Chương : 23
Cường Tử cao một mét bảy hai, nặng không tới sáu mươi kí, nói gầy gò thì hơi quá, nói cường tráng thì vô lý. Tên tóc vàng một mét bảy sáu, nặng bảy mươi ba kí, nói cường tráng thì hơi quá, nói gầy gò thì vô lý, cho nên, nhìn tên tóc vàng có vẻ ghê gớm bị đánh về sau ba mét, ngoại trừ Chu Bách Tước, những người khác đều nhìn với ánh mắt vừa choáng váng vừa nghi ngờ.
Tên tóc vàng rên rỉ những cũng không đến mức ngất đi, một phát đấm này nói mạnh không mạnh, nói yếu không yếu, vừa vặn làm gãy hai cái xương sườn của gã.
Đồng bọn của tên tóc vàng ban đầu nhìn đến ngu người, sau đó là kinh ngạc, ngay lập tức bùng lên tức giận!
Mấy người thấy chỉ là một thằng nhóc thì lao tới, có gậy gỗ, có chai bia, có dây xích sắt, có cái chỗi, có giẻ lau nhà…
Cường Tử không để ý đến Chu Hạo Nhiên đang lôi kéo hắn, đón lấy năm tên đang vung vũ khí làm người ta nhìn hoa mắt xông tới. Tên đầu tiên xông tới là một tên trọc đầu, ách, để miễn đi miêu tả sự hỗn loạn, tại thời xưng là Trọc nhất, bởi vì năm tên ngoài trừ một tên quỷ tóc đỏ, bốn tên còn lại rõ ràng đều trọc đầu….dùng điều này suy ra, tên thứ hai là Trọc nhị, tên thứ ba là Trọc tam, tên thứ tư, tôi biết các bạn đoán sai rồi, tên thứ tư là tên tóc đỏ, tên thứ năm là tên Trọc tứ!
Nhớ năm đó Cường Tử đi nhà trẻ học lớp lớn, đánh cả lớp nhỏ không có đối thủ, về sau khi vào tiểu học, một mình đánh với cả khối lớp hai cũng không sợ, sau nữa đi theo lão Mạc què học nấu ăn, trong chợ càng đánh… đánh và bị đánh đều là những nhân vật thuộc diện trâu bò, kiêu ngạo, thế nên sao mà phải sợ mấy cái tạp chủng?
Trong tay Trọc nhất là cái gậy gỗ vừa vung tới nơi thì Cường Tử một bước đã đến trước mặt gã. Mấy tháng nay Cường Tử khắc khổ luyện công đã tới giai đoạn gặt lấy thành quả, ra tay mờ mờ ảo ảo đã có phong cách khí độ tông sư một phái. Ngươi xem chiêu hầu tử hái đào, quả thực có thể ghi vào sách giáo khoa (sách giáo khoa trường nào vậy?).
Trọc nhất chỉ thấy dưới đũng quần mình đau đớn, cúi đầu nhìn lên bàn tay chim ưng của Cường Tử nắm chặt lấy ‘em trai’ của gã, hơi dùng sức một chút, mắt của Trọc nhất trợn tròn lên…một tiếng kêu thất thanh, biểu lộ của gã giống như bị nắm lấy điểm G, thực ra chỗ bị nắm chính là điểm G ( viết đến đây đột nhiên nhớ ra thôn của chúng tôi có một nam một nữ đánh nhau, nam thì kiêu ngạo, nữ thì ương ngạnh, ai cũng không nhường nhịn, ban đầu là chửi nhau, nữ thì chửi toàn lời khó nghe, bởi vì nam thì toàn công kích vào khuyết điểm, về sau cô gái vừa ra tay thì chàng trai liền kinh sợ, bởi vì cô gái nắm được điểm mạnh của phái nam. Thôn chúng tôi thì rất nghiêm túc, rất hòa bình, không biết Cường Tử có phải người thôn chúng tôi…).
