Chương : 14
Hôm sau A Khinh dường như đã hết giận, sau khi rời giường, Thành Bái ôm y đi phơi nắng trong viện, còn giúp y chải lông, hai mắt A Khinh híp lại khá là hưởng thụ, sau khi hoàn tất việc chải lông, y cuộn người lại chờ Thành Bái chơi đùa với mình, mặt trời ngày càng ấm áp, y ngáp một cái liền nằm ngủ trên tấm lót mềm được đặt trên ghế mây.
Dưới ánh mặt trời bụng của y nhẹ nhàng phập phồng, không biết chiếc lá từ đâu bay tới dính trên mép tai của y, Thành Bái giúp y lấy xuống, y vẫn không nhúc nhích. Thành Bái không khỏi mỉm cười, hắn cảm thấy có chút mỏi liền đứng lên duỗi người, sẵn quay về phòng lấy một quyển sách ra đọc.
Bóng đen nhảy vụt tới làm Thành Bái sợ hết hồn, sách trong tay cũng bị đoạt, A Khinh ngậm cuốn sách mà hất đầu, lại dùng móng vuốt đè lên, xẹt xẹt, quyển xách tức khắc bị xé vụn.
A Khinh ngẩng đầu nhìn Thành Bái, móng vẫn còn đặt trên sách, y hung hăng cào nát, quyển sách hiển nhiên trở thành một đống giấy vụn nát bấy.
Thành Bái nhìn mặt đất, biểu tình cực thương tâm, chỉ chốc lát sau lại bình thản như thường, hắn ngồi xổm xuống xoa xoa đỉnh đầu y: “Được rồi, ta không đọc sách nữa, ta sẽ chơi với huynh.”
A Khinh giũ giũ bộ lông, tránh qua một bên để Thành Bái lấy chổi quét dọn đống mảnh vụn. Thứ A Khinh xé nát là thứ hắn mua được trong hiệu sách lần trước, ngoài ý muốn phát hiện là một quyển sách chú giải quý giá rất khó tìm được, mỗi lần muốn đọc cuốn sách này hắn đều phải rửa tay sạch sẽ mới cẩn cẩn dực dực đụng vào.
Hắn thở dài, mang đồ hốt đi ra ngoài đổ rác, vừa mới xoay người trở về lại nghe thấy động tĩnh lột xột.
Thành Bái vừa vào nhà liền không khỏi cứng đờ.
A Khinh ngồi trên một đống lớn giấy sách vụn còn đang bay lả tả, như ngầm thừa nhận hành động này của mình, y dùng chân trước và móng vuốt phía sau quơ lấy sách, dùng tốc độ cực nhanh mà xé làm mảnh vụn bay tứ tung, để lộ ra cái giá sách trống không.
A Khinh cắn một góc của bìa sách, hình như là đồ ngày hôm qua Thành Bái nhận được khi qua vòng sơ thí, là một cuốn sách viết tay của Lễ Bộ.
A Khinh cong móng lại, lắc lắc đầu, xoạt, bìa sách tan nát. Y nhổ trang giấy trong miệng ra, híp mắt nhìn Thành Bái, trên ria vẫn còn sót lại một miếng giấy nhỏ.
Thành Bái lại thở dài, hắn đi tới gần, cúi người lấy vụn giấy trên ria mép của A Khinh, phủi sạch sẽ các mảnh vụn trên người của y.
“Ly huynh, thật xin lỗi, là ta không chiếu cố tốt cho huynh, cũng vì ta phân tâm làm chuyện khác nên mới khiến cho huynh bực bội như thế. Khoảng thời gian này, ta sẽ không đọc sách nữa.”
Thành Bái lần nữa quét sạch sẽ gian phòng, hắn và A Khinh lại ra ngoài viện, giúp y chải lông gãi ngứa, bồi y chơi đùa ầm ĩ, mọi thứ đều giống như trước đây.
Nhưng A Khinh biết không hề giống.
Lúc Thành Bái quét dọn mớ sách vụn ấy, hắn rất khó chịu. Hắn vô cùng thương tâm.
Ngày thứ hai khi trời vừa mới tảng sáng, A Khinh nhận thấy Thành Bái đang nằm bên cạnh đứng dậy.
Động tác của hắn rất nhẹ, dường như không muốn để y phát hiện. A Khinh vẫn nằm yên không động đậy, nghe tiếng Thành Bái rửa mặt thay y phục, cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi sương phòng, sau đó là tiếng mở cửa nhà.
