Chương 19: Hắn Sợ
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Xà vừa đến trước cửa nhà tay chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cửa đã đột ngột mở ra, Nghịch Tiểu Nhi trông thấy hắn không nói gì mà một mạch chạy ra ngoài với luồng sát khí bám xung quanh hiện rõ trên đôi mắt đằng đằng sát khí. Hắn thở dài đi vào nhà, quang cảnh tang hoang không một tiếng động như con mảnh thú vừa càn quét xong đi tìm con mồi mới bỏ lại đây một mớ hỗn độn.
Kỷ Hành Dục nằm dài trên bậc thang, Hắc Quản nhìn chỉ biết thờ ơ vứt lại một câu.
"Thật thảm hại!'', tên này dù cho bị Nghịch Nhi đánh lần này đến lần khác cũng không thể chừa cái thói ba hoa, lưu manh ăn sâu trong máu, đúng là loài hồ ly truyền kiếp cũng không thay đổi, "Uổng công mẹ ngươi sinh ngươi ra thừa hưởng gen tốt, cuối cùng lại không biết tận dụng, bị đấm vài hiệp nữa có khi đem bán đồ bỏ cũng không ai mua!".
"Đồ con rắn thối, ta đau không thèm cãi với ngươi, chiều nay ta đi rước Nghịch Nhi!".
"Còn muốn giành chén cơm với ta? Không sợ bị ăn đấm thay cơm à?".
"Phải xin lỗi rồi chở Nghịch Nhi đi ăn món ngon ngon mới được, ngươi khỏi nấu cơm!", hắn từ từ bò dậy, mấy vết thâm tím mới lặng đi mấy ngày lại có vết tích mới in lên, Nghịch Nhi muốn đánh dấu chủ quyền cũng không cần mạnh tay thế chứ!
Nghịch Tiểu Nhi đến trường vẫn không nguôi được lửa giận! Ý Ân thấy cô đằng đằng sấm chớp khiến mấy người xung quanh không hẹn rủ nhau đi hết ra ngoài mà đi đến trước bàn cô.
"Cậu bị làm sao vậy?".
"Bị thú hoang cắn!".
"Thú hoang? Ở đâu?".
"Ở nhà".
???Là sao chứ, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Ý Ân cô chỉ thở dài rồi thôi, lười giải thích.
"À Tiểu Nhi, có chuyện này Lưu An nhờ mình hỏi cậu".
Lưu An là bạn học năng động từng học chung với hai người hai năm trước nhưng năm nay danh sách lại chuyển cậu ấy sang lớp khác, người này có mặt ở buổi tiệc sinh nhật Nghịch Nhi mấy ngày trước và còn là bạn chung lớp học võ.
"Chuyện gì?", cô mở nắp chai nước ra đưa lên uống vừa nghe Ý Ân hỏi.
"Lưu An hình như trúng tiếng sét ái tình với bạn cùng nhà của cậu rồi, cậu ấy hỏi người ta có bạn gái chưa, học ở đâu.. bla?".
Phụt... cô suýt phun nước ra ngoài, nghe được chuyện này làm cô thật muốn sang bên đó sờ thử trán cậu ta xem có ấm không, không ngờ kẻ lưu manh như hắn lại được Lưu An cô bạn xinh đẹp của cô nhìn trúng, bình thường cậu ta kín miệng bao nhiêu vậy mà bây giờ lại mở miệng hỏi gián tiếp cô về một người khác giới, đúng là sức ảnh hưởng của hắn không tầm thường.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Tôi không biết! Tại sao không tìm thẳng hắn mà hỏi?".
Đúng lúc Lưu An sang lớp tìm nghe cô nói vậy liền lên tiếng, "Cậu ở chung nhà với cậu ấy nên mình mới nhờ Ý Ân hỏi cậu!".
"Đúng là ở chung nhưng chỉ chung nhà không chung chuyện, cậu ta làm gì bên ngoài sao tôi biết!".
"Vậy cậu nhận xét cậu ấy như thế nào?", Lưu An mê mẩn ngồi xuống bên cạnh cô hỏi chuyện.
Đổi lại là sự thờ ơ của Nghịch Nhi, "Hắn chẳng có gì tốt đẹp cả, cậu thích thì thử đi, được thì nhích không được thì lùi".
"Cậu giúp mình theo đuổi cậu ấy được không, nha".
"Mình bận lắm, cậu nhờ Ý Ân đi, mình ngủ đây!".
Lý Doãn nằm ngủ phía sau tình cờ nghe thấy hé lộ một nụ cười đắc ý.
Buổi chiều hôm đó Nghịch Nhi ôm túi ra trước hiệu sách gần đó ý định muốn mua một quyển sách vừa ra mắt của tác giả Yowa chuyên viết mảng truyện ma kinh dị, sau hơn hai năm Hành Dục cố truyền đạt cho cô hết tất cả tâm huyết về văn học của hắn cho cô thì thứ cô tích tụ lại không bằng 1 hạt cơm trong nồi, đúng là không thể vào đầu một chữ...
"Baby..", giọng nói quen thuộc cất lên sát tai cô, hắn đứng chống tay lên giá sách kê mặt sát bên Nghịch Nhi trong nháy mắt hưởng trọn cặp ánh mắt ngập tràn ghét bỏ của cô dành cho hắn, hắn mếu máo xin lỗi, mua chuộc cô bằng tất cả những gì hắn có nhưng thứ hắn có chỉ là một trái tim to bự dành trọn cho Nghịch Tiểu Nhi và một gương mặt siêu ưu tú vừa làm cô hãnh diện vừa dùng để quyến rũ Nghịch Nhi mỗi đêm.
"Hừ! Đeo khẩu trang làm gì?".
"Em quá đáng lắm đánh hủy dung nhan của tôi là em phải chịu trách nhiệm cưới một thằng chồng xấu xí đó, nên sau này có đánh nhớ tránh mặt tôi ra?!".
"Lưu manh! Lưu manh như cậu cũng có người thích đó mới lạ!".
Hắn hứng hởi, "Em thích tôi rồi?".
Cô xoay qua sờ trán hắn, liếc một cái rồi bỏ đi, "Còn đang mơ à?".
Cô đem sách ra quầy thanh toán rồi cả hai cùng đi ra xe hắn đỗ bên cạnh trường, Nghịch Nhi vào xe ngồi trước, hắn đi vòng qua đầu xe bị Lưu An giữ lại.
Nghịch Nhi trong xe nhìn thấy không khỏi "Ô" lên một tiếng, táo bạo như vậy sao! Không biết bọn họ ngoài đó nói gì nhưng hắn nhép miệng nói một hai câu rồi đi vào trong xe, Lưu An sựng người một lúc mới tấp vào trong lề đứng.
Kỷ Hành Dục vào xe ngồi, hắn rất mong đợi Nghịch Nhi sẽ hỏi hắn Lưu An đã nói gì nhưng cô chỉ chú tâm vào cuốn sách vừa mua được hoàn toàn mà bơ hắn.
"Nghịch Nhi, cô gái lúc nãy đã hỏi xin thông tin của tôi đấy".
"Đó là bạn tôi, Lưu An!".
"Em không... tò mò chút nào sao?".
"Tò mò? Tại sao? Nhan sắc của cậu rất hợp gu mắt của các cô gái trong trường của tôi! Họ đều thích cậu nên mấy chuyện này là bình thường!".
Trong lòng Kỷ Hành Dục vô cùng khó chịu, người con gái hắn toàn tâm toàn ý theo đuổi lại xem nhẹ chuyện có cô gái lạ đến xin thông tin của hắn. Nghịch Tiểu Nhi rốt cuộc có coi lời hắn nói là nghiêm túc không vậy? Cô có xem hắn là con người không hay chỉ là con cáo năm đó?
