Chương 41: Em Thương Tôi Không?
Chuyện này đối với Nghịch Tiểu Nhi mà nói là không thể bỏ qua! Nếu cần thiết có người giám hộ cô cũng sẽ không ngại nhờ Chu Đảo giúp một tay, tất nhiên sẽ không nói cho phụ huynh cô biết, chuyện này nói nhỏ thì đối với cô không nhỏ, nói to thì đối với mốc vấn đề to vẫn chưa chạm mốc, nó chỉ ở mức lưng chừng cần được giải quyết càng sớm càng tốt.
Buổi tối hôm đó, Nghịch Nhi đứng ngoài ban công vừa nói chuyện điện thoại vừa phơi tóc, gió đêm cuốn nhẹ mái tóc cô bay lướt thướt, Kỉ Hành Dục vừa phóng từ nhà tắm ra không thấy chủ tiệm đậu hủ nằm trên giường chờ, hắn liền tháo giác tìm kiếm.
"Nghịch Nhi~!".
Kỉ Hành Dục đi tới ôm lấy cơ thể Nghịch Nhi, cơ thể bé nhỏ chớp mắt cái đã nằm gọn trong vòng tay anh, chợt có giọng nói lạ phát ra từ trong chiếc điện thoại.
"Cháu đang ở đâu vậy?".
Cô ra hiệu cho anh im lặng, cười nhẹ một tiếng đưa tay vuốt ve cằm hắn, tiếp tục nói chuyện.
"Cháu đang ở nhà ạ, chú Quản vừa gọi cháu xuống ăn trái cây, về vấn đề đó chú cố gắng giúp cháu với nhé! Nhớ đừng nói cho...!".
"Cho cha mẹ cháu biết!!! Chú nhớ rồi, đi ăn trái cây đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, có gì cứ gọi chú!", Chu Đảo xem Nghịch Nhi không khác gì cháu gái của mình, anh cưng cô hơn cưng trứng, chỉ cần cô mở lời thì không lần nào anh không không đồng ý. Đam Mỹ Hiện Đại
Điện thoại ngắt kết nối, Nghịch Nhi lập tức đẩy cơ thể nặng trịch đang đè trên người cô xuống rồi vặn mình ngồi lên bụng đối phương.
Ánh mắt cô nhìn một lượt người bên dưới, chiếc lưỡi hồng hào không nhủ được thè ra liếm lấy hai vành môi, đôi mắt phượng chiếu xuống một tia dục ý điên cuồng, cô đặt ngón tay chạm đến chóp mũi anh, kéo một đường xuống giữa ngực, cười ranh ma trêu.
"Chỉ mới mấy phút không quản mà cậu đã tự hành xử ra đến nông nỗi này rồi! Hồ ly thúi đêm nay có muốn làm loạn một chút không?".
Kỉ Hành Dục quả thực đang nuốt khan từng ngụm nước bọt, cơ thể anh từ sớm đã bắt đầu có phản ứng khi vừa chạm vào người cô, cơ thể ngọc liễu bất phàm nằm gọn trong người anh, một cánh tay dư phù ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn, làn da mịn màng trắng phát sáng lên trong màn đêm tĩnh mịch tăm tối, nói không ngoa khi bảo rằng cái nhan sắc này còn độc tính hơn cả Hồ Yêu.
Cánh tay Kỉ Hành Dục giơ lên nâng lấy gương mặt xinh đẹp kia, giọng nói trở nên khàn nhẹ, "Luôn luôn sẵn sàng a!".
Hai cánh hoa xinh đẹp chưa kịp chạm vào nhau thì một tiếng "Xoảng" cất lên, tấm kính trong suốt ngoài ban công vỡ nát ra thành mảnh vụn, giây sau đó Hắc Quản từ bên ngoài xông vào phòng, cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng 2s.
"Chuyện gì vậy?", cô nhảy xuống khỏi người hắn nhưng lại cánh tay săn chăn kia giữ chặt eo lại, mặt Kỉ Hành Dục đen như đít nồi nhưng vẫn từ từ bò dậy bế Nghịch Nhi lên tay, ngó nhìn xung quanh một lượt mới yên tâm bế cô ra theo Hắc Quản.
Mảnh thủy tinh văng khắp phòng, họ đều có dép để mang nhưng nếu Kỉ Hành Dục muốn bế thì cô cũng lười phải đi. Hai người họ ra đi đến bên cạnh Hắc Quản, sắc mặt chú ấy đang tệ còn hơn cái đít nồi đang bế cô.
