Chương 30: Có phải hơi nhanh rồi không
Nồi cơm điện vang lên âm thanh nhắc nhở cơm đã được nấu xong, Trần Tuý liếc nhìn lại rồi nói với Chân Điềm: “Anh đi xới cơm.”
“Ừ.” Sau khi anh đi khỏi, Chân Điềm lén lút thở ra. Vừa rồi cô hồi hộp quá, Trần Tuý chỉ mới ngồi cạnh cô mà trái tim cô đã lập tức tăng nhịp đập rồi.
Dường như biết Chân Điềm đang căng thẳng nên lúc ăn cơm Trần Tuý ngồi đối diện với cô. Rau xào anh mua là loại nổi tiếng nhất vùng này, sau khi nếm thử, Chân Điềm nói rằng mặc dù không bằng tay nghề của bà Vương Thục Trân nhưng nó cũng rất ngon rồi.
“Lần sau anh làm cho em ăn.” Trần Tuý nói.
“Vâng.” Chân Điềm cắn miếng xương sườn trong miệng, cố ý nhìn đi chỗ khác.
Trần Tuý múc một muỗng đậu phụ cho vào bát cô rồi tự nhiên hỏi: “Em có nói với gia đình về chuyện chúng ta không?”
“Có.” Chân Điềm nhìn cái chén trên bàn, gật đầu nói, “Hôm qua lúc về em đã nói rồi.”
“Vậy mọi người nghĩ sao?”
“Ừm…” Chẳng lẽ cô nói cho anh biết, vì lúc đó cô quá xấu hổ nên mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, mà chỉ lo chạy về phòng sao?
“Bọn họ không đồng ý sao?” Trần Tuý hiểu sự do dự của Chân Điềm thành mọi người trong nhà cô không đồng ý, “Vì Trần Nhất Nhiên?”
“Không phải không phải, không phải không đồng ý, mọi người đồng ý rồi!” Chân Điềm biết Trần Nhất Nhiên hiểu chuyện đến mức nào, nên cô không muốn anh sẽ vì thằng bé mà hiểu lầm gia đình cô phản đối việc cô ở bên Trần Tuý.
Cô vội vã nói lí do khiến Trần Tuý phải ngước mắt nhìn cô, “Vậy hả?”
Giọng anh mang theo ý cười, Chân Điềm cảm thấy những gì cô nói khi nãy nghe như người nhà sợ cô không lấy được chồng vậy, thế là cô lấy lại tự tôn của mình: “Anh cũng biết đó, cả nhà em đều là khán giả trung thành của anh.”
Trần Tuý lại cười một tiếng rồi nói: “Em hẹn một hôm nào đi, anh mời gia đình em ăn bữa cơm, cũng đưa Trần Nhất Nhiên đi cùng luôn.”
“Được.”
“Đợi mọi người gặp Trần Nhất Nhiên rồi, anh sẽ tìm một ngày khác đưa em đi gặp ba mẹ anh.”
Chân Điềm liền bị sặc cơm trong miêng, Trần Tuý đã gặp ba mẹ cô rồi, theo lý mà nói thì cũng đến lượt cô gặp ba mẹ anh. Nhưng sao cô lại cảm thấy anh và cô tiến nhanh quá vậy? Hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ chính thức yêu nhau mà!
“Em sao thế, bị sặc à?” Trần Tuý nghe cô ho thì đứng dậy rót cho cô ly nước trắng, “Có muốn uống chút nước không?”
“Cảm ơn anh.” Chân Điềm cầm ly uống một ngụm rồi chậm rãi hít vào. Trần Tuý đợi cho đến khi cô không còn ho nữa thì mới hỏi lại: “Nếu em chưa muốn gặp ba mẹ anh thì chuyện này có thể từ từ.”
“Không có, không phải là em không muốn gặp họ, chỉ là em cảm thấy quá nhanh thôi.”
Trần Tuý ngẫm nghĩ, tuy rằng khá nhanh, nhưng sớm hay muộn thì vẫn sẽ gặp, sớm một chút hay muộn một tẹo cũng không khác gì mấy. Nhưng nếu Chân Điềm cảm thấy nhanh, anh cũng không muốn cô nghĩ nhiều: “Qua một thời gian nữa anh đưa em đi ăn cơm với mọi người, không vội lắm.”
“Vâng.”
Trần Tuý gắp thêm một đũa thức ăn nữa cho Chân Điềm rồi nói với cô, “Đúng rồi, Đặng Lệ Dương đã xuất viện.”
“Hả, anh ấy không sao chứ ạ?” Người ta có câu bị thương gân cốt phải mất trăm ngày, hẳn là không khỏi nhanh như thế chứ.
“Chắc không sao, nhưng sinh hoạt có thể hơi bất tiện.”
Chân Điềm gật đầu: “Chị Miêu Miêu ở nhà chăm sóc anh ấy ạ?”
Trần Tuý ngừng một lúc mới nói: “Cậu ấy và Lý Miêu chia tay rồi.”
“Hả?” Chân Điềm kinh ngạc, “Từ lúc nào thế?”
“Đã hai ngày rồi.” Trần Tuý không muốn nói chuyện này nữa, Đặng Lệ Dương gọi cho anh khóc lóc kể lể nửa tiếng, anh nghe đến đau cả đầu, “Chuyện của bọn họ tự họ giải quyết, người khác không tiện can thiệp.”
“Ồ.” Mặc dù Chân Điềm biết Đặng Lệ Dương không lâu, nhưng chuyện của và Lý Miêu cô biết cũng khá nhiều, quả thực rất phức tạp, ”Chẳng lẽ chị Miêu Miêu đi du lịch với anh đồng nghiệp của chị ấy ạ?”
“Ừ.”
“…” Đau lòng cho anh Đặng ba mươi giây, “Vậy chúng ta nhanh đi gặp anh ấy đi.”
Trần Tuý ngước mắt nhìn Chân Điềm: “Bây giờ mình đi gặp cậu ta thì chỉ có đả kích cậu ta hơn.”
Chân Điềm: “…”
Cũng đúng.
Để không kích động đến Trần Nhất Nhiên sắp đi học về, ăn xong Chân Điềm giúp Trần Tuý dọn dẹp rồi một lúc sau lái xe đến quán. Dĩ nhiên kế hoạch xem phim của Trần Tuý chưa có thời gian để thực hiện, nhưng anh không vội, sau này sẽ có cơ hội thôi.
Buổi tối Trần Nhất Nhiên về nhà, Trần Tuý còn chưa nói chuyện cậu đánh nhau thì cậu đã đánh đòn phủ đầu, hỏi về Chân Điềm trước: “Cậu ơi, sao hôm nay chị Điềm Điềm lại xuất hiện ở trường cùng lúc với cậu vậy? Có phải hai người ở bên nhau rồi không ạ?”
Trần Tuý đang xem tài liệu của chương trình mới, lạnh nhạt với Trần Nhất Nhiên: “Chuyện này cậu cũng phải giải thích với con sao?”
“Đương nhiên là có ạ, con có quyền biết mợ của con là ai!”
“Ồ.” Trần Tuý nhìn cậu một cái, “Đúng thế.”
Thái độ của anh cũng chẳng ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Trần Nhất Nhiên, “Hai người ở bên nhau từ khi nào ạ?”
Trần Tuý nói: “Tốt hơn hết là nên nói về con và Chu Tuệ Tuệ trước.”
“…” Trần Nhất Nhiên im lặng, sau đó tạm biệt Trần Tuý, “Cậu, con đi làm bài tập đây.”
Sau khi đuổi cháu trai thành công, Trần Tuý tiếp tục ngồi đọc tài liệu.
Chương trình mới là chương trình trò chuyện với người nổi bật trong một ngành nghề, tựa đề được đặt tạm là ‘Vòng kết nối’. Chương trình đã được thiết kế tương đối hoàn thiện, điều duy nhất khiến mọi người bận tâm là nên mời ai cho số phát sóng đầu tiên.
Làm một chương trình mới toanh, muốn thu hút được nhiều người xem thì phải tìm được khách mời có độ chú ý cao. Tuy nhiên, chương trình là phần tiếp theo của “Toạ đàm cùng Trịnh Duy Quốc” nên không thể tuỳ tiện tìm một khách mời nổi tiếng nào trên mạng được, ngay cả những ngôi sao đình đám cũng bị lãnh đạo nhà đài phủ quyết.
Mọi người thảo luận hết đợt này đến đợt khác, lần lượt tổ chức các cuộc họp, rồi cuối cùng quyết định được khách mời cho số đầu tiên chính là Thư Toàn, biên kịch của bộ phim truyền hình ăn khách < Hành trình cuối cùng >.
Bộ phim này chắc chắn là bộ phim truyền hình nổi bật nhất trong năm nay, tỉ lệ người xem tăng vọt, lần lượt thiết lập các kỷ lục mới. Ngay cả ca khúc chủ đề ‘Nhói lòng’ mà Lệ Thâm hát cũng càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, khắp các cửa hàng lớn nhỏ ở đầu đường cuối ngõ đều phát bài hát này.
Với tư cách là biên kịch của bộ phim, Thư Toàn có đủ độ nổi tiếng, ngoài ra cô ấy còn là một biên kịch có thâm niên, đã cho ra đời nhiều kịch bản kinh điển, phù hợp với định vị của chương trình.
Sau khi định xong khách mời thì công đoạn tiếp theo diễn ra suôn sẻ hơn, ê-kíp chương trình đã liên hệ với Thư Toàn để xác nhận rằng cô có thể đến tham gia ghi hình cho số đầu tiên, rồi sau đó mới công bố trên Weibo. Điền Sâm cũng đặc biệt nhắc đến vấn đề này trong buổi họp thường ngày, “Chương trình mới để thay thế cho chương trình của ông Trịnh đã chính thức được xác định, và tôi tin rằng mọi người đã hiểu rõ được ít nhiều. Người dẫn chương trình sẽ là Trần Tuý, khách mời cho số đầu tiên là Thư Toàn. Lúc đó cô ấy đến, mọi người hãy phối hợp nhiều hơn chút. Ngoài ra, Weibo của đài cũng đã công khai chuyện này, Trần Tuý nhớ chuyển tiếp trên Weibo nhé.”
“Vâng.” Weibo của Trần Tuý đã không còn như xưa nữa, lượng người theo dõi sắp đuổi kịp Weibo của ABA. Lãnh đạo trong đài cũng yêu cầu tên Weibo của anh nên được đổi từ một đống từ lộn xộn thành ABA Trần Tuý.
“Chương trình mới này được đài rất xem trọng, mong rằng các bộ phận có thể phối hợp làm việc. Các đồng nghiệp khác cũng hãy hợp tác hơn nữa để đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho cả đài và khán giả. Đồng thời hôm nay chương trình của ông Trịnh sẽ được ghi hình tập cuối, cũng nên bắt đầu chiêu mộ khán giả cho chương trình mới. Ở đây có vài vé riêng, các bạn trong tổ chương trình có thể mời người thân và bạn bè đến, nếu cần thì chốc nữa đến tìm tôi.”
Cuộc họp hôm nay đã giải thích rất nhiều điều, thời gian họp cũng khá lâu. Sau cuộc họp, Trần Tuý chuyển tiếp Weibo của đài trước rồi đi đến văn phòng của Điền Sâm để lấy vé xem chương trình cho hai người.
“Cho bạn gái à?” Điền Sâm nhìn anh, trong mắt còn có vẻ hài hước.
Cũng may trước giờ Trần Tuý vẫn luôn bình tĩnh trước sự đùa giỡn của lãnh đạo, mặt anh vẫn không đổi sắc: “Vâng.”
Điền Sâm cười nói: “Được rồi, đăng ký thông tin người xem đi, để một lúc nữa tôi báo cho họ.”
“Cảm ơn anh Điền.” Trần Tuý lấy hai vé, một cho Chân Điềm và một cho mẹ cô. Anh không biết hôm đó họ có rảnh không, nên cứ nhắn tin hỏi thăm trước.
Chân Điềm: Rảnh nha rảnh nha! Không rảnh thì cũng sẽ rảnh!
Chân Điềm: Bọn em có thể được đi xem trực tiếp sao? Mẹ em sẽ rất vui đó! Lại còn có thể khoe khoang với hội chị em của mẹ nữa!
Trần Tuý cười rồi trả lời: “Vậy thì em điền vào mẫu này, lát nữa anh đi đưa cho em.”
Chân Điềm: Vâng!
Trong khi hai người họ đang trò chuyện thì trên mạng, có một chủ đề mang tên ‘Đứa con ngoài giá thú của MC Trần Tuý đài ABA’ đã nhanh chóng được lên hot search.
“Ừ.” Sau khi anh đi khỏi, Chân Điềm lén lút thở ra. Vừa rồi cô hồi hộp quá, Trần Tuý chỉ mới ngồi cạnh cô mà trái tim cô đã lập tức tăng nhịp đập rồi.
Dường như biết Chân Điềm đang căng thẳng nên lúc ăn cơm Trần Tuý ngồi đối diện với cô. Rau xào anh mua là loại nổi tiếng nhất vùng này, sau khi nếm thử, Chân Điềm nói rằng mặc dù không bằng tay nghề của bà Vương Thục Trân nhưng nó cũng rất ngon rồi.
“Lần sau anh làm cho em ăn.” Trần Tuý nói.
“Vâng.” Chân Điềm cắn miếng xương sườn trong miệng, cố ý nhìn đi chỗ khác.
Trần Tuý múc một muỗng đậu phụ cho vào bát cô rồi tự nhiên hỏi: “Em có nói với gia đình về chuyện chúng ta không?”
“Có.” Chân Điềm nhìn cái chén trên bàn, gật đầu nói, “Hôm qua lúc về em đã nói rồi.”
“Vậy mọi người nghĩ sao?”
“Ừm…” Chẳng lẽ cô nói cho anh biết, vì lúc đó cô quá xấu hổ nên mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, mà chỉ lo chạy về phòng sao?
“Bọn họ không đồng ý sao?” Trần Tuý hiểu sự do dự của Chân Điềm thành mọi người trong nhà cô không đồng ý, “Vì Trần Nhất Nhiên?”
“Không phải không phải, không phải không đồng ý, mọi người đồng ý rồi!” Chân Điềm biết Trần Nhất Nhiên hiểu chuyện đến mức nào, nên cô không muốn anh sẽ vì thằng bé mà hiểu lầm gia đình cô phản đối việc cô ở bên Trần Tuý.
Cô vội vã nói lí do khiến Trần Tuý phải ngước mắt nhìn cô, “Vậy hả?”
Giọng anh mang theo ý cười, Chân Điềm cảm thấy những gì cô nói khi nãy nghe như người nhà sợ cô không lấy được chồng vậy, thế là cô lấy lại tự tôn của mình: “Anh cũng biết đó, cả nhà em đều là khán giả trung thành của anh.”
Trần Tuý lại cười một tiếng rồi nói: “Em hẹn một hôm nào đi, anh mời gia đình em ăn bữa cơm, cũng đưa Trần Nhất Nhiên đi cùng luôn.”
“Được.”
“Đợi mọi người gặp Trần Nhất Nhiên rồi, anh sẽ tìm một ngày khác đưa em đi gặp ba mẹ anh.”
Chân Điềm liền bị sặc cơm trong miêng, Trần Tuý đã gặp ba mẹ cô rồi, theo lý mà nói thì cũng đến lượt cô gặp ba mẹ anh. Nhưng sao cô lại cảm thấy anh và cô tiến nhanh quá vậy? Hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ chính thức yêu nhau mà!
“Em sao thế, bị sặc à?” Trần Tuý nghe cô ho thì đứng dậy rót cho cô ly nước trắng, “Có muốn uống chút nước không?”
“Cảm ơn anh.” Chân Điềm cầm ly uống một ngụm rồi chậm rãi hít vào. Trần Tuý đợi cho đến khi cô không còn ho nữa thì mới hỏi lại: “Nếu em chưa muốn gặp ba mẹ anh thì chuyện này có thể từ từ.”
“Không có, không phải là em không muốn gặp họ, chỉ là em cảm thấy quá nhanh thôi.”
Trần Tuý ngẫm nghĩ, tuy rằng khá nhanh, nhưng sớm hay muộn thì vẫn sẽ gặp, sớm một chút hay muộn một tẹo cũng không khác gì mấy. Nhưng nếu Chân Điềm cảm thấy nhanh, anh cũng không muốn cô nghĩ nhiều: “Qua một thời gian nữa anh đưa em đi ăn cơm với mọi người, không vội lắm.”
“Vâng.”
Trần Tuý gắp thêm một đũa thức ăn nữa cho Chân Điềm rồi nói với cô, “Đúng rồi, Đặng Lệ Dương đã xuất viện.”
“Hả, anh ấy không sao chứ ạ?” Người ta có câu bị thương gân cốt phải mất trăm ngày, hẳn là không khỏi nhanh như thế chứ.
“Chắc không sao, nhưng sinh hoạt có thể hơi bất tiện.”
Chân Điềm gật đầu: “Chị Miêu Miêu ở nhà chăm sóc anh ấy ạ?”
Trần Tuý ngừng một lúc mới nói: “Cậu ấy và Lý Miêu chia tay rồi.”
“Hả?” Chân Điềm kinh ngạc, “Từ lúc nào thế?”
“Đã hai ngày rồi.” Trần Tuý không muốn nói chuyện này nữa, Đặng Lệ Dương gọi cho anh khóc lóc kể lể nửa tiếng, anh nghe đến đau cả đầu, “Chuyện của bọn họ tự họ giải quyết, người khác không tiện can thiệp.”
“Ồ.” Mặc dù Chân Điềm biết Đặng Lệ Dương không lâu, nhưng chuyện của và Lý Miêu cô biết cũng khá nhiều, quả thực rất phức tạp, ”Chẳng lẽ chị Miêu Miêu đi du lịch với anh đồng nghiệp của chị ấy ạ?”
“Ừ.”
“…” Đau lòng cho anh Đặng ba mươi giây, “Vậy chúng ta nhanh đi gặp anh ấy đi.”
Trần Tuý ngước mắt nhìn Chân Điềm: “Bây giờ mình đi gặp cậu ta thì chỉ có đả kích cậu ta hơn.”
Chân Điềm: “…”
Cũng đúng.
Để không kích động đến Trần Nhất Nhiên sắp đi học về, ăn xong Chân Điềm giúp Trần Tuý dọn dẹp rồi một lúc sau lái xe đến quán. Dĩ nhiên kế hoạch xem phim của Trần Tuý chưa có thời gian để thực hiện, nhưng anh không vội, sau này sẽ có cơ hội thôi.
Buổi tối Trần Nhất Nhiên về nhà, Trần Tuý còn chưa nói chuyện cậu đánh nhau thì cậu đã đánh đòn phủ đầu, hỏi về Chân Điềm trước: “Cậu ơi, sao hôm nay chị Điềm Điềm lại xuất hiện ở trường cùng lúc với cậu vậy? Có phải hai người ở bên nhau rồi không ạ?”
Trần Tuý đang xem tài liệu của chương trình mới, lạnh nhạt với Trần Nhất Nhiên: “Chuyện này cậu cũng phải giải thích với con sao?”
“Đương nhiên là có ạ, con có quyền biết mợ của con là ai!”
“Ồ.” Trần Tuý nhìn cậu một cái, “Đúng thế.”
Thái độ của anh cũng chẳng ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Trần Nhất Nhiên, “Hai người ở bên nhau từ khi nào ạ?”
Trần Tuý nói: “Tốt hơn hết là nên nói về con và Chu Tuệ Tuệ trước.”
“…” Trần Nhất Nhiên im lặng, sau đó tạm biệt Trần Tuý, “Cậu, con đi làm bài tập đây.”
Sau khi đuổi cháu trai thành công, Trần Tuý tiếp tục ngồi đọc tài liệu.
Chương trình mới là chương trình trò chuyện với người nổi bật trong một ngành nghề, tựa đề được đặt tạm là ‘Vòng kết nối’. Chương trình đã được thiết kế tương đối hoàn thiện, điều duy nhất khiến mọi người bận tâm là nên mời ai cho số phát sóng đầu tiên.
Làm một chương trình mới toanh, muốn thu hút được nhiều người xem thì phải tìm được khách mời có độ chú ý cao. Tuy nhiên, chương trình là phần tiếp theo của “Toạ đàm cùng Trịnh Duy Quốc” nên không thể tuỳ tiện tìm một khách mời nổi tiếng nào trên mạng được, ngay cả những ngôi sao đình đám cũng bị lãnh đạo nhà đài phủ quyết.
Mọi người thảo luận hết đợt này đến đợt khác, lần lượt tổ chức các cuộc họp, rồi cuối cùng quyết định được khách mời cho số đầu tiên chính là Thư Toàn, biên kịch của bộ phim truyền hình ăn khách < Hành trình cuối cùng >.
Bộ phim này chắc chắn là bộ phim truyền hình nổi bật nhất trong năm nay, tỉ lệ người xem tăng vọt, lần lượt thiết lập các kỷ lục mới. Ngay cả ca khúc chủ đề ‘Nhói lòng’ mà Lệ Thâm hát cũng càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, khắp các cửa hàng lớn nhỏ ở đầu đường cuối ngõ đều phát bài hát này.
Với tư cách là biên kịch của bộ phim, Thư Toàn có đủ độ nổi tiếng, ngoài ra cô ấy còn là một biên kịch có thâm niên, đã cho ra đời nhiều kịch bản kinh điển, phù hợp với định vị của chương trình.
Sau khi định xong khách mời thì công đoạn tiếp theo diễn ra suôn sẻ hơn, ê-kíp chương trình đã liên hệ với Thư Toàn để xác nhận rằng cô có thể đến tham gia ghi hình cho số đầu tiên, rồi sau đó mới công bố trên Weibo. Điền Sâm cũng đặc biệt nhắc đến vấn đề này trong buổi họp thường ngày, “Chương trình mới để thay thế cho chương trình của ông Trịnh đã chính thức được xác định, và tôi tin rằng mọi người đã hiểu rõ được ít nhiều. Người dẫn chương trình sẽ là Trần Tuý, khách mời cho số đầu tiên là Thư Toàn. Lúc đó cô ấy đến, mọi người hãy phối hợp nhiều hơn chút. Ngoài ra, Weibo của đài cũng đã công khai chuyện này, Trần Tuý nhớ chuyển tiếp trên Weibo nhé.”
“Vâng.” Weibo của Trần Tuý đã không còn như xưa nữa, lượng người theo dõi sắp đuổi kịp Weibo của ABA. Lãnh đạo trong đài cũng yêu cầu tên Weibo của anh nên được đổi từ một đống từ lộn xộn thành ABA Trần Tuý.
“Chương trình mới này được đài rất xem trọng, mong rằng các bộ phận có thể phối hợp làm việc. Các đồng nghiệp khác cũng hãy hợp tác hơn nữa để đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho cả đài và khán giả. Đồng thời hôm nay chương trình của ông Trịnh sẽ được ghi hình tập cuối, cũng nên bắt đầu chiêu mộ khán giả cho chương trình mới. Ở đây có vài vé riêng, các bạn trong tổ chương trình có thể mời người thân và bạn bè đến, nếu cần thì chốc nữa đến tìm tôi.”
Cuộc họp hôm nay đã giải thích rất nhiều điều, thời gian họp cũng khá lâu. Sau cuộc họp, Trần Tuý chuyển tiếp Weibo của đài trước rồi đi đến văn phòng của Điền Sâm để lấy vé xem chương trình cho hai người.
“Cho bạn gái à?” Điền Sâm nhìn anh, trong mắt còn có vẻ hài hước.
Cũng may trước giờ Trần Tuý vẫn luôn bình tĩnh trước sự đùa giỡn của lãnh đạo, mặt anh vẫn không đổi sắc: “Vâng.”
Điền Sâm cười nói: “Được rồi, đăng ký thông tin người xem đi, để một lúc nữa tôi báo cho họ.”
“Cảm ơn anh Điền.” Trần Tuý lấy hai vé, một cho Chân Điềm và một cho mẹ cô. Anh không biết hôm đó họ có rảnh không, nên cứ nhắn tin hỏi thăm trước.
Chân Điềm: Rảnh nha rảnh nha! Không rảnh thì cũng sẽ rảnh!
Chân Điềm: Bọn em có thể được đi xem trực tiếp sao? Mẹ em sẽ rất vui đó! Lại còn có thể khoe khoang với hội chị em của mẹ nữa!
Trần Tuý cười rồi trả lời: “Vậy thì em điền vào mẫu này, lát nữa anh đi đưa cho em.”
Chân Điềm: Vâng!
Trong khi hai người họ đang trò chuyện thì trên mạng, có một chủ đề mang tên ‘Đứa con ngoài giá thú của MC Trần Tuý đài ABA’ đã nhanh chóng được lên hot search.