Chương : 27
Cường Tử không ăn cơm tối, ngủ một giấc ngon lành. Sau khi Tiêu Lôi về nhà nhìn thấy hắn vẫn ngủ cũng không quấy rầy. Vốn Chu Bách Tước muốn gọi hắn dậy nhưng Tiêu Lôi đã khoát tay hai người liền đi ra khỏi phòng.
Thực ra lúc Tiêu Lôi vừa vào Cường Tử đã tỉnh nhưng hắn vẫn giả vờ ngủ say, hắn không biết phải nói gì với Tiêu Lôi. Hắn sợ không nhịn nổi lại hỏi vì sao có người cứ năm lần bảy lượt gây khó cho tiểu tử chưa mọc đủ lông như hắn. Lần nào không phải đánh lén, thì là theo dõi thậm chí là mai phục, âm mưu, thủ đoạn như vậy không phải là ra tay vô tình ác độc muốn đưa hắn vào chỗ chết sao.
Hắn biết chắc Tiêu Lôi nếu như đã không nói, mình có hỏi câu trả lời có được chắc chắn sẽ không phải là sự thật. Hơn nữa còn khiến Tiêu Lôi rơi vào cảm giác có lỗi, cắn dứt. Như vậy chi bằng cứ giả vời ngốc nghếch, để lại nghi ngờ trong lòng. Nếu Tiêu Lôi thực sự định giả ngu đến cùng, không thẳng thắn với mình mà mình thì nghĩ không ra cách mở khóa vậy chỉ đành chờ đến lúc nước lên chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng sự việc.
Lúc chương trình truyền hình kết thúc, bây giờ mới chính là lúc xuất hiện cao trào. Cường Tử nhịn thì sẽ nhịn, không có gì phải tiếc nuối. Bây giờ nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay thực sự vẫn rất kích động. Nếu như mình chôn cuộc đời ở quán ăn lớn Cật Hát Đổ thì chắc chắn sẽ không có cuộc sống vô cùng đặc sắc như vậy.
Hắn nhớ sư phụ lão Mạc què của hắn rồi.
Cường Tử lại rơi vào giấc ngủ đê mê, lần này hắn ngủ rất say, ngay cả khi Tiêu Lôi đi vào đắp chăn cho hắn cũng không có cảm giác gì. Hắn ngủ rất ngon, ngon giấc như vậy có lẽ đến từTiêu Lôi và Chu Bách Tước canh giữ bên ngoài, cũng có lẽ là nguyên nhân khác.
Thân thể trong khi ngủ của Cường Tử khôi phục bằng tốc độ kinh người, mặc dù vẫn chưa đạt đến mức độ người thường có thể nhìn thấy được nhưng cũng khiến người thường sợ hãi. Trên miệng vết thương của hắn dường như có hàng trăm, hàng ngàn bác sĩ ngoại khoa đang bận rộn làm việc, mỗi một mạch máu nhỏ xíu được chữa trị sau đó làm mới liên tục.
Cơ thể từ sau khi được cải tạo bởi loại gen thần kỳ, từng tế bào đều giống bàn phím máy tính có các chức năng riêng. Cho dù võ công của Cường Tử có được bao nhiêu, chỉ riêng về năng lực khôi phục cho dù là cao thủ đệ nhất Thiên Bảng có lẽ nhìn thấy cũng phải nhíu mày. Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, năng lực khôi phục của hắn mạnh mẽ hơn nữa thì hắn cũng vẫn là con người.
Sáng sớm hôm đó, khi ánh mặt trời mới nhú lên chiếu sáng khắp mặt đất, đồng hồ báo thức của Cường Tử vang lên. Bốn giờ sáng, Cường Tử tỉnh giấc, sau đó ngáp một cái dùng một chiêu Lý ngư đả đĩnh (cá chép ra khỏi nước) hắn uốn người nhảy từ trên giường xuống, kết quả đụng chạm đến miệng mấy vết thương khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi ngã ngửa xuống giường. Sức khỏe khôi phục kinh người không có nghĩa là hắn không có cảm giác đau, chỗ bị đánh trúng vẫn đau.
Hắn chán nản lại nằm trên giường, bất đắc dĩ hắn nhìn lại chỗ được băng bó của mình, nửa người trên thật giống như cư dân Ai Cập nguyên thủy vậy, hắn tự giễu:
- Thì ra chỗ mạnh nhất của ông đây là nửa người dưới, rõ ràng là lông tóc không có hao tổn gì.
