Chương 32: Cậu Đừng Đánh Mà Để Bà
Nghịch Tiểu Nhi tập trung một nhóm người trong nhà thi đấu đa năng của trường, khoảng trống rộng rãi bốn bề không có một bóng người, đồng phục trên người họ là đồng phục thể dục trường Đông Hoa, Nghịch Nhi xoay ngược mũ ra sau, khí thế bất phàm, giọng nói dịu dàng lưu loát cất lên.
"Luyện tập xuyên suốt một tuần liền, bên cạnh đó còn đươc giáo viên hỗ trợ, trong số các cậu còn vấn đề gì khó khăn không, nói ra để chúng ta cùng giải quyết!?".
Giọng nói cô vang dội ra bức tường đối diện, phía dưới nhìn nhau, lần lượt một vài cánh tay giơ lên.
Lụy Viễn đứng cuối hàng thứ 3 nói, "Chúng ta có thể đề nghị một trận thi đấu thử không? Biết sức của đối thủ, chuyện luyện tập sẽ không còn là vấn đề!".
Nghịch Tiểu Nhi lập tức nói, "Không thể! Vì lí do vài năm trước từng có kẻ chơi xấu hại đối thủ nhóm bạn bị chấn thương không thể tiếp tục thi đấu mà giờ quyền hạn đó đã bị loại bỏ!".
Không cần ra ngoài xã hội mới gặp kẻ xấu mà trong chính môi trường học tập vẫn có những con người giấu mặt tà ác đằng sau lớp ngụy trang học sinh gương mẫu.
Những bộ mặt ngây thơ tưởng chừng vô hại nhưng lại tàn nhẫn ra tay để giành bằng được thứ mình muốn. Suy cho cũng chúng cũng được xuất phát từ lòng tham muốn và đố kị.
Phía đông bên dưới nhốn nháo lên.
A: Có nha, từng có vụ nam sinh kia bị bạn học ra về lái xe quẹt trúng chấn thương bả vai không thể cầm vợt thi đấu!
B: Không xui xẻo đến mức đó chứ?
C:...
"E hèm!", cô hắng giọng dẹp tan sự bàn tán, chỉnh lại mũ nón ngay ngắn quay về trước, "Nhưng chúng ta có thể xem cách họ luyện tập, bằng con mắt của mình nhìn thấu đối thủ mà không động tay động chân, thế nào?".
"YAAA...!!", Đám sống bên dưới phấn khích cười vang, "Tuyệt! Còn tưởng không được biết mặt đối thủ nữa chứ!?".
"Ông đây nhìn xem đứa nào chơi tốt nhất, để xứng tầm với ông!".
"Nói phét vừa thôi! Haha...".
Đông Hoa ba khối quay về ba hướng vinh quang, một ngẩng cao hướng về Mặt Trời, ánh sáng của sự vĩnh cửu; một giang tay hướng về biển cả mênh mông, sự khao khát mãnh liệt và tự do tung hoành; một cúi chào tượng đài bà Marie Curie, biểu trưng cho sự vượt qua định kiến xã hội, hào quang tri thức và sự thành công rực rỡ.
Tương ứng mỗi dãy là một nhà thi đấu, riêng hai tòa Đông Tây nhà thi đấu vừa được tu sửa nên nhìn có vẻ sáng sủa hơn phía Nam. Cả đám người đông đúc yên tĩnh di chuyển từ nhà thi đấu phía Tây sang nhà thi đấu phía Đông, không một tiếng nói trật tự tuyệt đối vì lúc này vẫn còn nhiều lớp vẫn đang học và ban giám hiệu còn đang có buổi họp trên tầng.
Đường đến nhà thi đấu phía Đông đi qua thảo cầm viên, nơi trồng mấy loại cây dược liệu, một ao cá nhỏ sạch sẽ cho học sinh thường xuyên lui tới. Tiếng nước chảy róc rách va vào tảng đá liền nhớ tới câu 'Nước chảy đá mòn' mà mỗi khi tới tiết trải nghiệm của thầy hiệu trưởng bọn họ đều phải nghe nhắc đến. Ngôi trường này trải qua nhiều lần tu sửa mới được to lớn như bây giờ.