Trọc nhị thấy trọc nhất bị thiệt thòi, vội vàng dừng thân người lại, giẻ lau trong tay bay ra ám khí, chỉ thấy một màn nước bẩn vấy ra từ giẻ lau bay phấp phới, Cường Tử không cẩn thận bị vài cái ám khí gây thương tích, nói thật mấy vết bùn này thực sự không dễ né tránh. Cường Tử khẽ cong eo, quét chân một cái, thân thể Trọc nhị nghiêng lệch tý nữa thì ngã, Cường Tử tiếp thêm một chiêu, một đấm vào cằm trọc nhị, trọc nhị thấy trước mắt tối sầm, trong miệng cực kỳ đau nhức, rõ ràng khó thể nhẫn nhịn, gã cắn phải đầu lưỡi…
Trong nháy mắt Trọc nhị liền mất đi sức chiến đấu, Cường Tử thuận tay giật được giẻ lau nhà, dùng chân giẫm một cái lên giẻ lau nhà, dùng gậy quấn lấy cái giẻ, lúc này đầu giẻ như một vì sao mà rơi vào đầu Trọc tam, tay chân tay Trọc tam quơ loạn xạ giật giẻ lau từ trên đầu xuống, sau đó hai tay ôm đầu làm một tư thế phòng thủ hoàn hảo, xem ra gã là người luyện võ, ách, hoặc là đối tượng để người khác luyện.
Cường Tử sau một chiêu thành công lại buông tha cho Trọc tam, lóe lên một cái thì đã đứng trước mặt tên tóc đỏ, tên tóc đỏ run tay, một cái dây xích sắt mang theo tiếng kêu đập xuống, dây xích này to như cổ tay, vung lên có tiếng gió, nện vào người không chết cũng mất một lớp da. Cường Tử thi triển tuyệt kỹ trong bách biến thần hành…Bạch câu quá khích (ngựa trắng phi nhanh). Trong thoáng chốc bỗng biến mất trước mắt tên tóc đỏ, một giây sau đã xuất hiện phía sau tên tóc đỏ, hắn một phát bắt được tóc đỏ của tên tóc đỏ ( đoạn trên, các bạn phục không? Tôi thì phục mình quá).
Kéo một cái xuống dưới, tên tóc đỏ đứng vững không được phải ngã xuống đất, nhìn Cường Tử giơ chân lên giẫm lên mặt tên tóc đỏ, gã kêu lên một tiếng, mũi của gã là lần đầu tiên bị một cái chân thối tha cỡ giày hai mươi lăm đạp vỡ, chỉ thấy trên mặt tên tóc đỏ như nở hoa vậy, máu chảy ra từng dòng.
Năm người đối mặt với Cường Tử thì ba tên đã bị xử lý, Trọc tứ tay cầm cái chổi không biết là có nên xông lên hay không, trong lúc do dự thì Cường Tử đột nhiên đánh tới nơi. Trọc tứ chùng người xuống, một chiêu hoành tảo thiên quân đánh ra! Thân thể Cường Tử ngã ngửa về phía sau, theo đó hai chân rơi xuống chia ra quấn trên đùi Trọc tứ, một chiêu Tiễn đao thối (chân cây kéo: đốn giò) làm Trọc tứ ngã ra đấtCường Tử vặn người ngồi dậy, thuận thế bắt lấy chân của ngốc bốn, dùng sức đè xuống, Một âm thanh bị xé rách giòn tan vang lên, đũng quân của Cường Tử rách ra…
Lúc này chỉ còn lại Trọc tam, Cường Tử nhe răng cười kéo áo sơ mi xuống, nhưng do áo sơ mi vốn không lớn, kéo thế nào cũng không che được chỗ rách ở đũng quần, lộ hết cả ra. Chu Bách Tước híp mắt rồi huýt sáo một cái, tán thưởng một câu:
- Đấy quần hồng nhạt, quả nhiên có phong cách.
Trọc tam thấy đồng bọn của mình bị một tên tiểu tử nhỏ con đánh ngã, năm người đã bị hạ mất ba còn lại hai ( tôi vẫn không hiểu câu này có nghĩa gì, tôi không biết dùng bàn tính). Giải quyết gọn như chém dưa thái rau, lòng của gã không khỏi run rẩy một cái.
Gã quơ chai bia trong tay, nói một câu cực kỳ có dũng khí:
- Ngươi đừng sang đây…
Khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Cường Tử có chút dữ tợn, gã bước từng bước nhỏ tới gần Trọc tam, về phần sao lại là bước nhỏ thì tôi không cần giải thích nữa nha?
Trọc tam hô lên một tiếng, dùng chai bia trong tay làm minh khí(tự nhiên không nghĩ đấy là ám khí) vung đến đầu của Cường Tử, chai bia vung trong không khí vang rít lên tiếng gió, tốc độ cực kỳ nhanh. Cường Tử lấy giẻ lau nhà trong tay ném về phía trước, phù một tiếng vừa vặn cắm vào trong miệng chai! Đây là một phần nhãn lực, đến cả Chu Bách Tước cũng không khỏi khen thầm một tiếng. (ghẻ lau nhà một đầu là nhọn, miễn cưỡng cũng có thể cắm vào miệng chai, vừa nãy để nghiệm chứng tôi cố ý thử, thấy thái độ của tôi nghiêm chỉnh nhỉ!)
