Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

A Chức

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. A Chức
  3. Chương 1

Chương 1

1

"Tướng quân xuất chinh trở về, còn mang về một nữ tử đang mang thai."

"A? Thật sao? Chức phu nhân kia có biết không?"

"Không biết, quản gia ra lệnh cấm mở miệng."

“Đáng thương cho Chức phu nhân, bên ngoài đều đã truyền tai nhau đến náo động nhưng nàng cái gì cũng không biết...".

"Đúng vậy... Chỉ là chúng ta làm hạ nhân cũng không thể nói cái gì, huống hồ Chức phu nhân cũng chỉ là ngoại thất (vợ lẽ không cưới hỏi), cho dù nàng biết thì có thể như thế nào..."

Ta cầm một đóa hoa tường vi héo rũ, ngồi xổm ở sau hòn non bộ ở trong hoa viên, nghe hai thị nữ đàm vừa đi vừa nói chuyện. Chức phu nhân đáng thương trong miệng các nàng ấy, không phải là ta sao?

Nhưng vì sao các nàng lại cảm thấy ta nhất định sẽ bởi vì chuyện đó khổ sở đến không thể kiềm chế được?

Cũng khó trách, ở trong mắt hạ nhân, ta chính là đóa hoa hồng gắn bó với Trình Mậu, nếu là mất đi sủng ái của Trình Mậu, tuyệt đối sẽ sống không được.

Nhưng ta không yêu Trình Mậu. Ta luôn luôn nhớ rõ, ta vốn không phải là Chức phu nhân, ta chỉ là Tống Tri Phất. Tống Tri Phất, sao có thể yêu Trình Mậu được? Không bao giờ.

2

Lúc ta ôm hoa tường vi về, các thị nữ còn chưa thức dậy. Các nàng chưa từng để cho ta một mình đi lại trong phủ, ta mất đi nhiều niềm vui mà chẳng được gì. Cũng không trách được các nàng, Trình Mậu bảo như thế nào, các nàng phải làm như thế ấy.

Hôm nay là ngoài ý muốn, trong phủ từ trên xuống dưới đều bận rộn nghênh đón Trình Mậu nên cũng không ai để ý đến ta, để ta rảnh rỗi, đi ta hoa viên vui vẻ chơi xích đu một hồi, còn nghe được vài đoạn tin đồn nhưng ta không buồn, thực sự không buồn. Những người khác không cần phải lo lắng cho ta.

Cởi áo khoác ra, ta lặng lẽ nằm xuống giường, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trình Mậu lớn hơn ta mười ba tuổi, ta nhớ rõ lúc mới nhìn thấy hắn, hắn còn rất trẻ, hai mươi mốt tuổi, đã thành hôn năm năm và có một đứa con trai.

Ta ngồi xổm trong góc của đại lao, dựa chặt vào mẫu thân, ôm con hổ vải của mình, nhìn hắn từng bước một đến trước mặt ta, hắn thực sự là nam nhân có dung mạo tuấn tú. Sau đó, hắn nói: “Có ta ở đây, tiểu thư đừng lo.”

Thế là ngay sau đó ta đã bị hắn bế lên bằng một tay, bịt mắt bằng tay còn lại, phía sau vang lên giọng nói trầm khàn của mẫu thân. Tiếp theo ta nghe thấy tiếng đầu đập vào tường.

Từ đó đến giờ ta chưa bao giờ gặp lại mẫu thân mình nữa. Năm đó ta đã tám tuổi, có thể nhớ được nhiều điều. Mẫu thân đã ôm và bảo ta hãy nhớ những lời người căn dặn, ta sẽ không bao giờ quên điều đó.

Thực ra ta vốn không phải là một hài tử thông minh, những gì mẫu thân ta nói quá sâu sắc, ta không thể hiểu nổi nhưng ta vẫn nhớ những điều mẫu thân đã nói, không phải vì người bảo ta hãy sống và sống tốt mà là vì ta nhớ lại cảnh người đã ôm ta.

Ta đã quên dung mạo của mẫu thân như thế nào nhưng mỗi lần nghĩ đến mẫu thân ta đều nhớ những gì người đã nói, rằng sẽ có một người tên là Trình Mậu đến đón ta, hắn sớm đã biết tất cả những chuyện này, bảo ta đừng ghét hắn, bảo ta phải hiểu đây là việc phụ mẫu buộc phải làm, hãy cố gắng chịu đựng.

Trong đại lao tối tăm tối, ánh mắt mẫu thân nhìn ta đầy miễn cưỡng, lập tức hiện lên trong tâm trí ta, mờ mịt và kiên định.

Ta nhớ mẫu thân, nhưng ta không nghĩ về người thường xuyên, tuy nhiên ta lại luôn nghĩ về con hổ vải đã rơi khỏi tay minh khi ta rời khỏi đại lao. Hiện giờ nó ở đâu? Có ở với mẫu thân của ta không?

