ rèn luyện, thân thể hiện tại của Lâm Cường cường hãn đến mức chắc chắn làm cho người khác líu lưỡi.
Chỉ trong thoáng chốc, Tào Phá Địch lại một lần nữa vọt tới trước người Lâm Cường. Trước vẫn phải xuất ra hư chiêu sau đó tay phải đấm ra một quyền như độc xà thổ tín đánh thẳng vào đại huyệt ở ngực Lâm Cường, chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất chế trụ Lâm Cường. Sau khi Lâm Cườngchịu thiệt thòi một lần, dù rằng hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng hắn dường như có thể biết được chiêu thức của Tào Phá Địch, rõ ràng chẳng quan tâm hư chiêu của Tào Phá Địch, một quyền đánh thẳng vào quyền tay phải của Tào Phá Địch.
Uỳnh!
Hai người đồng thời bay về phía sau, Tào Phá Địch đâm vào vách tường một lần nữa, vết rạn cực lớn trên vách tường dần lan ra. Lâm Cường đụng vào một cánh cửa phòng trên lầu, đánh nát cửa phòng rồi bay vào trong phòng. Tào Phá Địch lắc vai, một chưởng đánh bay nửa cánh cửa phòng, đuổi theo bóng hình của Lâm Cường.
Thân ảnh của hai người trên đó biến mất vào trong phòng, vài người dưới lầu không nhìn thấy, trong lòng lo lắng nhưng không dám tùy tiện xông lên. Chu Bách Tước mấy lần muốn đi lên trên hỗ trợ đều bị Ngô lão gia tử giữ chặt. Thực lực hiện giờ của Cường Tử nếu như trong tay Tào Phá Địch có đao thì có lẽ còn có thể chế trụ, hiện tại xem chừng có khó khăn rất lớn, Chu Bách Tước nếu mà đi lên chỉ là tăng thêm thương vong không cần thiết.
Hiện tại tâm trí Cường Tử vẫn chưa tỉnh lại, hoàn toàn dựa vào chân khí trong cơ thể vận chuyển, điều khiển cơ thể chiến đấu. Điều này làm cho hắn không nhận ra ai, chọc phải hắn chắc chắn sẽ không lưu tình.
Mọi người đang lo lắng sau một tiếng nổ vang lên cực lớn, thân hình của Tào Phá Địch chật vật lui ra khỏi phòng , nhìn dáng vẻ của y rõ ràng là bị Lâm Cường đánh bay.
Tào Phá Địch ở giữa không trung ổn định lại thân hình, rơi xuống bên cạnh Ngô lão gia tử.
- Sư phụ, thân thể thiếu niên này mạnh mẽ cứng chắc, con điểm huyệt đạo của hắn nhưng không ngờ cũng không thể khống chế nổi hắn.
Ngô lão gia tử nhẹ gật đầu nói:
- Thôi, tý nữa hai ta cũng lên, chỉ là nếu viếc này truyền ra ngoài, gương mặt già này của ta không có chỗ nào chui vào nữa.
Lúc này Lâm Cường nhảy từ chỗ Tào Phá Địch phá nát xuống dưới, đứng cách mọi người ba bốn thước, thân thể của hắn sau khi trải qua cải tao thì cao gầy khỏe mạnh, cơ bắp nhìn rất đẹp, da thịt đều là màu lúa mì, chỗ lộ ra cũng mềm mại, tóc dài bay bay, thần thái nguội lạnh.
Ngô lão gia tử đang muốn liên thủ với Tào Phá Địch khống chế Lâm Cường đang mất ý thức thì một ánh sáng đen từ ngoài biệt thự bắn vào. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, ánh sáng đen này như tia chớp bắn thẳng vào huyệt thái dương của Lâm Cường.