Nói đến lông tóc ở chỗ kia hình như còn nhiều hơn so với tóc trên đầu, rụng một sợi mất một sợi, thế nào cũng phải giữ gìn cho cẩn thận. Hắn không phải nữ nhân, không việc gì vẫn có thể cầm dao cạo chỉnh sửa lại một lần, thậm chí là cạo sạch. Cường Tử vẫn rất để ý đến đám lông tóc của mình.
Cường Tử nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra ngày hôm qua, đánh nhau trước đóvẫn luôn sử dụng Hình ý quyền của Chu Bách Tước, vẫn chưa từng sử dụng Cách đấu thuật tu luyện của mình. Hôm qua, sau khi bị mười mấy người bao vây, theo phản xạ đã dùng chiêu thức Cách đấu thuật này để đấu với mấy người kia, rõ ràng là vô cùng bá đạo.
Ngay từ đầu Cường Tử đã ra tay mạnh, bất thình lình đánh ngã một gã to cao. Nhưng sau đó bị một đám người bao vây. Nếu không phải cơ thể biến thái của hắn cứng cáp thì đã sớm bị người ta đánh thành từng mảnh rồi.
Sau khi bị một quyền đánh vẹo cổ, lửa giận trong lòng Cường Tử bùng nổ. Ánh mắt của hắn đỏ rực, giống như một con mãnh thú xuống núi vậy.
Trong lúc không để ý hắn đã vận dụng chiêu thức của Cách đấu thuật, một chiêu Liêu thiên quyền (nắm tay chọc thủng trời: đấm từ dưới lên) đánh cho cằm của gã đại hán vỡ nát, răng rụng mấy cái xuống đất, còn người thì bị đánh bay thẳng lên không trung. Sau đó rất nhanh Cường Tử nắm lấy cổ tay của một tên tay sai kéo tới, ngay sau đó hắn lấy đầu gối của đập vào ngực người này, động tác vô cùng lạnh lùng và sắc bén.
Đấu pháp sau đó của Cường Tử chính là đùa bỡn với loại lưu manh hoàn toàn không cần mạng sống kia, ôm quyết tâm giết địch không cần biết tổn hao bao nhiêu, đương nhiên những người kia liên tiếp đã bị hắn đánh ngã. Còn lúc này, thân thể Cường Tử đã hao tổn nghiêm trọng, cổ vẹo sang bên, cánh tay rũ xuống, eo cũng không thể đứng thẳng lên được.
Sau đó hắn ngả nghiêng ngả ngửa xông ra ngoài, nắm lấy khẩu súng trong tay rồi chạy trở lại, vừa may đúng vào thời khắc mấu chốt.
Cường Tử nằm trên giường, nhớ lại từ đầu đến cuối Cách đấu thuật mình sử dụng ngày hôm qua, tìm ra mấy chỗ chưa đủ hoàn mỹ, tinh tế để suy nghĩ cẩn thân lại một lúc.
Nếu như đã không thể đứng dậy luyện tập được Bách biến thần hành và Hình ý quyền, Cường tử liền nằm trên giường để tu luyện tâm pháp về Cách đấu thuật. Qua thực tế ngày hôm qua, có rất nhiều chỗ không hiểu cũng lý giải được phần nào. Hắn nhủ thầm, xem ra cho dù là công phu gì, đều phải không ngừng thực chiến mới có thể chân chính nâng cao hơn nữa.
Không biết từ lúc nào đã hai tiếng qua đi, Cường Tử mở to mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng sớm người hầu đã quét sân. Có người đang lau xe, cắt lại bồn cây cảnh, đang… Ánh mắt của Cường tử dừng lại ở trên người một ông lão, ông lão ngồi ngã nghiêng trên một cái bàn, ghế dựa vào tường, hút thuốc nhắm cả hai mắt.
Nhìn dáng vẻ ông lão này rất nhàn nhã, dường như đang ngâm nhạc. Một con chó Caucasus kích thước cỡ một con nghé ngoan ngõa nằm dưới chân ông lão, vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt không nhúc nhích dường như nó cũng đang thưởng thúc khúc ca ngâm nga của ông lão.