Đi một lúc cuối cùng họ cũng đến trước cửa nhà thi đấu phía Đông, cửa đã mở hé! Tiếng động bên trong thôi thúc cô đẩy cửa bước vào.
Một nhóm học sinh luyện tập như một cái máy cường độ bên trong khoảng sân rộng, không hẹn mà lần, cả đám người cùng lúc quay đầu nhìn ra phía cửa vừa kêu "cót két", một người đeo trên cổ chiếc còi đen bước tới.
"Các anh chị là khối trên đúng không? Đến đây làm gì thế?".
Miệng lưỡi cọc lóc, thật đúng quỹ đạo mà Nghịch Tiểu Nhi đang vận hành, cô hất nhẹ vành nón lên, cười thái độ thân thiện.
"Tất nhiên là đến để xem rồi! Bạn học khối dưới có ý kiến gì sao?".
Phụt.... vài người đứng sau lưng cô nhịn cười không nổi cười phụt một tiếng, 'khối dưới' cao ngang cằm cô, là một nữ sinh có vẻ ngoài mi nhon, tóc xướt lên cao buộc gọn ra sau, vẻ ngoài rất lạnh lùng, không hề có thiện cảm.
Ngụy Chi "hừ" một tiếng xoay lưng bỏ vào trong, thái độ khinh miệt gì vậy? Để bổn cô nương xem mi có bản lĩnh tới cỡ nào mà vênh váo như vậy?
Cô hất cằm, giọng thoang thoảng, "Vào trong thôi!".
"Cậu ngầu phết đấy Nhi!".
Luyến Tư đi tới vòng tay qua vai Nghịch Nhi cười sảng khoái, bọn họ đi lên vài bậc thang vào ghế ngồi gần kín hết ghế chống cằm nhìn xuống sân.
Mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp, cho đến nửa tiếng sau.
"Bang!!", một quả bóng rổ lao về phía chỗ bọn cô đang ngồi, Lụy Viễn còn đang hăng say nói chuyện thì giật mình nghe thấy tiếng quát từ xa, "Viễn né nhanh!".
"Bụp!!!", cảm giác đau rát không đột ngột ập tới, trước mắt xuất hiện một cái bóng cao gầy đổ xuống người cậu, Nghịch Tiểu Nhi đứng chắn trước mặt cậu chụp lấy quả bóng, ánh mắt tràn đầy sự tức giận nhìn về phía cậu thanh niên bên dưới đang hất cằm kiêu ngạo.
"Nhà thi đấu bên các người bộ không có chỗ để ngồi hay sao mà lết hết sang đây ờ nhờ vậy?".
"Thế thì sao!?", Nghịch Nhi ôm quả bóng nhảy từ trên thành lan can nhảy xuống bên dưới, đập quả bóng xuống đất nảy sang chỗ khác. Lụy Viễn cùng Luyến Tư nhanh chân chạy xuống, cậu túm chặt lấy áo thanh niên kia.
"Mày hâm cái gì? Bọn tao chính là muốn sang đây ở ké đấy, có quy định cấm vào sao? Lôi ra đây ông xem!".
"Từ từ nào, cậu hiếu chiến như vậy làm gì?", Luyến Tư đi tới kéo cậu về.
Đám đông hai bên lũ lượt tập trung tới, tránh gây sự thiếu oxi mọi người vẫn ngồi yên vị trên ghế nhìn xuống, một bạn học còn nói lớn với Nghịch Nhi.
"Nghịch Tiểu Nhi, tôi quay video lại giúp cậu, cần thì nói một tiếng tôi bắn nó sang thầy chủ nhiệm!".
Thanh niên bên kia nghe vậy liền lườm vị trên kia một cái, tất nhiên tiếng quát mắng liền xảy ra.
"Mày lườm tao à! Lườm tiếp đi, bà đây biết mình đẹp lắm rồi!".
Phó Lạc "hừ" một tiếng quay lại nhìn cô, gương mặt bị bóng vành nón che đi một nửa, Nghịch Tiểu Nhi muốn xem xem hôm nay thật sự sẽ có chuyện xảy ra hay không?.
Cô chỉ ngón tay về phía Lụy Viễn, đầu không nhúc nhích, giọng lãnh đạm như không hề tức giận, "Xin lỗi cậu ấy đi, rồi chúng tôi sẽ không làm phiền bạn học luyện tập nữa!".