Kỷ Hành Dục bắt đầu có cảm giác sợ hãi! Hắn sợ dù cho hắn có làm đến mức nào Nghịch Tiểu Nhi cũng không thuộc về hắn... một là của hắn hoặc không là của ai cả!
Kỷ Hành Dục nằm dài trên bậc thang, Hắc Quản nhìn chỉ biết thờ ơ vứt lại một câu.
"Thật thảm hại!'', tên này dù cho bị Nghịch Nhi đánh lần này đến lần khác cũng không thể chừa cái thói ba hoa, lưu manh ăn sâu trong máu, đúng là loài hồ ly truyền kiếp cũng không thay đổi, "Uổng công mẹ ngươi sinh ngươi ra thừa hưởng gen tốt, cuối cùng lại không biết tận dụng, bị đấm vài hiệp nữa có khi đem bán đồ bỏ cũng không ai mua!".
"Đồ con rắn thối, ta đau không thèm cãi với ngươi, chiều nay ta đi rước Nghịch Nhi!".
"Còn muốn giành chén cơm với ta? Không sợ bị ăn đấm thay cơm à?".
"Phải xin lỗi rồi chở Nghịch Nhi đi ăn món ngon ngon mới được, ngươi khỏi nấu cơm!", hắn từ từ bò dậy, mấy vết thâm tím mới lặng đi mấy ngày lại có vết tích mới in lên, Nghịch Nhi muốn đánh dấu chủ quyền cũng không cần mạnh tay thế chứ!
Nghịch Tiểu Nhi đến trường vẫn không nguôi được lửa giận! Ý Ân thấy cô đằng đằng sấm chớp khiến mấy người xung quanh không hẹn rủ nhau đi hết ra ngoài mà đi đến trước bàn cô.
"Cậu bị làm sao vậy?".
"Bị thú hoang cắn!".
"Thú hoang? Ở đâu?".
"Ở nhà".
???Là sao chứ, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Ý Ân cô chỉ thở dài rồi thôi, lười giải thích.
"À Tiểu Nhi, có chuyện này Lưu An nhờ mình hỏi cậu".
Lưu An là bạn học năng động từng học chung với hai người hai năm trước nhưng năm nay danh sách lại chuyển cậu ấy sang lớp khác, người này có mặt ở buổi tiệc sinh nhật Nghịch Nhi mấy ngày trước và còn là bạn chung lớp học võ.
"Chuyện gì?", cô mở nắp chai nước ra đưa lên uống vừa nghe Ý Ân hỏi.
"Lưu An hình như trúng tiếng sét ái tình với bạn cùng nhà của cậu rồi, cậu ấy hỏi người ta có bạn gái chưa, học ở đâu.. bla?".
Phụt... cô suýt phun nước ra ngoài, nghe được chuyện này làm cô thật muốn sang bên đó sờ thử trán cậu ta xem có ấm không, không ngờ kẻ lưu manh như hắn lại được Lưu An cô bạn xinh đẹp của cô nhìn trúng, bình thường cậu ta kín miệng bao nhiêu vậy mà bây giờ lại mở miệng hỏi gián tiếp cô về một người khác giới, đúng là sức ảnh hưởng của hắn không tầm thường.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Tôi không biết! Tại sao không tìm thẳng hắn mà hỏi?".
Đúng lúc Lưu An sang lớp tìm nghe cô nói vậy liền lên tiếng, "Cậu ở chung nhà với cậu ấy nên mình mới nhờ Ý Ân hỏi cậu!".
"Đúng là ở chung nhưng chỉ chung nhà không chung chuyện, cậu ta làm gì bên ngoài sao tôi biết!".
"Vậy cậu nhận xét cậu ấy như thế nào?", Lưu An mê mẩn ngồi xuống bên cạnh cô hỏi chuyện.
Đổi lại là sự thờ ơ của Nghịch Nhi, "Hắn chẳng có gì tốt đẹp cả, cậu thích thì thử đi, được thì nhích không được thì lùi".