Trọc tam thấy đại thế đã mất, xoay người bỏ chạy, đầu trọc của gã sáng loáng làm chói mắt người ta, lạnh căm căm làm người khác hoảng sợ! Cũng trách gã chạy không nhìn đường, không ngờ chạy về phía ba người Lý Vạn Thanh. Chu Hạo Nhiên và Lý Vạn Thanh dĩ nhiên không tiện động thủ, thế nhưng đừng quên còn có một Chu Bách Tước!
Trọc tam chạy qua trước người Chu Bách Tước, kẻ kia dùng ánh mắt như cười nhìn gã làm gã trong thoáng chốc đoán trước được cái gì đấy. Nhưng còn chưa kịp né tránh, một cái đồng hồ như điện quang hỏa thạch ném tới, cho dù Trọc tam có linh cảm nhưng vẫn là trốn không kịp bị đồng hồ đập vào đầu trọc của gã, chỉ thấy trên đỉnh đầu trơn bóng bỗng hiện ra một cái dấu vết! Đúng là…ba giờ mười lăm phút.
Sức mạnh từ đồng hồ cực kỳ lớn, rõ ràng làm Trọc tam bị đập tới bất tỉnh. Cường Tử giơ ngón cái lên với Chu Bách Tước, không khỏi tán thưởng một câu từ trong tâm:
- Đền tiền cho con!
Sắc mặt Chu Bách Tước bỗng tối sầm, ngượng ngùng nói:
- Cậu nói tặng tôi rồi…
Cường Tử gãi gãi tóc cười ruồi nói:
- Ngại quá, con quên mất…
Lúc này từ trong xưởng bỗng truyền ra một tiếng vỗ tay, bộp bộp bộp, một gã trung niên mặc một chiếc quần cộc có dây đeo, trong miệng ngậm một điếu xì gà to như trái dưa chuột, híp mắt vỗ tay chậm rãi đi ra. Gã đeo một cặp kính viền vàng, với cái mặt tròn của gã rất xứng đôi, nhưng với cái mũi của gã không hợp tý gì, cái mũi của gã so với mắt kính còn to hơn rất nhiều.
Người này cao khoảng một mét tám, nặng tầm một trăm hai mươi lăm cân (khoảng 75kg) , lắc qua lắc lại giống như một núi thịt di động vậy, có cá tính nhất là cái quần cộc của gã, là một màu vàng trơn.
Người này vỗ tay, thản nhiên nói:
- Quả nhiên thân thủ tốt.
Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên vừa thấy người này, sắc mặt trở nên lạ lùng, hai người cúi đầu đến bên cạnh người quần cộc, cung kính gọi một tiếng đại ca.
Gã quần cộc cười ha ha nói:
- Vạn Thanh, bạn của cậu quả nhiên không tầm thường, không tồi, không tồi.
Mặt Lý Vạn Thành hồng lên nhăn nhó nói:
- Đại ca, đều là hiểu nhầm, bạn của em không phải cố ý, đại ca đừng trách tội.
Chu Hạo Nhiên cũng nói:
- Đại ca, Cường Tử không phải cố ý cùng bọn người của Báo Tử ca động thủ, đều tại em, đều do em không tốt, không có giới thiệu bọn họ với nhau.
Đại ca rất sảng khoái khoát tay nói:
- Không có gì, đều là anh em trong nhà, cãi nhau ầm ĩ là bình thường.
Vẻ mặt Lý Vạn Thanh sợ hãi nhẹ giọng nói:
- Đại ca, anh không có tức giận?
Đại ca cười ha ha nói:
- Sao lại tức giận, cậu giới thiệu người bạn lợi hại như vậy cho tôi làm quen, tôi vui còn không kịp nữa là.
Tướng mạo của gã vốn trung hậu, hơn nữa cái kính phụ trợ càng có vẻ hiền lành, nhưng Cường Tử từ trong đôi mắt cười nhè nhẹ của gã thấy được một tia hàn quang…
Chu Bách Tước chậm rãi đến phía sau Cường Tử thấp giọng nói:
- Người này âm hiểm.
Cường Tử nhẹ thở ra một tiếng, ý bảo tự mình biết.
Đại ca thật thà phúc hậu cười, bước đến trước người Cường Tử vươn tay ra nói:
- Tôi tên Lý Đông Ly, anh bạn nhỏ công phu rất tốt, đến đây, chúng ta làm quen với nhau đi.