"Ông khinh!", Phó Lạc phun một ngụm nước bọt xuống đất, hất cằm ưỡn ngực hất hất xông tới như chẳng để tâm có cam đang lia về phía cậu, "Bóng làm sao có mắt mà tránh, ngược lại anh ta có mắt mà không biết né!".
"Anh!", cậu ta cười khẩy, chỉ tay vào mặt Lụy Viễn đang nóng đến mức muốn biến thành quả cầu lửa đứng sau cô bị Luyến Tư giữ chặt vạt áo, "Ngược lại còn phải đi xin lỗi quả bóng của chúng tôi thật chân thành vào!".
"MÀY!!!! ĐỆCH, ÔNG Đ* NHỊN MÀY NỮA! BỎ RA!!".
"Cậu bình tĩnh!".
Chỗ này cách xa ban giám hiệu, hôm nay lại là thứ bảy, giáo viên và học sinh thưa thớt, nhà thi đấu này lại xây cách biệt với dãy phòng học nên chẳng khác gì cái nơi khỉ ho cò gáy tới tận cửa còn may ra phát hiện có oánh nhau.
"À ha!...", Nghịch Nhi xoa cằm cười lên một tiếng, cuối cùng cô cũng nhớ ra gương mặt đang vênh váo trước mặt cô đây là ai! Thảo nào mạnh miệng như vậy!
Phó Lạc cau mày, cảm thấy bị xúc phạm khi nghe giọng khinh khỉnh của cô.
Luyến Tư đập vai cô hỏi, "Gì thế cậu!?".
Nghịch Tiểu Nhi vươn vai một cái, vừa vặn eo vừa nói với Lụy Viễn.
"Cậu không nên đánh cậu ta".
"Tại sao? Tôi chưa từng bị nhục mạ đến như vậy đấy, nó mắng tôi như con đẻ cậu không thấy à?", cậu tức muốn ói máu nói.
"Có thấy, nhưng vừa lúc cậu ta nhập viện thì bức tường sau lưng cậu ta sẽ đổ sập xuống, cậu gánh nổi không?", Nghịch Nhi bình thản nói với cậu ta.
Phó Lạc cười khểnh, càng vênh váo hơn tiến lại gần cô, "Chị biết thì tốt, cha của tôi là trưởng ban giáo dục. Nói cho bọn dế các người nghe, ông vào đây ngồi mà không phải vắt óc suy nghĩ gì hết đấy!?".
"Tuyệt quá nhỉ! Ngu mà còn nói lớn!", Luyến Tư cười ha hả lăn mạ cậu ta giúp Lụy Viễn nguôi cơn giận.
Phó Lạc nghiến răng ken két, sắc mặt thay đổi, giơ nắm đấm lên về phía Luyến Tư dọa, cô gái nấp ra sau Lụy Viễn, nửa giây trước còn lớn họng giờ đã im thinh thít.
"Có muốn ăn đấm không A...hự!!!!!".
Nắm đấm vừa lướt qua mặt Nghịch Tiểu Nhi, bụng cậu liền cảm thấy đau nhói, giây sau đó liền lăn lóc bay vèo về phía sau nằm bất động dưới đất ôm chặt bụng, nói không ra tiếng.
Ngụy Chi thấy cô đánh người liền xông tới.
"Chị dám đánh người, không sợ chúng tôi nói ban giám hiệu xử chị sao, không biết sợ bức tường lớn chống lưng cậu ấy nữa à?", 'khối dưới' hét lớn.
Giọng nói chói tai thật đấy! Nghịch Nhi buông lỏng nắm tay ta, nếu miêu tả tăng thêm chút kích thích có thể nói nắm đấm của cô sắp bốc khói đến nơi rồi! Chợt tay kia vung đấm tới trước mặt Ngụy Chi, 'khối dưới' giật mình ngã xuống đất.
Nghịch Nhi cười khinh bỉ, toàn thân cô tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo.
"Ban giám hiệu? Được! Nói đi! Dù sao cũng là tôi ra tay trước. Còn cái bức tường mỏng manh sau lưng kia á? Chị đây đúng là không có 1 bức tường tựa lưng thật mà có cả dãy Trường Thành chống lưng cho ấy!", cô giơ nắm tay lên thổi một cái, đấm mạnh vào không khí, nhấn mạnh từng chữ trong miệng phun ra, "Bà đây đếch có sợ!".
"Luyện tập xuyên suốt một tuần liền, bên cạnh đó còn đươc giáo viên hỗ trợ, trong số các cậu còn vấn đề gì khó khăn không, nói ra để chúng ta cùng giải quyết!?".
Giọng nói cô vang dội ra bức tường đối diện, phía dưới nhìn nhau, lần lượt một vài cánh tay giơ lên.
Lụy Viễn đứng cuối hàng thứ 3 nói, "Chúng ta có thể đề nghị một trận thi đấu thử không? Biết sức của đối thủ, chuyện luyện tập sẽ không còn là vấn đề!".
Nghịch Tiểu Nhi lập tức nói, "Không thể! Vì lí do vài năm trước từng có kẻ chơi xấu hại đối thủ nhóm bạn bị chấn thương không thể tiếp tục thi đấu mà giờ quyền hạn đó đã bị loại bỏ!".
Không cần ra ngoài xã hội mới gặp kẻ xấu mà trong chính môi trường học tập vẫn có những con người giấu mặt tà ác đằng sau lớp ngụy trang học sinh gương mẫu.
Những bộ mặt ngây thơ tưởng chừng vô hại nhưng lại tàn nhẫn ra tay để giành bằng được thứ mình muốn. Suy cho cũng chúng cũng được xuất phát từ lòng tham muốn và đố kị.
Phía đông bên dưới nhốn nháo lên.
A: Có nha, từng có vụ nam sinh kia bị bạn học ra về lái xe quẹt trúng chấn thương bả vai không thể cầm vợt thi đấu!
B: Không xui xẻo đến mức đó chứ?
C:...
"E hèm!", cô hắng giọng dẹp tan sự bàn tán, chỉnh lại mũ nón ngay ngắn quay về trước, "Nhưng chúng ta có thể xem cách họ luyện tập, bằng con mắt của mình nhìn thấu đối thủ mà không động tay động chân, thế nào?".
"YAAA...!!", Đám sống bên dưới phấn khích cười vang, "Tuyệt! Còn tưởng không được biết mặt đối thủ nữa chứ!?".
"Ông đây nhìn xem đứa nào chơi tốt nhất, để xứng tầm với ông!".
"Nói phét vừa thôi! Haha...".
Đông Hoa ba khối quay về ba hướng vinh quang, một ngẩng cao hướng về Mặt Trời, ánh sáng của sự vĩnh cửu; một giang tay hướng về biển cả mênh mông, sự khao khát mãnh liệt và tự do tung hoành; một cúi chào tượng đài bà Marie Curie, biểu trưng cho sự vượt qua định kiến xã hội, hào quang tri thức và sự thành công rực rỡ.
Tương ứng mỗi dãy là một nhà thi đấu, riêng hai tòa Đông Tây nhà thi đấu vừa được tu sửa nên nhìn có vẻ sáng sủa hơn phía Nam. Cả đám người đông đúc yên tĩnh di chuyển từ nhà thi đấu phía Tây sang nhà thi đấu phía Đông, không một tiếng nói trật tự tuyệt đối vì lúc này vẫn còn nhiều lớp vẫn đang học và ban giám hiệu còn đang có buổi họp trên tầng.
Đường đến nhà thi đấu phía Đông đi qua thảo cầm viên, nơi trồng mấy loại cây dược liệu, một ao cá nhỏ sạch sẽ cho học sinh thường xuyên lui tới. Tiếng nước chảy róc rách va vào tảng đá liền nhớ tới câu 'Nước chảy đá mòn' mà mỗi khi tới tiết trải nghiệm của thầy hiệu trưởng bọn họ đều phải nghe nhắc đến. Ngôi trường này trải qua nhiều lần tu sửa mới được to lớn như bây giờ.
Đi một lúc cuối cùng họ cũng đến trước cửa nhà thi đấu phía Đông, cửa đã mở hé! Tiếng động bên trong thôi thúc cô đẩy cửa bước vào.