Cường Tử chứng kiến cảnh tượng này khiến hắn không khỏi nhíu mày, ông lão này biết hắn, Tiêu Lôi gọi ông ta là Ngô lão gia tử, là người chuyên nuôi chó, con chó đó là giống chó hung dữ Caucasus, Cường Tử hiểu rất rõ, nó cao khoảng một thước, trọng lượng đạt gần năm mươi kí, giống như một con mãnh hổ biến chủng vậy. Cũng chỉ có trước mặt lão Ngô con Caucasus này mới ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Vào một đêm tháng trước, có mấy tên trộm không biết trời cao đất dày là gì đã mò vào biệt thự chuẩn bị kiếm chút tài sản trong biệt thự. Sau khi phát hiện có trộm Chu Bách Tước gõ cửa phòng Cường Tử, bảo hắn theo anh ta đi bắt trộm. Hai người vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy ba, bốn tên trộm đang co ro cúm rúm dưới chân tường. Con Caucasus uy phong, lẫm liệt đối diện với bọn chúng, khí thế của nó như một cao thủ tuyệt thế khiến lòng người sợ hãi.
Một tên trộm bị chó dồn đến chân tường, đã móc dao găm ra đâm về phía con Caucasus. Con Caucasus được ông lão gọi là Phá Lỗ đợi con dao găm kia đâm nhanh đến trước người mới có hành động, nhanh như chớp nghiêng người sau đó con chó bổ nhào về phía thân dưới của tên trộm kia, một vết cắn trên bả vai, máu chảy đầm đìa.
Lúc đó Chu Bách Tước chỉ nói một câu:
- Sau này có người vác hoả tiễn đến trộm đồ, tôi cũng không dậy.
Mặc dù Cường Tử biết Chu Bách Tước nói hơi quá nhưng vẫn phải công nhận con chó tên gọi Phá Lỗ này rất hung hãn. Con chó chỉ nghe lời một mình Ngô lão gia tử, ngoài ra cho dù là ai nó cũng lờ đi.
Trước kia Cường Tử không hề chú ý đến Ngô lão bước đi đều run rẩy, nhưng hôm nay không biết tại sao, Cường Tử có cảm giác ông lão là một người có chuyện xưa, mang dáng dấp cao thủ khiến người ta nắm không được nhìn không thấu.
Cường Tử nhìn chăm chú con chó và ông lão, bỗng Ngô lão gia tử ngẩng đầu lên híp mắt nhìn về phía Cường Tử. Cường Tử có cảm giác bị người này nhìn thấu tận đáy lòng, ánh mắt này dường như đâm xuyên qua cơ thể khiến hắn cảm thấy khó chịu. Cường Tử vội vàng thu lại ánh mắt, thở từng hơi phì phò, trong lòng tự nhủ có ma. Ông lão thấy Cường Tử rụt người về, cười khẽ, giơ tay vuốt ve trên đầu Phá Lỗ hai cái, có chó rên rỉ dường như rất tin cậy vào ông lão kia.
Cường Tử lắc đầu một cái, không biết giải thích tại sao lại có cảm giác như vậy.
Nếu đêm hôm đó, Cường Tử và Chu Bách Tước không trở về phòng. Cảnh tượng hắn nhìn thấy chỉ sợ càng thêm giật mình.
Ngay lúc con chó bổ nhào về phía tên trộm, hai tên khác một trái, một phải xông ra từ hai hướng khác nhau. Hai tên này rõ ràng là thông minh hơn nhiều so với tên dũng sĩ đang đấu với con chó kia, biết tìm và nắm bắt cơ hội. Tên đầu tiên chơi đao với con chó, chỉ còn lại một tên chỉ cần một lão già bảy tám chục tuổi thổi một trận gió cũng có thể ngã xuống. Ngô lão gia tử vẫn đứng ở bên cười hì hì xem con Phá Lỗ phát huy thần uy.