Cường Tử vốn không muốn bắt tay với gã, nhưng nghĩ tới chuyện không đánh người có khuôn mặt cười, nể mặt Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên thì cũng không nên làm khó người ta. Hắn vươn tay bắt tay với Lý Đông Ly, đúng lúc này Chu Bách Tước mạnh mẽ hô to lên một tiếng cẩn thận! Trong khoảnh khắc, sắc mặt Lý Đông Ly biến đổi, quang mang âm tàn trong ánh mắt phóng ra!
Cường Tử chỉ cảm thấy tay như bị một cái kìm sắt kẹp lấy, đau đớn thấu tim, một tiếng xương gãy vang lên, xương cổ tay của Cường Tử bị Lý Đông Ly bẻ gãy.
Tay Lý Đông Ly run lên, cổ tay Cường Tử cong oặt như mì sợi.
Thân thể Chu Bách Tước nhoáng một cái đã đứng bên cạnh Cường Tử, một cú huých tay đánh về phía cánh tay của Lý Đông Ly, trên đùi cũng không để không, một phát lên gối vào bụng của Lý Đông Ly! Chu Bách Tước ra chiêu như tia chớp, ngay khi tay của Cường Tử bị nắm thì đòn tấn công của anh ta cũng tới. Lý Đông Ly nhướn mày, rõ ràng gã không ngờ tới Chu Bách Tước lại có thân thủ như vậy, một lần chủ quan chỉ có thể buông tay Cường Tử ra, thân thể lui nhanh về phía sau, tránh khỏi thế công của Chu Bách Tước.
Chu Bách Tước một chiêu bức lui được Lý Đông Ly, kéo Cường Tử ra phía sau mình, nhẹ giọng hỏi:
- Cậu thế nào rồi?
Cường Tử cau mày nói:
- Đứt rồi, mẹ nó, đau thật.
Lúc này Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên mới kịp phản ứng, hai người chạy tới bên cạnh Lý Đông Ly vội vàng giữ chặt gã nói:
- Đại ca, đừng như vậy, Cường Tử là bạn của em!
Ánh mắt của Chu Bách Tước lóe lên lại hô một câu cẩn thận! Lý Đông Ly lại đánh ra một quyền đánh bay Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên ra ngoài. Lý Đông Ly nhe răng cười nói:
- Hai tên ngu như bò, thực cho rằng lão tử để mắt tới các ngươi? Cút!
Gã phủi tay, thoáng chốc bốn phía trong xưởng xông ra hai mươi ba mươi tên đại hán, trong tay đều cầm ‘hàng nóng’, nhìn chằm chằm vào Chu Bách Tước và Cường Tử.
Chu Bách Tước bảo vệ Cường Tử phía sau mình, sắc mặt không khỏi ngưng trọng. Chỉ nghe thấy phía sau vài tiếng khớp xương vặn bẻ nhẹ vang lên, Chu Bách Tước quay lại nhìn nhìn lại thấy Cường Tử nhe răng nhếch miệng nói:
- Tiếp nữa đi, bà mẹ con gấu, đau chết ta rồi.
Chu Bách Tước ngây ra một lúc hỏi:
- Cậu tự mình chỉnh lại à?
Cường Tử khinh bỉ nhìn ông một cái nói:
- Chú cảm thấy sao?
Vẫn còn may là bây giờ trong đầu Cường Tử có rất nhiều thứ tạp nham, việc trật khớp này còn không khó để giải quyết.
Chu Bách Tước nhìn về phía cửa ra vào của nhà xưởng, chỗ đó có ít nhất mười mấy người trông giữ, rõ ràng bọn họ không định để hai người rời đi. Việc hôm nay có chút kì quặc, chẳng lẽ Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên cố ý dẫn bọn Cường Tử tới? Nghĩ một lúc Chu Bách Tước phủ định, dù Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên không phải học sinh ngoan, nhưng đều rất có nghĩa khí, không có khả năng lừa gạt Cường Tử, nhất định là bị người ta lợi dụng. Chẳng lẽ là những người kia lập ra cái bẫy này?
Chu Bách Tước nói khẽ với Cường Tử:
- Chút nữa tôi đối phó với tên mập kia, cậu xông ra bên ngoài, lái xe xông vào đón tôi!
Cường Tử quả quyết lắc đầu, chỉ chỉ vào Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên.
Chu Bách Tước thở dài nói:
- Thân thủ của tên mập kia cũng không kém, cỡ sàn sàn như tôi, tôi không có nắm chắc được trong thời gian ngắn giữ được gã.
Ý của câu nói trên là muốn dẫn theo Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên đi là rất khó khăn. Cường Tử xoa nắn cổ tay nói:
- Đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm. Vứt bỏ anh em, cháu không làm được!