Một tiếng vang thật lớn, thân hình cường tráng dũng mãnh của Tào Phá Địch bị ghim thật sâu vào trong vách tường, trong con ngươi của y giật mình khó tin nổi, trên mặt y đều là nét kinh dị không hiểu. Phích Sơn Kháo của Chu Bách Tước, đã gần đến đỉnh cao, cho dù cao thủ như Lý Diệu Tử thuộc Nhân Bảng dùng cũng không kém bao nhiêu, chỉ làm y lùi lại hai bước.
Lâm Cường nhắm mắt lại, thẳng eo, tóc bạc không gió mà bay, khoả thân, đứng chắp tay, có cảm giác quỷ dị không nói nên lời, nói không rõ được phong thái xao động.
Lâm Cường chắp hai tay ra sau lưng, trên mặt không chút biểu tình, bỉnh thản như giấy trắng, kiến trúc của biệt thự Ly Hồ cực kỳ chắc chắn, vách tường đều được làm dày thêm. Trong một chiêu hắn đá Tào Phá Địch đặt toàn bộ tinh thần phòng bị bật vào tường, biểu hiện trên mặt lại không hiện vui buồn, như giếng nước yên tĩnh không chút gợn nước.
Tào Phá Địch nhẹ run, sau khi cử động tay chân một chút rồi từ trong tường đi ra, đứng cách Lâm Cường hai mét, ánh mắt nghiêm nghị, chỉ thấy thân thể y có chút rung động, một cỗ khí thế vô hình mãnh liệt phát ra, giữa lúc đó tóc đen lay động phát ra khí thế ngang ngược lẫm liệt.
- Bát Cực Quyền, quả nhiên không tồi.
Tào Phá Địch bị một chiêu của Lâm Cường làm nôn ra máu, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.
Điểm nhẹ chân, nhảy từ trên xuống như chớp giật rền vang, cánh tay phải trong giây lát thô to gấp đôi. Đánh về phía ngực của Lâm Cường, một chiêu này dồn hết tất cả sức lực phát ra, uy lực kinh người, quyền phong gào thét làm tóc bạc của Lâm Cường bay phấp phới.
Lâm Cường nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nghiêng người, đánh một quyền về phía Tào Phá Địch thế tới như vũ bão, Lâm Cường cúi người, nắm tay cách bụng Tào Phá Địch năm ly thì bỗng nhiên lực bên trong nắm đấm bùng phát. Tiếng trầm đục vang lên, sự mạnh mẽ của một chiêu này đến cả Tào Phá Địch cũng ngăn không nổi, sau một tiếng ầm vang thì bụi đất cuồn cuộn, Tào Phá Địch kêu lên một tiếng đau đớn bị đá lún vào vách tường một lần nữa.
Dưới lầu, trong phòng khách, Chu Bách Tước và mọi người không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt mà nhìn, nhìn Lâm Cường mà bọn họ đã từng quen thuộc như nhìn thấy ma vậy, giờ đây sao trở nên lạ lẫm như thế.
Chiêu thứ hai.
Hai lần làm cho Tào Phá Địch đứng thứ tư trên Địa Bảng bị đánh văng vào vách tường, nếu trận chiến này lan ra ngoài, chỉ sợ sẽ khuấy động lên sóng to gió lớn. Một thiếu niên mười bảy tuổi, vừa tu luyện võ công vỏn vẹn nửa năm, không ngờ đánh cho cao thủ đứng thứ tư trên Địa Bảng không còn sức trả đòn.
Tào Phá Địch lắc người một cái, rơi hết bụi đất trên người xuống, một lần nữa từ trong vách tường đi ra, trong bụng nhói đau, sức mạnh của một quyền này của Lâm Cường vượt quá tưởng tượng của y.
Ngô lão gia tử nhíu mày, nhìn chăm chú Lâm Cường nói:
- Thân pháp nhanh như tia chớp, nhưng cước bộ không đúng bài bản chút nào, độ mạnh yếu của ra quyền vẫn chưa thể tùy tâm tùy ý, bằng không với tốc độ của hắn một đòn toàn lực vừa nãy chỉ sợ Phá Địch cũng không tiếp nổi.