Hai tên trộm vặt lúc này đâu còn ý muốn phát tài trong đầu nữa, chỉ một lòng muốn chạy trốn. Dù sao con chó cao hơn nửa người chứ không phải là một thứ đồ chơi nhồi bông, có anh hùng mới đưa đầu lên trước, lúc này mà không chạy mới là kẻ đầu đất. Hai người đều cảm thấy nghĩa cử hi sinh vì đồng bọn là vô cùng ngu ngốc. Dù sao hai người bọn họ đều chắc chắn là con chó này sẽ không chạy theo gây khó dễ. Một trong hai người nói với huynh đệ hãy bảo trọng. Một người khác nói nếu thắng chúng tôi sẽ đến đốt pháo mừng thắng lợi. Sau đó hai tên này chia nhau hai đường nhảy ra ngoài, hai tên này cũng thật đáng yêu.
Cũng không biết là hai người hoa mắt hay gặp phải ma nữa.
Bởi gì họ gần như đồng thời nhận ra ông già tuổi cao sức yếu kia trong thoáng chốc đã hiện ra ngay trước mắt mình.
Một tên trộm cuối cùng ngồi xổm ở góc tường không dám động đậy, không phải là y không muốn chạy mà là sợ đến mức choáng váng. Đợi đến lúc vừa muốn chạy đã thấy hai tên đồng bọn chạy trước không biết tại sao ngã bổ nhào trở về, tư thế rất đẹp giống như chó gặm phân.
Hai người đầu trên, chân dưới quay về, chỉ chốc lát đã ngất đi.
Ngô lão gia tử bảo Phá Lỗ quay về rồi chắp tay sau mông chậm rãi đi về phía phòng của mình. Hai tên trộm sống sót sau tai nạn vốn định co chay bỏ chạy, Ngô lão gia tử lẩm bẩm một câu:
- Không mang theo người nằm đó, hai người các anh cũng ở lại nhé..
Hai tên đó ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, kéo tên đồng bọn bất tỉnh giống như lôi chó chết đi, nhìn sao mà giống cảnh tượng giết người huỷ xác trong phim đến vậy. Ngô lão gia tử đi đến cửa, chợt đứng lại nói chờ một chút, khiến hai tên kia sợ đến mức ngồi bệt xuống đất. Bọn chúng cho rằng Ngô lão gia tử muốn báo cảnh sát, hai tên này gần như đồng thời quỳ sụp xuống đất dập đầu.
Lão ngô lục lọi tìm kiếm trong túi một lúc lâu, móc ra một món đồ rồi chỉ về phía hai người, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Chỉ thấy… cổng nhà mở ra.
- Đi ra, mang người theo, đi đường thuận lợi nha.
Ngô lão gia tử nói rất thản nhiên.
Thực ra lúc Tiêu Lôi vừa vào Cường Tử đã tỉnh nhưng hắn vẫn giả vờ ngủ say, hắn không biết phải nói gì với Tiêu Lôi. Hắn sợ không nhịn nổi lại hỏi vì sao có người cứ năm lần bảy lượt gây khó cho tiểu tử chưa mọc đủ lông như hắn. Lần nào không phải đánh lén, thì là theo dõi thậm chí là mai phục, âm mưu, thủ đoạn như vậy không phải là ra tay vô tình ác độc muốn đưa hắn vào chỗ chết sao.
Hắn biết chắc Tiêu Lôi nếu như đã không nói, mình có hỏi câu trả lời có được chắc chắn sẽ không phải là sự thật. Hơn nữa còn khiến Tiêu Lôi rơi vào cảm giác có lỗi, cắn dứt. Như vậy chi bằng cứ giả vời ngốc nghếch, để lại nghi ngờ trong lòng. Nếu Tiêu Lôi thực sự định giả ngu đến cùng, không thẳng thắn với mình mà mình thì nghĩ không ra cách mở khóa vậy chỉ đành chờ đến lúc nước lên chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng sự việc.
Lúc chương trình truyền hình kết thúc, bây giờ mới chính là lúc xuất hiện cao trào. Cường Tử nhịn thì sẽ nhịn, không có gì phải tiếc nuối. Bây giờ nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay thực sự vẫn rất kích động. Nếu như mình chôn cuộc đời ở quán ăn lớn Cật Hát Đổ thì chắc chắn sẽ không có cuộc sống vô cùng đặc sắc như vậy.
Hắn nhớ sư phụ lão Mạc què của hắn rồi.
Cường Tử lại rơi vào giấc ngủ đê mê, lần này hắn ngủ rất say, ngay cả khi Tiêu Lôi đi vào đắp chăn cho hắn cũng không có cảm giác gì. Hắn ngủ rất ngon, ngon giấc như vậy có lẽ đến từTiêu Lôi và Chu Bách Tước canh giữ bên ngoài, cũng có lẽ là nguyên nhân khác.
Thân thể trong khi ngủ của Cường Tử khôi phục bằng tốc độ kinh người, mặc dù vẫn chưa đạt đến mức độ người thường có thể nhìn thấy được nhưng cũng khiến người thường sợ hãi. Trên miệng vết thương của hắn dường như có hàng trăm, hàng ngàn bác sĩ ngoại khoa đang bận rộn làm việc, mỗi một mạch máu nhỏ xíu được chữa trị sau đó làm mới liên tục.
Cơ thể từ sau khi được cải tạo bởi loại gen thần kỳ, từng tế bào đều giống bàn phím máy tính có các chức năng riêng. Cho dù võ công của Cường Tử có được bao nhiêu, chỉ riêng về năng lực khôi phục cho dù là cao thủ đệ nhất Thiên Bảng có lẽ nhìn thấy cũng phải nhíu mày. Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, năng lực khôi phục của hắn mạnh mẽ hơn nữa thì hắn cũng vẫn là con người.
Sáng sớm hôm đó, khi ánh mặt trời mới nhú lên chiếu sáng khắp mặt đất, đồng hồ báo thức của Cường Tử vang lên. Bốn giờ sáng, Cường Tử tỉnh giấc, sau đó ngáp một cái dùng một chiêu Lý ngư đả đĩnh (cá chép ra khỏi nước) hắn uốn người nhảy từ trên giường xuống, kết quả đụng chạm đến miệng mấy vết thương khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi ngã ngửa xuống giường. Sức khỏe khôi phục kinh người không có nghĩa là hắn không có cảm giác đau, chỗ bị đánh trúng vẫn đau.
Hắn chán nản lại nằm trên giường, bất đắc dĩ hắn nhìn lại chỗ được băng bó của mình, nửa người trên thật giống như cư dân Ai Cập nguyên thủy vậy, hắn tự giễu:
- Thì ra chỗ mạnh nhất của ông đây là nửa người dưới, rõ ràng là lông tóc không có hao tổn gì.
Nói đến lông tóc ở chỗ kia hình như còn nhiều hơn so với tóc trên đầu, rụng một sợi mất một sợi, thế nào cũng phải giữ gìn cho cẩn thận. Hắn không phải nữ nhân, không việc gì vẫn có thể cầm dao cạo chỉnh sửa lại một lần, thậm chí là cạo sạch. Cường Tử vẫn rất để ý đến đám lông tóc của mình.
Cường Tử nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra ngày hôm qua, đánh nhau trước đóvẫn luôn sử dụng Hình ý quyền của Chu Bách Tước, vẫn chưa từng sử dụng Cách đấu thuật tu luyện của mình. Hôm qua, sau khi bị mười mấy người bao vây, theo phản xạ đã dùng chiêu thức Cách đấu thuật này để đấu với mấy người kia, rõ ràng là vô cùng bá đạo.
Ngay từ đầu Cường Tử đã ra tay mạnh, bất thình lình đánh ngã một gã to cao. Nhưng sau đó bị một đám người bao vây. Nếu không phải cơ thể biến thái của hắn cứng cáp thì đã sớm bị người ta đánh thành từng mảnh rồi.
Sau khi bị một quyền đánh vẹo cổ, lửa giận trong lòng Cường Tử bùng nổ. Ánh mắt của hắn đỏ rực, giống như một con mãnh thú xuống núi vậy.
Trong lúc không để ý hắn đã vận dụng chiêu thức của Cách đấu thuật, một chiêu Liêu thiên quyền (nắm tay chọc thủng trời: đấm từ dưới lên) đánh cho cằm của gã đại hán vỡ nát, răng rụng mấy cái xuống đất, còn người thì bị đánh bay thẳng lên không trung. Sau đó rất nhanh Cường Tử nắm lấy cổ tay của một tên tay sai kéo tới, ngay sau đó hắn lấy đầu gối của đập vào ngực người này, động tác vô cùng lạnh lùng và sắc bén.