Trên trán Chu Bách Tước hiện lên một chút tán thưởng, ông cởi nút áo vét xuống, cười nói:
- Xem ra hôm nay tôi cũng chỉ có thể chơi một ván đặt cược cả tính mạng với cậu rồi.
Tên tóc vàng rên rỉ những cũng không đến mức ngất đi, một phát đấm này nói mạnh không mạnh, nói yếu không yếu, vừa vặn làm gãy hai cái xương sườn của gã.
Đồng bọn của tên tóc vàng ban đầu nhìn đến ngu người, sau đó là kinh ngạc, ngay lập tức bùng lên tức giận!
Mấy người thấy chỉ là một thằng nhóc thì lao tới, có gậy gỗ, có chai bia, có dây xích sắt, có cái chỗi, có giẻ lau nhà…
Cường Tử không để ý đến Chu Hạo Nhiên đang lôi kéo hắn, đón lấy năm tên đang vung vũ khí làm người ta nhìn hoa mắt xông tới. Tên đầu tiên xông tới là một tên trọc đầu, ách, để miễn đi miêu tả sự hỗn loạn, tại thời xưng là Trọc nhất, bởi vì năm tên ngoài trừ một tên quỷ tóc đỏ, bốn tên còn lại rõ ràng đều trọc đầu….dùng điều này suy ra, tên thứ hai là Trọc nhị, tên thứ ba là Trọc tam, tên thứ tư, tôi biết các bạn đoán sai rồi, tên thứ tư là tên tóc đỏ, tên thứ năm là tên Trọc tứ!
Nhớ năm đó Cường Tử đi nhà trẻ học lớp lớn, đánh cả lớp nhỏ không có đối thủ, về sau khi vào tiểu học, một mình đánh với cả khối lớp hai cũng không sợ, sau nữa đi theo lão Mạc què học nấu ăn, trong chợ càng đánh… đánh và bị đánh đều là những nhân vật thuộc diện trâu bò, kiêu ngạo, thế nên sao mà phải sợ mấy cái tạp chủng?
Trong tay Trọc nhất là cái gậy gỗ vừa vung tới nơi thì Cường Tử một bước đã đến trước mặt gã. Mấy tháng nay Cường Tử khắc khổ luyện công đã tới giai đoạn gặt lấy thành quả, ra tay mờ mờ ảo ảo đã có phong cách khí độ tông sư một phái. Ngươi xem chiêu hầu tử hái đào, quả thực có thể ghi vào sách giáo khoa (sách giáo khoa trường nào vậy?).
Trọc nhất chỉ thấy dưới đũng quần mình đau đớn, cúi đầu nhìn lên bàn tay chim ưng của Cường Tử nắm chặt lấy ‘em trai’ của gã, hơi dùng sức một chút, mắt của Trọc nhất trợn tròn lên…một tiếng kêu thất thanh, biểu lộ của gã giống như bị nắm lấy điểm G, thực ra chỗ bị nắm chính là điểm G ( viết đến đây đột nhiên nhớ ra thôn của chúng tôi có một nam một nữ đánh nhau, nam thì kiêu ngạo, nữ thì ương ngạnh, ai cũng không nhường nhịn, ban đầu là chửi nhau, nữ thì chửi toàn lời khó nghe, bởi vì nam thì toàn công kích vào khuyết điểm, về sau cô gái vừa ra tay thì chàng trai liền kinh sợ, bởi vì cô gái nắm được điểm mạnh của phái nam. Thôn chúng tôi thì rất nghiêm túc, rất hòa bình, không biết Cường Tử có phải người thôn chúng tôi…).
Trọc nhị thấy trọc nhất bị thiệt thòi, vội vàng dừng thân người lại, giẻ lau trong tay bay ra ám khí, chỉ thấy một màn nước bẩn vấy ra từ giẻ lau bay phấp phới, Cường Tử không cẩn thận bị vài cái ám khí gây thương tích, nói thật mấy vết bùn này thực sự không dễ né tránh. Cường Tử khẽ cong eo, quét chân một cái, thân thể Trọc nhị nghiêng lệch tý nữa thì ngã, Cường Tử tiếp thêm một chiêu, một đấm vào cằm trọc nhị, trọc nhị thấy trước mắt tối sầm, trong miệng cực kỳ đau nhức, rõ ràng khó thể nhẫn nhịn, gã cắn phải đầu lưỡi…
Trong nháy mắt Trọc nhị liền mất đi sức chiến đấu, Cường Tử thuận tay giật được giẻ lau nhà, dùng chân giẫm một cái lên giẻ lau nhà, dùng gậy quấn lấy cái giẻ, lúc này đầu giẻ như một vì sao mà rơi vào đầu Trọc tam, tay chân tay Trọc tam quơ loạn xạ giật giẻ lau từ trên đầu xuống, sau đó hai tay ôm đầu làm một tư thế phòng thủ hoàn hảo, xem ra gã là người luyện võ, ách, hoặc là đối tượng để người khác luyện.
Cường Tử sau một chiêu thành công lại buông tha cho Trọc tam, lóe lên một cái thì đã đứng trước mặt tên tóc đỏ, tên tóc đỏ run tay, một cái dây xích sắt mang theo tiếng kêu đập xuống, dây xích này to như cổ tay, vung lên có tiếng gió, nện vào người không chết cũng mất một lớp da. Cường Tử thi triển tuyệt kỹ trong bách biến thần hành…Bạch câu quá khích (ngựa trắng phi nhanh). Trong thoáng chốc bỗng biến mất trước mắt tên tóc đỏ, một giây sau đã xuất hiện phía sau tên tóc đỏ, hắn một phát bắt được tóc đỏ của tên tóc đỏ ( đoạn trên, các bạn phục không? Tôi thì phục mình quá).
Kéo một cái xuống dưới, tên tóc đỏ đứng vững không được phải ngã xuống đất, nhìn Cường Tử giơ chân lên giẫm lên mặt tên tóc đỏ, gã kêu lên một tiếng, mũi của gã là lần đầu tiên bị một cái chân thối tha cỡ giày hai mươi lăm đạp vỡ, chỉ thấy trên mặt tên tóc đỏ như nở hoa vậy, máu chảy ra từng dòng.
Năm người đối mặt với Cường Tử thì ba tên đã bị xử lý, Trọc tứ tay cầm cái chổi không biết là có nên xông lên hay không, trong lúc do dự thì Cường Tử đột nhiên đánh tới nơi. Trọc tứ chùng người xuống, một chiêu hoành tảo thiên quân đánh ra! Thân thể Cường Tử ngã ngửa về phía sau, theo đó hai chân rơi xuống chia ra quấn trên đùi Trọc tứ, một chiêu Tiễn đao thối (chân cây kéo: đốn giò) làm Trọc tứ ngã ra đấtCường Tử vặn người ngồi dậy, thuận thế bắt lấy chân của ngốc bốn, dùng sức đè xuống, Một âm thanh bị xé rách giòn tan vang lên, đũng quân của Cường Tử rách ra…
Lúc này chỉ còn lại Trọc tam, Cường Tử nhe răng cười kéo áo sơ mi xuống, nhưng do áo sơ mi vốn không lớn, kéo thế nào cũng không che được chỗ rách ở đũng quần, lộ hết cả ra. Chu Bách Tước híp mắt rồi huýt sáo một cái, tán thưởng một câu:
- Đấy quần hồng nhạt, quả nhiên có phong cách.
Trọc tam thấy đồng bọn của mình bị một tên tiểu tử nhỏ con đánh ngã, năm người đã bị hạ mất ba còn lại hai ( tôi vẫn không hiểu câu này có nghĩa gì, tôi không biết dùng bàn tính). Giải quyết gọn như chém dưa thái rau, lòng của gã không khỏi run rẩy một cái.
Gã quơ chai bia trong tay, nói một câu cực kỳ có dũng khí:
- Ngươi đừng sang đây…
Khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Cường Tử có chút dữ tợn, gã bước từng bước nhỏ tới gần Trọc tam, về phần sao lại là bước nhỏ thì tôi không cần giải thích nữa nha?
Trọc tam hô lên một tiếng, dùng chai bia trong tay làm minh khí(tự nhiên không nghĩ đấy là ám khí) vung đến đầu của Cường Tử, chai bia vung trong không khí vang rít lên tiếng gió, tốc độ cực kỳ nhanh. Cường Tử lấy giẻ lau nhà trong tay ném về phía trước, phù một tiếng vừa vặn cắm vào trong miệng chai! Đây là một phần nhãn lực, đến cả Chu Bách Tước cũng không khỏi khen thầm một tiếng. (ghẻ lau nhà một đầu là nhọn, miễn cưỡng cũng có thể cắm vào miệng chai, vừa nãy để nghiệm chứng tôi cố ý thử, thấy thái độ của tôi nghiêm chỉnh nhỉ!)