Chu Bách Tước:
- Lão gia tử, Cường Tử rốt cục sao vậy?
Tiêu Lôi:
- Hắn sao không mở mắt ?
Ngô lão gia tử giận dữ nói:
- Nếu ta đoán không sai thì bây giờ Cường Tử vẫn còn đang ngủ say.
Sắc mặt mấy người họ đều biến thành sợ hãi.
Bùi Nhược kêu lên:
- Lão gia tử, cháu cầu xin ông, ông hãy cứu lấy Lâm Cường đi! Cậu ta bây giờ làm cháu sợ hãi, cháu không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì.
Ngô lão gia tử lắc đầu nói:
- Hiện tại hắn đánh nhau, hoàn toàn là do chân khí trong cơ thể chỉ huy thân thế của hắn chiến đấu chứ không phải hắn cố ý. Hiện tại phải nghĩ biện pháp làm hắn tỉnh dậy, bằng không chỉ sợ…
Câu kế tiếp Ngô lão gia tử không có nói ra, nhưng trong nội tâm của mọi người đều sợ hãi. Nếu như Tào Phá Địch không thể ngăn được Cường Tử thì nếu hắn cứ thế xông ra chỉ sợ dẫn đến mội hồi đại họa.
Tào Phá Địch nhổ một ngụm tanh hôi trong miệng ra, ánh mắt càng thêm sáng ngời, y vốn là một người không chịu thua, gặp mạnh càng mạnh, bản thân y không am hiểu đánh nhau bằng quyền cước, nếu trong tay mà có đao thì….
Tào Phá Địch than nhẹ một tiếng, bá đao Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, không biết hiện tại rơi vào tay ai.
Một tiếng quát nhẹ.
Một lần nữa Tào Phá Địch nhảy lên, một chiêu quyền pháp bình thường tung ra, đánh thẳng vào mặt Lâm Cường. Lâm Cường mắt vẫn nhắm, khuôn mặt hơi nghiêng sang bên, lỗ tai bỗng khẽ nhúc nhích. Sau đó lại trong tích tắc tránh thoát được nắm đấm của Tào Phá Địch, thân thể lui về phía sau. Sau một tiếng va chạm lưng đâm vào tường, thân thể ngừng lại.
Tào Phá Địch mắt thấy cơ hội đã xuất hiện, sắp sửa trôi qua, dồn tất cả nội lực ở nắm tay phải, nhưng đầu tiên đánh một quyền ở tay trái thẳng về phía Lâm Cường. Lâm Cường nghe thấy tiếng gió lập tức xê dịch, vừa cúi đầu tránh được tay trái của Tào Phá Địch, lại không ngờ được một quyền này của Tào Phá Địch là hư chiêu, tay trái vận sức chờ phát động, Lâm Cường vừa cúi đầu thì quyền phải của Tào Phá Địch đánh từ dưới lên trên trúng ngay vào ngực của Cường Tử, lực của cú đấm cực mạnh đánh Lâm Cường bay thẳng ra xa.
Dưới chân của Tào Phá Địch vừa động, lực giẫm cực mạnh đạp lên sàn nhà bằng gạch vỡ vụn từng mảnh, thân thể Lâm Cường vặn vẹo giữa không trung. Một quyền của Tào Phá Địch hung hãn như vậy mà không tạo thành thương tổn thực chất nào cả, chỉ thấy lông mày của Lâm Cường nhíu lại, vầng trán dần hiện ra một vòng cay độc khó chịu.
Từ đầu đến cuối hắn đều nhắm mắt, hoàn toàn dựa vào lỗ tai nghe tiếng gió để đoán vị trí, cho nên mới trúng kế dụ địch của Tào Phá Địch, Tào Phá Địch nói về công phu quyền cước cũng không được coi là thượng thừa. Sau khi trải qua hai loại dược thảo hiếm quý tuyệt thế tẩm bổ rèn luyện, thân thể hiện tại của Lâm Cường cường hãn đến mức chắc chắn làm cho người khác líu lưỡi.
Chỉ trong thoáng chốc, Tào Phá Địch lại một lần nữa vọt tới trước người Lâm Cường. Trước vẫn phải xuất ra hư chiêu sau đó tay phải đấm ra một quyền như độc xà thổ tín đánh thẳng vào đại huyệt ở ngực Lâm Cường, chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất chế trụ Lâm Cường. Sau khi Lâm Cườngchịu thiệt thòi một lần, dù rằng hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng hắn dường như có thể biết được chiêu thức của Tào Phá Địch, rõ ràng chẳng quan tâm hư chiêu của Tào Phá Địch, một quyền đánh thẳng vào quyền tay phải của Tào Phá Địch.
Uỳnh!
Hai người đồng thời bay về phía sau, Tào Phá Địch đâm vào vách tường một lần nữa, vết rạn cực lớn trên vách tường dần lan ra. Lâm Cường đụng vào một cánh cửa phòng trên lầu, đánh nát cửa phòng rồi bay vào trong phòng. Tào Phá Địch lắc vai, một chưởng đánh bay nửa cánh cửa phòng, đuổi theo bóng hình của Lâm Cường.
Thân ảnh của hai người trên đó biến mất vào trong phòng, vài người dưới lầu không nhìn thấy, trong lòng lo lắng nhưng không dám tùy tiện xông lên. Chu Bách Tước mấy lần muốn đi lên trên hỗ trợ đều bị Ngô lão gia tử giữ chặt. Thực lực hiện giờ của Cường Tử nếu như trong tay Tào Phá Địch có đao thì có lẽ còn có thể chế trụ, hiện tại xem chừng có khó khăn rất lớn, Chu Bách Tước nếu mà đi lên chỉ là tăng thêm thương vong không cần thiết.
Hiện tại tâm trí Cường Tử vẫn chưa tỉnh lại, hoàn toàn dựa vào chân khí trong cơ thể vận chuyển, điều khiển cơ thể chiến đấu. Điều này làm cho hắn không nhận ra ai, chọc phải hắn chắc chắn sẽ không lưu tình.
Mọi người đang lo lắng sau một tiếng nổ vang lên cực lớn, thân hình của Tào Phá Địch chật vật lui ra khỏi phòng , nhìn dáng vẻ của y rõ ràng là bị Lâm Cường đánh bay.
Tào Phá Địch ở giữa không trung ổn định lại thân hình, rơi xuống bên cạnh Ngô lão gia tử.
- Sư phụ, thân thể thiếu niên này mạnh mẽ cứng chắc, con điểm huyệt đạo của hắn nhưng không ngờ cũng không thể khống chế nổi hắn.
Ngô lão gia tử nhẹ gật đầu nói:
- Thôi, tý nữa hai ta cũng lên, chỉ là nếu viếc này truyền ra ngoài, gương mặt già này của ta không có chỗ nào chui vào nữa.
Lúc này Lâm Cường nhảy từ chỗ Tào Phá Địch phá nát xuống dưới, đứng cách mọi người ba bốn thước, thân thể của hắn sau khi trải qua cải tao thì cao gầy khỏe mạnh, cơ bắp nhìn rất đẹp, da thịt đều là màu lúa mì, chỗ lộ ra cũng mềm mại, tóc dài bay bay, thần thái nguội lạnh.
Ngô lão gia tử đang muốn liên thủ với Tào Phá Địch khống chế Lâm Cường đang mất ý thức thì một ánh sáng đen từ ngoài biệt thự bắn vào. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, ánh sáng đen này như tia chớp bắn thẳng vào huyệt thái dương của Lâm Cường.