"Cậu giúp mình theo đuổi cậu ấy được không, nha".
"Mình bận lắm, cậu nhờ Ý Ân đi, mình ngủ đây!".
Lý Doãn nằm ngủ phía sau tình cờ nghe thấy hé lộ một nụ cười đắc ý.
Buổi chiều hôm đó Nghịch Nhi ôm túi ra trước hiệu sách gần đó ý định muốn mua một quyển sách vừa ra mắt của tác giả Yowa chuyên viết mảng truyện ma kinh dị, sau hơn hai năm Hành Dục cố truyền đạt cho cô hết tất cả tâm huyết về văn học của hắn cho cô thì thứ cô tích tụ lại không bằng 1 hạt cơm trong nồi, đúng là không thể vào đầu một chữ...
"Baby..", giọng nói quen thuộc cất lên sát tai cô, hắn đứng chống tay lên giá sách kê mặt sát bên Nghịch Nhi trong nháy mắt hưởng trọn cặp ánh mắt ngập tràn ghét bỏ của cô dành cho hắn, hắn mếu máo xin lỗi, mua chuộc cô bằng tất cả những gì hắn có nhưng thứ hắn có chỉ là một trái tim to bự dành trọn cho Nghịch Tiểu Nhi và một gương mặt siêu ưu tú vừa làm cô hãnh diện vừa dùng để quyến rũ Nghịch Nhi mỗi đêm.
"Hừ! Đeo khẩu trang làm gì?".
"Em quá đáng lắm đánh hủy dung nhan của tôi là em phải chịu trách nhiệm cưới một thằng chồng xấu xí đó, nên sau này có đánh nhớ tránh mặt tôi ra?!".
"Lưu manh! Lưu manh như cậu cũng có người thích đó mới lạ!".
Hắn hứng hởi, "Em thích tôi rồi?".
Cô xoay qua sờ trán hắn, liếc một cái rồi bỏ đi, "Còn đang mơ à?".
Cô đem sách ra quầy thanh toán rồi cả hai cùng đi ra xe hắn đỗ bên cạnh trường, Nghịch Nhi vào xe ngồi trước, hắn đi vòng qua đầu xe bị Lưu An giữ lại.
Nghịch Nhi trong xe nhìn thấy không khỏi "Ô" lên một tiếng, táo bạo như vậy sao! Không biết bọn họ ngoài đó nói gì nhưng hắn nhép miệng nói một hai câu rồi đi vào trong xe, Lưu An sựng người một lúc mới tấp vào trong lề đứng.
Kỷ Hành Dục vào xe ngồi, hắn rất mong đợi Nghịch Nhi sẽ hỏi hắn Lưu An đã nói gì nhưng cô chỉ chú tâm vào cuốn sách vừa mua được hoàn toàn mà bơ hắn.
"Nghịch Nhi, cô gái lúc nãy đã hỏi xin thông tin của tôi đấy".
"Đó là bạn tôi, Lưu An!".
"Em không... tò mò chút nào sao?".
"Tò mò? Tại sao? Nhan sắc của cậu rất hợp gu mắt của các cô gái trong trường của tôi! Họ đều thích cậu nên mấy chuyện này là bình thường!".
Trong lòng Kỷ Hành Dục vô cùng khó chịu, người con gái hắn toàn tâm toàn ý theo đuổi lại xem nhẹ chuyện có cô gái lạ đến xin thông tin của hắn. Nghịch Tiểu Nhi rốt cuộc có coi lời hắn nói là nghiêm túc không vậy? Cô có xem hắn là con người không hay chỉ là con cáo năm đó?
Kỷ Hành Dục bắt đầu có cảm giác sợ hãi! Hắn sợ dù cho hắn có làm đến mức nào Nghịch Tiểu Nhi cũng không thuộc về hắn... một là của hắn hoặc không là của ai cả!