Trọc tam thấy đại thế đã mất, xoay người bỏ chạy, đầu trọc của gã sáng loáng làm chói mắt người ta, lạnh căm căm làm người khác hoảng sợ! Cũng trách gã chạy không nhìn đường, không ngờ chạy về phía ba người Lý Vạn Thanh. Chu Hạo Nhiên và Lý Vạn Thanh dĩ nhiên không tiện động thủ, thế nhưng đừng quên còn có một Chu Bách Tước!
Trọc tam chạy qua trước người Chu Bách Tước, kẻ kia dùng ánh mắt như cười nhìn gã làm gã trong thoáng chốc đoán trước được cái gì đấy. Nhưng còn chưa kịp né tránh, một cái đồng hồ như điện quang hỏa thạch ném tới, cho dù Trọc tam có linh cảm nhưng vẫn là trốn không kịp bị đồng hồ đập vào đầu trọc của gã, chỉ thấy trên đỉnh đầu trơn bóng bỗng hiện ra một cái dấu vết! Đúng là…ba giờ mười lăm phút.
Sức mạnh từ đồng hồ cực kỳ lớn, rõ ràng làm Trọc tam bị đập tới bất tỉnh. Cường Tử giơ ngón cái lên với Chu Bách Tước, không khỏi tán thưởng một câu từ trong tâm:
- Đền tiền cho con!
Sắc mặt Chu Bách Tước bỗng tối sầm, ngượng ngùng nói:
- Cậu nói tặng tôi rồi…
Cường Tử gãi gãi tóc cười ruồi nói:
- Ngại quá, con quên mất…
Lúc này từ trong xưởng bỗng truyền ra một tiếng vỗ tay, bộp bộp bộp, một gã trung niên mặc một chiếc quần cộc có dây đeo, trong miệng ngậm một điếu xì gà to như trái dưa chuột, híp mắt vỗ tay chậm rãi đi ra. Gã đeo một cặp kính viền vàng, với cái mặt tròn của gã rất xứng đôi, nhưng với cái mũi của gã không hợp tý gì, cái mũi của gã so với mắt kính còn to hơn rất nhiều.
Người này cao khoảng một mét tám, nặng tầm một trăm hai mươi lăm cân (khoảng 75kg) , lắc qua lắc lại giống như một núi thịt di động vậy, có cá tính nhất là cái quần cộc của gã, là một màu vàng trơn.
Người này vỗ tay, thản nhiên nói:
- Quả nhiên thân thủ tốt.
Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên vừa thấy người này, sắc mặt trở nên lạ lùng, hai người cúi đầu đến bên cạnh người quần cộc, cung kính gọi một tiếng đại ca.
Gã quần cộc cười ha ha nói:
- Vạn Thanh, bạn của cậu quả nhiên không tầm thường, không tồi, không tồi.
Mặt Lý Vạn Thành hồng lên nhăn nhó nói:
- Đại ca, đều là hiểu nhầm, bạn của em không phải cố ý, đại ca đừng trách tội.
Chu Hạo Nhiên cũng nói:
- Đại ca, Cường Tử không phải cố ý cùng bọn người của Báo Tử ca động thủ, đều tại em, đều do em không tốt, không có giới thiệu bọn họ với nhau.
Đại ca rất sảng khoái khoát tay nói:
- Không có gì, đều là anh em trong nhà, cãi nhau ầm ĩ là bình thường.
Vẻ mặt Lý Vạn Thanh sợ hãi nhẹ giọng nói:
- Đại ca, anh không có tức giận?
Đại ca cười ha ha nói:
- Sao lại tức giận, cậu giới thiệu người bạn lợi hại như vậy cho tôi làm quen, tôi vui còn không kịp nữa là.
Tướng mạo của gã vốn trung hậu, hơn nữa cái kính phụ trợ càng có vẻ hiền lành, nhưng Cường Tử từ trong đôi mắt cười nhè nhẹ của gã thấy được một tia hàn quang…
Chu Bách Tước chậm rãi đến phía sau Cường Tử thấp giọng nói:
- Người này âm hiểm.
Cường Tử nhẹ thở ra một tiếng, ý bảo tự mình biết.
Đại ca thật thà phúc hậu cười, bước đến trước người Cường Tử vươn tay ra nói:
- Tôi tên Lý Đông Ly, anh bạn nhỏ công phu rất tốt, đến đây, chúng ta làm quen với nhau đi.
Cường Tử vốn không muốn bắt tay với gã, nhưng nghĩ tới chuyện không đánh người có khuôn mặt cười, nể mặt Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên thì cũng không nên làm khó người ta. Hắn vươn tay bắt tay với Lý Đông Ly, đúng lúc này Chu Bách Tước mạnh mẽ hô to lên một tiếng cẩn thận! Trong khoảnh khắc, sắc mặt Lý Đông Ly biến đổi, quang mang âm tàn trong ánh mắt phóng ra!
Cường Tử chỉ cảm thấy tay như bị một cái kìm sắt kẹp lấy, đau đớn thấu tim, một tiếng xương gãy vang lên, xương cổ tay của Cường Tử bị Lý Đông Ly bẻ gãy.
Tay Lý Đông Ly run lên, cổ tay Cường Tử cong oặt như mì sợi.
Thân thể Chu Bách Tước nhoáng một cái đã đứng bên cạnh Cường Tử, một cú huých tay đánh về phía cánh tay của Lý Đông Ly, trên đùi cũng không để không, một phát lên gối vào bụng của Lý Đông Ly! Chu Bách Tước ra chiêu như tia chớp, ngay khi tay của Cường Tử bị nắm thì đòn tấn công của anh ta cũng tới. Lý Đông Ly nhướn mày, rõ ràng gã không ngờ tới Chu Bách Tước lại có thân thủ như vậy, một lần chủ quan chỉ có thể buông tay Cường Tử ra, thân thể lui nhanh về phía sau, tránh khỏi thế công của Chu Bách Tước.
Chu Bách Tước một chiêu bức lui được Lý Đông Ly, kéo Cường Tử ra phía sau mình, nhẹ giọng hỏi:
- Cậu thế nào rồi?
Cường Tử cau mày nói:
- Đứt rồi, mẹ nó, đau thật.
Lúc này Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên mới kịp phản ứng, hai người chạy tới bên cạnh Lý Đông Ly vội vàng giữ chặt gã nói:
- Đại ca, đừng như vậy, Cường Tử là bạn của em!
Ánh mắt của Chu Bách Tước lóe lên lại hô một câu cẩn thận! Lý Đông Ly lại đánh ra một quyền đánh bay Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên ra ngoài. Lý Đông Ly nhe răng cười nói:
- Hai tên ngu như bò, thực cho rằng lão tử để mắt tới các ngươi? Cút!
Gã phủi tay, thoáng chốc bốn phía trong xưởng xông ra hai mươi ba mươi tên đại hán, trong tay đều cầm ‘hàng nóng’, nhìn chằm chằm vào Chu Bách Tước và Cường Tử.
Chu Bách Tước bảo vệ Cường Tử phía sau mình, sắc mặt không khỏi ngưng trọng. Chỉ nghe thấy phía sau vài tiếng khớp xương vặn bẻ nhẹ vang lên, Chu Bách Tước quay lại nhìn nhìn lại thấy Cường Tử nhe răng nhếch miệng nói:
- Tiếp nữa đi, bà mẹ con gấu, đau chết ta rồi.
Chu Bách Tước ngây ra một lúc hỏi:
- Cậu tự mình chỉnh lại à?
Cường Tử khinh bỉ nhìn ông một cái nói:
- Chú cảm thấy sao?
Vẫn còn may là bây giờ trong đầu Cường Tử có rất nhiều thứ tạp nham, việc trật khớp này còn không khó để giải quyết.
Chu Bách Tước nhìn về phía cửa ra vào của nhà xưởng, chỗ đó có ít nhất mười mấy người trông giữ, rõ ràng bọn họ không định để hai người rời đi. Việc hôm nay có chút kì quặc, chẳng lẽ Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên cố ý dẫn bọn Cường Tử tới? Nghĩ một lúc Chu Bách Tước phủ định, dù Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên không phải học sinh ngoan, nhưng đều rất có nghĩa khí, không có khả năng lừa gạt Cường Tử, nhất định là bị người ta lợi dụng. Chẳng lẽ là những người kia lập ra cái bẫy này?
Chu Bách Tước nói khẽ với Cường Tử:
- Chút nữa tôi đối phó với tên mập kia, cậu xông ra bên ngoài, lái xe xông vào đón tôi!
Cường Tử quả quyết lắc đầu, chỉ chỉ vào Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên.
Chu Bách Tước thở dài nói:
- Thân thủ của tên mập kia cũng không kém, cỡ sàn sàn như tôi, tôi không có nắm chắc được trong thời gian ngắn giữ được gã.
Ý của câu nói trên là muốn dẫn theo Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên đi là rất khó khăn. Cường Tử xoa nắn cổ tay nói:
- Đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm. Vứt bỏ anh em, cháu không làm được!
Trên trán Chu Bách Tước hiện lên một chút tán thưởng, ông cởi nút áo vét xuống, cười nói:
- Xem ra hôm nay tôi cũng chỉ có thể chơi một ván đặt cược cả tính mạng với cậu rồi.