Đấu pháp sau đó của Cường Tử chính là đùa bỡn với loại lưu manh hoàn toàn không cần mạng sống kia, ôm quyết tâm giết địch không cần biết tổn hao bao nhiêu, đương nhiên những người kia liên tiếp đã bị hắn đánh ngã. Còn lúc này, thân thể Cường Tử đã hao tổn nghiêm trọng, cổ vẹo sang bên, cánh tay rũ xuống, eo cũng không thể đứng thẳng lên được.
Sau đó hắn ngả nghiêng ngả ngửa xông ra ngoài, nắm lấy khẩu súng trong tay rồi chạy trở lại, vừa may đúng vào thời khắc mấu chốt.
Cường Tử nằm trên giường, nhớ lại từ đầu đến cuối Cách đấu thuật mình sử dụng ngày hôm qua, tìm ra mấy chỗ chưa đủ hoàn mỹ, tinh tế để suy nghĩ cẩn thân lại một lúc.
Nếu như đã không thể đứng dậy luyện tập được Bách biến thần hành và Hình ý quyền, Cường tử liền nằm trên giường để tu luyện tâm pháp về Cách đấu thuật. Qua thực tế ngày hôm qua, có rất nhiều chỗ không hiểu cũng lý giải được phần nào. Hắn nhủ thầm, xem ra cho dù là công phu gì, đều phải không ngừng thực chiến mới có thể chân chính nâng cao hơn nữa.
Không biết từ lúc nào đã hai tiếng qua đi, Cường Tử mở to mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng sớm người hầu đã quét sân. Có người đang lau xe, cắt lại bồn cây cảnh, đang… Ánh mắt của Cường tử dừng lại ở trên người một ông lão, ông lão ngồi ngã nghiêng trên một cái bàn, ghế dựa vào tường, hút thuốc nhắm cả hai mắt.
Nhìn dáng vẻ ông lão này rất nhàn nhã, dường như đang ngâm nhạc. Một con chó Caucasus kích thước cỡ một con nghé ngoan ngõa nằm dưới chân ông lão, vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt không nhúc nhích dường như nó cũng đang thưởng thúc khúc ca ngâm nga của ông lão.
Cường Tử chứng kiến cảnh tượng này khiến hắn không khỏi nhíu mày, ông lão này biết hắn, Tiêu Lôi gọi ông ta là Ngô lão gia tử, là người chuyên nuôi chó, con chó đó là giống chó hung dữ Caucasus, Cường Tử hiểu rất rõ, nó cao khoảng một thước, trọng lượng đạt gần năm mươi kí, giống như một con mãnh hổ biến chủng vậy. Cũng chỉ có trước mặt lão Ngô con Caucasus này mới ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Vào một đêm tháng trước, có mấy tên trộm không biết trời cao đất dày là gì đã mò vào biệt thự chuẩn bị kiếm chút tài sản trong biệt thự. Sau khi phát hiện có trộm Chu Bách Tước gõ cửa phòng Cường Tử, bảo hắn theo anh ta đi bắt trộm. Hai người vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy ba, bốn tên trộm đang co ro cúm rúm dưới chân tường. Con Caucasus uy phong, lẫm liệt đối diện với bọn chúng, khí thế của nó như một cao thủ tuyệt thế khiến lòng người sợ hãi.
Một tên trộm bị chó dồn đến chân tường, đã móc dao găm ra đâm về phía con Caucasus. Con Caucasus được ông lão gọi là Phá Lỗ đợi con dao găm kia đâm nhanh đến trước người mới có hành động, nhanh như chớp nghiêng người sau đó con chó bổ nhào về phía thân dưới của tên trộm kia, một vết cắn trên bả vai, máu chảy đầm đìa.
Lúc đó Chu Bách Tước chỉ nói một câu:
- Sau này có người vác hoả tiễn đến trộm đồ, tôi cũng không dậy.
Mặc dù Cường Tử biết Chu Bách Tước nói hơi quá nhưng vẫn phải công nhận con chó tên gọi Phá Lỗ này rất hung hãn. Con chó chỉ nghe lời một mình Ngô lão gia tử, ngoài ra cho dù là ai nó cũng lờ đi.
Trước kia Cường Tử không hề chú ý đến Ngô lão bước đi đều run rẩy, nhưng hôm nay không biết tại sao, Cường Tử có cảm giác ông lão là một người có chuyện xưa, mang dáng dấp cao thủ khiến người ta nắm không được nhìn không thấu.