Một nhóm học sinh luyện tập như một cái máy cường độ bên trong khoảng sân rộng, không hẹn mà lần, cả đám người cùng lúc quay đầu nhìn ra phía cửa vừa kêu "cót két", một người đeo trên cổ chiếc còi đen bước tới.
"Các anh chị là khối trên đúng không? Đến đây làm gì thế?".
Miệng lưỡi cọc lóc, thật đúng quỹ đạo mà Nghịch Tiểu Nhi đang vận hành, cô hất nhẹ vành nón lên, cười thái độ thân thiện.
"Tất nhiên là đến để xem rồi! Bạn học khối dưới có ý kiến gì sao?".
Phụt.... vài người đứng sau lưng cô nhịn cười không nổi cười phụt một tiếng, 'khối dưới' cao ngang cằm cô, là một nữ sinh có vẻ ngoài mi nhon, tóc xướt lên cao buộc gọn ra sau, vẻ ngoài rất lạnh lùng, không hề có thiện cảm.
Ngụy Chi "hừ" một tiếng xoay lưng bỏ vào trong, thái độ khinh miệt gì vậy? Để bổn cô nương xem mi có bản lĩnh tới cỡ nào mà vênh váo như vậy?
Cô hất cằm, giọng thoang thoảng, "Vào trong thôi!".
"Cậu ngầu phết đấy Nhi!".
Luyến Tư đi tới vòng tay qua vai Nghịch Nhi cười sảng khoái, bọn họ đi lên vài bậc thang vào ghế ngồi gần kín hết ghế chống cằm nhìn xuống sân.
Mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp, cho đến nửa tiếng sau.
"Bang!!", một quả bóng rổ lao về phía chỗ bọn cô đang ngồi, Lụy Viễn còn đang hăng say nói chuyện thì giật mình nghe thấy tiếng quát từ xa, "Viễn né nhanh!".
"Bụp!!!", cảm giác đau rát không đột ngột ập tới, trước mắt xuất hiện một cái bóng cao gầy đổ xuống người cậu, Nghịch Tiểu Nhi đứng chắn trước mặt cậu chụp lấy quả bóng, ánh mắt tràn đầy sự tức giận nhìn về phía cậu thanh niên bên dưới đang hất cằm kiêu ngạo.
"Nhà thi đấu bên các người bộ không có chỗ để ngồi hay sao mà lết hết sang đây ờ nhờ vậy?".
"Thế thì sao!?", Nghịch Nhi ôm quả bóng nhảy từ trên thành lan can nhảy xuống bên dưới, đập quả bóng xuống đất nảy sang chỗ khác. Lụy Viễn cùng Luyến Tư nhanh chân chạy xuống, cậu túm chặt lấy áo thanh niên kia.
"Mày hâm cái gì? Bọn tao chính là muốn sang đây ở ké đấy, có quy định cấm vào sao? Lôi ra đây ông xem!".
"Từ từ nào, cậu hiếu chiến như vậy làm gì?", Luyến Tư đi tới kéo cậu về.
Đám đông hai bên lũ lượt tập trung tới, tránh gây sự thiếu oxi mọi người vẫn ngồi yên vị trên ghế nhìn xuống, một bạn học còn nói lớn với Nghịch Nhi.
"Nghịch Tiểu Nhi, tôi quay video lại giúp cậu, cần thì nói một tiếng tôi bắn nó sang thầy chủ nhiệm!".
Thanh niên bên kia nghe vậy liền lườm vị trên kia một cái, tất nhiên tiếng quát mắng liền xảy ra.
"Mày lườm tao à! Lườm tiếp đi, bà đây biết mình đẹp lắm rồi!".
Phó Lạc "hừ" một tiếng quay lại nhìn cô, gương mặt bị bóng vành nón che đi một nửa, Nghịch Tiểu Nhi muốn xem xem hôm nay thật sự sẽ có chuyện xảy ra hay không?.
Cô chỉ ngón tay về phía Lụy Viễn, đầu không nhúc nhích, giọng lãnh đạm như không hề tức giận, "Xin lỗi cậu ấy đi, rồi chúng tôi sẽ không làm phiền bạn học luyện tập nữa!".
"Ông khinh!", Phó Lạc phun một ngụm nước bọt xuống đất, hất cằm ưỡn ngực hất hất xông tới như chẳng để tâm có cam đang lia về phía cậu, "Bóng làm sao có mắt mà tránh, ngược lại anh ta có mắt mà không biết né!".
"Anh!", cậu ta cười khẩy, chỉ tay vào mặt Lụy Viễn đang nóng đến mức muốn biến thành quả cầu lửa đứng sau cô bị Luyến Tư giữ chặt vạt áo, "Ngược lại còn phải đi xin lỗi quả bóng của chúng tôi thật chân thành vào!".
"MÀY!!!! ĐỆCH, ÔNG Đ* NHỊN MÀY NỮA! BỎ RA!!".
"Cậu bình tĩnh!".
Chỗ này cách xa ban giám hiệu, hôm nay lại là thứ bảy, giáo viên và học sinh thưa thớt, nhà thi đấu này lại xây cách biệt với dãy phòng học nên chẳng khác gì cái nơi khỉ ho cò gáy tới tận cửa còn may ra phát hiện có oánh nhau.
"À ha!...", Nghịch Nhi xoa cằm cười lên một tiếng, cuối cùng cô cũng nhớ ra gương mặt đang vênh váo trước mặt cô đây là ai! Thảo nào mạnh miệng như vậy!
Phó Lạc cau mày, cảm thấy bị xúc phạm khi nghe giọng khinh khỉnh của cô.
Luyến Tư đập vai cô hỏi, "Gì thế cậu!?".
Nghịch Tiểu Nhi vươn vai một cái, vừa vặn eo vừa nói với Lụy Viễn.
"Cậu không nên đánh cậu ta".
"Tại sao? Tôi chưa từng bị nhục mạ đến như vậy đấy, nó mắng tôi như con đẻ cậu không thấy à?", cậu tức muốn ói máu nói.
"Có thấy, nhưng vừa lúc cậu ta nhập viện thì bức tường sau lưng cậu ta sẽ đổ sập xuống, cậu gánh nổi không?", Nghịch Nhi bình thản nói với cậu ta.
Phó Lạc cười khểnh, càng vênh váo hơn tiến lại gần cô, "Chị biết thì tốt, cha của tôi là trưởng ban giáo dục. Nói cho bọn dế các người nghe, ông vào đây ngồi mà không phải vắt óc suy nghĩ gì hết đấy!?".
"Tuyệt quá nhỉ! Ngu mà còn nói lớn!", Luyến Tư cười ha hả lăn mạ cậu ta giúp Lụy Viễn nguôi cơn giận.
Phó Lạc nghiến răng ken két, sắc mặt thay đổi, giơ nắm đấm lên về phía Luyến Tư dọa, cô gái nấp ra sau Lụy Viễn, nửa giây trước còn lớn họng giờ đã im thinh thít.
"Có muốn ăn đấm không A...hự!!!!!".
Nắm đấm vừa lướt qua mặt Nghịch Tiểu Nhi, bụng cậu liền cảm thấy đau nhói, giây sau đó liền lăn lóc bay vèo về phía sau nằm bất động dưới đất ôm chặt bụng, nói không ra tiếng.
Ngụy Chi thấy cô đánh người liền xông tới.
"Chị dám đánh người, không sợ chúng tôi nói ban giám hiệu xử chị sao, không biết sợ bức tường lớn chống lưng cậu ấy nữa à?", 'khối dưới' hét lớn.
Giọng nói chói tai thật đấy! Nghịch Nhi buông lỏng nắm tay ta, nếu miêu tả tăng thêm chút kích thích có thể nói nắm đấm của cô sắp bốc khói đến nơi rồi! Chợt tay kia vung đấm tới trước mặt Ngụy Chi, 'khối dưới' giật mình ngã xuống đất.
Nghịch Nhi cười khinh bỉ, toàn thân cô tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo.
"Ban giám hiệu? Được! Nói đi! Dù sao cũng là tôi ra tay trước. Còn cái bức tường mỏng manh sau lưng kia á? Chị đây đúng là không có 1 bức tường tựa lưng thật mà có cả dãy Trường Thành chống lưng cho ấy!", cô giơ nắm tay lên thổi một cái, đấm mạnh vào không khí, nhấn mạnh từng chữ trong miệng phun ra, "Bà đây đếch có sợ!".