"Chỉ là tên trẻ con nào đó chơi ngu thôi! Tôi thấy hay đêm nay chúng ta tổ chức tiệc ngủ nhỉ!?".
"Tiệc ngủ, ba người thôi sao?".
Hắc Quản gật đầu liên tục. Cô không có thời gian chú ý sắc mặt của Kỉ Hành Dục, cánh tay hắn siết chặt ôm lấy cơ thể Nghịch Nhi, cặp mắt từ bao giờ đã gằn lên tia máu nhìn về phía cánh cổng lớn, gương mặt ôn nhu bao nhiêu khi ở cùng cô thì bây giờ đã xoay vọt 360 độ.
Cô đang say sưa nói chuyện với Hắc Quản thì bên này Hành Dục đã đột ngột nâng tay bế cô lên cao một chút, vừa vặn cho hắn áp môi xuống ngậm lấy môi cô, Nghịch Nhi đột ngột bị đè đầu cưỡng hôn, cô không bài xích cũng không tránh né, đơn giản là vòng tay qua cổ hắn, tiếp nhận nụ hôn đường đột có hơi mạnh bạo này.
"Chụt", cô tắt thở tới nơi mà hắn vẫn cắm đầu hôn không dừng lại, Nghịch Nhi khó khăn từng hồi, mặt cũng đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên hắn hôn cô bạo đến như vậy, như muốn nuốt cô vào bụng hắn cũng không ngoa.
"Chụt...ưma...!".
Hắc Quản không quan tâm hai người bọn họ, sắc mặt vẫn chưa giản ra là bao. Âm thanh nhạy cảm liên tục vang lên bên tai. Lát sau Kỉ Hành Dục mới buông cô ra, thả Nghịch Nhi xuống đặt trên chân hắn, chán ghét nhìn sang Hắc Quản mặt dày vẫn chưa chịu đi, "Ngươi hình như quên chưa đổ rác thì phải!?".
Lời nói lạnh lẽo như kim loại, Nghịch Tiểu Nhi vừa nghe giọng hắn liền ngước lên nhìn, gương mặt vẫn là Kỉ Hành Dục, người vẫn là Kỉ Hành Dục nhưng ngữ khí có cái gì đó không giống Kỉ hành Dục. Hắc Quản nghe vậy liền đi khỏi phòng kiểm tra. Nghịch Nhi chưa kịp hỏi hắn một câu nào cả cơ thể đã bị đè ra ngoài ban công tiếp nhận nụ hôn đường đột ngọt ngào, một tay Hành Dục ôm ngang eo cô kéo sát vào người hắn, tay còn lại bao trọn nửa cơ thể đồng thời cố định sau gáy Nghịch Nhi. Cả cơ thể cô như nhập vào làm một với hắn, phía trên không ngừng bị khuẩy đảo, đến bây giờ cô vẫn chưa quen kiểu này.
"Ưm...Hành Dục...cậu...".
Hắn chặn miệng cô lại, ý tứ càng táo bạo hơn, "Nghịch Nhi, tôi từng hỏi em có thích tôi không? Khi đó câu trả lời của em không tính là thành thật vì đúng thật lúc đó chúng ta vẫn chưa hòa nhập tốt với nhau. Nhưng ngay lúc này, tôi muốn hỏi em lại rằng, em có thương tôi không?".
Nghịch Tiểu Nhi không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi đến vấn đề này nhưng trái tim cô đang đánh trống bên trong, nó nói cô không được làm tổn thương người ta thêm lần nào nữa!
Nghịch Nhi không nói mà trực tiếp ôm lấy cổ hắn kéo xuống đặt một nụ hôn lên trán, giọng cô nhẹ nhàng từ tốn.
"Không biết cậu có biết không? Nhưng nụ hôn trên trán là nói lên sự diện hiện của bạn trong lòng đối phương luôn có một vị trí nhất định. Mặc dù tôi không biết tôi có đang dần thích cậu hay không nhưng đã từ lâu rồi tôi không thích cảm giác mỗi tối ngủ mà không có cậu bên cạnh.. tôi..".
Kỉ Hành Dục cúi người ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, hắn dụi mặt vào cổ Nghịch Nhi, cô cảm nhận rõ cổ mình ươn ướt nước vội đẩy đầu hắn ra xem.
"Cậu khóc đấy à?".
"Hic~..", hắn sướt mướt chui vào lòng cô, "Còn tôi thì nghe như một lời cầu hôn! Nghịch Nhi~ Kiếp này ngoài tôi ra cấm em lén phén lại gần tên đàn ông khác!".
Cô cười ha hả vò lấy đầu hắn, làm mớ tóc lộn xộn hết lên, "Không chắc a, trừ phi cậu dùng nhan sắc trời ban này giữ chân tôi lại!".
"Em mà dám lén phén tôi liền biến thành cáo cắn chết hắn!".
"Hahaha... được, được rồi!".
Buổi tối hôm đó, Nghịch Nhi đứng ngoài ban công vừa nói chuyện điện thoại vừa phơi tóc, gió đêm cuốn nhẹ mái tóc cô bay lướt thướt, Kỉ Hành Dục vừa phóng từ nhà tắm ra không thấy chủ tiệm đậu hủ nằm trên giường chờ, hắn liền tháo giác tìm kiếm.
"Nghịch Nhi~!".
Kỉ Hành Dục đi tới ôm lấy cơ thể Nghịch Nhi, cơ thể bé nhỏ chớp mắt cái đã nằm gọn trong vòng tay anh, chợt có giọng nói lạ phát ra từ trong chiếc điện thoại.
"Cháu đang ở đâu vậy?".
Cô ra hiệu cho anh im lặng, cười nhẹ một tiếng đưa tay vuốt ve cằm hắn, tiếp tục nói chuyện.
"Cháu đang ở nhà ạ, chú Quản vừa gọi cháu xuống ăn trái cây, về vấn đề đó chú cố gắng giúp cháu với nhé! Nhớ đừng nói cho...!".
"Cho cha mẹ cháu biết!!! Chú nhớ rồi, đi ăn trái cây đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, có gì cứ gọi chú!", Chu Đảo xem Nghịch Nhi không khác gì cháu gái của mình, anh cưng cô hơn cưng trứng, chỉ cần cô mở lời thì không lần nào anh không không đồng ý. Đam Mỹ Hiện Đại
Điện thoại ngắt kết nối, Nghịch Nhi lập tức đẩy cơ thể nặng trịch đang đè trên người cô xuống rồi vặn mình ngồi lên bụng đối phương.
Ánh mắt cô nhìn một lượt người bên dưới, chiếc lưỡi hồng hào không nhủ được thè ra liếm lấy hai vành môi, đôi mắt phượng chiếu xuống một tia dục ý điên cuồng, cô đặt ngón tay chạm đến chóp mũi anh, kéo một đường xuống giữa ngực, cười ranh ma trêu.
"Chỉ mới mấy phút không quản mà cậu đã tự hành xử ra đến nông nỗi này rồi! Hồ ly thúi đêm nay có muốn làm loạn một chút không?".
Kỉ Hành Dục quả thực đang nuốt khan từng ngụm nước bọt, cơ thể anh từ sớm đã bắt đầu có phản ứng khi vừa chạm vào người cô, cơ thể ngọc liễu bất phàm nằm gọn trong người anh, một cánh tay dư phù ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn, làn da mịn màng trắng phát sáng lên trong màn đêm tĩnh mịch tăm tối, nói không ngoa khi bảo rằng cái nhan sắc này còn độc tính hơn cả Hồ Yêu.
Cánh tay Kỉ Hành Dục giơ lên nâng lấy gương mặt xinh đẹp kia, giọng nói trở nên khàn nhẹ, "Luôn luôn sẵn sàng a!".
Hai cánh hoa xinh đẹp chưa kịp chạm vào nhau thì một tiếng "Xoảng" cất lên, tấm kính trong suốt ngoài ban công vỡ nát ra thành mảnh vụn, giây sau đó Hắc Quản từ bên ngoài xông vào phòng, cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng 2s.
"Chuyện gì vậy?", cô nhảy xuống khỏi người hắn nhưng lại cánh tay săn chăn kia giữ chặt eo lại, mặt Kỉ Hành Dục đen như đít nồi nhưng vẫn từ từ bò dậy bế Nghịch Nhi lên tay, ngó nhìn xung quanh một lượt mới yên tâm bế cô ra theo Hắc Quản.
Mảnh thủy tinh văng khắp phòng, họ đều có dép để mang nhưng nếu Kỉ Hành Dục muốn bế thì cô cũng lười phải đi. Hai người họ ra đi đến bên cạnh Hắc Quản, sắc mặt chú ấy đang tệ còn hơn cái đít nồi đang bế cô.
"Chỉ là tên trẻ con nào đó chơi ngu thôi! Tôi thấy hay đêm nay chúng ta tổ chức tiệc ngủ nhỉ!?".
"Tiệc ngủ, ba người thôi sao?".
Hắc Quản gật đầu liên tục. Cô không có thời gian chú ý sắc mặt của Kỉ Hành Dục, cánh tay hắn siết chặt ôm lấy cơ thể Nghịch Nhi, cặp mắt từ bao giờ đã gằn lên tia máu nhìn về phía cánh cổng lớn, gương mặt ôn nhu bao nhiêu khi ở cùng cô thì bây giờ đã xoay vọt 360 độ.
Cô đang say sưa nói chuyện với Hắc Quản thì bên này Hành Dục đã đột ngột nâng tay bế cô lên cao một chút, vừa vặn cho hắn áp môi xuống ngậm lấy môi cô, Nghịch Nhi đột ngột bị đè đầu cưỡng hôn, cô không bài xích cũng không tránh né, đơn giản là vòng tay qua cổ hắn, tiếp nhận nụ hôn đường đột có hơi mạnh bạo này.
"Chụt", cô tắt thở tới nơi mà hắn vẫn cắm đầu hôn không dừng lại, Nghịch Nhi khó khăn từng hồi, mặt cũng đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên hắn hôn cô bạo đến như vậy, như muốn nuốt cô vào bụng hắn cũng không ngoa.
"Chụt...ưma...!".
Hắc Quản không quan tâm hai người bọn họ, sắc mặt vẫn chưa giản ra là bao. Âm thanh nhạy cảm liên tục vang lên bên tai. Lát sau Kỉ Hành Dục mới buông cô ra, thả Nghịch Nhi xuống đặt trên chân hắn, chán ghét nhìn sang Hắc Quản mặt dày vẫn chưa chịu đi, "Ngươi hình như quên chưa đổ rác thì phải!?".
Lời nói lạnh lẽo như kim loại, Nghịch Tiểu Nhi vừa nghe giọng hắn liền ngước lên nhìn, gương mặt vẫn là Kỉ Hành Dục, người vẫn là Kỉ Hành Dục nhưng ngữ khí có cái gì đó không giống Kỉ hành Dục. Hắc Quản nghe vậy liền đi khỏi phòng kiểm tra. Nghịch Nhi chưa kịp hỏi hắn một câu nào cả cơ thể đã bị đè ra ngoài ban công tiếp nhận nụ hôn đường đột ngọt ngào, một tay Hành Dục ôm ngang eo cô kéo sát vào người hắn, tay còn lại bao trọn nửa cơ thể đồng thời cố định sau gáy Nghịch Nhi. Cả cơ thể cô như nhập vào làm một với hắn, phía trên không ngừng bị khuẩy đảo, đến bây giờ cô vẫn chưa quen kiểu này.
"Ưm...Hành Dục...cậu...".
Hắn chặn miệng cô lại, ý tứ càng táo bạo hơn, "Nghịch Nhi, tôi từng hỏi em có thích tôi không? Khi đó câu trả lời của em không tính là thành thật vì đúng thật lúc đó chúng ta vẫn chưa hòa nhập tốt với nhau. Nhưng ngay lúc này, tôi muốn hỏi em lại rằng, em có thương tôi không?".
Nghịch Tiểu Nhi không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi đến vấn đề này nhưng trái tim cô đang đánh trống bên trong, nó nói cô không được làm tổn thương người ta thêm lần nào nữa!
Nghịch Nhi không nói mà trực tiếp ôm lấy cổ hắn kéo xuống đặt một nụ hôn lên trán, giọng cô nhẹ nhàng từ tốn.
"Không biết cậu có biết không? Nhưng nụ hôn trên trán là nói lên sự diện hiện của bạn trong lòng đối phương luôn có một vị trí nhất định. Mặc dù tôi không biết tôi có đang dần thích cậu hay không nhưng đã từ lâu rồi tôi không thích cảm giác mỗi tối ngủ mà không có cậu bên cạnh.. tôi..".
Kỉ Hành Dục cúi người ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, hắn dụi mặt vào cổ Nghịch Nhi, cô cảm nhận rõ cổ mình ươn ướt nước vội đẩy đầu hắn ra xem.
"Cậu khóc đấy à?".
"Hic~..", hắn sướt mướt chui vào lòng cô, "Còn tôi thì nghe như một lời cầu hôn! Nghịch Nhi~ Kiếp này ngoài tôi ra cấm em lén phén lại gần tên đàn ông khác!".
Cô cười ha hả vò lấy đầu hắn, làm mớ tóc lộn xộn hết lên, "Không chắc a, trừ phi cậu dùng nhan sắc trời ban này giữ chân tôi lại!".
"Em mà dám lén phén tôi liền biến thành cáo cắn chết hắn!".
"Hahaha... được, được rồi!".