Nhưng ta cũng không biết mẫu thân hiện giờ đang ở đâu.

Tất cả những gì ta biết là Trình Mậu đã cho ta lên xe ngựa và đưa ta đến phủ đệ xa xôi và lộng lẫy này, hứa sẽ lo cho ta y phục và lương thực đầy đủ, để cho ta một nhóm thị nữ, rồi đóng cổng lại.

Ta cũng trở thành A Chức trong miệng hắn, bị hắn nhốt trong lồng chim, mười năm chưa từng bước một bước ra bên ngoài.

Năm ta mười lăm tuổi, hắn nhất quyết muốn có ta nên ta lại trở thành thiép thứ của hẳn. Ta không thích chuyện đó, nhưng điều đó không quan trọng. Dù sao thì có nói là ta không thích cũng vô ích, hắn sẽ không từ bỏ làm chỉ vì ta không thích. Hắn chỉ nói, sau này ta sẽ thích điều này. Nhưng đã ba năm trôi qua, ta vẫn như cũ, không thích là không thích.

3

Ta không lo lắng về thời gian, và ngày tháng cứ thế trôi qua. Ngày xuân đúng là hợp cho giấc ngủ ngon.

Khi gặp lại Trình Mậu, ta đang thả diều trong sân. Trong khoảnh sân vuông vức này, diều không thể bay cao được, không bay cao được vốn không phải lỗi của nó nhưng ta lại giận chó đánh mèo.

Thị nữ quỳ xuống đất, ta càng cảm thấy phiền não. Vì cảnh tượng đó, thứ mà Trình Mậu nhìnt hấy chính là, ta vốn đang cười như hoa, vui vẻ cầm diều đi vòng quanh, sau khi nhìn thấy hắn, lại cau mày ném diều xuống đất.

Hắn cũng không thèm để ý, hắn luôn luôn không quan tâm những thứ này. Ở trước mặt hắn, buồn vui thất thường chính là dáng vẻ trước sau như một của ta.

Ta cũng không thèm để tâm đến chuyện hắn không thèm để ý, ném diều xuống, cũng không chờ hắn tới, tự mình chạy tới ngồi trên xích đu, nhưng không có ai đẩy ta.

Hắn là cười khẽ một tiếng, đi tới. Sờ sờ đầu ta, ta nghiêng đầu né tránh, hắn khom lưng nhìn ta, một đôi mắt phượng ẩn chứa nụ cười: "Nàng thấy ta lại mất hứng như vậy?"

Ta dùng tay quấn sợi tóc, vẫn mềm mại như cũ. Ta luôn luôn không thích búi tóc như nữ nhân thường tình, mặc dù cũng không còn là thiếu nữ chưa lập gia thất, nhưng ta vẫn thích xõa tóc. Hầu hết thời gian, ngay cả dây buộc tóc cũng không sử dụng, để tóc dài xõa tung.

Thị nữ nói như vậy không hợp lễ nghĩa, nhưng Trình Mậu nói để ta đi, các nàng liền không nhiều lời nữa, để ta đi. Ở trong cái lồng này, Trình Mậu nói cái gì chính là cái đó.

Trong lòng ta luôn cảm thấy không vui, mặc dù không thích lại biết đó không phải là lỗi của các thị nữ, cho nên ta muốn làm cho Trình Mậu không vui một chút.

"Thực sự không có hứng chút nào." Ta quay đầu nhìn hắn: "Còn nữa, ngươi làm rối tóc của ta."

Hắn chăm chú nhìn ta và ta cũng nhìn hắn. Một lúc lâu sau, hắn đứng thẳng lên và giúp ta đẩy xích đu. Ta cũng không chối từ, trong lòng thích thú xem hắn như hạ nhân.

Mọi lần thị nữ đều đẩy thấp xích đu vì sợ ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, các nàng gánh vác không nổi.

Hiện giờ Trình Mậu cũng đẩy thấp như vậy, ta ghét bỏ vô cùng: "Ngươi sao lại đẩy thấp như vậy, là sợ ta ngã xuống không đỡ được sao?"

Hắn nghe vậy không nói lời nào mà tăng lực, đẩy ta lên cao. Ta cảm thấy gió thổi vào khuôn mặt của mình, tâm trạng dần thứ thái, vui vẻ cười.

Trình Mậu cứ thế tiếp tục đẩy xích đu cho ta, lúc vọt tới cao nhất, ta đột nhiên nghĩ, nếu giờ phút này buông tay ra, Trình Mậu thật sự sẽ đỡ được ta sao?

Nhưng ta cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi chứ thật sự thì là người cực kỳ sợ c**hết, sợ vô cùng.

Đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, ta ngừng cười, sau đó lãnh đạm nói: "Dừng lại."