Cường Tử nhìn chăm chú con chó và ông lão, bỗng Ngô lão gia tử ngẩng đầu lên híp mắt nhìn về phía Cường Tử. Cường Tử có cảm giác bị người này nhìn thấu tận đáy lòng, ánh mắt này dường như đâm xuyên qua cơ thể khiến hắn cảm thấy khó chịu. Cường Tử vội vàng thu lại ánh mắt, thở từng hơi phì phò, trong lòng tự nhủ có ma. Ông lão thấy Cường Tử rụt người về, cười khẽ, giơ tay vuốt ve trên đầu Phá Lỗ hai cái, có chó rên rỉ dường như rất tin cậy vào ông lão kia.
Cường Tử lắc đầu một cái, không biết giải thích tại sao lại có cảm giác như vậy.
Nếu đêm hôm đó, Cường Tử và Chu Bách Tước không trở về phòng. Cảnh tượng hắn nhìn thấy chỉ sợ càng thêm giật mình.
Ngay lúc con chó bổ nhào về phía tên trộm, hai tên khác một trái, một phải xông ra từ hai hướng khác nhau. Hai tên này rõ ràng là thông minh hơn nhiều so với tên dũng sĩ đang đấu với con chó kia, biết tìm và nắm bắt cơ hội. Tên đầu tiên chơi đao với con chó, chỉ còn lại một tên chỉ cần một lão già bảy tám chục tuổi thổi một trận gió cũng có thể ngã xuống. Ngô lão gia tử vẫn đứng ở bên cười hì hì xem con Phá Lỗ phát huy thần uy.
Hai tên trộm vặt lúc này đâu còn ý muốn phát tài trong đầu nữa, chỉ một lòng muốn chạy trốn. Dù sao con chó cao hơn nửa người chứ không phải là một thứ đồ chơi nhồi bông, có anh hùng mới đưa đầu lên trước, lúc này mà không chạy mới là kẻ đầu đất. Hai người đều cảm thấy nghĩa cử hi sinh vì đồng bọn là vô cùng ngu ngốc. Dù sao hai người bọn họ đều chắc chắn là con chó này sẽ không chạy theo gây khó dễ. Một trong hai người nói với huynh đệ hãy bảo trọng. Một người khác nói nếu thắng chúng tôi sẽ đến đốt pháo mừng thắng lợi. Sau đó hai tên này chia nhau hai đường nhảy ra ngoài, hai tên này cũng thật đáng yêu.
Cũng không biết là hai người hoa mắt hay gặp phải ma nữa.
Bởi gì họ gần như đồng thời nhận ra ông già tuổi cao sức yếu kia trong thoáng chốc đã hiện ra ngay trước mắt mình.
Một tên trộm cuối cùng ngồi xổm ở góc tường không dám động đậy, không phải là y không muốn chạy mà là sợ đến mức choáng váng. Đợi đến lúc vừa muốn chạy đã thấy hai tên đồng bọn chạy trước không biết tại sao ngã bổ nhào trở về, tư thế rất đẹp giống như chó gặm phân.
Hai người đầu trên, chân dưới quay về, chỉ chốc lát đã ngất đi.
Ngô lão gia tử bảo Phá Lỗ quay về rồi chắp tay sau mông chậm rãi đi về phía phòng của mình. Hai tên trộm sống sót sau tai nạn vốn định co chay bỏ chạy, Ngô lão gia tử lẩm bẩm một câu:
- Không mang theo người nằm đó, hai người các anh cũng ở lại nhé..
Hai tên đó ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, kéo tên đồng bọn bất tỉnh giống như lôi chó chết đi, nhìn sao mà giống cảnh tượng giết người huỷ xác trong phim đến vậy. Ngô lão gia tử đi đến cửa, chợt đứng lại nói chờ một chút, khiến hai tên kia sợ đến mức ngồi bệt xuống đất. Bọn chúng cho rằng Ngô lão gia tử muốn báo cảnh sát, hai tên này gần như đồng thời quỳ sụp xuống đất dập đầu.
Lão ngô lục lọi tìm kiếm trong túi một lúc lâu, móc ra một món đồ rồi chỉ về phía hai người, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Chỉ thấy… cổng nhà mở ra.
- Đi ra, mang người theo, đi đường thuận lợi nha.
Ngô lão gia tử nói rất thản nhiên.