A Khinh nhảy ra khỏi ổ chăn, nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Một canh giờ qua đi, mặt trời đã lên cao nhưng Thành Bái vẫn chưa trở về. A Khinh chẳng muốn quan tâm. Y đi một vòng quanh phòng ngủ, y vật () của Thành Bái vẫn còn ở đây. Y lại đến trù phòng dạo một vòng, cơm nước trên bếp lò đầy đủ và đã hủy bỏ cấm chú. Lúc này A Khinh mới nhớ ra, hôm nay là ngày thứ năm, y có thể ăn cơm.
() y phục và đồ dùng sinh hoạt.
Trong thức ăn có một chén canh gà lớn vẫn còn nóng hầm hập. A Khinh đến gần ngửi thử nhưng chả có khẩu vị.
Quên đi, chờ lát nữa rồi tính.
Y nhảy xuống lò bếp, ra khỏi trù phòng, đến tiền viện rồi hí mắt nhìn bầu trời.
Ừ, mặt trời buổi sáng không tệ, nằm ở đây phơi nắng chắc sẽ ấm áp.
Tiền viện đối diện với cửa nhà, y nằm ra giữa sân, mặt trời càng ngày càng chói chang, một con ruồi không có mắt bay vù vù quanh người y, lòng A Khinh rối bời, y dùng đuôi đuổi con ruồi kia đi rồi bỗng dưng cảm nhận được khí tức quen thuộc đang tới gần.
Y xoay người ngồi dậy, sau đó lại nằm xuống, bày ra một bộ dáng thoải mái và lười biếng khi phơi nắng, rồi lặng lẽ nhắm hai mắt lại, nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, cảm nhận được hơi thở của Thành Bái và một thứ thơm lừng đang tiến vào cửa.
“Ly huynh huynh nằm ở đây làm gì vậy? Sáng sớm mặt đất còn lạnh, đừng để bụng bị lạnh.”
A Khinh ngáp một cái, lười biếng mở mắt ra, trên tay Thành Bái cầm một giỏ trúc quơ quơ về phía y: “Ngày hôm nay huynh có thể ăn cơm được rồi. Mau lên, chúng ta vào nhà.”
Sủi cảo nóng, bánh gạo, bánh bao, bánh cuốn, trứng luộc trà,…..
Ừm ừ, mùi thơm lắm!
A Khinh ngậm cắn hết một túi nhỏ bánh bao, miệng nuốt xuống ừng ực, ăn xong còn liếm liếm ria mép. Thành Bái vuốt vuốt lưng y: “Ly huynh, nhai từ từ thôi, huynh vừa mới được ăn lại, phải nhai chậm nuốt kĩ, nếu không thì dạ dày có thể bị…… Ly huynh!”
A Khinh ngửa cổ, trứng trà trong miệng trượt xuống cổ họng vào dạ dày, y vẫy vẫy đuôi với Thành Bái rồi đi đến gần cái chén cạnh Thành Bái húp canh gà.
“Ly huynh, ăn canh ăn chậm thôi…..”
Tất cả chén đĩa đều sạch trơn không sót lại thứ gì, A Khinh thỏa mãn khi được ăn no, tùy ý để cho Thành Bái giúp y lau miệng và chân trước.
Thành Bái dọn sạch chén đũa trên bàn.
“Ly huynh huynh vừa mới được ăn cơm lại, đồ ăn không thể chứa quá nhiều dầu mỡ, nên sáng nay ta không mua bánh rán cho huynh. Ngày mai ta đi mua đồ ăn nhất định sẽ không về trễ như hôm nay nữa. Ta không nghĩ tới chủ quầy không có tiền lẻ để thối lại.”
Việc A Khinh không thể ăn uống khiến y chịu ủy khuất, Thành Bái vẫn luôn rất áy náy. Trong túi gấm phần thưởng khi qua vòng sơ thí lại vừa vặn có hai lượng bạc, Thành Bái vô cùng vui mừng, đây là lần đầu tiên hắn kiếm được tiền, hắn dự định mời A Khinh ăn một bữa thật ngon nên mới cố ý dậy sớm đi ra ngoài, chờ khi A Khinh tỉnh dậy thì mời y ăn. Không ngờ tới mấy chủ sạp đều nói, lượng bạc lớn như vậy không dám thu, Thành Bái đi loanh quanh một hồi lâu, hắn vất vả lắm mới tới được cửa của tiền trang, vào trong cửa hàng đổi bạc vụn và tiền lẻ, lúc sau mới mua được đồ ăn.
Thành Bái xoa xoa cái bụng tròn vo của A Khinh: “Chờ tới buổi trưa hoặc buổi chiều chúng ta sẽ đi dạo chợ. Huynh muốn ăn cái gì thì nói cho ta biết.”
A Khinh xoay người nhảy xuống dưới mặt đất, y lôi ra cái gùi trúc nhỏ rồi xốc nắp lên chui vào.
Khóe miệng Thành Bái giật giật: “Hơ, Ly huynh, điểm tâm vẫn còn chưa tiêu hóa xong, chui ra đi được không……”
A Khinh giơ móng lên, giữ lấy cái gùi trúc, ầm, nắp gùi đóng kín lại.
Thành Bái bất đắc dĩ đứng lên: “Được rồi.”
Dưới ánh mặt trời bụng của y nhẹ nhàng phập phồng, không biết chiếc lá từ đâu bay tới dính trên mép tai của y, Thành Bái giúp y lấy xuống, y vẫn không nhúc nhích. Thành Bái không khỏi mỉm cười, hắn cảm thấy có chút mỏi liền đứng lên duỗi người, sẵn quay về phòng lấy một quyển sách ra đọc.
Bóng đen nhảy vụt tới làm Thành Bái sợ hết hồn, sách trong tay cũng bị đoạt, A Khinh ngậm cuốn sách mà hất đầu, lại dùng móng vuốt đè lên, xẹt xẹt, quyển xách tức khắc bị xé vụn.
A Khinh ngẩng đầu nhìn Thành Bái, móng vẫn còn đặt trên sách, y hung hăng cào nát, quyển sách hiển nhiên trở thành một đống giấy vụn nát bấy.
Thành Bái nhìn mặt đất, biểu tình cực thương tâm, chỉ chốc lát sau lại bình thản như thường, hắn ngồi xổm xuống xoa xoa đỉnh đầu y: “Được rồi, ta không đọc sách nữa, ta sẽ chơi với huynh.”
A Khinh giũ giũ bộ lông, tránh qua một bên để Thành Bái lấy chổi quét dọn đống mảnh vụn. Thứ A Khinh xé nát là thứ hắn mua được trong hiệu sách lần trước, ngoài ý muốn phát hiện là một quyển sách chú giải quý giá rất khó tìm được, mỗi lần muốn đọc cuốn sách này hắn đều phải rửa tay sạch sẽ mới cẩn cẩn dực dực đụng vào.
Hắn thở dài, mang đồ hốt đi ra ngoài đổ rác, vừa mới xoay người trở về lại nghe thấy động tĩnh lột xột.
Thành Bái vừa vào nhà liền không khỏi cứng đờ.
A Khinh ngồi trên một đống lớn giấy sách vụn còn đang bay lả tả, như ngầm thừa nhận hành động này của mình, y dùng chân trước và móng vuốt phía sau quơ lấy sách, dùng tốc độ cực nhanh mà xé làm mảnh vụn bay tứ tung, để lộ ra cái giá sách trống không.
A Khinh cắn một góc của bìa sách, hình như là đồ ngày hôm qua Thành Bái nhận được khi qua vòng sơ thí, là một cuốn sách viết tay của Lễ Bộ.
A Khinh cong móng lại, lắc lắc đầu, xoạt, bìa sách tan nát. Y nhổ trang giấy trong miệng ra, híp mắt nhìn Thành Bái, trên ria vẫn còn sót lại một miếng giấy nhỏ.
Thành Bái lại thở dài, hắn đi tới gần, cúi người lấy vụn giấy trên ria mép của A Khinh, phủi sạch sẽ các mảnh vụn trên người của y.
“Ly huynh, thật xin lỗi, là ta không chiếu cố tốt cho huynh, cũng vì ta phân tâm làm chuyện khác nên mới khiến cho huynh bực bội như thế. Khoảng thời gian này, ta sẽ không đọc sách nữa.”
Thành Bái lần nữa quét sạch sẽ gian phòng, hắn và A Khinh lại ra ngoài viện, giúp y chải lông gãi ngứa, bồi y chơi đùa ầm ĩ, mọi thứ đều giống như trước đây.
Nhưng A Khinh biết không hề giống.
Lúc Thành Bái quét dọn mớ sách vụn ấy, hắn rất khó chịu. Hắn vô cùng thương tâm.
Ngày thứ hai khi trời vừa mới tảng sáng, A Khinh nhận thấy Thành Bái đang nằm bên cạnh đứng dậy.
Động tác của hắn rất nhẹ, dường như không muốn để y phát hiện. A Khinh vẫn nằm yên không động đậy, nghe tiếng Thành Bái rửa mặt thay y phục, cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi sương phòng, sau đó là tiếng mở cửa nhà.
A Khinh nhảy ra khỏi ổ chăn, nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Một canh giờ qua đi, mặt trời đã lên cao nhưng Thành Bái vẫn chưa trở về. A Khinh chẳng muốn quan tâm. Y đi một vòng quanh phòng ngủ, y vật () của Thành Bái vẫn còn ở đây. Y lại đến trù phòng dạo một vòng, cơm nước trên bếp lò đầy đủ và đã hủy bỏ cấm chú. Lúc này A Khinh mới nhớ ra, hôm nay là ngày thứ năm, y có thể ăn cơm.
() y phục và đồ dùng sinh hoạt.
Trong thức ăn có một chén canh gà lớn vẫn còn nóng hầm hập. A Khinh đến gần ngửi thử nhưng chả có khẩu vị.
Quên đi, chờ lát nữa rồi tính.
Y nhảy xuống lò bếp, ra khỏi trù phòng, đến tiền viện rồi hí mắt nhìn bầu trời.
Ừ, mặt trời buổi sáng không tệ, nằm ở đây phơi nắng chắc sẽ ấm áp.
Tiền viện đối diện với cửa nhà, y nằm ra giữa sân, mặt trời càng ngày càng chói chang, một con ruồi không có mắt bay vù vù quanh người y, lòng A Khinh rối bời, y dùng đuôi đuổi con ruồi kia đi rồi bỗng dưng cảm nhận được khí tức quen thuộc đang tới gần.
Y xoay người ngồi dậy, sau đó lại nằm xuống, bày ra một bộ dáng thoải mái và lười biếng khi phơi nắng, rồi lặng lẽ nhắm hai mắt lại, nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, cảm nhận được hơi thở của Thành Bái và một thứ thơm lừng đang tiến vào cửa.
“Ly huynh huynh nằm ở đây làm gì vậy? Sáng sớm mặt đất còn lạnh, đừng để bụng bị lạnh.”
A Khinh ngáp một cái, lười biếng mở mắt ra, trên tay Thành Bái cầm một giỏ trúc quơ quơ về phía y: “Ngày hôm nay huynh có thể ăn cơm được rồi. Mau lên, chúng ta vào nhà.”
Sủi cảo nóng, bánh gạo, bánh bao, bánh cuốn, trứng luộc trà,…..
Ừm ừ, mùi thơm lắm!
A Khinh ngậm cắn hết một túi nhỏ bánh bao, miệng nuốt xuống ừng ực, ăn xong còn liếm liếm ria mép. Thành Bái vuốt vuốt lưng y: “Ly huynh, nhai từ từ thôi, huynh vừa mới được ăn lại, phải nhai chậm nuốt kĩ, nếu không thì dạ dày có thể bị…… Ly huynh!”
A Khinh ngửa cổ, trứng trà trong miệng trượt xuống cổ họng vào dạ dày, y vẫy vẫy đuôi với Thành Bái rồi đi đến gần cái chén cạnh Thành Bái húp canh gà.
“Ly huynh, ăn canh ăn chậm thôi…..”
Tất cả chén đĩa đều sạch trơn không sót lại thứ gì, A Khinh thỏa mãn khi được ăn no, tùy ý để cho Thành Bái giúp y lau miệng và chân trước.
Thành Bái dọn sạch chén đũa trên bàn.
“Ly huynh huynh vừa mới được ăn cơm lại, đồ ăn không thể chứa quá nhiều dầu mỡ, nên sáng nay ta không mua bánh rán cho huynh. Ngày mai ta đi mua đồ ăn nhất định sẽ không về trễ như hôm nay nữa. Ta không nghĩ tới chủ quầy không có tiền lẻ để thối lại.”
Việc A Khinh không thể ăn uống khiến y chịu ủy khuất, Thành Bái vẫn luôn rất áy náy. Trong túi gấm phần thưởng khi qua vòng sơ thí lại vừa vặn có hai lượng bạc, Thành Bái vô cùng vui mừng, đây là lần đầu tiên hắn kiếm được tiền, hắn dự định mời A Khinh ăn một bữa thật ngon nên mới cố ý dậy sớm đi ra ngoài, chờ khi A Khinh tỉnh dậy thì mời y ăn. Không ngờ tới mấy chủ sạp đều nói, lượng bạc lớn như vậy không dám thu, Thành Bái đi loanh quanh một hồi lâu, hắn vất vả lắm mới tới được cửa của tiền trang, vào trong cửa hàng đổi bạc vụn và tiền lẻ, lúc sau mới mua được đồ ăn.
Thành Bái xoa xoa cái bụng tròn vo của A Khinh: “Chờ tới buổi trưa hoặc buổi chiều chúng ta sẽ đi dạo chợ. Huynh muốn ăn cái gì thì nói cho ta biết.”
A Khinh xoay người nhảy xuống dưới mặt đất, y lôi ra cái gùi trúc nhỏ rồi xốc nắp lên chui vào.
Khóe miệng Thành Bái giật giật: “Hơ, Ly huynh, điểm tâm vẫn còn chưa tiêu hóa xong, chui ra đi được không……”
A Khinh giơ móng lên, giữ lấy cái gùi trúc, ầm, nắp gùi đóng kín lại.
Thành Bái bất đắc dĩ đứng lên: “Được rồi.”