Ngay lập tức hai tay nắm chặt dây thừng, mạnh mẽ hãm xích đu lại.

Sau đó hắn ôm lấy ta, ta cũng ôm lấy cổ hắn, yên lặng nghĩ, nhịn một chút, nhịn một chút là được rồi. Dù sao hắn cũng rất bận rộn, không bao lâu nữa sẽ rời đi.

4

Nhưng đợi đến khi chấm dứt, đã là nửa canh giờ sau.

Ta nằm bối rối ở đó, chỉ muốn tắm và thay đồ và nhanh chóng đi ngủ. Ngủ thiếp đi, thì cái gì cũng không cần suy nghĩ, cũng sẽ không phiền não nữa.

"Chức Chức..." Trình Mậu gọi ta, thanh âm lười biếng. Trong lòng ta nghĩ, hắn gọi rốt cuộc gọi là là Chức Chức (织织: Dệt) hay là Tri Tri (知知: Biết) đây? Hẳn là Chức Chức đi, thật lâu trước đây, lúc mới vào lồng sắt này, Trình Mậu đã nói cho ta biết, trên đời này không còn Tống Tri Phất nữa.

***(Chị gg bảo là hai từ này phát âm giống nhau, đều là Zhizhi)***

Trong lòng ta cảm thấy phiền não, Trình Mậu lại hết lần này tới lần khác còn muốn trêu chọc ta. Ta hét lên với hắn: "Để ta đi tắm! Còn phải ngủ nữa!"

Hắn cười khẽ một tiếng, đưa tay ra nắm tay trái của ta lên, đặt ở bên môi, hôn xuống rồi mới đại phát từ bi mà buông tha cho ta.

Hạ nhân đã sớm chuẩn bị nước nóng. Trình Mậu không thích mình bị hạ nhân nhìn thấy, cũng không muốn ta bị nhìn, vì thế mỗi lần đều là hắn tự mình thay quần áo và giúp ta tắm rửa.

Giữa việc cứ thế đi ngủ và tắm rửa rồi mới đi ngủ ta chọn cái thứ hai, không chỉ vì ta rất thích sạch sẽ, mà còn bởi vì Trình Mậu đã nói rằng, nếu ta không tắm rửa, sẽ sinh hài tử cho hắn ta.

Lúc đầu ta tin là thật, cho nên ta ngày ngày thắp hương tắm rửa, sau đó biết không phải như vậy, cảm thấy mình bị đùa bỡn, lại giận hắn một trận.

Chờ tắm rửa xong, ta đã mệt mỏi đến mức mắt sắp mở không ra được, nhưng Trình Mậu lại nhất định muốn giúp ta chải tóc.

Ta phản kháng không được, đành phải theo hắn ngồi xuống trước gương, không kiên nhẫn thúc giục hắn nhanh lên.

Trình Mậu dùng lược gỗ chải tóc cho ta từng chút một, ta cũng nương theo động tác của hắn, gật nhẹ đầu. Thực sự là có chút khó chịu, nhưng ta không có tâm tư so đo với hắn, cũng nhịn để hắn làm.

Cuối cùng hắn sờ tóc, ngước mắt lên nhìn ta từ gương. "A Chức có muốn sinh hài tử hay không?"

Ta buồn ngủ đến chết, trong lòng rất phiền phức, giận hắn: “Không muốn!"

Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai ta: "Sinh một tiểu hài tử, cùng nàng chơi đùa, nàng sẽ không thấy nhàm chán."

Ta cảm thấy hắn lải nhải cực kỳ, câu hỏi này đã hỏi ba năm, hỏi đi hỏi lại mà chưa chán.

"Không cần, không cần!" Ta mở mắt ra, đối diện với hắn: "Không sinh hài tử! Ta muốn ngủ!"

Hắn nhìn ánh mắt ta, trên khuôn mặt thâm trầm đột nhiên mỉm cười: "Không sinh thì không sinh, nàng còn trẻ."

Ta nhíu mày, thư giãn cơ thể và nhắm mắt lại.

Lại một lần nữa bị hắn giam cầm, môi hắn phong bế thanh âm trong cổ họng ta. Ta rất nhanh phản ứng lại, muốn giãy dụa. Nhưng sức yếu, cả người đều đau, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng không chống cự nữa. Trong lòng tức giận vô cùng.

Đợi đến khi hắn buông ta ra, ta dùng hết một chút sức lực cuối cùng, hung hăng cắn một cái trên vai hắn, thậm chí cảm nhận được hai cái răng hổ nhọn của ta nhúng vào da thịt hắn. Một giây trước khi ngất đi, trong lòng ta hài lòng nghĩ, lần này cuối cùng cũng cho hắn một chút giáo huấn rồi.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6075 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5519 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5220 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4998 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4833 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4800 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter